Tổng tiêu đầu Mạnh Phú không còn giữ thái độ cao ngạo như lúc ban đầu gặp Tiêu Lân và Tịnh Nô. Lão như thể biến thành một con người khác, vừa khúm núm vừa hòa nhã và xum xoe. Thái độ đó của lão cũng khiến Tiêu Lân nực cười.
Đại yến được bày ra ngay giữa đại sảnh tiêu cục. Một bàn đại yến làm Tiêu Lân cũng phải sững sờ. Tất cả mọi vật dụng phục vụ cho bàn đại yến đó đều bằng vàng, và thức ăn thì toàn những sơn hào hải vị mà Tiêu Lân nghĩ đến ngay cả những đại lâu nổi tiếng Hàm Đan cũng không thể có.
Ngồi bên cạnh Tịnh Nô, Tiêu Lân quay sang nói với nàng :
- Muội biết vì sao huynh có được buổi yến tiệc thịnh soạn như vậy không?
Tịnh Nô nhỏ nhẹ nói :
- Vì huynh. Mạnh tổng tiêu đầu muốn chuộc lỗi với huynh.
Tiêu Lân lắc đầu :
- Tiêu huynh có gì để cho lão chuộc lỗi đâu. Mạnh tiêu đầu đãi yến tiệc thịnh soạn chỉ vì biết muội là người của Minh chủ võ lâm đó.
Chàng nhìn nàng mỉm cười nói tiếp :
- Xem ra đi cùng với Tịnh Nô, huynh chẳng thiệt thòi gì. Nếu như sau này Tiêu huynh không còn ngân lượng thì mượn tạm chiếc Kim bài tử lệnh của
Tịnh Nô là tìm được cái ăn. Muội đồng ý với không?
Tịnh Nô thẹn thùng nói :
- Tiêu ca.
Tiêu Lân nhướng mày :
- Sao... Không được à.
- Kim bài tử lệnh là của Minh chủ ban phát cho Tịnh Nô đặng có chuyện bất trắc mới dụng đến. Nó là uy linh của Minh chủ. Chứ đâu phải vật tầm thường để kiếm cái ăn.
Tiêu Lân lắc đầu nói :
- Tịnh Nô khờ quá.
Nàng nhướng mày nhìn chàng :
- Sao Tiêu ca nói muội khờ?
- Không khờ sao được. Khi Minh chủ đã ban phát xem như Kim bài tử lệnh là của muội rồi, tùy nghi sử dụng. Con người thì có thiếu gì chuyện bất trắc xảy ra. Chẳng lẽ đói mà không dụng đến uy linh của Minh chủ thì phải ăn Kim bài tử lệnh.
Chàng nhìn bàn đại yến :
- Tịnh Nô, chúng ta ăn và uống no say một bữa đi.
Nói rồi Tiêu Lân bưng chén rượu.
Tịnh Nô nói :
- Tiêu ca không sợ Mạnh tiêu đầu hạ độc à?
- Cho dù gan của Mạnh Phú có to như gan cóc thì cũng không dám đầu độc đâu.
- Sao huynh biết?
- Có gì mà không biết chứ. Lão đã biết có Tịnh Nô ở đây thì làm gì dám hạ độc. Rủi huynh không chết mà vô tình hại đến muội. Lão sẽ phải đối phó với Minh chủ sao đây. Do đó huynh không sợ lão hạ độc công.
Chàng bưng chén rượu nói với Mạnh Phú :
- Mời tiêu đầu.
Mạnh Phú bưng chén.
- Bổn tiêu đầu kính công tử.
Tiêu Lân huớng chén về phía Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh :
- Nhị vị huynh trưởng cùng tham gia chứ.
Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh khẽ gật đầu.
Tiêu Lân nói :
- Chúng ta cùng cạn chén.
