Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)

Chương 16




CHƯƠNG 16

Tả Ký đã sớm thấy ngây dại, còn đang tự mình hoài niệm làm thế nào mình lại may mắn như vậy, mỗi lần họ Lục bị hạ độc thì mình chưa từng cùng hắn ăn cơm chung, thế nhưng cái không nghĩ tới chính là người khác lại hoài nghi đến hắn. Mũi kiếm tới trước mắt rồi hắn mới nhớ tới phải trốn, nhưng mà không còn kịp rồi. Tả Ký kinh hoảng kêu to: “Lục Hành Đại!”

Lại là “Đinh” một tiếng vang nhỏ, chung rượu bay tới một cái, đánh vào trên thân kiếm đang chém tới. Tay nhị đệ kia nhất thời lệch ra, đâm vào khoảng không. Một kích này không trúng, hắn cũng không đối Tả Ký ra tay nữa, mà nhảy vọt về bên người đại ca, nhìn phía Lục giáo chủ vừa ra tay, sắc mặt càng thêm âm trầm: “Nguyên lai hai vị là một. Là chúng ta mắt bị mù mới đem ma giáo giáo chủ cho rằng là bình dân vô tội.”

Lục giáo chủ bất động không nói.

Hai người đề phòng một hồi, thấy hắn không có ý ra tay, đại ca kia thân hình đã có chút không ổn. Nhị đệ vội vàng đưa tay đỡ lấy. Hai người đứng dậy thối lui hướng ra phía ngoài, chỉ là nhị đệ vẫn không ngừng mắng: “Huynh đệ ta trúng ám toán, đánh không lại Lục giáo chủ, nhưng nếu hôm nay để cho chúng ta chạy thoát, ngày sau nợ này tất nhiên phải đòi lại.”

Lục giáo chủ vẫn như cũ không nói, mắt nhìn hai người đi xa. Tả Ký đi tới, xóa đi mồ hôi lạnh trên đầu, cao thấp đánh giá Lục Hành Đại. Người này như thế nào không có việc gì? Rõ ràng hai người ăn uống đều giống nhau.

Lục giáo chủ đợi hắn đến gần sát, bỗng nhiên một tay xách lấy hắn, một tay kia bắt lấy bội kiếm hướng phía ngoài chạy đi.

Tả Ký chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, cảnh sắc trong mắt đều lùi về phía sau. Tiếng gió sưu sưu bên tai, phía sau mơ hồ có tiếng ồn ào truyền đến. Tình trạng này hắn thực quen thuộc. Nhớ tới lần trước kết quả của việc kêu la chính là bị đưa vào đao kiếm. Liền đóng chặt miệng. Tùy ý họ Lục xách đi.

Lần thứ hai bị ném xuống mặt đất là đã ra đến vùng hoang vu phía ngoài thành. Tả Ký ổn định sau một lúc lâu mới nói câu đầu tiên: “Mới vừa rồi ngươi chưa trả tiền cơm đã bỏ chạy!” Bất quá cái gánh nặng kia cũng không mang theo, dọc trên đường đi pháo đốt bên trong cũng không còn bao nhiêu, chỉ sợ không đủ bù tiền cơm.

Lúc này bóng đêm dần dần xuống, trong hôn ám, thần sắc của Lục giáo chủ không được rõ ràng, thanh âm cũng có chút không xong: “Tả Ký, mang ta trở về núi.”

Tả Ký ngẩn người: “Gì?” Còn muốn hỏi lại, thân hình Lục Hành Đại đã nhoáng lên một cái, bỗng nhiên hướng hắn đến gần. Tả Ký vội vàng đưa tay đỡ lấy, lại phát hiện họ Lục đã mờ mịt bất tỉnh nhân sự.

