Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 42: ¸.•´¨¤ QUYẾT ĐẤU SINH TỬ






Vi Sinh Kỳ vừa rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy thì gặp Ôn Mê và Mộ Lưu Tô vội vàng chạy tới.

Mộ Lưu Tô nghi hoặc hỏi “Vi Sinh gia chủ, ngươi vội vã trở về như vậy là đã đắc thủ?”

Sắc mặt Vi Sinh Kỳ lập tức trở nên khó coi, nhưng nghĩ đến không lâu sau Vi Sinh gia có hậu, tâm tình hắn liền tốt hơn “bởi vì có việc, ta quyết định tạm thời buông tha cho Lam Phỉ”

Mộ Lưu Tô ngạc nhiên “chuyện gì có thể so sánh với mối hận giết thê?”

Ôn Mê thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần Vi Sinh Kỳ chẳng xúc động, Tiên Tâm các liền không cần liều mạng cùng Vũ nhân. Cũng không phải hắn ngại đánh nhau mà thực sự đối với việc Lam Phỉ bày mưu đặt kế cho Liên Kính hạ độc vẫn còn nhiều nghi vấn, Tiên Tâm các nhiều năm qua giám thị Cửu Vi sơn cũng là vì sợ Vi Sinh thế gia bị người lợi dụng, nhưng hắn thực sự không phát hiện ra có Vũ nhân liên hệ cũng mẫu tử Liên Kính. Chỉ nói “nếu đã vậy, trước quay về Thái Cực Thùy Quang đi”

Mộ Lưu Tô không chịu “chúng ta đã tập kết rất nhiều nhân mã, chẳng lẽ tay không quay về?”

Ôn Mê nghi ngờ “Mộ tướng ra sức đối phó Vũ tộc như thế làm cho người ta khó hiểu, dù sao thê nhi ngươi đều là Vũ nhân, mà Vũ tộc với ngươi cũng không có thâm cừu đại hận gì”

“Ta đối phó Vũ tộc đương nhiên có lý do của ta”

“Nguyện nghe”

Sắc mặt Mộ Lưu Tô nghiêm túc hẳn “năm đó sau khi Lam Phỉ giệt cả gia tộc Lam thị, Ôn huynh từng dẫn người Tiên Tâm các cùng đánh một trận, Ôn huynh còn nhớ chứ?”

Ôn Mê sầm mặt “đương nhiên nhớ rõ. Khi đó ta cho rằng thủ hạ của Lam Phỉ chỉ có Úc La và Sâm Lam, không ngờ đã đánh sai thực lực của bọn họ, bị sư phụ của Lam Phỉ là Cốc Lương Đoạn Mộng dẫn người ngăn cản, trong lúc giao thủ, ta thua” Nhắc tới đây, ngữ khí của hắn không che giấu được tức giận và hối hận “nếu không phải do ta sai lầm, gia sư đã không chết thảm”

“Cốc Lương Đoạn Mộng tuy là cao thủ lúc đó nhưng luận thực lực, so với lệnh sư Ôn Tĩnh thế nào?”

Ôn Mê tự tin đáp “Cốc Lương Đoạn Mộng không phải là đối thủ của sư phụ ta nhưng ta và sư phụ đã đánh giá sai thực lự của hắn”

“Thực ra Ôn các chủ và lão các chủ đều không đánh giá sai thực lực của Cốc Lương Đoạn Mộng”

Ôn Mê kinh hãi “có ý gì?”

“Đối với việc Tiên Tâm các chiến bại khi đó, ta luôn thấy khó hiểu, cho đến khi ta nghe nói đến vụ án thôn dân ở Táng Tinh hồ mất tích”

“Hai chuyện này có liên quan gì với nhau”

“Hạo thiên căn. Khi đó Cốc Lương Đoạn Mộng và lão Ôn các chủ đấu với nhau, vô cùng khốc liệt nhưng Cốc Lương Đoạn Mộng không phải bị Ôn lão các chủ giết chết mà hắn sau khi đại thắng, đột nhiên bị nổ tan xác mà chết. Lam Phỉ vội vàng rời đi, chỉ mang theo thân thể của Cốc Lương Đoạn Mộng, ta tìm được đầu của hắn”

Sắc mặt Ôn Mê dần ngưng trọng “ngươi phát hiện được gì?”

