Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 97




hẩm cách vị hôn phu.

Xưa nay Mộ Thanh Yến biết Thái Chiêu là người mặt mày ngọt ngào lòng dạ hung ác, nàng ấy đã nói nhất đao lưỡng đoạn, thì nửa đêm cũng sẽ đứng dậy mài đao.

Không ngoài dự đoán, hôm sau trời vừa sáng Thái Chiêu đã cho điếm tiểu nhị quét dọn lầu trệt, sau đó cưỡng ép lôi kéo Phàn Hưng Gia vẫn còn đang ngáp vào ở đó. Đúng như đêm qua cô nhìn thấy, tầng trệt căn nhà này vốn cũng được xây dựng là một phòng khách tinh xảo, khi không bị thủ hạ tên yêu họa bì kia dời đi mọi vật dụng với trang trí, dùng vải bố bẩn thỉu u tối bịt kín hết cửa sổ, rồi bê một đống đồ gỗ to đùng xấu xí để che giấu.

Sau nửa ngày dọn dẹp, Phàn Hưng Gia trơ mắt nhìn căn phòng đơn sơ kia trở thành thông thoáng cửa sổ sáng sủa rất dễ chịu rộng thoáng, bên trong còn chia vài gian phòng, diện tích hơn xa mấy phòng của đồng môn, thái độ chuyển từ miễn cưỡng sang ái ngại.

Đinh Trác vừa sang nhìn mấy cái, lập tức gọi điếm tiểu nhị bê rương hành lý mình qua. Phàn Hưng Gia hy vọng ít ra sư huynh cũng cho cái lý do chuyển phòng, Đinh Trác nói ta lo lsư đệ trong đêm sợ tối, Phàn Hưng Gia bày tỏ sư huynh thà rằng ngài đừng nói.

Thích Lăng Ba vừa tức vừa đố kỵ, nhưng hôm nay cũng không tiện há miệng đòi đổi phòng, phất ống tay áo phẫn uất rời đi, Đới Phong Trì theo thường lệ đuổi theo an ủi.

Tống Úc Chi vẻ mặt phức tạp nhìn Thái Chiêu, Thái Chiêu quay mặt đi. Cô biết Tống Úc Chi đoán được, Tống Úc Chi cũng biết Thái Chiêu biết mình đoán được, nhưng cả hai không chọc thủng đối phương.

Giày vò một phen vậy, ý Thái Chiêu đã rõ rành rành — nếu họ Mộ huynh muốn đụng vào phòng của bà, hai anh Đinh Phàn sẽ giật mình cảnh báo một đám, hai bên lập tức đao kiếm đối đao kiếm, mọi người trở mặt thì trở mặt!

Nhưng Mộ Thanh Yến há là người hiền lành, ngầm không được, thì hắn công khai thôi.

Giữa trưa hôm ấy, đệ tử Thanh Khuyết tông và Thái Sơ Quán ở lầu hai đại đường khách đi3m đang tụ yến, thì phát hiện Mộ Thanh Yến dẫn theo một đám bộ hạ ch ảy nước miếng ngồi đối diện bọn họ, cũng rượu mật thơm thuần, móng giò om gạo nếp giống vạy, đến vịt quay cũng bày đúng một tư thế bi phẫn giống vậy.

Đới Phong Trì vỗ bàn đứng dậy, cao giọng chất vấn ý đối phương muốn thế nào.

Mộ Thanh Yến mặc một bộ đại bào gấm đỏ thẫm mây ánh vàng vẩy khắp, tóc mai như mực cắt, kim quan trâm ngọc, cũng thảnh thơi phe phẩy chiếc quat xếp xương ngọc mạ vàng, đầy vẻ công tử thế gia trần tục phong lưu, giả mù sa mưa nói: “Dạo phố đói bụng đến dùng bữa thôi, dạo phố không phạm pháp nhỉ, dùng bữa cũng không phạm pháp nhỉ, đến chuyện này mà đệ tử Bắc Thần mấy người cũng muốn xen vào à.”

Du Quan Nguyệt Thượng Quan Hạo Nam lập tức phụ họa theo, dẫn đám chân chó ngươi một lời ta một câu mỉa mai, cái gì con đường này là Bắc Thần mở hả tòa thành này là cái lồng của Bắc Thần sao vân vân.

