*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xích Yến Hàn ngồi một bên thấy hai người trờ chuyện như kiểu đã nắm chắc thần cung trong tay thì không khỏi vừa buồn cười vừa lo lắng, bèn hỏi:
"Ngươi định lấy Huyền Vũ Phá Thiên Cung như thế nào?"
Quảng Mục Thiên chẳng thèm suy nghĩ, đáp ngay:
"Đương nhiên là trộm rồi. À, không! Chúng ta trực tiếp xông vào lấy. Không thể nói là ăn trộm được."
Xích Yến Hàn hai mắt trợn tròn lên kinh ngạc, không thể ngờ được hắn lại trả lời như vậy, nhất thời á khẩu, chẳng biết nói gì. Huyền Vũ Phá Thiên Cung là kỳ bảo của võ lâm, được cất giữ vô cùng cẩn trọng. Lại được vô số cao thủ đẳng cấp cao canh giữ. Đó là còn chưa nói đến các vị chưởng môn các phái cùng Phương Trượng của chùa Thiếu Lâm tự, Lâm Ngọc Quân - Minh chủ võ lâm... Hắn dù có bản lãnh bằng trời đi chăng nữa cũng không thể trực tiếp xông vào cướp lấy mà an toàn trở ra.
Kết luận của nàng sau vài ngày tiếp xúc với hắn chính là:
Cuồng, ngạo! Tên này chính là một kẻ điên chính hiệu. Bất quá võ công của hắn rất lợi hại. Ngay cả nàng cũng chưa biết giới hạn võ công thực sự của Quảng Mục Thiên là đến đâu. Nhưng nói trong giang hồ, người có thể đánh lại hắn cũng không quá ba người. Bất quá điều kỳ lạ là, Quảng Mục Thiên mạnh như thế, nhưng trong giang hồ lại chẳng hề có một lời đồn đãi nào về hắn cả. Giống như hắn là người từ trên trời rớt xuống vậy.
Dường như biết được điều mà Xích Yến Hàn đang suy nghĩ, Quảng Mục Thiên mỉm cười hỏi:
"Xích cô nương thử nói xem, lần này Hắc Vân Thành tụ họp toàn bộ võ lâm nhân sĩ về đây, mục đích chính là gì?"
Xích Yến Hàn lập tức đáp:
"Thì chẳng phải là tổ chức đại hội võ lâm, rồi tìm một chủ nhân chân chính cho... Huyền Vũ..."
Đột nhiên nàng a lên một tiếng rồi nói:
"Thì ra đó là mục đích của ngươi!?"
Quảng Mục Thiên cười gian xảo, nói:
"Đúng thế! Chẳng phải bọn họ tổ chức đại hội là để tìm chủ nhân thích hợp cho kỳ bảo hay sao? Ta nếu xông vào cướp thì chắc chắn khó có thể rồi. Nan quyền khó địch tứ thủ... Nhưng nếu ta lấy nó một cách quang minh chính đại thì kẻ nào dám lên tiếng? Bất quá bây giờ cần tìm gấp một tấm lệnh bài cho ta để dễ trà trộn vào."
"Chuyện đó quá dễ, tìm mấy tên lâu la rồi cướp lấy chẳng phải xong ư? Nhưng ngươi phải tìm được một tấm Bạch Kim lệnh, bởi chỉ có Bạch Kim lệnh mới có tư cách tham gia tỷ thí tranh đoạt. Đương nhiên, ngoại trừ Hoàng Kim lệnh sẽ không được phép tham gia vào. Nếu ngươi muốn lấy Huyền Vũ Phá Thiên cung phải có được Bạch Kim lệnh, nhớ kỹ." Xích Yến Hàn tiếp lời.
"Còn có chuyện này sao? Cũng đơn giản thôi, ta sẽ xử lý sau. Nhưng, còn Hoàng Kim lệnh..."