“Trải qua hơn mười vị thái y thay phiên nhau khám nghiệm tử thi, chúng ta phát hiện trong đầu Cốc Lương Đoạn Mộng có Hạo thiên căn”

“Hạo thiên căn tuy là dược làm tăng thực lực nhưng tuyệt đối không quá mức kinh người như thế”

“Đương nhiên, cho nên ta luôn không dám xác định, có điều sau này ta lại phát hiện ra một chuyện khác” Thấy Ôn Mê nhìn mình chằm chằm, Mộ Lưu Tô cười cười “khi Cốc Lương Đoạn Mộng chết, toàn bộ thủ hạ của hắn đều đi theo Lam Phỉ nhưng ở Vũ tộc, không ai nhìn thấy nhóm người này, mà đệ tử của Úc La cũng vậy, một khi đã bái sư thì từ đó về sau đều không được gặp lại cha mẹ thân nhân”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

“Đừng nóng vội, ta sau khi biết được việc này liền điều tra được toàn bộ đệ tử của Úc La đều tập trung ở một nơi gọi là Vũ Đằng, là vách núi vạn trượng, cấm địa của Vũ tộc. Lam Tiểu Sí từng có lần muốn leo xuống đó còn bị Lam Phỉ phạt quỳ trên bụi gai độc”

Ôn Mê nhướng mày

Mộ Lưu Tô nói tiếp “Lam Phỉ đối với nàng tốt hơn ngươi nhiều, nàng dùng Định Phong Linh thổi gai độc bay khắp Phương Hồ Ủng Thúy, ngươi đoán xem lúc đó Lam Phỉ có thái độ gì? Lam Phỉ chỉ phạt nàng tư quá trong Minh sào hai ngày rồi không nói gì nữa”


“Xem ra bên dưới vách núi Vũ Đằng có cất giấu bí mật của Vũ tộc”

Mộ Lưu Tô duỗi tay liền có thủ hạ mang đến một tập danh sách, hắn nói “đương nhiên. Đây là danh sách hài đồng Lam Phỉ mua sau khi trở thành Vũ tôn”

Ôn Mê nhận lấy, vừa nhìn, mày liền nhíu chặt “ý ngươi nói Cốc Lương Đoạn Mộng có khả năng sử dụng một loại thuốc làm cho lực lượng cơ thể tăng lên mạnh mẽ, mà loại thuốc này chưa hoàn thiện nên mới hắn chết thảm. Vì thế Lam Phỉ dùng hài đồng để thử thuốc?”

“Ta chỉ đoán thôi”

Ôn Mê lại lật xem danh sách kia “nếu là thế, chúng ta phải đến vách núi Vũ Đằng xem thế nào”

Vi Sinh Kỳ phất tay áo “các ngươi có đi hay không, ta mặc kệ, có điều không ai được tổn thương đến một sợi lông của Lam Tiểu Sí, nếu không đừng trách Vi Sinh gia trở mặt vô tình”

Mộ Lưu Tô và Ôn Mê đưa mắt nhìn nhau, từ khi nào thì người này tốt với nha đầu kia như vậy?

Lúc này, Lam Tiểu Sí đang băng bó vết thương cho Úc La, Mộc Băng Nghiên thì xử lý vết thương của Sâm La

Lam Phỉ nói “Vi Sinh lão ngốc vì sao lại đột nhiên xông vào Vũ tộc?”

Lam Tiểu Sí đáp “phụ tử Vi Sinh đơn thuần, rất dễ bị người lợi dụng”

Lam Phỉ ngạc nhiên “ai lợi dụng hắn? Mộ Lưu Tô?”

Lam Tiểu Sí nghiền ngẫm “cha, có phải ngươi có chỗ nào đắc tội hắn không? nếu không sao lập tức đoán được là hắn chứ?”

