Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 11 - Chương 17: Nghi ngờ




Tất cả mọi người đều không khỏi sững sờ, Vệ Thắng nói tiếp:

- Chẳng lẽ mọi người còn chưa nghĩ ra rõ ràng sao? Nơi đây là chỗ nào? Là Thiếu Lâm tự! Thủ vệ sâm nghiêm, tàng long ngọa hổ. Còn ai có thể giết người ở Thiếu Lâm mà thần không biết quỷ không hay? Ngoại trừ hòa thượng Hoài Thiện, còn ai có thể nữa?

Lời nói hoang đường như vậy, bên trong quần hùng lại có người nhẹ gật đầu, tựa hồ tin tưởng lời nói của Vệ Thắng. Hoài Thiện trợn mắt há mồm, tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày mình lại bị nghi ngờ là hung thủ giết người. Lão vừa muốn mở miệng giải thích, bỗng dưng nhớ rằng hết thảy đều bởi vì Tiêu Thiên Kiếm của Thiên Kiếm sơn trang mà ra, đi tìm nguyên gốc câu chuyện, cũng có thể nói hết thảy đều bởi vì chính mình năm đó tuổi trẻ xúc động, tự cho là đúng, phạm phải sát giới, sau này mới dẫn ra nhiều sóng gió như vậy. Nghĩ đến đây, Hoài Thiện chỉ cảm thấy mất hết cảm xúc, không nói ra được gì.

Tô Chuyết thấy Hoài Thiện thuận theo cúi đầu, không mở miệng phản bác, trong lòng gấp gáp, liền nói:

- Vệ Thắng, cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được lý do như vậy, quả thật là buồn cười!

Vệ Tiềm hắng giọng một cái, thản nhiên nói:

- Ngược lại ta cảm thấy lời nói của khuyển tử còn có mấy phần đạo lý!

Người khác giật mình, Vệ Thắng trẻ tuổi không hiểu chuyện, hoài nghi Hoài Thiện cũng còn đỡ, không ngờ rằng Vệ Tiềm cũng bắt đầu ngờ vực rồi. Tô Chuyết càng cảm thấy kinh hãi, trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ, thì ra là thế! Nguyên lai mục đích của bọn chúng là muốn hãm hại lão hòa thượng!

Vệ Tiềm nói tiếp:

- Ngày đó khi tin tức có người khiêu khích Thiếu Lâm truyền vào trong lỗ tai ta, ta đã cảm thấy có chút kỳ quái. Đến cùng là kẻ nào lớn gan đến thế, dám gửi lá thư này cho Thiếu Lâm tự? Bây giờ nghĩ lại, đại khái đây là phương trượng đại sư cố ý hành động a?

Thẩm Tàng Phong ngạc nhiên nói:

- Hầu gia chỉ giáo cho?

Vệ Tiềm nói:

- Có lẽ căn bản không có chuyện khiêu khích gì cả, từ tình hình hôm qua cũng có thể thấy được, căn bản không có kẻ nào đến nhà. Nếu để ta lớn gan suy đoán, có lẽ là phương trượng đại sư cố ý thả ra quả bom khói này, mục đích chính là đem mấy trăm quần hùng của võ lâm chính đạo hấp dẫn lên Thiếu Thất Sơn!

Tùng Cốc đạo nhân hỏi:

- Vì sao phải làm thế?

- Đương nhiên là vì vị trí minh chủ võ lâm mà bây giờ mọi người đang tranh!

Vệ Tiềm nhìn quần hùng, lớn tiếng nói.

- Có lẽ hết thảy đã sớm ở trong sắp xếp của đại sư rồi chứ? Lấy uy vọng và võ công của phương trượng Thiếu Lâm, tất nhiên sẽ có rất nhiều người ủng hộ. Thế nhưng Đỗ chưởng môn và Mã chưởng môn khăng khăng không đồng ý phương trượng đại sư làm chức minh chủ võ lâm, hai người này trước sau liền gặp độc thủ, đây không phải rất trùng hợp sao? Tùng Cốc đạo trưởng, ngài còn nhớ được, hôm qua ngài đề cử Hoài Thiện làm minh chủ, duy chỉ có Mã Độ Mã chưởng môn cực lực phản đối, mà đêm đó Mã chưởng môn đã đầu một đằng thân một nẻo rồi. Ta nghĩ, nghi ngờ lên thân Hoài Thiện, cõ lẽ không phải là không có lý đâu!

