Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 7 - Chương 18: Bí ẩn mật thất




Tô Chuyết nghe được tiếng kèn thì đi về phía đại sảnh. Tất cả mọi người đều đã nghe được, Vệ Tú lớn tiếng nói: "Thuyền đã ở ngoài năm dặm, chẳng mấy chốc sẽ cập bờ!"

Quần hùng rõ ràng phát ra một tiếng reo hò từ đáy lòng, tựa hồ tảng đá lớn trong lòng rốt cục lăn xuống. Tô Chuyết đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, ngăn trở con đường đi ra ngoài của bọn họ, lớn tiếng nói: "Mọi người xin đợi một chút!"

Đỗ Thanh Phong tự nhận là đầu lĩnh của đám người, lại bởi vì một mình thắng hơn ngàn lượng bạch trắng, vẫn luôn vênh vang đắc ý. Hắn nhìn hằm hằm Tô Chuyết, nói: "Chờ hả, chờ cái gì? Mọi người muốn lên thuyền đi về!"

Tô Chuyết mỉm cười, đáp: "Lâu thuyền chậm chạp, còn một chút thời gian mới đến được. Mọi người cùng đến bến tàu chờ đợi, không bằng ngồi ở đây một chút, nghe tại hạ giải thích rõ ràng mấy vụ án trong hai ngày nay!"

Đỗ Thanh Phong sững sờ, hỏi: "Công tử đã tra rõ ràng rồi sao, rốt cục đó là chuyện gì?"

Tô Chuyết vô tình cố ý liếc mắt nhìn Vệ Tú, phát hiện sắc mặt nàng cũng hơi đổi, liền cười nói: "Mặc dù có chút điểm đáng ngờ còn chưa rõ, nhưng đã đoán được tám chín phần mười!"

Đám người đều nổi lòng hiếu kỳ, trở về chỗ ngồi ngồi xuống. Tô Chuyết đứng ở chính giữa đại sảnh, nhìn quanh một vòng, quả nhiên phát hiện người trên đảo cơ hồ đều đến đông đủ. Y hắng giọng một cái, nói ra: "Nếu tất cả mọi người nguyện ý nghe tại hạ nói, vậy thì bắt đầu nói từ hai vụ án mạng hôm qua."

Tô Chuyết dừng một chút, thấy không ai chen lời vào thì nói tiếp: "Chiều hôm qua, Lưu Phi chết thảm trong phòng. Có người phát hiện hắn chết dưới chiêu Ngạ Hổn trảo của Âu Dương Cát, về sau tại hạ xác thực phát hiện vết máu trong móng ngón tay phải của Âu Dương Cát, chứng minh Lưu Phi xác thực chết bởi tay của Âu Dương Cát. Nhưng trong đó có một điểm đáng ngờ, trong phòng Lưu Phi cũng không có dấu vết đánh nhau. Mà võ công Âu Dương Cát cũng đâu bằng Lưu Phi, làm sao lại một chiêu trước mặt đã lấy tính mạng hắn rồi. Mà Lưu Phi lại còn chưa kịp hoàn thủ?"

Đỗ Thanh Phong cười xùy một tiếng, nói: "Tiệc rượu đêm hôm đó, Âu Dương Cát khiêu khích Lưu Phi trước mặt mọi người, nhưng Lưu Phi cũng đâu dám ứng chiến, vậy không phải nói rõ Lưu Phi tự biết không đánh lại sao? Người như vậy, bị một chiêu giết chết, cũng là hợp tình lý!"

Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói: "Đỗ chưởng môn sao phải nói trái lương tâm? Người đang ngồi mặc dù không quen biết với Lưu Phi, nhưng chắc hẳn đều nghe qua danh tiếng của hắn trên giang hồ. Bằng một người một kiếm, hắn xông ra tên tuổi lớn như thế, tuyệt không phải may mắn. Ngày đó hắn sở dĩ không chịu ứng chiến, trên thực tế là đã bị thương. Lúc tại hạ kiểm tra thi thể của hắn, phát hiện có vài chỗ nội thương, là tổn thương dưới tay bốn người. Việc này sau đó lại nói, tại hạ tiếp tục phá giải hai bản án giết người này."

