Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)

Chương 15




CHƯƠNG 15

Tả ký xì một tiếng khinh miệt: “ Bằng ngươi cũng xứng!”. Tiếng nói vừa dứt, bỗng nhiên trong bụng quặn đau khó nhịn, “A” quát to một tiếng liền ôm bụng ngồi xổm xuống, không quá một lát liền đau đến bất tỉnh không biết gì nữa.

Khi từ từ chuyển tỉnh, bên tai truyền vào từng đợt từng đợt tiếng người huyên náo :” Ác nhân bực này nhất định phải tống vào ngục”.

“Áp hắn đi nha môn!”, “Đã báo quan, vẫn là chờ nha dịch đến tập nã đi!”.

Họ Lục bị người ta bắt, công phu của hắn cao như vậy cũng vô dụng? Tả Ký mơ mơ màng màng nghĩ, ôm bụng vẫn đau từng trận ngọ ngoạy nhìn,chính giữa đám người là một người khom lưng bị mọi người mắng chửi. Hắn ghé sát vào cẩn thận xem, là người hầu trà vừa rồi thêm trà đổ nước.

Bên cạnh là mấy hán tử ăn mặc như người bán hàng rong trông thấy hắn tỉnh, lần lượt đồng thanh đồng khí quét mắt về phía hắn: “ Huynh đệ cũng là do chủ quán lòng dạ hiểm độc này hại phải không? Vậy mà hạ độc trong nước trà, mưu tài sát hại tính mệnh a! May mà ông trời có mắt khiến trà bằng của hắn sụp đổ mới làm cho người ta không uống nước trà, âm mưu của hắn mới không thực hiện được!”

Tả Ký có chút mờ mịt, người này hạ độc trong nước trà? Mình uống nửa chén trà nhỏ, chả trách đau đến ngất xỉu đi. Họ Lục phát hiện ra nước trà có vấn đề, mới muốn hủy đi trà phô? Như vậy là trách lầm hắn sao?

Tả Ký thở dài một tiếng thật mạnh, lúc họ Lục nói muốn đập bể trà phô, gánh nặng kia liền giống như pháo đốt đè nặng trong lòng, về sau sẽ hiểm hiểm nổ tung bất cứ lúc nào, hiện nay mới cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.

Tâm bình khí hòa, lúc này hắn mới nhớ tới, từ lúc tỉnh táo lại đã không thấy Lục Hành Đại. Lại hồi tưởng lại, hắn cũng uống nửa chén trà nhỏ, chắc là cũng trúng độc. Chẳng lẽ sợ mất mặt nên tự mình chạy đến chỗ vắng lặng lăn qua lăn lại nhịn đau đi?

Tả Ký thừa dịp loạn đạp cho người hầu trà kia một cước, sau đó mới bài trừ đám người. Hết nhìn đông tới nhìn tây tìm một hồi, ở bên cọc buộc ngựa xa xa tìm được Lục giáo chủ không có việc gì.

Tả Ký biết đuố lý, vì vậy không đợi Lục giáo chủ mở miệng, giành trước tiến lên một bước: “ Vừa rồi là ta không đúng, không nên phán đoán suy luận bậy bạ, trách lầm ngươi”. Nhìn hắn y quan chỉnh tề, thật không giống là trúng độc đã từng phát tác qua.

Lục giáo chủ đáp lễ đến hào hoa phong nhã: “ Không dám, không dám, tại hạ là tà ma ngoại đạo bực này, ức hiếp người lương thiện, làm việc ác vốn la chuyện thuộc bổn phận”.

Tả Ký bị nghẹn cứng lại, đổi đầu đề câu chuyện: “ Ngươi cũng uống trà, không có chuyện gì sao?”

Lục Hành Đại vẫn ứng đối thỏa đáng như cũ: “Mánh khóe tầm thường như thế mà có thể hạ được ta thì còn mặt mũi gì làm ma đầu võ lâm?”

