Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 41: ◙ MANG THAI






Mộ Lưu Tô sắc mặt khó coi, nói với Ôn Mê “Thái Cực Thùy Quang là địa bàn của Tiên Tâm các, vậy mà không ngăn được một tiểu cô nương mười sáu tuổi, để nàng rời đi thoải mái”

“Nàng là nữ nhi của ta, ta để nàng thoải mái lúc này là hi vọng nàng sẽ quay về nhà. Nàng không phải là tù phạm của Tiên Tâm các”

“Vậy giờ ngươi tính toán thế nào?”

Ôn Mê hỏi ngược lại “Ngươi có kế hoạch?”

Vừa lúc Vi Sinh Kỳ đi tới, nói “xem ra các ngươi vẫn chưa thương lượng xong”

Ôn Mê khách khí “để Vi Sinh gia chủ chê cười”

Vi Sinh Kỳ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lóe lên cừu hận “không, ta cười không nổi”

Ôn Mê nhận ra khác thường, vội hỏi “Vi Sinh gia chủ có việc gì?”

Vi Sinh Kỳ không trả lời, Mộ Lưu Tô nói thay “Vi Sinh gia chủ tra ra, người năm đó dùng Huyễn khởi la độc hại Vi Sinh thiếu chủ là nghĩa tử Liên Kính của hắn”

Ôn Mê gật đầu, xem như đã hiểu

Mộ Lưu Tô nói tiếp “mà kẻ sai sử Liên Kính làm vậy là Lam Phỉ”

Ôn Mê giật mình kinh hãi “còn có việc này?”

Mộ Lưu Tô nói “Huyển khởi la vốn là dược do Mộc Băng Nghiên chế ra, trong tay Lam Phỉ có nó cũng chẳng có gì lạ. Huống chi lúc trước Vi Sinh gia chủ vì chuyện của Ôn các chủ mà xông vào Phương Hồ Ủng Thúy, giết chết rất nhiều Vũ nhân, Lam Phỉ sao có thể bỏ qua”

Ôn Mê vô cùng áy náy, cũng biết sự tình vì mình mà ra “Vi Sinh gia chủ, Liên Kính ở đâu? Lúc trước là ai tiếp xúc với hắn? Có thể còn những người khác không?”

Vi Sinh Kỳ hừ một tiếng, không trả lời

Mộ Lưu Tô nói “Liên Kính đã bị phế hai chân, Vi Sinh gia chủ hỏi chuyện xong, ta đã sai người đưa hắn xuống núi. Có điều việc này, ta cảm thấy ngoại trừ Lam Phỉ thì còn ai dám trêu chọc Vi Sinh thế gia?”

Ôn Mê lại hỏi “như vậy Vi Sinh gia chủ tính tiếp theo sẽ làm thế nào?”

Vi Sinh Kỳ lúc này mới lên tiếng “nếu nha đầu kia đã trở lại Phương Hồ Ủng Thúy, Tiểu Từ cũng có thể chết tâm nhưng nếu để hắn gặp nàng, sợ là hắn không thể xuống tay. Ta tính đưa hắn về Cửu Vi sơn trước, còn Phương Hồ Ủng Thúy, ta có thể xông vào một lần thì cũng sẽ có lần thứ hai”

Ôn Mê can ngăn “Vi Sinh gia chủ, không thể xúc động


Mộ Lưu Tô cười lạnh “Ôn các chủ, lúc trước Vi Sinh gia chủ kết thù này cũng là vì ngươi, nay ngươi không tỏ lòng biết ơn mà chỉ biết khuyên người bị hại không cần xúc động. Thù giết vợ, không xúc động mà còn phải hảo hảo thương nghị sao?”

Ôn Mê phân trần “ý ta là dù Lam Phỉ thực sự làm ác, ít nhất cũng cần chứng cứ rõ ràng. Xin Vi Sinh gia chủ cho chút thời gian để Tiên Tâm các tra hỏi rõ ràng”

Mộ Lưu Tô lấn tới “cho Tiên Tâm các thời gian? Lúc trước Vi Sinh phu nhân nghe chuyện của ngươi mới cầu Vi Sinh gia chủ xuống núi tương trợ. Kết quả thế nào? Là Tiên Tâm các giám thị chặt chẽ Cửu Vi sơn”

Ôn Mê phản bác “Tiên Tâm các giám thị Cửu Vi sơn, nguyên nhân chủ yếu là vì phòng ngừa Vũ nhân báo thù”

Mộ Lưu Tô hỏi vặn lại “phòng ngừa sao?”

