Giang Hồ Dị Giới

Chương 60: Vướng tơ tình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói tới Quảng Mục Thiên vừa chộp được khăn che mặt của Đạm Khinh Nhu. Không gian xung quanh lôi đài chợt tĩnh lặng.

Lúc đó, hiện lên trước mắt Quảng Mục Thiên chính là một khuôn mặt đầy đặn, thanh khiết như ánh dương mùa xuân, xinh đẹp vô cùng. Làn da trắng nõn như ngọc, có điều hai má hơi chút xanh xao, hẳn là vì lâu nay dùng khăn che mặt, không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Đôi môi chúm chím như hoa anh đào mới nở. Khi đó, tâm trạng Đạm Khinh Nhu dường như đang bối rối, miệng đào hơi hé, để lộ hàm răng trắng tinh mĩ, kết hợp với khuôn mặt, càng nhìn càng toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ tận xương.

Quảng Mục Thiên thơ thẩn mà nhìn, miệng bất giác lẩm bẩm một câu:
"Nhất điểm anh đào khởi giáng thần.
Lưỡng hàng toái ngọc phún dương xuân."

(*Câu này lấy trong bài Vịnh Điêu Thuyền. Tam Quốc Chí.
Nguyên văn:
- Nhất điểm anh đào khởi giáng thần.
Lưỡng hàng toái ngọc phún dương xuân.
Đinh hương thôn thổ hành cương kiếm.
Yêu trảm gian tà loạn quốc thần.

- Một đoá anh đào chúm chím môi.
Đôi hàm răng ngọc rạng xuân tươi.
Hương đưa đầu lưỡi tàn hơi kiếm.
Chém chết gian thần có lúc thôi.)


Đạm Khinh Nhu bị giật lấy khăn che mặt, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo, cứ thất thần mà đứng đó như trời trồng. Nguyên là, chiếc khăn che mặt đó đối với Đạm Khinh Nhu rất quan trọng, nó liên quan tới một lời thề có thể ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của chính nàng. Nay trong lúc mải hăng đấu mà bị giật mất, tâm trạng nàng vừa tức giận vừa buồn bực lại có chút hối hận... Một đống cảm xúc ùa đến khiến nàng lòng rối như tơ vò, tâm hoảng ý loạn. Trong sát na đó, sát khí của nàng chợt nổi lên, bụng nghĩ thầm:
"Kẻ này đã nhìn thấy dung nhan của ta, tuy là vô ý nhưng cũng đã phạm phải lời thề kia. Nếu như... nếu như bây giờ ra tay giết y liệu có..."

Nàng vừa nghĩ đến đây thì chợt nghe Quảng Mục Thiên thốt lên hai câu thơ khen ngợi dung mạo của mình. Trái tim bất giác đập thình thịch, hai má ửng hồng trông thật là kiều diễm, khuôn mặt vốn xanh xao không một chút máu nay thêm ba phần xinh tươi. Sát khí của nàng theo hai câu thơ đó mà cũng mất dần.

Nhưng Quảng Mục Thiên tâm linh nhạy cảm, sát khí kia tuy nhỏ nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, lòng chợt nghĩ thầm:
"Cô ta vừa nổi lên sát ý đối với ta, chắc hẳn là do ta không may chộp trúng cái khăn này. Chiếc khăn này có gì đặc biệt hay sao? Ài, chuyện này nguyên do cũng từ ta mà ra. Nếu không phải ta máu quá, kìm không nổi cảm xúc mà xông tới đột ngột, thì cũng không giật mất được cái khăn này ra khỏi mặt nàng."

Rồi hắn lại nghĩ:
"Không hiểu sao kể từ khi tới thế giới này, định lực của ta kém hẳn so với lúc trước. Cứ thấy nữ nhân đẹp là lại thất thần, tâm tà ý loạn. Hơn nữa tính tình nhiều lúc hăng máu. Điều này thật kỳ lạ!"