Nói rồi Tiêu Lân trút chén rượu vào miệng uống cạn. Chàng thản nhiên ăn và uống, chẳng thèm màng đến Mạnh Phú và Tăng Thừa lẫn Mạnh Vĩnh. Tiêu Lân cầm cả con gà mái, no tròn bóng lưỡng đưa lên ngắm nghía rồi nói :
- Tại hạ hổng biết Mạnh tổng tiêu đầu tìm đâu ra con gà mái ú thế này đem về đãi tại hạ.
Mạnh Phú gượng cười nói :
- Tiêu công tử! Đãi công tử bửa yến tiệc này bổn tiêu đầu đã phái toàn bộ gia nhân trong tiêu cục tìm những món ăn ngon nhất tại Hàm Đan. Bổn tiêu đầu chỉ sợ Tiêu thiếu hiệp ăn không ngon miệng thôi.
Tiêu Lân chắt lưỡi :
- Rượu ngon, thức ăn ngon tất phải ăn ngon rồi. Tại hạ là người sành về ăn uống, nên rất biết thưởng thức những món ăn ngon.
Tiêu Lân lại ngắm nghía con gà mái luộc chín trên tay mình. Chàng lẩm bẩm nói :
- Sao nó giống quá.
Lời nói của Tiêu Lân đã lọt vào tai Mạnh Phú. Mạnh Phú hỏi :
- Tiêu thiếu hiệp nói con gà đó giống gì à.
Tiêu Lân nheo mày ngắm con gà một lúc rồi ngẩng lên nhìn Mạnh Phú :
- Tiêu đầu có để mắt đến cái mặt con gà này không?
- Bổn tiêu đầu không quan tâm lắm.
- Thảo nào Mạnh tiêu đầu không thấy nó giống. Mặt con gà mái này vừa tròn vừa mập, đúng ra nó phải là con gà đẻ sai mới phải, nhưng khốn nỗi nó chẳng chịu đẻ. Gà mái mà không đẻ tất biến thành gà trống, gà trống thì phải gáy nhưng nó lại không gáy, thì rõ ràng là gà mái. Giống gà này chỉ có một cách để dùng làm đãi khách thôi.
Tiêu Lân chắt lưỡi :
- Cổ nhân có để lại kinh nghiệm, nếu ai có mặt gà mái thì họ là hạng tiểu nhân cần phải tránh xa. Nếu không biết nhìn mà kết thân với những hạng người như vậy ắt sẽ gặp họa thôi.
Chàng nói rồi nhìn lại Mạnh Phú. Đôi chân mày Tiêu Lân nheo lại.
Mạnh Phú cau mày nhìn chàng :
- Tiêu thiếu hiệp nhìn gì vậy?
Tiêu Lân ôm quyền :
- Tại hạ lấy làm lạ quá.
- Lạ gì?
- Sao... Sao Mạnh tiêu đầu lại không có râu nhỉ?
Mạnh Phú đỏ mặt. Y mím môi như thể nén cơn cuồng nộ bùng lên trong tâm tưởng.
Y miễn cưỡng bưng chén rượu nói :
- Mạnh mỗ cũng rất hổ thẹn vì không có râu nhưng rồi sự hổ thẹn đó cũng qua mau khi Mạnh mỗ không để tâm đến nó nữa.
Y chìa chén rượu về phía Tiêu Lân :
- Mạnh mỗ xin mời Tiêu thiếu hiệp.
Y nói rồi không chờ Tiêu Lân nói gì liền dốc chén rượu uống cạn. Uống cạn chén rượu đó, Mạnh Phú quay vào trong, nói :
- Phu nhân hãy ra tham kiến Tiêu thiếu hiệp và Tịnh Nô cô nương.
Tấm rèm cửa hậu từ từ vén lên và một trung phụ bước ra. Tiêu Lân quan sát trung phụ.
Trung phụ có khuôn mặt trái xoan, mắt to, với đôi mày lá liễu vừa mỏng vừa sắc. Khuôn mặt của người này là một sự hoàn chỉnh, duy có chiếc mũi hơi thô, nếu không thì cũng đáng mặt là một trang giai nhân của Hàm Đan.
