Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 39: ◙ TRỞ VỀ VŨ TỘC






Ôn Mê đang nhìn Liễu Phong Sào luyện công, hắn không có nhi tử, tương lai sẽ do đại đệ tử chấp chưởng môn hộ nên hắn đối với đại đệ tử Liễu Phong Sào dù là võ học hay nhân phẩm đều quản giáo nghiêm khắc. Cho nên thấy đại đệ tử này vẫn chưa thông suốt, hai mươi mấy tuổi còn chưa thành thân, hắn không khỏi thở dài một hơi

Đúng lúc này Lam Tiểu Sí tung tăng chạy tới, ôm cánh tay hắn, thân thiết gọi “cha”

Ôn Mê cao thấp đánh giá nàng “ngươi gọi như vậy làm ta thụ sủng nhược kinh lại có chút bất an ah”

Lam Tiểu Sí vẻ mặt bi thương “Ôn các chủ, sao ngươi có thể hoài nghi ta như vậy”

“Được rồi, mau nói đi, ngươi muốn gì?”

“Ta mang ngươi đi xem kịch hay nha” Còn quay đầu gọi Liễu Phong Sào “Liễu sư huynh, ngươi cũng cùng đi”

Liễu Phong Sào có chút bất ngờ, ta cũng có phần? Lam Tiểu Sí một tay lôi kéo Ôn Mê, một tay lôi kéo Liễu Phong Sào đi đến sau núi, còn chưa đến gần đã nghe tiếng nam nữ hoan ái. Ôn Mê mặt biến sắc, hắn nghe ra giọng nữ là của Hạ Vũ Đài

Liễu Phong Sào còn chưa ý thức được, chỉ hỏi ‘là Vũ Đài sư muội, đã xảy ra chuyện gì?”

Ôn Mê nghiêng tai lắng nghe, nhận ra giọng nam là của Mộc Hương Y, hắn ra hiệu cho Liễu Phong Sào dừng lại, không dám tiến lên. Dù ôn hòa nhưng lúc này trong mắt cũng lộ sát khí dày đặc, Mộc Hương Y lại dám nhúng chàm Vũ Đài?

Liễu Phong Sào vội hô lên “sư phụ?”

Ôn Mê lắc đầu, ý bảo Liễu Phong Sào rời đi. Nghe thanh âm là Vũ Đài nguyện ý, tiểu cô nương da mặt mỏng, nếu lúc này tiến lên, nàng nghĩ quẩn trong lòng thì phải làm sao

Ba người rời đi, Ôn Mê trừng mắt liếc Lam Tiểu Sí

Lam Tiểu Sí nhún vai ra vẻ vô tội “không cần vậy chứ”

Ôn Mê nói “ta không nên tin tưởng đệ tử của Lam Phỉ”

“Ta cũng là đệ tử cùa Lam Phỉ” Thấy Ôn Mê nhìn chằm chằm, nàng tủm tỉm cười, nói tiếp “xem ra Tiên Tâm các sắp có việc vui”

Liễu Phong Sào lúc này đã hiểu được chút ít “sư phụ, chẳng lẽ để mặc tặc tử kia lừa sư muội?”

“Ngươi rời đi trước đi, phải giữ bí mật việc này”

Cho đến khi chỉ còn lại ha cha con, Ôn Mê lên tiếng “Vũ Đài luôn ổn trọng, sẽ không làm chuyện khác người như vậy, là ngươi động tay động chân?”

“Hắc, ta chỉ muốn thử thuốc của Đồng Nhan Quỷ Mỗ, ai biết bọn họ…”


Ôn Mê tát nàng một cái, thanh âm giòn tang khiến hắn cũng sửng sốt

Lam Tiểu Sí không tránh cũng không ôm mặt kêu đau, chỉ nói “từ nhỏ tới lớn, rất nhiều người muốn tát ta nhưng chỉ ngươi thành công”

“Ngươi đã mười sáu tuổi, làm việc chẳng lẽ không biết đúng mực”

“Ta không biết, ta đâu có cha mẹ dạy”

Ôn Mê im lặng, thấy trên mặt nàng có dấu tay, có chút hối hận, nói “lại đây” đưa tay muốn sờ mặt nàng

Lam Tiểu Sí quay mặt “không cần, ngươi vẫn nên đi tìm bảo bối đệ tử của ngươi nói chuyện phiếm đi”

Ôn Mê quay đầu, đi được vào bước lại quay lại nhìn nàng. Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt bất khuất của nàng, bỗng thấy đau lòng. Hắn đột nhiên nghĩ, nếu là Lam Phỉ đánh nàng, hẳn là nàng sẽ thấy khổ sở, nàng không xem mình là cha ruột cho nên một bạt tai nhỏ bé như thế chẳng đáng kể gì

Khi Mộc Hương Y đến, Lam Tiểu Sí vẫn còn ở đó, hắn thoáng dừng bước rồi lại làm như không thấy nàng

Lam Tiểu Sí chua xót “ai, cái gì mà sư huynh sư muội chứ, rõ ràng chỉ thấy người mới cười đâu nghe người xưa khóc mà”

Mộc Hương Y đỏ mặt, vừa rồi hắn nghe được có ba người đến, đành dừng bước, hỏi “chuyện gì?”

