Năm ngày sau, cảnh vật trong Tiết gia trang nhuốm một màu u buồn, tang tóc đến rợn người. Các hào khách đã ra về cả sau khi nhận một phần quà trọng hậu. Người chết thì cũng đã được tẩm liệm, gởi về cố quận kèm theo vài ngàn lượng bạc cho gia quyến nạn nhân. Người sống thì hớn hở kể lể khắp nơi về cuộc chiến khốc liệt và chiến thắng vinh quang ở Tiết gia trang, khiến thanh danh Thuần Vu Kỳ vang dội khắp sông hồ.
Nhưng khổ thay, chàng trai thần dũng kia lại đang chờ chết trong một căn phòng ở dãy Tây Sương. Tỵ Tà thần châu đã không thắng được chất kỳ độc của Huyết Hồn chưởng pháp, chỉ giúp nạn nhân kéo dài cơn hấp hối. Các bậc danh y đất Nam Dương cũng đều bó tay, thểu não lắc đầu.
Ngạo Thế Thần Ông đã đi ngay Hòa Sơn tìm Trương tổ sư nhưng không có hy vọng vì Chân nhân đã nói rằng sẽ đi Nam Hải ngoạn cảnh Hạ Long của đất Giao Châu.
Lang Nha mỹ nhân và Trại Ngu Cơ túc trực ngày đêm chăm sóc Thuần Vu Kỳ.
Mặt hoa hốc hác, mắt thâm quầng. Họ chẳng còn úy kỵ câu nam nữ hữu biệt, tự ý thay y phục và tắm rửa cho bệnh nhân. Thuần Vu Kỳ hoàn toàn mê man, không làm chủ được việc tiêu tiểu.
Tiết trang chủ biết cháu mình khó qua khỏi nên đã cho người mang thư hỏa tốc đến Thuần Vu gia trang báo hung tin.
Mấy hôm nay trời lại đổ mưa dữ dội khiến lòng người thêm buồn bã lạnh lùng.
Đêm mùng chín tháng sáu, dông gió kéo đến cùng với mưa to, làm cho toán gia đinh tuần tra phải ẩn mình dưới mái hiên và chó cũng bị nhốt chặt. Vả lại Công Lý hội chủ bị trọng thương, chẳng thể nào sớm quay lại tấn công lần nữa được.
Quả thực là đêm ấy không hề xảy ra sự cố gì, nhưng mờ sáng đã nghe tiếng thét thất thanh và tiếng khóc lóc của hai ả giai nhân. Tiết Cao Vân, Huyền Cơ thư sinh vội chạy đến xem thử. Thì ra, đêm qua có người vào đây điểm huyệt hai nàng rồi mang Thuần Vu Kỳ đi mất.
Huyền Cơ thư sinh cau mày :
- Lạ thực. Kỳ nhi chỉ còn thoi thóp, hung thủ bắt đi thì có ích gì nhỉ?
Thường thì Hách Nham vẫn thường lẩn quẩn quanh phòng bệnh nhân để canh giữ và chờ sai bảo. Thế mà giờ đây chẳng thấy gã đâu, Lư Thiếu Kỳ sinh nghi, ra lệnh tìm họ Hách. Bọn gia đinh sớm quay lại, hốt hoảng báo cáo :
- Bẩm Tiết trang chủ và Lư lão gia. Hách Nham đã biến mất cùng với hành lý. Gã có để lại một phong thư trên gối Tiết Cao Vân tái mặt, nhận thư mở ra xem :
“Tiết trang chủ nhã giám. Hách mỗ không thể khoanh tay đứng nhìn công tử chết dần mòn, đành liều mình một chuyến. Hách mỗ sẽ đưa công tử đi tìm một vị đại thần y ẩn dật. Ông ta tính tình cổ quái nên tại hạ không thể tiết lộ địa điểm. Nếu may mà công tử thoát chết tất sẽ sớm quay về.
Hách Nham bái bút”
Huyền Cơ thư sinh cũng cùng xem, thở dài bảo :
- Nếu quả đúng là Hách Nham đưa Kỳ nhi đi tìm Tử Bất Y lão quái, sư đệ của Vô Ngôn Kỳ Hiệp, thì hay lắm. Lão già cổ quái ấy có tài khởi tử hồi sinh, y thuật bậc nhất thiên hạ.
Cả nhà nghe vậy cũng yên tâm không tính đến chuyện đuổi theo Hách Nham nữa.
Trại Ngu Cơ thút thít :
- Nhưng chúng ta sẽ giải thích với Nhị Cô và Nhị Cô Trượng thế nào đây?
Tiết trang chủ bối rối đáp :
- Chết thực. Kỳ nhi đã vì Tiết gia mà thọ thương, này lại mất tích thì ta còn mặt mũi nào gặp họ đây?
Huyền Cơ thư sinh động tâm bấm độn, tư lự nói :
- Tượng quẻ rất quái dị, hư thực khó phân, nhưng tựu trung là trong vòng một tháng không có khách thương xa nào đến đây.
Nam Dương và Khai Phong cách nhau chưa đến ngàn dặm, đi về chỉ độ hai mươi sáu ngày, vậy sao vợ chồng Thuần Vu Hồng lại chậm trễ?
Lang Nha mỹ nhân nghe thế thầm lo lắng cho cuộc điều tra thực giả ở Thuần Vu gia trang, liền đem vụ án kia kể cho mọi người nghe. Ai ấy điều kinh ngạc nhưng vẫn khẳng định được thực hư. Thứ nhất là vì kẻ giả mạo thì chẳng dại liều mình. Thứ hai là dung mạo chàng câm rất giống với ông ngoại là Tiết Công.
Sau khi bàn bạc hồi lâu, Tiết Cao Vân quyết định dọn nhà vào thành Nam Dương cư trú. Họ Tiết có sẵn một cơ ngơi đồ sộ gần sát huyện đường, chẳng sợ Công Lý hội tìm đến. Còn nơi đây sẽ giao người trông coi và chờ đợi Thuần Vu Kỳ quay về. Chuyện nhà họ Tiết đã tạm ổn, chúng ta sẽ trở lại với Thuần Vu Kỳ.
Chàng trai tội nghiệp kia được Hách Nham cõng chạy về hướng Nam. Đi một quãng, họ Hách ghé tiểu trấn mua cỗ xe độc mã, chất đầy nệm để chủ nhân nằm cho êm ái. Gã tiếp tục xuôi Nam, dọc đường chỉ cho bệnh nhân uống nước và vài viên thuốc màu xanh nhạt. Gã chăm sóc Thuần Vu Kỳ rất chu đáo, chẳng kém gì hai ả Tố Nga kia.
Ba ngày sau, cỗ xe độc mã đã đến địa phận phủ Hồ Bắc. Hách Nham rời quan đạo, rẽ phải, đến xế chiều thì dừng chân cạnh một khu rừng già âm u. Cánh rừng bạt ngàn này kéo dài đến tận bờ Bắc sông Hán Thủy. Nổi tiếng có nhiều ác thú như hổ báo, gấu, mãng xà . Hách Nham gởi cỗ xe cho nhà lão tiền phu ở bìa rừng rồi bồng Thuần Vu Kỳ tiến vào đường mòn. Đường trong rừng quanh co, nhiều lối rẽ dọc ngang. Song họ Hách đã thông thuộc nên chẳng sợ lạc, cước trình rất nhanh. Nửa canh giờ sau, gã đến một tràng trống rộng lớn, không có cỏ mà chỉ toàn những luống đất thẳng tắp trồng thảo dược, tỏa mùi thơm dễ chịu. Chính giữa khu vườn thảo dược ấy là một khoảnh râm mát gồm mấy chục gốc cổ thụ. Và dưới tàn cây có một căn nhà gỗ năm gian, cất theo hình chữ Đinh nằm ngang. Khu nhà được bao quanh bằng rào trúc nhưng không đủ kín nên bầy gà chui qua chui lại dễ dàng Hách Nham đẩy cửa rào bước vào và được chào đón bằng một tràng quát tháo chửi rủa :
- Thằng câm chết tiệt kia. Ba năm nay ngươi đi đâu mà giờ mới quay lại? Ngươi hại chết lão phu rồi.
Và người chửi bới từ trong nhà phóng ra như bay. Đó là một lão nhân thân thấp, mập mạp, tóc hoa râm, râu cằm dài đến tận rốn, da mặt trắng trẻo nhưng không đẹp lão vì mắt híp, mũi to, môi dầy.
Lão ta mặc tấm đạo bào màu xanh bạc thếch, có vào mụn vá vụng về. Tuy là đạo sĩ nhưng lão chẳng hề có chết tiêu khí nào cả.
Đến nơi, nhận ra người mà Hách Nham đang bồng rất xa lạ với mình, lão giận dữ nhảy đong đỏng :
- Lão phu bảo ngươi đi tìm tên tiểu tử Đào Tam Mộc, sao ngươi lại vác cái của nợ khác về đây?