Trung phụ bước đến xá Mạnh Phú :
- Tiện thiếp tham kiến tướng công.
Vẻ nhu mì, nhã nhặn của trung phụ khiến Tiêu Lân phải cau mày. Chàng nghĩ thầm :
- “Không biết bà ta có xem Mạnh Phú là kẻ thù của mình không? Lòng dạ nữ nhân thật là khó lường. Hết Dị Thi Âm giờ lại đến Trang Như Hảo sao”.
Mạnh Phú khẽ gật đầu rồi nói :
- Phu nhân! Tiêu công tử có mấy lời muốn tham kiến phu nhân.
Trung phụ nhìn lại Tiêu Lân. Rồi bước đến trước mặt chàng, ôm quyền nhũn nhặn nói :
- Công tử có điều chi cần hỏi Trang Như Hảo?
Tiêu Lân đứng lên quan sát Như Hảo. Chàng điểm một nụ cười mỉm.
Chàng nghĩ thầm :
- “Ta đâu có biết mặt Trang Như Hảo là ai. Yến Yến lại không nhớ rõ mẹ của mình. Chẳng biết người này có đúng là Trang Như Hảo hay không?”
Tiêu Lân ôm quyền từ tốn nói :
- Phu nhân. Tại hạ là Tiêu Lân, bằng hữu với Yến Yến. Phu nhân còn nhớ Yến Yến không?
Như Hảo gật đầu :
- Sao Yến Yến còn sống à.
Lệ trào ra khóe mắt Như Hảo. Như Hảo thổn thức nói :
- Ta tưởng đâu Yến Yến đã chết rồi.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài nói :
- Trang phu nhân! Yến Yến vẫn còn sống nên tại hạ mới đến đây.
Tiêu Lân ve cằm :
- Tại hạ sẽ đưa phu nhân đến gặp Yến Yến, nhưng không phải lúc này. Có một vài chuyện tại hạ muốn hỏi phu nhân.
- Công tử cứ hỏi.
Tiêu Lân thuật lại câu chuyện Trương Phong tiêu cục bị cướp tiêu tại Đoạn Hồn nhai, Trương Tính thì bị Mạnh Phú và Tăng Thừa, Mạnh Vĩnh dồn đến đường cùng phải ôm Yến Yến nhảy xuống Đoạn Hồn nhai.
Chàng thuật xong mọi chi tiết mới hỏi :
- Tại hạ mạo phạm hỏi phu nhân, chuyện đó có thật không. Và tại sao phu nhân lại trở thành Mạnh phu nhân.
Trang Như Hảo lắc đầu :
- Tiêu công tử, làm gì có chuyện đó.
- Thế chuyện gì đã xảy ra tại Trương Phong tiêu cục này?
Như Hảo thở dài :
- Nói ra câu chuyện này hổ thẹn vô cùng.
- Phu nhân có thể nói cho tại hạ và mọi người nghe được không? Nếu như không đúng như tại hạ nghe thì tại hạ xin khấu đầu tạ tội với Mạnh tiêu đầu.
Trang Như Hảo thở dài rồi nói :
- Đây là câu chuyện mà bổn phu nhân đã giấu kín trong lòng mình bao nhiêu năm nay. Muốn quên nhưng không quên được.
Thở ra một lần nữa, Như Hảo nhìn Tiêu Lân :
- Cơ nghiệp Trương Phong tiêu cục này của họ Trương tạo ra. Trương Tính chỉ là một Tổng tiêu đầu. Lúc đó Trương Tính rất quang minh chính đại nên Như Hảo sinh tình kết nghĩa tào khang. Không ngờ tất cả chỉ là vẻ bề ngoài của y mà thôi. Sau khi có được Yến Yến, Trương Tính âm mưu đoạt Trương Phong tiêu cục, và cấu kết với ngoại nhân. Tệ bạc hơn nữa, y còn ngoại tình, chực bán đứng Trang Như Hảo cho ngoại nhân.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Phu nhân có thể cho tại hạ biết ngoại nhân đó là ai không?
