Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 71: Động Thủ






Mai Ẩn tự đắc đút kiếm vào vỏ, tay giắt sau lưng, mắt ngước nhìn trần nhà tỏ ý đợi cả ba cúi đầu lạy mình. Ba tên hảo hán nhìn nhau, thẹn đến đỏ mặt nhưng xung quanh đều có đám gia đinh của gã họ Mai muốn trốn cũng không phải dễ, đành thở dài một tiếng quỳ gối xuống dập đầu lạy Mai Ẩn ba cái, rồi đứng dậy gượng ngạo bỏ đi ra ngoài. Mai Ẩn lại nói “Các ngươi dập đầu ba cái còn chưa xong, đã quên là phải trả thêm ngân lượng bao tất cả các vị khách trong tửu lầu nữa rồi hãy đi! Đâu phải là đã hết.”
Cả ba tên nghe vậy thì ú ớ nói “Bọn ta không có nhiều ngân lượng đến như vậy!”
Mai Ẩn lại cười đắc ý nói “Ba ngươi dập đầu lạy ta thêm ba cái, luồn qua chân ba lần cầu xin, nhất định ngân lượng ta sẽ bố thí cho ba ngươi!”
Cả ba nghe vậy sẩm mặt tức giận nói “Nhà ngươi đừng ức hiếp người quá đáng như vậy!”

Mai Ẩn trỏ tay cả ba cười nói “ Ha ha các ngươi là lũ vô dụng đã không biết liêm sĩ mà đến đây, ta tha mạng cho như vậy đâu có gì là quá với các ngươi. Ba ngươi cầu xin ta đi!”
Cả ba hừ một tiếng nói “Bọn ta không cầu xin ngươi!”
Mai Ẩn lại nói “Vậy thì mau bỏ ngân lượng ra không thì đừng hòng bước ra khỏi đây!”
Đám người trong tửu quán đương nhiên là hưởng ứng lời Mai Ẩn nhiệt liệt, la ó ầm ỷ bắt ba tên phải bỏ ngân lượng ra mới cho đi.
Cả ba đưa mắt nhìn xung quanh thấy mọi người đều ra ý ủng hộ Mai Ẩn, không biết phải làm sao, đưa mắt nhìn ra phía cửa, đám gia đinh họ Mai đã rút khí giới chỉ đợi ba người bỏ chạy là động thủ. Đưa mắt nhìn nhau thầm nghĩ, quả nhiên đến đây thật là một sai lầm, liều phá vây chỉ tổ là thiệt thân. Trong lòng ba tên lung lay dữ dội, định thần mãi một tên định gập người dập đầu Mai Ẩn. Chợt nghe bên ngoài cửa một tiếng nói vọng đến, ngay lập tức nghe ‘binh binh’ thấy hai tên gia đinh họ Mai văng vào trong, nhìn qua thấy cựa quậy mấy cái đã tắt thở thì thất kinh.
“Ba các ngươi là hảo hán đại trượng phu, lý nào lại chịu nhục nhã như vậy, chẳng phải là mang tiếng sống không bằng chết hay sao. Thật đáng xấu hổ!”
Cả ba nhìn lại thì thấy người bước vào từ đầu đến chân đều trùm kín một màu đen, trên mũ lủng lẳng tua đỏ, cổ đeo vòng bạc, tay cầm thương sắt ngắn, phía sau có một đám người nữa thì khiếp vía cùng thốt lên “Hắc Thiết Linh!” Cả ba tên hú dài, người rung bần bật bỏ chạy thẳng ra phía cửa. Đám người Hắc Thiết Linh không cản lại, đám người gia đinh cũng để mặc cả ba chạy mất. Mai Ẩn đứng trên gác hừ một tiếng đưa mắt nhìn người vừa bước vào vẻ mặt vô cùng tức tối nhưng vẫn kìm giọng hỏi “Các hạ là ai sao lại xen vào chuyện của tại hạ!”
