Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 20 - Chương 26: Một người khác hoàn toàn




Đoàn Lệ Hoa nghe lời của Tô Chuyết thì cười nói:

- Sư phụ, ngài đừng suy nghĩ lung tung nữa. Chờ qua hôm nay, chúng ta mau nhóng rời khỏi nơi này, đi hội hợp cùng Tú tỷ tỷ!

Tô Chuyết cau mày, nói:

- Ngày mai các ngươi đi trước đi, ta còn có việc cần làm!

Tiếng nói của y không lớn nhưng hết sức kiên định. Đoàn Lệ Hoa lại không hề sợ Tô Chuyết, lớn tiếng chất vấn:

- Sư phụ lại muốn đi làm gì?

Trong lòng Tô Chuyết rõ ràng nhưng lại không tiện nói rõ. Cái chết của Tăng Mạnh Thường lần này, phía sau màn nhất định là Quỷ Ẩn bày kế. Dựa theo Chu Thanh Liên nói, năm đó Bát Bộ chi chủ ra lệnh Quỷ Ẩn bày mưu sát hại Thái tổ hoàng đế, như vậy hiện giờ trên đời, ngoại trừ Quỷ Ẩn ra, rất có ít người biết rõ về sự tình ánh nến tiếng búa như vậy. Mấy tên sáu quân tử còn trẻ tuổi, càng sẽ không biết tường tận. Như vậy kẻ nói chuyện này cho Tư Đồ Cao chỉ có thể là Quỷ Ẩn. Nếu thế Tư Đồ Cao hạ độc giết Tăng Mạnh Thường cũng có thể là Quỷ Ẩn hướng dẫn.

Tô Chuyết đã đến tình cảnh không thể không trực tiếp đối mặt với Quỷ Ẩn! Chẳng qua may là ở Quy Tàng sơn trang, y đã tìm hiểu đủ rồi. Những thứ này coi như là một đội kỳ binh. Quỷ Ẩn và Vô Ngã nhất định còn chưa biết bảo tàng phong phú trong Quy Tàng trong sơn trang. Nếu không bọn hắn chắc chắn sẽ không cho phép Liễu thị tiếp tục viết sách. Như vậy cũng làm cho thẻ đánh bạc trong tay Tô Chuyết tăng lên rất nhiều, có khả năng phân cao thấp cùng Vô Ngã và Quỷ Ẩn rồi!

Đoàn Lệ Hoa thấy Tô Chuyết lâm vào trầm tư, không để ý mình, trong lòng cảm thấy bất mãn. Nhưng nàng biết rõ tính tình của Tô Chuyết, lại không thể làm gì, đành phải chào một tiếng rồi đi tìm Diệp Thiều và Lạc Khiêm.

Tô Chuyết đứng tại chỗ trầm tư suy nghĩ, cũng không hề phát hiện Đoàn Lệ Hoa đã rời đi. Qua hồi lâu, y bỗng vỗ đầu một cái, lớn tiếng nói:

- Tiểu Y, có lẽ ta sai rồi!

Y hưng phấn ngẩng đầu lên, phát hiện chỉ còn lại một mình mình. Tô Chuyết không nhịn được bật cười, lắc đầu, lẩm bẩm đi về hướng sườn núi.

Y không phát hiện là mình vừa đi không lâu, trong góc tường sau lưng đột nhiên lóe ra một bóng người. Người kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Chuyết đi xa, ánh mắt phức tạp, trong mắt lóe lên một tia lệ mang.

Tô Chuyết đi thẳng đến phòng nhỏ ở sườn núi, nơi này chỉ còn lại hai tên đệ tử Nho môn trấn giữ. Sáu quân tử chỉ còn năm người, tất cả đều không thấy tăm hơi đâu, dường như là không biết nên đối mặt với Tư Đồ Cao như thế nào. Tô Chuyết không cần tốn sức liền vào phòng, mở cửa đã nhìn thấy Tư Đồ Cao đờ đẫn ngồi yên ở một góc phòng, hai mắt vô thần.