Tả Ký vốn đâu bụng đã tâm phiền ý loạn, nghe hắn nói như vậy cũng không dằn được tức giận trong lòng:” Ngươi toan cái gì mà toan?” Ta còn không tính với chuyện ngươi gạt ta trúng độc đâu!” Căm giận vác gánh nặng muốn chết kia lên lưng, dẫn đầu hướng quan đạo đi đến: ” Lúc đầu nói rõ ràng không phai được rồi? Không nên làm bộ lam tịch!”

Lục giáo chủ vài bước đuổi theo, cùng hắn sóng vai mà đi, ngẩng đầu về phía trước, lại chỉ lấy khóe mắt lia nhanh qua hắn, thanh âm thường thường mở miệng: ” Ta nói cái gì ngươi sẽ tin sao?”

Tả Ký nhíu mày:” Ta làm sao không tin?”

Lục Hành Đại không hề tiếp lời. Hai người im lặng đi. Sau một lúc, Lục Hành Đại bỗng nhiên nói: ” Tả Ký, chúng ta không có lộ phí.”

Tả Ký theo phản xạ tiếp lời:” Như thế nào không có! Thời điểm dừng chân rõ ràng ta thấy ngươi còn có mấy khối bạc vụn.”

Lục Hành Đại đột nhiên dừng lại, xoay người thẳng tắp nhìn Tả Ký, ánh mắt hóa thành lợi kiếm, Tả Ký giật mình tỉnh ngộ, miệng còn chưa kịp mở trước mắt đã bị ịn đến tám chữ to:” Ăn nói bừa bãi, lật lọng tiểu nhân.” ( ý anh bảo anh nói thật mà em không tin=)) ).

Tả Ký không nói gì, cùng thằng nhãi này không có cách nào khác phân rõ phải trái. Nhìn con đường phía trước mờ mịt, gió tây bắc thổi lạnh thấu xương, lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận: ” Lúc trước sao bị ma quỷ ám ảnh muốn đi ra ngoài tìm người đòi nợ chứ, mình kiên trì làm vài năm không phải lại có? Chẳng bằng gặp phải một cái giáo chủ tu hành hắc đạo như thế, bị gây sức ép đến nửa chết nửa sống?

Hai người ngày đi đêm nghỉ, mấy ngày kế tiếp cũng thông thuận. Tả Ký ngẫu nhiên nhớ tới, Đường Ca từng nói Lục giáo chủ không phân biệt được phương hướng, làm sao cho tới bây giờ không thấy hắn phạm phải sai lầm? Vì thế liền thử quanh co lòng vòng, vài lần có ý đồ đi sai đường, cư nhiên chưa đi được bao lâu liền bị họ Lục phát hiện uốn nắn trở về, kỳ quặc quái gỏ! Bất qua may mắn là hắn cũng không đâm nghi, cũng không vì việc này mà chỉnh người.

Chạng vạng hôm nay, hai người vào một thành trấn. Nơi này Tả Ký rất quen, chính là chỗ Đường công tử thay quần áo lúc trốn xuống khỏi nhai.

Nguyên lại là sắp tới chân núi. Tưởng tượng ngày mai hắn lại quay về cái chỗ ngay cả tảng đá đều quen mặt tiếp tục ngồi chồm hỗm, Tả Ký liền phiền muộn đến mức không muốn di chuyển. Bởi vậy thời điểm tiến vào khách ***, Tả Ký vẫn day dưa với Lục giáo chủ như cũ:

” Ta nói, nếu không ngươi hung hăng đánh ta một chút đi, ngoan đọc cỡ nào cũng được, ta tuyệt đối không đánh lại! Ai ai, ngươi đừng không nói lời nào a!”

Lục giáo chủ hơi mỉm cười, chỉ để ý đi vào bên trong. Tả Ký còn không hết hy vọng, đưa tay muốn kéo hắn. Vừa mới đụng tới mép quần áo, chợt nghe một tiếng ho nhẹ, một thanh kiếm chặn ngang qua đây, chắn giữa hai người.