Mộ Thanh Yến như có như không liếc sang cô bé nào đó, ra vẻ u buồn nói: “Ôi, cứ nghe nói Bắc Thần Lục phái là người đứng đầu thiên hạ chính đạo, nào ngờ giờ đây thời thế đã sa sút, đệ tử trong môn tự tác không chịu ràng buộc, chưa nói đôi câu đã hung ác lăm le, ngạo ngược phách lối, không thèm nói lý lẽ!” Mấy chữ cuối như niết từ kẽ răng.

Đới Phong Trì tức đến da mặt xanh như dưa, Đinh Trác Phàn Hưng Gia đều cho rằng Mộ Thanh Yến đang khiêu khích, chỉ mỗi Tống Úc Chi biết thật là chả khiêu khích gì, chỉ là một kiểu trêu chọc kín đáo thôi.

Mấy đồng môn xung quanh nhao nhao đứng dậy giận dữ mắng mỏ luận điệu Ma giáo hoang đường, Thích Lăng Ba thấy Thái Chiêu vẫn còn đang giả ngây giả ngốc, giận hỏi: “Sao sư muội không nói câu nào!”

Thái Chiêu phản bác: “Ta nói rồi nha.”

“Cô nói cái gì chứ!”

“Ta nói ‘Các sư huynh nói rất đúng’.”

“Chỉ thế thôi à?!”

“Còn có ‘Các sư huynh nói quá đúng’ nha.”

Thích Lăng Ba giận té ngửa, thấy cô ta mở miệng định phun ra ý xấu, Thái Chiêu một tay kéo cô qua, hạ giọng uy hiếp: “Mịa nó chứ nếu cô mà dám nói ra chuyện ta từng bảo vệ cái tên kia, thì ngay sau đó ta sẽ đánh Nhị sư huynh thành chó chết, rồi thuê bảy tám chín mươi tiên sinh kể chuyện tập hợp hết mấy chuyện hư hỏng không rõ giữa cô với Nhị sư huynh biên thành thoại bản, hát cùng thiên hạ đấy!”

Thích Lăng Ba dựng tóc gáy: “Ta cũng có thể kể mấy chuyện hư hỏng không rõ giữa cô với tên yêu nghiệt Ma giáo kia ra vậy!”

Thái Chiêu từ tốn: “Lúc đầu là ta bị che mắt, bây giờ lạc đường đã biết quay đầu. Còn sư tỷ đây, giờ vẫn cùng Nhị sư huynh cùng tiến cùng lùi một tấc cũng không rời kìa. Trừ phi các người lập tức nhất đao lưỡng đoạn, nhưng cô bỏ được à?”

Thích Lăng Ba bị đánh trúng chỗ yếu, cô vốn tâm ý bất định, sao chịu tổn thương trái tim Đới Phong Trì.

Bọn Lý Nguyên Mẫn Đới Phong Trì sao nói lại thể loại như Du Quan Nguyệt, họ cứ mãi gầm thét, đám Du Quan Nguyệt vẫn cứ âm dương quái khí khinh thường cay nghiệt, chưa được mấy vòng đã bị tức đến mặt đỏ tía tai. Ngay lúc cả bọn tức điên muốn quăng bàn rút kiếm, thì một vị đạo sĩ trung niên áo bào tím dẫn mấy đệ tử chậm rãi bước lên lầu.

“Ha ha ha náo nhiệt thế, đang nói gì đấy, đến cả bần đạo bước vào khách đi3m mà chẳng ai phát hiện.” Vương Nguyên Kính áo choàng bồng bềnh, nụ cười ấm áp.

Mộ Thanh Yến khẽ đưa mắt sang hai bên, Du Quan Nguyệt Thượng Quan Hạo Nam hiểu ý, một người đưa ngón tay nắm ám khí trong tay áo, người kia ấn vào túi đựng tên bên hông, đồng thời hơi lùi lại nửa bước ra hiệu chúng bộ hạ bên cạnh âm thầm đề phòng.

Mộ Thanh Yến không phải sợ Vương Nguyên Kính, có điều so sánh lực lượng hai phe trước đó là cấp bậc dùng ba ngón bóp ốc đồng, hôm nay ắt sẽ triền đấu. Dù vậy tình cảnh này, hắn cũng tuyệt đối nắm chắc trước nện Lý Nguyên Mẫn một quyền, rồi quạt Đới Phong Trì một bạt tai, gạt ngã Đinh Trác, đập choáng Phàn Hưng Gia, sau đó ung dung nhẹ lướt qua mặt Tống Úc Chi và Vương Nguyên Kính.