Lam Phỉ cười đáp “nếu là hắn, vậy có chút phiền toái”

Úc La lên tiếng “Mộ Lưu Tô chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, sẽ còn có hậu chiêu”

Phượng Chứ vốn phụ trách tin tức tình báo, lập tức cung cấp tin tức “ngày Tiên Tâm các tổ chức sinh thần cho Đại tiểu thư, Già Ân của Ám tộc cũng có mặt, mà Tiên Tâm các chắc chắn sẽ không phát thiệp mời cho Ám tộc, hắn đến Thái Cực Thùy Quang cũng không phải để gặp Ôn Mê”

Lam Phỉ nói “Ám tộc luôn muốn tìm một ngọn núi để dựa vào, bọn để Mộ Lưu Tô sử dụng cũng là bình thường”

Phượng Chứ nói “mặt khác, Tiên Tâm các cũng tập hợp rất nhiều nhân mã đi đến Phương Hồ Ủng Thúy, Phi Điểu tra ra, trong đó có người của Mộ Lưu Tô”

Lam Phỉ bật cười “trận thế không nhỏ nha”

Đám người Úc La không nói gì, chỉ có Mộc Băng Nghiên hỏi “lần này chỉ có một mình ngươi trở về?” Là ý muốn hỏi đến Mộc Hương Y

Lam Tiểu Sí đáp “đúng vậy. Sao?” Không thích nói đó, tức chết ngươi

Mộc Băng Nghiên hừ lạnh “không cảm thấy thiếu ai sao?”

Lam Phỉ cười cười

Lam Tiểu Sí nói “không có, thiếu ai?” Thấy Mộc Băng Nghiên tức giận trừng nàng, nàng bật cười, nói “nhi tử ngươi đang ở Tiên Tâm các, chuẩn bị cưới vợ nha”

Mộc Băng Nghiên mấy năm qua luôn không quan tâm tới Mộc Hương Y nhưng lúc này vẫn nhịn không được mà hỏi ‘ai?”

“Ái đồ của Ôn Mê, thân phận tốt nha”

Mộc Băng Nghiên im lặng, không hỏi thêm

Lam Phỉ chen vào “ngươi đem ái đồ của cha đưa cho Ôn Mê, bảo bối nhi, ngươi thật hào phóng”

Lam Tiểu Sí vội nói “không thể nói vậy nha cha, ta thấy ngươi mỗi ngày chê hắn chướng mắt, hắn lại không có thân nhân nào khác, dứt khoát đuổi đi cho đỡ phiền”

Vừa dứt lời đã bị Mộc Băng Nghiên trừng mắt nhìn nàng, không có thân nhân khác là sao? Nghĩ nghĩ lại thấy mình cũng không coi là thân nhân gì, vì thế không lên tiếng

Phượng Chứ hắng giọng “còn đấu võ mồm nữa, Tiên Tâm các cũng đã đánh tới”

Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim, nói “Tiểu Sí, ngươi đi chuẩn bị binh khí, chọn các tộc nhân có thể đánh nhau, chuẩn bị chiến đấu”

Lam Tiểu Sí phản đối “việc này hẳn là Ngân Điêu đi làm”

Lam Phỉ dỗ dành “bảo bối nhi, ngoan. Ngân Điêu không phải người thông minh”

Lam Tiểu Sí hoài nghi “không phải ngươi kiếm cớ để ta rời đi chứ?”

Lam Phỉ cười khẽ, bảo bối nhi đúng là thông minh. Hắn lập tức bày ra vẻ mặt bi thương “ngươi thế mà lại đối đãi với cha như vậy, chẳng lẽ thực sự là có dị tâm với cha sao?”

Lam Tiểu Sí hoài nghi nhìn hắn, cuối cùng vẫn không tình nguyện nói “được rồi”

Đợi nàng rời đi, Lam Phỉ nói với Úc La “Mộ Lưu Tô lần này vì sao mà đến, tin rằng các ngươi hiểu rõ”

Mộc Băng Nghiên lên tiếng “huyết nô còn chưa đủ thành thục”

Lam Phỉ “hắn sẽ không đem tin tức huyết nô nói với Ôn Mê, mấy năm qua hắn cũng làm không ít chuyện xấu, Ôn Mê cũng không phải là người vì vợ cũ mà nể mặt hắn. Có điều thực lực của Tiên Tâm các đúng là không thể xem thường” Liếc mắt nhìn Úc La một cái, nói tiếp “nếu rót một ít Hạo thiên xích huyết vào cơ thể Úc La, hắn có thể đánh thắng Vi Sinh Kỳ không?”