Xích Yến Hàn nhìn Lệ Nhã một lát rồi lấy từ trong túi ra một tấm lệnh bài màu vàng chói, nói:
"Hoàng Kim lệnh thì cứ an tâm, ta ở đây có một cái. Trước ngươi cứu ta một mạng, lúc đó Hoàng Kim lệnh đáng lẽ đã là của ngươi rồi. Còn nữa, Tiểu Nhã đáng thương thế này, ta muốn giúp nàng chút ít. Chí ít, tấm Hoàng Kim lệnh sẽ giúp nàng tiến vào trong đó."
Lệ Nhã giật mình, a lên một tiếng kinh hoảng, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên nhìn tấm lệnh bài đặt trên bàn, thốt lên:
"Hoàng, hoàng kim lệnh... Hai người, có Hoàng Kim lệnh?"
Xích Yến Hàn chỉ mỉm cười rồi gật đầu thừa nhận.
Lệ Nhã cầm tấm lệnh bài lên tay vui sướng không nói lên thành lời, nước mắt lại chực trào ra. Phải đến khi Xích Yến Hàn an ủi mới miễn cưỡng nín lại được, nàng không nén nổi xúc động, lên tiếng hỏi:
"Vậy nếu không có lệnh bài thì tỷ tỷ vào bằng cách nào? Muội với tỷ mới chỉ quen biết chưa lâu, mà tỷ giao vật quan trọng như vậy..."
Xích Yến Hàn vội ngắt lời nàng, giải thích:
"Điều này muội không cần lo lắng, ta không cần nó cũng có thể vào được. Thực chất mà nói, tấm Hoàng Kim lệnh lai lịch cũng không hề nhỏ chút nào."
Quảng Mục Thiên hỏi:
"Lai lịch? Nó còn có lai lịch như thế nào? Chẳng lẽ là bảo vật gì đó nữa à?"
Xích Yến Hàn đáp:
"Cái này phải bắt đầu từ khi Hư Thiên Điện mới thành lập. Lúc đó, môn chủ các môn họp lại, cùng nhau thống nhất tạo ra các lệnh bài để phân biệt cấp độ của các võ sĩ trong giang hồ. Chia làm Thiết, Bạch, Hoàng kim các lệnh. Trong đó chỉ có bảy tấm cấp Hoàng, mọi người chung ý nghĩ, cùng định ra, một lệnh Hoàng Kim này sẽ đổi lấy một mong muốn cho bất kỳ người sở hữu nó... Thậm chí là cứu người hay giết người, ngươi muốn cái gì cũng có thể. Vì thế nên giang hồ mới có câu: Hoàng Kim trong tay, nắm quyền sinh sát."
Lệ Nhã nghe nửa hiểu nửa không, chỉ biết im lặng lắng nghe.
Quảng Mục Thiên thì hơi ngạc nhiên, cười nói:
"Hắc, thú vị vậy sao? Vậy nếu muốn giết ai cũng được? Điều này mà lão Không Trí miệng luôn luôn niệm phật kia mà cũng chấp thuận ư?"
Xích Yến Hàn lắc đầu, đáp:
"Không, đương nhiên Không Trí đại sư sẽ không chấp nhận. Bất quá số đông áp đảo khiến người cũng không nói gì được, chỉ yêu cầu nếu giết người, đại sư sẽ không tham gia vào. Còn luật lệ thì cũng có vài ba điều. Thứ nhất, một lệnh chỉ đổi một điều ước muốn. Thứ hai, không giết hoặc cứu nhiều hơn một người. Thứ ba, chỉ có bảy người chấp lệnh, bọn họ được miễn với mọi lệnh ảnh hưởng đến cá nhân mà người cầm lệnh đề ra. Nghĩa là người có Hoàng Kim lệnh muốn sai giết bất kỳ ai trong bảy người thi hành lệnh đều không được. Bảy người này gồm Ngũ Thánh, Lâm Ngọc Quân và Giáo chủ Ma giáo."
Đoạn nàng nói tiếp:
"Lệ Nhã thân là Ma Pháp Sư, nếu tự tiện xông vào Hư Thiên Điện ắt không thoát khỏi cái chết. Nhưng nếu có Hoàng Kim Lệnh trên người sẽ miễn được một án tử. Chính vì thế mà Phi Vũ vẫn luôn muốn cướp tấm lệnh này trong tay ta, để cho đồ đệ cô ta dùng. Đồ đệ của Phi Vũ là Y Phượng, công chúa của Cuồng Long đế đô. Nhưng cô ta lại là thuần ma pháp sư, thành thử không được phép vào điện. Bất quá ma giáo nuôi ý tưởng thu phục Huyền Vũ Phá Thiên cung nên mới tìm mọi cách cho Y Phượng gia nhập vào điện."