Ôn Mê á khẩu, hồi lâu mới quay đầu nói với Vi Sinh Kỳ “Vi Sinh gia chủ, chính vì mấy năm nay Tiên Tâm các luôn chú ý việc Cửu Vi sơn lui tới với các nhân sĩ cho nên đối với việc Lam Phỉ có làm ra việc này hay không vẫn còn nghi vấn. Nếu…”

Mộ Lưu Tô cắt ngang lời hắn “lúc trước Vi Sinh gia chủ làm vậy là vi Ôn Mê và Thanh Tỏa, nay Thanh Tỏa là phu nhân của ta, ta và phu nhân luôn ghi nhớ ơn đức của Vi Sinh gia chủ. Nếu gia chủ cần, ta nguyện dốc hết sức giúp Vi Sinh gia chủ báo thù”

Vi Sinh Kỳ vốn đã có ác cảm với Ôn Mê, nghe Mộ Lưu Tô nói vậy, liền đáp “đa tạ:

Ôn Mê không còn cách nào, đành nói “Vi Sinh gia chủ, Tiên Tâm các cũng nguyện tương trợ”

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh “không cần, đối phó với Lam Phỉ không cần dùng nhiều người, chỉ là chỗ Tiểu Từ, ta có chút khó xử”

Mộ Lưu Tô lên tiếng “Vi Sinh thiếu chủ thân thể không tốt, mỗi ngày đều phải đến Yên Vũ Hư Lam chẩn trị, tin rằng Vân Thải Chân có thể làm hắn mê man một thời gian mà không tổn hại tới thân thể là không vấn đề”

Vi Sinh Kỳ trầm ngâm, việc kê đơn cho nhi tử không ổn lắm, hơn nữa Tiên Tâm các cũng không phải tuyệt đối an toàn, nếu có nguy hiểm, hắn làm sao tự bảo vệ mình?

Mộ Lưu Tô đương nhiên nhìn ra băn khoăn của hắn, nói với Ôn Mê “Ôn các chủ là cha ruột của Lam Tiểu Sí, tuy ta cùng nàng mới quen biết nhưng dù sao cũng là kế phụ. Vi Sinh gia chủ, ta có một yêu cầu quá đáng”

Vi Sinh Kỳ ngạc nhiên “chuyện gì?”

“Đến Phương Hồ Ủng Thúy, chúng ta chỉ cần giết Lam Phỉ, đương nhiên nếu đồng bọn của hắn hung tàn cũng không thể giữ lại, tuy nhiên nhất định không thể thương tổn đến Tiếu Sí. Như thế, đợi Lam Phỉ chết, thù của gia chủ được báo, Vũ tộc bình ổn, chúng ta sẽ mang Tiểu Sí về, đến lúc đó Vi Sinh thiếu chủ tỉnh lại, chẳng phải tất cả đều vô sự sao?”

Vi Sinh Kỳ nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý “cũng được”

Mộ Lưu Tô quay đầu nhìn Ôn Mê

Ôn Mê nhíu mày “danh vọng của Lam Phỉ đối với Vũ nhân rất cao, nếu giết hắn, sợ toàn bộ Vũ tộc sẽ phản kích”

Mộ Lưu Tô “phải luôn nghĩ tới hướng tích cự”

“Vì sao Mộ tướng lại cực lực thúc đẩy việc này?”

Mộ Lưu Tô thản nhiên “nhân tình thôi, Thanh Tỏa hiện là phu nhân của ta”

Ôn Mê cạn lời

Buổi sáng, Vi Sinh Từ đi tìm Lam Tiểu Sí, không thấy nàng, hắn cho rằng nàng đi ra ngoài, không nói gì. Buổi trưa hắn lại đi tìm, vẫn không thấy người

Lúc này Vi Sinh Kỳ đi tới, nói “Tiểu Từ, ngươi muốn về Cửu Vi sơn trước không?”

