Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 11: Công Chúa Chế Vân






Từ lúc Cao Bát quay lại bản doanh thì hay người của phiệt trấn cùng quan quân triều đình đã rút hết cả vào rừng cấm rồi. Lại vô tình gặp phải Ma Lang Nhan, miễn cưỡng đánh nhau với lão vài mươi hiệp thì trúng độc chưởng ám toán, đành phải rút vào rừng trị thương. Đến tối y do dẫm mãi mới tìm được người của phiệt trấn, tìm hỏi Trần Hưng Lễ biết được hắn đang được lão Nguyễn dùng nội công đẩy chất độc ra ngoài,vẫn còn đang nghĩ ngơi, may là lục độc chưa ảnh hưởng đến tim gan mà giữ được tính mạng .
Trong rừng lương thực thiếu thốn đám quan binh kêu khổ, Lê Hán Thương cử mấy toán lính về bản doanh Ẩn Nam cướp lương thực đều bị phục binh Chiêm và đám người của phiệt trấn Âm Môn tiêu diệt hết, số còn lại không ai dám quay về nữa.
Lão Nguyễn Văn Dung xem trong đám người chỉ có Cao Bát là võ công cao hơn cả, đành mượn nhờ y quay lại bản doanh nghe tin tức về trấn chủ, luôn tiện mang theo vài chục người vào bản doanh cướp lương thực. Cao Bát chỉ đợi có vậy cùng đám đại hán phiệt trấn xuống núi đi đường tắt về bản doanh, gặp phải đám Chiêm binh tuần tra gắt gao quanh thành không làm sao vào được. Cao Bát đành để mọi người ẩn nấp trong rừng còn một mình đi vào trong thành xem tình hình thì nào ngờ gặp phải Lê Hiểu Bình.
***
“Công chúa quả nhiên ra tay thật tàn ác!” Cao Bát vừa điểm huyệt đã giữ chặt lấy vai Chế Vân, đám quân binh thấy vậy không dám xông vào, chỉ vây lấy xung quanh mỗi lúc một đông.

Khi đột nhập vào thành y dò la ra không ít chuyện, lại không ngờ biết được cô gái y say mê bần thần lúc sáng nay chính là Chê Vân điệt nữ của Chế Bông Nga.
Quả thực đúng là như vậy! Chế Vân không ngờ bị y không chế lại biết rõ lai lịch của mình thì không khỏi thất kinh, hắng giọng nói.
“Các ngươi đừng hòng thoát khỏi đây, Lão sư gia đã bày thiên la địa võng xung quanh rồi, có mọc thêm cánh cũng đừng hòng ra được!” Chế Vân nàng vừa bực bội vừa giận khi bị điểm huyệt đau đớn, lại bị tay Cao Bát nắm chặt lấy vai đau không chịu được nói thêm “Buông tay thối nhà ngươi ra khỏi người ta mau, không thì đừng trách ta!”
“Công chúa đã nằm trong tay ta ắt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cao Bát vẫn giữ chắt lấy vai Chế Vân nhếch miệng cười khổ, trong lòng y rất lo lắng khi bọn Chiêm binh vây mỗi lúc một đông. Đám cao thủ ẩn nấp phía sau còn chưa rõ thân thế chỉ đợi sơ hơ là ra tay mấy phần nguy kịch. Y thân thể vẫn còn chưa hồi phục hẳn, khi động thủ với Ma Lang Nha bị lão ác nhân ám toán đã có ý khiếp sợ không còn dám khinh địch nữa. Đương nhiên y làm sao dám buông tay ra khỏi người Chế Vân cho được.
“Công Chúa đang ở trong tay ta, các ngươi chỉ cần manh động đừng trách ta lưu hạ vô tình!” Đám Chiêm binh nghe nói vậy đã xôn xao đưa mắt nhìn nhau đều lui lại mấy bước, dãn ra xung quanh.
“Ngươi dám!” Chế Vân cười nói.
Lê Hiểu Bình nép sát bên cạnh, ngực vẫn còn tê rần khi bị nàng đánh trúng, mặt nhăn nhăn nhó nhó nghe Chế Vân nói gã đã tức điên lên miệng lẩm bẩm mắng “Con nhãi ranh đánh ta một chưởng ra khỏi đây ta sẽ đánh cho ngươi hai chưởng.” Nói rồi lớn giọng. “Cao đại ca đừng nói nhiều nữa chúng ta hãy thoát ra khỏi đây trước đã!”