"Lưu Phi bị giết, theo tình hình hiện trường chỉ có một lời giải thích, đó chính là còn một kẻ ở đây trợ giúp Âu Dương Cát giết chết Lưu Phi, hơn nữa võ công của hắn nhất định cao hơn Lưu Phi rất nhiều, mới có thể khiến Lưu Phi không có sức hoàn thủ!"

Có người chen miệng nói: "Công tử có chứng cớ gì không?"

Tô Chuyết liếc mắt nhìn người kia, nói: "Không biết mọi người còn nhớ được hay không, hôm qua Âu Dương Cát chết liền theo Lưu Phi, mà cây nến trong phòng Lưu Phi cũng vừa châm lửa không lâu trước khi tại hạ đến căn phòng. Điều này không phải nói rõ, lúc ấy trong phòng còn có một người khác ở đây hay sao?"

Rất nhiều người hơi gật đầu, nghĩ thông suốt các mấu chốt trong đó. Đỗ Thanh Phong bỗng nhiên nói: "Chiếu theo lời công tử nói... Vậy kẻ này cũng chính là hung thủ giết chết Âu Dương Cát?"

Tô Chuyết lớn tiếng nói: "Không sai! Đỗ chưởng môn quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh!"

Đỗ Thanh Phong bị y thổi phồng như thế, cực kỳ hưởng thụ, nhìn hai bên một chút, đắc chí vừa lòng.

Tô Chuyết nói tiếp: "Âu Dương Cát chết ở trong căn phòng đóng kín, khiến mọi người nghi thần nghi quỷ, cho là quỷ hồn Lưu Phi quấy phá, điều này chính là ý muốn của hung thủ. Hung phạm chính là hi vọng xáo trộn tầm mắt của chúng ta, ẩn tàng mục đích giết người thực sự của hắn. Hơn nữa để Âu Dương Cát hạ thủ giết chết Lưu Phi, cũng là thủ đoạn che giấu mục đích của hắn, có ý đồ khiến chúng ta coi vụ án này thuần túy là ân oán cá nhân."

Một lão giả nói ra: "Tô Chuyết, ngươi nói rất có lý. Nhưng tên Âu Dương Cát này thì chết như thế nào đây? Sao hung thủ có thể đi vào phòng rồi lại đi ra?"

Tô Chuyết nói: "Đây chính là phần đặc sắc nhất của vụ án! Hôm qua tại hạ phát hiện, trên then cài cửa phòng của Âu Dương Cát, có mấy dấu ngón tay dính máu của hắn, có thể phán định, là Âu Dương Cát tự tay đóng cửa phòng. Mà hung thủ căn bản không đi vào phòng!"

Đỗ Thanh Phong cười nhạo nói: "Trò cười, hung thủ không đi vào căn phòng thì làm sao giết chết Âu Dương Cát được?"

Tô Chuyết lớn tiếng nói: "Hắn có thể! Chỉ cần hắn biết một môn công phu Lưu Tinh Phi Thi (tên bay như sao băng) thì có thể!"

Môn công phu "Lưu Tinh Phi Thỉ", tất cả mọi người đều nghe qua. Đây là một môn công phu thiên môn dùng nội công phát xạ ám khí, mặc dù danh tự đường hoàng, kì thực mười phần âm độc. Người sử dụng bắn ra ám khí, vô tung vô ảnh, dù cho hái lá phi hoa, cũng có thể giết người trong vô hình.

Tô Chuyết nói tiếp: "Đêm qua, mọi người đều thấy được, kiếm của lưu Phi cắm sau lưng Âu Dương Cát, vỏ kiếm cũng ở bên cạnh. Trên vỏ kiếm có dấu ngón tay máu, chứng minh Âu Dương Cát tự cầm về."

