Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)

Chương 17




CHƯƠNG 17

Tình cảnh trong miếu Tả Ký vừa mới chứng kiến, hậu tri hậu giác máu ở khu vực nào đó dâng lên, đến da mặt cũng đỏ. Nghe họ Lục nói như vậy, lại nghĩ tới hắn cũng trúng cùng một loại độc với vị đại ca kia, Tả Ký không khỏi cực kỳ hoảng sợ, co cẳng bỏ chạy. Vốn tới khi nơi này, đã đi qua không biết bao nhiêu con đường, lại thêm trong bóng đêm cao thấp khó phân biệt, Tả Ký nỗ lực chạy như điên vài bước, cuối cùng vẫn bị vướng chân một chút, té sấp mặt trên đám cỏ khô. Mới vừa lật người lại, còn chưa kịp trốn, trước mắt tối sầm, Lục Hành Đại đã đè ép lên người.

Tả Ký kinh hãi, nhưng cũng không dám liều mạng giãy dụa kêu la. Nơi này cách miếu đổ nát cũng không tính là xa, trước mắt họ Lục lại không chút hữu dụng, vạn nhất để cho huynh đệ kia nghe được động tĩnh sẽ tìm đến giết người diệt khẩu để chắc chắn chuyện của bọn họ không lộ ra ngoài.

Hai người lại giãy dụa đánh đấm một hồi, bụi bặm mù mịt.

Lục giáo chủ một tay đè lại bả vai Tả Ký, một tay kia bắt hai tay Tả Ký ép trên mặt đất. Dùng đùi ngăn chận hai cái chân chưa từ bỏ ý định còn đang giãy dụa, trên cao nhìn xuống, đắc ý dào dạt.

Tả Ký vốn xóc nảy nửa ngày đã sớm mệt mỏi thở hổn hển, giờ phút này chỉ cảm thấy tim đập như nổi trống. Trong lòng âm thầm mắng Nghiêm Việt, chuyện này mà là trò đùa sao. Đánh ngất? Nói thật dễ nghe, cái đó và nhổ răng lão hổ có cái gì khác biệt đâu? Muốn đánh cũng phải có bản lĩnh a! Nếu như xung quanh đây có tảng đá tiện tay cũng tốt. . . . . . Bất quá thuốc này cũng thật thần diệu, cư nhiên có thể làm cho một kẻ ngày thường thích làm bộ làm tịch như họ Lục tính tình đại biến. . . . . . Chỉ có điều nếu thật sự muốn làm, tại sao lại không để họ Lục bị mình áp chứ? Phi, chính mình không trúng độc, như thế nào lại nghĩ tới chuyện này!

Đang lúc hoảng thần, bỗng nhiên cảm thấy được đầu vai bị nhấn một cái thật mạnh, đau đến xương cốt như muốn đứt đoạn. Tả Ký trợn mắt nhìn, lại thấy họ Lục chậm rãi cúi xuống. Hắn lúc này mới nhớ tới tình cảnh của mình, một trận run rẩy không thua gì địa chấn ập tới, ngay tức khắc thân thể cứng ngắc như đất lạnh dưới thân.

Hai người đã gần đến mức hơi thở tương tiếp, Lục giáo chủ bỗng nhiên dừng lại, yên tĩnh một lát sau mới mở miệng: “Ngươi có sợ ta không?”

“Sợ.” Tả Ký đáp vừa nhanh vừa thành khẩn.

“Về sau ta lại đạp sụp phòng ở nhà ngươi, còn dám hay không dám tới đòi nợ?” Hơi thở phun đến bên môi và hai má, Tả Ký có chút không được tự nhiên rụt lại một chút.

“Không dám.” Nén giận. Hả? Giẫm nữa?

” Thuận miệng gọi tính danh của ta, ân?”

” Vậy gọi ngươi là gì?” Tả Ký lại nổi lên thắc mắc, người bị dược mê làm sao còn hỏi đông hỏi tây như vậy?

” Gọi ta Lục đại hiệp.” Lục Hành Đại đứng dậy, khóa ngồi ở trên người Tả Ký, chắp tay ngang đầu, vẻ mặt chính khí nghiêm nghị, y hệt bộ dáng hiệp khách đón gió mà đứng.

Tả Ký giận dữ: “Lục Hành Đại, ngươi căn bản không trúng độc đúng không? Trêu chọc ta rất có ý nghĩa sao?” Lời còn chưa dứt, trên bụng đã trúng một kích thật mạnh, đau đến nói không ra lời.

Lục giáo chủ xem xét nắm tay mình, vừa lòng gật đầu: “Ta đã sớm nghĩ muốn như thế .”