- Những cao thủ ngoài Tây Vực. Như Hảo không biết những người đó.
- Trương tiêu đầu không thực hiện âm mưu đó.
Như Hảo nhìn vào mắt chàng :
- Nếu y thực hiện được mưu đồ xấu xa đó thì Như Hảo chẳng còn đứng ở đây nói tất cả sư thật với Tiêu công tử. Y không thực hiện được, bởi Mạnh tướng công đã phát hiện ra. Người đã nhờ nhị vị lão đệ Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh giúp đỡ cho họ Trương giữ lại tiêu cục.
Tiêu Lân thở dài :
- Thế sao Trương Tính phải nhảy xuống Đoạn Hồn nhai?
- Công tử. Sự việc bại lộ, Trương Tính cướp lấy Yến Yến làm áp lực với Như Hảo. Vì lo cho Yến Yến, lúc đó còn quá nhỏ nên mọi người đuổi theo Trương Tính. Vô hình chung y đã ôm Yến Yến nhảy xuống Đoạn Hồn nhai. Y thật là người tán tận lương tâm.
Tiêu Lân quyền :
- Phu nhân. Sự thể xảy ra như vậy phu nhân có đau lòng không?
- Ai mà không đau lòng với cảnh ngộ đó chứ. Lão nhân gia cảm ân của Mạnh huynh nên sau ba năm đã cho Mạnh huynh se duyên cùng Như Hảo, rồi trao toàn bộ cơ nghiệp Trương Phong cho Mạnh huynh.
Tiêu Lân khẽ gật đầu.
Như Hảo nói :
- Công tử. Yến Yến giờ đang ở đâu? Như Hảo sẽ cho người đến đón Yến Yến về tiêu cục.
- Tất nhiên tại hạ sẽ đưa phu nhân đến gặp Yến Yến.
Chàng ôm quyền hướng về Mạnh Phú :
- Mạnh tôn gía. Giờ Tiêu Lân mới biết được sự thật. Thì ra những gì Tiêu Lân nghe đều là những lời gian trá cả. Nay Mạnh phu nhân nói rõ sự thật mới sáng mắt ra. Tiêu Lân có mạo phạm đến Mạnh tôn giá mong tôn giá xá tội.
Mạnh Phú khoát tay :
- Tiêu thiếu hiệp sao lại nói vậy. Lúc đầu chúng ta không hiểu nhưng đã hiểu thì đương nhiên trở thành người trong một nhà. Mạnh mỗ rất muốn Tiêu thiếu hiệp trở thành người của Trương Phong tiêu cục.
Tiêu Lân ôm quyền xá :
- Đa tạ Mạnh tôn giá. Tôn giá không bắt tội còn trọng vọng Tiêu Lân như vậy. Tiêu Lân hổ thẹn vô cùng.
Tiêu Lân chợt cau mày nhìn lại Trang Như Hảo :
- À... Có chuyện này không biết Mạnh phu nhân có thể cho Tiêu Lân thị chứng được không?
Như Hảo ôn nhu nói :
- Công tử cứ hỏi.
Tiêu Lân ôm quyền hướng về Mạnh phu nhân :
- Mạnh tiêu đầu, chuyện Tiêu Lân thỉnh giáo rất quan trọng. Tại hạ tuyệt nhiên không có ý xúc phạm đến Trang phu nhân.
Mạnh Phú giả lả nói :
- Tiêu thiếu hiệp có gì cứ hỏi.
Tiêu Lân nhìn lại Trang Như Hảo :
- Phu nhân! Chẳng giấu gì phu nhân. Trước khi tại hạ đến đây có hỏi Yến Yến về nhân dạng của phu nhân, nhưng tiếc Yến Yến còn nhỏ nên không nhớ gì cả. Nhưng trên người phu nhân có một dấu tích mà Yến Yến không bao giờ quên.