Quảng Mục Thiên nào biết được rằng, hắn vốn là thuộc dòng dõi Tinh Linh tộc. Tuy chỉ là bán Tinh Linh, nhưng tuổi thọ được thừa hưởng từ huyết thống cũng rất lớn. Hắn cho tới nay đã sống được một trăm mấy chục năm. Nếu xét theo tiêu chuẩn của Tinh Linh tại thế giới này thì với chừng đó tuổi mới chỉ được xếp vào hàng thành niên mà thôi. So với tuổi thọ con người chính là khoảng tầm từ hai mươi tới ba mươi. Chính vì thế mà dáng vẻ bề ngoài của Quảng Mục Thiên mới chỉ có hai lăm tuổi. Giang hồ cứ ngợ là hắn luyện qua công phu cải lão hoàn đồng nên mới trẻ mãi như vậy, nhưng nào ai biết được rõ cái nguyên do bên trong? Ngay cả Quảng Mục Thiên cũng chỉ mới biết sự thực thân phận của mình gần đây. Tuy đã sống thật lâu, nhưng Quảng Mục Thiên ngoại trừ đánh nhau, luyện công... thì cuộc sống cũng chỉ diễn ra ở hang sơn cùng cốc, rất đơn thuần. Số người mà hắn giao tiếp qua có khi cũng chưa bằng số tuổi của chính hắn. Vì thế nên võ công của Quảng Mục Thiên lợi hại thật, nhưng định lực lẫn tâm cảnh cũng mới chỉ dừng lại ở mức thanh niên bình thường mà thôi. Mà một thanh niên bình thường thì đương nhiên cũng có cái ham muốn đối với người khác giới. Điều đó cũng giải thích cho việc nhiều khi Quảng Mục Thiên chợt lên nổi tính tình ham chơi, háo thắng...

Tạm bỏ qua chuyện đó. Chỉ thấy ở trên lôi đài, Đạm Khinh Nhu vừa định thần lại, ấp úng hỏi:
"Ngươi, ngươi thấy hết rồi sao?"

Quảng Mục Thiên thấy hai mắt nàng ngân ngấn nước dưới ánh sáng lấp lánh như châu ngọc, chỉ trực trào ra. Hắn trong lòng đánh bộp một cái, thầm hiểu là mình vướng phải một rắc rối tình cảm không hề nhỏ. Đoạn tặc lưỡi nghe chậc một tiếng, không đáp mà chỉ gật gật đầu.

Đạm Khinh Nhu lại hỏi:
"Ngươi có biết ta là ai không?"

Quảng Mục Thiên tuy khó hiểu, nhưng vẫn đáp:
"Chẳng phải cô nương tên là Đạm Khinh Nhu. Đệ tử của Ngọc Nữ Cung hay sao?"

Đạm Khinh Nhu ừm một tiếng, khuôn mặt vẫn đầy vẻ thơ thẩn. Nàng chần chừ một chút rồi lại hỏi tiếp:
"Ngươi... có biết đến lời thề của ta..."
Nàng nói đến đây thì hai má hơi đỏ lên, thẹn thùng không dám nói tiếp nữa.

Quảng Mục Thiên biết ngay điều này sẽ đến. Nhưng hắn quả thật không biết lời thề kia là gì. Đoạn thật thà đáp:
"Xin cô nương thứ lỗi cho. Tại hạ lần đầu xuất sơn, đối với võ lâm còn lạ nước lạ cái. Lời thề của cô nương..."
Nói đến đây ném cái khăn che mặt sang cho nàng. Chiếc khăn được hắn quán chú nội lực, lơ lửng trên không trung nhẹ nhàng bay tới chỗ Đạm Khinh Nhu. Đoạn hắn chắp tay thi lễ một cái rồi nói tiếp:
"Chiếc khăn này là tại hạ lúc sơ ý đoạt được. Mong cô nương đừng trách. Còn chuyện lời thề đó... Tại hạ quả thực không biết. Mong cô nương thứ cho tội vô lễ này!"