Người đi vào nghiêm nét mặt nhìn Mai Ẩn rồi nhếch miệng nói “Ta là Lò A Bích lệnh chủ của Hắc Thiết Linh ở nước Lão Ngoa, vốn thấy chuyện gai mắt có ý can ngăn lý nào lại không được!”

Mai Ẩn cười nhạt nói “Hóa ra là người của Hắc Thiết Lĩnh! Ta chỉ làm chuyện đáng nên làm với bọn vô lại lý nào gọi là chướng tai gai mắt nhà ngươi được!”
Lò A Bích không thèm để mắt đến Mai Ẩn cho người tìm bàn trống, gọi tiểu nhị mang rượu thịt đến, Mai Ẩn hừ dài một tiếng nói “Khinh người quá lắm, để xem các ngươi lợi hại đến mức nào!” Nói vừa dứt lời đã tuốt kiếm khỏi võ, chỉ thấy mắt Lò A Bích ngước nhìn, thân pháp vô cùng mau lẹ, như chớp mắt đã đến trước mặt Mai Ẩn tung thiết đẩm thẳng vào giữa mặt y. Y hú dài một tiếng, mặt biến sắc nhảy ra sau mấy bộ, đám gia đinh túa đến thì đám người của Hắc Thiết Linh cũng không chịu thôi vung khí giới ngăn lại.
Mai Ẩn cười nói “Quả nhiên thân pháp lợi hại!”
Lò A Bích chỉ nheo mày, môi nhếch lên không nói không rằng, xoay chân hất một lúc hai bình sứ đặt cạnh bật thang bay vù vù về phía Mai Ẩn, y đưa kiếm chém tới ngăn lại nhưng cũng thoái lui thêm mấy bước, cánh tay thấy tê rần, nhìn xuống chân thấy ván gỗ kêu lên răng rắc mấy tiếng. Quả nhiên kình lực từ hai bình sứ ném đến vô cùng dũng lực. Mai Ẩn thầm nghĩ không thể khinh suất được, vừa định thần đã thấy Lò A Bích mũi kích chớp nhoáng đánh tới. Đường kiếm họ Mai không phải tầm thường đưa lên đỡ gạt cùng lúc đâm tới đối phương phá chiêu. Lò A Bích không mảy may để ý đến, vốn thương pháp của Hắc Thiết Lĩnh lấy thực chiêu làm nền tảng, dũng lực liều lĩnh mà thắng địch, trước giờ trên giang hồ không xem Hắc Thiết Lĩnh là võ môn sáng suốt. Hắc Thiết Lĩnh trước giờ ít tiếng tăm không nhiều người biết đến, lệnh chủ nhiều đời không có mấy ai đứng vững trên giang hồ nhưng không biết Lò A Bích dùng thương pháp của Hắc Thiết Lĩnh lại có chỗ kỳ lạ khác thường mãnh lực vô cùng. Đánh hơn bốn mươi chiêu Mai Ẩn đã ở thế hạ phong rõ rệt, tính khí kiêu ngạo cũa y biến mất, mặt mày đỏ bừng bừng, nội lực tám phần thua thiệt. Dịu kiếm pháp Thanh La Ảnh họ Mai đều bị Lo A Bích phá giải. Mai Ẩn núng thế lại bị chưởng pháp của Lo A Bích đánh trúng vai đau đớn muôn phần. Đám gia đinh đứng bên ngoài nhìn chủ nhân giao thủ ngứa ngáy chân tay vung khí giới động thủ với đám người Hắc Thiết Lĩnh, hai bên hỗn chiến đã có hơn bốn, năm nhân mạng nữa tử thương.
