Chật vật làm hòa
Màn trướng sa nhỏ màu xanh nhạt treo trên thành giường gỗ hoa lê màu vàng nhạt bày vẻ mộc mạc thư thái đặc biệt. Cùng với giọng điệu bình tĩnh của Thái Chiêu, một bóng thanh niên cao gầy từ sau khung giường chậm rãi đi ra.
Thanh niên trời sinh trong trẻo thanh tú, mặt như quan ngọc, nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng, không phải Mộ Thanh Yến Thái Chiêu quen thuộc còn ai nữa. Chỉ là trải qua mấy tháng, trên người hắn có thêm vài nét bễ nghễ khí thế thiên hạ, lộ vẻ uy quyền tận trời sinh ra từ sau khi kế vị Giáo chủ.
Hắn rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thái Chiêu, “Chiêu Chiêu cuối cùng đã đến, để ta chờ lâu thế.”
Thái Chiêu xụ mặt: “Huynh mua chủ quầy hồi nào vậy?” Chắc chắn Lý Nguyên Mẫn sẽ không tìm khách đi3m không rõ ràng với Ma giáo cho họ ở, tất nhiên là tên yêu quái này ra tay sau đó.
Mộ Thanh Yến: “Ta không mua chủ quầy.”
Thái Chiêu cười lạnh: “Huynh đừng bảo với tôi là huynh lấy đức phục người khiến chủ quầy nghe lời huynh nha.”
“Ta mua cả khách đi3m.”
“…”
Cũng giống các đồng môn, đêm qua Thái Chiêu trong khách đi3m nhỏ kia nghỉ ngơi không tốt, cả ngày hôm nay cũng chạy ngược chạy xuôi, hiện giờ vừa mệt mỏi lại vừa đói, dĩ nhiên tính nết càng thêm ác liệt, lập tức cười lạnh nói: “Mộ Giáo chủ đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo.”
Mộ Thanh Yến thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái là một đôi mắt thâm xanh thật to, đau lòng nói: “Ta đã nói căn khách đi3m tồi tàn nhỏ xíu kia không ở được rồi, đêm qua đã định tìm cho nàng một chỗ tốt nghỉ ngơi rồi, ai ngờ nàng chạy nhanh như chớp, nếu không cũng đâu đến mức mệt mỏi thế này.”
Thái Chiêu từ từ bốc lửa, cao giọng nói: “Đêm qua huynh nào có nói căn khách đi3m tồi tàn nhỏ xíu kia không tốt hử, huynh bận rộn răn dạy tôi đó thôi! Tôi không chạy thì ở đó chịu nghe huynh tiếp tục mắng sao?”
“Chậc chậc chậc, xem cái nết nàng kìa, này là vừa mệt vừa đói nên lửa giận ngút trời đây.” Mộ Thanh Yến vẻ lo lắng, “Mau mau yên tĩnh hít thở lại, đừng tổn chân khí, lát hồi ta ra sức đánh Tống Úc Chi thì nàng không thể giúp một tay đó.”
Thái Chiêu ước gì một cú nện cho hắn trời đất quay cuồng, lớn tiếng nói: “Huynh không đề cập tới Tam sư huynh thì hết chuyện nói phải không?!”
“Đâu có đâu có, ta cũng tự kiểm điểm lời lẽ đêm qua có chỗ không ổn, giờ Ngọ hôm nay trơ mắt nhìn Tống Úc Chi lên núi tụ tập với nàng cũng có nói tiếng nào đâu.” Mộ Thanh Yến đầy vẻ lấy đại cục làm trọng.
Thái Chiêu giận dữ: “Huynh lại cho người điều tra tôi!”
“Không phải điều tra, là bảo vệ. Kẻ đối địch với Bắc Thần Lục phái mấy người nhiều vậy, nhỡ nàng ra ngoài gặp kẻ xấu thì biết phải làm sao?”
Thái Chiêu im lặng: “…vậy mà huynh cũng nói ra miệng được, kẻ đối địch lớn nhất của sáu phái Bắc Thần bọn tôi không phải là Ma giáo các người à!”
Mộ Thanh Yến xem như không nghe thấy, mà trưng một mặt u buồn, “dù nàng có tin hay không, ta nghĩ thông suốt rồi, ranh giới giữa nàng và ta, không chỉ xa cách một Tống Úc Chi đâu.”
(*)hồng câu: khoảng cách (sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán – Sở ở Trung Quốc, ví với ranh giới rõ ràng)
Thái Chiêu hơi vơi giận.
Mộ Thanh Yến đẩy tô mì hoành thánh đến trước mặt cô, dịu dàng nói: “Nhân lúc còn nóng ăn đi, để lâu lớp bọc nhũn ra cả.”
Thái Chiêu đúng là quá đói, mùi nước gà lại xông thẳng vào chóp mũi, thế là không khách khí cầm thìa bắt đầu ăn.