Công phu cách khí ngự vật của hắn vừa thi triển ra khiến toàn trường ồ lên đầy vẻ kinh dị. Phải hiểu là ngay cả Thập Đại Đấu Tông cũng chưa chắc có vị nào đã làm được như thế. Vậy mà một thanh niên chỉ hai lăm tuổi lại có khả năng sử ra cách không ngự vật. Đến bây giờ thì những kẻ vốn khinh thường Quảng Mục Thiên cũng phải cẩn thận mà soi xét lại.

Nhưng Đạm Khinh Nhu dường như không để ý tới điều đó. Khuôn mặt nàng chợt hồng chợt trắng. Hàng mắt ngấn lệ như sắp rơi, nàng lại hỏi tiếp:
"Đời ta đã bị cuốn theo một trảo vừa rồi của ngươi. Chẳng lẽ ngươi không biết?"

Quảng Mục Thiên hít sâu một hơi, không dám trả lời mà chỉ ấp úng:
"Ta, ta... thực không biết."

Quảng Mục Thiên lần này đau não thật rồi. Cả cuộc đời của hắn chưa bao giờ trải qua mấy chuyện như thế này cả. Lịch duyệt giang hồ của hắn vốn chỉ có ân, oán, cừu, thù mà thôi. Tất cả chỉ dùng một nắm đấm là giải quyết được hết sảy. Nhưng chuyện này...

Quảng Mục Thiên, hắn trong giang hồ không sợ kẻ thù dùng nắm đấm chĩa về phía mình. Cái hắn sợ nhất, chính mắc nợ người khác.

Triệu Văn Phong từng cảnh tỉnh hắn, giang hồ lắm thứ tinh kỳ quái dị. Đường Vấn Tâm từng nói hắn chủ quan, không tìm hiểu đối thủ của mình. Đến bây giờ Quảng Mục Thiên mới thầm ân hận không nghe lời giáo huấn của hai người nọ.

Chỉ thấy Đạm Khinh Nhu trầm mặc không nói, hai mắt nàng chằm chặp nhìn vào tấm khăn nơi tay. Đoạn nàng thở dài một tiếng đầy não ruột.

Quảng Mục Thiên nhìn mặt nàng, trông thật đẹp nhưng lại đầy vẻ đáng thương. Chợt tim Quảng Mục Thiên như thắt lại, sợi tơ tình này không biết tự bao giờ đã cuốn lấy trái tim hắn mất rồi.

Đạm Khinh Nhu sau khi thở dài xong, liền liệng chiếc khắn kia về hướng Quảng Mục Thiên. Nàng không biết vận dụng công phu cách khí ngự vật, nên cái ném đó chỉ là một cái ném đơn thuần mà thôi. Chiếc khăn bay vút một tiếng đã nằm yên trong lòng bàn tay của Quảng Mục Thiên.

Đạm Khinh Nhu chậm chạp nói:
"Ngươi... Chàng đã lấy nó rồi thì giờ nó thuộc về chàng."
Cách xưng hô của nàng cũng thay đổi từ "Ngươi" thành "Chàng" rồi. Tới bây giờ kẻ ngu cũng phải hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Quảng Mục Thiên nhận lấy khăn, khuôn mặt như ăn phải trái khổ qua, chợt hắn hỏi:
"Nàng không sợ ta có ý xấu với nàng hay sao?"

(Trái khổ qua: Mướp đắng.)

Đạm Khinh Nhu thấy hắn khó xử như thế bất giác mỉm cười, bao nhiêu khổ não nãy giờ tiêu tán hết. Chợt hai má lại ửng đỏ, đáp:
"Nếu như chàng có ý xấu thì đã sao? Lời đã thề, nhân duyên đã định. Thật khó mà làm trái."

Quảng Mục Thiên lắc đầu, nói:
"Nàng quả thật phải dựa theo lời thề đó mới được sao? Hơn nữa, ta, ta là người của tà phái."