“Nghĩ tới Đại sư huynh ở cạnh ta mười lăm năm sau này cùng nữ nhân khác ân ái, trong lòng ta rất chua xót ah”

‘Sao ngươi lại làm vậy?”

“Giúp các ngươi một tay thôi. Rõ ràng hai người các ngươi có hảo cảm với nhau lại dùng dằng như thế, muốn khai hoa kết quả phải đợi tới tháng năm nào chứ”

“Ta muốn nghe lời nói thật”

“Vì Ôn Mê đối với Vũ Đài rất tốt, nếu ngươi cùng nàng là ván đã đóng thuyền, hắn dù không muốn cũng chỉ có thể chấp nhận ngươi”

“Ngươi lợi dụng Vũ Đài”

“Đúng vậy. Ngươi muốn phán ta tội đáng muôn chết?”

Mộc Hương Y trầm mặc

“Ta đáp ứng với Mộc Băng Nghiên sẽ mang ngươi ra ngoài thì sẽ đưa ngươi trở về, nhưng dù sao ngươi cũng không phải Vũ nhân, dù không thể trở về cũng tốt

“Không cần nhắc tới hắn, ta và hắn không quan hệ. Ngươi là muốn ta ở lại Tiên Tâm các?”

‘Làm con rể của Ôn các chủ không tốt sao?”

“Vậy còn ngươi?”

“Cảm ơn trời đất, thì ra Đại sư huynh vẫn còn nhớ tới ta”

‘Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Để ta dựa vào vai ngươi một chút được không?”

Mộc Hương Y đứng thẳng, Lam Tiểu Sí tiến lên, dựa cằm lên vai hắn, nói “ta thực sự có chút ghen tỵ nha”

Mộc Hương Y ôm nàng, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng.

Lam Tiểu Sí đẩy hắn ra “được rồi, đi gặp nhạc phụ của ngươi đi, chắc chắn hắn đang giáo huấn Vũ Đài”

Mộc Hương Y gật đầu, đi vào bước lại quay đầu nhìn Lam Tiểu Sí, do dự một lát nhưng vẫn rời đi

Lam Tiểu Sí đứng yên, cảm giác có chút mất mát. Lát sau có người đi tới, nàng tưởng Mộc Hương Y quay lại đang muốn mắng hắn lại thấy là Vi Sinh Từ, trong lòng chợt thấy ấm áp, đột nhiên phát hiện khi nhìn thấy hắn, khổ sở trong lòng cũng vơi đi. Nàng giang hai tay ôm cổ hắn, Vi Sinh Từ không nhúc nhích, im lặng để nàng ôm

Lam Tiểu Sí nói ‘Tiểu Từ, Đại sư huynh không còn một mình, ta có chút ghen tỵ ah” Cũng chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới không kiêng nể gì mà thể hiện sự vô sỉ của mình

Vi Sinh Từ do dự một chút, nói “ta có thể làm gì?”

Lam Tiểu Sí vui vẻ “ôm chặt ta đi”

Vi Sinh Từ yên lặng ôm chặt nàng, hương khí trên người nàng làm tinh thần và thể xác người ta an tỉnh hẳn

Hồi lâu, Lam Tiểu Sí tức giận mắng “ngươi thực sự chỉ ôm chặt ta”

Vi Sinh Từ vẻ mặt vô tội: chính ngươi nói vậy mà

Lam Tiểu Sí càng thêm giận “ngươi không thể an ủi ta hai câu sao?”


“Nói cái gì?”

Lam Tiểu Sí đá hắn một cước, bị hắn tránh được. Nàng chỉ vào hắn, mắng “quả dưa ngốc”

Vi Sinh Từ cũng có chút mất hứng, Từ thiếu gia cũng không quen chịu đựng cơn giận không đâu, tuy vậy hắn không biết phải làm sao, chỉ đứng yên bất động nhìn Lam Tiểu Sí đá một viên đá nhỏ, xoay người đi xuống núi, hắn yên lặng đi theo nàng.

Lam Tiểu Sí hỏi “ngươi tức giận sao?”

Vi Sinh Từ gật đầu, lại nhớ mình đi sau lưng nàng, nàng sẽ không nhìn thấy, nên nói “ừ”

“Vậy ngươi chán ghét ta sao?”

“Không”

Lam Tiểu Sí xoay người lại, hỏi “vậy ngươi tức cái gì?”

