Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 17: ◙ TƯƠNG KẾ TỰU KẾ






Ôn Mê không để ý bên này, hắn vẫn luôn nhìn Thanh Tỏa, dù biết như thế là vô lễ nhưng mà…

Hồi lâu, Ôn Mê mới dời tầm mắt, hành lễ, nói “Mộ thừa tướng, Thanh Tỏa…phu nhân, ở xa tới là khách, lên núi rồi lại nói”

Mộ Lưu Tô giao Lam Tiểu Sí cho Thanh Tỏa, hai nam nhân tầm mắt giao phong giống như đao kiếm chạm nhau, ánh lửa bắn tung tóe

Thanh Tỏa không để ý tới bọn họ, tay run run nắm lấy tay Lam Tiểu Sí. Đứa nhỏ bên cạnh cao cũng cỡ nàng, gầy yếu nhưng khỏe mạnh, ngũ quan thì dù nàng có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng ra. Nàng vươn tay, muốn kéo đứa nhỏ vào lòng rồi lại không dám, sợ bị cự tuyệt, sợ nghe những lời làm nàng thương tâm. Nhớ mong ngập lòng lại vì lo được lo mất, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp

Lam Tiểu Sí nhìn đôi mắt to tròn giống y như đôi mắt mình, biết được đây thực sự là mẫu thân của mình, nhẹ giọng gọi “nương”

Ôn Mê thoáng ngừng chân, ngữ điệu thành ý hơn nhiều khi gọi hắn

Thanh Tỏa che miệng, không để mình khóc thành tiếng, hồi lâu mới nói “lại gọi nương một tiếng đi”

Lam Tiểu Sí ngoan ngoãn nghe lời “nương”

Thanh Tỏa ôm chầm lấy nàng, nhớ mong mười mấy năm như bày tỏ hết qua cái ôm này

Lam Tiểu Sí cũng đưa tay ôm lại nàng, nói “lúc trước cha có một thị thiếp, tên là Phù Thúy”

Thanh Tỏa ngạc nhiên “cha?” Chớp mắt mới phản ứng được là nàng đang nói tới ai

Lam Tiểu Sí nói tiếp “nàng đối với ta rất tốt, có gì ăn ngon chơi vui đều dành phần cho ta. Ta cảm thấy nàng chính là mẫu thân của ta. Về sau nàng sinh một đệ đệ, có một ngày nàng đi ra ngoài, ta đến phòng nàng chơi, thấy đệ đệ đang ngủ liền ghé vào bên nôi trêu chọc đệ đệ. Sau khi nàng trở về, ánh mắt nàng nhìn ta làm ta hiểu được nàng không phải là mẫu thân của ta, vĩnh viễn không phải”

Thanh Tỏa tim đau như đao cắt

Lam Tiểu Sí lại nói “vừa rồi ta nhìn thấy ánh mắt của ngươi. Ta nghĩ đây mới là ánh mắt mà từ nhỏ tới lớn ta luôn khát vọng, mong có được”

Thanh Tỏa không nói được gì, chỉ khóc nghẹn ngào. Mộ Lưu Tô thoáng dừng bước, cùng Ôn Mê nhìn nhau, vật nhỏ này thật biết đánh chiêu bài tình cảm. Sau khi biết Lam Tiểu Sí là nữ nhi của Thanh Tỏa, hắn đã sai người đến Vũ tộc tìm hiểu tin tức. Nàng sống ở Vũ tộc không hề khổ sở, người Vũ tộc khi nhắc tới đại tiểu thư cũng không phải vẻ mặt thương xót cho một cô nương đáng thương, mà các yêu thiếp của Lam Phỉ thì cung phụng nàng như tổ tông.

Ôn Mê nói “ngươi hẳn hiểu rõ, đứa nhỏ ở chỗ ta là tốt nhất”

Mộ Luu Tô đáp “có phải tốt nhất hay không, mười lăm năm trước đã nghiệm chứng qua. Tuy rằng ta chỉ là kế phụ nhưng nuôi một đứa nhỏ vẫn để ý hơn ngươi, huống chi còn có mẫu thân nàng hỗ trợ”

Sắc mặt Ôn Mê trầm xuống “Vũ tộc chưa từ bỏ ý định, tướng phủ có thể đề phòng được sao?”