Người xuất hiện cản trở mặt mày sáng sủa, đúng tiêu chuẩn giang hồ thiếu hiệp, đang nghiêm mặt lườm hắn. Người còn lại thận trọng vững chắc hơn rất nhiều, thấy hắn nhìn lại liền cởi mở lời nói: ” Nếu vị công tử này, ” nâng ngón tay chỉ Lục giáo chủ, ” Không có ý định cùng ngươi nhiều lời. Huynh đài vẫn là không nên chạy theo người ta. Chuyện lấy thế áp bức người bực này. Vẫn là đừng làm tốt hơn.”

Tả Ký nghẹn họng nhìn trân trối:” Ta, ta lấy thế áp người?” Quay đầu đánh giá Lục Hành Đại, người này mùa đông cũng không sợ lạnh, quần áo bạch sam đơn bạc như trước, thoạt nhìn có phần giống thư sinh văn nhược vô lực. Lại xem chính mình. Nửa năm vác tảng đá tôi luyện thành ra khổng võ hữu lực, hơn nữa vốn cho dù không cường tráng thì một khỏa áo bông da bào, quả thật cũng đã làm cho khổ người đủ to lớn, còn mang theo bội kiếm của họ Lục. Đúng, ngay cả kiếm của người nọ cũng bắt hắn cõng.

Khi dễ họ Lục? Mũ này bị chụp không phải là rất oan sao?

Tả Ký oan khuất gần như không nói ra lời. Hung hăng trừng mắt Lục Hành Đại: Ngươi không phải lợi hại sao? Hiện cho người khác nhìn xem!

Lục giáo chủ quay đầu, cười đến như trút được gánh nặng:” Đa tạ nhị vị viện thủ.”

Tả Ký chán nản:” Ngươi, ngươi….”

Kiếm phong trước mắt lại hướng hắn chia ra, vị thiếu hiệp kia cũng mở miệng: ” Nếu như huynh đài muốn đánh, tại hạ phụng bồi!”

Vì cái gì ta bị khi dễ lại không có ai vì ta bước ra hành hiệp trượng nghĩa? Tả Ký thu tay, uất ức xem xét, ba người kia cười nói thật vui, đi đến một bàn uống rượu. Tiểu nhị chạy lại đón tiếp hắn, Tả Ký nghĩ nghĩ, chi phí đi lại là Lục Hành Đại chi trả, liền tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, xem xét tấm biển ghi món ăn trên tường, từ rẻ đến mắc chọn đầy một bàn.

Ty rằng ăn đến thống khoái, nhưng Tả Ký một khắc cũng không dám thả lỏng, cái lỗ tai vẫn vểnh lên, nghe động tĩnh ở bàn ba người bên cạnh.

Nguyên lại hai vị kia là huynh đệ kết nghĩa, nguyên cũng là người trên giang hồ có được danh hào, chỉ là hai năm trước đi đến phía quan ngoại, hôm nay mới trở về Trung Nguyên, ngày đầu tiên liền gặp Tả Ký ỷ mạnh lăng nhược đồ đệ. Đại ca kia cùng Lục Hành Đại hai người càng thân thiết, thôi chén đổi trản đến bất diệc nhạc hồ. Nhi đệ nọ nghiêm mặt đen lại không có lòng dạ uống rượu, thường thường hương bên này trừng hai mắt, rất có cảnh giới.

Khó trách ngay cả ma giáo giáo chủ cũng không nhận biết, nguyên lai cũng là nông dân.

Tả Ký tiếp tục buồn bực nhức đầu ngồi ăn, bỗng nhiên bên tai xoảng một tiếng, có chén rượu rơi xuống đất. Lập tức thanh âm nhị đệ vang lên: ” Đại ca, ngươi làm sao vậy?”

“Rượu này có độc!” Đại ca phất tay đem vò rượu trên bàn đánh đổ, thần sắc trên mặt bất định.

Nhị đệ không cần (phải) nghĩ ngợi, rút bảo kiếm hướng Tả Ký đâm tới: ” Hảo tặc tử, cư nhiên không phòng được ngươi!”