Úc La không thèm để ý tới hắn, lúc nào rồi mà còn đem hắn ra trêu đùa

Lam Phỉ cảm thấy không có ý nghĩa “được rồi, Mộ Lưu Tô dám trắng trợn như vậy là cảm thấy mấy năm qua ta tu tâm dưỡng tính, tính tình tốt hơn. Sâm La, ngươi mang hai đệ tử đắc lực đi hoàng cung, ân thăm hỏi tiểu bệ hạ của chúng ta một chút”

Sâm La lên tiếng “thỉnh Vũ tôn phân phó”

Lam Phỉ ra lệnh “gặp tiểu bệ hạ đương nhiên không thể đi hai tay không, mang theo ít Huyễn khởi la, lại thêm ít dầu hỏa. Nhớ rõ, phải nhiệt tình”

Sâm La nhận lệnh “dạ”

Lam Tiểu Sí đã tập kết Vũ nhân, thấy Sâm La mang hai đệ tử Cưu Vẫn, Ngân Loan đi ra, tay còn mang theo bọc hành lý, tò mò hỏi “các ngươi muốn đi đâu?”

Sâm La đáp “Vũ tôn có nhiệm vụ cho chúng ta làm”

“Các ngươi muốn đi hoàng cung?” Ngữ khí của Lam Tiểu Sí rất chắc chắn

“Ngươi biết?”

“Nếu nhiễu loạn hoàng cung, dù lần này chúng ta thành công bức lui Mộ Lưu Tô thì triều đình cũng sẽ nhất định coi Vũ tộc là mầm tai họa lớn. Nếu đại quân triều đình tấn công, Phương Hồ Ủng Thúy khó chống đỡ, chúng ta chỉ có thể chuyển chỗ để tránh họa chiến tranh”

“Vũ tôn phân phó, ta không thể không theo”

“Cha ta trước giờ không sợ đánh nhau, hoặc có thể nói là hắn thích tranh đấu. Nhưng mà Sâm La thúc thúc, ta nghĩ các Vũ nhân khác chưa chắc thích”

Sâm La trầm mặc

Lam Tiểu Sí thuyết phục “ngươi để Cưu Vẫn và Ngân Loan đi, trước án binh bất động, lúc cần thiết mới dùng để dọa Mộ Lưu Tô. Ta cảm thấy vậy là được


“Nếu Vũ tôn hỏi tới?”

“Ta sẽ giải thích. Mặt khác, nếu chỉ là hù dọa, mấy thứ có tính công kích không nên mang theo”

“Vậy mang cái gì? Cũng không thể chỉ đi hai tay không”

“Mang ít vàng bạc châu báu, đặc sản của Vũ tộc…À, mang mấy con chim đi” Nói xong quay đầu phân phó nha hoàn “đem Cẩm mao tuyết ưng của ta đến đây”

Sâm La nhíu mày, huấn điều là bản lĩnh của Vũ tộc, chim của Lam Tiểu Sí lại là linh khí mười phần, có thể săn thú giữ nhà, điều tra địa hình, thông minh y chang con người. Liền nói “cần như vậy sao?” Nàng rất thích con chim này nha

“Một con chim mà thôi, lại luyện lại là được. Hơn nữa đi theo tiểu hoàng đế cũng không tính là khổ cho nó nha”

Nha hoàn mang Cẩm mao tuyết ưng đến, Lam Tiểu Sí vuốt ve nó, nói “đi thôi. Đúng rồi, nghe lời ta, sau này sẽ có hữu dụng” Nói xong thấp giọng thì thầm bên tai Sâm La, chỉ thấy hắn gật đầu, sau đó phân phó Cưu Vẫn, Ngân Loan hành động

Lúc này ở Thái Cực Thùy Quang, Mộc Hương Y đã bị Ôn Mê giam cầm. Tiên Tâm các và Vũ tộc sắp sửa giao chiến, hắn không thể giết Mộc Hương Y nhưng cũng không thể thả.