Tả Ký ôm Lục giáo chủ đứng không vững, lúc này mới hiểu được: nguyên lai người này cũng trúng độc, bất quá mới vừa rồi là cưỡng chế không biểu hiện ra. Tả Ký thân thủ dò xét mạch đập của hắn nhưng sờ không ra dần mão gì, chỉ cảm thấy có chút dồn dập, để sát vào xem, sắc mặt có điểm nặng nề, hơi thở phun ra cũng có chút nóng. Tả Ký dùng chút thường thức giang hồ mà hắn biết để phân biệt, nhưng không nhìn ra đây là độc gì. Xem ra phải tìm đại phu.

Nhìn thấy Lục Hành Đại không hề hay biết gì, tuy rằng trơ mắt nhìn thì có chút không đúng, Tả Ký vẫn như cũ nhịn không được cười hắc hắc một tiếng: “Họ Lục, ngươi cũng có ngày hôm nay!” Lấy tay cầm lấy đai lưng người nọ, giống như vừa rồi hắn xách mình, tìm đường trở lại thành trấn! Người này lơ mơ rồi, trở về núi thì có cái gì quan trọng hơn, giải độc mới là hàng đầu.

Mới đi hai bước, bỗng nhiên một người nghênh diện chạy lại đây. Tả Ký vội vàng buông người trong tay, trở nên đề phòng. Trong chốn rừng núi hoang này người tốt không có việc thì ai lại tới nơi đây làm gì?

Người nọ cách thật xa đã kêu: “Tả Ký, là ngươi sao?”

Tả Ký dừng lại, dụi mắt nhìn chằm chằm người tới. Người nọ chỉ chốc lát đi tới trước mắt. Cư nhiên là Nghiêm tiểu công tử Nghiêm Việt hơn nửa năm không gặp.

Nghiêm Việt càng xem bộ dáng Lục giáo chủ nhất thời mặt mày càng hớn hở: “Ha hả! Lục Hành Đại ngươi ra vẻ cái gì? Còn không phải lọt vào tay ta!” Lại quay đầu hướng Tả Ký, “Ta là nghe nói ngươi lại bị hắn bắt, cố ý đến mang ngươi đi! Dọc theo đường đi cũng thật vất vả, nhưng ta cũng đợi được cơ hội rồi!”

Tả Ký nghe hắn nói lời này, có chút giật mình: “Độc kia là ngươi hạ?”

Nghiêm tiểu công tử đắc ý dào dạt: “Đúng vậy! Thủ đoạn cao không? Họ Lục căn bản là không phát hiện ra !”

Tả Ký im lặng. Hạ độc Lục Hành Đại còn chưa tính, vì cái gì còn liên lụy người vô tội, huống chi hai vị kia vì cái này suýt nữa chém mình, tiểu công tử này thật không hiểu là giúp người hay là hại người. Bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: “Lần đó độc trong trà bằng ở trên đường cũng là ngươi hạ?”

Nghiêm công tử ngẩn người: “Cái gì trà bằng? Ta không hiểu được.” Nói xong lập tức đi kéo Tả Ký: “  Ngươi và ta chạy nhanh đi thôi, đợi lát nữa không chừng còn có người đến tìm họ Lục tính sổ. Đến lúc đó đi không được.”

Tả Ký tránh tay hắn: “Có người đuổi tới?”

Nghiêm Việt thấy hắn còn do dự, liền có chút lo lắng: “Đúng vậy, ngươi kêu ra tên của hắn, giang hồ nhân sĩ ở khách *** luôn luôn có tai mắt, thông minh là có thể nhìn ra tình huống của hắn không ổn, chỉ sợ lúc này đã tìm ra.”

Tả Ký xoay người nâng Lục giáo chủ dậy tựa vào trên cây: “Ta đây đưa hắn trở về trước.” Người này cũng coi như nghiêm túc phó thác cho hắn, không thể trơ mắt xem hắn bị người ta chém chết được. Nếu hắn mơ hồ, không phải là mình sẽ đi dễ dàng? Chỉ cần bỏ hắn vào cái giỏ dưới nhai là được.

Nghiêm Việt thần sắc cổ quái: “Ngươi, ngươi. . . . . .”