Hách Nham chẳng nói chẳng rằng, xăm xăm bước vào nhà, đặt Thuần Vu Kỳ lên chỏng tre rồi vơ lấy bình trà trên bàn tu ừng ực Xong xuôi gã mỉm cười với lão đạo sĩ và bắt đầu ra dấu, y nói :
- Bẩm sư thúc. Đào sư đệ đã biến mất tăm, tiểu diệt chẳng thể nào tìm ra. Nay tiểu điệt đem người khác về thay thế.
Lão đạo sĩ béo lùn này chính thực là Tử Bất Y lão quái Vệ Túc Đạo, sư đệ của Vô Ngôn Kỳ Hiệp.
Lão nhăn mặt, trợn mắt quát :
- Ngươi biết quái gì mà nói. Chỉ có người không sợ độc mới làm chồng Cơ nhi được mà thôi. Vả lại gã kia non choẹt, thua sư muội ngươi cả chục tuổi, đâu xứng để sánh đôi.
Hách Nham xua tay, bước đến bên chõng tre, rút viên Tỵ Tà thần châu ra khỏi miệng Thuần Vu Kỳ đưa cho Tử Bất Y xem. Lão nhận ra của quí mừng rỡ lẩm bẩm :
- Hay lắm. Xem ra có thể được đấy. Gã ấy mà nuốt viên ngọc này vào bụng thì có thể sánh duyên với Cơ nhi nhà ta.
Được voi đòi tiên, lão cao giọng tra hỏi lai lịch chàng rể tương lai :
- Này Hách sư diệt. Thế gã này gia thế ra sao, bản lãnh võ công đến mức nào, hay chỉ là kẻ bất tài?
Hách Nham đắc ý ra dấu và chấm trà viết chữ trên mặt bàn khi đụng đến những danh từ riêng :
- Sư thúc chớ lo? Vị công tử đây tên gọi Thuần Vu Kỳ, con trai nhà đại phú đất Khai Phong, còn võ nghệ thì đáng xưng vô địch vì là đồ đệ của tổ sư phái Võ Đang.
Tử Bất Y giật bắn mình, há hốc miệng :
- Ngươi không nói khoác đấychứ. Trương Tam Phong chết đã ba chục năm rồi mà?
Hách Nham liền đem tông môn, tổ tiên ra thề thốt, bảo đảm cho lời nói của mình.
Được rể quí như vậy, Tử Bất Y chẳng còn mong gì hơn, cuống quít chạy đến xem xét thương thế của Thuần Vu Kỳ. Lão rút kim bạc trích máu dầu ngón tay bệnh nhân, đưa lên ngửi và nếm thử. Lão bối rối nói :
- Té ra y trúng phải chất kỳ độc của Huyết Hồn chưởng. Hèn gì Tỵ Tà thần châu cũng không cứu nổi. Việc này phải nhờ đến mụ La Sát xinh đẹp nhà ta mới xong.
Ông quay sang bảo họ Hách :
- Hách Nham. Ngươi mau bồng gã này theo lão phu sang Trúc Viên.
Bỗng lão đỏ mặt lẩm bẩm :
- Mẹ kiếp. Ba năm nay mụ ấy không cho lão sờ đến, thật tức chết đi được.
Hách Nham toét miệng cười, hiểu rằng sư thúc mình đã khổ sở vì thèm khát đến mức nào. Sư Thẩm Nương của gã dữ dằn như cọp nhưng xinh đẹp, hấp dẫn tuyệt trần.
Tử Bất Y đi trước, Hách Nham bồng Thuần Vu Kỳ theo sát, đi ra phía sau. Cách đấy không xa có một khu vườn trúc um tùm, xanh biếc nhưng lại mù mịt sương khói, trông như ảo ảnh.
Tử Bất Y kết hôn với Độc Cơ Lạc Anh Cháu, sinh được một nữ nhi kiều diễm xinh như tiên nga. Khổ thay, năm hai mươi hai tuổi, Vệ Tích Cơ vào rừng chơi, ăn lầm một quả độc. Vợ chồng Tử Bất Y hết sức chữa trị, cứu được mạng ái nữ nhưng không sao trục được hết chất độc ra ngoài. Thế là Vệ Tích Cơ biến thành độc nhân, chẳng thể kết hôn được. Sau hơn năm suy nghĩ đến bạc cả tóc, Tử Bất Y mới tìm ra phương thức giải độc.
Lão đã dùng phép châm cứu và nội công dồn dư độc về kinh Túc Thiếu Âm Thận Khu ở các huyệt Đại Hách, Hoàng Cốt. Khi giao hợp, chất độc sẽ theo âm nguyên thoát ra Vì vậy Vệ Thần Y đã đi tìm một chàng trai tướng mạo anh tuấn căn cơ sáng láng, đem về làm đệ tử Đào Tam Mộc là một thư sinh nghèo, tuổi đã ba mươi mà chưa đỗ đạt, cơm ăn bữa đói bữa no, nên đã vui vẻ nhận lời Trong suốt bảy năm, Tử Bất Y tận tâm truyền dạy võ nghệ, y học và đồng thời cho Đào Tam Mộc uống những loại thuốc quí, cố biến y thành người không sợ độc để làm rể của mình.
Nào ngờ, ba năm trước, họ Đào lấy trộm y kinh, độc kinh và một số vàng ngọc, bỏ trốn mất biệt. Vợ chồng Vệ Túc Đạo phát điên lên vì thất vọng, cãi nhau một trận long trời lở đất. Độc Cơ trách chồng là kẻ ngu xuẩn, đui mù, chọn giặc về làm rể. Bà tuyên bố cắt đứt duyên tình, bắt Tử Bất Y phải tìm cho được Đào Tam Mộc về mới nối lại ái ân.
Độc Cơ dù đã gần sáu mươi nhưng nhờ giỏi y thuật nên chẳng chịu già, nhan sắc luôn mặn mà, thân thể săn chắc, mịn màng, quyến rũ khiến lão họ Vệ chết mệt. Phải xa vợ ba năm, Tử Bất Y cơ hồ phát điên lên được. Lão cũng là Thần Y nên sức lực dồi dào, dục tính còn rất vượng. Giờ đây lão hí hửng rảo bước về phía vườn trúc, mơ màng nghĩ đến lúc được ôm lấy thân bình tuyệt diệu của Độc Cơ, mặt nóng bừng bừng.
Trúc Viên là một trận kỳ môn hình tròn, đường kính rộng độ ba chục trượng vây lấy căn nhà gỗ ba gian nhưng được trang trí lực kỳ đẹp mắt, đầy đủ những vật dụng đắt tiền, tiện lợi. Độc Cơ Lạc Anh Châu và ái nữ Vệ Tích Cơ sống ở nơi này. Thỉnh thoảng bà dắt con gái ra thăm Tử Bất V, chỉ tổ khiến họ Vệ trằn trọc suốt đêm ấy Đến bìa vườn trúc, Tử Bất Y hớn hở cao giọng gọi :
- Bớ phu nhân. Ta đã mang được rể quí về đây. Bà mau mở cửa trận cho lão phu vào.
Chẳng hiểu Độc Cơ làm thế nào mà làn sương mờ trong rừng trúc biến mất, lộ rõ đường đi vào. Độc Cơ không thèm ra đón, chễm chệ cùng ái nữ ngồi cạnh bàn bát tiên nơi gian giữa mà chờ đợi. Đây là phòng khách, có cả một chiếc tràng kỷ bằng gỗ quí, quang dầu bóng loáng, khác hẳn cỗ chõng tre rẻ tiền ở nhà Tử Bất Y. Hách Nham gật đầu chào Độc Cơ và mỉm cười với sư muội. Rồi đặt Thuần Vu Kỳ xuống tràng kỷ. Tích Cơ hiếu kỳ bước đến xem, thích thú vuốt ve gương mặt hốc hác, xanh xao nhưng hiền hậu của chàng trai.
Vệ Tích Cơ hoàn toàn giống mẹ chứ chẳng giống cha. Nàng xinh đẹp tuyệt trần và có nước da trắng như bông bưởi. Tuy đã ba mươi hai mà trông nàng trẻ trung lạ lùng.
Tính Cơ khá cao. Thân hình đầy đặn, nở nang không đúng với tiêu chuẩn người gầy như hoa cúc đương thời. Nhưng cũng vì thế mà nàng rất gợi cảm. Về tính tình thì Tích Cơ ngây thơ chẳng kém Thuần Vu Kỳ vì suốt đời chưa hề ra khỏi khu vườn rậm.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, vợ chồng Tử Bất Y tiến hành chữa trị cho Thuần Vu Kỳ.
Sáu hôm sau, chàng rể tương lai của nhà họ Vệ mở mắt, ngơ ngác trước cảnh vật xung quanh. Cô gái xinh đẹp, có sống mũi Thông Thiên Đình cao quý, đôi mắt to tròn đen láy và đôi môi anh đào đỏ thắm, nổi bật trên nước da trắng như ngọc kia là ai mà lại lau mặt cho chàng?
Tuy đã hồi tỉnh, thoát khỏi tử thần nhưng cơ thể Thuần Vu Kỳ mỏi mệt rã rời. Tứ chi rũ liệt, không thể ra dấu hỏi han. Chàng đành mỉm cười để chào mỹ nhân và biểu lộ lòng biết ơn.
Mùi thức ăn thơm phức từ dưới bếp xông lên khiến bụng chàng sôi sùng sục.