Mộc Hương Y dù sầu lo nhưng không thể thoát thân, trong lòng rầu rĩ đến cơm tối cũng không ăn

Hạ Vũ Đài đến thăm hắn, nước mắt của nàng như lửa nóng nung chảy cả vàng, làm trái tim hắn cũng mềm lại. Hắn nói “thật xin lỗi”

Hạ Vũ Đài lắc đầu “không có gì phải xin lỗi, là ta tự nguyện”

Mộc Hương Y nhẹ giọng dỗ nàng “đừng khóc”

“Ta tới tìm ngươi là muốn nói với ngươi, ta xem như ngày đó không xảy ra chuyện gì, giữa chúng ta không có gì cả. Tư tình nhi nữ dù làm người ta ruột gan đứt từng khúc nhưng ta không thể quên ân sư và sư mông của ta, những thân nhân đã nuôi ta lớn lên, dạy ta võ nghệ. Cho nên ta không thể hận ngươi”

Mộc Hương Y thấp giọng gọi tên nàng “Vũ Đài”

Hạ Vũ Đài lau nước mắt “cảm ơn ngươi, cho đến bây giờ, ta vẫn cho rằng gặp được ngươi là một may mắn”

Mộc Hương Y nghiêng mặt, không để nàng nhìn thấy biểu tình trên mặt mình “ta cũng vậy”

Hạ Vũ Đài mỉm cười “ta đi đây, ngươi bảo trọng” Nói xong đứng dậy, rời đi, khóe mắt vẫn nhịn được mà lưu luyến thân ảnh kia nhưng cước bộ vẫn không ngừng.. Năm xưa, Ôn lão các chủ và cha mẹ nàng đều chết trên tay Vũ tộc, hiện Ôn Mê cùng Lam Phỉ giao chiến, nàng không thể vì tư tình cá nhân mà đưa cho Lam Phỉ một cây đao. Nàng luôn là đứa nhỏ biết điều đến làm cho người ta đau lòng, tuổi nhỏ nhưng rất kiên nghị

Mộc Hương Y nhìn chằm chằm theo bóng dáng nàng, nếu lúc trước hắn đối với Hạ Vũ Đài chỉ là rung động đầu đời thì hiện hắn thực sự bắt đầu yêu nàng. Đó là bạn lữ mà hắn luôn mong muốn, ô nhu săn sóc lại vĩnh viễn không mất đi chính kiến của mình. Cần bao nhiêu may mắn mới có thể cùng nàng nắm tay đến già?

Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm “bọn họ vì sao lại nhốt ngươi?”

Mộc Hương Y giật mình, quay đầu, nhìn thấy Vi Sinh Từ một thân hồng y đứng bên ngoài, liền đáp “sao ngươi lại ở đây?”

Vi Sinh Từ “cha ta bảo Vân Thải Chân cho ta uống thuốc, muốn ta ngủ”

“Ta uống, sau phát giác không đúng nên đã phun ra”

“Tiểu Từ, ngươi nghe ta nói, Tiểu Sí Bàng hiện đang ở Phương Hồ Ủng Thúy, rất nguy hiểm”

Vi Sinh Từ xoay người, chuẩn bị rời đi

Mộc Hương Y gọi với theo “ngươi thả ta ra được không?”

Vi Sinh Từ xoay người, dù khóa đồng dày nặng, tay hắn lại không tấc sắt nhưng năm ngón tay nắm ổ khóa chỉ hơi dùng lực, khóa đồng lập tức văng ra. Mộc Hương Y vô cùng khiếp sợ, nghĩ lại lại thấy bình thường, cũng phải xem ai đang đứng trước mặt hắn chứ

Vi Sinh Từ kéo hắn ra ngoài, nói “đi”

“Ngươi đi ra có ai biết không? Cẩn thận né tránh thủ vệ”

“Khi ta tỉnh lại, có một người ở cạnh giường ta”

Mộc Hương Y giật mình “Đàm Truy? Ngươi đã giết hắn?”

Vi Sinh Từ nhíu mày “không có, khi ta phun dược lại phun trúng mặt hắn, hắn ngủ”

Mộc Hương Y cạn lời, phun một chút cũng có thể khiến Đàm Truy ngất đi, đây là thuốc mạnh cỡ nào chứ? Vân Thải Chân tính cho voi uống sao?