Tả Ký không để ý tới hắn, thiếu gia này xem ra là nuông chiều quá trớn, không hiểu được nặng nhẹ. Lại đánh giá Lục giáo chủ, mới vừa rồi đem hắn xách theo, bạch sam đều cọ ra bụi, có điểm đáng tiếc, lần này đổi thành vác đi. Trên tay dùng một chút lực, liền đem Lục giáo chủ đỡ lên đầu vai.

Nghiêm Việt bên kia còn đang thuyết phục: “Họ Lục chính là quái vật, như thế nào cũng sẽ không chết! Nếu không đi, không đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì. . . . . .”

Tả Ký đỡ người tốt lắm, quay đầu hướng Nghiêm Việt nói: “Đa tạ tiểu công tử viện thủ, ta đưa hắn lên núi thì tự mình quay về. Chuyện trước kia ngươi cũng không nhất định phải canh cánh trong lòng, Đường công tử cùng ngươi cũng đã giúp ta rồi.”

Nghiêm Việt ngữ khí mê mang pha chút ngạc nhiên: “Ngươi cư nhiên thật sự không chịu đi! Như vậy. . . . . . Nếu như trên đường họ Lục tỉnh lại, có gì cổ quái, ngươi chỉ cần đánh hắn ngất tiếp là được rồi!” Nói xong vội vàng chạy xa, chẳng khác gì bị quỷ đuổi theo.

Tả Ký nhớ kỹ hắn nói có người đang tìm Lục Hành Đại, không dám dừng lại lâu, trong thành là không thể đi, chỉ còn cách bước nhanh về hướng đường lên núi.

Đi được vài dặm, lại vác một người sống to đùng như vậy, cho dù Tả Ký thân thể khoẻ mạnh, cũng có chút ăn không tiêu. Đánh giá bốn phía, hắn nhớ lại phụ cận này có cái miếu đổ nát, ngày đó đã từng cùng Đường Ca dừng chân. Phía sau vẫn không có động tĩnh, nghĩ tạm thời không ai đuổi đến đây. Chỉ nghỉ ngơi một chút, chắc cũng không vấn đề gì?

Theo phương hướng trong ấn tượng, Tả Ký tìm được căn miếu đổ nát. Nhưng mà còn cách thật xa, đã có thể thấy bên trong có ánh sáng chiếu ra, hình như sớm có người ở.

Tả Ký ngẫm lại, họ Lục cừu gia nhiều, đừng chạm mặt tốt hơn. Vì thế trước tiên tìm chỗ âm u buông Lục giáo chủ xuống, mới khinh thủ khinh cước đến gần cửa miếu nhìn.

Chính là không nhìn thì không hề gì, vừa nhìn đã dọa Tả Ký nhảy dựng.

Trong miếu kia quả thật đã sớm có hai người, hơn nữa hai người này hắn nhận biết. Chính là đôi huynh đệ mới vừa rồi gặp ở trong thành.

Bất quá hiện tại hai người này quần áo không chỉnh, tứ chi dây dưa. Người làm đại ca đang đem nhị đệ của hắn đặt ở trên đống rơm rạ làm chút. . . . . . làm chút chuyện phi lễ chớ nhìn.

Tả Ký một trận phát mộng, liền chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm ngẩn người. Thẳng đến khi sau lưng truyền đến tiếng Lục Hành Đại nói nhỏ: “Khó trách ta áp độc không được, thì ra là bị hạ xuân dược a.”

Tả Ký chuyển cái cổ cứng ngắc qua, nguyên lai Lục giáo chủ không biết khi nào thì đã tỉnh, đứng ở bên cạnh hắn, đang hướng vào phía trong nhìn.

Lục Hành Đại thấy hắn quay đầu qua liền cũng nhìn về phía hắn: “Tả Ký~~~”

Tả Ký gần như có thể nghe thấy máu gào thét chảy rần rần qua tai mình: “Gì?”

Lục giáo chủ lộ ra một nụ cười, răng nanh dưới ánh lửa dày đặc chiếu rọi ra lại càng tỏa sáng: “Nguyên lai ngươi nhìn cũng rất thuận mắt.”

__________

*cười gian* hắc hắc