Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 19 - Chương 8: Quý nhân tương trợ




Ai dè Tô Chuyết cũng không lùi bước tránh né, ngược lại nghiêng thân tiến lên đón đao quang. Người áo đen vạn vạn không nghĩ đến Tô Chuyết sẽ làm ra cử động như vậy. Hắn càng không ngờ rằng Tô Chuyết nhoáng cái đã tránh thoát ba mươi đao của mình.

Nhưng hắn không còn cơ hội suy nghĩ xem đến cùng có vấn đề gì trong đao chiêu của mình, Tô Chuyết đã đứng ở trước mặt hắn. Một tấc dài một tấc mạnh. Ngoài ba thước thì đao của người áo đen chiếm hết thượng phong. Nhưng chỉ cần Tô Chuyết vừa đến gần thì đao của hắn lại trở nên vướng víu. Người áo đen nhắm hai mắt lại, giống như đã ngửi thấy hơi thở tử vong.

Nhưng mà Tô Chuyết cũng không ra tay giết hắn, mà là đưa ngón tay điểm trúng mạch môn ở cổ tay phải cầm đao của hắn."Leng keng" một tiếng, trường đao rơi xuống đất. Tô Chuyết tách hai tay ra bóp vào mạch môn bên hai vai của người áo đen. Người áo đen lập tức tê dại nửa thân, chỉ một chiêu liền rơi vào lòng bàn tay Tô Chuyết rồi.

Bọn áo đen ở bên thấy vậy đều choáng váng, không có ai từng nghĩ tới kết quả cuối cùng sẽ là như thế. Thành lũy kiên cố nhất thì lỗ thủng thường ở bên trong. Vòng vây nghiêm mật nhất sụp đổ cũng chỉ trong chớp mắt.

Phen biến hóa này gần như là tận khả năng bình sinh của Tô Chuyết. Từ việc tính toán đối phương ra chiêu đến chế định kế sách bắt giặc bắt vua đều chỉ trong giây lát.

Thủ lĩnh bọn áo đen thất thủ bị bắt, người ngoài lo sợ ném chuột vỡ bình nên cũng không dám loạn động. Người áo đen bị bắt trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng, mặc dù hắn sớm biết Tô Chuyết rất khó đối phó nhưng không nghĩ rằng mình sẽ thua thảm như vậy. Hắn cũng không trông cậy thủ hạ của mình có thể đối phó được Tô Chuyết nhưng ít nhất hắn còn có một chiêu cuối cùng.

Người áo đen trầm giọng quát:

- Bắn tên!

Gần như trong nháy mắt Tô Chuyết liền hiểu ý đồ của hắn. Thì ra tên áo đen này còn muốn để Thần Tiễn Thủ đang nấp trong rừng bắn tên đồng loạt giết chết hai người. Hắn làm như thế chẳng khác nào muốn đồng quy vu tận cùng Tô Chuyết!

Tô Chuyết quả thực không đoán nổi đến cùng là kẻ nào mà có thù hận lớn đến thế với mình, không tiếc hi sinh tính mệnh cũng phải giết chết mình cho bằng được? Bây giờ mình còn hãm sâu trong vòng vây, nếu như lúc này đối phương liều lĩnh bắn tên thì mình tuyệt đối trốn không thoát.

Cuối cùng Thần Tiễn Thủ trong rừng không có do dự nữa. Lá cây khẽ nhúc nhích, một mũi tên xẹt qua như sao băng mang đến lời chào của tử vong.

Tô Chuyết không khỏi thở dài một hơi, hai tay đang chế phục người kia bỗng dưng buông ra. Vào hoàn cảnh này mình tuyệt đối không tránh khỏi mũi tên đó. Hắn đã nhận thua, không phải thua vì mưu kế của đối phương mà là thua vì sự liều lĩnh của đối phương.

Dù sao mình cũng phải chết thì cần gì kéo thêm một người đệm lưng đây? Lẽ nào thật phải làm bạn cùng hắn trên đường Hoàng Tuyền à? Tô Chuyết cũng không rộng tâm như thế.

Người áo đen cũng không khỏi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Tô Chuyết lộ ra vẻ bất nhẫn. Nhưng mà mũi tên bắn ra không thu về được nữa, nó bay thẳng về phía Tô Chuyết.

Đúng lúc này, trong không khí phát ra một tiếng xé gió. Không biết từ đâu một mũi tên khác phóng ra chuẩn xác bắn trúng vào thân của mũi tên thứ nhất. Hai mũi tên đồng thời mất đi lực lượng, song song rớt xuống mặt đất!

Hai cây tiễn cài vào nhau cắm xuống mặt đất, tiễn thốc không ngừng rung động. Người ở đây thấy vậy thì sửng sốt, có thể dùng tên bắn trúng một mũi tên khác ở giữa không trung, công phu thủ đoạn bực này quả thực là quỷ thần khó lường.

Đám người còn chưa lấy lại tinh thần liền nghe nơi xa có tiếng vó ngựa dồn dập. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đường nhỏ có mười mấy kỵ mã đang chạy nhanh đến. Ngựa đều vạm vỡ cùng một màu đen, người thì ăn mặc trang phục quan sai.

Người chạy ở trước nhất còn cầm một cây cung trong tay. Hiển nhiên vừa rồi trong lúc nguy cấp bắn ra một tiễn kinh thiên cứu được tính mệnh Tô Chuyết chính là hắn!

Người áo đen cầm đầu sững sờ, bỗng nhiên huýt sáo lên. Bọn chúng không do dự, đột nhiên phóng người rút vào rừng cây chạy tứ tán. Những kẻ này lúc tới quỷ dị lúc đi cũng thần tốc.

