Giang Hồ Kỳ Cục

Chương 44




Nghiêng người lật lại, ôm lấy chăn lăn mấy vòng, tìm vị trí thoải mái, chẹp chẹp mấy cái ở miệng, tiếp tục ngủ. Vậy mà, đầu lưỡi vẫn còn quấn quanh cái loại cảm giác đêm đó, khiến Hình Hoan đang tính toán tiếp tục ngủ bỗng dưng mở mắt ra.

Cặp mắt lim dim buồn ngủ liền tỉnh táo khi nhìn rõ cảnh vật không hề xa lạ xung quanh , khăn phủ giường xinh đẹp, khung giường khảm vàng. Khắp nơi đều tỏa ra hơi tiền rất rõ ràng nơi này là phủ đệ Nhâm Vạn Ngân. Nàng không phải đang tức người nào đó nên về phòng suy nghĩ qua sao? Chẳng lẽ mộng du?

"A, đau. . . . . ." Hình Hoan vừa nghĩ, nghiêng người đập mạnh xuống thành giường, động tác quá lớn khiến cổ sau truyền tới một hồi đau nhói.

Nàng đau đến nhe răng, cũng vì vậy mà nhớ lại mọi chuyện đêm qua.

Nhớ tới Triệu Vĩnh Yên nói cảm thấy may mắn vì rốt cuộc có thể đem nàng ném ra ngoài, nhớ tới Ngộ Sắc đại sư mang nàng nhảy cửa sổ mà chạy, còn an toàn rơi xuống đất ngoài dự đoán của nàng.

Nhớ tới nàng nói là nàng còn có phẩm hạnh, không thể không giao phó mọi chuyện liền bỏ trốn, đòi phải đi về trước giải thích rõ cho tướng công, chứng minh là nàng chỉ tính toán xuất gia hầu hạ Phật tổ, mà không phải hầu hạ hòa thượng.

Đồng thời nhớ tới lời của nàngcòn chưa nói xong, Ngộ Sắc đã cầm con dao kéo xẹt qua cổ của nàng, nàng chỉ cảm thấy đau, ý thức thanh tỉnh trừng hắn, giãy giụa chửi bới lung tung rất to. Hắn cau mày, chặt cổ nàng mấy cái, rốt cuộc. . . . . . Nàng cũng không nhớ nổi cái gì.

"Hòa thượng chết tiệt! Có biết thương hương tiếc ngọc hay không, tuy ta không xinh đẹp, cũng không cần thiết băm ta bất tỉnh mà băm như thịt heo vậy." Mắng một hồi, nàng đứng dậy, mặc xiêm y vào, dùng sức kéo sợi dây vạt áo thắt lại, bước tới chậu đồng bên cạnh mà rửa mặt súc miệng, trong nháy mắt mọi thành hoàn thành.

Rồi sau đó bước chân trầm trọng, kéo cửa phòng ra, đi hưng sư vấn tội.

Xuất hiện bóng dáng lén lút đột nhiên hấp dẫn lực chú ý của Hình Hoan, nàng nghi hoặc cau mày, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát. Chờ đến khi thấy rõ ràng bóng dáng này, càng phát giác không hiểu. Đó không phải là người lạ mặt ngoài đường, mà là Nhâm Vạn Ngân, có ai lén lén lút lút tại trong phủ của mình hay không?

Vì vậy, một cái ý niệm nhanh chóng tạo thành ở trong đầu Hình Hoan—— hắn tính toán đi đào hố chôn vàng!

Hình Hoan liền không trì hoãn, bước nhẹ nhàng theo dõi.

Rẽ vào các khóm lá, Hình Hoan mơ hồ cảm giác choáng váng, lòng không thể không thán phục bố trí của Nhâm phủ vô cùng kì dị, ngay cả con mèo cũng không vào được. Mặc dù như thế, nàng vẫn theo đuôi, nhất quyết không tha, cho đến khi nhìn thấy Nhâm Vạn Ngân chui vào một con đường mòn, đường mòn kia thoạt nhìn rất cũ rách.