Lời phỏng đoán của Vệ Tiềm mặc dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng cũng có lý đôi chút. Phần lớn quần hùng đầu óc không được linh hoạt, chỉ cảm thấy hết sức có đạo lý. Trong lúc nhất thời, có phần lớn người nổi lên nghi ngờ đối với Hoài Thiện.

Tô Chuyết đã hiểu được dụng ý của Vệ Tiềm, ngược lại sau khi ổn định tâm thần. Y nghe xong phỏng đoán của Vệ Tiềm, cười nhạt một tiếng, nói:

- Vệ hầu gia suy luận trái lại khiến Tô mỗ hồ đồ rồi. Thứ nhất, Hầu gia nói phương trượng đại sư vì muốn làm minh chủ võ lâm, nên bấy giờ mới gây nên nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng tại hạ nhớ không lầm thì, chủ ý tuyển chọn minh chũ võ lâm, là của Tiếu chưởng môn của Phi Ưng môn nói ra, mà trước hết là ông ta đề cử Hầu gia. Nói như vậy, chẳng phải Hầu gia cũng có thể là kẻ đầu têu hay sao? Thứ hai, Hầu gia nói bởi vì Đỗ chưởng môn và Mã chưởng môn ngăn cản phương trượng đại sư lên làm minh chủ võ lâm, nên mới hại chết hai người họ. Thế nhưng hai người đó đồng dạng cũng là chướng ngại cản trở chư vị đang đứng muốn làm minh chủ, nói như vậy, chẳng phải là tất cả mọi người đều có hiềm nghi hay sao?

Vệ Tiềm sầm mặt lại, cả giận nói:

- Ngươi đang cưỡng từ đoạt lý!

Trải qua một hồi ầm ĩ, Hoài Thiện cũng đã tỉnh giấc. Mặc dù lão vì chuyện cũ mà canh cánh trong lòng, nhưng vẫn còn kinh nghiệm giang hồ, lập tức khám phá có kẻ đang mưu đồ xấu xa. Lão chắp tay trước ngực nói:

- Tô Chuyết nói vậy tuy có phần cưỡng từ đoạt lý, nhưng có một câu nói cũng không sai. Đó chính là trước khi chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện, hiện tại tất cả mọi người trong chùa đều có hiềm nghi! Cho nên trước khi chuyện còn chưa rõ, ta nghĩ tất cả mọi người đều nên ở trong chùa, không được tự ý xuống núi! Về phần bần tăng ra sao, nếu như mọi người nghi ngờ, thì cũng có thể đi thăm dò. Chỉ cần tìm ra được chứng cứ rõ ràng, bần tăng sẽ mặc cho mọi người xử trí, tuyệt đối không hai lời!

Vệ Tiềm sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn sang một bên.

Tùng Cốc đạo nhân thấy tình cảnh trở nên cứng ngắc, vội vàng đi ra hoà giải:

- Được rồi được rồi, bây giờ mọi người chỉ đang phỏng đoán mà thôi. Ta thấy nếu muốn tìm được chứng cứ rõ ràng, còn phải xem vị Tô Chuyết này. Mọi người bớt tranh cãi đi, nghe theo phương trượng nói, cố gắng ở lại Thiếu Lâm tự. Miễn cho tình ngay lý gian, làm cho người ta hoài nghi.

Thẩm Tàng Phong xoay chuyển con mắt, không nói gì, quần hùng cũng cảm thấy Tùng Cốc nói rất có lý, dù sao thanh danh của phương trượng Thiếu Lâm Hoài Thiện đã lan xa vài chục năm rồi, người đời đều biết, trong vòng một đêm lại biến thành hung phạm giết người, ai cũng khó mà tiếp nhận. Hơn nữa còn có rất nhiều người thầm nghĩ, ngược lại vị trí minh chủ dù sao cũng chẳng đến lượt mình, giết bao nhiêu người, cũng nhất quyết không đến phiên mình bị giết, còn cần gì phải lo lắng đây?