Đây là cũng là việc Mộ Lưu Tô lo lắng, hộ vệ tướng phủ dù được huấn luyện cũng không thể so sánh với cao thủ giang hồ, nếu Vũ tộc có lòng bắt người, không thể nào ngăn cản được


Ôn Mê quyết định “để nàng ở lại chỗ ta đi”

Mộ Lưu Tô cười nói “ta nói không tính, ngươi cũng biết” Đương triều thừa tướng Mộ Lưu Tô không tham tài, không luyến sắc, khuyết điểm duy nhất là sợ vợ

Ôn Mê đành ra chiêu “ngươi biết Vi Sinh Kỳ chứ? Hắn đến Thái Cực Thùy Quang, cầu hôn Tiểu Sí”

Mộ Lưu Tô có chút đau đầu “Vi Sinh Kỳ? Hơn ba mươi phải không?Tuổi có hơi lớn ah”

“Cầu hôn thay nhi tử hắn, hơn nữa hiện bọn họ đang ở Thái Cực Thùy Quang, không muốn rời đi”

Ấu đế còn nhỏ, Mộ Lưu Tô phụ chính, cái gì cũng phải biết cho nên dù hắn ít giao thiệp với giang hồ nhưng không phải không hiểu giang hồ, thức thời nói “nếu ngươi có thể thuyết phục Thanh Tỏa, đứa nhỏ ở đâu, ta không ý kiến”

Người của Vi Sinh thế gia, tốt nhất vẫn không nên trêu chọc đến. Không chịu quản thúc, võ công lại cao cường

Ôn Mê đáp “ta hiểu, chỉ cần ngươi không phải vì lấy lòng Thanh Tỏa, tìm mọi cách để mang Tiểu Sí đi là tốt rồi”

“Hai chữ lấy lòng quá khó nghe, ta đối với nàng là một mảnh chân tâm nhật nguyệt chứng giám. Huống chi thân là nam nhân, lấy lòng phu nhân mình là thiên kinh địa nghĩa” Ngươi không hiểu cái này cho nên ngươi mới không có phu nhân ah

Lam Tiểu Sí đưa Thanh Tỏa đến phòng của mình rửa mặt chải đầu, tán gẫu chuyện xưa. Nàng liền hỏi đến chuyện cũ “khi đó cha cùng lúc ném ta và Liễu Phong Sào ra, là ném Liễu Phong Sào đến trước mặt Ôn..ách, ném tới trước mặt Ôn các chủ sao?”

“Ôn các chủ?” Gọi thật hay, Thanh Tỏa có chút dở khóc dở cười “ừ”

Lam Tiểu Sí nói “hắn cố ý” Hắn biết với tính cách của Ôn Mê sẽ không bỏ mặc Liễu Phong Sào mà cứu nữ nhi mình, hắn cũng cố ý nói lời kích thích Ôn Mê, làm cho Ôn Mê tranh cướp không thành cuối cùng nhẫn tâm ra tay

Thanh Tỏa nói “Tiểu Sí, nghe ngươi gọi hắn là cha, tim của nương đau như đao cắt”

“Ta hiểu rõ. Ta biết lão gia hỏa kia hư hỏng lại không ngờ hắn hư đến vậy” Khó chịu đến muốn khóc. Lại hỏi “vì sao hắn làm chuyện thiếu đạo đức nhu vậy? Hắn có phải thích ngươi hay không?”