Có Vi Sinh Từ mở đường, đương nhiên thủ vệ không thể phát hiện ra, hai người ra khỏi Thái Cực Thùy Quang, một đường thẳng tiến tới Phương Hồ Ủng Thúy

Bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy đã tập hợp rất nhiều người của Tiên Tâm các và của triều đình, Vi Sinh Kỳ cũng có mặt

Mộc Hương Y đề nghị “chúng ta vòng qua bọn họ, trực tiếp đi vào”

Vi Sinh Từ nhìn cha hắn đứng trong đám người, lắc đầu “khó” Có Vi Sinh Kỳ ở đó, ai có thể lướt qua mí mắt hắn mà không bị phát giác?

“Có Vũ nhân, có thể mang chúng ta bay qua. Đi theo ta” Mộc Hương Y đề ngh

Vũ nhân trưởng thành cánh chim rất rộng, cường tráng một chút là có thể mang theo một nam tử cao lớn. Mộc Hương Y và Vi Sinh Từ mỗi người cưỡi một con, bay lượn trên cao, thẳng vào Phương Hồ Ủng Thúy

Lam Tiểu Sí đang dựa người vào luống hoa nhìn tình hình đằng đằng sát khí bên ngoài, đột nhiên có Vũ nhân từ trên cao hạ xuống, có hai người nhảy xuống. Nàng liếc mắt liền thấy Mộc Hương Y và Vi Sinh Từ

Lam Tiểu Sí không tin vào mắt mình “Tiểu Từ? Sao ngươi lại ở đây?”

Vi Sinh Từ cau mày, không đáp mà hỏi lại “ngươi quay về nơi này sao không nói với ta?”

Lam Tiểu Sí cảm thấy có chút buồn cười, lại thấy hắn và Mộc Hương Y đều là bộ dáng phong trần mệt mỏi, liền nói “nói với ngươi, cha ngươi sẽ mắng ta” Nàng không chút khách khí mà đâm sau lưng Vi Sinh Kỳ “Tiểu Từ, ta đã nói rồi, hắn không thích chúng ta ở cùng một chỗ”

Vi Sinh Từ hiểu được “hắn không cho ta tìm ngươi nên cho ta uống thuốc”

Lam Tiểu Sí cười nói “ngốc tử”

Vi Sinh Từ vẻ mặt nghiêm túc “muốn ở cùng ngươi” Ngữ khí chắc hơn vàng

Lam Tiểu Sí gật đầu “ta cũng muốn ở cùng ngươi”

“Vậy chúng ta ở cùng mộ chỗ đi”

“Ngươi không cần cha ngươi sao?”

Vi Sinh Từ có chút buồn rầu

Bên ngoài, Ôn Mê đang chất vấn Lam Phỉ “ta chỉ muốn hỏi ngươi, danh sách này có phải thật hay không?”

Lam Phỉ lười biếng lật qua loa “thật thì sao? Ta dùng bạc trắng mua, cha mẹ bọn họ tự nguyện bán, là giao dịch công bằng, ngươi có ý kiến?”

“Mấy đứa nhỏ này hiện ở đâu?”


“Ngươi đang chất vấn ta?”

“Lam Phỉ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có phải ngươi dùng bọn họ để thí nghiệm thuốc không?”

Lam Tiểu Sí sửng sốt, việc này nàng chưa từng nghe nói đến

Lam Phỉ đáp “cơ mật của Vũ tộc, thứ khó phụng cáo”

Ôn Mê kiên quyết “hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy bọn họ”

“Vậy ngươi chỉ có thể đi vào vết xe đổ của Ôn Tĩnh và Ôn Mặc”

Hắn không nhắc tới hai người kia còn tốt, nhắc tới liền khiến Ôn Mê lửa giận bùng phát, Thượng Thiện Như Thủy liền ra khỏi võ, Lam Phỉ cũng lập tức nắm chặt Huyết Chi Cánh trong tay. Hai người giao thủ, chúng đệ tử hai bên cũng đấu nhau thành một đoàn

Mộ Lưu Tô vừa xem cuộc chiến, vừa nói “Vi Sinh gia chủ, nay Lam Phỉ gần ngay trước mắt, ngươi thực sự không muốn báo tư thù sao?”