Lò A Bích hừ dài một tiếng giáp kích Mai Ẩn quyết liệt, một tay dùng kích, một tay chưởng pháp đánh tới tạo thế gọng kìm, Mai Ẩn duy trì hơn chục hiệp đã bị thương pháp đâm trúng tay phải, kiếm cũng bị đoạt mất, trúng thêm một cước té nhào xuống gác, người đau đớn không kể xiết. Đám gia đinh thấy chủ nhân bị trọng thương thì hò nhau đỡ y dậy, rối rít dìu y chạy ra cửa. Đám người Hắc Thiết Lĩnh không rượt theo mà khuân xác người chết ném ra cửa, rồi quay lại vào trong tìm bàn ngồi, tính khí vô cùng lặng lẽ ít nói. Lò A Bích gọi chủ tửu xuân lâu mang gấp rượu thịt đến, đám kỹ nữ thấy đánh nhau trốn cả trong phòng lúc này mới dám ló mặt ra, thấy Mai Ẩn bị đánh cho trọng thương thì vô cùng lấy làm phiền muộn, nhưng trông vẻ mặt lạnh nhạt của Lò A Bích thì chẳng ai dám hó hé đến đòi tiền rượu thịt mà Mai Ẩn chưa trả, quả thật tửu xuân lâu hôm nay thua lỗ không nhỏ.
Lò A Bích thấy chủ nhân tửu xuân lầu khúm na khúm núm thì quát nói “Các ngươi còn không mau mang rượu thịt ra cho bọn ta, để hỏng đại sự đừng trách ta độc ác!” Nói rồi móc trong áo ra mấy đĩnh bạc lớn ném lên bàn, nữ chủ nhân mới hỉ hả cầm lấy, gọi mau tiểu nhị mang thức ăn đến cùng vài kỷ nữ đến giúp vui.
Lò A Bích thấy đám kỹ nữ đến gần lườm mắt, cả bọn tụt hứng lại lửng thửng tránh xa. Đám khách khứa trong tửu lầu không ai là rời khỏi bàn, lúc này lại nhâm nhi uống rượu. Vốn ở đây xảy ra không ít lần đánh nhau đã lấy làm quen, Mai Ẩn vừa bị đánh đuổi đi mọi người lại ăn uống nói chuyện trở lại, mọi chuyện xem ra như chưa hề xảy ra.
Trần Hưng Lễ ngồi cách đó vẫn chăm chú mắt không rời Lò A Bích. Thấy người này võ công lợi hại, tính khí lại lạnh lùng không phải là người dễ gần, hắn tỏ ý muốn kết giao bằng hữu với Lò A Bích nhưng vẫn còn phân trần không có cơ hội đến gần, nghĩ “Hắn ta quả nhiên không hề thua kém mình, Hắc Thiết Linh trước giờ ít xuất hiện trên giang hồ nhưng không phải là một ác đảng, rất có tiếng ở bắc Lão Ngoa, nếu ta kết giao được với người này quả nhiên có lợi cho việc phục hưng nhà Trần sau này!”.

Đám người Hắc Thiết Lĩnh ăn uống xong, mua thêm lương thực mang đi mà không nghĩ ngơi qua đêm ở tửu xuân lâu. Lò A Bích ra đến cửa, quắc mắt nhìn Trần Hưng Lễ. Vốn nãy giờ hắn phát hiện ra Trần Hưng Lễ quan sát mình đã mấy phần khó chịu, thấy Trần Hưng Lễ dáng vẻ nho nhã, phong thái khác người, biết hẳn là người của quan trường thì không muốn gây thêm chuyện chỉ gật đầu chào Trần Hưng Lễ một cái, Trần Hưng Lễ cũng mỉm cười chấp tay đáp lễ.
Trần Hưng Lễ thấy đám người Hắc Thiết Linh đi rồi cũng vội vàng tính tiền đi theo sau.