Tả Ký chán nản, khó khăn hoãn khí, đang muốn giãy dụa đứng dậy, Lục Hành Đại lại đè hắn xuống, ngữ khí mang nghi hoặc: “Quái lạ, ta trúng chính là xuân dược, như thế nào lại đi đánh người? Lại đến, làm một lần nữa đi!”

Một lần nữa cúi người xuống, nghe thấy hơi thở lẫn nhau: “Ngươi có sợ không. . . . . Không đúng, ngươi ngưỡng mộ ta đã bao lâu?”

Tả Ký thấy cử chỉ lời nói của hắn không giống bình thường, lúc trước lại từng ngất xỉu, muốn nói không trúng độc cũng không đúng, nhưng trúng cùng dạng độc, như thế nào hành vi của hai người lại hoàn toàn bất đồng?

Lúc này hai tay Tả Ký rỗi rãnh đã đụng đến thanh bảo kiếm bị ném trong bụi cỏ. Thấy Lục Hành Đại đến gần sát tra hỏi, vẻ mặt không hề phòng bị, một bên vì để làm cho hắn phân tâm, tùy tiện mở miệng đáp: “Đánh lần đó. . . . . .”

Một bên giơ lên chuôi kiếm, thật mạnh nện xuống.

Lục giáo chủ bị đập bất ngờ không kịp phòng, giống như bao tải nhồi lương thực ngã bịch xuống.

Tả Ký xoa xoa thái dương, đẩy người trên người ra, đứng lên. Sau đó nắm chắc bảo kiếm, dùng chân đá đá hắn: không phản ứng, xem ra là ngất xỉu thật, khỏi cần đánh thêm cái nữa.

Xem xét miếu đổ nát cách đó không xa, lại nghĩ rằng phía sau còn có thể có truy binh. Muốn đem lục giáo chủ đang nổi điên bỏ lại, lương tâm Tả Ký có chút nan an. Hoạt động gân cốt một chút, Tả Ký cam chịu số phận nhấc Lục giáo chủ vác lên vai tiếp tục chạy đi.

Trong bóng đêm cảnh vật khó phân biệt, đường mập mờ. Cũng không biết đã đi bao lâu rồi, lại quanh quẩn hai vòng, rốt cục cũng đi tới dưới vách núi.

Tới nơi phải đến rồi, Tả Ký mới nhớ tới một chuyện, ở trên nhai tuy rằng mọi chuyện hắn đều quen thuộc, thế nhưng dây thừng dưới núi này giấu ở nơi nào hắn lại không biết. Ban đầu khi hắn thượng nhai là bị Lục Hành Đại bắt lên. Xuống núi lại là cùng Đường Ca trốn chạy. Lúc ba chân bốn cẳng còn nhận biết được phương hướng đã là không tồi rồi, mấy chỗ vụn vặt như thế này thật sự không rảnh mà quan tâm. Hiện tại lại là lúc nửa đêm. Muốn tìm cũng không có đầu mối.

Trừng mắt liếc Lục giáo chủ bị nhét vào đống lá khô một cái, Tả Ký phiền não cào cào tóc vài lần, xoay tới xoay lui vài vòng, suy nghĩ xem nếu họ Lục tỉnh lại nổi điên sẽ ứng đối như thế nào, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đánh thức hắn.

Lung lay Lục Hành Đại hai cái, không thấy động tĩnh. Tả Ký nhớ tới mới vừa rồi bị ai kia cho một quyền, nhất thời ác độc dâng lên, nâng chân lên hướng hắn đá tới. Một cước này uy vũ sinh phong, mắt thấy sắp đụng tới quần áo của họ Lục, người trước mắt bỗng nhiên không thấy tung tích.

Nhưng Tả Ký muốn thu thế cũng không còn kịp rồi, dưới chân đá vào khoảng không, thân thể cũng do vậy mà ngã sấp về phía trước, ném tới thật mạnh giữa đống lá khô. Đang giãy dụa thì thanh âm Lục giáo chủ từ sau lưng xa xôi truyền đến: “Trên giang hồ này, nguyên lai cũng không có mấy người có thể tin.”

Giả thần giả quỷ! Tả Ký xoa nắn xương hông đau buốt, xoay người sang căm giận nói: “Ngươi tranh thủ thời gian tìm ra dây thừng lên núi đi, thượng nhai rồi nói sau.”

Giáo chủ đại nhân lúc này hơi có chút ý hậm hực, sau khi nghe xong cũng không nói nhiều, sờ soạng theo thạch bích hai cái, liền không biết từ nơi nào bắt được một sợi dây thừng, thuận tay kéo dây chuông ba nhanh hai chậm, sau đó liền bỏ tay ra, nhấc vạt áo lên, ngồi vào bên người Tả Ký.