Thanh Tỏa cười khổ “nào có chuyện đó. Vũ tộc vốn đặc thù, trên lưng nam nhi có hai cánh, có thể bay lượn, mà nữ nhi thì hai mắt sáng trong, thanh lệ động lòng người. Nam nhi Vũ tộc trong mắt người khác là yêu quái, là ngoại tộc nhưng nữ nhân là phù hợp với định nghĩa mỹ nhân của người thường” Thấy Lam Tiểu Sí nghiêng đầu nhìn nàng, Thanh Tỏa khẽ vuốt tóc nàng, thở dài nói tiếp “Vũ tộc luôn hổ thẹn khi gả nữ nhi cho người ngoài. Năm ấy nương vừa phản đối Lam Phỉ kế thừa ngôi vị Vũ tôn, sau lại gả cho Ôn Mê, thân là Vũ tôn, Lam Phỉ đương nhiên sẽ phản đối cũng sẽ chen vào phá rối”

Lam Tiểu Sí “hắn chỉ thuần túy là phá rối?” Càng thương tâm hơn

Thanh Tỏa nắm tay nàng “Tiểu Sí, hắn thục sự không phải người tốt, đáp ứng nương, sau này ở bên cạnh nương, đừng trở về Vũ tộc nữa”

Lam Tiểu Sí do dự, sau đó nhẹ nhàng gật đầu

Thanh Tỏa kiên trì mốn dẫn Lam Tiểu Sí đi, Mộ Lưu Tô đương nhiên ủng hộ vô điều kiện, Ôn Mê chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý

Vi Sinh Kỳ tìm Ôn Mê, cả giận nói “ngươi đây là ý gì?” Nếu Lam Tiểu Sí đến tướng phủ, bọn họ cũng không có lý do đi theo, hơn nữa cũng không muốn vào loại nhà cao cửa rộng đó

Ôn Mê đáp “Kỳ huynh đến rất đúng lúc, Ôn mỗ có chuyện, muốn nhờ Kỳ huynh hỗ trợ”

Vi Sinh Kỳ tức giận hừ lạnh, không có Lam Tiểu Sí, ai thèm giúp Ôn Mê ngươi. Tâm tư viết hết ra trên mặt

Ôn Mê cười khổ “tiểu nữ đáp ứng cùng mẫu thân nàng đến tướng phủ, chỉ sợ là vẫn muốn trở về Vũ tộc”

“Nàng biết Lam Phỉ là kẻ xấu, hại các ngươi phu thê ly tán, cốt nhục chia lìa, vì sao còn muốn trở lại Vũ tộc?”

“Mười lăm năm nuôi dưỡng, không phải chỉ nói mấy câu là có thể tác động được. Nhưng hiện tại có một cách có thể giữ nàng ở lại, chỉ cần Kỳ huynh chịu giúp”

Vi Sinh Kỳ không từ chối, vì nhi tử có thể cưới được thê tử, hắn đành phải chịu thôi “nói đi” Ôn Mê lập tức ghé sát tai hắn, thì thầm. Vi Sinh Kỳ không coi là gì “đó có gì khó, mấy Vũ nhân hỗn tạp mà thôi”

Ôn Mê chắp tay “vậy xin nhờ Kỳ huynh”

Thanh Tỏa ở lại Thái Cực Thùy Quang một đêm, Mộ Lưu Tô đương nhiên một tấc không rời, hầu hạ nàng như một nữ vương

Lam Tiểu Sí tò mò “hắn bình thường đều vậy hay chỉ làm cho Ôn các chủ xem?”

Thanh Tỏa bật cười, sẵng giọng “nhìn ngươi kìa, chọc cho đứa nhỏ cười nhạo”

Mộ Lưu Tô không chút để ý “ngươi sau này có thể tìm được trượng phu giống như cha, cũng nên vui mừng đi”

Đúng lúc này Vi Sinh Từ ở bên ngoài gọi “Tiểu Sí Bàng”

Lam Tiểu Sí vội mở cửa, thấy Vi Sinh Từ đứng trong gió lạnh càng lộ vẻ gầy yếu, lập tức kéo hắn vào phòng “sao không phủ thêm áo, nhìn xem, đông lạnh rồi” Trong phòng không có xiêm y nam nhân, nàng liền tiện tay lấy áo lông cừu của mình đưa cho hắn

Vi Sinh Từ ngoan ngoãn nhận lấy, phủ lên người.