Quảng Mục Thiên cười khẩy một tiếng, nói:
"Hừ, nếu có cả bảy tấm Hoàng Kim, chẳng phải bảy cao thủ nhất lưu giang hồ sẽ phải đi làm cu li bảy lần hay sao? Xem ra cũng có chút thú vị nha..."
Xích Yến Hàn khinh thường liếc hắn một cái, nói:
"Cái này ngươi nghĩ đơn giản thế sao? Nếu có đủ bảy tấm lệnh, ngươi chính là Võ Lâm Mệnh Chủ tiếp theo của giang hồ. Đừng nói là bảy việc, lúc đó cả giang hồ này tùy ý ngươi mà sai sử."
Quảng Mục Thiên há hốc mồm kinh ngạc, xem ra bảy tấm lệnh kia chẳng khác nào phiếu bầu cử tri nha. Tên Lâm Ngọc Quân kia cũng thực là đủ sức sáng tạo. Mà cũng phải nói, để sưu tầm đủ bảy tấm lệnh thì chẳng khác nào được sự thừa nhận của bảy cao thủ giang hồ. Điều đó cũng chứng minh là người đó có đủ tư cách lên làm Minh Chủ Võ Lâm.
Giải thích xong hết thảy, Xích Yến Hàn uống một ngụm ra rồi đứng dậy, nói:
"Thôi, ta đi kiếm chút gì ăn. Tiện thể tìm giúp ngươi tấm vé vào Hư Thiên Điện. Hai người ở đây cứ từ từ mà trò chuyện tiếp."
Quảng Mục Thiên định lên tiếng, hắn vốn theo chủ nghĩa nam nhân, mấy chuyện vụn vặt này làm sao phải để nữ nhân động tay động chân được. Bất quá chưa kịp mở miệng thì Xích Yến Hàn đã phất tay ra hiệu bảo hắn im lặng. Rồi đột nhiên nàng giơ hai ngón tay chỉ vào hai mắt hắn rồi lại chỉ vào hai mắt của mình, mặt lạnh lùng, gằn từng chữ, nói:
"Ta quan sát được hết, đừng có mà làm bậy!"
"Ế!"
Quảng Mục Thiên triệt để câm lặng, đây là ý gì?
Đoạn thấy ánh mắt Xích Yến Hàn liếc sang nhìn Lệ Nhã, hắn lập tức hiểu ra ý tứ trong câu nói vừa rồi. Ý rất rõ ràng:
"Sắc lang, ngươi mà dám động vào một sợi tóc của Tiểu Nhã thì coi chừng đó!"
"..."
"Ta làm bậy cái rắm, ta đường đường là cao thủ đệ nhất giang hồ. Đâu phải hạng lưu manh tôm tép mà làm bậy cái quần què."
Khuôn mặt Quảng Mục Thiên đỏ bừng, như một ngọn núi lửa sắp phát tác. Xích Yến Hàn cười khanh khách một tiếng rồi nhanh chân chuồn ra cửa.
Trong chốc lát, căn phong chỉ còn lại hai người, không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh. Quảng Mục Thiên thậm chí còn nghe được cả tiếng tim mình đập.
Hồi hộp sao!?
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác như vậy. Kể cả khi đánh nhau với những cao thủ đỉnh cấp thiên hạ, hắn cũng chưa từng thấy hồi hộp như vậy bao giờ.
Bí quá hóa liều, hắn hít sâu một hơi chân khí, đứng bật người dậy chắp tay hướng đến Lệ Nhã, khuôn mặt trở nên đầy vẻ quang minh chánh khí, nghiêm túc nói:
"Chuyện trong khách điếm lần trước, ta vô cùng xin lỗi. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Mong muội hiểu mà bỏ qua, ta không phải là cố ý... lúc đó..."
