Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 20 - Chương 3: Mua dây buộc mình




Vệ Thắng ngẩn người, giống như không có nghe thấy lời nói của Tô Chuyết. Hắn cất giọng nói:

- Ngượi muốn hi sinh bản thân để cứu chúng thật ư?

Tô Chuyết cười lạnh nói:

- Loại người như ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu nổi!

Lúc Tô Chuyết nói chuyện, con mắt luôn nhìn chằm chằm vào Vệ Tú. Tô Chuyết nói khẽ:

- Vệ Tú, tin tưởng ta!

Nói xong, bước từng bước một về phía trước.

Nhưng y không hướng về phía Vệ Tú mà là băng qua đi về phía rìa cây tùng đang treo Đoàn Lệ Hoa. Tô Chuyết không do dự giẫm lên cành cây, chậm rãi bước về đỉnh cây. Cây tùng từ trên vách đá nghiêng nghiêng mọc ra ngoài, mỗi bước đều sẽ làm cho cành cây rung rung. Dưới chân là vực sâu vạn trượng, mây mù lượn lờ. Bước hụt một bước thì chỉ có chết mất xác.

Đoàn Lệ Hoa nghe thấy động tĩnh, mờ mịt mở mắt ra. Nàng quay đầu trông thấy Tô Chuyết, bỗng nhiên nở một nụ cười, khẽ gọi một tiếng:

- Sư phụ...

Nhưng mà thân thể suy yếu, tiếng nói còn chưa truyền tới liền bị gió núi thổi tan.

Tô Chuyết nói:

- Đừng sợ, sư phụ đến cứu con ngay!

Vừa nói vừa sử dụng tứ chi bò về phía trước.

Không bao lâu thì leo đến ngọn cây, Tô Chuyết dùng tay trái nắm lấy dây thừng, tay phải giữ chặt cánh tay của Đoàn Lệ Hoa. Đoàn Lệ Hoa thân nhẹ như yến, Tô Chuyết không cần tốn sức là kéo nàng về. Hai người đứng trên ngọn cây, vừa hơi cử động là cành cây đung đưa dữ dội.

Tô Chuyết có thể cảm nhận được toàn thân Đoàn Lệ Hoa run rẩy nhưng lại cực lực áp chế sợ hãi trong lòng. Y đưa tay cởi trói tay chân Đoàn Lệ Hoa. Dây thừng vừa buông lỏng, một bên khác Vệ Tú mất đi sức kéo thì lập tức rớt xuống dưới.

Đoàn Lệ Hoa sợ hãi nhắm chặt mắt lại, một tiếng kinh hô mắc trong cổ họng không phát ra được. Tô Chuyết đưa tay bắt được dây thừng, dây thừng bị kéo thẳng căng giữa không trung, rung động không ngừng. Hai cây tùng lớn cũng bị lực kéo xuống mà thoáng rung nhẹ. Tô Chuyết cố hết sức duy trì cân bằng, thân thể không dám cử động chút nào, sợ mình khẽ động thì ngọn cây sẽ không chịu nổi trọng lượng của y.

Y nói với Đoàn Lệ Hoa:

- Chậm rãi... Bước qua...

Đoàn Lệ Hoa gật đầu, cẩn thận thò ra một bước. Hai người đều ngừng thở, dường như thoáng thở một hơi thì cành cây sẽ gãy mất.

Một bước, hai bước...

Đoàn Lệ Hoa chậm rãi đến gần vách đá, cuối cùng bước một bước lên đất bằng. Nàng vừa đạp chân lên đất thì tâm thần thả lỏng, chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, ngồi bịch xuống đất.

Vệ Thắng lạnh lùng nhìn xem hết thảy, trông thấy Tô Chuyết quả thật cứu được Đoàn Lệ Hoa. Hơn nữa lại thấy Tô Chuyết cùng Vệ Tú có vẻ nhất thời cũng không chết ngay. Trong lòng Vệ Thắng tức giận, đột nhiên nắm một viên chông sắt trong tay.

Chỉ cần viên chông sắt này bắn trúng Tô Chuyết, hai kẻ đó tất nhiên sẽ rớt xuống vực sâu vạn trượng. Mà bây giờ Tô Chuyết căn bản có tránh cũng không thể tránh, nếu tên đó muốn tránh một kích này thì chỉ có buông dây thừng ra. Đến lúc ấy Vệ Tú liền sẽ rơi xuống.