Đôi chân mày lá liễu của Như Hảo nhíu lại :
- Công tử muốn thẩm chứng xem tôi có thật là Trang Như Hảo không chứ gì?
Tiêu Lân ôm quyền :
- Phu nhân đã hiểu ý Tiêu Lân. Nếu không thẩm chứng dấu tích đó, tại hạ chẳng thể nào yên lòng với sự quyết đoán của mình.
- Công tử cứ nói.
Tiêu Lân lưỡng lự rồi nói :
- Yến Yến nói cho tại hạ biết phía ngực trái của phu nhân, cách đầu nhủ hoa một đốt tay có mụt ruồi son. Đây là dấu tích duy nhất để nhận ra người. Nếu phu nhân không nệ hà, Tiêu Lân sẽ nhờ đến Tịnh Nô xem qua dấu tích đó.
Như Hảo nhìn lại Mạnh Phú. Mạnh Phú khẽ gật đầu.
Như Hảo nhìn lại Tiêu Lân :
- Ở đây bất tiện. Công tử có thể cho ta và Tịnh Nô vào biệt phòng?
Tiêu Lân gật đầu :
- Tất nhiên rồi.
Chàng nhìn lại Tịnh Nô :
- Tịnh Nô muội muội. Huynh nhờ muội nhé.
Tinh Nô gật đầu.
Như Hảo mỉm cười với Tịnh Nô, rồi dời bước đi vào cửa hậu.
Tịnh Nô đứng lên toan đi theo Như Hảo, nhưng Tiêu Lân đã nắm tay nàng lại :
- Tịnh Nô! Không nên gấp như vậy. Hãy nghe huynh nói đây.
Tịnh Nô nhìn lại chàng :
- Huynh muốn nói gì?
- Tiêu Lân nói cho mọi người cùng nghe: Đây là một dấu tích rất quan trọng, nhất định muội phải quan sát cẩn thận nhưng tuyệt nhiên không được đụng đến người Mạnh phu nhân để tỏ lòng ngưỡng mộ với Mạnh tiêu đầu đó.
Chàng mỉm cười nói tiếp :
- Hy vọng muội sẽ cho huynh sự quyết định đúng đắn.
- Tịnh Nô sẽ không làm huynh thất vọng.
Tịnh Nô đi rồi, Tiêu Lân quay trở lại bàn tiệc, tiếp tục đối ẩm với Mạnh phú. Chàng uống rượu với Mạnh Phú và Tăng Thừa cùng Mạnh Vĩnh với một thái độ rất hồ hởi và phấn chấn.
Một lúc sau Tịnh Nô và Trang Như Hảo quay trở ra.
Tịnh Nô nói :
- Tiêu huynh! Đúng như Tiêu huynh nói. Bên ngực trái của Trang phu nhân có nốt ruồi son.
Tiêu Lân ôm quyền xá Trang Như Hảo :
- Phu nhân bỏ qua sự khiếm nhã của tại hạ.
Như Hảo mỉm cười nói :
- Công tử đừng nói vậy. Bất cứ ai trong tình cảnh của công tử cũng phải làm như vậy thôi.
- Phu nhân đỡ lời, tại hạ cảm thấy bớt hổ thẹn phần nào.
Chàng bước ra trước mặt Mạnh Phú :
- Mạnh tôn giá. Xin hãy nhận một xá của Tiêu Lân. Gọi là tạ tội với tiêu đầu.
Mạnh Phú bật đứng lên, khoát tay như thể có bầy ruồi bâu vào mặt. Y vồn vả nói :
- Công tử! Xin đừng làm vậy, Mạnh mỗ này mắc nợ công tử mới đúng. Vì nếu không có công tử, Mạnh mỗ mãi mang hàm oan này suốt đời mà không rửa được.
Y giả lả cười :
- Mạnh mỗ phải xá lại công tử mới đúng thôi.
