Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)

Chương 5




CHƯƠNG 5

Nếu quản sự đã lên tiếng, Tả Ký cũng vui vẻ thanh nhàn.

Những ngày kế tiếp, hắn ngủ đủ, ăn no, chăm sóc hoàn hoa hoa thảo thảo, liền đi tiền viện dạo quanh. Hiện tại Tả Ký từ hậu viện đi lên tiền viện, không chỉ có không trở ngại mà nhóm thủ vệ nguyên bản không coi ai ra gì cũng sẽ buông dáng vẻ kiêu ngạo cùng hắn ngẫu nhiên nhàn thoại hai câu.

Có sự thuận tiện này, Tả Ký tự nhiên không bỏ lỡ. Ở trong nhà người ta, không tốt nếu cứ đề cập việc Đường công tử vô cùng có khả năng thiếu nợ hắn, vì vậy hắn liền quanh co lòng vòng thám thính xem trên giang hồ có thể có một người tên là Lục Hành không.

Ai biết hỏi không ít người, đều là bộ dáng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua người này. Tả Ký không khỏi lo lắng lên: Nếu thật sự là cừu nhân của Đường công tử, hơn nữa có khả năng thoải mái rời đi ngay trước mắt Đường công tử, công phu hẳn là xấp xỉ đi? Như thế nào ngay cả cái tên cũng chưa nghe nói qua? Hay là ngay lúc đầu đã tìm sai rồi, Đường công tử cũng không phải là bạch y nhân ngày ấy?

Một ngày này, thời tiết sáng sủa, điểu ngữ hương hoa. Tả Ký ở trong viện băn khoăn, lo lắng cồn cào nghĩ đến món nợ.

Trùng hợp vị thủ vệ đại ca từng bảo hắn đi cửa sau đi ngang qua, hai người chuyện phiếm vài câu, đề tài lại nhiễu đến trên người Đường công tử. Tả Ký chợt nghe thủ vệ kia nói: “Đại công tử nhà chúng ta là ai chứ? Thơ cổ có bao nhiêu câu, Đại công tử chúng ta đều có thể dùng bấy nhiêu, không ngâm thơ, không rút kiếm! Võ nghệ tài hoa bực này, quang minh lỗi lạc, Đỗ gia Tân Hiển bọn chuột nhắt mãng phu kia làm sao có khả năng so được?”

Trước đó vài ngày Tả Ký biết được, hai đại môn phái ở thành Lạc Dương này, Nghiêm gia thành tây cùng Đỗ gia thành đông, tuy nói đều là nhất mạch võ lâm, chính đạo trụ cột, nhưng ở chung không hoà thuận, đã tranh đấu gay gắt mười mấy năm. Trong miệng thủ vệ Nghiêm gia thì ‘Ảnh kiếm’ Tân Hiển là một tên trộm đạo quen thói, là tiểu nhân đáng khinh chỉ biết sau lưng đánh lén ám toán người khác. Hơn nữa bọn họ còn nhất trí cho rằng kẻ cắp ngày ấy trèo tường mà vào tất nhiên là tay chân đồng bọn của Tân Hiển không biết đến đây làm cái gì.

Tả Ký nghe cứ liên tục gật đầu như giã tỏi, cuối cùng nhịn không được nghĩ: Đây gọi là cùng nghề đố kị ? Hoặc là nói nhất sơn bất dung nhị hổ? Lại không biết gia đinh Đỗ gia hình dung về thiếu gia Nghiêm gia như thế nào. . . . . . Nghĩ đến đây dừng lại lên tiếng trả lời “Đúng vậy, đúng vậy”, liền làm cho thủ vệ đại ca tươi cười rạng rỡ, khen hắn khôn ngoan biết lí lẽ.

Nhưng ngày hôm nay tâm tư Tả Ký không ở chỗ này, bởi vậy thời điểm nghe nói Đường công tử không ngâm thơ thì không rút kiếm, bỗng nhiên trong lòng đánh cái bốp. Cẩn thận hồi tưởng, ngày đó hương lân chỉ nói bạch y nhân kia là vừa huy kiếm vừa mắng chửi người, nhưng không có nói chuyện bạch y nhân ngâm thi tố câu. Như thế chuyện bọn họ liên quan nhau là không có khả năng. Việc này. Chỉ sợ mình thật sự là sai rồi.

Thủ vệ đại ca thấy sắc mặt hắn khác thường, liền lên tiếng hỏi. Tả Ký đúng là đang lúc tâm phiền ý loạn mờ mịt vô tự, liền lấy ra ngọc bội vẫn cẩn thận cất giấu đưa thủ vệ kia nhìn, định từ trên ngọc bội này kiếm chút tin tức.

Ai ngờ thủ vệ kia thấy xong sắc mặt đại biến, lớn tiếng hỏi hắn: Ngươi là từ chỗ nào có được?”

Tả Ký thấy tình thế không bình thường, liền mơ hồ nói: “Ta nhặt được.”

Thủ vệ lại nhìn chăm chú hai mắt hắn, bán tín bán nghi: “Ngươi chờ tại đây, chỗ nào cũng không được đi.” Nói xong liền cầm ngọc bội vội vàng đi mất.

Tả Ký vừa thấp thỏm vừa mù tịt, nghe lộn ngược giống như là mình phạm chuyện xấu gì đó. Bất quá nghĩ lại, dù sao mình cũng không có gì trái với lương tâm, bất quá tối đa nói thành thật, sau đó bị ném ra ngoài thì xong. Nghĩ đến đây cũng liền an lòng, an phận đứng ở tại chỗ chờ đám người đến tra hỏi.

Không quá lâu, chợt nghe tiếng bước chân vội vàng truyền đến, một thanh âm ở sau lưng vang lên: ” Người lấy ngọc bội là ngươi?”