Vi Sinh Kỳ sắc mặt âm trầm “ta tự có chủ trương” Hắn vất vả đến đây là vì an nguy của Lam Tiểu Sí, nếu Vũ tộc đấu không lại Tiên Tâm các và Mộ Lưu Tô, đến lúc nàng liều mạng, hắn còn có thể ngăn cản. Có điều việc này là chuyện riêng, hai hài tử lại chưa thành thân, hắn không tiện nói ra càng không muốn giải thích với Mộ Lưu Tô

Lam Tiểu Sí đã thay đổi phục sức hoa lệ của Vũ tộc, rầu rĩ ngồi trên cành hoa. Vi Sinh Từ ở bên cạnh nàng, có chút sợ cha hắn nên không dám xông ra ngoài. Nhìn thấy Lam Phỉ và Ôn Mê sắp giao thủ, Lam Tiểu Sí liền nhún chân, phóng qua hoa lá, rơi xuống đất

Vi Sinh Kỳ tức giận, có thai còn không chịu từ từ đi đường, nhảy loạn cái gì?

Ôn Mê nhìn Lam Tiểu Sí mặc xiêm y khổng tước màu lam, bên tóc mai cài một cây trâm, dây kết hoa mỹ rũ xuống, cổ mang vòng cổ tinh xảo bằng lông chim. Người vừa đến, hoa mai cũng đã bay ra khỏi tay áo, là Thất thiên hương mà Lam Phỉ quen dùng. Hắn có chút ngây người, Lam Tiểu Sí vung tay trái lên, Lam huyết ngan hào lập tức phóng ra. Ôn Mê lắp bắp kinh hãi, nhưng nếu lúc này hắn né tránh cũng sẽ trúng một đao của Lam Phỉ, còn không thì phải nhận trọn mười lăm cây Lam huyết ngân hào. Đang lúc hắn do dự, một đạo kình phong đảo qua, là Vi Sinh Kỳ xông tới. Cùng lúc đó một thân ảnh hồng y cũng gia nhập cuộc chiến, nhất thời phụ tử Vi Sinh Kỳ đã đấu với nhau hơn mười chiêu, cũng vì vậy kình phong đã chắn rớt Lam huyết ngân hào của Lam Tiểu Sí

Ôn Mê thấy nguy cơ đã được giải trừ, thở dài nhẹ nhõm.

Vi Sinh Kỳ căm tức nhìn Lam Tiểu Sí, vô liêm sỉ, đó là cha ruột của ngươi, ngươi nói bắn liền bắn, thật quyết đoán. Sau đó quay sang mắng Vi Sinh Từ “nghịch tử, ngươi làm gì?”

Vi Sinh Từ bị mắng, lập tức co đầu rụt cổ nhưng không lui bước.

Vi Sinh Kỳ có Cửu Vi kiếm trong tay, nếu thực sự giao thủ, thực lực không hơn kém nhau thì binh khí rất quan trọng, hắn sẽ có phần thắng nhưng hắn sẽ không tính toán với nhi tử của mình, chỉ cả giận nói “ngươi còn không mau cút lại đây cho ta”

Vi Sinh Từ quay đầu nhìn Lam Tiểu Sí rồi lại nhìn cha hắn

Vi Sinh Kỳ giận dữ “muốn ta nói lại lần thứ hai?”

Lam Tiểu Sí lên tiếng “đi qua đi, cha ngươi sắp nổi bão rồi”

Vi Sinh Từ nói “cha, thực ra có nhi tử như ta là chuyện rất thống khổ đúng không?”

Vi Sinh Kỳ mạc danh kỳ diệu “ngươi nói lung tung gì đó?”