Đám người nghe được câu này, cũng không cảm thấy kỳ quái. Bởi vì đánh bại đối thủ, lấy đi binh khí đối phương, cũng coi như một loại khoe khoang.

Tô Chuyết lại nói: "Âu Dương Cát cầm theo bảo kiếm, cài then cửa. Sau đó đi rửa sạch tay, chậu nước máu trong phòng chính là hắn rửa tay để lại. Mà hắn chưa rửa sạch, ở trong khe móng tay còn một chút vết máu."

"Sau đó hắn dùng đồ chặn giấy đè lên tua kiếm, treo thanh kiếm lên xà nhà, còn hắn nằm ngay ở phía dưới. Sau đó hung thủ ở ngoài phòng, bắn ra một mảnh sứ thông qua lỗ thoát khí trên vách tường, đánh trúng đồ chặn giấy trên xà nhà. Bảo kiếm rơi xuống, ngay vào giữa lưng Âu Dương Cát! Chén sứ trong phòng đã sớm rơi vỡ, mục đích chính là vì che giấu thủ pháp của hung thủ. Nhưng hắn đã tính toán sai lầm, chén trà rơi vỡ về sau còn ở chung một chỗ. Mà mảnh sứ được bắn ra, bởi vì phản lực, rơi đến khá xa, vậy mới lộ ra sơ hở!"

Tô Chuyết lại nói: "Còn có một điểm đáng ngờ, cũng có thể chứng minh thủ pháp này. Chuôi của thanh kiếm cắm trên lưng Âu Dương Cát, cắm vào không nhiều không ít, vừa vặn ước chừng một thước, đâm thủng thân thể Âu Dương Cát, nhưng không xuyên qua. Nếu như không phải Âu Dương Cát nằm rạp trên mặt đất, làm sao có thể tinh chuẩn như thế đây?"

Vẻ mặt mọi người có chút khó tin, tuy rằng lời Tô Chuyết nói ăn khớp với tình tiết, nhưng luôn cảm giác có chút vấn đề. Trầm mặc một lát, Đỗ Thanh Phong mới nói ra nghi hoặc của mọi người: "Chiếu theo lời công tử nói, tất cả chuyện này đều cần Âu Dương Cát tự thân đi làm, chẳng lẽ hắn tự nguyện chịu chết sao?"

Tô Chuyết thở dài, đáp: "Ta nghĩ hắn không nguyện ý chết, nhưng không thể không chết! Hôm qua ta phát hiện, hai mắt Âu Dương Cát trợn lên, trên mặt có nước mắt. Nói rõ trước khi chết hắn cực kỳ không cam lòng, hơn nữa cũng không muốn chịu chết. Nhưng hắn nhất định bị hung thủ uy hiếp, không dám không làm! Không riêng gì hắn, ta nghĩ Lâu Loan cũng chết như vậy! Gian phòng của Lâu Loan khóa trái, không có bất kỳ người nào có thể không phá hư cửa phòng mà vào được phòng hạ độc chết hắn. Hơn nữa trên mặt Lâu Loan cũng có nước mắt, chắc chắn hắn vô cùng không tình nguyện mà uống thuốc độc tự vẫn!"

Rất nhiều người không khỏi lắc đầu, nghĩ không thông tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Đỗ Thanh Phong hỏi: "Tô Chuyết, ngươi nói có chút lý lẽ đó. Nhưng vì sao bọn hắn nhất định phải chết đây? Ở trên đảo có nhiều võ lâm hào kiệt như vậy, chẳng lẽ hắn còn sợ kẻ khác uy hiếp sao? Nhưng ai có thể uy hiếp được hắn đây?"

Tô Chuyết nói: "Ta nghĩ, Âu Dương Cát sở dĩ không thể không chết, nhất định có quan hệ rất lớn với hình xăm khô lâu trên cánh tay hắn!"