Tư Đồ Cao nghe thấy cửa phòng mở ra, chậm rãi ngẩng đầu lên. Đợi thấy rõ người đi vào là Tô Chuyết, trong mắt Tư Đồ Cao bỗng nhiên lóe ra thần sắc căm hận. Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, trực tiếp bổ nhào về phía Tô Chuyết. Nhưng mà Tư Đồ Cao quên mất xiềng xích dưới chân, vừa vọt ra một bước, dưới chân lảo đảo một cái, liền ngã sấp về phía trước.

Tô Chuyết bước lên trước một bước đỡ lấy hai cánh tay hắn, nói:

- Tư Đồ huynh, cẩn thận!

Hai mắt Tư Đồ Cao đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tô Chuyết, ta có thù oán gì với ngươi, sao ngươi muốn hãm hại ta?

Tô Chuyết nhíu mày, nói:

- Suy luận của ta đều căn cứ vào manh mối tìm được và sự thật đã thấy. Nếu như ngươi có thể chứng minh những vật kia trong phòng ngươi không phải là của ngươi, vậy thì có thể rửa sạch oan khuất cho bản thân...

Tư Đồ Cao biết lấy công phu của mình cũng không nhất định có thể đánh thắng Tô Chuyết, huống chi bây giờ tay chân của mình đều mang theo xiềng xích, càng không có khả năng là đối thủ của Tô Chuyết. Hắn chán nản ngồi phịch xuống mặt đất, tự lẩm bẩm:

- Làm sao trong phòng mình lại có mấy thứ đó nhỉ...

Tô Chuyết nghiêm mặt nói:

- Ta đến tìm ngươi là để chứng thực một sự kiện.

Tư Đồ Cao mờ mịt nói:

- Chuyện gì?

Tô Chuyết ngồi xuống một chiếc ghế, hỏi:

- Quỷ Ẩn ở đâu? Sự tình về ánh nến tiếng búa, có phải là Quỷ Ẩn nói cho ngươi đúng không?

Tư Đồ Cao lớn tiếng nói:

- Tô Chuyết, ta nói lại cho ngươi lần nữa! Ta không hề biết ánh nến tiếng búa là gì, ta không có sát hại sư phụ! Quỷ Ẩn gì đó, ta hoàn toàn không nhận ra!

Tô Chuyết thấy cảm xúc của Tư Đồ Cao kích động, mà thần sắc cũng không giống như là đang nói láo. Hơn nữa đối với Tư Đồ Cao mà nói, hình như bây giờ đã không cần thiết phải giấu diếm vì Quỷ Ẩn rồi. Tô Chuyết không khỏi có chút ngơ ngẩn, chẳng lẽ mình sai thật ư?

Tô Chuyết ở lại trong phòng một hồi lâu, vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Y thất vọng đi ra phòng nhỏ, trở về thư viện. Trò chuyện với Tư Đồ Cao một lúc ngắn ngủi, chẳng những không thể giải đáp được nghi vấn trong lòng y, mà lại càng thêm ngờ vực.

Nếu như thật sự Tư Đồ Cao không phải là hung thủ giết người, vậy hung thủ là ai đây? Tại sao hung thủ muốn hãm hại Tư Đồ Cao? Hung thủ làm như vậy có thể lấy được chỗ tốt gì? Vì sao Quỷ Ẩn phải trăm phương ngàn kế thiết kế mọi chuyện này đây?

Tô Chuyết vừa đi vừa nghĩ, ngay cả Đoàn Lệ Hoa gọi Tô Chuyết ăn cơm chiều, y cũng không đáp lời. Y ngồi một mình trong phòng, thẳng đến sắc trời ngày càng thấm muộn.

Mặc dù Phương Bạch Thạch không cam lòng bỏ qua cơ hội đả kích Vọng Nguyệt Lâu, nhưng bởi vì Tô Chuyết giúp hắn phá giải bản án của Tăng Mạnh Thường, ngoài mặt thì khó mà làm quá phận. Nhưng cũng đã vụng trộm thương lượng, chờ sau khi mấy người Tô Chuyết rời khỏi thư viện, làm thế nào lại ra tay một lần nữa.