Đôi mắt của Vệ Tiềm lướt qua trên mặt mọi người, trong lòng đã có tính toán. Ông ta hừ một tiếng, hất ống tay áo lên, nói:

- Nếu đã như vậy, Vệ mỗ tự nhiên không tiện nói thêm gì. Chỉ hi vọng mọi người tự giải quyết cho tốt đi!

Nói xong ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Tàng Phong, hơi có thâm ý, cười lạnh nói:

- Thẩm chưởng môn, xem ra đêm nay hai người chúng ta phải nhấc lên mười phần tinh thần!

Nói xong nghênh ngang rời đi.

Lời này của hắn đường nhiên có ý là, Tùng Cốc trước giờ luôn giúp đỡ Hoài Thiện, chỉ có hắn và Thẩm Tàng Phong là cản trở Hoài Thiện làm minh chủ. Bởi vậy đêm nay Hoài Thiện nhất định sẽ xuống tay với bọn họ. Thẩm Tàng Phong bất động thanh sắc, vẫn luôn nghiêm mặt, không nói một lời. Chắc hẳn cũng bởi vì câu nói này mà có chút lo lắng. Hắn ổn định lại, mang theo đệ tử quay người rời đi, chắc chắn đêm này sẽ bố trí canh phòng cẩn mật.

Trong nháy mắt, quần hùng rời đi hết. Rất nhiều người đều lo lắng, sợ hung thủ ngay ở bên cạnh mình, đi ngủ cũng phải mở to một con mắt, đâu còn tâm tư đi tranh chức minh chủ võ lâm? Trong nội viện chỉ còn lại mấy ông sư Thiếu Lâm, đệ tử phái Thái Sơn, đám người Tô Chuyết, Yến Linh Lung, Hoa Bình.

Nhìn xem mấy người đệ tử chỉnh lý thi thể Mã Độ, dùng vải trắng đậy lên. Hoài Thiện thở dài thật sâu, nói:

- Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Sai lầm sai lầm...

Tô Chuyết lắc đầu:

- Ngài nói sai rồi! Đây không phải là nhân quả báo ứng, mà là âm mưu có ý định đã lâu!

Yến Linh Lung tiếp lời:

- Không sai! Ta thấy vừa nãy cha con Vệ gia kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là nhằm về phía đại sư!

Hoa Bình đè lên bả vai nàng, ra hiệu nghe Tô Chuyết nói xong. Tô Chuyết nói tiếp:

- Yến Linh Lung nói không sai. Mục đích Vệ Tiềm đến Thiếu Lâm lần này, xem ra chính là nhằm về phía lão hòa thường. Nếu ta không đoán sai, tin tức Thiếu Lâm bị người khiêu khích, nhất định cũng do Vệ Tiềm truyền đi. Mục đích giống như lời hắn nói, chính là muốn triệu tập võ lâm quần hùng, hình thành nên một đại hội võ lâm.

Hoài Thiện cúi đầu nói:

- Bất luận như thế nào, sự tình từ Thiếu Lâm mà ra, ta vẫn khó thoát trách nhiệm.

Tô Chuyết thở dài, quay đầu trông thấy hai tên đệ tử phái Thái Sơn nhấc thi thể Mã Độ đặt trên ván gỗ, muốn khiêng đi. Khóe mắt y bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một vật màu trắng trong khe móng tay phải của Mã Độ. Tô Chuyết vội vàng hô hai người kia lại, bưng lên tay phải Mã Độ, chỉ thấy thứ màu trắng kia là một mảnh vải rách. Y bỗng dưng nhớ đến bóng người màu trắng đêm qua. Lúc đầu hoài nghi Mã Độ xảy ra chuyện, cũng là bởi vì người áo trắng kia xuất hiện trong tòa viện này.

Tô Chuyết cả kinh nói:

- Hôm qua ta xé rách ống tay áo của hắn, miếng vải rách này nhất định là do Mã Độ giật xuống từ trên tay áo của kẻ đó. Hung thủ chính là hắn không sai!

(chưa xong còn tiếp.)