Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 12 - Chương 22: Ngàn người chỉ điểm




Vạn Chương cười ha ha, từ chối cho ý kiến. Cừu Tấn vỗ kinh đường mộc, nói:

- Vạn Chương, ngươi vừa mới giải thích một phen, nhưng lại đang ám chỉ cho chúng ta rằng, cả câu chuyện chính là do gã Tô Chuyết này làm ra sao?

Vạn Chương nhìn xem Tô Chuyết, cười nói:

- Kỳ thật công lý trong lòng mỗi người! Mặc kệ tiểu nhân đang ám chỉ ai, sự thật chính là sự thật, dù là ai cũng không cách nào che giấu! Có lẽ mọi người còn chưa hiểu rõ Tô Chuyết Tô công tử chứ? Các vị đại nhân rất ít đi lại trên giang hồ, chỉ biết Tô Chuyết là thanh niên tài tuấn nổi danh trên giang hồ. Tiểu nhân và gã cũng tính là người quen cũ, đã từng có liên hệ, đối với con người của gã ngược lại có chút hiểu rõ. Bất quá tiểu nhân nghĩ, chỉ bằng vào một mình tiểu nhân ở đây mà nói, khó tránh khỏi có vẻ như là lời nói từ một phía. Tiểu nhân còn có mấy vị bằng hữu, bọn họ cũng khá hiểu biết Tô Chuyết, không bằng chúng ta mời bọn họ nói thử xem, Tô Chuyết đến cùng là hạng người gì!

Cừu Tấn gật đầu, nói:

- Tốt, vậy thì mau mời lên đi!

Tô Chuyết cười lạnh, nhất thời không biết Vạn Chương rốt cục đang bàn tính điều gì. Vạn Chương mỉm cười, hai bàn tay vỗ một cái, hai người từ ngoài cửa đi vào. Bọn họ đã đợi lâu rồi, nghe thấy tín hiệu thì lập tức tiến đến. Tô Chuyết sững sờ, nguyên lai hai người này chính là hai người còn sót lại của Thanh Khê tam hiệp, Cổ Thông Thiên và Du Phương. Hai người đều là mãng hán giang hồ, không biết lễ tiết, tùy tiện đứng đấy, cũng không hành lễ.

Vạn Chương áy náy nói:

- Các vị đại nhân chớ trách, hai vị bằng hữu này của tiểu nhân đều là hảo hán trên giang hồ, không biết cấp bậc lễ nghĩa triều đình. Bọn họ xưng danh là Thanh Khê tam hiệp, thế nhưng đến nay chỉ còn lại hai người. Đại ca dẫn đầu Ninh Tự Tại đại hiệp đã bất hạnh rời xa dương thế. Ở trong đó rốt cục có bí mật đắng cay gì, chắc hẳn còn phải để hai vị huynh đệ này đến nói.

Cổ Thông Thiên không giỏi ăn nói, cúi đầu không nói lời nào. Du Phương nói:

- Để tại hạ nói. Đầu năm ở Thiếu Lâm tự có một trận đại hội võ lâm, chắc hẳn mọi người đều biết. Ở trên hội xuất hiện mấy vụ án mạng, lúc ấy quần hùng võ lâm đều chứng kiến. Mãi cho đến phút cuối, sự việc rốt cục như thế nào, cũng chẳng ai có thể nói rõ. Hầu hết mọi người đều nghi ngờ phương trượng Thiếu Lâm đã chết là hung thủ, thế nhưng Tô Chuyết và hòa thượng Hoài Thiện có giao tình, dốc sức biện bạch cho lão ta. Về sau đại ca của chúng ta theo bọn họ truy bắt hung thủ, ai ngờ cuối cùng lại chết thảm tại chỗ. Duy nhất sống sót chỉ còn Tô Chuyết, hắn nói hung thủ là Tiêu Thủy Mặc. Nhưng cũng chỉ là lời từ một phía mà thôi!