Vi Sinh Từ lập tức bày ra vẻ mặt đề phòng, không cần nói cũng biết đáp án

Vi Sinh Kỳ thở dài một hơi, đành nói “ được rồi, vậy ngươi đến chỗ Vân đại phu đi, hắn đang tìm ngươi” Quả nhiên ở Cửu Vi sơn cũng không an toàn, khi hắn tỉnh lại, nói không chừng sẽ đi tìm Lam Tiểu Sí, khi đó càng thêm phiền toái.

Vi Sinh Kỳ vẫn luôn nghe lời cha, xoay người đi tới Yên Vũ Hư Lam. Vi Sinh Kỳ lo lắng, cũng đi theo

Vân Thải Chân nhận được yêu cầu của Ôn Mê, cảm thấy đây đúng là nhiệm vụ gian khổ, phải làm cho Vi Sinh Từ hôn mê, còn không được tổn hại tới thân thể. Hắn im lặng phối thuốc, Vi Sinh Kỳ và Vi Sinh Từ cũng yên lặng ngồi bên bàn. Chốc lát sau Vân Thải Chân đã chế thuốc xong ,Vi Sinh Từ nhìn hắn lại nhìn cha mình…

Vi Sinh Kỳ có chút chột dạ “nhìn cái gì? Còn không mau uống đi”

Vân Thải Chân nói “đúng vậy, thuốc này…”

Vi Sinh Kỳ lập tức quát “ngậm miệng” Hắn đã chứng kiến Vân Thải Chân chữa bệnh, người ta đến Thái Cực Thùy Quan cầu y, hắn ta chưa bắt mạch đã phán chết chắc, dưới tay ta mỗi ngày đều có người chết

Vi Sinh Từ nhìn nhìn hai người, cuối cùng vẫn cúi đầu uống thuốc

Vi Sinh Kỳ “Vân đại phu nói sau khi uống thuốc này sẽ mệt mỏi rã rời, ngươi ngủ trước đi”

Vi Sinh Từ gật đầu, đang muốn đứng dậy, đột nhiên thấy choáng đầu, ngã sấp trên bàn, ngủ say

Vi Sinh Kỳ lo lắng hỏi Vân Thải Chân “thực sự không có việc gì chứ?”

Vân Thải Chân thản nhiên “không biết”

Vi Sinh Kỳ suýt nữa nhảy dựng lên


Vân Thải Chân bồi thêm “ngươi không tin ta sao lại tìm ta?”

Vi Sinh Kỳ bình tĩnh lại, nhìn nhi tử, vẫn lo lắng “hắn ở chỗ ngươi có an toàn không? Ngươi sẽ không làm gì nhi tử ta chứ? Không dùng hắn để thí nghiệm thuốc chứ?”

Vân Thải Chân thành thật “yên tâm, ta không có sở thích đó”

Sở thích gì chứ? Vi Sinh Kỳ càng thêm lo lắng

Vi Sinh thế gia vẫn quen độc lai độc vãng, độ phối hợp cực nhỏ, cho nên sau khi thấy Vân Thải Chân đỡ Vi Sinh Từ nằm lên giường. Vi Sinh Kỳ liền muốn rời đi

Mộ Lưu Tô hiểu tính hắn, chỉ hỏi “không để Tiểu Từ về Cửu Vi sơn sao?”

Vi Sinh Kỳ nghĩ nghĩ, nói “để hắn ở đây đi” Tuy hắn luôn mắng Ôn Mê ti bỉ dối trá nhưng nếu nói trên giang hồ có một người có thể khiến hắn phó thác ái tử thì chỉ có Ôn Mê

Mộ Lưu Tô nói “nếu đã vậy, ta đi cùng Vi Sinh gia chủ”

Vi Sinh Kỳ nhìn nhìn hắn “nếu ngươi có thể đi cùng được thì cứ việc” Dứt lời đã không thấy tăm hơi

Mộ Lưu Tô tức giận, hắn đương nhiên không theo kịp, cho nên hắn chỉ có thể đi tìm Ôn Mê

Ôn Mê đang phân phí cho Đinh Tuyệt Âm và Đàm Truy “nhất định phải phái người chăm sóc kỹ cho Vi Sinh thiếu chủ, tuyệt đối không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn”