Nhưng nếu vậy, há lại để cô bé nào đó chê cười sao.

Thế là hắn giữ vẻ tự nhiên tiếp tục ngồi xuống.

“Nghe nói mấy tháng trước Mộ Giáo chủ tiêu diệt loạn Nhiếp thị đoạt lại ngôi vị Giáo chủ, bần đạo xin chúc một tiếng.” Vương Nguyên Kính mỉm cười, “Vừa nãy vừa vào cửa nghe thấy Mộ Giáo chủ chỉ trích mấy sư đệ sư điệt ta cử chỉ bá đạo, bần đạo không dám gật bừa.”

“Thật sự bàn về bá đạo vô lý, trên đời nào không ai vượt qua chú cháu Nhiếp Hằng Thành. Đệ tử sáu phái chẳng qua kiêng dè thủ đoạn của quý giáo cao minh, ngại nhỡ vô tình trúng chiêu không khỏi kích động. Chú cháu Nhiếp Hằng Thành mới là không giống phàm tục, không những tàn bạo cay độc với bên ngoài, giết chóc vô độ, mà với bên trong cũng chả kém là bao.”

Mộ Thanh Yến đã biết câu Vương Nguyên Kính tiếp theo muốn nói gì, ý cười nửa phần trên mặt cũng mất.

Vương Nguyên Kính không nhanh không chậm nói: “Tổ tiên của Mộ Giáo chủ có thể nói là ơn trọng như núi với Nhiếp Hằng Thành, đã thu dưỡng lại vun trồng, nhưng Nhiếp Hằng Thành đền đáp Mộ thị thế nào chứ. Hầy, nếu không phải Mộ Giáo chủ thiếu niên cao minh, ngăn cơn sóng dữ, hôm nay thiên hạ còn mấy ai nhớ tới uy danh hiển hách mấy trăm năm của Mộ thị.”

Giọng ông ôn hòa, nhưng từng chữ từng câu đều đánh vào chỗ đau của Mộ Thanh Yến, công khai nhằm vào chú cháu Nhiếp thị, ngầm mỉa mai tổ tiên Mộ Thanh Yến không biết nhìn người, nuôi hổ gây họa, tự ăn quả đắng.

Cằm Mộ Thanh Yến hơi bạnh ra, khuôn mặt đẹp như quan ngọc đầy sương lạnh.

Hắn siết chặt bàn tay trong tay áo, “Hẳn ông biết, trước mắt ta vẫn luôn có thể lấy tính mạng bất kỳ kẻ nào trong các ngươi — gồm cả Vương chưởng môn ông.”

Lời vừa dứt, bọn Lý Nguyên Mẫn Đới Phong Trì lập tức đè chuôi kiếm.

“Bần đạo biết.” Vương Nguyên Kính tỉnh rụi, vẫn mỉm cười nói, “Tu vi Mộ Giáo chủ khó lường, Lục phái ta tìm hiểu khắp chốn vẫn không biết Mộ Giáo chủ bao sâu cạnh. Bần đạo mã răng đồ trường*, kém xa, hổ thẹn hổ thẹn.”

(*) khiêm nhường tự xưng sống uổng phí một thời, không có thành tựu

“Nhưng Mộ Giáo chủ cũng nên biết, Lục phái ta hiện giờ và quý giáo nước sông không phạm nước giếng, là hiếm thấy cỡ nào. Lẽ nào Mộ Giáo chủ muốn tái hiện mưa máu gió tanh xưa kia chăng? Mộ Giáo chủ tâm tính kiên cường, kiên nhẫn trác tuyệt, cần gì chấp nhặt với đám sư đệ sư điệt huyết bụng dạ thẳng đuột tính tình nóng nảy của bần đạo chứ.”

Câu nói đầy lý lẽ lại đúng mực, vừa thọc tới chỗ đau ngầm của Mộ thị, còn làm rõ thế cục hai phe, cứng rắn bắt thóp Mộ Thanh Yến, Thái Chiêu không khỏi âm thầm tán thưởng.

Cô lại rỉ tai Phàn Hưng Gia: “Vương chưởng môn rất có phong cách, sao trước đây không nghe đến thanh danh ông ấy ta.” Vương đại thúc này khí chất điềm đạm hiền hòa, chợt nhìn không thu hút, mà tự có một sức mạnh riêng tốt như nước vậy.