Tô Chuyết giận quá hóa cười, nói:

- Du Phương, lúc trước ở quán rượu huynh đệ ba người các ngươi suýt chút nữa bị Tiêu Thủy Mặc giết chết, nếu không phải có ta, các ngươi còn mạng ở đó không hả? Không ngờ ngươi còn dám đứng ở chỗ này vu oán ta à?

Du Phương không dám nhìn y, phản bác:

- Thanh Khê tam hiệp chúng ta võ công cũng là nhất đẳng, khi nào bại dưới tay kẻ khác chứ? Chớ đừng nói chi là được ngươi cứu!

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, đối mặt với kẻ mặt dày như thế, cũng không có lời nào để nói. Vạn Chương phất phất tay, để cho hai người xuống dưới, cười nói:

- Tô Chuyết, ngươi không cần sốt ruột. Lại nghe xem người khác nói thế nào!

Vừa nói vừa phủi tay. Lúc này có một hòa thượng béo mập từ ngoài cửa đi vào, đúng là vị tăng nghênh khách kia của chùa Thiếu Lâm, Tịnh Tướng!

Tịnh Tướng hành phật lễ với đám người, nói:

- Bần tăng Thiếu Lâm Tịnh Tướng, bái kiến các vị đại nhân!"

Cừu Tấn gật đầu, nói:

- Đại sư không cần đa lễ! Đại sư cũng nhận ra vị Tô công tử đang đứng bên cạnh sao?

Tịnh Tướng liếc mắt nhìn Tô Chuyết, lộ ra nụ cười thường ngày, đáp lại:

- Bần tăng nhận ra hắn, hắn gọi Tô Chuyết, chính là bạn vong niên của phương trượng trước kia của bản tự, Hoài Thiện sư bá.

Vạn Chương nói:

- Đại sư, đầu năm ở Thiếu Lâm phát sinh sự kiện kia, đến cùng đó là chuyện gì? Ngài có thể nói cho mọi người nghe được chứ?

Tịnh Tướng xấu hổ nói:

- Kỳ thật nội tình rốt cục như thế nào, bần tăng ngu dốt, đến bây giờ cũng không rõ ràng cho lắm. Bất quá, rất nhiều người nghi ngờ phượng trướng trước của bản tự giết người, bần tăng không dám gật bừa. Hoài Thiện sư bá có lòng dạ từ bi, quả quyết sẽ không sát sinh. Bất quá, bần tăng nhớ được lúc ấy vị Tô công tử này vừa lên núi, trên núi liền bắt đầu phát sinh án mạng liên tục. Bây giờ nghĩ lại, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng. Bần tăng còn nhớ lúc đó ở trên núi, Tô công tử luyện tập tà công, cho nên tẩu hỏa nhập ma đến phát điên, có rât nhiều người tận mắt chứng kiến. Vì cứu hắn, sư bá hao tổn nội lực quá mức mà bị nội thương.

- Đến cuối cùng, chẳng biết tại sao ở trước kho củi lại phát sinh một trận đại chiến. Chỉ có Tô công tử bình yên sống được, lúc ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì ai cũng chẳng biết! Bất quá Hoài Thiện sư bá ở thời khắc hấp hối đã truyền lại vị trí phương trượng cho tiểu sư đệ Tịnh Trần, chúng tăng cả chùa đều rất phiền muộn. Tịnh Trần sư đệ chỉ mới chừng hai mươi, chính là đệ tử nhỏ nhất mà sư bá thu nhận, bình thường cũng chỉ quét rác trong chùa mà thôi. Vì thế tất cả mọi người đều nghi ngờ, có phải hay không lúc đó sư bá bị Tô công tử bức hiếp nên mới làm ra hành động trái lương tâm ấy?

Tô Chuyết cười lạnh, trước đây gã Tịnh Tướng này rất muốn lên làm phương trượng, đáng tiếc không thể toại nguyện, thế mà trút cả oán hận lên người mình. Bất quá lời gã nói nửa thật nửa giả, lại càng dễ dàng khiến cho người ta tin tưởng hơn. Tô Chuyết cũng lười phản bác, thờ ơ lạnh nhạt, dường như chuyện mà bọn họ nói chẳng hề có chút quan hệ nào đến mình vậy.

