Giang Hồ Tam Nữ Hiệp

Chương 24: Tỷ muội y hệt nhau ai cũng nhầm lẫn Ân thù kết khó gỡ một áng bạch vận




Nếu luận về võ công, Xa Tịch Tà và nàng thiếu nữ đều có sở trường, nếu tỉ thí bằng kiếm pháp, đôi bên tám lạng nửa cân. Ngặt nỗi Xa Tịch Tà vừa mới đánh nhau với Phương Kim Minh và Đường Hiểu Lan, khí lực đã hao phí rất nhiều; lại trúng thêm một cú đá của Phương Kim Minh, bởi vậy né tránh không còn lanh lẹ như trước; hơn nữa tay lại không có tấc sắt, bị nàng thiếu nữ dùng bảo kiếm uy hiếp. Đấu được khoảng năm mươi chiêu, nàng thiếu nữ quát: “Trúng!” rồi nàng ta đâm soạt xuống một kiếm, nhát kiếm xuyên qua xương bả vai của Xa Tịch Tà! Xa Tịch Tà cũng rất ghê gớm, y lăn người xuống đất bật xa cách đó mấy trượng, lúc này Phương Kim Minh đang ngẩn người ra, quên cả giúp nàng bắt kẻ địch.

Nàng thiếu nữ đâm Xa Tịch Tà bị thương, trái lại thất kinh, té ra đây là lần đầu tiên nàng đả thương người ta, chợt thấy mũi kiếm dính máu, chân tay cũng bủn rủn. Ngay lúc này, chợt có tiếng người kêu lớn: “Lâm nha đầu, ngươi chạy đến đây làm gì?”

Nàng thiếu nữ ngạc nhiên không hiểu, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cát bụi bay mù mịt, một đám người đang vừa đánh vừa nhích gần đến bên nàng, kẻ đi đầu là một nhà sư, tay cầm thiền trượng trông rất hung hăng, chính y đã quát lên như thế nhưng chỉ trong chớp mắt, những kẻ phía sau đã xông tới. Những người đuổi theo hòa thượng có cao có thấp, có đạo sĩ lẫn hòa thượng. Một hán tử cao gầy phóng tới, đấm vào đầu hòa thượng; một đạo sĩ đâm hờ về phía y hai chiêu, trừng mắt nhìn mình. Nàng thiếu nữ thấy thế rất ngạc nhiên, chỉ nghe đạo sĩ quát: “Hừ, ả nha đầu ngang ngạnh kia mau theo ta trở về!”

Nàng thiếu nữ này chính là Phùng Anh. Nàng theo Dịch Lan Châu học võ công hơn mười năm, đã nắm hết tinh túy của Thiên Sơn kiếm pháp, lại thêm từ nhỏ nàng đã luyện tập nội công chính tông, căn cơ chẳng kém Đường Hiểu Lan bao nhiêu. Bản lĩnh khinh công còn giỏi hơn cả Đường Hiểu Lan. Dịch Lan Châu về già thu nhận được học trò, coi nàng là truyền nhân duy nhất, sợ ảnh hưởng đến việc học võ công nên không cho nàng biết thân thế bi thảm của mình. Nàng chỉ nhớ lờ mờ rằng từ nhỏ đã ở trong một cung điện rất to lớn, ở đó có rất nhiều người, Dịch Lan Châu liền bảo nàng đó là một ổ cường đạo, bà đã cứu nàng thoát khỏi nơi đó. Ngoài ra nàng còn nhớ có một Đường thúc thúc, Đường thúc thúc thì bảo: “Người ấy cũng từng theo sư phụ học kiếm”, nhưng sư phụ nói người này không phải là đồ đệ của bà ta, “Đường thúc thúc” này đã xuống núi khi nàng được mười mấy tuổi. Người thân thiết nhất của nàng là Lý bá mẫu và Lý ca ca ở ngọn phía Nam của Thiên Sơn, nàng ở chỗ Võ Quỳnh Giao một năm, Lý ca ca kia nhỏ hơn Đường thúc thúc vài tuổi, nhưng không vui bằng Đường thúc thúc.