Đạm Khinh Nhu đáp:
"Chàng chẳng phải lúc trước đã nói là cựu đệ tử tà phái hay sao? Mà bây giờ tà phái thì sao cơ chứ. Thiếp, thiếp không quan tâm điều đó."
Đạm Khinh Nhu nói hết câu thì khuôn mặt cúi gằm xuống, đã đỏ như cà chua chín mọng, trông thật kiều diễm vô cùng.

Quảng Mục Thiên thấy nàng cười trông thật đẹp, nhưng hắn cố dằn lòng lại, đoạn nói:
"Đó chỉ là lời thề của nàng. Không phải tình yêu thật sự, hà cớ gì phải theo lời ước thệ? Ta nghĩ nàng nên bỏ lời thề đó, đi tìm tới tình yêu chân chính thì đúng hơn."

Đạm Khinh Nhu không đáp, mà hỏi lại:
"Chẳng lẽ chàng chê thiếp xấu hay sao? Hay thiếp không xứng với chàng?"

Câu hỏi này chứa vài phần u oán, Quảng Mục Thiên nghe xong thì hốt hoảng, lập tức phản bác:
"Không. Ta không hề có ý đó. Nếu nàng mà xấu thì trên đời này chắc chẳng còn ai xinh đẹp nữa. Còn nói về xuất thân của ta tăm tối, chỉ có chém giết mới sống sót qua ngày. Nàng là cành vàng lá ngọc... Ta mới không xứng với nàng mới đúng."

Đạm Khinh Nhu nghe Quảng Mục Thiên ca tụng nhan sắc mình, trong lòng hoan hỉ. Lại nghe tiếp những câu sau thì ấm lòng, nghĩ thầm:
"Người này hình mạo tuy bình thường, tuy trước gia nhập tà phái nhưng bản chất không xấu. Mình đem chung thân đại sự gửi gấm cho chàng, xem như cũng thỏa nguyện."

Rồi nàng lại nghĩ:
"Không hiểu sao, từ trước tới giờ ta không ưa thích giao thiệp với nam nhân. Nhưng ngay từ lần đầu gặp người này. Ta đã cảm thấy có điều gì đó rất đặc biệt toát lên từ chàng. Chẳng lẽ đây là duyên số hay sao?"

Tuy nghĩ vậy nhưng Đạm Khinh Nhu không hề nói ra, mà chỉ nói:
"Ý thiếp đã quyết. Nếu chàng không chê tấm thân này thì kết thúc đơn đấu đại hội, chúng mình gặp nhau ở trà quán của Cầm Tiên tiểu thư. Mong chàng giữ đúng hẹn."

Nói rồi quay người bỏ đi. Quảng Mục Thiên toan gọi nàng quay lại, nhưng chẳng biết phải nói gì nên đành thôi.

Hoàng Bá Đạo thấy Đạm Khinh Nhu rời đi rồi. Liền tuyên bố trận chiến này Quảng Mục Thiên thắng cuộc.

Mọi người quan chiến xung quanh đều không nghe được màn đối thoại vừa rồi. Nhưng cảnh Quảng Mục Thiên chộp lấy được khăn che mặt của Đạm Khinh Nhu khiến ai nấy đều phải trầm trồ kinh hô cả lên. Bọn họ ít nhiều đều biết tới lời thề của Đạm Khinh Nhu. Nàng từ lúc mười bốn tuổi đã đeo khăn che mặt, thề rằng chỉ có kẻ nào đủ khả năng đánh bại nàng. Tước đi tấm khăn che mặt kia, nhìn thấy dung mạo của nàng mới xứng đáng làm phu quân của Đạm Khinh Nhu.

Người đời không một ai thấy rõ khuôn mặt của nàng cả. Hơn nữa vừa rồi khoảng cách từ lôi đài tới chỗ khán giả cũng tương đối xa. Nên diện mạo thực sự của Đạm Khinh Nhu ngoài Quảng Mục Thiên ra thì không ai thấu được. Vậy nên mọi người chỉ thoáng kinh ngạc trong chốc lát rồi cũng không để trong lòng chuyện đó. Duy chỉ có việc công phu Quảng Mục Thiên cao thâm khó lường là điều mà ai cũng âm thầm thừa nhận. Mặc dù vận khí của hắn đúng thật là quá mức khoa trương.