Vi Sinh Từ do dự “giận ta không biết nói lời an ủi ngươi”

“Tiểu Từ, ngươi tốt đến mức ta không đành lòng lừa ngươi”

“Vậy ngươi vì sao còn giận? Ta tốt như vậy mà”

Lam Tiểu Sí bật cười, đưa tay nhặt chiếc lá rụng trên tóc hắn “đi thôi, chúng ta trở về”

Khi Ôn Mê đến phòng Hạ Vũ Đài, nàng đã trở lại, thấy hắn, nàng giật mình nói “sư phụ, sao ngài lại đến đây?”

Ôn Mê ngồi xuống bên bàn, ra hiệu cho nàng cũng ngồi xuống, nói “mấy ngày nay ta vội vàng chuyện của Tiểu Sí đã xem nhẹ ngươi”

Hạ Vũ Đài không dám ngồi, đứng đối diện hắn, trên mặt chưa hết vẻ ửng hồng “Tiểu Sí là nữ nhi thân sinh của sư phụ, sư phụ vất vả lắm mới tìm trở về, quan tâm là chuyện nên làm”

“Vũ Đài, ngươi tuổi cũng không nhỏ, lúc trước Băng Nham còn muốn thay Phong Sào cầu hôn ngươi”

Hạ Vũ Đài hoảng hồn “sư phụ, ta và Đại sư huynh…chỉ có tìn huynh muội” Nói tới đây, nhớ tới đoạn thời gian trước kia, chính nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, chua xót và đau lòng đâu rồi? Vì sao hiện tại nghĩ tới gả cho Đại sư huynh liền không thể chấp nhận được?

“Đương nhiên, nữ nhân giang hồ, việc hôn nhân cũng phải xem các ngươi nghĩ thế nào. Vũ Đài, trong lòng ngươi có người thích hợp không?”

Hạ Vũ Đài cúi đầu “sư, sư phụ…ta…”

“Ngươi thấy Mộc Hương Y thế nào?”

Hạ Vũ Đài càng hoảng, ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi lại cúi đầu, tay chân luống cuống

Ôn Mê thở dài, không đành lòng thấy nàng khó xử “Mộc Hương Y dù là tướng mạo hay võ công đều là lựa chọn tốt. Có điều, Vũ Đài, hắn đối với ngươi là thế nào?”

Lúc này Hạ Vũ Đài nhận ra Ôn Mê đã biết chuyện, hắn không nói ra là muốn giữ thể diện cho nàng, hai mắt nhất thời rưng rưng lệ

“Ngươi từ nhỏ đã đi theo ta, ta cũng không khác gì phụ thân ngươi, vi sư chỉ đang thương lượng với ngươi”

Hạ Vũ Đài cắn môi “ta, ta không biết”

“Như vậy ta hỏi ngươi, nếu ta nói với ngươi, ngươi và Mộc Hương Y không thích hợp, như thế ngươi có từ bỏ không lui tới với hắn không?”

Nước mắt của Hạ Vũ Đài như sắp trào ra, có điều nàng đã quen nghe lời Ôn Mê “ta biết chuyện này sẽ làm sư phụ khó xử, ta…ta có thể”

Ôn Mê gật đầu “sư phụ muốn giết hắn, ngươi cũng không hỏi đến, đúng không?”

Hạ Vũ Đài kinh ngạc “sư phụ muốn giết hắn? Vì sao?”

Ôn Mê thở dài, biết nàng đối với Mộc Hương Y là thật lòng “sư phụ sẽ tìm hắn nói chuyện, sau đó chúng ta lại thương lượng, được không?”

Hạ Vũ Đài cảm kích, rưng rưng gật đầu

Đúng lúc này Mộc Hương Y vội vàng trở về, Ôn Mê nhìn thấy hắn, đương nhiên sắc mặt không tốt. Mộc Hương Y cũng không ngại, nhìn thoáng qua Hạ Vũ Đài, thấy nàng vẫn ổn, hắn liền thở phào một hơi

Ôn Mê đi đến phòng hắn, Mộc Hương Y đương nhiên cất bước theo sau.

Ôn Mê hỏi “ngươi có biết hiện thân phận của ngươi ở Tiên Tâm các là gì không?”

Mộc Hương Y đương nhiên biết, là tù binh, nếu không có Lam Tiểu Sí, hắn đã sớm mất mạng

“Ôn Mê, hiện tại ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi tính toán an trí Vũ Đài thế nào?”