Năm nay Phùng Anh đã mười sáu tuổi, xuống núi chưa đầy một tháng, Dịch Lan Châu bảo nàng tìm Đường thúc thúc trước, nhưng Dịch Lan Châu cũng không biết Đường Hiểu Lan ở đâu, bởi vậy mới nói với nàng rằng có một Lữ Tứ Nương rất thân thiết với Đường thúc thúc, bảo nàng đến gốc cây bên cạnh mộ của Độc tý thần ni ở Nam sơn để lại chữ, bảo rằng mình đã xuống núi, bảo Lữ Tứ Nương thấy dòng chữ thì hãy dắt Đường Hiểu Lan đến gặp nàng. Dịch Lan Châu nghĩ bụng, Giang Nam thất hiệp quen biết rộng rãi trên giang hồ, mà Giang Nam thất hiệp mỗi năm đều có người lên Nam sơn tảo mộ, dù ai thấy lời nhắn của Phùng Anh cũng sẽ thông báo cho Lữ Tứ Nương, Lữ Tứ Nương chắc chắn sẽ tìm nàng.

Thế là Phùng Anh đã gặp phải bọn người này. Huyền Phong thấy Phùng Anh tưởng lầm nàng là Phùng Lâm, định bắt sống nàng trao cho Đường Hiểu Lan. Trần Nguyên Bá cũng chạy tới. Phùng Anh thấy Huyền Phong trừng mắt nhìn mình, thầm nhủ: “Trên giang hồ người xấu thật là nhiều, đám người này vô duyên vô cớ bức hiếp mình, thật đáng ghét!” Huyền Phong quét một gậy tới, vốn là định đánh rơi cây Du Long kiếm trên tay nàng, sau đó mới bắt nàng, nào ngờ cây gậy quét về phía trước, ánh hào quang lóe lên kêu keng một tiếng, lửa bắn tung toé, cậy gậy sắt trên tay Huyền Phong đứt mất một đoạn! Huyền Phong kêu ồ một tiếng, Phùng Anh trở người đánh một kiếm, đâm xéo ra, Huyền Phong trả lại một kiếm, vừa xuất thủ Phùng Anh đã biến chiêu, tiếp tục xuất kiếm! Huyền Phong giải được ba chiêu, còn chiêu thứ tư là tuyệt chiêu trong Thiên Sơn kiếm pháp, mũi kiếm phóng vào cổ họng của Huyền Phong, Huyền Phong vì giải chiêu này buộc phải giơ ngang kiếm chận lại, chỉ nghe keng một tiếng, cây trượng kiếm trong tay Huyền Phong bị chặt gẫy làm đôi! Huyền Phong cả kinh, phóng vọt người ra sau! Liễu Ân xông tới, đánh một trượng đè xuống đầu Huyền Phong, Huyền Phong vội vàng né tránh, còn Liễu Tiên Khai cũng xông lên.

Phùng Anh thấy hòa thượng đánh đạo sĩ, thầm nhủ đạo sĩ là người ác, hòa thượng này là người tốt. Nào ngờ Liễu Ân vừa thấy Phùng Anh cũng tưởng nàng là Phùng Lâm, nghĩ bụng Phùng Lâm là người Hoàng đế đang cần, không thể để nàng bỏ chạy, thế là cây thiền trượng quét ra, cả bọn Trần Đức Thái và Liễu Tiên Khai ra ngoài, trong đám người này Huyền Phong là người có võ công cao nhất, nên Huyền Phong gãy cả kiếm lẫn gậy cả bọn không dám tiến sát đến gần Liễu Ân. Liễu Ân thấy Phùng Anh cầm cây Du Long kiếm, thầm nhủ ả nha đầu này đúng là vô pháp vô thiên, cả Xa Tịch Tà mà cũng dám đâm bị thương, thế là quét cây thiền trượng về phía nàng.

Phùng Anh tưởng rằng Liễu Ân là người tốt, nào ngờ y đột nhiên quét một trượng tới, Phùng Anh không kịp đề phòng, giơ thanh kiếm lên chặn lại kêu keng một tiếng, cây thiền trượng của Liễu Ân bị mẻ mất một miếng nhưng cây Du Long kiếm trong tay Phùng Lâm cũng bị y đánh bay ra, Đổng Cự Xuyên vọt lên tước kiếm, Trần Đức Thái nhanh hơn nửa bước, chụp được kiếm trong tay, Đổng Cự Xuyên cả giận, nhằm vận công lực đẩy ra một chưởng, Trần Đức Thái chẳng cách nào tiếp chiêu, lật chưởng chặn lại, Đổng Cự Xuyên quát lớn nhảy vọt ba trượng, lòng bàn tay tóe máu! Té ra Trần Đức Thái biết nếu tỉ thí thực lực, mình chẳng phải là đối thủ của Đổng Cự Xuyên, bởi vậy trong tay kẹp sẵn một mảnh Thấu Cốt đinh của Đổng Cự Xuyên, hai bên chạm nhau, mảnh đinh đâm xuyên vào bàn tay của y!

