Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 11 - Chương 15: Địa ngục đạo




Tô Chuyết giật mình, cú giật mình này không thể coi thường, cơ hồ dừng không được bước chân, lảo đảo một cái, liền vọt vào trong mười bước trước người kia. Ai ngờ "Bóng ma áo trắng" không nhúc nhích, chỉ khẽ cười lạnh một tiếng.

Tiếng cười vừa ra, Tô Chuyết thay đổi tâm niệm thật nhanh, thầm nghĩ, mặc dù ta chưa từng thấy quỷ, nhưng chưa từng nghe nói quỷ có thể cười lạnh được. Nghĩ đến đây thì hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi là ai? Vì sao ở đây giả thần giả quỷ hả?

Ai ngờ người kia không nói lời nào, quay đầu bước đi. Tô Chuyết đã sớm chăm chú hết sức, làm sao để hắn tuỳ tiện đi được. Búng người nhảy lên, sử dụng khinh công Lăng Tiêu Phi Độ. Chiêu này của y mặc dù so ra kém Yến Linh Lung lô hỏa thuần thanh, càng không bằng Diệp Thiều tu luyện nhiều năm, nhưng ở tầm một tấc vuông, thế gian ít có kẻ trốn thoát được.

Quả nhiên, Tô Chuyết đưa tay chộp một cái, bắt được cánh tay trái của người áo trắng. Thân hình người kia thoáng dừng một chút, tựa hồ không ngờ rằng sẽ bị Tô Chuyết bắt được. Hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy trong mái tóc đen, hai điểm sáng màu xanh âm u phóng tới. Tuy rằng Tô Chuyết đã thấy qua đôi mắt này, bây giờ đứng gần như thế, thì cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Đang vừa kinh vừa nghi, chợt thấy cánh tay đang nắm trượt đi, lập tức không nắm nổi nữa, bị người kia giãy ra.

Tô Chuyết vội vàng tăng thêm lực tay, thế nhưng đã muộn rồi, chỉ bắt được một mảnh vải trên ống tay áo của người áo trắng. Hai người vừa lôi vừa kéo, chỉ nghe một tiếng "rít", ống tay áo rộng bị hai người xé rách. Từ bên trong ống tay áo bị xé của người kia, bỗng nhiên rơi ra hai quyển sách, "Bịch bịch" hai tiếng rơi trên mặt đất.

Tô Chuyết và người kia đồng thời đều ngẩn ra. Tô Chuyết còn chưa kịp phản ứng, người áo trắng tựa hồ thẹn quá hoá giận, quay lại một chưởng, đánh về phía mặt Tô Chuyết. Chưởng này cách mặt còn năm sáu thước, nhưng Tô Chuyết đã cảm thấy chưởng phong đập vào mặt, thổi đến mặt mũi đau nhức. Y biết sự lợi hại của một chưởng này, không dám đón đỡ, mũi chân nhún xuống đất, thân thể bỗng dưng lướt ngang về phía sau hai thước. Khoảng cách hai thước này khiến cho hắn tránh thoát nguy hiểm vỡ đầu nứt sọ. Chưởng kia dừng ở trước mặt Tô Chuyết mấy tấc, tình hình hung hiểm, trong đời hiếm thấy.

Mặc dù Tô Chuyết lớn mật, giờ phút này trái tim cũng không nhịn được đập loạn xạ. Người áo trắng thấy Tô Chuyết đang ngây ngẩn cả người, thế mà không truy kích, mà là quay lại đi nhặt hai quyển sách kia. Tô Chuyết thấy hắn làm thế, lập tức ý thức được sự quan trọng của hai quyển sách, trong lòng lóe lên linh quang, chẳng lẽ hai quyển sách đó là... Y không kịp suy nghĩ nhiều, thân theo ý động, cũng chộp về phía quyển sách trên mặt đất.

Hai người một trước một sau, Tô Chuyết ỷ vào khinh công thần kỳ, rõ ràng phát sau mà đến trước, ngón tay cách quyển sách chỉ còn mấy tấc. Trong cổ họng người áo trắng vang động ùng ục, phát ra một tràng thanh âm kỳ quái. Hắn tựa hồ cũng biết không tốc độ Tô Chuyết nhanh như thế, nên buông tha sách, mà lại đánh một chưởng, tấn công về phía eo Tô Chuyết.

Tô Chuyết biết rằng coi như mình cướp được sách, tất nhiên cũng không tránh khỏi một chưởng kinh thiên này. Thân thể y đang giữa không trung, xoay eo đưa hông, bay chéo ra ngoài, tránh thoát một kích của người áo trắng. Mấy động tác mau lẹ nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt, nhưng hung hiểm trong đó, chỉ có hai người biết mà thôi.

Người áo trắng đánh lui Tô Chuyết, lại đi cướp sách. Làm sao Tô Chuyết có thể để hắn dễ dàng đạt được, hai tay chống đất, hai chân móc một cái, móc hai quyển sách qua một bên. Trong lúc nhất thời hai người chằm chằm vào hai quyển sách tới tới lui lui, mỗi người đều có thủ đoạn riêng, chiêu hiểm nhiều lần xuất hiện. Võ công của người áo trắng cao hơn xa Tô Chuyết, nhưng hắn một lòng chỉ ở trên quyển sách, chỉ cần Tô Chuyết vừa lui, thì hắn không còn đuổi theo nữa. Nguyên nhân như thế, nên Tô Chuyết mới có thể dây dưa với hắn lâu như vậy.