Đàm Truy và Đinh Tuyệt Ân đương nhiên biết sự tình nghiêm trọng. Đàm Truy đáp “ta sẽ tự mình trông coi”

Đinh Tuyệt Âm cũng cam đoan “yên tâm”

Ôn Mê gật đầu, quay sang Liễu Băng , nói “đi thôi, Vi Sinh Kỳ đã đi trước, chúng ta không còn thời gian”

Liễu Băng Nham gật đầu “Lam Phỉ tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói, lần này chúng ta đi là sinh tử ah”

Ôn Mê “ta hiểu rõ”

Liễu Băng Nham do dự “thật ra có thể phái người báo với với Thanh Tỏa, nàng và Lam Phỉ dù sao cũng là huynh muội, nếu nàng mở miệng ngăn cản, Mộ tướng nhất định sẽ cố kỵ”

“Nhưng Vi Sinh Kỳ đã đi trước, chúng ta không ai đuổi kịp hắn, nếu hắn ở Vũ tộc xảy ra chuyện…”

Liễu Băng Nham thở , quay đầu phân phó Liễu Phong Sào và Liễu Thừa Long “bảo đệ tử hai phái Liễu, Cổ chuẩn bị, cùng đồng hành với chúng ta”

Phương Hồ Ủng Thúy, bầu trời xanh trong, Lam Tiểu Sí đang luyện công, trên đầu còn có Vũ nhân mang theo hài tử của mình tập bay. Đột nhiên có tín hiệu xuất hiện trên bầu trời. Lam Tiểu Sí nhíu mày: là cảnh báo của Sâm La? Nàng vội chạy tới, chỉ thấy thi thể Vũ nhân nằm trên đất, vừa nhìn thấy vết thương liền cả kinh, người này khí tuyệt đã lâu nhưng vết thương vẫn không đổ máu. Là dấu tích của Vi Sinh thế gia. Ai tới? Tiểu Từ sẽ không giết người. Nàng vội phi thân xẹt qua bích hồ, nhanh chóng đến chỗ của Lam Phỉ, Úc La cũng vừa tới. Nơi ở của Lam Phỉ vốn là cành lá tươi tốt, lúc này lại rơi rụng xác xơ

Vi Sinh Kỳ và Lam Phỉ đang đánh nhau, Úc La lập tức xuất ra Phượng Thủ Đàn Không nhưng dù hai người hợp lực cũng không phải là đối thủ của Vi Sinh Kỳ. Lam Phỉ sắc mặt ngưng trọng hiếm có, không có ai hiểu rõ thực lực của Vi Sinh lão ngốc hơn hắn

Lam Tiểu Sí đứng yên bên cạnh, không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu Lam Phỉ

Cửu Vi kiếm quang ảnh lượn lờ, sau một lát, Úc La đổ máu. Úc Lam nhìn Lam Phỉ, ý tứ rất rõ: người Vi Sinh thế gia, không phải nhân lực có thể thắng được

Đúng lúc này Sâm La gia nhập cuộc chiến, trở thành tam anh chiến Lữ Bố nhưng bị thua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi

Phượng Chứ, Bạch Ế, Ngân Điêu cũng đã có mặt. Phương Chứ trừng mắt liếc Ngân Điêu “còn không mau tiến lên hỗ trợ?”

Ngân Điêu ảo não “ta vào không được” Kiếm quang của Vi Sinh Kỳ như thiên la địa võng, e là chỉ có Ôn Mê đi vào, còn Kim Chỉ Đinh Lan thì chưa chắc

Hắn đã nói vậy, Phượng Chứ và Bạch Ế càng không thể dùng, ba người càng thêm nôn nóng

Bạch Ế hối thúc “Đại tiểu thư, ngươi mau nghĩ cách đi”

Lam Tiểu Sí đột nhiên cúi lưng, bứt một cọng cỏ, hỏi “ngươi biết cái này không?”

Bạch Ế cẩn thận hỏi “Đại tiểu thư? Ngươi không bị điên rồi chứ?”