Vạn Chương nhìn xem Tô Chuyết, mời Tịnh Tướng trở về nghỉ ngơi. Vạn Chương lại nói:

- Các vị đại nhân, đó là một sự việc mới vừa qua. Để chúng ta lại trở về xem thử một sự kiện xảy ra vào mấy năm trước đây. Sự kiện có lẽ mọi người từng nghe thấy, bất quá đến nay cũng là một vụ án chưa được giải quyết, không cách nào phá giải.

Nói xong phất tay, ngoài cửa một người bước vào.

Người tới mặc áo đuôi ngắn bó lại, hết sức già dặn, tiến đến trước hết là ôm quyền hành lễ. Tô Chuyết nhìn xem người này, không khỏi lấy làm kinh hãi. Hóa ra người đó là Thục Trung Vạn Lý Tiêu Hành tiêu sư Mã Chân! Khi Tô Chuyết mới vừa rời núi, đã từng gặp qua ông ta ở Tương Tây, còn phá giải bản án ngọc bích Bàn Long. Bất quá từ đó về sau, y không còn gặp được Mã Chân nữa. Không biết hôm nay ông ta làm sao xuất hiện ở đây.

Mã Chân nói:

- Tiểu nhân Vạn Lý Tiêu Hành tiêu sư Mã Chân, bái kiến các vị đại nhân!

Cừu Tấn nói:

- Mã sư phụ, ông cũng nhận ra Tô Chuyết này sao? Có lời gì muốn nói không?

Sắc mặt Mã Chân trước sau có chút ảm đạm, cúi đầu không nhìn người nào, nói khẽ:

- Hai năm trước, Mã mỗ nhận một chuyến tiêu, nhưng lại thất thủ ở Tương Tây, từ đó rốt cuộc không còn mặt mũi nào áp tiêu nữa.

Cừu Tấn đột nhiên nhớ ra, bật thốt lên:

- Ông nói là vụ án ở Tương Tây ư? Khi đó một đội quan quân đều chết sạch cả, người dẫn đầu gọi là... Gọi là gì nhỉ?

Mã Chân đáp:

- Dẫn đầu là Giang Khôi Giang tổng binh! Lúc đó bầu trời hạ mưa to, một đoàn người chúng ta vô tình tìm đến hắc điếm. Bất quá khi đó đồng thời bước vào tiệm cùng chúng ta, vừa vặn chính là Tô công tử!

- Cái gì?

Cừu Tấn kinh sợ nói.

- Lúc ấy Tô Chuyết cũng ở trong cửa tiệm kia sao? Vì sao trong hồ sơ bọn họ đưa lên lại không nói rõ?"

Mã Chân cúi đầu thấp hơn, nói:

- Đều do tiểu nhân năm đó nhát gan, may mắn bảo toàn tính mệnh, không muốn báo án cho quan phủ, nên lại làm rùa đen rút đầu. Vì thế cho nên vụ án năm đó không có chứng cứ gì, cũng chẳng ai biết chân tướng như thế nào!

Cừu Tấn giận dữ, vỗ kinh đường mộc, quát:

- Tô Chuyết, có đúng là ngươi có quan hệ với vụ án năm đó không không?

Đột nhiên Tô Chuyết ngửa đầu cười, tiếng cười tràn đầy bỡn cợt và khinh thường. Mã Chân không dám nhìn y, chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác. Tô Chuyết cười đến nỗi sắp chảy cả nước mắt rồi mới dừng.

Thần sắc Mã Chân nghiêm nghị nói:

- Tô Chuyết, thế mà ngươi còn cười được hả? Cừu đại nhân đang tra hỏi ngươi, mau trả lời đi!

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:

- Vạn Chương, xem ra ngươi thật sự phí hết một phen công phu đó! Kế tiếp còn có trò gì hay? Không bằng mời lên cả đi!