Mộc Hương Y trầm mặc, đương nhiên hắn có nghĩ tới nhưng hắn có thể làm gì bây giờ? Hiện tính mạng hắn còn ở trong tay Ôn Mê ah


“Ngươi hẳn nên hiểu ta không có khả năng để ngươi đưa Vũ Đài hồi Vũ tộc”

Mộc Hương Y có chút tuyệt vọng. Đúng vậy, hắn không thể mang Hạ Vũ Đài đi. Thanh âm của hắn bình tĩnh đến đờ đẫn “nếu có cơ hội, ta sẽ tận mọi khả năng rời Tiên Tâm các, trở về Vũ tộc”

“Cho nên bỏ qua Vũ Đài?”

“Giống như năm đó Các chủ đã lựa chọn, dù đau lòng lại không thể lưỡng toàn, không oán không hối”

Ôn Mê im lặng, đột nhiên thấy mình phải dùng ánh mắt khác để đánh giá thiếu niên trước mặt. Hắn cứ tưởng đệ tử Lam Phỉ thị huyết, âm ngoan độc ác nhưng thiếu niên này làm hắn thật bất ngờ. Chỉ hỏi “Lam Phỉ đối với ngươi có ân?”

“Hắn là sư phụ ta”

Ở phòng bên cạnh, Hạ Vũ Đài nghe rõ câu chuyện của hai người. Thì ra trong lòng hắn quan trọng nhất là Vũ tộc, bất kỳ lúc nào, nếu Lam Tiểu Sí gọi một tiếng, hắn sẽ vô nghĩa phản cố, dù vượt lửa qua sông cũng sẽ không ngại ngần. Y như con đường Ôn Mê từng đi. Nàng bụm mặt, nước mắt rơi như mưa

Lam Tiểu Sí và Vi Sinh Từ trở về, biết Ôn Mê đang nói chuyện với Mộc Hương Y, nàng liền bảo Vi Sinh Từ đi đến viện của Vi Sinh Kỳ

Vi Sinh Từ hỏi “ngươi đi đâu?”

“Ta muốn đến Dao Trì sơn trang”

“Ta cũng đi”

Lam Tiểu Sí giúp hắn chỉnh lại vạt áo “Tiểu Từ, ngươi có từng nghĩ tới, thực ra ngươi cảm thấy ta tốt là vì mười mấy năm qua, ngươi chỉ có một bằng hữu là ta”

Vi Sinh Từ nghiêng đầu, có ý gì?

“Nếu ngươi quen biết nhiều người, kết bạn không ít bằng hữu, nói không chừng sẽ gặp người hợp ý hơn”

“Sao lại nói vậy?”

“Ngoan, nghe lời cha ngươi, về Cửu Vi sơn đi”

“Ta không”

Lam Tiểu Sí sờ đầu hắn, Vi Sinh Từ liền né tránh, cảm thấy nàng hôm này không quá thích hắn liền đưa đầu qua cho nàng sờ

Lam Tiểu Sí cười nói “ta đi đây”

“Ngày mai ta có thể tới tìm ngươi không?”

“Ngủ ngon” Nói xong xoay người rời đi

Trong khách phòng, Mộ Lưu Tô nói với Thanh Tỏa “các thế lực hiện tại Kỳ tộc Kim Chẩm Lưu phong lưu; Ám tộc phong cách sống quá kém, nữ tử gả đến Lạc Nhật thành cả đời không thể về thăm gia đình; Liễu Phong Sào thì Tiểu Sí không thích. Ta thấy vẫn là Vi Sinh Từ thích hợp với nàng nhất”

“Nhưng nàng dường như không có ý thành thân”

“Nữ nhi lớn, không lấy chồng chẳng lẽ muốn ở mãi bên cạnh chúng ta sao? Hơn nữa nàng và Lam Phỉ ân nghĩa chưa đoạn. Thanh Tỏa, Cửu Vi sơn là nơi rời xa thị phi”

Thanh Tỏa rốt cuộc cũng có chút dao động “ta sẽ xem thử ý tứ của nàng”

“Ta tìm Ôn các chủ tâm sự, dù sao hắn cũng là phụ thân của Tiểu Sí”

Thanh Tỏa gật đầu, nhưng khi nàng đến phòng Lam Tiểu Sí lại không tìm được người. Ôn Mê biết tin liền lệnh cho đệ tử tìm kiếm đến nửa đêm vẫn không thu hoạch được gì, Lam Tiểu Sí đã rời đi

Ôn Mê đột nhiên hiểu được, Lam Tiểu Sí thiết kế Hạ Vũ Đài và Mộc Hương Y không phải là hồ nháo, nay bọn họ đã có quan hệ xác thịt, hắn sẽ không thể giết chế Mộc Hương Y. Nghĩ tới đây, hắn liền thấy khó thở

Thanh Tỏa hai mắt ngấn lệ “nàng…nàng trở về Vũ tộc rồi”

Thanh Tỏa dựa vào vai hắn, nhịn không được khóc nức nở. Mộ Lưu Tô ôm chặt nàng “đừng khóc, ta sẽ tìm nàng về, ta cam đoan”