Lam Tiểu Sí xoay xoay cọng cỏ, nói “Vi Sinh Kỳ là đầu gỗ, giải thích hay khuyên can đều vô dụng. Đây là cỏ tử mẫu, Mộc Băng Nghiên nói nếu nữ tử dùng nó, mạch tượng sẽ giống như đang mang thai”

Đám người Bạch Ế đầu ngẩn người khó hiểu

Phượng Chứ không để ý tới nàng, phân phó “Ngân Điêu, ngươi mau đưa bọn nhỏ bay lên để tránh tai họa, ngàn vạn lần đừng đến bên này”

Ngân Điêu chấp nhận hiện thực, lúc này đám Phượng Dao, Bạch Âu có đến đây cũng chẳng có tác dụng gì, dùng cổ để lau kiếm của Vi Sinh Kỳ sao? Hắn đang định rời đi lại thấy Lam Tiểu Sí đã ăn cỏ kia. Hắn trừng mắt nhìn nàng nhai nuốt nó, sau đó còn vận công thúc giục dược tính

Lúc này Sâm La và Úc La đều bị thương, Lam Phỉ cũng đang cố hết sức. Bọn họ có thể bay lên không trung nhưng Vi Sinh Kỳ đột nhiên tập kích, chính vì không để bọn họ có cơ hội này

Lam Tiểu Sí hô to “Vi Sinh thúc thúc, ta có lời nói với ngươi”

Vi Sinh Kỳ không để ý tới nàng, lần này hắn đến là đã hạ quyết tâm, không lấy mạng của Lam Phỉ không rời đi


Lam Tiểu Sí lại hô lên “Vi Sinh thúc thúc, trong bụng ta đã có cốt nhục của Tiểu Từ”

Vi Sinh Kỳ ngừng tay, Lam huyết chi cánh của Lam Phỉ suýt chút nữa làm hắn bị thương. Hắn lui ra sau, thoát khỏi trận chiến, thần sắc nghiêm nghị hỏi lại “cái gì?”

Lam Tiểu Sí nói “ta có hài tử của Tiểu Từ, mấy ngày nay ta luôn nghĩ xem có nên sinh nó ra hay không”

Vi Sinh Kỳ sao chịu để nàng lừa, lập tức tiến lên nắm cổ tay nàng, bắt mạch. Hắn dù không phải là đại phu nhưng cũng là người tập võ, cũng có hiểu biết cơ bản về mạch tượng. Hồi lâu hắn sắc mặt đại biến, giận dữ hỏi “thực sự là của Tiểu Từ?”

Lam Tiểu Sí nhìn ra ngoài, thấy Vi Sinh Từ không cùng đến, vội nói “Vi Sinh thúc thúc hỏi như thế thật đả thương người, ngoại trừ Tiểu Từ thì còn ai vào đây?”

Vi Sinh Kỳ thầm nghĩ: chuyện này rất khó nói, tác phong ngươi luôn có vấn đề. Nhưng nghĩ lại nhi tử mình luôn thân mật khắng khí với nàng, trước kia hắn còn thấy cả hai ôm nhau ngủ trong thạch lao Cửu Vi sơn. Hắn có chút do dự, quay đầu nhìn Lam Phỉ, rất không cam lòng

Lam Tiểu Sí bồi thêm “đã hơn một tháng, nếu lúc này ngươi dừng tay, chừng này sang năm, sẽ có một tôn nhi”

Vi Sinh Kỳ không cam lòng “nếu ta nhất định phải lấy mạng của Lam Phỉ thì sao?”

“Ngươi giết cha ta, Tiểu Từ cũng là kẻ thù của ta, ta không thể sinh hạ huyết mạch của kẻ thù”

Vi Sinh Kỳ tức giận “ngươi…”

Lam Tiểu Sí giơ tay phải, âm thầm vận lực đặt lên bụng mình “ta biết dùng võ lực không thể ngăn cản Vi Sinh thúc thúc, cho nên cũng không miễn cưỡng. Vi Sinh thúc thúc tự mình lựa chọn đi”

Vi Sinh Kỳ nghiến răng “dám uy hiếp ta? Chẳng lẽ đó không phải là cốt nhục của ngươi sao?”

“Hắn họ Vi Sinh, không phải họ Lam”

“Vô sỉ, cha ngươi là Ôn Mê. Ngươi nhận giặc làm cha còn lấy đứa nhỏ của mình ra uy hiếp ta?”