Lệ Nhã nghe hắn nhắc đến chuyện cũ, nhất thời khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Nhưng lại thấy dáng vẻ chật vật của Quảng Mục Thiên thì không nhịn nổi, bụp miệng cười khúc khích.
Quảng Mục Thiên ngơ ngác không hiểu mô tê gì cả, chỉ đành đứng gãi đầu gãi tai. Hắn bình sinh cũng ít tiếp xúc với nữ nhân, cách bắt chuyện hay tán tỉnh... hắn không hề am hiểu chút gì. Nên cứ vậy mà thẳng thừng mà nói ra, không kiêng nể gì sất.
Lúc lâu sau Lệ Nhã mới nín cười lại được, cười nhẹ nói:
"Huynh lúc nãy cứu ta một lần, xét với chuyện lúc trước sĩ xóa bỏ qua hết. Tha cho huynh lần này đấy!"
Quảng Mục Thiên cười khặc khặc đắc ý, xem ra hắn bỏ ra công sức cứu nàng không hề uổng phí nha
Nếu sau này cố gắng thân cận Lệ Nhã, thì chuyện nội bộ của tộc tinh linh hắn cũng sẽ từ từ tìm hiểu dễ dàng hơn.
Còn nữa, nếu nói Quảng Mục Thiên là một bán tinh linh, thì nhất định hắn phải biết dùng ma pháp. Mà lần trước Đan Tâm có kiểm tra qua, phát hiện trong người hắn sở hữu Ma Lực Quang hệ và Thủy hệ. Nhân cơ hội này, phải nhờ Lệ Nhã làm gia sư ma pháp thuật một thời gian mới được. Nghĩ thế hắn nói luôn:
"Lệ Nhã, thời gian rảnh này có thể dạy ta một ít ma pháp hay không? Mặc dù ta là người võ lâm, nhưng cũng có chút hứng thú với ma thuật."
Lệ Nhã gật đầu nói:
"Dĩ nhiên là được, huynh ma pháp hệ gì?"
"Quang hệ, Thủy hệ."
"Huynh là song hệ!?"
Tuyết Nhi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
"Vậy thì sao? Có gì đặc biệt à?"
"Dĩ nhiên rồi, rất hiếm là đằng khác. Thậm chí có cực kỳ ít ma pháp sư sở hữu ma lực song hệ."
Quảng Mục Thiên kinh ngạc, hắn từng thấy ma pháp sư Lâm Hà cũng là thủy mộc song hệ. Không nghĩ để có hai nguyên tố ma lực lại là cực kỳ hiếm như vậy:
"Hiếm đến vậy sao?"
Lệ Nhã gật đầu, đáp:
"Ừm, đương nhiên rồi, bởi chỉ từ hai hệ đó, một Pháp Sư nếu biết cách sử dụng còn có thể đản sinh ra những ma lực hệ ẩn khác."
Quảng Mục Thiên đầu to hơn cái đấu, tò mò hỏi:
"Hệ ẩn! Nghĩa là sao?"
Lệ Nhã liền đáp:
"Hệ ẩn là những hệ ma pháp chỉ có kích phát tiềm năng con người, hoặc dùng xúc tác mới xuất hiện. Ví dụ như ma pháp có khả năng kết hợp hai yếu tố với nhau để tạo ra yếu tố mới. Ví dụ như thuật Băng Thuật của muội, kết hợp Thủy và Phong thành Băng, hoặc tỷ như Thuật Trị Thương của Tế Tự là kết hợp giữa Thủy hệ và Quang hệ... Dựa vào những yếu tố tự nhiên, chúng ta có thể sáng tạo ra nhiều nguyên tố mới. Chính vì thế mà các ma pháp sư có từ hai hệ nguyên tố trở lên cực kỳ hiếm."
Quảng Mục Thiên nghe xong thì đột nhiên lẩm bẩm:
"Quả nhiên là Ngũ Hành tương sinh, tương khắc."