Người đẹp câm lặng kia hiểu ý xuống bưng lên một tô cháo sền sệt, chẳng hiểu nấu với thứ thịt gì, đút từng muỗng vào miệng người bệnh.
Nàng thản nhiên đỡ Thuần Vu Kỳ ngồi dựa lòng mình vì nằm thì không ăn được.
Sau đó, nàng cho Thuần Vu Kỳ uống thuốc và châm cứu toàn thân. Mặt hoa đỏ bừng vì e thẹn trước thân thể lõa lồ của chàng nhưng nàng vẫn chẳng run tay, cắm từng mũi kim bạc một cách rất chuẩn xác.
Chiều đến, nàng bồng Thuần Vu Kỳ ra ao nước sau nhà kỳ cọ tắm rửa chu đáo như người mẹ chăm sóc hài nhi.
Sau mười ngày tĩnh dưỡng cơ thể bệnh nhân đã hồi phục, có thể đi lại được. Việc đầu tiên mà Thuần Vu Kỳ làm là vòng tay cảm tạ và ra dấu hỏi han. Lạ thay, mỹ nhân hoàn toàn thông hiểu, dịu dàng đáp :
- Thiếp là Vệ Tích Cơ, sư muội của Hách Nham. Họ Hách đã đưa công tử đến đây nhờ thiếp chữa trị.
Thuần Vu Kỳ lộ vẻ áy náy :
- Đa tạ đại ân cứu mạng. Song việc này đã làm hại đến danh tiết của cô nương, khiến tại hạ chằng yên lòng.
Vệ Tích Cơ bẽn lẽn đáp :
- Thiếp chỉ là một cô gái bất hạnh, suốt đời phải sống trong cánh rừng hoang dã này, danh tiết mà làm gì? Công tử có thương thì ban cho thiếp vài ngày hạnh phúc là quá đủ rồi.
Thuần Vu Kỳ bối rối :
- Nhan sắc của cô nương kiều diễm như tiên nga, sao không xuất giá mà lại chịu chôn vùi trong cảnh tịch mịch, cô đơn?
Tích Cơ ai oán thổ lộ :
- Thiếp vô tình ăn nhằm một quả lạ, toàn thân đầy chất độc, chẳng thể lấy chồng được. Duy có công tử đã nuốt Tỵ Tà thần châu nên mới không bị hại.
Thuần Vu Kỳ trầm ngâm một lúc lâu, do dự chẳng biết tính sao. Tích Cơ thấy thế bỏ đi xuống bếp, bưng cơm và thức ăn lên, không hề nhắc lại yêu cầu.
Đêm ấy, cũng như những đêm trước. Tích Cơ thản nhiên trèo lên giường nằm cạnh Thuần Vu Kỳ. Chàng câm nghe mùi da thịt thơm ngát mà chẳng động tâm nhưng lòng miên man suy nghĩ đến những gì mà người con gái đáng thương kia đã ban cho mình. Và cả cái cảnh cô đơn đáng sợ của một nữ nhân tuyệt đẹp mà không sao tìm được một người phối ngẫu.
Chàng là người học theo đạo của tự nhiên, không bị ràng buộc bởi lễ giáo Khổng Mạnh, nên xem nhu cầu dục tính, và sinh sản là tất yếu. Một con mái đến mùa động dục đều cần đến con trống. Vậy thì tại sao người con gái tốt bụng này lại phải chịu cảnh đơn chiếc lạnh lùng? Phải chăng đây là duyên nợ khi chỉ mình chàng đủ điều kiện ân ái với Tích Cơ? Bậc Chân nhân không cưỡng cầu, thuận duyên mà hành động, sao chàng lại cố chấp làm gì? Chàng có thể từ chối Lang Nha mỹ nhân hay Trại Ngu Cơ nhưng không thể thờ ơ với người đẹp đáng thương này.
Cuối cùng, Thuần Vu Kỳ mỉm cười tự nhủ :
“Trời ban cho ta một cô vợ vừa đẹp vừa nhân hậu, vừa giỏi nghề thuốc thang, sao ta lại phải sợ”.
Lòng đã thông, chàng quay sang ôm lấy mỹ nhân, vầy duyên cá nước.
Thân hình đầy đặn, nảy nở của Tích Cơ quyến rũ hơn Thuần Vu Tiệp bội phần, khiến Thuần Vu Kỳ say đắm, miệt mài ân ái. Lạ thay, tuy công lực mất hết mà chàng vẫn dũng mãnh, chẳng hề nghe mỏi mệt.
Tuần trăng mật ngọt ngào kéo dài đến tận thượng tuần tháng tám và Tích Cơ thản nhiên nói :
- Đã đến lúc chàng phải lên đường đi núi Võ Đang, xin đừng vì thiếp mà lỗi hẹn với ân sư.
Thuần Vu Kỳ mỉm cười viết :
- Nếu nàng còn bậc trưởng bối thì hãy cho ta bái kiến để ngỏ lời cầu hôn.
Tích Cơ buồn bã thỏ thẻ :
- Chàng có biết rằng năm nay thiếp đã ba mươi hai tuổi rồi hay không?
Thuần Vu Kỳ cười xòa :
- So với tuổi của trời đất thì ba mươi hai hoặc hai mươi ba cũng chẳng khác nhau. Huống hồ tâm tính nàng trong trắng, ngây thơ như trẻ nhỏ, sao có thể già được. Ta quyết chẳng chịu mất một cô vợ đẹp như nàng.
Rồi chàng ôm nàng vào lòng như biểu lộ quyết tâm chiếm hữu.
Tích Cơ sung sướng đưa tình lang ra khỏi Trúc Viên, đến căn nhà gỗ của Tử Bất Y.
Vợ chồng họ Vệ và Hách Nham mừng rỡ đón tiếp. Nghe ái nữ kể lại ý định cầu hôn của Thuần Vu Kỳ, Vệ Túc Đạo hoan hỉ phi hường, cười ha hả :
- Hay lắm. Hay lắm. Không ngờ tiểu tử này lại là người chí tình và có mắt tinh đời. Lão phu rất vui lòng nhận ngươi làm rể.
Độc Cơ cũng vui vẻ tán thành cùng chồng nhận lễ ra mắt của rể quí. Bà nhìn chàng bằng ánh mắt yêu thương, ân cần bảo :
- Tích Cơ tuy khờ khạo chuyện đời nhưng rất thông tuệ, đã học hết nghề y và độc của vợ chồng ta. Có Cơ nhi sát cánh hành hiệp, hiền tế chẳng phải sợ bất cứ tên ác ma nào cả. Chuyện cưới xin tùy họ Thuần Vu quyết định ngày giờ.
Tử Bất Y cười hề hề :
- Nếu lỡ có mang trước ngày cưới thì cũng chẳng sao. Lão phu và mẹ của Cơ nhi ngày xưa cũng thế.
Độc Cơ thẹn đỏ mặt, phát một chưởng đau điếng vào tấm lưng dầy đầy thịt mỡ của đức ông chồng lỗ mãng, chẳng biết giữ mồm giữ miệng. Và bà chữa thẹn :
- Kỳ nhi chớ nghe nhạc phụ ngươi nói càn. Hai ngươi cứ yên tâm vì số của Tích Cơ phải đúng ruổi ba mươi lăm mới khai hoa nở nhụy.
Thuần Vu Kỳ phục lăn, không ngờ mẹ vợ lại tinh thông cả khoa Tử vi Đẩu sổ Dường như con số tuổi tác của Tích Cơ khiến Tử Bất Y áy náy cho con rể, liền an ủi :
- Này hiền tế, tuy Cơ nhi hơi lớn tuổi nhưng được chúng ta cho thụ dụng kỳ trân nên trẻ rất lâu. Kỳ nhi cứ nhìn lão phu và mụ la sát này đây là rõ. Lão phu đã già lụ khụ mà mụ ta cứ hơ hớ xuân thì, khiến lão phu lo ngay ngáy vì sợ mất vợ.
Thuần Vu Kỳ phì cười, cảm thấy mến lão nhạc phụ thô mãng thực thà này.
* * * * *
Gần giữa tháng tám, một cỗ xe song mã sang trọng dừng bánh trước tòa Thái Hòa đại lữ điếm trong thành Quang Hóa, phủ Hồ Bắc. Đây là khách sạn đắt đỏ nhất thành nên vẫn còn phòng trống, mặc dù khắp nơi tràn ngập khách giang hồ. Hầu hết những kẻ mang danh đại hiệp, thiếu hiệp thường rỗng túi hoặc chỉ có vài lượng bạc phòng thân, chẳng dám bước qua cửa cái lữ điếm có giá cắt cổ này.
Thời nào cũng thế, câu “Phi thương bất phú” luôn đúng đắn. Kẻ học võ vác gươm dong ruổi giang hồ thì làm quái gì ra tiền?