“Ta lớn như vậy, chưa từng giúp ngươi chuyện gì, ngược lại còn hại chết mẫu thân, làm ngươi chạy ngược chạy xuôi” Thấy Vi Sinh Kỳ trầm mặc, Vi Sinh Từ nói tiếp “ngươi có thể xem như không có nhi tử này”

Vi Sinh Kỳ rống lên “ngươi điên rồi”

“Ta muốn giúp Tiểu Sí Bàng nhưng ta lại cảm thấy như vậy thật có lỗi với ngươi. Ta không muốn lại liên lụy ngươi, ngươi coi như chưa từng sinh ra ta, không có chuyện đã xảy ra trong mười mấy năm qua”

Vi Sinh Kỳ run giọng nói “Tiểu Từ, đừng nói bậy, ngươi lại đây đi”

Lam Tiểu Sí cũng bị giọng “Tiểu Từ, ngươi đang nói gì vậy?”

Vi Sinh Từ nhìn nàng, đôi mắt đen bóng sáng ngời, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc “ta muốn giúp ngươi, ở cùng ngươi” Lời nói đơn giản nhưng lại như lời thề kiên định nhất

Lam Tiểu Sí cảm thấy sống mũi cay cay, mỉm cười nói “ta đã biết nhưng ngươi không thể nói chuyện với cha ngươi như thế. Ngoan, ngươi đi trước đi”

Vi Sinh Kỳ cho rằng Vi Sinh Từ nói vậy là do Lam Tiểu Sí xúi giục, còn đang tức giận, lo lắng, vừa nghe nàng nói thế liền đổi thành kinh sợ. Trên giang hồ, có ai lại không muốn được Vi Sinh thế gia giúp đỡ chứ? Dù hôm nay Tiên Tâm các và Mộ Lưu Tô thế tới rào rạt, nếu phụ tử bọn họ phản chiến, bên nào thắng còn chưa chắc ah

Lam Tiểu Sí lại nói “ngươi trước nhận sai với cha ngươi sau đó quay về Cửu Vi sơn, đợi sự việc giải quyết xong, ta lại đi tìm ngươi, được không?”

Vi Sinh Từ do dự “ta…”

Lam Tiểu Sí đẩy đẩy hắn “ngoan, đi đi”

Vi Sinh Từ đi đến trước mặt Vi Sinh Kỳ, cúi đầu nói “cha”

Hán tử cương thiết như Vi Sinh Kỳ viền mắt ửng hồng, tát Vi Sinh Từ một cái thật mạnh khiến mặt hắn nổi năm dấu tay, sau đó lại đột nhiên ôm lấy Vi Sinh Từ “thực ra lúc có ngươi, cha và nương ngươi đều mừng rỡ như điên. Nhiều năm qua, cha tuy thống khổ nhưng chưa bao giờ xem ngươi không tồn tại, nào có phụ thân xem đứa nhỏ của mình là phiền lụy chứ”

Vi Sinh Từ cúi đầu.

Vi Sinh Kỳ buông hắn ra, quay đầu nói với Lam Tiểu Sí “nếu có Tiểu Từ tương trợ, cơ hội thắng của các ngươi sẽ nhiều hơn?”

Lam Tiểu Sí gật đầu “đúng vậy. Tiếc là cha ta và ta không hiếm lạ” Dứt lời quay sang nhìn Lam Phỉ, thấy hắn cười cười, dáng vẻ không thèm để ý

Vi Sinh Kỳ lại nói “cảm ơn ngươi” Có vô số cơ hội nhưng chưa từng lợi dụng

Thái độ chân thành của hắn khiến Lam Tiểu Sí có chút ngượng ngùng ‘ta biết Vi Sinh thúc thúc nói cảm tạ là không dễ, cho nên nói không cần thì chính là không nể mặt ngài”

Vi Sinh Kỳ mỉm cười, đột nhiên cảm thấy nha đầu này không đáng ghét lắm “ngươi nói đi”

Lam Tiểu Sí nháy nháy mắt “Ôn các chủ luôn trạch tâm nhân hậu, chắc chắn không muốn thấy cảnh máu chảy thành sông. Hôm nay liền do Vi Sinh thúc thúc làm chủ, đổi phương thức khác để quyết định thắng thua?”

Vi Sinh Kỳ quay đầu nhìn Ôn Mê “Ôn các chủ, Mộ tướng, ý các ngươi thế nào?” Âm cuối tăng cao, ý tứ rõ ràng. Tiểu nha đầu, ta muốn ngươi thấy rõ Vi Sinh thế gia không phải không có phân lượng