“Ăn từ từ, chậm một chút, nếm thử bánh bướm giòn này xem, ta dặn người làm theo tay nghề của Phù Dung đấy.” Mộ Thanh Yến giúp cô lấy điểm tâm tứ sắc trong hộp thức ăn, “Mùi vị không tệ nhỉ, hơn hẳn món nước cháo ngô thiếu thịt với sủi cảo thịt nướng nhơm nhớp kia, đến cùng vẫn là người không dính khói lửa trần gian, không biết quan tâm chút nào…”
Thái Chiêu dừng thìa, sưng mặt trừng mắt, Mộ Thanh Yến giả vờ hắng giọng nghiêng mặt đi.
Gặm một mạch bốn cái bánh bướm giòn hai cuốn rau cuộn tôm thịt ngâm, húp sạch tô mì hoành thánh, Thái Chiêu mới cảm thấy được về lại nhân gian. Cô vừa đặt thìa xuống, “Vì sao Mộ Giáo chủ đến đây cứ nói mau đi, nếu không tiểu nữ tử sợ hãi chết được.”
Mộ Thanh Yến nhìn quanh quất nói: “Chiêu Chiêu bụi bặm mệt mỏi cả đường, hay vào rửa mặt trước đi, ta thấy nước trong thùng tắm vẫn còn nóng lắm.”
Thái Chiêu lại cười lạnh: “Lúc trước tôi đã hạ quyết tâm, cũng không phải đùa đâu. Hai ta vẫn nên phân rõ chút, đừng tưởng còn có thể làm loạn giống như trước không có xa gần thân sơ! Tôi đi tắm mà huynh có thể ở bên cạnh à, thật chẳng có phép tắc!”
Cô tự hiểu câu này cũng có trọng lượng mà còn để lại thể diện cho cả hai bên, rất được.
Ai ngờ Mộ Thanh Yến từ khi vào nhà đến giờ vẫn luôn một vẻ ôn hòa chợt sa sầm, “Chuyện giữa ta và nàng một mình nàng nói là coi như xong à, nàng quẳng một câu rồi đi, xem ta là người chết hử! Còn lôi ba cái phép tắc gì ra chứ, bớt bớt đi!”
Thái Chiêu, “Sao huynh trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy…” Quả nhiên là đồ yêu quái!
“Trên đường nàng ăn không được ngủ không ngon, còn cố chịu đựng đồng môn ức hiếp, ta đau lòng nàng mới không tính toán đấy thôi.” Ánh mắt Mộ Thanh Yến tối sầm, khí thế hung ác khôn tả, “Giờ nàng ăn đã no rồi, chúng ta nói chuyện cho ra nhẽ nào.”
Hắn vỗ bàn gọn gàng một chưởng, “Nàng vừa mới nói cái gì xa gần thân sơ, nàng muốn cùng ai xa gần, cùng ai thân sơ, có gan nói ngay cho ta nghe xem!”
Thái Chiêu đương nhiên không nói nên lời, cũng có thể xem như không dám nói, sợ hắn nổi khùng.
Từ bé cô đã lập chí hòa khí sinh tài nhàn rỗi sống qua ngày, bàn về cãi nhau không gây qua tên yêu quái này nổi, trong cơn tức giận đành xoay nghiêng người qua ngồi.
Mộ Thanh Yến thấy cô chơi chiêu này, cười lạnh nói: “Được được, Tiểu Thái nữ hiệp không muốn nói lý với kẻ tà ma ngoại đạo như ta, vậy ta tìm người bằng lòng nói lý…” Nói xong, hắn đứng dậy định đi ra ngoài.
Trong lòng Thái Chiêu cực báo động, cuống quýt quay lại chụp tay áo hắn, “Huynh muốn đi đâu! Huynh muốn đi tìm ai! Huynh lại muốn đi đánh Tam sư huynh hả?!”
Ý cười Mộ Thanh Yến càng thêm lạnh tanh, “Cũng đâu nhất thiết là Tống Úc Chi, trong khách đi3m này ta nhìn không vừa mắt nhiều lắm, tùy tiện tìm mấy tên đập bẹp cho hả giận cũng được.”
“Bọn họ với huynh hôm nay không thù xưa kia không oán, huynh đi tìm bọn họ gây phiền phức làm gì!”
“Không phải Tiểu Thái nữ hiệp nói à, kẻ đối đầu lớn nhất của Bắc Thần Lục phái chính là Ma giáo bọn ta, Giáo chủ Ma giáo như ta muốn tìm đệ tử Bắc Thần các người gây hấn còn phải tìm cớ à!”