*Ngũ hành sinh:
Nước nuôi dưỡng cây trồng (Thuỷ sinh mộc)
Gỗ cháy sinh ra lửa (Mộc sinh hoả)
Lửa cháy hết thành than (Hoả sinh thổ)
Lòng đất tạo nên kim loại trắng (Thổ sinh kim)
Kim loại nung chảy thành nước (Kim sinh thuỷ)
Ngũ hành tương khắc:
Cây phá đất mà mọc lên ( Mộc khắc thổ: Tụ thắng tán)
Đất có thể ngăn nước (Thổ khắc Thuỷ: Thực thắng hư)
Nước có thể dập lửa (Thuỷ khắc hoả: chúng thắng quả, nhiều thắng ít)
Lửa có thể đốt cháy kim loại (Hoả khắc kim: Tinh thắng kiên)
Thép cứng rèn dao chặt cỏ cây (Kim khắc mộc: cương thắng nhu)."
Đầu Tuyết Nhi là một dấu hỏi to đùng:
"Ngũ hành là cái gì?"
Quảng Mục Thiên không trả lời, cười một tiếng, vỗ tay nói:
"Thôi, mặc kệ mấy chuyện đó đi. Muội dạy ta ma pháp cơ bản trước."
Vậy là hai người bắt đầu quá trình dạy và học của mình.
----
Trong khi đó, Cuồng Long đế quốc.
Một đế quốc với quân lực hùng mạnh nhất trong tất cả các đế quốc trên đại lục này. Với đội quân đặc thù binh chủng, binh sĩ có thể cuồng hóa thành những chiến binh khổng lồ cao lớn. Cuồng Long quân đoàn chưa hề thất bại trên bất cứ chiến trường thực sự nào.
Chính giữa Cuồng Long thành là một tòa cung điện khổng lồ sừng sững nổi lên.
Phía trong nội điện, đây là nơi mà chỉ có hoàng đế của Cuồng Long đế quốc cùng các triều thần tập trung để bàn bạc quốc sự. Ngồi trên ngai vàng đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ cao lớn, mặc một bộ kim giáp màu vàng sáng lóa. Hai tay ông tay cầm một thanh cự kiếm chống phía trước mặt, hai mắt nhìn thẳng xuống phía dưới. Khí thế không nộ mà uy, mang đầy vẻ quyền lực của một bậc đế vương.
Người này tên là Y Cuồng Thiên, hoàng đế hiện tại của Cuồng Long đế quốc.
Phía dưới điện, một một người đang trong tư thế quỳ xuống, khuôn mặt gã ngẩng lên, thốt ra những lời đầy vẻ tôn kính:
"Thưa hoàng đế bệ hạ, mật thám từ Tuyết Nguyệt Quốc mới đưa tin về. Thần thú Thiển Điện lôi canh giữ dãy núi rừng vùng Vạn Thú Sơn đột nhiên biến mất. Theo các báo cáo, phát hiện có giấu hiệu của một cuộc giao chiến quy mô lớn. Xem tình hình trước mắt, rất có thể Thiển Điện lôi đã bị người khác bắt đi."
Y Cuồng Thiên nghe đến đây thì cười ha hả, một tay cầm cự kiếm giơ lên chỉ về phía trước, cười lớn:
"Ha ha ha... Xem ra trời giúp chúng ta rồi. Không có Thiểm Điện Lôi canh giữ. Cuồng Long binh đoàn chúng ta có thể đạp nát Vạn Thú Sơn tấn công vào Tuyết Nguyệt thành dễ như trở bàn tay rồi!"
Chúng triều thần thấy tâm trạng hoàng đế rất tốt, cũng vội hùa theo chúc mừng rầm rộ.
"Xin bệ hạ từ từ suy xét cẩn thận."
Đột nhiên, đâu đó có tiếng nói vang lên, một hắc y nhân bất thình lình xuất hiện ở giữa điện, rồi lập tức quỳ xuống.
Y Cuồng Thiên thấy người vừa ra, cũng không tỏ vẻ gì là phật ý, chỉ hỏi:
"Phi lão, tại sao lại nói vậy? Đây chẳng phải là thời cơ tốt hay sao? Chỉ cần qua được Vạn Thú Sơn. Lại chiếm được Đoạn Hồn nhai, thì Tuyết Nguyệt đã nằm trong lòng bàn tay của ta rồi."