Thái Hòa đại lữ điếm là nơi dành cho bậc đại phú, đại quan nghỉ chân mỗi lúc viếng cảnh Võ Đang sơn. Hai gã tiểu nhị sạch sẽ, sáng láng nở nụ cười tươi tắn, khom lưng chào đón thượng khách. Chỉ cần nhìn bộ áo gấm xanh đắt tiền của gã phu xe là cũng đủ biết chủ nhân giàu đến mức nào. Thường thì bọn gia nhân chỉ được mặc áo vải Hán tử đánh xe mở cửa hông, cung kính mời đôi người ngọc bước xuống. Tuổi họ chỉ độ ngoài đôi mươi, võ phục giản dị nhưng toàn bằng gấm và lụa thượng hạng đất Hàng Châu.
Trương Tam Phong chân nhân không muốn bọn đệ tử Võ Đang biết mình còn sống nên Thuần Vu Kỳ chẳng thể nhận là học trò của ông được. Vậy thì chàng sẽ lấy tư cách gì để đứng ra cứu vãn tai kiếp cho Võ Đang?
Chàng không biết thì Vệ Tích Cơ ngây thơ kia cũng thế thôi. Do vậy, hai người vẫn giữ nguyên dung mạo thực khiến hai gã tiểu nhị ngẩn người trước nhan sắc chim sa cá lặn của Tích Cơ. Cái đẹp của nàng là sự pha trộn giữa vẻ hồn nhiên thơ dại và nét quyến rũ đậm đà.
Bộ võ phục màu xanh nhạt được cắt khéo léo ôm sát thân hình tuyệt diệu của Tích Cơ, làm nổi bật những nét đẹp rất đàn bà.
Mẹ nàng, Độc Cơ Lạc Anh Châu xuất thân từ một nhà đại phú đất Thục. Lạc Nương tung hoành mười năm ở dải phía Tây Trung Hoa, nổi tiếng kiêu kỳ và sành sõi trong trang phục. Bà luôn biết phải ăn mặc thế nào để tôn vinh nhan sắc của mình.
Không ai bắt chước được vì bà tự cắt và khâu lấy quần áo.
Lạc Nương đã đem nghệ thuật ấy truyền cho con gái. Do vậy, tuy chưa ra khỏi nhà bao giờ mà Tích Cơ vẫn có phong thái của một tiểu thư cao quý, lịch lãm và sành điệu. Ba mươi hai tuổi mới xuất giá nên Tích Cơ có dư thời gian để học hỏi hết những nghề hay của song thân. Nàng còn có những tài hoa khác mà sau này võ lâm sẽ được thưởng thức.
Giờ đây Tích Cơ đang khoác tay tình quân đi vào khách sảnh của Thái Hòa đại lữ điếm, tặng cho lão chưởng quỹ già một cái nhìn đầy mị lực, khiến lão ta bủn rủn tay chân quên cả việc hỏi tên thượng khách.
Lữ điếm này có ba tầng, hai tầng dưới bố trí phòng trọ, tầng chót là nơi khách ăn uống hoặc nhâm nhi trà rượu, ngắm cảnh núi Võ Đang sơn.
Thực ra núi Võ Đang cách huyện thành Quang Hóa trên hai chục dặm, về phía Tây nam. Nhưng vùng chân núi thiếu những cơ sở tiện nghi nên khách hành hương khá giả đều dừng chân ở Quang Hóa, mờ sáng đi ngoạn cảnh, chiều quay về thành.
Trước giờ, chúng ta quen với hai từ Võ Đang, chứ thực ra phải đọc là Võ Đang hoặc Võ Đang mới chính xác. Đang là cái nồi có chân còn đương là gánh lấy việc, địch lại. Cho nên, kể từ lúc này, tác giả sẽ trả lại tên thực cho ngọn danh sơn kia, vì hình dáng của nó chẳng giống cái nồi chút nào cả Sau khi nhận phòng, Hách Nham tắm rửa qua quít rồi đi tìm Ngạo Thế Thần Ông.
Tần lão chắc chắn phải có mặt vì cũng là người được Trương chân nhân giao phó trọng trách. Ngay hồi giữa tháng sáu, Hách Nham đã gởi thư về Tiết gia trang cho mọi người yên tâm và biết rằng Thuần Vu Kỳ sẽ đi thẳng đến Quang Hóa Họ Hách đi rồi, Thuần Vu Kỳ và Vệ Tích Cơ cũng tranh thủ tắm gội, sau đó chuyện trò. Gần hai tháng cận kề, ân ái mặn nồng đã khiến họ hiểu nhau và yêu nhau tha thiết. Thuần Vu Kỳ thức ngộ rằng họ sinh ra là để lấy nhau. Tích Cơ cũng ngây thơ chất phác chẳng khác gì chàng nên dễ dàng có sự tương thông giữa hai tâm hồn. Tuy nhiên, khả năng đọc được ý nghĩ của Tích Cơ hơn hẳn Thuần Vu Kỳ.
Nàng đã làm chàng kinh ngạc khi thỉnh thoảng nói ra những điều chàng sắp sửa nói. Thuần Vu Kỳ bị á tật, diễn tả ý mình khó khăn nên rất mừng khi có được người vợ kỳ tài như vậy. Tích Cơ chỉ cần nắm chặt tay chàng là có thể hiểu được từng ý nghĩ.
Ngoài ra, nàng còn thông thạo ngôn ngữ của người câm vì thuở nhỏ ở gần Hách Nham.
Trong hôn nhân hoặc tình yêu, sự cảm thông là yếu tố quan trọng nhất và Tích Cơ đã làm được hơn thế nữa Thuần Vu Kỳ ngắm không chán mắt gương mặt kiều diễm của ái thê, liên tưởng đến nhạc mẫu. Lạc Nương cũng rất xinh đẹp sao lại lấy một lão già thô lỗ, xấu xí như Tử Bất Y nhỉ?
Chàng mỉm cười châm trà viết ra câu hỏi, Tích Cơ vui vẻ đáp :
- Gia mẫu học nghề Độc Dược của Cưu bà bà đất Vân Nam, năm mười tám tuổi sơ ý nuốt lầm trái mật của loài rắn lạ. Từ đó mồ hôi có mùi rất khó chịu, chẳng dám lấy chồng. Lúc gần tam thập gia mẫu tìm được gia phụ, nhờ chữa trị. Gia phụ đồng ý nhưng bắt bà phải lấy mình.
Thuần Vu Kỳ bật cười thích thú khi nghe Tích Cơ kể tiếp. Nàng đỏ mặt nói :
- Gia mẫu kể rằng lúc đầu bà chỉ hứa suông. Chờ lành bệnh sẽ trở mặt. Nhưng khổ nỗi gia phụ rất gian hoạt, khi châm cứu bắt gia mẫu phải thoát y. Thế là bà đành bó tay.
Xế chiều, Hách Nham đã đưa khách về đến. Không phải một mình Ngạo Thế Thần Ông mà còn có cả Huyền Cơ thư sinh Lư Thiếu Kỳ.
Tần lão hoan hỉ ôm lấy Thuần Vu Kỳ cười khanh khách và xuýt xoa khen ngợi Tích Cơ :
- Quả là quí tướng. Cốt cách như loan, như phụng. Gã câm này thật tốt phúc.
Có lẽ đã nghe Hách Nham kể sơ qua, lão cười hỏi Tích Cơ :
- Cha ngươi còn bét rượu nữa hay không?
Tích Cơ cười đáp :
- Bẩm lão sư huynh. Gia phụ bị gia mẫu cấm đoán gắt gao nên đã bỏ rượu.
Huyền Cơ thư sinh gật gù chen vào :
- Lão phu cũng đoán thế. Độc Cơ là một nữ nhân đầy bản lãnh tất sẽ trị được lão quái họ Vệ kia.
Cơm canh được bưng lên tận phòng, chủ khách quây quần ăn uống. Xong bữa, họ dùng trà và đi vào chính đề. Thần ông nghiêm giọng :
- Kỳ đệ. Tuy Trương chân nhân đã tiên đoán được tai họa, nhưng có lẽ chính ông cũng không ngờ rằng đây là kiếp vận của cả võ lâm chứ chẳng phải mình phái Võ Đang.
Ông nhấp hớp trả rồi giải thích với giọng lo lắng :
- Trong hai tháng qua, tà ma đã xuất hiện công khai dưới hình thức một giáo phái tên gọi Chân Võ giáo, tôn xưng Chân Võ Đế Quân làm Thượng Đẳng Thần. Tổng đàn là Huyền Vũ đạo cung đặt trên núi Linh Sơn phía Bắc Hoàng Hà, cách An Dương vài chục dặm về hướng Tây nam.
Giáo chủ của Chân Võ giáo tự xưng là Huyền Vũ chân nhân, dưới lão ta còn ba vị Phó giáo chủ nữa trấn giữ các phương Đông, Tây, Nam. Đó là Thanh Long chân nhân ở núi Kính Định phủ Huy Châu, Bạch Hổ chân nhân ở núi Khuê Sơn, phủ Thiểm Tây và Chu Tước chân nhân ở núi Tử Cát thuộc dãy Hành Sơn phủ Hồ Nam.
Nghĩa là Chân Võ giáo dựa theo kinh sách Đạo Giáo, lạm dụng danh hiệu của tứ phương Hộ Vệ Thần.
Chân Võ giáo phát triển rất nhanh, thu được rất đông tín đồ nhờ những thủ đoạn thật phi thường.
