Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 18 - Chương 19: Cướp thuyền




Gừng càng già càng cay. Biện pháp của Phong đạo nhân để cho Tô Chuyết cùng Đoan Mộc Tường kiềm chế lẫn nhau, một công nhiều việc. Đám người không còn dị nghị, nghỉ nghơi một lúc rồi dựa theo phương vị mà Long Tiểu Thanh chỉ trên địa đồ, lặng yên mò mẫm lên khe núi bên kia.

Trên đường đi có vẻ vô cùng yên tĩnh, không có đụng phải tên hải tặc nào. Đám người vừa cảm thấy kỳ quái vừa có chút may mắn. Đi một canh giờ, trái tim cũng dần dần nhấc xuống.

Đoan Mộc Tường quả nhiên một tấc cũng không rời khỏi bên cạnh Tô Chuyết, dường như sợ y giở trò gian gì. Tô Chuyết chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái, làm sao gã Đoan Mộc Tường này giống như có thâm cừu đại hận gì với mình vậy? Chẳng lẽ bởi vì Long Tiểu Thanh không có lựa chọn hắn nên hắn ghi hận sao?

Đám người lựa con đường nhỏ vượt qua triền núi, quả nhiên trông thấy một khe núi. Trong khe núi cũng bớt đi không ít gió biển, bờ biển mơ hồ lóe lên ánh sáng của vài bó đuốc. Cách bờ không xa là một chiếc thuyền lớn đang thả neo. Mọi người cảm thấy vui vẻ, quả thực là trời không tuyệt đường người!

Mọi người không khỏi tăng nhanh bước chân, từ giữa sườn núi một đường vọt tới chân núi. Nhưng mà còn chưa lên trên bờ cát, hai người phía trước nhất đột nhiên đứng sững lại. Chỉ thấy trên bờ cát có ba bốn người đang khuân đồ, nhưng mà chiếc thuyền lớn nơi xa thình lình có thể thấy được một bóng người đứng thẳng ở đầu thuyền.

Không cần phải đến gần để xem, chỉ nhìn khí độ của kẻ đó liền có thể đoán được hắn chính là kẻ đã bố trí bọn áo đen mai phục, Hắc Thủy tướng quân!

Kẻ thần bí này mặc dù đã từ bỏ việc vây quét nhóm người Phong đạo nhân, nhưng không có tính toán buông tha bọn họ. Tô Chuyết phỏng đoán không sai, Hắc Thủy tướng quân đúng là muốn lái thuyền ra biển, muốn nhốt bọn họ đến chết trên đảo!

Rất nhiều người sắc mặt trắng bệch, Phong đạo nhân nói:

- Võ công kẻ này cao cường, có hắn ở đây, chúng ta đâu còn hi vọng cướp thuyền?

Người còn lại nói:

- Không sai, coi như chúng ta cùng nhau xông lên, không chờ chúng ta tới gần, hắn liền có thể lái thuyền ra biển. Đến lúc đó chúng ta y nguyên không thể làm gì!

Đám người đang ủ rũ, con mắt lại không tự giác mà nhìn về phía Tô Chuyết. Chỉ có thời điểm cùng đường mạt lộ như bây giờ, bọn họ mới biết nghĩ đến sự đa mưu túc trí của Tô Chuyết.

Tô Chuyết nhíu mày trầm tư một hồi, bỗng nhiên nói:

- Các vị xem kìa, trên bờ cát chỉ có không quá bốn năm người, trên thuyền thì tối như bưng, chỉ sợ cũng không có mấy người. Ta cảm thấy đây là một cơ hội!

Long Tiểu Thanh kỳ quái nói:

- Một đoàn hải tặc đó sao đều không ở chỗ này?

Một lão giả gật đầu nói:

- Bọn chúng không ở đây thì tốt, đây chính là cơ hội trời cho!

Phong đạo nhân cũng trầm ngâm nói:

- Thế nhưng tên Hắc Thủy tướng quân kia rất khó đối phó...

Ông ta chịu thua thiệt dưới tay hắn ta, sớm đã như chim sợ cành cong.

Tô Chuyết đáp:

- Chỉ cần chúng ta lên kế hoạch chu đáo, Hắc Thủy tướng quân chỉ là một cây làm chẳng nên non, cũng không cản được chúng ta!