Trần Đức Thái tiếp chưởng ấy, chợt thấy trời xoay đất chuyển, Lang Nguyệt thiền sư vội vàng đỡ y, hỏi: “Thế nào?” Trần Đức Thái xoay mặt, luồn vào ống tay áo, Lang Nguyệt thiền sư thấy ống tay áo đỏ tươi, biết y đã bị nội thương, nên quay mặt nôn vào ống tay áo để kẻ địch khỏi thấy, ông ta vội vàng kêu Huyền Phong đạo trưởng: “Chúng ta đi!” lúc này Huyền Phong đã gẫy binh khí, Trần Đức Thái bị thương, Phương Kim Minh đã kiệt sức, ba người còn lại chẳng phải là đối thủ của Liễu Ân, vả lại vẫn chưa biết thiếu nữ là địch hay bạn, Huyền Phong buộc phải phất tay, bốn người cùng rút lui.

Liễu Ân đánh bay bảo kiếm của Phùng Anh, y vung tay chụp tới, nào ngờ Phùng Anh rút thanh Đoạn Ngọc kiếm quét ngang một đường, Liễu Ân vội vàng rụt tay, ống tay áo đã bị chém mất một mảnh. Liễu Ân cả giận, lại vung cây thiền trượng toan đánh bay cây đoản kiếm trong tay của nàng. Lại nói Phùng Anh đã có kinh nghiệm, nàng phóng người lên, điểm mũi kiếm vào đầu trượng, bắn vọt người lên không trung, trên không trung nàng đã vẩy ra một đóa kiếm hoa từ trên không đâm xuống! Liễu Ân dựng đứng cây thiền trượng đâm ngược lên, Phùng Anh lách người qua, liên tục đánh ba chiêu, Liễu Ân múa thiền trượng một vòng, đẩy Phùng Lâm lọt ra ngoài hơn một trượng. Liễu Ân tay múa thiền trượng chân đuổi theo, y vung tay chụp tới, nào ngờ kiếm pháp của Phùng Anh lại tinh diệu tuyệt luân, trượng thế của Liễu Ân hơi chậm lại, nàng chui qua trượng, đâm một kiếm vào be sườn của Liễu Ân, Liễu Ân cả kinh, vì muốn giải chiêu này nên buộc phải đánh chết nàng, y đẩy cây thiền trượng ra phía trước, kình đạo của chiêu này rất lớn, Phùng Anh thấy thế không xong, mũi kiếm chạm phải mũi trượng, người lại bắn vọt lên không trung, thầm nhủ: “Mình chẳng phải là đối thủ của hòa thượng hung hăng này”. Khi rơi xuống nàng không tấn công về phía Liễu Ân nữa mà thi triển khinh công tuyệt đỉnh chạy về phía Nam.

Liễu Ân trợn mắt há mồm, thầm nhủ: “Hỏng bét, hỏng bét! Không biết ả nha đầu này học kiếm pháp ở đâu, sau này giang hồ sẽ có một Lữ Tứ Nương nữa đây”. Đổng Cự Xuyên đang rút đinh trị thương, thở dài: “Chúng ta thua rồi!” Liễu Ân nhìn thấy bóng dáng Phùng Anh, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng, nói: “Khinh công ả nha đầu này còn cao hơn cả mình. Mình phải nói cho Niên Canh Nghiêu biết”.

Liễu Ân và Đổng Cự Xuyên trở về trấn Chu Tiên, Xa Tịch Tà cũng chạy thoát, ba người vào trại mới biết Niên Canh Nghiêu không đợi được, đã dắt vài tên thân binh trở về nhà. Bọn lính còn bảo, hai ngày nữa đại soái mới cùng đại quân Tây chinh, bảo họ trao Phương Kim Minh cho Nhạc Chung Kỳ xử trí. Liễu Ân và Đổng Cự Xuyên đều cười khổ.

