Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 7 - Chương 11: Chết thảm




Vệ Tú gật đầu, không bao lâu thì có hạ nhân bưng lên giấy bút. Tô Chuyết nâng bút vung lên, viết xuống một tấm phiếu nợ, phía trên viết năm nào ngày nào, thiếu Vệ Tú tiền đánh cược bạch ngân một lượng vân vân. Viết rất kỹ càng, ngay cả lợi tức thăng thêm bao nhiêu cũng ghi vào.

Tô Chuyết viết xong, nói với Vệ Tú: "Như vậy được không?"

Vệ Tú cầm lấy phiếu nợ, nhẹ nhàng thổi khô nét mực, cười nói: "Tô công tử quả nhiên là quân tử, tờ giấy nợ này so với ngàn vàng còn quý giá hơn, tiểu nữ phải cẩn thận cất giữ mới được!" Nói xong cẩn thận gấp kỹ, nhét vào trong ngực, đặt vào thiếp thân.

Nàng mỉm cười với Tô Chuyết, quay thân dẫn theo người xuống lầu. Tô Chuyết đứng tại chỗ, thẳng đến mấy người trên lầu đi hết không còn một mống, mới hồi phục lại tinh thần, làm thế nào cũng nhìn không thấu câu nói của Vệ Tú lúc rời đi là có ý gì.

Y xuống lầu nhìn một vòng, nhưng không tìm được Hoa Bình, không khỏi thấp giọng mắng một câu: "Cái đồ vong ân phụ nghĩa, sao vừa đến đảo đã không thấy bóng dáng đâu cả!"

Nhưng mà mắng thì mắng, Tô Chuyết không có đồng nào trong người, lại là điểm chết người nhất. Ở chỗ này y không có bạn bè nào, đành phải dứt khoát ngồi trong đại đường, cầm chút trái cây bánh ngọt miễn phí tùy ý lấp bụng. Sắc trời đã tối, tất cả mọi người cơ hồ đều đi uống rượu, trong sòng bạc ngược lại thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Tô Chuyết hồ đồ một hồi như thế, rồi đứng dậy đi về phía hậu viện. Y biết mỗi người đều được an bài một gian khách phòng ở hậu viện, muốn về phòng sớm nghỉ ngơi một chút. Hậu viện không có một người, mười phần yên tĩnh, nghe rõ được cả tiếng gió đêm quét lá cây.

Tô Chuyết xuyên qua hành lang, bỗng nhiên nhìn thấy ánh nến lóe lên từ trong một gian phòng khách không xa phía trước. Y không khỏi có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ còn có người chật vật giống mình thế sao? Lúc này không có kêu bạn dẫn bè đi uống rượu, ngược lại còn ở một mình trong phòng.

Y lững thững đi về phía gian phòng kia, muốn nhìn xem đến cùng là ai. Ai ngờ đi tới cửa, chỉ thấy cửa phòng mở rộng, gió đêm thổi vào, dưới ánh nến lập lòe. Ở trong phòng có một người nằm sấp trên đất trống, không nhúc nhích, một vũng máu dưới thân, tùy ý chảy ra, đã đông lại trên đất.

Trong lòng Tô Chuyết cả kinh, đầu tiên nhìn xem mặt đất trước, trên mặt đất sạch sẽ từ cửa phòng đến thi thể, nhưng không có dấu chân, cũng không có vết máu. Y cẩn thận vào phòng, nhìn quanh một vòng, trong phòng dọn dẹp cũng rất chỉnh tề, không có dấu vết đánh nhau. Ngược lại là cây nến kia có chút kỳ quái, nến là mới, vừa mới đốt một đoạn nhỏ.

Tô Chuyết suy nghĩ một chút, vội vàng nhún người ra ngoài phòng, xem xét bốn phía, cũng không có ai cả. Trong lòng y nghi ngờ không thôi, cúi đầu trầm ngâm một hồi, lại từ từ trở vào phòng, ngồi xổm ở bên cạnh thi thể, lật khuôn mặt người kia qua.

Vừa xem xét thì y giật mình, nguyên lai người chết không phải ai khác, chính là Lưu Phi! Tô Chuyết không khỏi nhíu mày, lật lộn lại toàn bộ thi thể của Lưu Phi. Chỉ thấy nơi cổ họng hắn máu thịt be bét, có mấy dấu vuốt, là bị người dùng trảo cào nát mạch máu mà chết. Cổ họng chính là nơi yếu hại của cơ thể, chảy máu rất nhiều. Tình cảnh bên trong phòng quả thực vô cùng thê thảm, từng trận gió đêm mang theo mùi máu tanh làm cho người ta buồn nôn.

Tô Chuyết thở dài, thầm nghĩ: "Mặc dù Lưu Phi trẻ tuổi nóng tính, nhưng trên giang hồ rất có hiệp danh, cũng tính là một hán tử, sao lại chết không rõ ràng ở chỗ này? Kỳ quái hơn chính là, rốt cục hắn đến nơi đây làm gì chứ?"

Y đang muốn cẩn thận kiểm tra một lần, bỗng nhiên nghe thấy một trận ồn ào ngoài cửa, có người hô: "Ngươi làm gì đó!"

Tô Chuyết quay đầu nhìn lại, nguyên lai là mấy người quân nhân giang hồ trở về. Bọn họ trông thấy tình cảnh trong phòng, tự nhiên coi là Tô Chuyết đang hành hung, lớn tiếng gọi, vọt lên. Tô Chuyết lách mình tránh thoát, lớn tiếng nói: "Dừng tay! Trước tiên nghe tại hạ nói đã!"