Mộ Lưu Tô và Thanh Tỏa đứng lên, Vi Sinh thiếu chủ đến, bọn họ đương nhiên phải thực hiện lễ nghị ngoại giao

Lam Tiểu Sí chỉ vào bọn họ, nói “ gọi Mộ thúc thúc, Thanh Tỏa a di”

Vi Sinh Từ ngoan ngoạn làm theo lời nàng


Mộ Lưu Tô thụ sủng nhược kinh, người Vi Sinh thế gia khi nào thì nghe lời như vậy?

Thanh Tỏa lại có chút suy nghĩ, hết nhìn Lam Tiểu Sí lại nhìn Vi Sinh Từ, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại

Bầu không khí có hơi lạnh, Lam Tiểu Sí lại như không cảm nhận được, chà chà hai tay của Vi Sinh Từ, thấy hắn tốt hơn mới chỉ vào chỗ ngồi, nói “ngồi bên kia đi, ta tán gẫu với cha và nương ta một lát”

Vi Sinh Từ ngoan ngoãn ngồi xuống

Thanh Tỏa bắt chuyện “Thiếu chủ rất thân thiết với tiểu nữ?”

Vi Sinh Từ nhíu mày

Lam Tiếu Sí đáp thay “nương, hắn không thích nói chuyện, không cần để ý tới hắn, chúng ta nói chuyện của chúng ta” Tuy vậy vẫn không quên rót cho Vi Sinh Từ một chén trà nóng

Vi Sinh Từ ngồi yên uống trà, không nói tiếng nào

Mộ Lưu Tô và Thanh Tỏa cũng nghe nói người Vi Sinh gia tính tình cổ quái, cũng không lấy làm ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng có thêm người, nói chuyện vẫn thấy không được tự nhiên

Mộ Lưu Tô nhìn Vi Sinh Từ, tiểu tử, ngươi không thấy ngươi đang quấy rầy chúng ta nói chuyện sao?

Vi Sinh Từ cúi đầu uống trà, không để ý đến bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì. Hắn chỉ là đến thăm Tiểu Sí Bàng, để ý tới người khác làm gì, quấy rầy gì chứ, các ngươi muốn nói thì cứ nói, cũng đâu ai bịt miệng các ngươi lại

Mộ Lưu Tô và Thanh Tỏa bất đắc dĩ, đành nói “cũng không còn sớm, con nghỉ ngơi đi. Ngày mai nương sẽ từ biệt Ôn các chủ, con theo nương hồi tướng phủ đi”

Lam Tiểu Sí gật đầu “được na”

Thanh Tỏa sờ đầu nàng, lại nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ, tiểu tử, tuy ngươi là Vi Sinh thế gia thiếu chủ nhưng cũng không thể đêm hôm khuya khoắt ở lì trong phòng nữ nhi ta không đi ah

Đáng tiếc, Vi Sinh Từ không hề có tinh thần giác ngộ

Thanh Tỏa đành nói “khuya rồi, Vi Sinh thiếu chủ cũng cùng chúng ta rời đi chứ?”

Nàng là mẫu thân của Tiểu Sí Bàng, không thể làm lơ, cho nên Vi Sinh Từ miễn cưỡng trả lời “ta không”

Mộ Lưu Tô và Thanh Tỏa thoáng nhìn nhau, đều nhìn thấy rõ trong mắt đối phương: dựa vào cái gì? Ngươi đêm hôm khuya khoắt ở trong phòng khuê nữ ta là muốn làm sao?”

Lam Tiểu Sí nói “cha, nương, các ngươi cứ đi trước. Lát nữa ta sẽ tiễn Tiểu Từ’

Thanh Tỏa không chịu “Tiểu Từ? Cô nam quả nữ, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho ngươi”

Lam Tiểu Sí dài giọng “nương…”ngữ khí có vẻ không vui

Thanh Tỏa phải thỏa hiệp ‘vậy chúng ta cũng ở lại một lát”

Mộ Lưu Tô đương nhiên cũng không đi, có thể làm bạn cùng phu nhân, dù chỉ nghe nàng và Lam Tiểu Sí tám chuyện cũng là một chuyện tốt. Hắn quay đầu, thấy Vi Sinh Từ mỗi khi nghe Lam Tiểu Sí nói chuyện lại nhìn nàng một cái. Ha, tiểu tử, ngươi cũng thấy làm bạn cạnh mỹ nhân là chuyện vui sao? Vì thế Mộ Lưu Tô rảnh rỗi sinh nông nổi, bắt đầu nhìn chằm chằm Vi Sinh thế gia thiếu chủ