Phong đạo nhân nhíu mày:

- Tô tiên sinh có ý định gì?

Tô Chuyết cười đáp:

- Chúng ta chia binh thành hai đường, Đoan Mộc công tử mang theo mấy người Cảnh huynh, Thường huynh ở trên bờ hấp dẫn sự chú ý của những người kia, đồng thời để lại hai người trông coi thi thể của mấy vị tiến bối gặp nạn. Phong đạo trưởng, chúng ta lặng lẽ lặn xuống nước tới gần con thuyền. Chỉ cần chúng ta thành công lên thuyền, liên thủ đối phó Hắc Thủy tướng quân liền có hi vọng rất lớn!

Những người khác vẫn không nói gì, Đoan Mộc Tường bỗng nhiên nói:

- Không được! Tô Chuyết còn trong hiềm nghi, sao có thể để hắn dẫn theo mọi người lặng lẽ lên thuyền được?

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì tốt hơn sao?

Đoan Mộc Tường cứng họng nói không nên lời. Nhưng hắn mặt không đổi sắc, nói:

- Phong đạo trưởng đã để hai người chúng ta dò xét lẫn nhau, vậy Tô Chuyết không thể rời khỏi tầm mắt của ta!

Tô Chuyết cười cười, nói:

- Vậy còn không dễ làm?Đoan Mộc công tử đã muốn trông chừng ta, vậy chúng ta đồng thời lặn lên thuyền đi. Nghe nói Đoan Mộc công tử võ công cao cường, có công tử tương trợ, chúng ta đối phó Hắc Thủy tướng quân cũng nắm chắc thêm mấy phần!

Đoan Mộc Tường sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ do dự, giống như có chút e ngại gã Hắc Thủy tướng quân kia, không muốn mạo hiểm. Hắn nói quanh co:

- Mấy người Cảnh huynh, Thường huynh bị thương, sao ta có thể đi mạo hiểm chứ? Ta nên ở lại trên bờ...

Hắn chưa nói xong, Long Tiểu Thanh nghiêng mắt liếc xéo hắn, miệng nói:

- Hừ, đồ hèn nhát! Tô đại ca, chúng ta đi!

Trong mắt Đoan Mộc Tường bắn ra một tia mục quang phẫn nộ, nhưng trên mặt vẫn không có lộ ra biểu tình phẫn hận nào. Điều này quả thực cũng để Tô Chuyết không khỏi âm thầm lấy làm kỳ quái, gã Đoan Mộc Tường này mặc dù tâm nhãn có chút nhỏ, nhưng lòng dạ lại rất sâu.

Đám người đã thương nghị xong, Tô Chuyết, Long Tiểu Thanh, Phong đạo nhân cùng bảy tám hảo thủ lặng lẽ từ rừng cây trên bờ chìm vào trong nước. Lúc này sắc trời đã đen, lại mưa, ai cũng không có phát giác bọn họ xuống nước.

Thuyền lớn ăn nước sâu, bởi vậy thả neo cách bờ biển hai dặm. Mấy người Tô Chuyết sợ Hắc Thủy tướng quân phát giác nên không dám bơi quá nhanh. Qua thời gian nửa nén hương cũng mới đi được nửa quãng đường.

Đúng lúc này, trên bờ biển sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hô hoán. Thì ra đám người Cảnh Phương, Thường Thiên Phong đã bắt đầu dựa theo kế hoạch đi ra hấp dẫn sự chú ý của mấy kẻ trên bờ.

Nhưng như vậy lại làm khổ đám người Tô Chuyết. Ban đầu thương nghị chờ đến khi Tô Chuyết tới gần thuyền lớn, trên bờ sẽ hành động yểm hộ đám người Tô Chuyết lên thuyền. Hiện tại trên bờ sớm hành động, ngược lại dễ dàng làm cho Hắc Thủy tướng quân nảy sinh cảnh giác, bại lộ hành tung của Tô Chuyết.