“Lê đệ nói phải lắm!” Cao Bát đẩy Chế Vân về phía Lê Hiểu Bình nói thêm “Đệ giữ công chúa làm con tin ta sẽ mở đường. Chỉ cần chúng manh động đệ cứ tự quyết lấy.” Cao Bát nói vẻ cứng rắn, đám Chiêm binh nghe vậy đều la hoảng lùi lại mở đường cho ba người đi ra ngoài.
Cao Bát đi trước, Lê Hiểu Bình tay giữ chặt lấy vai Chế Vân bước theo sau. Ra khỏi khu đại sảnh Lê Hiểu Binh chỉ vừa rời mắt một chút đã thấy ánh chớp lóe lên, một lưởi đao đã chém tới giữa đỉnh đầu, gã la hoảng nhưng tay lại càng giữ chặt lấy vai Chế Vân hơn không buông ra. Chỉ nghe Chế Vân thét lên một tiếng đau đớn bởi bàn tay của gã. Lưỡi đao thình lình biến chiêu chém xuống không khí xẹt qua gáy Lê Hiểu Bình trong gang tấc.
Thì ra tên vừa vung đao chém tới là gã lùn Đinh Ngô Tự, hắn chỉ dùng hư chiêu bức Lê Hiểu Bình buông Chế Vân ra nào ngờ gã không buông ra mà sấn tới sát người Chế Vân hơn. Hắn mấy phần là sợ tổn thương đến công chúa nên chỉ biến chiêu chém ra không trung nhưng mấy phần lợi hại. Cáo Bát thấy vậy vung chưởng đánh tới bức hắn lúi ra xa mấy bước.

Hắn tuần tra mấy căn nhà gần đó thì nghe tiếng báo động vội chạy đến đã thấy Chế Vân bắt làm tin. Hắn ẩn nấp phía sau đám Chiêm binh thấy Lê Hiểu Bình mấy phần lóng ngóng, biết gã võ công kém cỏi chỉ đợi đảo mắt mất tập trung liền vung đao chém đến, nào ngờ gã không buông lại nép sát ra sau lưng Chế Vân. Hắn định biến chiêu chém ngang lưng Lê Hiều Bình thì đã thấy chỉ lực của Cao Bát đánh tới mấy phần ngụy dị khó lường. Đương nhiên hắn đã thấy Cao Bát giao đấu với Ma Lang Nha biết qua sự lại hại của Huyệt Tịch Thần Công của gia tộc họ Cao. Thấy mình khó lòng chống nổi vội tháo lui mấy bước không dám khinh xuất tiến lên nữa.
Hắn đưa tay ra hiệu đám Chiêm binh nhường đường cho cả ba đi ra ngoài.
“Công chúa có chuyện gì thì các người đừng trách ta!” Đinh Ngô Tự gào lên dọa nạt mấy phần là muốn kêu thêm viện binh tiếp ứng.
Cao Bát thấy hắn mắt nhìn quanh liếc láo đã mấy phần đa nghi nên không dám nán lại thêm. “Làm phiền các ngươi! Bọn ta thoát khỏi đây thì công chúa không có mệnh hệ gì.” Y chợt nhìn thấy vai áo của Lê Hiểu Bình còn vất vưởng mấy xâu thịt liền nói thêm “Mau mang đến ngay một xe lương cho ta!”.
Định Ngô Tự thấy y chợt hỏi đến lương thực thì ngớ người, phúc chốc mới hiểu ý liền hô hào đám quân binh thu xếp ngay một xe đẩy chất đầy lương mang đến. Hắn nghĩ làm theo yêu cầu của y như thế cũng tốt chỉ cần kéo dài thời gian một lúc viện bình sẽ đến, với lại mang theo một xe lương thì không thể nào ra khỏi đây nhanh được. Nghĩ vậy hắn vô cùng đắc ý. Một mình hắn lúc này không thể nào là địch thủ của Cao Bát được nên mấy phần xuống giọng không dám tỏ ra muốn động thủ.
“Ngươi cứ từ từ chúng ta sẽ chuẩn bị ngay một xe đầy lương thực!” Đinh Ngộ Tự ậm ự nói.