Khóe miệng Vệ Thắng nở nụ cười ác độc, gã thích nhất là trông thấy loại tình cảnh khó mà lựa chọn này. Lạc Khiên từ đầu đến cuối nhìn Đoàn Lệ Hoa chằm chằm, thấy nàng cuối cùng được cứu, không kìm được thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu, khóe mắt thoáng nhìn nụ cười trên mặt Vệ Thắng, trái tim không khỏi run lên.

Hắn không rảnh nghĩ nhiều, đột nhiên xô về phía sau một cái, đụng vào ngực Vệ Thắng. Cú đụng này của hắn đúng ngay ở thời điểm Vệ Thắng xuất thủ.

Vệ Thắng trợn trừng hai mắt, cả giận nói:

- Muốn chết!

Một chưởng đập vào sau lưng Lạc Khiêm.

Tay chân Lạc Khiêm bị trói nên không cách nào phản kháng, cứ thế mà chịu một chưởng này, trong miệng phun ra máu tươi, ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Vì bị Lạc Khiêm va chạm nên viên chông sắt đã mất đi sự chính xác. Vệ Thắng vốn là muốn bắn trúng ngực Tô Chuyết, ai ngờ thứ này lại cắm vào bả vai Tô Chuyết.

Tô Chuyết rú lên một tiếng đau đớn, thân thể hơi chao đảo, rất sợ đạp hụt bước nào. Nhưng mà cành cây mềm dẻo cũng đã lung lay dữ dội.

Vệ Thắng một kích không trúng thì bước nhanh đến phía trước. Đoàn Lệ Hoa thấy tình hình như vậy, đứng lên xông về phía Vệ Thắng. Cô nàng xưa nay có chút nhát gan, lúc này không biết lấy can đảm từ đâu ra mà đối mặt với Vệ Thắng.

Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, còn chưa thốt ra câu nào. Mà Vệ Thắng hoàn toàn không thèm đặt tiểu nha đầu này vào mắt. Gã đẩy Đoàn Lệ Hoa ngã xuống mặt đất rồi bước thẳng về phía Tô Chuyết.

Tô Chuyết đang khổ tư đối sách, mắt thấy Vệ Thắng sải bước đi đến, trong lòng cảm giác nặng nề. Vệ Thắng đứng trên cành cây, cười gằn nói:

- Tô Chuyết, thế này chẳng phải là ngươi đang mua dây buộc mình à?

Thái dương Tô Chuyết chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, không nói một lời, cố hết sức duy trì thế cân bằng yếu ớt này.

Vệ Thắng trông thấy sắc mặt Tô Chuyết vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, lửa giận trong lòng bốc cháy. Gã nhấc chân lên đạp thật mạnh xuống cành cây. Cây tùng nhất thời đong đưa không ngừng.

Những cây tùng này không biết đã sinh trưởng trên vách đá bao nhiêu năm tháng, chưa bao giờ gặp phải biến cố như hôm nay. Vỏ khô ngoài thân cây rơi xuống lã chã do bị Vệ Thắng dậm lên, theo gió lạnh trên đỉnh núi rớt vào vách núi sâu không thấy đáy.

Thân thể Tô Chuyết cũng đong đưa theo cây. Y ổn định thân hình, nhưng mà cách vài chục trượng cành cây treo Vệ Tú cũng đã đong đưa theo, hơn nữa lắc lư càng lúc càng kịch liệt. Theo từng cú đạp của Vệ Thắng xuống cành cây, thân thể Vệ Tú cũng đung đưa tới lui giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống dưới. Cành cây kia mặc dù cứng cỏi, nhưng dây thừng qua mấy lần lắc lư cũng đã trượt đến cuối cành cây.

Tô Chuyết chú ý tới tình huống này, đương nhiên Vệ Thắng cũng chú ý tới. Hắn cười lớn một tiếng, lại đạp một cước. Dây thừng nhất thời trượt vào khoảng không, thân thể Vệ Tú thình lình rớt xuống dưới. Lực rớt xuống cực lớn, trước đó Tô Chuyết bị thương, lại bị sức kéo đột ngột thì nhất thời đánh mất thăng bằng, bàn chân đạp hụt, rớt xuống dưới khe sâu.