Quảng Mục Thiên vừa quay về chỗ, còn chưa kịp đặt mông vào chỗ ngồi thì Đường Vấn Tâm đã chạy tới hoan hỉ chúc mừng:
"Chúc mừng Quảng huynh nhân duyên thâm hậu. Vừa xuất đài liền chộp ngay được Thánh Nữ của Ngọc Nữ cung. Tài cua gái này quả là cao thâm mạt trắc. Tiểu đệ bái phục, bái phục."

Triệu Nhã Hinh đứng một bên nghe Đường Vấn Tâm luyên thuyên một tràng như vậy thì khẽ hừ một tiếng. Đường Vấn Tâm chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Quảng Mục Thiên chẳng nói gì, chỉ ngơ ngẩn ngồi yên một chỗ. Dường như cả thế giới của hắn bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cô gái. 

...

Trận đấu thứ ba cũng rất nhanh được diễn ra. Chính là Bắc Văn Minh cùng với Long Tuấn.

Mặc dù Long Tuấn có thần binh trong tay, nhưng so với Bắc Văn Minh còn thua kém một bậc nhỏ. Trận đó Bắc Văn Minh dành chiến thắng, nhưng lại là thắng hiểm. Dự là trận tiếp theo khó mà ứng chiến được tiếp.

Sau ba trận đấu chọn ra được ba người xuất sắc nhất, chính là Hắc Yên Tử, Quảng Mục Thiên cùng Bắc Văn Minh.

Bấy giờ số người lại tiếp tục lẻ, phải bốc thăm luân không thêm một lần nữa.

Tuy nhiên lần bốc thăm này Bắc Văn Minh may mắn hơn cả, trở thành người được luân không. Điều này khiến cho mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều thầm nhủ trong lòng:
"May thay không phải tên gia hỏa Quảng Mục Thiên luân không nữa. Nếu không hắn ta chẳng làm gì cũng giành chiến thắng. Như vậy thật dễ dàng quá."

Bắc Văn Minh trong lòng cũng mừng thầm. Vốn gã định đầu hàng ngay lập tức. Bởi sau trận chiến vừa rồi với Long Tuấn khiến toàn thân gã không còn tí sức lực nào cả, nếu đấu tiếp ắt bại ngay tức thì. Bắc Văn Minh cũng không muốn rước lấy cái nhục bị người đè đầu cưỡi cổ bắt đầu hàng. Bất quá, hắn may mắn bắt trúng thăm luân không nên thời gian để nghỉ ngơi cũng tăng lên đáng kể.

Sau ba canh giờ tiêu chuẩn để hồi khí. Quảng Mục Thiên cùng Hắc Yên Tử được gọi lên lôi đài.

Quảng Mục Thiên vô thần mà bước, trong lòng hắn vẫn đang canh cánh chuyện vừa rồi. Đến khi Hắc Yên Tử mở miệng chào hỏi, hắn mới giật mình, buột miệng nói:
"Ta không muốn động thủ. Ngươi đầu hàng đi."

Lời này là Quảng Mục Thiên trong lúc giật mình mà thốt ra, tuy là vô ý nhưng thần thái bên ngoài kết hợp với giọng nói thản nhiên khiến một câu đơn giản như vậy cũng đầy vẻ khí khái.

Hắc Yên Tử khuôn mặt xám ngoét như chàm đổ. Hai hàm răng nghiến vào nhau bật tiếng ken két rùng rợn. 

Đám người xung quanh thấy thế đều cho rằng Quảng Mục Thiên dùng kế khích tướng, mới xuống đài liền mở lời khiêu khích đối phương. Hắc Yến Tử tiếp theo rất có thể khí giận công tâm mà trúng kế.