Niên Canh Nghiêu đoạt binh quyền của Dận Đề, lại thu phục được Xa Tịch Tà, lòng rất đắc ý. Y nhìn về quê nhà, trong lòng hiện lên bóng dáng Phùng Lâm.

Niên Canh Nghiêu tính lại, Phùng Lâm đã mười sáu tuổi, lòng nghĩ chắc nàng đã cao hơn trước rất nhiều. Nhớ lại mình nay đã nắm binh quyền trong tay, có thể nói là mọi thứ đều có, nhưng đang thiếu một thê tử vừa ý. Lại nghĩ Hoàng đế tuy thích Phùng Lâm, nhưng y có tam cung lục viện, rất nhiều người đẹp, nếu mình đi trước một bước, cướp được Phùng Lâm, chắc y sẽ không tranh đoạt với mình.

Niên Canh Nghiêu ra lệnh cho đại quân đóng trại ở trấn Chu Tiên ba ngày, ngoại trừ giải quyết chuyện Dận Đề còn muốn trở về nhà, dò thử Phùng Lâm có ở nhà hay không. Sáng sớm hôm nay, y đã viết một bức thư sai Song ma đem về trước cho cha, cho cha già khỏi bất ngờ, cả hai tên ma đầu tuy hung hăng nhưng không có vẻ ngạo mạng như Liễu Ân, cả hai rất phục Niên Canh Nghiêu nên Niên Canh Nghiêu âm thầm bảo bọn chúng canh Liễu Ân cho mình, hôm nay lại phái bọn chúng đưa thư. Niên Canh Nghiêu đợi đến mặt trời lên ba cây sào, cũng không thấy bọn họ trở về, trong lòng nôn nóng thầm nhủ: “Những chuyện nhỏ này giao cho Nhạc Chung Kỳ làm là được”. Thế là dắt vài tên thân binh phóng ngựa về nhà.

Phùng Anh chạy một mình, thấy hòa thượng hung dữ không đuổi theo nữa, thế là đi ngược hướng lại, liền thở phào bước trên đường đi thẳng tới Trần Lưu. Đến trưa, chợt nghe nhạc ngựa leng keng, quay đầu nhìn lại thì thấy hai ông già mặt quái dị, đang nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía mình. Phùng Anh chợt nhớ lại, hình như đã gặp hai kẻ này ở đâu. Khi nghĩ kỹ lại, hai kẻ này chính là trong ổ cướp năm xưa, khi mình còn nhỏ bọn họ đã từng véo mình, Phùng Anh nhớ Song ma nhưng không nhớ Liễu Ân, đó là vì tướng mạo Song ma rất quái dị, Phùng Anh lại được họ bế về hoàng phủ nên rất gần gũi.

Song ma vừa thấy Phùng Anh thì mừng rỡ, Tát Thiên Thích nhảy lướt ra, lắng giọng hỏi: “Yến nhi hai năm nay ngươi chạy đi đâu thế? Theo ta trở về!” rồi chợt thấy ánh mắt của Phùng Anh quái dị, nàng ta cứ tròn mắt nhìn mình, kinh ngạc nói: “Này, ngươi không nhận ra ta sao?” Phùng Anh kêu lên: “Các ngươi là cường đạo!” Tát Thiên Thích tức giận, mắng nàng: “Dù bọn ta là cường đạo hay ác ma, cũng có ơn dưỡng dục đối với ngươi!”

Tát Thiên Thích chưa ra tay, Phùng Anh đã ra tay trước, nàng ta phóng người lên, đâm soạt tới y một kiếm; Tát Thiên Thích lách người tránh được nhát kiếm, Phùng Anh lại tiếp tục đâm kiếm ra, Tát Thiên Thích lách người mấy lần mà chẳng thoát nổi mũi kiếm của nàng. Nếu y không lanh lẹ đã bị nàng đâm trúng.

Tát Thiên Thích không kềm được giận, Tát Thiên Đô kêu: “Ả nha đầu lại tuyệt tình như thế, chúng ta còn luyến tiếc làm gì!” rồi phóng lên vỗ xuống một chưởng!