Đêm càng khuya, Thanh Tỏa rất mệt nhưng Vi Sinh Từ không đi, nàng không thể để nữ nhi ở một mình với hắn. Mà Vi Sinh Từ lại vẫn thần thái sáng láng, mở to mắt nhìn Lam Tiểu Sí. Mộ Lưu Tô đau lòng xoa bóp bả vai cho nàng, Thanh Tỏa trừng mắt liếc hắn, ý bảo đừng ở trước mặt đứa nhỏ làm trò cười, tươi bất đắc dĩ lại mang theo ngọt ngào

Lam Tiểu Sí liếc mắt nhìn Mộ Lưu Tô một cái

Mộ Lưu Tô liền nói “lễ gặp mặt”

Thanh Tỏa cười rộ lên, thanh âm như chim hoàng oanh xuất cốc

Lam Tiểu Sí rốt cuộc cũng cho hắn chút mặt mũi “cha, ngươi thực sự thích nương ta sao?”

Mộ Lưu Tô thản nhiên “còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Lam Tiểu Sí chất vấn “nhiều năm như vậy, vẫn thích giống như trước sao?” Lần trước nàng hỏi Liễu Phong Sào, trên đời có tình yêu cảm động trời đất hay không, hắn không trả lời được, chẳng biết Mộ Lưu Tô thế nào

Yêu một người là cảm giác thế nào? Có phải lần đầu tiên gặp mặt liền rung động, từ đó về sau, dù trải qua bao nhiêu năm vẫn yêu như lần đầu?

Vi Sinh Từ đặt tay lên vai nàng, cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân. Lam Tiểu Sí cảm thấy thoải mái, nghiêng người, tựa vào người ắn

Thanh Tỏa sẵng giọng ‘Tiểu Sí” Đưa tay kéo Lam Tiểu Sí, trong nháy mắt, ngay cả Mộ Lưu Tô đang đấm vai cho Thanh Tỏa cũng cảm giác có dòng nước ấm chảy qua người, xua tan cái lạnh đêm xuân

Mộ Lưu Tô liếc mắt khinh thường, tiểu tử, biết võ công thì giỏi lắm sao?

Hôm sau, Thanh Tỏa mang theo Lam Tiểu Sí chào từ biệt Ôn Mê

Ôn Mê thở dài nói “ta phái người tiễn các ngươi?”

Lam Tiểu Sí tò mò hỏi “phái ai vậy?”

“Một người thích hợp” Tiểu nha đầu, ngươi thật có giá nha


Khi Lam Tiểu Sí biết người đưa tiễn nàng là ai, cũng cảm thấy như vậy

Vi Sinh Kỳ tiễn bọn họ ra khỏi Thái Cực Thùy Quang, Lam Tiểu Sí cảm thấy mình hỏng mất “Vi Sinh thúc thúc, ngươi nói thật đi, có phải Ôn Mê có âm mưu gì không?” Ngay cả Ôn các chủ cũng không gọi

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh, không đáp. Cho ngươi đi theo nhi tử của ta, ngươi lại muốn hồi Vũ tộc? Lão tử phải chặt đứt đường lui của ngươi ah

Lam Tiểu Sí không nói thêm, cũng biết nói với hắn không thông. Nàng đương nhiên biết, Thanh Tỏa phu nhân nhanh như vậy có được tin tức, chắc chắn là do Vũ tộc mật báo. Còn về nguyên nhân, quá đơn giản rồi, rời khỏi Thái Cực Thùy Quang, tướng phủ có thể giữ nàng lại sao? Nhưng Lam Phỉ nhất định không biết Vi Sinh Kỳ cũng có mặt ở đây. Người Vi Sinh gia luôn xuất hiện bất ngờ, lần trước nàng tập kích Liễu Phong Sào, nếu biết Vi Sinh Kỳ cũng đến, sẽ không đến mức bị bắt đi. Lam Phỉ sẽ không tự mình đến, như vậy giám thị động tĩnh bên này nhất định là Mộc Hương Y, mà với tính tình xúc động của hắn, không cần nghĩ cũng biết hậu quả