Ngay ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Chuyết đưa tay kéo lấy dây thừng, một tay khác bỗng nhiên cầm chặt nhánh cây. Phần cuối cành cây tùng lại rắn rỏi, lung lay hai cái, rốt cuộc tiếp nhận nổi trọng lượng của hai người.

Vệ Tú vốn đã nhắm mắt chờ chết, chợt thấy thân hình dừng ở giữa không trung, đung đưa qua lại, chỉ cảm thấy cả trái tim cũng theo đó mà đột nhiên nhảy lên, gần như muốn nhảy ra khỏi miệng. Nàng sợ đến trắng bệch cả mặt, bỗng nhiên cảm thấy trên trán có chút ướt át. Ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện cánh tay nắm dây thừng của Tô Chuyết đang không ngừng chảy máu.

Thì ra viên chông sắt của Vệ Thắng vừa vặn bắn trúng mạch máu ở đầu vai Tô Chuyết, lập tức máu chảy ồ ạt nhuộm đỏ nửa tay áo, bây giờ máu nhỏ giọt xuống vừa vặn nhỏ lên trên mặt Vệ Tú. Trái tim Vệ Tú không ngừng rung động, vết thương kia dường như cũng làm cho lòng nàng đau đớn không thôi.

Nếu như bây giờ nàng có thể động thì nhất định sẽ cởi bỏ dây thừng. Nàng không muốn liên lụy Tô Chuyết thêm nữa, bây giờ suy ngẫm lại, bắt đầu từ bao giờ nàng vẫn đang liên lụy Tô Chuyết. Biết bao nhiêu lần đều nhờ Tô Chuyết liều mình cứu giúp thì nàng mới có thể sống sót. Mà mình ngược lại thỉnh thoảng gây chút phiền phức kiếm chút khó khăn cho Tô Chuyết.

Con người sắp chết, lời nói cũng thiện.

Giờ phút này Vệ Tú tuy nói không nên lời, nhưng trong lòng đã chất đầy thiên ngôn vạn ngữ. Nếu như lúc này Tô Chuyết buông tay, nàng tuyệt đối sẽ không trách hắn. Nàng thậm chí hi vọng Tô Chuyết mau mau buông tay, chỉ có bỏ rơi nàng thì Tô Chuyết mới có thể một lần nữa đứng lên chiến đấu với cường địch.

Vệ Thắng thấy Tô Chuyết còn đang đau khổ chèo chống, không kìm được cất tiếng cười to. Cộng thêm tiếng khóc nức nở của Đoàn Lệ Hoa, Vệ Thắng lại càng cao hứng hơn. Gã bước về phía trước mấy bước, đứng ở trên nhánh cây. Nhánh cây tiếp nhận trọng lượng của ba người lập tức cong xuống dưới.

Vừa rồi Tô Chuyết đứng ở phía trên, Vệ Thắng còn có chút kiêng kị. Hiện tại Tô Chuyết chỉ có một tay treo trên cành cây, lên xuống không được, Vệ Thắng còn có gì phải sợ?

Gã bước ra một chân nhẹ nhàng giẫm lên bàn tay đang nắm cành cây của Tô Chuyết, cười nói:

- Tô Chuyết, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!

Tô Chuyết không nói một lời, cắn răng chịu đựng. Vết thương trên bờ vai và đau đớn trên tay đã khiến y chết lặng. Nhưng y quyết không thể từ bỏ, chỉ cần chịu đựng thì còn có thể tìm cách. Nếu như y từ bỏ vậy thì mọi chuyện đã hết.

Vệ Thắng đã chơi chán, cũng hưởng thụ khoái cảm tra tấn Tô Chuyết xong rồi. Hắn phải kết thúc hết thảy mọi chuyện, thế là kình lực dưới chân gã càng lúc càng lớn. Đầu ngón tay Tô Chuyết dưới lòng bàn chân của Vệ Thắng đã trở nên be bét máu thịt, nhưng y vẫn đang cắn răng chịu đựng.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "Sưu”, một thanh đoản kiếm bắn thẳng đến ngực Vệ Thắng. Vệ Thắng vội vã lùi về sau mấy bước, chuôi kiếm này không có bắn trúng, bay vào sơn cốc rồi rớt xuống.

Đoàn Lệ Hoa thầm kêu đáng tiếc, quay đầu đã nhìn thấy một người đứng trên con đường nhỏ, bất ngờ chính là phản đồ của Vọng Nguyệt Lâu, Khúc Mai!