CHƯƠNG 20
Lục giáo chủ ho nhẹ một tiếng, đem tay giấu ra sau: ” Có đi hay không?”
Có đi hay không? Đương nhiên là muốn đi, chẳng lẽ ngốc ở đây cả đời? Thế nhưng hôm nay củi lửa đã bổ tốt lắm, quàn áo phơi nắng hôm nay còn không có khô, còn có những… kia chưa nói rõ…. Liền như vậy đi sao? Tả Ký nín thinh, ngồi thẳng thân mình, giương mắt theo dõi hắn.
Lục giáo chủ nghiêng đầu đi, lặp lại câu hỏi một lần: ” Có đi hay không?”
“Đi!” Tả Ký lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhảy dựng lên. Dùng nước lạnh lau mặt vài cái rồi bắt đầu sửa sang lại sơn động. Tuy rằng hai người tay không đến tay không đi, nhưng đã di chuyển mấy thứ này thì tốt xấu gì cũng phải làm cho mình chỉnh tề trở lại. Họ Lục cũng hạ quyết tâm, mình còn dong dài cái gì?
Không để ý tới ủy khuất cùng ảo não dang nhè nhẹ toát ra trong lòng, Tả Ký trong lòng mặc niệm: đi ra là vì đòi nợ, hiện giờ vô sự, thừa lúc còn sớm trở về còn có thể bắt kịp vụ cao lương vào tháng ba âm lịch. Giang hồ tranh đấu nguyên bản là chuyện hông có can hệ với ta.
Hắn trong lòng nghĩ, trên tay cũng không dừng, bất quá công phu một bữa cơm dã thu thập thỏa đáng. Tả Ký hướng Lục Hành Đại vẫn đang đứng thẳng ở nơi nào đo bám cả hai tay, sảng khoái nhanh chóng: đi thì đi!
Trên lưng chừng vách núi dựng đứng.
Tả Ký cảm thấy được hai người dừng lại liền thật cẩn thận mở một con mắt ra đánh giá. Phát giác mình vẫn còn ở giữa không trung, nhày mắt liền nhắm mắt lại, buồn bực hỏi: ” Ngươi lại muốn nghỉ ngơi?”
Đã sớm nên biết, cho tới bây giờ họ Lục cúng không phải là người tốt gì, cho dù ngày hôm qua hắn nhất thời thất thố, cũng không nên quên ngày xưa hắn ác liệt ra sao. Mới vừa rồi người này nói tay phải của hắn tuy rằng chưa khỏi hẳn, nhưng kinh qua thời gian tôi luyện, tay trái cũn có thể vịn. Bởi vậy rời núi không phải là việc khó với hắn, chỉ là không thể dẫn thêm người khác, hỏi Tả Ký có muốn dùng dây thừng đem chính mình buộc trên người hứn hay không, Tả Ký đương nhiên không vui, bộ dáng kia cũng quá choáng váng đi!
Không cõng không buộc thì làm sao bây giờ? Tự nhiên là muốn chính mình ôm chặt. Hắn mới đầu còn không được tự nhiên xoay xoay, không chịu ôm chặt, đợi chân rời khỏi đất, gió núi thổi tới, tả hữu lay động hai cái, nhăn nhó xấu hổ này nhất thời khủng hoảng chạy không còn một mảnh. Hắn không để ý mặt mũi gắt gao bám chặt vào người Lục Hành Đại, lại thấy chôc chốc cùng núi đá nghênh diện, chốc chốc thì vút lên trời cao, càng sợ tới mức ngay cả mắt cũng không dám mở. Nhưng hết lần này tới lần khác họ Lục lại làm ra vẻ vất vả, không được bao lâu sẽ dừng lại tạm nghỉ một lát. Mới đầu Tả Ký còn tưởng rằng tới nơi phải đến rồi, buông tay định đẩy người ra, cũng may khoảnh khắc đưa tay mở mắt ra, phát hiện vẫn ở giữa sườn núi y như cũ, lập tức chuyển đẩy sang ôm, mới không ngã xuống phía dưới.
Hiện tại lại chơi trò này, Tả Ký chôn đầu mình vào cánh tay cùng cổ người này, có chút nghiến răng.
Lục giáo chủ trước sau như một không trả lời câu hỏi của hắn, lại thốt ra câu hỏi: ” Lần kia là lần thứ mấy?”
Tả Ký bị hỏi mạc danh kỳ diệu: ” Cái gì lần mấy?”
Lục giáo chủ tĩnh một lát, bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, mạnh như tên nhảy ra, rơi xuống phía dưới. Tả Ký bị dẫn theo bất ngờ không kịp phòng, cơ hồ muốn kinh hô ra tiếng, nháy mắt nghĩ đến cái gì, muốn hỏi cái gì, tự nhiên cũng đã bị để quên trên lưng chừng núi vừa rồi.