Thứ nhất, họ cho xây dựng cùng một lúc mấy trăm đạo quán đơn giản. Chỉ toàn bằng gỗ, lá hoặc tre trúc, tên gọi Chân Võ Vạn Phúc mao xá.
Trong Mao xá chỉ có một bệ thờ tranh tượng Chân Võ Đế Quân, do hai hay ba đạo sĩ chủ trì. Điều đáng nói là các Mao xá này đều rất gần các chùa chiền, đạo quán của phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Toàn Chân, Thiên Sư giáo. Và chẳng bao lâu Chân Võ giáo đã thu hút sạch tín đồ của các phái kia vì họ rộng rãi phát chẩn gạo thóc, thuốc men cho mọi người. Linh đan của Chân Võ giáo rất thần diệu, trị được nhiều thứ bệnh, hoặc ít nhất cũng giúp bệnh nhân sảng khoái bớt đau đớn.
Thấy Thần ông đã khô cổ vì nói nhiều, Huyền Cơ thư sinh liền đỡ lời :
- Lão phu đã thử phân tích vài viên Chân Võ thần đan ấy. Phát hiện chúng được bào chế bằng những dược liệu quí như Sâm, Hà Thủ Ô, Đỗ Trọng, Tam Thất và vài vị lạ nữa.
Điều này chứng tỏ tài lực của Chân Võ giáo rất dỗ dào, sung túc mới dám bỏ ra hàng vạn lạng vàng chế thuốc đắt tiền, mua gạo thóc để phát không.
Hai là, Chân Võ giáo còn sẵn sàng thu nhận các thanh niên khỏe mạnh đưa về Đạo quán chính truyền dạy võ nghệ. Ngay tại các Mao xá, những tín đồ già nua hoặc trung niên hoặc nữ giới cũng được dạy cho phương pháp Thổ Nạp, bước căn bản của khí công Đạo gia.
Tóm lại, với ngân quỹ hùng hậu và thủ đoạn mua chuộc lòng người tinh vi, chu đáo như vậy nên Chân Võ giáo đã thành công rực rỡ bành trướng nhanh như nước lũ.
Không chỉ dừng lại ở việc phát triển giáo phái, Chân Võ giáo còn khéo léo khiêu khích các phái khác bằng những lời châm biếm, chê bai.
Và khổ thay, vài gã đệ tử Võ Đang kiêu ngạo ở Đạo quán ngoại thành Chương Phàn đã trúng kế. Hai bên đang xô xát thì Mao xá của Chân Võ giáo bốc cháy ngùn ngụt. Lúc lửa tàn, người ta phát hiện ba xác người cháy.
Thế là Chu Tước chân nhân ở núi Hành Sơn, vị thần của phương Nam, khởi kiện Phái Võ Đang. Nhưng thay vì đòi bồi thường, Chu Tước chân nhân lại yêu cầu tri phủ Hồ Bắc làm chứng cho cuộc so tài giữa Chân Võ giáo và Võ Đang sơn, với điều kiện là phe nào thua thì phải đóng cửa tất cả đạo quán trong vòng ba năm.
Thuần Vu Kỳ nghe đến đây đã hiệu rõ âm mưu của Chân Võ giáo.
Chàng tư lự suy nghĩ, vô tình xiết chặt bàn tay mềm mại của Vệ Tích Cơ. Và cô bé ba mươi hai tuổi cất tiếng thay chàng :
- Tần lão sư huynh, chuyết phu muốn biết võ công của Chu Tước chân nhân.
Thần ông ngơ ngác :
- Lão phu có thấy Kỳ đệ ra dấu đâu?
Thuần Vu Kỳ mỉm cười giải thích bằng tay :
- Tích Cơ có khả năng đọc được ý nghĩ của tiểu đệ.
Thần ông ngạc nhiên tột độ :
- Quả có việc quái lạ ấy sao?
Tích Cơ ngượng ngùng gật đầu, lòng ất tự hào. Thần ông giơ ngón cái khen nàng rồi trả lời Thuần Vu Kỳ :
- Hồi cuối tháng bảy, lão phu đã đột nhập Chu Tước đạo quán, thứ so tài với lão yêu đạo kia để điều tra lai lịch. Sau hai trăm hiệp, lão phu đâm trúng đối phương một kiếm song lão ta mặc bảo y nên không bị thương. Chu Tước chân nhân nổi giận rút ra một chiếc chuông đồng nhỏ, âm thanh của nó khiến lòng lão phu hỗn loạn, phân tán, sợ sệt đành phải đào tẩu. Nhưng cũng nhờ thế mà lão phu biết y là truyền nhân của Hấp Huyết Âm Ma Lã Tử Mậu, kẻ đã bị các phái giáp công đẩy xuống vực thẳm Hoàng Sơn hơn ba mươi năm trước.
Thấy lão quá bi quan, Thuần Vu Kỳ vui vẻ ra hiệu :
- Sư huynh chớ lo. Tiểu đệ có cái tâm vô nhiễm của trẻ thơ, chẳng thể bị Ma âm làm hại được.
Thần ông càu nhàu, nghi hoặc :
- Trước kia thì như vậy nhưng bây giờ ngươi suốt ngày lăn lóc với con bé mũm mĩm kia, làm sao giữ được tâm hồn vô dục nữa.
Vệ Tích Cơ thẹn chín người nhưng Thuần Vu Kỳ lại rất thản nhiên, viết :
- Sư huynh sai rồi. Trong các loại dục vọng thì dục tính nam nữ là thuận với đạo của tự nhiên. Tuy tiểu đệ mặn nồng với chuyết thê song lòng vẫn thanh tịnh, chẳng chút vẩn đục.
Thần ông phì cười xua tay :
- Thôi đừng thuyết giáo nữa. Cứ để đụng trận rồi sẽ biết ngươi trong hay đục.
Chuyện trò thêm một lúc lâu, Thần ông và Huyền Cơ thư sinh cáo từ, hẹn sáng mười lăm sẽ quay lại Thái Hòa đại lữ điếm, đưa vợ chồng Thuần Vu Kỳ đi núi Võ Đang.
* * * * *
Trung Hoa là nước có lãnh thổ rộng mênh mông, nhiều đới khí hậu khác nhau.
Người ta chỉ có thể miễn cưỡng chia ra ba vùng Bắc, Trung, Nam như sau :
- Hoa Bắc kéo dài từ rặng Yến Sơn, phía Bắc Bắc Kinh xuống đến sông Hoài và rặng Tần Lĩnh.
- Hoa Trung là từ sông Hoài đến rặng Nam Lĩnh và sông Châu Giang.
- Hoa Nam là từ Nam Lĩnh đến biên giới cực Nam, gồm cả hai đảo lớn Đài Loan và Hải Nam Về khí hậu, bốn mùa chỉ phân biệt được rõ rệt ở Hoa Trung, nhất là trong lưu vực sông Hoài.
Quang Hóa cũng ở Hoa Trung, gần Sông Hoài nên thu về đúng hẹn mang theo những cơn mưa nhè nhẹ.
Thuần Vu Kỳ và Tích Cơ chẳng hề bị chi phối bởi những lời nói của Thần ông, vẫn đắm say ân ái, mặc cho hơi thu lạnh tràn qua song cửa. Tích Cơ cao gần bằng chồng, chân dài, ngực nở, eo thon, da thịt trắng ngần và săn chắc tuyệt vời khiến khách đa tình chẳng muốn rời Cũng như mọi lần khác, Thuần Vu Kỳ say sưa chiêm ngưỡng, vuốt ve mãi thân hình người ngọc rồi gầy cuộc mây mưa. Chàng đắm chìm trong khoái lạc nhưng nghe lòng cực kỳ thanh thản, thư thái như kẻ đang thưởng thức hương sắc và chăm bón một bụi hoa đẹp. Họ yêu nhau, cho nhau cảm giác ngút ngàn, cho và nhận đều tự nhiên như cỏ cây hấp thụ ánh dương quang và mưa vậy.
Thuần Vu Kỳ trẻ trung, lại luyện tâm pháp Đạo Gia từ nhỏ nên định lực cao thâm, dễ dàng kềm chế việc thoát dương, kéo dài cuộc ái ân.
Ngược lại, chàng có thể thản nhiên không hề động tâm trước mọi cám dỗ.
Tích Cơ có đủ tướng đa tình, tâm hồn lại ngây thơ mộc mạc, nên nồng nhiệt hiến dâng và đền đáp lại trượng phu bằng đôi môi cháy bỏng.
Tận cuối canh ba hai người mới đình chiến, nằm bên nhau tận hưởng dư vị của giấc vu sơn. Tích Cơ bỗng bật cười khúc khích :
- Tướng công. Giờ thì thiếp đã hiểu vì sao ba năm qua gia mẫu cứ trằn trọc và thở dài thườn thượt. Té ra là nhớ gia phụ.