Phùng Anh thấy hai tên ma đầu hung hăng vây quanh mình, thế là trở mũi kiếm đâm về phía Tát Thiên Đô, Tát Thiên Đô không kịp rút tay, vai đã bị trúng một nhát kiếm, lúc này Tát Thiên Thích không còn nhịn được nữa, y phóng vọt người lên, vung mười ngón tay đâm về phía Phùng Anh, Phùng Anh thấy thế cả kinh, nàng vội xoay người đâm ngược trở lại, Tát Thiên Thích thi triển thuật Miêu Ưng Phốc Kích quần thảo với Phùng Anh!

Tát Thiên Đô mình đồng da sắt, tuy trúng một kiếm nhưng chẳng hề gì, y tiện tay nhổ một gốc cây lớn bên đường quét ngang về phía Phùng Anh. Phùng Anh vội vàng lách ra. Tát Thiên Thích tay phải chụp vào cổ tay nàng, tay trái đâm vào mặt nàng, Phùng Anh thấy y hung hăng, vội vàng liên tục né chiêu, Tát Thiên Đô cầm cây quét xuống hai chân nàng. Lần này Phùng Anh vì phòng ngự ở hạ bàn nên khinh công giảm xuống, thuật Miêu Ưng Phốc Kích của Tát Thiên Thích chẳng phải tầm thường, vả lại cả hai huynh đệ phối hợp rất đúng nghệ, kiếm pháp của Phùng Anh tuy tinh diệu cũng không làm gì được y.

Võ công của Phùng Anh giờ đây vốn tương đương với lúc Lữ Tứ Nương xuống núi, năm xưa Lữ Tứ Nương có thể thắng Bát Tý Thần Ma nhưng không thắng nổi đòn hợp sức của hai tên này. Phùng Anh cũng như thế, vả lại nàng còn nhỏ hơn lúc Lữ Tứ Nương xuống núi, lực không dai như cả hai tên ma đầu. Đấu được nửa canh giờ, nàng dần dần thấy đuối sức, muốn đột phá vòng vây bỏ chạy nhưng hai tên ma đầu đeo bám càng sát hơn, Tát Thiên Thích kêu: “Hay cho ả nha đầu quên ơn phụ nghĩa, ngươi mau dập đầu nhận lỗi, bọn ta có thể sẽ tha cho ngươi!” Phùng Anh chẳng nói một lời đột nhiên giở chui kiếm đâm một nhát vào cổ tay của Tát Thiên Thích, Tát Thiên Thích vội vàng rụt tay, Tát Thiên Đô vội vàng quét cành cây xuống đất, Phùng Anh điểm vào thân cây, bay lộn ra ngoài. Tát Thiên Thích kêu lớn: “Chạy đi đâu!” rồi lao bổ tới chụp xuống, nào ngờ khinh công của Phùng Anh rất cao cường, đang ở trên không trung mà nàng khum người lại, trở tay đâm ngược một kiếm, Tát Thiên Thích không kịp đề phòng, nên mới bị trúng kiếm, tay vẫn tiếp tục đâm về phía trước, Phùng Anh đã bị ngón tay y đâm bị thương, nàng mượn lực đẩy của y lướt ra cách đó năm sáu trượng.

Tát Thiên Đô cả giận kêu lớn: “Hay thật, tiểu nha đầu dám đả thương cả bề trên!” rồi múa tiếp cái cây đánh tới. Tát Thiên Thích trúng một kiếm, y buộc phải hạ người xuống xé vạt áo băng vết thương cố nén đau đuổi theo.

Phùng Anh chạy được mấy bước, chợt thấy đầu váng mắt hoa, cổ khô rốc, mười ngón tay của Tát Thiên Thích đã được tẩm nọc độc của rắn, nếu không có thuốc giải, trong vòng mười hai canh giờ chắc chắn sẽ chết, vả lại hễ dùng lực thì chất độc sẽ càng chạy nhanh hơn. Phùng Anh không biết, vừa mới chạy suýt nữa đã ngất đi, nàng thử từng bước vận khí chống cự mới đỡ hơn một chút. Nhưng lúc này cả hai tên ma đầu đã đuổi tới. Tát Thiên Thích cao giọng quát: “Ả nha đầu tuyệt tình tuyệt nghĩa nhà ngươi chết đến nơi mà vẫn chưa nhận sai?” Phùng Anh hừ một tiếng, nhớ lại lời dạy của sư phụ: “Dù thân xác có thành tro bụi cũng không được khuất phục”. Thế là nàng ngừng bước lia cây Đoạn Ngọc kiếm, và mắng rằng: “Các ngươi cứ đến đây!” Tát Thiên Thích nổi sùng nói: “Ngươi đã trúng độc trảo của ta, nếu không cầu xin chắc chắn sẽ chết, chả lẽ ngươi không biết? Bọn ta sẽ ngồi đây chờ ngươi độc phát thân vong, cần chi phải động thủ với ngươi nữa!” Phùng Anh cả giận, bước tới mấy bước đâm soạt soạt hai kiếm!