“Cha ta là ai, trong lòng ta hiểu rõ. Ta chỉ hỏi Vi Sinh thúc thúc một tiếng, ngươi là muốn tôn nhi hay vẫn muốn giết cha ta?”

Vi Sinh Kỳ cảm thấy khó xử, có thể làm hắn khó xử, thật sự rất không dễ. Hắn oán hận nhìn Lam Phỉ lại nhìn Lam Tiểu Sí, thấy nàng tay phải vẫn còn vận công, sợ cương liệt, nếu đứa nhỏ thực sự là của Tiểu Từ, hắn bức tử nàng, sau này sao có thể ăn nói với nhi tử. Hắn trong lòng trăm mối tơ vò, lại tập trung bắt mạch cho Lam Tiểu Sí, không nghĩ được chuyện khác, cũng không nhận ra Lam Tiểu Sí không thích hợp. Tay trái của nàng đút vào ống tay áo, bên trong có Lam huyết ngân hào, ám khí độc môn của Lam Phỉ, nếu cách một tay áo mà ra tay, nhất định có thể đắc thủ.

Lam Tiểu Sí cười cười nhìn Vi Sinh Kỳ, Vi Sinh lão ngốc này đúng là đơn thuần đáng yêu

Cuối cùng, Vi Sinh Kỳ cả giận nói “Lam Phỉ, ta tạm thời lưu lại mạng chó của ngươi” Thấy Lam Tiểu Sí chưa thu tay, mắng to “ngươi không nghe ta nói sao? Thai phụ nên có bộ dáng của thai phụ”

Lam Tiểu Sí ngẩn người, hắn cho rằng nàng muốn vận công đánh rớt thai nhi trong bụng.

Vi Sinh Kỳ lửa giận ngập trời nhưng không thể trừng phạt Lam Tiểu Sí, hắn chỉ có thể phóng một chưởng đập nát vách núi bên cạnh, tức giận hừ lạnh “ta mặc kệ ngươi và Lam Phỉ có quan hệ thế nào, sau khi đứa nhỏ sinh ra, ta nhất định sẽ mang về Cửu Vi sơn nuôi nấng”

Lam Tiểu Sí không chịu “không được, hài tử là của ta, ngươi có rảnh thì có thể tới thăm”

Vi Sinh Kỳ giận dữ “nằm mơ”

Lam Tiểu Sí vừa nói chuyện vừa đưa hắn ra khỏi Phương Hồ Ủng Thúy “sao lại tức giận lớn như vậy?Dù sao đứa nhỏ vẫn còn trong bụng ta, ngươi có bản lĩnh thì giành đi”

Vi Sinh Kỳ lại bùng phát lửa giận “ngươi đây là nói tiếng người sao?”

Ra khỏi Phương Hồ Ủng Thúy, Vi Sinh Kỳ vẫn còn lo lắng “Lam Tiểu Sí, huyết mạch Vi Sinh thế gia ta không phải trò đùa, ngươi mang thai thì hảo hảo dưỡng thai cho ta, nếu dám đi đông đi tây, làm đứa nhỏ bị thương, ta sẽ không để yên cho ngươi”

“Mau trở về đi, sang năm lại đến đây nha gia gia” Lam Tiểu Sí vừa cười tủm tỉm vừa tiễn bước hắn

Lam Phỉ ôm bụng cười “bảo bối nhi, ngươi không thực sự có gì đó với Vi Sinh tiểu ngốc chứ?” Nói xong tiến lên bắt mạch cho Lam Tiểu Sí, sắc mặt lập tức ngưng trọng

Lam Tiểu Sí thở một hơi vẫn còn mùi cỏ tử mẫu “gì chứ, là cỏ tử mẫu thôi”

Lam Phỉ vỗ ngực “dọa cha sợ đến thót tim ah” Nghĩ nghĩ lại nói “có điều nếu ngươi thực sự có đứa nhỏ của Vi Sinh tiểu ngốc như vậy chơi đùa rất vui”

Chơi đùa rất vui? Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường hắn, trách không được người ta nói nàng nhận giặc làm cha. Trên đời này có người cha nào như vậy không?