“Nhà ngươi đừng hòng giở trò, công chúa nằm trong tay ta chỉ cần các người có ý gì ta lập tức ra tay!”
Cao Bát giơ tay phải lên, kình lực phát tác một luồng hào quang đỏ rực tỏa ra, đám Chiêm binh đều kêu ồ lên một tiếng tháo lui thêm mấy bước, Đinh Ngô Tự mặt nhăn lại cau có.
Thật ra Cao Bát đã vận hết công lực lên bàn tay một tuyệt kỷ nổi tiếng của gia tộc họ Cao được Cao Thần dày công sáng tạo, được lão gọi là Bát Chưởng Thần Lực uy lực vô cùng, chiêu thức này lấy nội lực làm chủ đạo để lấp đi chỗ mềm yếu của Huyệt Tịch Thần Công chỉ lấy chiêu thức nhanh nhẹn làm kỳ chiêu. Một chưởng chứa đấy nội lực chỉ có thể trạng nội công dồi dào mới dùng được, ai dám giao chưởng chống dở gần như tám, chín phần là thiệt mạng may mắn thì tàn phế suốt đời. Cao Bát là đời thứ hai được lão chuyền thụ, tuy là võ học tinh thâm, thể chất Cao Bát thông minh nhưng nội lực của y chưa đạt đến cảnh giới, thân thể lại bị nội thương chiêu thức vừa vận dụng đã chỉ ra mấy sở hở, nếu gặp phải cao thủ bất tất sẽ nhận ra mấy điểm yếu đó. Người vận nội lực quá sức Bát Chưởng Thần Lực khi bị địch nhân né tránh được ngươi ra chiêu mười phần là kiệt sức. Cao Bát biết vậy chỉ liều lĩnh ra chiêu chấn nhiếp đám đông, thật ra chỉ là hư chiêu. Công lực hiện giờ của y là mấy phần không thể phát huy được tiềm lực của chiêu thức, y lo lắng bọn viện binh sẽ đến, cùng lúc mấy tên ma đầu động thủ chắc rằng sẽ nguy đến tính mạng. Y vẻ mặt như không, cánh tay vẫn vận kình lực không thôi.
“Các ngươi xem Bát Chưởng Thần Lực của ta thế nào nhé.” Cao Bát vừa cười gượng vừa nói lớn.

Đám Chiêm binh thấy thần lực ngày càng mạnh, khối cầu đỏ rựt ngày càng lớn, Cả bọn vẻ khiếp sợ vội vã tháo chạy ra phía sau, Định Ngô Tự cũng phát khiếp. Hắn biết chiêu thức Bát Chưởng Thần Lực uy lực thiên hạ trên đời không mấy ai dám chống đỡ nghĩ vậy hắn cũng tháo lui gào thét đám quân mau mau kéo xe lương đến.
“Công chúa bọn hạ thần xin lui trước!” Hắn cúi đầu vái lạy rồi cùng đám quân binh chạy về phía sau.
“Các người đều là lũ hèn nhát, ta sẽ không tha cho các ngươi.” Chế Vân môi mím chặt nhưng thấy Cao Bát nội lực phi thường cũng tỏ vẻ sợ hãi nói “Người dám làm gì ta?”
“Công chúa bớt giận, tại hạ chỉ vì tình thế không dám đắc tội” Cao Bát thu lại chưởng lực miệng nhếch lên cười nói.
Vừa nói dứt lời đã thấy bốn tên Chiêm binh cố sống cố chết đẩy chiếc xe lương ra ngoài hành lang, y ra hiệu cho bọn chúng đi ra bên ngoài rồi mặt có chút biến sắc.
“Ngươi không thả ta ra?” Chế Vân cả cơ thể đều cứng đơ chỉ hai chân là đi được ngứa ngáy khắp người không sao chịu được. “Giải huyệt đạo cho ta mau!”
“Ta sẽ giải huyệt cho công chúa khi nào đến nơi an toàn trước!” Cao Bát hất hàm cho Lê Hiểu Bình dắt theo Chế Vân đi vào rừng.
Lê Hiểu Bình tay trái giữ chặt lấy vai Chế Vân, tay phải cầm thanh đao, mặt không dám ngó nghiên nữa. Cả ba cùng bốn tên Chiêm binh đẩy xe lương đi thẳng vào trong khu rừng không dám chậm trễ.