Tiêu Lân ôm quyền nói :
- Mạnh tiêu đầu đã không nhận thì Tiêu Lân xin được rút lại một xá của mình. Mạnh tiêu đầu có thể cho tại hạ và Tịnh Nô lưu lại đây vài ngày để lo một vài việc nhỏ rồi sẽ lên đường.
Như Hảo nói :
- Công tử. Vậy chừng nào công tử mới đưa tôi và Mạnh tướng công đến gặp Yến Yến.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Tại hạ chẳng giấu gì phu nhân. Yến Yến giờ đang ở trong Tử Địa Vô Luân hay còn gọi là Lạc Hồn cốc. Yến Yến ở trong đó rất thanh nhàn nên chẳng muốn ra ngoài nữa. Với lại không phải ai muốn vào Lạc Hồn cốc cũng được. Khi nào có cơ hội tại hạ nhất định sẽ đưa phu nhân và Mạnh tiêu đầu đến Lạc Hồn cốc thăm Yến Yến.
Mạnh Phú bước đến bên Tiêu Lân nói :
- Tiêu công tử! Công tử đã có lòng hóa giải những oan nghiệp của Mạnh mỗ. Nếu công tử không lưu lại đây thì Mạnh mỗ cũng níu chân công tử và Tịnh Nô cô nương ở lại cho thỏa lòng tri giao.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Đa tạ Tổng tiêu đầu.
Chàng xá Mạnh Phú :
- Đa tạ tiêu đầu.
Mạnh Phú giả lả nói :
- Khách sáo... Khách sáo. Tiêu công tử và Mạnh mỗ giờ đã là người nhà, thậm chí còn hơn thế nữa.
Tiêu Lân mỉm cười. Nụ cười của chàng có quá nhiều bí ẩn khiến cho Mạnh Phú đang giả lả cũng bất giác ngưng bặt lời nói lại.
* * * * *
Tiêu Lân chắp tay đứng bên cửa sổ cùng với Tịnh Nô. Chàng ôn nhu hỏi :
- Tịnh Nô! Muội thấy rõ nốt ruồi bên đầu nhũ hoa trái của Trang phu nhân chứ?
Tịnh Nô gật đầu :
- Tiêu huynh! Muội đã quan sát thật kỹ.
Tiêu Lân nhìn lại nàng :
- Muội chắc có nốt ruồi đó không?
- Chắc.
Tiêu Lân mỉm cười nói :
- Huynh đố muội. Vị Trang phu nhân đó có thật là Trang Như Hảo phu nhân không?
- Đã có nốt ruồi đó tất đúng là Trang Như Hảo phu nhân rồi.
Tiêu Lân nhướng mày nhìn nàng :
- Thế mà huynh cam đoan với Tịnh Nô, Trang Như Hảo phu nhân không phải là Trang Như Hảo phu nhân.
Tịnh Nô nheo mày :
- Tiêu ca nói vị phu nhân đó là giả.
- Đích thị là giả.
- Là giả sao lại có nốt ruồi đúng như huynh nói.
Tiêu Lân mỉm cười với nàng :
- Tịnh Nô xá muội của Tiêu ca sao mà khờ quá.
- Tịnh Nô không hiểu ý Tiêu ca.
- Chính vì Trang Như Hảo phu nhân có nốt ruồi đó nên Tiêu ca mới khẳng định đó là vị phụ nhân giả. Còn đích thực... muội hiểu ý huynh chưa.
Tịnh Nô lắc đầu :
- Tịnh Nô không hiểu.
Tiêu Lân nhướng mày :
- Nào mở rộng tâm thức đi, muội sẽ hiểu ngay.
Tịnh Nô cau mày :
- Huynh nói cho muội biết, tại sao Trang Như Hảo phu nhân là giả? Có gì mà muội không hiểu chứ?
Tiêu Lân mỉm cười với nàng, rồi nói :
- Tịnh Nô nè, huynh có bao giờ biết trong cơ thể muội có dấu tích gì đâu. Bỗng dưng huynh nghĩ ra và nói bừa. Bên ngực trái của muội có một nốt ruồi son. Nếu không có nốt ruồi son đó thì không phải Tịnh Nô.