Mà Lạc Khiêm, Diệp Thiều và Đoàn Lệ Hoa cũng đã thương lượng xong, chỉ chờ trời vừa sáng liền khởi hành đi hội hợp với Vệ Tú, không ở lại thêm một giây nào nữa. Bọn họ biết Phương Bạch Thạch đang ngó chừng nên không dám chủ quan chút nào.

Lạc Khiêm trở về phòng, báo cho Tô Chuyết kế hoạch của họ, chỉ chờ Tô Chuyết nêu ý kiến. Tô Chuyết trầm ngâm nửa ngày, bỗng nói:

- Không! Bây giờ các ngươi lặng lẽ lên đường luôn đi! Sau khi đến địa điểm hội họp, rồi trong đêm rời khỏi chỗ này!

Lạc Khiêm sững sờ, cảm thấy Tô Chuyết có hơi quá cẩn thận. Tô Chuyết lại nói:

- Bạch Lộc Thư Viện hiện giờ cường địch vây quanh. Chẳng những có người của Nho môn và Hoàng Thành Ti, trong bóng tối còn không biết có bao nhiêu mai phục. Hôm nay các ngươi vừa được thả ra, có lẽ bọn chúng còn chưa nghĩ tới các ngươi sẽ rời đi nhanh như vậy. Nhưng nếu chờ đến bình minh, chỉ sợ sẽ không dễ đi vậy đâu!

Y đem suy nghĩ của mình nói cho Diệp Thiều, Diệp Thiều lại càng hiểu được sự lo lắng của Tô Chuyết. Nếu Diệp Thiều đã không có dị nghị, Đoàn Lệ Hoa và Lạc Khiêm dĩ nhiên hoàn toàn nghe theo hai người họ. Tô Chuyết đưa ba người lặng lẽ ra ngoài thư viện, lại nói:

- Diệp tiền bối, Tiểu Y, trở về nói cho Vệ Tú, quân địch thế lớn, tạm thời tránh mũi nhọn!

Rồi y quay sang Lạc Khiêm, nói:

- Chăm sóc tốt các nàng!

Lạc Khiêm nói:

- Yên tâm đi, Tô tiên sinh! Chúng ta đã mắc bẫy một lần, nếu lại rơi vào bẫy, ta còn không bằng chết đi!

Đoàn Lệ Hoa nói:

- Sư phụ, ngài không đi cùng chúng ta sao?

Tô Chuyết lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, nói ra:

- Ta muốn xem, bọn chúng rốt cuộc muốn chơi trò gì!

Diệp Thiều có chút lo lắng, nói ra:

- Tô Chuyết, ngươi cũng đừng quá miễn cưỡng...

Đoàn Lệ Hoa nói:

- Sư phụ, nếu ngài không được, thì mau mau đến...

Tô Chuyết ngăn cản nàng nói, nói:

- Đừng nói cho ta là các ngươi đi đâu! Hết thảy cẩn thận thì hơn!

Lại bàn giao vài câu, lúc này mấy người mới tạm biệt. Tô Chuyết đưa mắt nhìn ba người ẩn vào rừng cây, bóng đêm trở thành lá chắn tốt nhất của họ. Lấy sự cảnh giác của Diệp Thiều và công phu Lạc Khiêm, bọn họ nhất định sẽ chạy khỏi nơi này bình an.

Tô Chuyết đưa tiễn mấy người xong, trong lòng buông xuống một tảng đá. Y trở lại trong phòng, nhưng không lòng dạ nào đi ngủ, trong đầu đều là cái bóng của Tư Đồ Cao. Từ đầu đến cuối Tô Chuyết có một loại cảm giác, đó chính là Tư Đồ Cao cũng không phải là hung thủ sát hại Tăng Mạnh Thường.

Hung phạm nhất định là một người khác hoàn toàn, hơn nữa, hắn làm như thế khẳng định có thể lấy được chỗ tốt cực kỳ lớn!