Nàng dừng bước do dự biết, đường đột theo sau bị phát hiện rồi làm thế nào? Ở địa phương hoang vu như vậy, nói là ngẫu nhiên đi ngang qua thì không chuẩn xác cho lắm.

Đang trong lúc suy nghĩ, Hình Hoan cũng không kìm hãm được bước chân của mình.

—— phanh.

Kết quả bị một thiên côn đập vào, không hề thiên vị rơi thẳng vào gương mặt của nàng, mọi thứ trước mắt liền tối sầm lại, Hình Hoan ngã xuống đất, cảm giác đầu tiên không phải đau đớn, mà là chóp mũi không ngừng tỏa ra ngoài một dòng nước ấm.

"A! Là sư thái tương lai a!"

". . . . . ." Nhâm Vạn Ngân lộ ra tiếng kinh ngạc, gào lên, khiến Hình Hoan càng thêm khóc không ra nước mắt. Lý trí từ từ thanh tỉnh, cảm giác đau rát trên gương mặt càng ngày càng rõ ràng, nàng im lặng không lên tiếng thử bò dậy, bất đắc dĩ người không thăng bằng, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý niệm.

Có câu nói, ở đâu ngã nhào ở đó nằm xuống. Vì vậy, nàng buông tha cố gắng biểu hiện bền gan vững chí, hai chân duỗi một cái, nằm ngang rồi, ngấc đầu lên, cố gắng khiến máu mũi đang chảy không ngừng đảo lưu trở về.

"Ai nha! Sư thái tương lai, ngươi còn sống không? Có nặng lắm không? Chẳng lẽ đây chính là tai ương huyết quang mà đại sư nói? Ngươi ngàn nghìn ngàn vạn lần đừng chết a! Nói một câu nghe chút đi . . . . ." Hắn vung lên áo khoác, ngồi xổm người xuống, kiểm tra tình huống của nàng, thấy hai mắt Hỉnh Hoan nhắm lại, liền vô cùng hoảng hốt.

Hình Hoan cảm thấy trong óc một trận"Ong ong" vang dội, bỗng dưng, nàng giơ tay lên, hung hăng bắt được ống tay áo của hắn, mở miệng cầu khẩn: "Có thể ngừng dao động ta nữa hay không? Hay là ngươi chê máu mũi ta phun còn chưa đủ nhiều sao?"

"Hô, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi." Nhâm Vạn Ngân thở phào nhẹ nhõm, lo lắng không phải là sống chết của nàng, mà là mình may mắn sẽ không bị mang tội giết người. Buông lỏng tiếng lòng, hắn mới chú ý tới thảm trạng Hình Hoan, một màn đỏ tươi rất nhiều, ngoài tự trách, hắn cảm thấy sư thái tương lai cũng có thể gánh chịu chút trách nhiệm, "Ngươi làm cái gì đi theo ta? Ta còn tưởng rằng là tặc nhân."

"Nào có nhiều tặc nhân như vậy a!" Rốt cuộc người nào lén lút xem ra tương đối giống như tặc a! Đúng, vấn đề ra tại trên người của hắn. Nghĩ tới, nàng tiện tay dùng ống tay áo che lỗ mũi, giải thích, "Là do ngươi tự dương lén lén lút lút đi lại, hại ta lầm tưởng ngươi là tặc, mới có thể một đường cùng tới được, phải không? !"

"Hư! Nhỏ giọng một chút, kẻo người khác nghe thấy." Hắn khẩn trương. Liền ngăn chận đầu của nàng, hướng trong ngực nhét vào, ý đồ muốn che miệng của nàng, ép nàng chớ có lên tiếng.

"Ngô. . . . . . Ngô ngô. . . . . ." Nàng ra sức quơ múa đôi tay, thử muốn giãy giụa.

"Thực không dám đấu diếm, ta là tới giấu đồ."

". . . . . ." Gặp quỷ, nàng quả thật đoán đúng rồi.