Thuần Vu Kỳ bật cười, liên tưởng đến ánh mắt khát khao của Tử Bất Y khi lão nhìn Độc Cơ Vệ Tích Cơ biểu lộ ham muốn tái đấu bằng cách đặt bàn tay trượng phu lên gò ngọc nhũ mơn mởn của mình. Thuần Vu Kỳ lập tức động tình và thoáng nghi ngờ rằng có lẽ Ngạo Thế Thần Ông đã nói đúng. Liệu tâm hồn chàng có còn tĩnh lặng, trống không như xưa nay hay đã tràn đầy dục vọng?
Sáng hôm sau nữa mới là ngày mười hai mà Thần ông và Huyền Cơ thư sinh đã quay lại tìm Thuần Vu Kỳ. Tần lão không còn mang mặt nạ, để lộ chân diện mục già nua, nhăn nheo, chỉ râu tóc và lông mày là đen nhánh.
Thần ông nhăn nhó kể :
- Kỳ đệ. Hôm qua, lão phu đã lên núi Võ Đang, được Bạch Dương Tử, đương kim Chưởng môn cho xem thư của Chu Tước chân nhân. Trong thư ấy có ghi rõ những phương thức so tài rất cổ quái gồm ba trận. Trận thứ nhất là định lực, phái Võ Đang phải đưa ra một đệ tử tuổi dưới năm mươi để đối phó với tiếng Sáo Ma và Vũ Khúc Mê Hồn của bốn ả vũ nữ. Nếu ứng viên kia động tình là phái Võ Đang thua trận đầu. Trận thứ hai là thi đấu pháp thuật, tiến hành vào giữa đêm rằm, hai phe sẽ cho đại diện ngồi trên đầy cọc gỗ cao hơn trượng, cách nhau hai trượng. Họ sẽ cho thi triển tà pháp hô phong hoán vũ, huy động âm binh hoặc làm sao cho đối phương rơi xuống trước là thắng, nhưng không được dùng ám khí.
Thuần Vu Kỳ cau mày ra dấu :
- Nhưng bổn phái đâu có luyện tà thuật?
Thân Ông cười khổ :
- Đúng thế. Nhưng khổ nỗi là chính phái Võ Đang đã khoe khoang khắp nơi rằng Trương tổ sư là thần tiên, pháp lực cao cường, giờ đâu thể nói là không biết.
Thần ông bực bội kể tiếp :
- Trận thứ ba mới là tỷ thí võ công. Trong ba trận phe nào thua hai là bại.
Thuần Vu Kỳvui vẻ viết :
- Tiểu đệ tự tin chống nổi Ma âm, Ma Vũ và sẽ cố sức đánh bại Chu Tước chân nhân. Còn trận đấu pháp thuật thì đành thúc thủ.
Huyền Cơ thư sinh thở dài :
- Lão phu chỉ lo ngại rằng công tử sẽ phải chịu tổn thương mới mong đả bại được đối phương.
Thuần Vu Kỳ chính sắc viết :
- Vì cơ đồ của phái Võ Đang, tiểu đệ có thọ trọng thương cũng chẳng sao.
Vệ Tích Cơ nghe vậy vội nói :
- Thiếp chẳng đành lòng để tướng công chịu đau khổ xác thân. Chúng ta sẽ tìm cách thắng hai trận đầu để không còn đấu trận thứ ba.
Thần ông trợn mắt hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi cũng biết pháp thuật?
Tích Cơ lắc đầu, tinh nghịch đáp :
- Bẩm lão sư huynh. Tiểu muội không biết bùa chú song có mang theo bửu bối của gia mẫu là loài Hoàng Ma Phi Trùng (trùng bay hạt mè). Đối phương mà bị nó cắn thì sẽ ngứa đến phát điên, rơi ngay xuống đất.
Thần ông mừng rỡ vỗ đùi cười ha hả :
- Tuyệt diệu thực. Lão phu quên béng việc ngươi là con của Độc Cơ.
Lư thư sinh vẫn còn băn khoăn.
- Nhưng Chân Võ giáo là khách có quyền ra tay trước, liệu Kỳ nhi chịu đựng nổi hay không?
Lão là bái huynh của Tiết Cao Vân nên có thể xem Thuần Vu Kỳ như con cháu.
Song chàng lại là sư đệ của Ngạo Thế Thần Ông, vai vế cao hơn Lưu Thiếu Kỳ. Do vậy Thư sinh xưng hô bất nhất, lúc thì Kỳ nhi, lúc thì công tử.
Vệ Tích Cơ hớn hở đáp :
- Lư tiền bối chớ lo. Kỳ ca đãn uốt viên Tỵ Tà thần châu, tà pháp nào hại nổi nữa? Chờ đối phương múa may xong, Kỳ ca sẽ giả vờ niệm chú và ở dưới này tiểu nữ sẽ thả Phi trùng.
Huyền Cơ thư sinh lộ vẻ mừng :
- Hay lắm. Thế thì cùng lắm là trận này sẽ hòa chứ không thể thua được.
Thần ông hài lòng bàn sang chuyện khác :
- Để khỏi tiết lộ việc Chân nhân còn sống, Kỳ đệ sẽ phải hóa trang thành một hán tử tứ tuần, lão phu sẽ bảo rằng ba mươi mấy năm trước ngươi được Trương chân nhân nhận làm đệ tử ký danh, tặng cho bí kíp võ công, xem ra cũng là người của Võ Đang sơn.
Huyền Cơ thư sinh bàn rằng :
- Kỳ nhi không thể nói được tất sẽ bị Ngũ tú phát hiện lai lịch. Từ đó, phái Võ Đang sẽ biết Chân nhân còn sống, nuôi dạy Thuần Vu Kỳ suốt mười mấy năm qua.
Đây quả là vấn đề rắc rối, song Vệ Tích Cơ giải quyết chẳng hề khó khăn. Nàng chỉ khẽ máy môi là ngoài song cửa vọng vào tiếng quát ầm ầm của nam nhân :
- Bắt phản tặc cho ta.
Ai nấy giật bắn mình, chạy ra nhìn dào dác. Ở đây Tích Cơ ôm bụng cười vang Thần ông quay lại bực tức mắng :
- Đang lúc rối ren mà con nha đầu này còn bày trò bỡn cợt nữa sao? Ai chẳng biết mẹ ngươi giỏi nghề Phúc ngữ.
Bỗng ông tỉnh ngộ hỏi :
- Phải chẳng tức muội định nói thay cho Kỳ đệ?
Tích Cơ gật đầu tủm tỉm :
- Thưa phải. Kỳ ca chi cần nhép miệng là đủ. Nếu tập dượt trước thì sẽ không ai phát hiện được.
Thần ông thở phào khen ngợi :
- Không ngờ con bé này lại lắm tài hay như thế.
Họ bắt đầu bàn bạc kỹ những câu mà Thuần Vu Kỳ và Tích Cơ có thể phải đối đáp. Gần trưa, lão ra về để đối uyên ương diễn kịch người câm biết nói.
Thì ra, do cuộc sống buồn tẻ nên Độc Cơ và ái nữ thường đùa nghịch bằng cách đóng kịch, mỗi người sắm đến hai, ba vai, giọng nói đều khác hẳn.
Năm ngoái, Tử Bất Y nhớ vợ, đến rình nơi bìa rừng trúc, nghe có tiếng nam nhân lả lơi với Lạc Nương. Lão nổi cơn ghen, la hét um xùm, khiến Tích Cơ phải chạy ra thanh minh.
Tật câm của Thuần Vu Kỳ xuất phát từ vết thương ở huyệt Á Môn, thuộc mạch Đốc, nằm trong chỗ lõm dưới mõm gai đất sống cổ đầu tiên. Dù lưỡi chàng vẫn bình thường nhưng thanh quản bị liệt, không thể phát âm được Giờ đây Thuần Vu Kỳ ngượng nghịu nhìn những cử động của môi Tích Cơ mà bắt chước. Chàng có trí nhớ tuyệt vời nên học rất nhanh, đến chiều mười bốn đã có thể nghe mà máy môi không hề sai được khá nhiều từ.
Tối hôm ấy, Ngạo Thế Thần Ông và Huyền Cơ thư sinh lại đến. Họ vô cùng kinh ngạc trước cảnh phối diễn của đôi vợ chồng trẻ. Hai người ở lại ngủ chung với Hách Nham. Mới cuối canh tư, Thần ông đã đánh thức Thuần Vu Kỳ, hóa trang cho chàng.
Tuy tài dịch dung của Tần lão không tinh vi, cao siêu bằng Xảo Quá Thiên nhưng cũng đủ qua mắt thiên hạ. Gia dĩ, gần đây Thuần Vu Kỳ nuôi bộ râu bó cằm rất rậm nên chỉ thêm vài nếp nhăn cũng đủ già đi. Lông mày chàng được Thần ông dán thêm cho rộng ra dài xếch về phía góc trán, trông rất oai phong.
Giữa canh năm họ lên đường đi Võ Đang sơn. Đến nơi thì mặt trời vừa ló dạng.
Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng nơi tu luyện trăm năm của sư phụ, Thuần Vu Kỳ nghe lòng dạt dào xúc cảm.
Tuy không có tên trong Ngũ Nhạc hay Tứ Đại Phật Sơn nhưng núi Võ Đang cũng rất nổi tiếng. Đây là thánh địa của Đạo giáo, cũng là nơi phát sinh võ phái lớn thứ hai của Trung Hoa.