Nhưng những người kia đều là hán tử thô mãng, trông thấy thảm cảnh trong phòng, càng kích thích huyết tính, đâu có nghe lọt, giương nanh múa vuốt lại vọt lên.

Một trận động tĩnh này, dẫn tới càng nhiều người, vây tại cửa ra vào không biết phát sinh chuyện gì, nhất thời cũng không dám vào phòng. Bỗng nhiên trước cửa truyền đến một tiếng gào to: "Dừng tay!"

Một tiếng này rất có uy nghiêm, những người kia vội vàng dừng lại, không hiểu thấu nhìn về phía sau. Bọn họ không dây dưa, Tô Chuyết tự nhiên cũng sẽ không động thủ, lẳng lặng đứng ở một bên. Một thân thể mập mạp từ cửa đi vào, chính là Lâu Loan. Nơi này là địa bàn của hắn, vừa có gió thổi cỏ lay, thì lập tức sẽ biết được.

Lâu Loan liếc mắt nhìn thi thể trên đất, sắc mặt xanh xám, trầm giọng hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra hả?"

Câu hỏi này của hắn, cũng không biết là đang hỏi Tô Chuyết, hay là hỏi những người kia, người tiến vào trước hết lớn tiếng nói: "Lâu lão bản, vừa nãy huynh đệ chúng ta uống rượu trở về, đi qua viện này, trông thấy trong phòng có ánh đèn. Ai ngờ lại xem xét, đã nhìn thấy kẻ này đang hành hung!"

Đám người nghe hắn nói như vậy, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Tô Chuyết, phảng phất nhận định y chính là hung thủ, sợ y chạy trốn. Ba người vừa đi vào trước xắn tay áo lên, tựa hồ chỉ cần Tô Chuyết vừa có dị động, thì muốn tiến lên động thủ. Vừa rồi ba người bọn họ hợp lực, thế mà không có chiếm được một chút lợi lộc của Tô Chuyết, đã để bọn họ thật mất mặt trước những người khác, nếu không thể cho y nhìn một chút nhan sắc, về sau chỉ sợ càng khó đặt chân trên giang hồ.

Tô Chuyết đang nghĩ thầm, căn bản không để ý tới bọn họ đang nói gì, một đôi mắt đảo qua trên mặt mỗi người, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì.

Lâu Loan nhìn xem Tô Chuyết, nói ra: "Vị công tử này, chuyện này đến cùng như thế nào, công tử không làm chút giải thích gì sao?"

Lúc này Tô Chuyết mới nhìn đến đám người đang chỉ trỏ mình, chợt cảm thấy buồn cười vô cùng. Bản thân nhiều lần phá kỳ án, còn là lần đầu bị người khác xem như hung thủ. Y nhìn về phía Lâu Loan, nói: "Lâu lão bản, ông không nhận ra ta rồi sao? Xế chiều hôm nay, ta còn uống trà ở lầu hai nha!"

Lâu Loan xụ mặt, lạnh lùng nói: "Công tử thứ lỗi, lão phu chào hỏi khách khứa quá nhiều, thực sự không cách nào ghi nhớ từng người trong lòng."

Tô Chuyết bất đắc dĩ, có chút dở khóc dở cười. Đột nhiên có người hô một câu: "Mọi người còn lo lắng gì nữa? Hắn là hung thủ giết người, còn không mau bắt hắn lại!"

Đám người quay đầu nhìn lại, nguyên lai là chưởng môn phái Không Động, Đỗ Thanh Phong. Hắn vừa tới hiện trường, còn chưa biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ nghe vài tiếng nghị luận của người khác, đã muốn chỉ huy quần hùng.

Mặt Lâu Loan âm trầm, nói với Tô Chuyết: "Xin lỗi công tử, bây giờ công tử có hiềm nghi lớn nhất, chỉ có thể ủy khuất trước vậy!" Vừa dứt lời, quần hùng liền kích động, muốn biểu hiện trước mặt người khác một phen.

Bỗng nhiên trong viện truyền tới giọng của một nữ tử: "Vị công tử này không phải là hung thủ!"

Một tiếng này không lớn, lại làm cho đám người không thể không ngừng tay. Mọi người nhìn lại, quả nhiên là Vệ Tú đến. Đám người tự động tách ra một con đường, nhường cô vào phòng. Vệ Tú nhìn sang xác chết trên mặt đất, lại lặp lại một lần: "Hắn không phải hung thủ!"

Lâu Loan không khỏi nghi ngờ nói: "Vệ tiểu thư làm sao chắc chắn thế?"

Những người khác ngoài miệng không nói, trong lòng cũng nghĩ giống nhau. Càng có người hèn mọn thầm nghĩ, hẳn là cô nàng đây thấy tên mặt trắng này dáng dấp không tệ, cố ý che chở hay sao?

Vệ Tú liếc mắt nhìn đám người, thản nhiên nói: "Các vị biết công tử này là ai không?"

Đại đa số người mờ mịt lắc đầu. Vệ Tú nói tiếp: "Đó chính là Tô Chuyết Tô công tử! Các vị nói xem người thông minh như hắn, nếu như muốn giết người, còn có thể để các người bắt tại trận sao?"

Nàng vừa dứt lời, đám người bắt đầu ồn ào nghị luận: "Nguyên lai hắn chính là Tô Chuyết!" "Nghe nói hắn đã phá rất nhiều ký án trên giang hồ, thông minh tuyệt đỉnh!"