Phàn Hưng Gia cũng thì thào: “Lôi Sư bá nói hồi trẻ Vương chưởng môn suýt tí đã hoàn tục về nhà thành thân, là Vũ Nguyên Anh xảy ra chuyện, Thái Sơ Quán đại loạn, ông mới ở lại.”

Vương Nguyên Kính buông lời nửa đẩy nửa kéo như thế, bầu không khí đương giương cung bạt kiếm bạt đã dịu lại, Lý Nguyên Mẫn nhìn chưởng môn sư huynh với ánh mắt đầy kính yêu, Đới Phong Trì cũng tra kiếm lại vào vỏ ngồi xuống.

Mộ Thanh Yến chẳng thoải mái trong lòng, đang định trở mặt rời đi, chợt nghe Vương Nguyên Kính cách cái bàn bảo Thái Chiêu, “Chiêu Chiêu, con đoán xem hôm nay còn có ai đến?”

Thái Chiêu tò mò: “Ai thế ạ.”

Vương Nguyên Kính cười không đáp, hướng cổng vào dưới lầu gọi to: “Mấy đứa còn không vào?”

Đám người nghe thấy thò đầu nhìn xuống, lập tức mắt lóe sáng.

Xuất hiện ở cổng khách đi3m là mấy đệ tử áo bào tay rộng màu lam nhạt, chính giữa là một thiếu niên mười sáu mười bảy xinh đẹp đặc biệt xuất chúng, sáng ngời dưới ánh mặt trời, trên y phục thêu hoa văn sơn thủy bằng chỉ bạc như đang chuyển động.

“Chiêu Chiêu muội muội, lâu rồi không gặp.” Chàng ngửa đầu mỉm cười, ý cười dịu dàng.

Thái Chiêu bổ nhào tới lan can lầu hai, vừa mừng vừa sợ: “Ngọc Kỳ ca ca!”

Tiếng la trong trẻo yêu kiều này, đã trực tiếp gọi lại bước chân Mộ Thanh Yến, hô Tống Úc Chi thẳng sống lưng — không sai, người thiếu niên xinh đẹp này chính là con trai Bội Quỳnh Trang chủ mà đệ tử Thanh Khuyết tông đệ tử nghe danh từ lâu, Chu Ngọc Kỳ.

Vương Nguyên Kính cười ha hả, gọi đệ tử Thái Sơ Quán rời đi: “Nguyên Mẫn, để mấy đứa nhỏ tự ăn uống đùa giỡn đi, ta có một số việc muốn bàn giao với cậu.”

Lý Nguyên Mẫn tuân lệnh mà đi.

Thấy Chu Ngọc Kỳ đi lên, Phàn Hưng Gia rất là thông minh nhường một chỗ bên cạnh Thái Chiêu cho chàng, tự đi ngồi cùng bàn với Đinh Trác.

Thích Lăng Ba chủ ý đầy bụng, không di chuyển.

Tống Úc Chi dưới ánh mắt kinh dị cọ qua cọ về của Đinh Trác và Phàn Hưng Gia, chen đến chỗ gần bàn Thái Chiêu nhất.

Mộ Thanh Yến giờ có đánh chết cũng không chịu đi, hất áo bào đỏ thẫm thêu chỉ vàng lên ngồi ngay ngắn lại, lo nghĩ trên ánh mắt dò xét cái quân lộn kiếp vừa mới tới từ trên xuống dưới.

Vóc người Chu Ngọc Kỳ không thấp, tướng mạo sáu bảy phần tương tự như người cha Chu Trí Trăn, hơi bớt đi khí khái hào hùng, nhiều hơn chỗ ôn nhã thanh tú.

Giọng chàng đặc biệt êm tai, như gió phớt mưa phùn hỏi thăm lần này Thái Chiêu ra ngoài có mệt không, tu tập ở Thanh Khuyết tông có quen không, có muốn chàng gửi đầu bếp biết làm món ăn Giang Nam qua không.

Thái Chiêu rất vui trong lòng, song miệng lại nói: “Vậy ngại lắm, còn đặc biệt gửi đầu bếp tới cho muội nữa.”

“Vậy thì mở quán ăn ngon trên trấn Thanh Khuyết thôi, thêm mấy sư phó giỏi làm mấy món đặc sản, lúc nào Chiêu Chiêu muội muội muốn ăn thì đi ăn, tiện tay quản lý sổ sách luôn. Chiêu Chiêu muội muội vừa thông minh lại vừa có tài, nhất định phát đạt.” Trong mắt Chu Ngọc Kỳ đong đầy gió mát Giang Nam dịu êm.