Tát Thiên Thích cười lạnh, kéo Tát Thiên Đô ra phía sau, Phùng Anh dấn về phía trước mấy bước, lại cảm thấy tim đập mạnh, nàng vội vàng định thần, hừ một tiếng rồi mắng: “Không dám đánh trước mặt mà dùng độc trảo, chẳng khác gì cường đạo hạ lưu!” Tát Thiên Thích chẳng thèm để ý, nhưng Tát Thiên Đô không kiềm nổi, y gầm lớn nhảy bổ lên, Tát Thiên Thích kêu: “Coi chừng kiếm của ả!” Phùng Anh lại chợt nhảy vọt lên đâm kiếm xuống, Tát Thiên Đô quét ra một chưởng nhưng không trúng nàng, Phùng Anh lật cổ tay đâm tới, Tát Thiên Đô bị trúng một kiếm ở vai, Tát Thiên Thích sảo quyệt hơn nhiều, y ngoắc tay trái, giật kiếm của Phùng Anh, thuận tay đẩy nàng một cái ngã xuống đất.

Tát Thiên Đô liên tục trúng hai nhát kiếm, tức giận đến cùng cực, y nhảy bổ tới phía trước. Tát Thiên Thích nói: “Để ả tự cầu xin!” Tát Thiên Đô mắng: “Ta không tha cho ả!” rồi nắm quyền xông lên, Tát Thiên Thích biết y hễ nổi cáu thì khó kiềm chế, thế là giơ ngang tay định cản lại, chợt nghe phía sau có tiếng nhạc ngựa leng keng vang lên, Niên Canh Nghiêu cùng mấy tên thân binh đã chạy tới, cao giọng kêu: “Các ngươi làm gì thế?”

Tát Thiên Đô hậm hực nói: “Ả nha đầu này thật không biết tốt xấu, đã đâm tôi hai nhát kiếm!” lúc này Phùng Anh đã ngất nằm ở dưới đất, Niên Canh Nghiêu thấy thế thầm tin nhưng vẫn không lộ ra mặt, hỏi: “Sao các người lại gặp ả?” Tát Thiên Thích nói rõ mọi chuyện, Niên Canh Nghiêu thầm nhủ: “Còn may là không phải gặp trong nhà. Nhưng ả nha đầu Phùng Lâm này rất khôn lanh, sao lại không né hai tên này?” Tát Thiên đô nói: “Ả nha đầu vô tình vô nghĩa, bẩm đại soái, để tôi giết chết ả” Niên Canh Nghiêu trợn mắt, lạnh lùng nói: “Sau này Hoàng thượng đòi người, biết ăn nói thế nào?” Tát Thiên Đô là kẻ lỗ mãng, vừa nghe đã chùn tay, nhưng Niên Canh Nghiêu lại nói: “Thiên Thích hãy đưa thuốc giải cho ta”. Tát Thiên Thích lấy thuốc giải ra nói: “Đại soái phải để huynh đệ chúng tôi phụ trách áp giải ả lên kinh”. Niên Canh Nghiêu không đáp, nhận lấy thuốc giải, vội vàng cho Phùng Anh uống vào, thuốc giải quả nhiên linh nghiệm đợi một lát sau Phùng Anh tỉnh lại, thấy hai tên ma đầu và một tướng quân đã vội đứng gần bên. Phùng Anh rất kinh ngạc, Niên Canh Nghiêu nói: “Lâm muội muội hãy nghỉ ngơi”. Phùng Anh càng thắc mắc hơn. Nàng thấy viên tướng trẻ tuổi rất thân thiện, liền định thần rồi ngồi xuống đất nhằm vận nội lực, một hồi sau chân khí đã điều hòa nàng mới đứng dậy. Tát Thiên Đô trừng mắt mắng: “Nha đầu thối, ngươi có phục chưa?” Tát Thiên Thích nói: “Đô đệ đừng dọa ả!” Niên Canh Nghiêu nói: “Nhặt ám khí của muội, theo ta trở về!” Phùng Anh tra cây Đoạn Ngọc kiếm vào bao, liếc Niên Canh Nghiêu cười nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của ngươi”. Rồi bật người dậy thi triển khinh công tuyệt đỉnh băng qua cánh đồng mất hút! Niên Canh Nghiêu nói: “Đuổi theo mau!” bọn lính của y đuổi theo, cả hai tên ma đầu cũng thế. Chỉ trong chớp mắt, Phùng Anh đã chạy băng qua mười mấy mảnh ruộng khô, phóng lên núi, ngựa lên núi không kịp, khinh công của hai tên ma đầu lại không bằng nàng, chỉ trong chớp mắt nàng đã mất dạng.