Nghĩ nghĩ, Lam Tiểu Sí liền nói “ta không đi ra ngoài, ta ở lại Thái Cực Thùy Quang, ở lại Tiên Tâm các”

Thanh Tỏa giật mình, quả nhiên nữ nhi vẫn muốn quay về Vũ tộc. Nữ nhi, ta nên làm thế nào để ngươi có thể trở về bên cạnh ta?

Phản ứng của Vi Sinh Kỳ chính là tiến lên, xách nàng, bước đi

Xa giá Thừa tướng rất nhanh đã rời khỏi Thái Cực Thùy Quang. Lam Tiểu Sí một đường không có tâm tình nói chuyện phiếm. Mộc Hương Y, tuy Vi Sinh Kỳ đã che giấu Cửu Vi kiếm nhưng ngươi phải có mắt nha

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau. Được rồi, hắn thật không có mắt nha.

Mộ Lưu Tô đứng cạnh Thanh Tỏa, nói “ngươi hiện đã tin chưa?Nàng cần Tiên Tâm các giúp sao?”

Thanh Tỏa trầm mặc

Mộ Lưu Tô nhẹ giọng an ủi “đừng khổ sở, bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi muốn gặp nàng, ta đều đi với ngươi”

Thanh Tỏa cầm tay hắn ‘ta…” Rất muốn ở lại Thái Cực Thùy Quang thêm vài ngày, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra miệng. Đó là điều Mộ Lưu Tô không thích nhất, nàng cũng không muốn hắn có khúc mắc

Mộ Lưu Tô mỉm cười “chúng ta quay lại, Ôn các chủ chắc sẽ không đuổi người chứ?”

Thanh Tỏa cười cười “ngươi trong triều nhiều việc, trì hoãn như thế, không việc gì chứ?”

Mộ Lưu Tô cọ trán lên má nàng “vì phu nhân, vượt lửa qua sông cũng không chối từ, huống chi chỉ chậm trễ việc vặt vài ngày”

Thanh Tỏa cúi đầu “chúng ta vẫn nên trở về đi. Ta tin Ôn Mê sẽ chiếu cố tốt cho nàng”

Mộ Lưu Tô lông mày xoắn chặt

Thanh Tỏa lập tức nói “hôm qua lúc gần đi, hắn xin ta để Tiểu Sí Bàng ở lại, ngữ khí rất chân thành”

Bên dưới gốc hoa đào, đôi bích nhân ân ái ngày xưa đứng sóng vai. Hắn nói “Thanh Tỏa, để Tiểu Sí ở lại bên cạnh ta đi?”

Nàng hỏi “Dựa vào cái gì?”

Hắn nói “cầu ngươi”

Haha, cầu xin, cả đời chưa từng thấy hắn như vậy

Bên ngoài có thị vệ bẩm báo “Tướng gia, đã bắt được một Vũ nhân”

Mộ Lưu Tô không vui “một người?” Con mẹ nó, các ngươi chỉ bắt được một người? Không, các ngươi là không bắt được người nào, mà là Vi Sinh Kỳ bắt được một người, cũng chỉ có Vi Sinh Kỳ bắt được một người, hắn là gia chủ Vi Sinh thế gia, không để tùy tiện bắt người, nếu hắn không có mặt, chẳng phải các ngươi một người cũng không bắt được sao?

Thị vệ cảm thấy oan ức muốn chết, Vũ nhân biết bay ah

Vi Sinh Kỳ không thèm chế trụ Mộc Hương Y, không điểm huyệt cũng không trói, có hắn ở đây, Mộc Hương Y trốn không thoát

Mộc Hương Y ủ rũ nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí

Lam Tiểu Sí chân thành hỏi “Vi Sinh thúc thúc, ngươi có thể giúp ta đánh chết hắn?”

Vi Sinh Kỳ đáp “không thể, bẩn tay”