Tả Ký vội vàng xoay người, đứng ở trước mắt không phải nhị quản sự mà là Nghiêm gia tiểu công tử, Nghiêm Việt.

Tiểu công tử này Tả Ký cũng biết đến, là ái tử của trang chủ, tâm can của phu nhân. Ở phía sau trù phòng nghe được không ít nhàn thoại về hắn. Nghe nói tiểu công tử trời sinh thần lực, công phu cũng luyện được tinh thông, đó cũng là nguyên nhân mà trang chủ cùng phu nhân cưng chiều hắn, đến nay không vào giang hồ, ở ngay trong nhà làm một thiếu gia nhàn tản. Có Đường công tử ở phía trước cho nên xưng là tiểu công tử.

Ngày thường hắn cũng từng ở rất xa thấy qua tiểu công tử bị một đám đi theo ủng, hé ra khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ như bức tranh. Còn cùng hắn giáp mặt hỏi chuyện, vẫn là lần đầu tiên.

Tả Ký không dám chậm trễ, vội vàng xưng phải

Nghiêm Việt lại hỏi: “Lấy ở đâu?”

Tả Ký thấy hắn chỉ là câu hỏi, trên tay cũng trống không, bộ dáng còn rõ ràng là không tính toán với mình, trong lòng cũng có chút lo lắng: “Ngọc bội kia. . . . . .”

” Là của Nghiêm gia chúng ta.”

Tả Ký không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi: Cái này không lo tìm không thấy chủ! Tái đáp khởi thoại cũng xuôi dòng hơn. Liền lập tức mở miệng kể lại chuyện hôm đó.

Nghiêm Việt mới nghe xong đoạn mở đầu thì thần sắc liền căng thẳng, bảo Tả Ký ngừng nói. Đầu tiên là khiển lui tuỳ tùng đi theo, sau đó lại mang theo Tả Ký vào một gian sương phòng yên tĩnh mới ý bảo hắn tiếp tục.

Tả Ký tuy rằng cảm thấy hành vi của hắn có chút lén lút, nhưng lường trước cũng sẽ không có can hệ gì, liền mặc cho hắn an bài, thành thật giảng giải lại trạng huống.

Nghiêm Việt nghe hắn nói xong, ở trong phòng bước đi thong thả qua lại hai vòng, lại trầm ngâm, hé ra gương mặt xinh đẹp nhăn như cái bánh bao. Tả Ký đang coi đến thú vị, chợt nghe hắn hỏi: “Việc này ngươi đã từng nói với ai nữa không?”

Tả Ký hồi tưởng: “Chỉ dò hỏi tên người, cho tới bây giờ không cùng người khác nhắc tới nguyên do sự việc.”

Khuôn mặt đang nhăn lại kia nhất thời giãn ra: “Cái này dễ xử lý. . . . . .”

Tả Ký kinh hãi: “Ngươi muốn làm gì?” Hay là chính phái nhân sĩ cũng thường dùng thủ đoạn giết người diệt khẩu như trong truyền thuyết ?

Nghiêm Việt khụ hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngọc bội này là của Đại sư huynh, bất quá trước đó vài ngày đã bị tiểu tặc trộm đi, không thấy bóng dáng. Ngươi nếu vất vả đuổi đến đây, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Tiền bạc để ngươi sửa chữa phòng ốc, trở về đi phòng thu chi lấy, ta sẽ nói một tiếng với bọn họ.”

Tả Ký có chút cảm động: “Điều nầy sao có thể? Nếu là vật của Đại công tử, tự nhiên là vật trở về chủ cũ. Tục ngữ nói oan có đầu nợ có chủ, ta vẫn là tìm Lục Hành cùng Bạch y nhân kia mới đúng lẽ.”

Nghiêm Việt khua tay loạn xạ, vừa giống như không kiên nhẫn vừa giống như cuống lên: “Ngươi người này sao đầu óc tử như vậy? Cầm bạc thành thật trở về là được! Ân? Ngươi nói là Lục Hành? Ha ha ha ha. . . . . .” Bỗng nhiên hắn cười như điên.

Tả Ký thấy hắn như thế, cũng dâng lên  hy vọng: “Tiểu công tử nhận biết người này?”

Nghiêm Việt gương mặt xoát cái nghiêm lại: “Không biết!”

Tả Ký trong lòng chửi thầm, nói cũng như không.

Nghiêm công tử thấy hắn ý rất không tin, nhãn châu xoay động, lại nói: “Ngươi cũng thám thính qua mà vẫn không tìm được người đúng không? Có lẽ hắn cũng không phải là nhân vật có tiếng tăm gì. Không bằng như vậy, qua mấy ngày nữa là tru ma đại hội, đến lúc đó ta giúp ngươi hỏi thăm. Nếu vẫn tìm không thấy, ta tìm một cơ hội, cho ngươi lên trên đại hội nói chuyện, nói rõ tội ác của Lục Hành, trên hội phần đông là võ lâm nhân sĩ, thuận tiện cho ngươi tìm người, thứ hai cũng cho người giang hồ chúng ta một lời cảnh báo, ngày sau cũng ít làm ra những chuyện quấy nhiễu dân chúng như thế.”

Tả Ký thấy khi hắn nói lời này, khóe miệng luôn mang theo ý cười cổ quái, không khỏi có chút kỳ quái. Thế nhưng lời này cũng là hợp lý, nhất là câu cuối cùng kia, lại càng chạm sâu vào tâm Tả Ký. Tả Ký suy nghĩ một chút, như thế nào thì bản thân mình cũng không mệt, liền gật đầu đáp ứng rồi.

________

Có ai đoán được anh Lục Hành là ai không =]]~