Tô Chuyết cũng không đuổi theo mà đứng tại chỗ trầm tư suy nghĩ.

Mấy thớt ngựa kia chạy lại gần, trừ người dẫn đầu ra thì những người khác đã chia nhau tản đi vào trong rừng truy đuổi bọn áo đen. Chẳng qua bọn họ đã chậm một khắc rồi, e là cuối cùng khó có thể tìm đến tung tích của bọn áo đen. Quan sai cầm đầu lộn xuống lưng ngựa, hô to một tiếng:

- Tô Chuyết!

Tô Chuyết sớm đã nhìn thấy hắn, lúc này mỉm cười hành lễ đáp:

- Phương bộ khoái!

Người tới chính là tổng bộ Hoàng Thành Ti, Phương Bạch Thạch. Từ khi hai người từ biệt ở Lô Châu, nào ngờ không hẹn mà gặp ở chỗ này.

Phương Bạch Thạch treo cung trên ngựa, cười nói:

- Vừa nãy nếu không có ta thì ngươi đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi! Làm sao ngươi trông có vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy?

Tô Chuyết cười nhạt nói:

- Tại hạ đang muốn đa tạ ân cứu mạng của Phương bộ đầu đây!

Phương Bạch Thạch khoát khoát tay, xùy nói:

- Được rồi! Xem bộ dáng ngươi một điểm tạ ơn cũng không có. So với đạt được một câu cảm tạ bất đắc dĩ, không bằng để ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình hôm nay!

Tô Chuyết cười cười, ngay thẳng như Phương Bạch Thạch thế mà cũng biết nói đùa.

Lúc này một đám thủ hạ của Phương Bạch Thạch từ trong rừng chui ra, bẩm báo nói:

- Phương bộ đầu, không có bắt được!

Phương Bạch Thạch gật đầu, giống như sớm đã dự liệu đến tình huống sẽ là như vậy. Nhìn thấy bọn áo đen kia rút lui có trật tự, chỉ cần là người có chút kiến thức liền có thể biết bọn chúng tuyệt đối không phải là một đám ô hợp.

Phương Bạch Thạch bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

- Tô Chuyết, vừa rồi ngươi rõ ràng có thể chế trụ tên áo đen kia, vì sao cuối cùng lại thả hắn hả?

Tô Chuyết cười đáp:

- Lúc ấy ta đã sớm mất hết can đảm, đâu còn nghĩ tới sau đó?

Phương Bạch Thạch thở dài, nói:

- Nếu như bắt được một kẻ thì hẳn có thể biết là ai muốn mạng của ngươi...

Tô Chuyết cũng thở dài một tiếng, nói:

- Biết rồi có thể làm gì được đây?

Phương Bạch Thạch khẽ giật mình, gật đầu nói:

- Đúng vậy... Kỳ thật chúng ta căn bản không cần điều tra chuyện này cũng có thể đoán được bọn sát thủ đấy là ai...

- Ồ?

Phương Bạch Thạch nói tiếp:

- Sự tình ngươi và Hoa Bình sắp sửa quyết chiến đã truyền đi xôn xao. Ta đoán bọn sát thủ này nhất định là Tứ Hải Minh phái tới!

Tô Chuyết thản nhiên nói:

- Ồ? Phải không?

Vẻ mặt Tô Chuyết trầm như nước, không dậy nổi một tia gợn sóng, phảng phất như là sự tình không hề có chút quan hệ đến mình. Phương Bạch Thạch nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Chuyết, từ đầu đến cuối không nhìn ra trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì. Điều này khiến hắn có chút uể oải, lại có hơi chút tức giận.

Hắn nói:

- Tô Chuyết, ngươi cứ luôn hờ hững với mọi chuyện như thế à? Hiện tại Tứ Hải Minh đã bắt đầu truy sát ngươi, chẳng lẽ ngươi còn mong sẽ có người đến cứu ngươi lần thứ hai à?

Tô Chuyết không trả lời hắn mà hỏi ngược lại:

- Nếu như ta nói, người quyết chiến với Hoa Bình không phải là ta, ngươi có tin không?

Phương Bạch Thạch sững sờ, bỗng nhiên cười lên ha hả, vừa cười vừa nói:

- Tô Chuyết... Ngươi nói cái gì? Ngươi với Hoa Bình ước chiến trước mặt mọi người, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy đấy... Ha ha, hay là ngươi muốn nói trên đời còn có một Tô Chuyết khác à?

Tô Chuyết cũng không tranh luận với hắn, nhàn nhạt thở dài:

- Trên đời đã có thể có một Đoan Mộc Tường thứ hai với Phương Lưu Bình, Cảnh Phương thứ hai, sao không thể có một Tô Chuyết thứ hai chứ?

Phương Bạch Thạch không rõ hắn cảm thán câu này là có ý gì, nhịn không được hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Tô Chuyết lắc đầu, lại nói:

- Sao Phương bộ đầu lại tới nơi này?

Phương Bạch Thạch đáp:

- Thực không dám giấu giếm, lúc đầu ta ở Tô Châu xử lý một việc phải làm. Sau này tiếp nhận mật chỉ của hoàng thượng giao cho ta một việc khác phải làm, cho nên đành phải vội vàng buông xuống công tác trong tay! Ai ngờ chạy tới nơi đây liền thấy ngươi đang bị truy sát!

- Mật chỉ?

Tô Chuyết hỏi.

Phương Bạch Thạch cười nói:

- Kỳ thật chuyện này cũng không cần giấu ngươi, việc cần làm mà hoàng thượng giao cho ta chính là đi xem ngươi với Hoa Bình quyết đấu!

(chưa xong còn tiếp.)