Sau đó Lục giáo chủ không dừng lại nữa, hai người thuận thuận lợi lợi đi tới chân núi. Tả Ký vốn định cùng hắn nói vài câu gì gì rồi sau đó thì mình phiêu phiêu lượng lượng cáo từ, ai ngờ chân vừa chạm đất, không để cho hắn kịp phân trần liền lại bị xách lên.
Lúc được đặt xuống mặt đất trở lại thì người đã ở trong ngôi miếu đổ nát. Tả Ký sửa sang lại quần áo lúc nãy bị nhánh cây móc phải, cảm thán bất đắc dĩ: ” Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lục giáo chủ mắt không hạ trần, đối với thần linh mà nói: ” Ở đây chờ.” Tiếp đó đi vội vàng như đi đầu thai.
Bên trong miếu vẫn như cũ, rơm rạ hỗn độn, đống lửa lụi tàn. Tả Ký lần này ngồi cũng không dám ngồi, đứng sau một lúc lau vẫn không tháy người trở về liền chạy ra ngoài cửa miếu đi tản bộ. Đi ra ngoài vài bước mới lại nghĩ tới, phía trước cây cỏ um tùm, chỗ lồi chỗ trũng, chính mình đã từng trượt chân té ngã. Tả Ký căm giận đi vòng trở về, họ Lục không phải lại đang đùa giỡn người chứ?
Lại sau công phu một bữa cơm, hắn quyết định không đợi nữa: đều đã ở nơi sơn ngoại không có ái quản, như thế nào mình còn thành thật nghe lời như vậy, hay bị khi dễ thành quen rồi?
Khinh bỉ mình xong rồi, Tả Ký mới nhấc chân xuất môn. Mới vừa đi được bất qua hai bước, bỗng nhiên một vật nghênh diện bay tới. Tả Ky tiện tay chụp lấy thì vừa thấy, là một bao quần áo.
Lúc giáo chủ ở xa mấy trượng khoanh tay mà đứng.
Tả Ký không hiểu ra sao: ” Ý tứ gì?”
Lục giáo chủ cũng không nhìn hắn:” Đi đến nhà của ngươi cũng khá xa, đây là lộ phí.”
Tả Ký rất là ngoài ý muốn, người này mới vừa rồi dĩ nhiên là vì mình mà tìm lộ phí?
Lục giáo chủ tiếp tục nói: ” Việc giang hồ, cùng ngươi vốn không liên quan, chớ dây dưa vào là được.” Ngừng lại một chút, thấy Tả Ký có phần chấp nhận gật đầu, mới nói thêm: ” Nếu ngày sau có người tìm được ngươi, hỏi hành tung của ta, ngươi…. Cứ đúng sự thật trả lời, đớ phải rước lấy họa vào thân.”
Tả Ký há mồm, lại không biết phải hỏi gì thì hảo. Giang hò này như ao nước đục, mình chắc chắn không thể dây vào. Cần phải cùng người trước mắt này thoát sạch can hệ, mọi thứ sẽ trôi qua. Về sau như thế nào còn không biết, nhưng hơn nửa năm này ở chung, chuyện tình loạn thất bát tao này đó làm sao có thể nói bỏ là bỏ sạch?
Nếu như họ Lục không phải người giang hồ, không phải cái gì ma giáo giáo chủ thì tốt rồi…. Tả Ký mơ hồ nghĩ, hoàn toàn quên mất mình vẫn luôn oán thầm người này có bao nhiêu ác liệt cùng quái gở. Nếu như không phải như vậy thì hắn chỉ là một người binh thường, mình có thể mời đến nhà lam khách, mời hắn nếm chút gì đó mình làm, hoặc dứt khoát mời hắn dọn đến phụ cận mà sống, còn có thể dạy hắn các lạc thú khác ngoài việc luyện kiếm ra. Nếu không…. thì có bao nhiêu hảo.
Miên man suy nghĩ như vậy, mắt nhìn Lục Hành Đại vừa do dự nói một câu: ” Nếu ngày sau…” Chưa nói xong người đã vẫy tay áo rời đi, lại chung quy không thể nói thành lời.
Người đi vô ảnh, Tả Ký mới hồi thần. Như vậy…. trở về nhà sao? Ước lượng gánh nặng trong tay, Tả Ký mở ra vừa thây bên trong trừ bỏ một xâu tiền và một ít bạc vụn ra còn có một tờ giấy gấp vuông vắn. Thư? Bức họa?
Cẩn thận mở rộng ra, cư nhiên là một bản đồ giản dị. Mặt trên dùng bút son tinh tế đánh dấu đường bộ từ đây đến Tả gia trang. Hắn lật qua lại tỉ mỉ, mặt chính nhìn đến mặt trái, nhwgn bản đồ chính là không phát hiện thêm cái khác. Lại cẩn thận xếp kỹ bỏ vào bao quần áo, Tả Ký không hiểu ra sao, này thì tính là có ý tứ gì?