Tịnh Nô nheo mày :
- Vậy là huynh chỉ nói bừa dấu tích trên người Trang Như Hảo?
Tiêu Lân gật đầu :
- Nói bừa, nhưng rồi dấu tích đó lại xuất hiện. Chứng tỏ dấu tích kia được ngụy tạo ra. Họ ngụy tao tất lòi ngay ra cái đuôi gian trá. Còn hỏi gì nữa không?
Tịnh Nô nhìn chàng :
- Ai dạy cho huynh cái trò này vậy?
Tiêu Lân chỉ vào đầu mình :
- Huynh dạy cho huynh đó. Phàm kẻ gian trá thì luôn hành sự bằng sự gian trá của mình.
Chàng buông một tiếng thở dài rồi nói.
- Huynh chỉ lo không biết Trang Như Hảo phu nhân thật bây giờ ra sao đây. Nhất định sự xuất hiện của huynh tại Trương Phong tiêu cục đã bứt dây động rừng. Mạnh Phú sẽ hạ Trang Như Hảo phu nhân nếu như người còn sống.
Thốt ra câu này vẻ mặt Tiêu Lân trang trọng và đanh hẳn lại.
Tịnh Nô nhìn chàng nói :
- Tiêu ca... Tiêu ca cho Tịnh Nô hỏi một điều này nhé.
Tiêu Lân gật đầu.
- Muội hỏi, Tiêu ca sẵn sàng trả lời.
- Tiêu ca phải trả lời bằng sự thành thật không được gian trá với muội.
Tiêu Lân gật đầu.
- Với Tịnh Nô, nếu Tiêu Lân là kẻ gian trá thì chẳng phải là Tiêu Lân và cũng chẳng dám nhìn mặt muội.
- Muội tin huynh.
Muội hỏi đây :
- Yến Yến cô nương là gì mà Tiêu ca lo lắng cho cô nương đó như vậy?
Tiêu Lân nhăn mày nhìn vào mắt nàng :
- Hê... Tiêu ca biết ngay, thế nào Tịnh Nô cũng hỏi Tiêu ca câu này. Thật ra Tiêu ca mang ân Yến Yến cô nương rất nhiều. Nếu không có Yến Yến, Tiêu ca đã mất mạng ở biệt cung của Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc. Nếu không có Yến Yến, Tiêu ca không thụ nạp được Hấp Tinh Đại Tà công. Nếu không có Yến Yến, Tiêu ca không thể rời Tử Địa Vô Luân. Nàng chấp nhận ở lại đó để Tiêu ca ra ngoài. Và Tiêu ca đã hứa với nàng phải lấy lại Trương Phong tiêu cục cho họ Trương. Lời nói của Tiêu ca nặng tợ Thái Sơn không thể nói rồi không làm.
Chàng buông tiếng thở dài :
- Nay Tiêu ca đã bứt dây động rừng, lo là lo cho Trang Như Hảo phu nhân.
Tịnh Nô nhìn chàng.
- Tịnh Nô phải ngưỡng mộ Tiêu ca.
- Hê... Đừng nói những lời khách sáo đó với huynh chứ.
Nàng mỉm cười.
- Tiêu ca tính sao đây?
Tiêu Lân nghiêm giọng nói :
- Ý của huynh muốn lưu lại đây để tìm tung tích Trang Như Hảo phu nhân. Muội hiểu ý huynh chứ?
- Muội hiểu. Tiêu ca có muốn Tịnh Nô dùng Kim bài tử lệnh giúp cho Tiêu ca không?
Tiêu Lân lắc đầu :
- Không không. Kim bài tử lệnh là của Minh chủ ban cho muội. Không phải chuyện gì cũng đem Kim bài tử lệnh ra dùng cả. Chỉ khi nào đói quá mới dùng đến thôi.