Hắc y nhân vội đáp:
"Chuyện này có nhiều điểm nghi vấn, xin bệ hạ lắng nghe ta giải thích. Đầu tiên, phải nói rằng con Thiểm Điện Lôi, chính là một thần thú hàng thật giá thật. Tuy nó rất mạnh mẽ, bất quá không phải không thể trị được, nếu dùng quần chiến lấy số đông để tấn công ắt vẫn có thể bắt được. Tuy nhiên, nó là "con trùm" ở vùng đó. Chỉ cần kêu lên một tiếng, trong vòng vạn dặm Vạn Thú Sơn. Đừng nói là một ngàn ma thú đồng loạt xuất hiện, nếu nói một vạn ta vẫn tin. Nhưng lần này, lại mất tích một cách đột xuất như thế. Hơn nữa, chiến đấu tuy có quy mô, nhưng dường như lại xảy ra rất nhanh. Hay nói cách khác, Thiểm Điện Lôi bị một cao nhân cực kỳ lợi hại bắt lấy, thậm chí không để thời gian cho nó kêu gọi đồng bọn. Thủ đoạn như vậy, người này..."
Y Cuồng Thiên nghe một hồi phân tích thấy có điểm hợp lý, vội gặng hỏi:
"Người đó thì sao?!"
Hắc y nhân thở dài một hơi, nói:
"Lần trước, tôn nữ của lão phu cùng Y Phượng công chúa từ Tuyết Nguyệt Quốc trở về có gặp qua một người. Nếu ta đoán không lầm, người này chính là kẻ đã ra tay bắt lấy Thiểm Điện Lôi."
Y Cuồng Thiên ừ một tiếng rồi nói:
"Người này có thể bắt một con thần thú như vậy. Nếu không phải cao nhân trong võ lâm như khanh thì hẳn cũng phải là một Đại Ma Đạo Sư."
Hắc y nhân gật đầu một cái rồi đáp:
"Bệ hạ đoán không sai. Người kia chính là Cửu Long, Quảng Mục Thiên. Kẻ từng gây kinh sợ cho cả võ lâm trong một khoảng thời gian dài."
Y Cuồng Thiên tuy có chút giật mình kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại hỏi:
"À... Người này lúc trước ta có nghe Phi lão kể qua rồi. Quả đúng là một kẻ lợi hại. Bất quá, nếu Phi lão so với hắn thì ai hơn!?"
Hắc Y nhân trên khóe miệng nở một nụ cười kiêu ngạo, đáp:
"Nếu là mười lăm năm trước, ta thừa nhận ta không bằng hắn. Nhưng đến bây giờ... thì chưa chắc được."
Y Cuồng Thiên trầm ngâm, lát sau nói:
"Đành là thế, nhưng chuyện xuất chinh xử lý sao bây giờ?"
Phi lão bèn nói:
"Chuyện này cần điều tra một cách rõ ràng hơn. Ta sẽ phái một số võ sĩ cấp Võ Vương đi. Nếu quả là thực, chúng ta phát ra một loạt Dong Binh bài. Chiêu mộ dong binh hội, lấy cớ là thu thập tài nguyên để dùng lực lượng đó tiêu trừ bớt ma thú trong Vạn Thú Sơn. Mở đường cho quân đội Cuồng Long tiến lên trước. Còn nếu Quảng Mục Thiên ra tay khiến ta vướng tay vướng chân, cứ ném ra một Hoàng Kim lệnh, dù hắn tài cao bằng trời cũng không thoát được dưới tay bảy đại cao thủ đương thời. Sau đó, nếu như Y Phượng công chúa thành công lấy được Huyền Vũ Phá Thiên cung, giao hảo với Tinh Linh Tộc thành công. Chúng ta sẽ tổng toàn lực tấn công Tuyết Nguyệt thành. Mã đáo thành công."
"Kế sách hay lắm, không hổ là Phi lão. Quả thực là thần cơ diệu toán."
Y Cuồng Thiên vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Đã edit.