Tô Chuyết thầm mắng, binh pháp đã nói, bán độ khả kích chi. Ý nói, thời điểm tốt nhất để công kích là lúc đại quân của đối phương đã qua một nửa sông. Bây giờ bọn họ đâu chỉ rơi vào quẫn cảnh. Tô Chuyết đành phải kêu gọi đồng bạn, thăng thêm tốc độ bơi, khẩn trương lên thuyền.

May mà Tô Chuyết suy đoán không sai, trên thuyền không có mấy người. Hắc Thủy tướng quân nghe được tiếng hô hoán, rất nhanh liền phát hiện hành tung của Tô Chuyết. Nhưng hắn chỉ có một mình nên không cách nào hoạt động con thuyền. Trên thuyền cũng không có cục đá nào, Hắc Thủy tướng quân không thể dùng ám khí để công kích, đành phải trơ mắt nhìn đám người Tô Chuyết càng lúc càng tới gần.

Thân thuyền rất trơn, nhưng Long Tiểu Thanh từ nhỏ đã theo ra biển bắt cá, học được toàn bộ bản lĩnh bắt cá mập của Vô Song đảo. Ở trên bờ nàng đã chuẩn bị kỹ càng móc câu, giờ phút này móc móc câu lên thân thuyền. Tô Chuyết dẫn đầu vịn dây thừng trèo lên trên.

Hắc Thủy tướng quân trầm mặt như nước, dường như nhìn mà không thấy hành vi của mấy người Tô Chuyết vậy. Nhưng đôi mắt của hắn lại nhìn chòng chọc vào Tô Chuyết đang leo lên thuyền. Để Tô Chuyết may mắn chính là đối phương cũng không có thừa cơ phát động tiến công.

Đợi đến khi Tô Chuyết đứng ở trên boong thuyền, Hắc Thủy tướng quân cũng không có xuất thủ, chỉ nhìn hắn chằm chằm, trong mắt dường như muốn phun ra lửa. Tô Chuyết giật nảy cả mình, không biết vì sao trong mắt Hắc Thủy tướng quân lộ ra hận ý lớn như thế. Nhưng tóm lại hắn biết, đắc tội với một kẻ như vậy tất nhiên không có chỗ tốt rồi.

Tô Chuyết cười nói:

- Ngươi đốt thuyền của chúng ta rồi, chúng ta đành phải đến mượn quý thuyền dùng một lát!

Hắn nở nụ cười, đem hành vi của mình nói thành chuyện đương nhiên. Hắc Thủy tướng quân không nói gì, giống như căn bản khinh thường nói chuyện với Tô Chuyết. Long Tiểu Thanh theo sát Tô Chuyết, trèo lên boong tàu, vừa thấy Hắc Thủy tướng quân, không hề sợ hãi, lớn tiếng nói:

- Bây giờ ngươi chỉ còn một mình, đầu hàng đi!

Sắc mặt của Hắc Thủy tướng quân không biến đổi, trong mắt tràn đầy ý cười trào phúng. Mấy người Phong đạo nhân cũng lần lượt leo lên thuyền, cùng lúc đó, trên bờ mấy người Cảnh Phương cũng đã hạ gục mấy tên áo đen kia, bắt đầu bơi tới một bên thuyền.

Cuối cùng Hắc Thủy tướng quân đã tới tình cảnh sơn cùng thủy tận!

Tất cả mọi người nghĩ như vậy, nhưng Hắc Thủy tướng quân hình như lại không có nghĩ như thế. Hắn như cũ chiếm giữ đầu thuyền, toàn thân phát ra khí thế khiến cho người ta không dám tới gần.Trong lòng Tô Chuyết không khỏi thầm nghĩ: Người như vậy có thể xưng làm nhất đại kiêu hùng!

Phong đạo nhân vừa lên thuyền, chỉ vào Hắc Thủy tướng quân nói:

- Ngươi xong rồi!

Ai ngờ Hắc Thủy tướng quân chỉ cười lạnh hai tiếng. Một người bên cạnh Phong đạo nhân nói:

- Còn nói gì nữa? Bây giờ hắn đã bị chúng ta bao vây, không cần nói đạo nghĩa giang hồ. Mọi người cùng nhau xông lên đi! Nếu đợi đến khi thủ hạ của hắn đuổi tới, chỉ sợ chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều!

(chưa xong còn tiếp.)