Tiêu Lân nói rồi phá lên cười.
Đang cười Tiêu Lân chợt ngưng bặt lại. Chàng nhìn lên mái ngói, Tiêu Lân nói :
- Biệt phòng của tại hạ có cửa để vào, trên nóc đâu có cửa. Các hạ muốn vào đối ẩm với bổn thiếu gia thì cứ vào bằng cửa chính, cần gì phải lúp ló trên nóc nhà chứ.
Có tiếng động trên mái ngói rồi mọi sự trở lại im lặng.
Tiêu Lân quay lại Tịnh Nô nói :
- Mạnh Phú cho người theo dõi Tiêu ca và muội. Nhất cử nhất động của huynh và muội hẳn đã được người của Trương Phong tiêu cục chú nhãn đến. Điều này chứng tỏ Trương Như Hảo phu nhân vẫn còn sống và bị giam cầm ở đâu đó.
- Tiêu ca. Phải làm gì để cứu Trang Như Hảo phu nhân?
Tiêu Lân nhìn Tịnh Nô nheo mày suy nghĩ rồi nói :
- Tịnh Nô giúp huynh... Muội có thể giả dạng huynh đi đứng trong biệt phòng này. Còn huynh sẽ theo dõi Mạnh Phú. Tiêu ca sợ hắn sẽ giết Trang phu nhân để diệt khẩu.
Tịnh Nô gật đầu.
- Muội cũng nghĩ như Tiêu ca.
- Tiêu ca phải hành động trước gã, may ra mới cứu được Trang phu nhân. Có cứu được Trang phu nhân mới có thể lấy lại được Trương Phong tiêu cục.
Tịnh Nô gật đầu.
Tiêu Lân nói nhỏ vào tai Tịnh Nô, rồi bước đến bàn bày rượu ra. Chàng nhìn Tịnh Nô mỉm cười.
Nàng khẽ gật đầu với chàng.
Tiêu Lân nhướng mày nói :
- Tịnh Nô muội... Huynh và muội sẽ uống rượu thâu đêm suốt sáng chứ. Hảo tửu của Trương Phong tiêu cục quá ngon, ta không thể nào ngủ được.
Tiêu Lân vừa nói vừa vận chuyển Hấp Tinh Đại Tà công hướng lên mái ngói tạo thành một cái lỗ vừa đủ một người chui qua. Những viên ngói được rút ra được luồng xoáy kình Hấp Tinh Đại Tà công đưa xuống nhẹ nhàng như những cánh bướm đậu xuống sàn biệt phòng.
Tiêu Lân nhướng mày :
- Tịnh Nô bảo trọng.
Tịnh Nô nói :
- Tiêu ca cũng phải bảo trọng đó.
Tiêu Lân toan thi triển Hành Tẩu Di Hình bộ thì bất ngờ Tịnh Nô nắm tay chàng.
- Tiêu ca.
Nhìn lại Tịnh Nô Tiêu Lân nói :
- Muội.
Nàng buông tay Tiêu Lân nhỏ nhẹ nói :
- Huynh hứa với muội là bất cứ chuyện gì huynh cũng phải cẩn trọng.
Tiêu Lân gật đầu :
- Huynh hứa.
Nàng mím môi chớp mắt. Sau cái chớp mắt đó trong đôi thu nhãn của Tịnh Nô phảng phất một làn nước long lanh. Nàng nấc nghẹn nhưng không khóc mà gượng nói :
- Tịnh Nô lo cho huynh.
Tiêu Lân nắm tay nàng :
- Tiêu ca cũng lo cho muội. Huynh sẽ quay về.
Nói rồi Tiêu Lân thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” băng qua lỗ hổng trên mái ngói.
Chàng đi rồi chân diện Tịnh Nô chợt thay đổi. Vẻ nhu mì đoan thục chợt biến mất, thay vào đó là những nét lạnh lùng, mà chỉ nhìn thấy thôi đã khiến kẻ đối diện phải rợn người.