Tả Ký thấy hắn tới gần, lông tơ đã sớm dựng thẳng lên. Nhưng Lục Hành Đại cũng không tiến đến mà chỉ là lấy tay ôm đầu gối, ngẩng đầu lên trời, nhìn trăng khuyết sao giăng mà sững sờ, Tả Ký thấy hắn đứng đắn hiếm thấy, cũng thoáng yên tâm, theo tầm mắt hắn hướng về phía trước nhìn thử. Nửa ngày gây sức ép, đến vừa rồi mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Sau một lúc lâu, chợt nghe Lục giáo chủ chậm rãi mở miệng: “Tả Ký, ngươi xem ta như thế nào? Sắc đẹp trước mặt, ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, xưng được với chính nhân quân tử chưa?”

Tả Ký “Tăng” một tiếng nhảy dựng lên.

Đại gia ngươi! Sắc đẹp? Nơi này trừ bỏ hắn thì chính là mình, lại còn nói cái gì sắc đẹp, phi phi! Hoá ra người này vẫn còn đang nổi cơn điên.

Hắn cũng không dám cùng người này ngồi ở một chỗ nữa, đợi lát nữa sợ họ Lục làm đại hiệp đến chán sẽ lại chơi trò trúng xuân dược một lần nữa. Tả Ký xoay người chạy đến bên cạnh vách đá, chuyên tâm chờ tin tức, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.

Đợi qua thời gian một chén trà nhỏ, vẫn như cũ không thấy phía trên thả cái giỏ xuống. Tuy rằng lúc này là giữa đêm khuya, nhưng tiếng chuông lanh lảnh, cho dù là Lý thúc Lý thẩm chưa phát giác ra, thì Thạch hộ pháp cũng sớm nên nghe được. Như thế nào nửa ngày rồi mà còn chưa thấy động tĩnh? Tả Ký dưới tình thế cấp bách lại đi kéo dây thừng hai lần.

Lục giáo chủ cũng coi như thật im lặng, chẳng qua là phát biểu ra vài quan điểm như: “Ngươi có ở trước mắt ta lúc ẩn lúc hiện, cũng không thể làm loạn lòng ta”, “Hôm nay giang hồ, nơi chốn hiểm ác”, “Tả Ký, ngươi có đồng ý ta là người tốt không?” Linh tinh. Tả Ký chỉ sợ nếu mình không đếm xỉa tới vị đại hiệp thâm trầm chính phái này hắn lại nổi điên. Bị hắn nóng nảy hỏi, liền thuận miệng ứng với một câu, là người tốt.

Lục giáo chủ chậm rãi lắc đầu: “Người tốt ở trên giang hồ không có kết cục tốt.” Thanh âm thâm thúy mà thê lương: “Tất cả bọn họ đều chết hết.”

Tả Ký rùng mình một cái, mắt thấy trên nhai còn không có người trả lời, trong lòng phiền táo, lại đi xả dây thừng. Ai ngờ thi lực quá mạnh, dây thừng kia cư nhiên từ đó đứt ra. Nửa thanh dây thừng sưu sưu rơi xuống, toàn bộ rớt xuống trên đầu hắn.

Xô đám dây thừng ngăn trở mắt ra, Tả Ký quyết định không bao giờ quản nữa: “Họ Lục, ngươi chỉ là bị hạ dược, lại không mất võ công, chính mình có thể đi lên không? Thượng nhai, nhanh lên tìm người chữa bệnh!”

Lục Hành Đại sửa sang quần áo đứng dậy: “Việc nhỏ bực này tự nhiên không đáng giá nhắc tới. Đừng nói một người, có mang theo một người, ta cũng có thể.” Nói xong không đợi Tả Ký mở miệng, một tay kéo hắn qua, nắm ở lưng áo hắn, đề thân hướng về phía trên núi phóng đi.

Tả Ký không thở ra hơi, nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên. Đến khi tỉnh lại cúi đầu thì vừa thấy một mầu mênh mông, hiển nhiên đã cách mặt đất khá xa.

Còn may, ít nhất lần này không bị xách ngang mang đi.

Đang tự giễu như vậy, Tả Ký chợt thấy thân hình Lục Hành Đại bị kiềm hãm, lại nghe vài tiếng đá rơi, sau đó chính là dưới chân nhẹ tênh, hai người đạp phải đá vụn, thẳng tắp rơi xuống phía dưới.

___________*Đứng dậy* Ta đi giết chị tác giả, có ai muốn đi cùng không?______