Thành Khu Túc vốn chia làm hai Bắc thành, Nam thành bởi một một con sông chảy ngang. Nước xanh trong vắt một màu, trong đêm tối hai bên bờ thuyền nhỏ tỏ chở đầy khí giới, tù phạm, quân binh đèn đuốc, cớ xí ngợp trời, kiếm một con thuyền nhỏ đi về phía Nam thành không phải dễ. Tìm mãi một lúc mới có một thuyền chài nhỏ chịu chở đi. Bên Nam Thành thì khác hẳn, ở đây không có chút khí khái nào là trong thời chiến mà bình lặng như tờ, trong ngoài thành im ỉm lúc lâu mới có vài tiếng chó sủa, nhà cửa tắt đèn tối mịt thật khó mà phần biệt được đường đi nước bước. Trần Hưng Lễ đuổi theo đám người Hắc Thiết Linh ra khỏi thành Nam Khu Túc hơn bốn dặm đến một khu rừng thì mất dầu tích, trời lại tối đen định thần quay bộ về thành lại nghe tiếng loảng xoảng binh đao phía trước. Trần Hưng Lễ mừng rỡ ra cước bộ chạy mau đến xem, thì thấy một toán quân Chiêm đèn đuốc sang bừng một khoảng rừng tối, đang ra sức vây bắt một đôi vợ chồng cùng hai đưa con nhỏ “Quả nhiên đám quân Chiêm to gan, đột nhập cả vào đất Đại Việt bắt người!” Hắn núp trong rừng quan sát mà không hề xuất diện, lộ mặt.
Hai vợ chồng đó chẳng ai khác chính là Lê Khoáng và Trịnh Thị Ngọc cùng hai con, từ lúc chia tay Cao Bát đến kinh đô Đồ Bàn, được ít ngày thì quay về, không ngờ dọc đường gặp phải toán quân Chiêm hà hiếp bắt bớ chạy miết đến đây. Lê Khoáng môt tay cầm kiếm một lúc đánh giết hơn năm sau tên nhưng thủy chung không phải là người võ nghệ cao cường bị trọng thương mấy chỗ trên người, sức kiệt lực tàn làm sao chống đỡ mãi được đám quân Chiêm đông đúc hơn. Đánh được một lúc Lê Khoáng bị thương kích đâm trúng đùi trái, bị đá lăn quay trên đất xoay người vất vả lắm mới tránh được mấy đường thương đâm xuống lần nữa. Đưa mắt nhìn lên thấy hai tên lính Chiêm cười hả hê bước đến gần Huỳnh phu nhân nói “Ha ha con nha đầu này ngoan ngoãn theo bọn ta hầu hạ thì phu quân ngươi sẽ được toàn thây, bằng không ta giết hai tên hài tử này trước, sau đó mới đến hắn!”
Hai tên nhảy đến giật hai đứa nhỏ ra khỏi tay Trịnh Thị, kiếm kề trên cổ chúng nói “Có theo bọn ta hay là không?”
Trịnh Thị khóc lóc nói “Thả hài tử ta ra!”
Lê Khoáng gào lên vung gươm bổ tới làm hai tên lính Chiêm trước mặt thất kinh tháo lui, rồi hùng hổ lao đến hai tên lính. Đám Chiêm binh thấy vậy hò nhau bủa đến một chém, một đánh đều trúng lưng và hông, Lê Khoáng gục xuống đất, đao trong tay bị tước mất. Một tên Chiêm binh đưa thương lên định thần đâm xuống kết liểu y thì nghe một tiếng rít dài, tên Chiêm binh bất thần hú dài một tiếng rồi ngã bịch xuống đất, đồng bọn giật mình đưa mắt nhìn hắn thì đã thấy chết tươi. Lê Khoáng ngạc nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, hai tên khác thấy vậy vung gươm chém tới y, nghe ‘vù vù’ lên hai tiếng cũng ngã vật ra đất tắc thở. Hai tên Chiêm binh gữ lấy hai đứa trẻ sợ hãi giữ khư khư vật thế thân ra trước quát tháo “Ai, ai! Mau ra đây!”