Tát Thiên Đô nói: “Ả nha đầu tuyệt tình tuyệt nghĩa, cả chúng ta mà cũng không nhận, còn mong gì ả trở về”. Niên Canh Nghiêu trầm ngâm không nói, một lúc lâu mới bảo: “Sau này hãy tính”. Rồi dắt thân binh tiếp tục lên đường về nhà”.

Niên Hà Linh thấy con trai trở về nhà nên rất mừng rỡ, kéo tay hỏi ngắn hỏi dài, Niên Canh Nghiêu xua bọn tả hữu thối lui, khẽ nói: “Có đứa trẻ nào đến đây hay không?” rồi tả dung mạo của Phùng Lâm. Niên Hà Linh đáp: “Nửa năm trước nó có đem chứng vật của con đến đây”. Niên Canh Nghiêu nói: “Đi từ lúc nào?” Niên Hà Linh nói: “Ai bảo đi? Trưa nay cha còn sai người đem tổ yến tới cho nó”. Mẹ con rất thích nó. Nhưng tiểu cô nương này tính tình rất quái lạ, không chịu ở cùng chúng ta, cô đòi sống một mình trong căn phòng của sư phụ con trước kia ở đại hoa viên! Ả không chịu có người hầu hạ, chúng ta chỉ đành mỗi ngày đem thức ăn đến cho ả. Cũng giống như sư phụ của con trước kia...” Niên Canh Nghiêu nói: “Chính con muốn nàng như thế”. Niên Hà Linh nói: “Có phải con thích ả không?” Niên Canh Nghiêu rất ngạc nhiên, thầm nhủ: “Mới trưa nay nàng đã đánh nhau với hai tên ma đầu, sao lại trở về nhà ăn tổ yến?” rồi y không đáp lời cha, vội vàng chạy đến hoa viên, Niên Hà Linh tưởng con đang nôn nóng nên mỉm cười quay vào.

Niên Canh Nghiêu vào hoa viên, chỉ thấy trong vườn đầy cỏ, tường đổ bìm leo, nghĩ bụng chắc là sau khi sư phụ chết, cha mình đau lòng nên không muốn dọn dẹp khu vườn này, đi một hồi lại nghe có hương hoa mơ bay trong gió, khi bước tới nhìn, những cây mơ ấy đã được chăm sóc rất cẩn thận, lại đi vào lối hoa, con đường phủ đá rất sạch sẽ, bước vào nhà lại thấy chẳng có chút bụi, khác hẳn với cảnh hoang tàn ngoài vườn. Niên Canh Nghiêu đẩy cửa bước vào, thấy trong thư phòng có ánh sáng, Niên Canh Nghiêu gõ cửa, bên trong Phùng Lâm hỏi ra: “Ai thế? Tối thế này ta không muốn ăn gì nữa!” Niên Canh Nghiêu mỉm cười, đột nhiên đẩy phòng bước vào. Chợt thấy Phùng Lâm ngồi trong phòng với vẻ mặt kinh hoảng, trước mặt nàng là một quyển sách!

Chính là:

Bí ẩn lại ly kỳ, tỉ muội nhọc lòng nghi.

Sau đó muốn biết thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.