Thái Chiêu được săn sóc hớn cả mặt, cố nặn ra một vẻ khiêm tốn: “Ngọc Kỳ ca ca thật khéo khen muội, đến hồi muội biến thành người tự cao tự đại đáng ghét thì phải làm sao.”

Chu Ngọc Kỳ chân thành nói: “Chiêu Chiêu muội muội từ nhỏ có chừng mực, giỏi nhất là làm người yêu thích, lại biết quan tâm người khác, ta có khích lệ thế nào cũng không đủ.”

“Ui Ngọc Kỳ ca ca, anh thật là!” Thái Chiêu nũng nịu vỗ nhẹ chàng.

— Nguyên lầu hai khách đi3m lớn vậy tự nhiên yên ắng lại, ngoại trừ hai anh em Chu Ngọc Càn Chu Ngọc Khôn đã biết tỏng, mấy người còn lại đều sợ ngây người, rượu ngừng đũa rơi, dõi mắt cả về phía bàn Thái Chiêu.

Tống Úc Chi từng gặp Chu Ngọc Kỳ mấy lần trước đó, trong ấn tượng cũng chỉ là thiếu niên bình thường ít nói, không có gì phải lo lắng. Thật chẳng ngờ lúc ở cạnh Thái Chiêu, Chu Ngọc Kỳ sẽ tỉ mỉ từng tí một dịu dàng quan tâm đ ến vậy.

Nếu cái nết chịu hạ mình vầy, vậy thì dự đoán trước đó của y về mọi khả năng chướng ngại trong nhân duyên Chu Thái đều không hề tồn tại, bởi hiển nhiên Chu Ngọc Kỳ cũng không ngại vợ mạnh mẽ hơn chính mình đâu.

Còi cảnh báo hụ to trong lòng Tống Úc Chi.

Mộ Thanh Yến thì trái tim treo cả lên.

Xem như là tình địch giả định, tất nhiên hắn đã phái rất nhiều người đi nghe ngóng Chu Ngọc Kỳ là người kiểu gì, nhưng nghe hồi báo với tận mắt nhìn thấy vẫn có khoảng cách. Chu Thiếu trang chủ nhu nhược tầm thường trong tin báo đang cười cười nói nói trước mặt Thái Chiêu đây này.

Hắn không khỏi nhớ tới tay thư sinh cực kỳ vô dụng trong ba cái thứ thoại bản kia, khiến cô nương yêu hắn muốn chết, dù cho công tử Thành chủ văn võ song toàn có thật lòng thành ý đào góc tường, cô nương vẫn khư khư muốn cùng thư sinh bạch đầu giai lão.

Mộ Thanh Yến /Tống Úc Chi cảm thấy mình sai rồi.

Trước đó bọn hắn đánh giá tên tình địch này là từ góc độ của đàn ông, nhưng mà phụ nữ nhìn đàn ông đâu có giống đàn ông nhìn đàn ông. Trong mắt bọn hắn Chu Ngọc Kỳ vô dụng mà nhu nhược, chứ không chừng con gái lại cảm thấy là dịu dàng quan tâm, vừa lòng vừa ý ấy.

Huống chi Thái Chiêu đã tự có võ nghệ phi phàm, không chừng cảm thấy hôn phu như Chu Ngọc Kỳ vừa phù hợp.

“Sắc mặt Chiêu Chiêu không tốt, còn gầy đi mấy phần, lẽ nào dạo này ăn cơm không ngon sao?” Chu Ngọc Kỳ ân cần nói.

Thái Chiêu thở dài: “Thuyền xe mệt mỏi, làm gì còn khẩu vị chứ.”

“Ta biết mà.” Chu Ngọc Kỳ cười, lôi từ túi đồ phía sau một bình sứ nhỏ màu trắng long lanh xinh đẹp, “Muội nếm thử xem, mới ngâm tháng này đấy.”

“Mơ hổ phách!” Thái Chiêu mắt sáng rỡ, nhận lấy nếm một miếng, vị chua trong trẻo thoải mái từ từ tan ra từ đầu lưỡi, chợt thấy khai vị sảng khoái. Cô vui vẻ cong cong mi mắt nói: “Ừ, ăn ngon thật, phải nói là tay nghề Bội Quỳnh sơn trang mấy anh tốt thật, Lạc Anh cốc làm sao cũng không làm ra được mùi vị này.”