Nền võ thuật của người Hoa Hạ đã có từ hàng ngàn năm trước. Thời Xuân Thu Chiến Quốc đã lừng danh các hiệp khách như Kinh Kha, Chuyên Chư, Yêu Ly... chứ chẳng phải chờ đến Đạt Ma tổ sư xuất hiện. Có thể nói rằng quyền thuật nội công và kiếm pháp Võ Đang mới là văn hóa chính thống Trung Hoa, cũng như Đạo Giáo vậy.
Các đạo sĩ mơ được trường sinh, được thành tiên nên dốc sức luyện võ, luyện khí, luyện đan, góp phần rất lớn cho sự tiến bộ của người Hán.
Trước Trương Tam Phong có Vương Trùng Dương, Tổ sư phái Toàn Chân, cũng là đạo sĩ, ông rất giỏi võ, từng đậu hạng nhất trong một kỳ thi Võ cử thời Kim Khang Tông.
Theo truyền thuyết thì Vương Trùng Dương gặp được vị thần tiên là Lã Đồng Tân, học được phép thuật nên bỏ nhà lên núi Chung Nam tu luyện, lập giáo Và Lã Đồng Tân là một nhân vật có thực. Ông tên Lã Nham, tuổi Mậu Dần, sinh năm Trình Nguyên thứ mười bốn, đời vua Đường Thế Tông. Quá tuổi sáu mươi Lã Đồng Tân mới thi đỗ tiến sĩ nhưng không chịu làm quan. Sau đó, ông gặp Hán Chung Ly học được Đại Đạo Thiên Độn kiếm pháp, Long Hổ Kim Đan Bí Văn nên thành tiên, hiệu là Thuần Dương Tử. Ông sống thọ trăm tuổi, đi lại như bay.
Tác giả nói dài giòng như vậy chỉ để chứng minh rằng võ thuật Trung Hoa có từ rất xa xưa và phái Võ Đang đã kế thừa được. Truyền thuyết cho rằng Lã Đồng Tân cũng đã từng tu luyện ở Võ Đang sơn Ngọn danh sơn này có nét đẹp kỳ ảo, gồm bảy mươi hai đỉnh núi với ba mươi sáu vách đá và mười một động, tám cung.
Núi Võ Đang có một lịch sử lâu đời. Vua Đường Thái Tông đã từng cho xây dựng đền Ngũ Long ở đỉnh Long Ưng. Thời Tống, Nguyên kiến trúc không ngừng mở rộng.
Đời Minh thì có những công trình nổi tiếng và tồn tại mãi về sau như đình Kim ở ngọn Thiên Trù, quả chuông bằng vàng, kết cấu vững chắc, là viên ngọc quí về công nghệ đúc chuông và kiến trúc cổ đại Trung Hoa. Thứ hai là cung Thái Hòa có quả chuông lớn nhất núi Võ Đang Minh Thành Tổ Chu Đệ cực kỳ sùng bái Trương Tam Phong. Tìm không được Chân nhân nên năm Vĩnh Lạc thứ mười (1412) nhà vua huy động ba mươi vạn thợ mộc, thợ nề đến núi Võ Đang xây dựng nột loạt kiến trúc gồm tám cung, hai quan, ba mươi sáu đền miếu, ba mươi chín cây cầu và mười hai cái đình.
Nhưng đấy là chuyện về sau, lúc này mới là năm Vĩnh Lạc thứ bảy nên Thuần Vu Kỳ của chúng ta chẳng được hân hạnh chiêm ngưỡng những công trình ấy Chàng và bốn người kia gởi ngựa rồi theo đường sơn đạo đi lên sườn của ngọn Thiên Trù, đỉnh cao nhất. Thiên Trù có thế núi dốc đứng, có mười tám con đường quanh co nguy hiểm. Trương chân nhân đã đặt cho nó cái tên mới là Võ Đang sơn.
Không ngờ, cả quần thể núi cũng đổi tên theo, bởi trước đây nó có tên Thái Hòa sơn.
Do nhu cầu đi lại của hàng nghìn đệ tử nên đường sơn đạo đã được sửa sang thành những bậc thang. Tuy khúc khuỷu, quanh co nhưng không nguy hiểm như mười bảy con đường kia.
Lúc sắp đến bình đài, khách sẽ gặp một đoạn dốc hiểm trở. Trước dốc là tòa tiểu đình, nơi mọi người phải gởi vũ khí lại. Đoạn dốc đá này nổi danh với cái tên Giải Kiếm Nham.
Nhưng hai gã đạo sĩ trấn giữ Giải Kiếm Nham không dám thực hiện quy củ ấy với bọn Ngạo Thế Thần Ông, chỉ rối rít lạy, gọi sư thúc tổ. Ngay Chưởng môn nhân Bạch Dương Tử còn phải sợ lão già khó chịu này thì huống hồ bọn đồ tử đồ tôn? Hai gã mơ màng nhìn ngắm thân sau khêu gợi của cô ả áo vàng nõn nà kia, tự hỏi vì sao đám nữ đạo sĩ Võ Đang lại đen đúa, xấu xí đến thế nhỉ?
Vệ Tích Cơ không thích mặc áo choàng lưng nên bờ mông tròn trịa và chiếc eo thon lẳn kia luôn làm xốn mắt kẻ phía sau.
Lên đến nơi, khách được mời ngay vào khách xá ở mé tả Thuần Dương đạo cung.
Ngoài Chưởng môn nhân Bạch Dương Tử và các sư đệ còn có đại diện các phái Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Toàn Chân, Thiên Sư giáo. Những phái này hiểu rằng sau Võ Đang là tà ma sẽ viếng thăm mình nên họ đến đây hỗ trợ Bạch Dương Tử đồng thời xem thủ đoạn của Chân Võ giáo.
Ngạo Thế Thần Ông tuy chẳng phải là người của phái Võ Đang nhưng được Trương sư tổ yêu mến, bắt Bạch Dương Tử phải gọi là sư thúc. Do vậy, trưởng lão các phái kia cũng chịu phận thiệt thòi.
Thần ông nghiêm nghị giới thiệu Thuần Vu Kỳ với mọi người :
- Gã này tên gọi Địch Hán Siêu, bốn mươi bảy tuổi, tiểu sư đệ của phu. Hơn ba mươi năm trước, Trương tổ sư ghé chơi núi Ly Sơn đã nhận Hán Siêu làm đệ tử ký danh, tặng cho quyển Võ Đang bí phổ. Nay đã luyện đến mức đại thành nên lão phu đưa đến đây để góp sức giải trừ tai kiếp cho phái Võ Đang.
Không ai tin vào chuyện hoang đường này nhưng chẳng dám nói ra vì nể mặt Thần ông. Bạch Phác Tử, Tam sư đệ của Chưởng môn là người tinh quái, cười hề hề bảo :
- Qúy hóa trực. Không ngờ bần đạo lại có được một sư thúc trẻ trung oai vệ như thế. Nhưng bần đạo mạo muội nghĩ rằng Địch sư thúc đây mới luyện võ công bổn phái ba mươi năm chắc không thể hơn Chưởng môn sư huynh được.
Thần ông chẳng thèm đối đáp, chỉ Vệ Tích Cơ và nói với lão ta :
- Còn đây là Vệ phu nhân, ái thê của Hán Siêu, ngươi phải gọi bằng Sư Thẩm Nương.
Bạch Phác Tử cười hết nổi, méo mặt châm biếm :
- Ái chà. Phải chăng bần đạo đang nằm mơ nên mới có một bà thím xinh đẹp đến dường này.
Tích Cơ che miệng cười khúc khích :
- Không ngờ sư diệt đã già mà miệng còn trơn như thoa mỡ, giỏi nghề nịnh hót khiến ta rất hài lòng.
Bạch Phác Tử ngượng chín người, đang định trả đũa vài câu thì nghe trong hạ thể ngứa ngáy khủng khiếp. Lão cố nhịn nhưng cuối cùng cũng phải thò tay gãi. Càng gãi càng ngứa thêm, lão mụ cả ra, quên cả ý tứ, đứng lên thọc tay vào quần mà gãi sồn sột. Trước mặt khách quí các phái và nữ nhân nà làm thế thì thực là khó coi và thất lễ. Do vậy, Bạch Dương Tử sa sầm nét mặt quát :
- Sư đệ thật quá lắm. Mau rời khỏi nơi này ngay.
Bạch Phác Tử sợ hãi cúi đầu vâng dạ, tất tả chạy như bị ma đuổi, tay vẫn gãi liên hồi.
Tích Cơ cười khanh khách :
- Chắc Tam sư diệt ít khi tắm rửa nên bị ghẻ lác. Thật là đáng thương.
Mọi người đều thức ngộ rằng cơn ngứa bất ngờ này rất cổ quái song chẳng dám nghi ngờ cô gái có gương mặt thiên thần kia. Dù nàng đã che ngang mặt bằng mảnh sa đen nhưng ai cũng nhận ra rằng nàng đẹp tuyệt trần.