Hai người đi tới đi lui, đấu mất thời gian nửa chén trà nhỏ, bất kể là ai cũng không đụng được một góc của quyển sách. Người áo trắng càng lúc càng nóng vội, ánh sáng màu xanh lục trong mắt tỏa ra hừng hực. Tô Chuyết nhìn ra sơ hở, trùn thân xuống, xuyên qua từ dưới song chưởng của người áo trắng, đưa tay muốn chộp quyển sách trên đất. Y vốn cho rằng người áo trắng vừa ra song chưởng, chiêu thức dùng hết lực, tất nhiên không cách nào ngăn trở mình nữa. Ai ngờ tay vừa đụng phải góc quyển sách, chỉ cảm thấy từng trận gió táp phía sau.

Trái tim Tô Chuyết đột nhiên trầm xuống, nhìn lại, chỉ thấy người áo trắng chẳng biết lúc nào đã xoay thân, song chưởng vừa nãy phát ra, lúc này đang đánh về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết chỉ cảm thấy hô hấp trì trệ, bị chưởng phong ép tới không thở nổi. Chưởng này thế tới rất nhanh, Tô Chuyết tuyệt đối không tránh nổi. Mắt thấy một đôi tay thịt ấn lên bộ ngực mình, trong lòng y bỗng nhiên dâng lên vô số suy nghĩ.

Hoa Bình, Yến Linh Lung, Lăng Sương... Từng gương mặt của những người bạn tốt hiện lên trước mắt, cuối cùng toàn bộ hóa thành hư ảnh, ngưng tụ thành lúm đồng tiền của Vệ Tú. Trong chốc lát, bên bờ Động Đình, ngoài thành Trác châu, bên trong sa mạc, trên pháo đài cổ... Vô số đoạn ngắn xông lên đầu.

Trong lòng Tô Chuyết phát lạnh, nghĩ tới một số người, một số chuyện cuối cùng không còn liên quan gì đến mình nữa, nhất thời nghẹn ngào.

Song chưởng đánh vào bộ ngực, như chùy nặng nện xuống. Tô Chuyết chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, ngực đau nhức như nứt ra. Nhưng mà chỉ một lát sau, không ngờ lực lượng lập tức biến mất. Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn về phía người áo trắng, chỉ thấy hắn bỗng nhiên phát ra thanh âm "Ô ô", tựa hồ đang cực kỳ thống khổ. Sau đó người áo trắng thu hồi song chưởng, hai tay ôm đầu, lăn lộn trên đất. Chợt phun ra một ngụm máu tươi, từng đốm máu dính trên áo trắng, hết sức bắt mắt.

Tô Chuyết không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng không rảnh bận tâm người khác. Vừa rồi y chịu lực lớn trọng kích, xương ngực sắp nứt, nằm trên mặt đất không thể động đậy. Hai quyển sách kia cùng nằm trước mặt y. Nhưng hắn đã không còn sức lực giơ tay đụng đến. Người áo trắng bỗng nhiên nằm trên mặt đất, hai tay vung loạn. Từng trận chưởng phong đánh tới, vừa vặn lật ra một quyển sách.

Tô Chuyết chỉ nhìn thấy một bức tranh phía trước nhất, mặt trên vẽ một vùng tràng cảnh kinh khủng, giống như địa ngục vậy. Chưởng phong lại lật từng trang sách, từng tờ một hiện ra trước mắt Tô Chuyết. Lật qua trang bìa, mặt sau là tất cả hình ảnh từng tờ một. Hình ảnh hết sức đơn giản, chỉ vẽ một người trần truồng, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm, trên thân mỗi cá nhân đều có một sợi tơ hồng, kết nối mấy chỗ huyệt vị.

Tô Chuyết chỉ nhìn mấy lần, giật mình hiểu được, đây là một bản bí tịch võ công! Hơn nữa nếu không ngoài dự đoán, đây chính là quyển Địa ngục đạo đã bị đánh mất trong Lục Đạo Luân Hồi kinh! Tô Chuyết biết cuốn sách này có can hệ trọng đại, không muốn nhìn nhiều, tiếc rằng không thể động đậy, không cách nào quay đầu. Càng thần kỳ hơn là, sau khi nhìn mấy lần, Tô Chuyết rốt cuộc không thu được ánh mắt nữa. Một đôi mắt chăm chú nhìn xem trang sách lật qua, ngay cả nháy mắt cũng không nháy. Nếu như lúc này có người ngoài đến xem, nhất định sẽ cho rằng đây là hai kẻ điên. Một người không nhúc nhích, nhìn chằm chằm trang sách. Một người khác thì nằm trên mặt đất, điên cuồng lăn lộn.

Mỗi lần Tô Chuyết nhìn một tờ, cũng cảm giác được đường kinh mạch nào đó trong cơ thể nhảy lên thình thịch. Đầu tiên là thập nhị chính kinh, theo thứ tự từ tay đến chân, bên trong mỗi một đường kinh mạch tự dưng sinh ra một dòng nước nóng. Tiếp theo là kỳ kinh bát mạch, luồng nhiệt càng tụ càng nhiều, càng ngày càng lớn mạnh, như một dòng lũ lớn, mạnh mẽ sôi trào, xuyên qua kinh mạch. Rốt cục dòng lũ này đi đến chỗ giao hội của Nhâm mạch Đốc mạch, gặp được một lực cản trở. Dòng lũ xông đến mấy lần, rốt cục thừa thế xông lên, lập tức xông ra, như Hoàng Hà vỡ đê, đã vượt qua là không thể ngăn cản.

Xem hết một quyển sách, Khuôn mặt Tô Chuyết đã bắt đầu đỏ lên, máu nóng dâng lên não, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đau đớn. Mà y lại không phát giác được là, đôi mắt của y, thế mà cũng bắt đầu dần hiện ra ánh sáng xanh âm u. Luồng khí nóng này quán thông đến huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, Tô Chuyết không thể chịu được cơn thống khổ này, kêu to một tiếng, bất tỉnh nhân sự.

(chưa xong còn tiếp.)