“Chờ mai này Chiêu Chiêu muội muội tới Bội Quỳnh sơn trang, muốn ăn lúc nào cũng được.” Chu Ngọc Kỳ cười nói.

Thái Chiêu ngượng ngùng: “Muội còn phải ở Thanh Khuyết tông tu hành hai ba năm mà.”

Chu Ngọc Kỳ cúi đầu, dịu dàng nói: “Bao lâu cũng được, từ lúc biết rằng muội và ta đính hôn, ta phải chăm sóc muội thật tốt.”

Vừa dứt lời, ánh mắt đệ tử Thanh Khuyết tông diệu vợi dời qua trên người Tống Úc Chi và Thích Lăng Ba.

— cũng là đính hôn từ nhỏ, sao chênh lệch lớn vậy chứ, một bên là ánh tình mênh mông ấm áp hoà thuận, một bên là mưa sa gió rét đến một lời hòa khí cũng không thể nói đôi câu.

Thích Lăng Ba tức giận không nhịn được, há miệng lên sàn: “Chu thiếu trang chủ, cậu có biết người đang ngồi bàn bên kia là ai không? Chính là Giáo chủ tân nhiệm Ma giáo Mộ Thanh Yến. Nhắc tới vị Mộ Giáo chủ này về tính nết bản lĩnh có lẽ chẳng ai rõ bằng Thái sư muội, dầu gì hai chúng nó lúc trước trong tông môn đều như hình với bóng mà. Chu thiếu trang chủ vì an nguy tương lai của Bội Quỳnh sơn trang mà tính, không ngại hỏi Thái sư muội thử xem?”

Giờ này phút này, đệ tử Thanh Khuyết tông và băng bọn Ma giáo đều đồng một lòng, đều là ánh mắt sáng ngời, nín thở lặng lẽ chờ ăn dưa.

Thái Chiêu đã lâu không thoải mái vậy, ngay lúc lâng lâng tự dưng hứng một gáo nước lạnh, vừa tính nổi khùng, đã nghe Chu Ngọc Kỳ mở miệng trước.

Chàng thành khẩn nhìn Thích Lăng Ba: “Thích sư tỷ, chị xinh đẹp hào phóng, thông minh lanh lợi, lại là ái nữ của Thích Tông chủ, về tướng mạo nhân phẩm gia thế đều đứng đầu thiên hạ, sao phải nói ra lời như vậy.”

“Chuyện của Chiêu Chiêu sư muội ai cũng biết, gia phụ cũng đã kể cho ta, Chiêu Chiêu sư muội đâu có sai, sáu phái Bắc Thần chúng ta há có thể đâm vào lòng người một nhà chứ. Ý Thích sư tỷ ta hiểu, mọi người cũng hiểu, chẳng những không có tác dụng, sẽ còn làm mọi người biết là chị đang nhằm vào Chiêu Chiêu muội muội. Thích sư tỷ, tội tình gì chứ.”

Nhìn vào cặp mắt đơn thuần trong suốt của Chu Ngọc Kỳ, Thích Lăng Ba biết cậu ta thật sự là từ ý tốt, nhưng bị vạch mặt vậy, trong lòng vừa chua xót vừa tủi thân, nước mắt không ngừng lưng tròng.

Cô cũng là một cô gái trẻ, cũng cần yêu thương quan tâm che chở, cũng hy vọng hôn phu quan tâm chu toàn với mình, hai bên thương yêu vô tư ngọt ngào từ bé, nhưng thứ Tống Úc Chi cho cô chỉ là lạnh lẽo đợi chờ lần này sang lần khác (giây phút này cô chọn lọc quên đi sự bất mãn và hy vọng sẽ sửa đổi của Tống Úc Chi từ nhỏ đến lớn đối với ngang ngược càn rỡ của mình).

Thích Lăng Ba nhịn rồi nhẫn, cuối cùng bật khóc chạy đi, Đới Phong Trì vội đuổi theo.

Đám người phát ra một âm ồ nhẹ nhàng, ánh mắt họ nhìn Chu Ngọc Kỳ có phần mang kính ý.

Của Tống Úc Chi và Mộ Thanh Yến thì nhanh chóng chạm nhau trên không trung một cái, sau đó ai dời mắt đi phần người nấy.

Bọn hắn đều biết tâm tư của đối phương, nhưng đều có suy tính riêng.