Bạch Dương Tử nghiêm nghị nói với Thần ông :
- Bẩm sư thúc. Cuộc so tài sắp tới liên quan đến vận mệnh bổn phái nên chúng ta phải chọn ra người giỏi nhất. Tiểu điệt mạo muội muốn lãnh giáo Địch sư thúc vài chiêu để được yên tâm.
Bạch Thành Tử, nhị sư đệ của Chưởng môn lên tiếng tán thành :
- Chưởng môn sư huynh nói chí phải. Nhưng xin người cho phép tiểu đệ được thay thế.
Võ nghệ của lão đạo sĩ bảy mươi tuổi này chẳng kém gì Chưởng môn nên có phần cao ngạo.
Thần ông cười mỉa :
- Muốn thử thì cứ việc. Nhưng ta báo trước rằng bản lãnh của Địch sư đệ còn cao cường hơn già này một bậc đấy.
Toàn trường kinh ngạc và bán tín bán nghi, đứng lên đi theo hai đấu thủ ra sân trước.
Chẳng lẽ cứ câm lặng mãi, Thuần Vu Kỳ hắng giọng rồi máy môi. Kỳ diệu thay, từ vị trí chàng đứng có giọng nam nhân trầm ấm vang lên :
- Mời nhị sư diệt xuất thủ trước.
Bạch Thành Tử ôm kiếm chào rồi lướt đến đánh chiêu “Thái Cực Sinh Huy” uy hiếp hai huyệt Khí Hải, Nhũ Căn trên ngực trái và hai huyệt Thiên Khê, Phúc Ai trên ngực và sườn phải đối phương.
Nào ngờ Địch Hán Siêu cũng dùng đúng chiêu ấy nhưng với tốc độ nhanh gấp bội. Hơi thép lạnh làm rợn da Bạch Thành Tử. Lão kinh hãi lùi mau, giở đến những chiêu phức tạp hơn. Nhưng hỡi ôi. Gã họ Địch kia chẳng hề bối rối và luôn luôn là người chạm mục tiêu trước.
Khổ luyện Thái Cực kiếm gần sáu mươi năm mà không hơn được kẻ trẻ hơn mình, Bạch Thành Tử hổ thẹn đến mức phát cuồng, thi triển ngay chiêu “Nhật Nguyệt Tương Vong”, chỉ công mà không có thủ, dùng trong trường hợp thí mạng Bạch Dương Tử kinh hãi quát :
- Sư đệ chớ làm càn.
Nhưng chiêu xuất như lợi, chẳng thể dừng lại được, hai màn kiếm quang chạm nhau tóe lửa. Tiếng thép chát cả tai.
Lần này Địch Hán Siêu không bắt chước đối phương vì sợ lão đạo sĩ già nóng nảy kia mất mạng. Chàng xuất chiêu “Lã Tổ Túy Vũ” (Lã Tổ múa khi say) thân hình xoay tít trên đầu ngón chân, trường kiếm loang nhanh như tia chớp tạo thành trái cầu thép quanh thân, cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt.
Kiếm của Bạch Thành Tử đâm vào đấy bị trượt đi, cứ như chạm phải một trái cầu thủy tinh trơn láng vậy. Và cả trái cầu ấy bốc lên khỏi mặt đất, bay chếch sang mé tả, để lại Bạch Thành Tử với nét mặt ngơ ngác, ngượng ngùng. Cảm giác khâm phục ngợp tràn tâm hồn của lão già hiếu võ. Bạch Thành Tử quỳ ngay xuống lạy :
- Tiểu điệt dập đầu mong sư thúc truyền dạy yếu quyết thượng thừa của tổ sư.
Địch Hán Siêu mỉm cười độ lượng :
- Chẳng có gì là bí mật cả. Sư điệt hãy đặt rèn một thanh kiếm nặng hai chục cân, ngày ngày luyện tập, chỉ sau một năm sẽ thấy đường kiếm nhanh gấp bội.
Bạch Thành Tử mừng rỡ cảm tạ rối rít nhưng Bạch Dương Tử không được vui.
Lòng cay đắng nhận ra rằng Trương tổ sư đã đặc biệt ưu ái Địch Hán Siêu, truyền cho gã những chiêu mới lạ, ví dụ như chiêu lúc nãy. Lão định bụng sau này sẽ tìm cách bắt họ Địch phải trả lại cho phái Võ Đang. Mọi người quay lại khách xá dùng bữa điểm tâm. Bạch Phác Tứ đã hết ngứa, lúc nãy cũng có mặt xem trận đấu nên giờ chẳng còn dám mở miệng.
Đại diện thùa Thiếu Lâm là Định Si đại sư, thủ tòa Đạt Ma viện. Ông chăm chú nhìn Tích Cơ rồi nói :
- A di đà Phật? Bần tăng mạo muội hỏi nữ thí chủ đây có phải là ái nữ của vị nữ hào kiệt Độc Cơ Lạc Anh Châu hay không?
Tích Cơ vui vẻ đáp :
- Bẩm phải. Nhưng sao đại sư lại nhận ra?
Định Si vuốt tâu mỉm cười :
- Hơn hai mươi năm trước, lệnh đường có ghé thăm tệ tự, bần tăng vẫn chưa quên tôn nhan.
Bạch Phát Tử giận tím mặt, biết rằng mình đã bị con nha đầu kia thả độc vật làm hại. Lão định phát tác nhưng lại sợ rơi vào thảm cảnh lúc nãy, đành phải tảng lờ nuốt hận. Huyền Cơ thư sinh nhân lúc uống trà trình bày kế hoạch đối phó với Chu Tước chân nhân. Dĩ nhiên là ai cũng tán đồng.
Giữa giờ Thìn, khách và chủ cùng nhau hạ sơn vì đấu trường nằm trên khoảnh đất trống rộng rãi dưới chân núi Thiên Trù. Lúc này, quần hào đã tề tựu đông đủ, nhân số lên đến gần ngàn. Họ ồn ào lên tiếng chào Bạch Dương Tử và các phái kia.
Vệ Tích Cơ đã đội lên đầu chiếc nón rộng vành, có rèm the đen che đến ngực nên tránh được những cặp mắt trợn trừng của bọn nam nhân lỗ mãng. Còn Thuần Vu Kỳ, tức Địch Hán Siêu thì mặc áo đạo sĩ xanh nhạt, đầu đội mũ đạo sĩ màu đen, cho đúng với thân phận đệ tử Võ Đang. Tuy nhiên, hàng râu rậm và đôi lông mày xếch ngược kia chẳng tiên phong đạo cốt chút nào.
Đầu giờ Tỵ, đoàn xa mã của Tri phủ Hồ Bắc Chu Văn Khải và Chu Tước chân nhân đã xuất hiện. Quan Tri phủ mang theo trăm quân giáp kỵ, cờ lộng xênh xang. Chu Tước chân nhân cùng mười thủ hạ thì khiêm tốn hơn, mặc toàn đạo bào trắng, mũ cũng trắng. Vạt áo và mũ mão họ không thêu hình Thái Cực hay Bát Quái mà lại là một chòm sau bảy ngôi, tượng trưng cho chòm sao Huyền Vũ tức Chân Võ Đế Quân. Các sao ấy được thêu bằng chi vàng, trông rất sang trọng Chu Tước chân nhân thì hơi khác bọn đệ tử vì mang đai lưng bạc, không đội mũ mà lại có Ngân Quan chạm nổi hình chim bao lấy búi tóc.
Phép đội mũ của người Hán cổ phân biệt rất rõ giữa mão và quan. Mão tức là mũ trùm cả đầu còn quan chỉ trùm hoặc bao lấy búi tóc. Kẻ bình dân thì chỉ được dùng mão. Người quyền quý mới đội quan. Nay Chu Tước chân nhân dám sử dụng Ngân Quan là hàm ý kiêu ngạo, tự tôn.
Ngoài Tri phủ được ưu đãi, cho ngồi trên cỗ đại ỷ dưới gốc cây râm mát cùng bọn Bạch Dương Tử và đại diện các phái. Chu tri phủ hắng giọng nói vài câu cho phải phép rồi mới chễm chệ ngồi. Lão ta đã nhận hối lộ của Chu Tước chân nhân nên chỉ mong cho gà nhà thắng cuộc. Biết đâu Chân Võ giáo sẽ mừng thắng lợi bằng cách dúi thêm cho lão vài trăm lượng nữa.
Thực ra, tệ nạn tham nhũng trong giới quan lại triều Minh có muột phần lỗi của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương. Ông xuất thân nghèo khó nên lúc lên làm vua cũng rất cần kiệm, khắc khổ. Bởi vậy, ông qui định lương bổng của các quan rất thấp. Quan ông thì còn chút khí tiết đành cố chịu cảnh thanh bạch, song quan bà và các công tử, tiểu thư lại luôn đòi hỏi một cuộc sống xa hoa. Rốt cuộc quan ông phải nhũng nhiễu để được yên thân. Chu Nguyên Chương ra lệnh chém đầu những ai ăn hối lộ từ sáu mươi lượng bạc trở lên khiến các quan lại sợ hãi mà giữ được đức thanh liêm. Nhưng đến thời Minh Thành Tổ họ bắt đầu ló mòi tham ô. Chu Đệ cướp ngôi của cháu nên không dám mạnh tay với bá quan.
Mong ch