“Không được không được, huynh không thể đi!” Thái Chiêu dùng hết sức bình sinh níu lấy cánh tay Mộ Thanh Yến, “Huynh cứ thế nghênh ngang từ trong phòng tôi ra đánh người, thế thế thế thì tôi làm sao giải thích chứ! Huynh quay lại cho tôi nói chuyện rõ ràng xem nào…”
Mộ Thanh Yến thấy cô bé cuống cuồng mặt đỏ rần, mới dừng bước trước chốt cửa, xoay lại nói: “Chính nàng nói, ‘nói chuyện rõ ràng’, vậy sau này thì không được phép không ‘nói chuyện rõ ràng’.”
Thái Chiêu hết cách: “Huynh đã biết rất rõ lúc đầu ta và huynh chia tay đều là theo đạo lý, khoảng cách giữa ta với huynh là vạn trượng, cần gì chuốc khổ cho nhau. Cứu nhau trong lúc hoạn nạn, chi bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, đến già nhớ tới giờ khắc này, cũng là một quãng tưởng niệm tốt đẹp không phải sao?”
“Tiểu Thái nữ hiệp thật sự nghĩ lâu dài ghê.” Mộ Thanh Yến cười nghiến răng nghiến lợi, “Khoảnh khắc này còn không vượt qua nổi, lấy đâu ra ‘đến già nhớ tới’ gì chứ. Nàng không thể mạnh mẽ chút, như thoại bản nói ‘Sống thì sống cùng nhau chết thì chết có nhau’ sao!”
“… Nhưng tôi còn chưa muốn chết mà.” Thái Chiêu ngồi vào một bên tháp, nhăn nhó mi mày, “Cũng không muốn cha mẹ còn có sư phụ nữa đau lòng vì tôi.”
Mộ Thanh Yến cũng ngồi xuống, ngữ điệu xúc động dịu dàng, “Vậy nàng không sợ chính chúng ta đau lòng à.”
Thái Chiêu lúng túng: “Thật ra, trước khi gặp huynh, ta vẫn luôn sống rất tốt.”
Mộ Thanh Yến thông suốt đứng dậy, gân xanh nổi trên trán trắng trẻo: “Nói hay lắm, vậy chúng ta cứ thế nhất đao lưỡng đoạn, vĩnh viễn không gặp nhau!”
Nghe được câu chém đinh chặt sắt này, ý niệm đầu tiên trong lòng Thái Chiêu là ‘Thật sự không gặp nữa hả’, ngón tay quay sang định kéo tay áo Mộ Thanh Yến, dòng suy nghĩ thứ hai mới là ‘Như thế có lẽ mới là điều tốt nhất nhỉ’, thế là buông mười ngón siết chặt.
Mộ Thanh Yến nhìn đăm đăm bàn tay cô vừa để xuống, chợt thở dài, chán nản ngồi xuống.
Hắn khẽ nói: “Có lẽ nếu thật sự là nàng không gặp phải ta mới là tốt.”
— có cha mẹ đầy yêu thương, có uy danh người cô Thái Bình Thù che chở, còn có một vị hôn phu xuất thân danh môn tính tình mềm mỏng, tiền đồ của Tiểu Thái cô nương thật là một vầng sáng ngời, rơi vào cảnh u ám không muốn buông tay xưa nay không phải là nàng.
Thái Chiêu kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng cũng tự hỏi mình, không có Mộ Thanh Yến thì cuộc đời này sẽ như thế nào?
Không có tranh chấp, không có phiền não, không có tình thế khó xử, nhưng mà, cũng mất đi mì hoành thánh gà,… và người nấu mì hoành thánh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ tiều tuỵ của cô gái, Mộ Thanh Yến chợt nổi lên một suy nghĩ không có tiền đồ, chỉ cần nàng tốt đẹp, mình rơi vào u ám thì rơi vào u ám đi, dù sao cũng đã sớm quen.
Hắn thương tiếc vuốt v e tóc trên trán cô, “Nàng mệt rồi, ta không trễ nãi nàng nghỉ ngơi, có điều có chuyện phải nói cho nàng — kẻ chủ mưu đồ diệt cả nhà Thường đại hiệp e là không thuộc Giáo ta.”
Thái Chiêu chợt tỉnh: “Huynh nói cái gì?”
Mộ Thanh Yến ổn định tâm trí: “Sau khi nàng rời đi không lâu, ta lôi đám thủ hạ còn lại của Nhiếp Đề, tìm ra từng kẻ chân chó từng tàn sát Thường thị xưa kia. Nhưng bọn chúng đều khai rằng, mặc dù chính bọn hắn đã tàn sát Thường gia Bảo, nhưng kẻ dẫn đường lại không phải người của bọn hắn, thậm chí không phải là người trong Giáo ta.”
“Thế là thế nào?” Thái Chiêu ngơ ngác.
Mộ Thanh Yến: “Ta tách vây cánh của Nhiếp thị tra hỏi tới lui, hỏi ra mấy chuyện. Mấy năm gần đây, Nhiếp Đề vẫn luôn âm thầm thông đồng với kẻ khác. Kẻ đó thi thoảng lộ chút tin tức của sáu phái Bắc Thần, để Nhiếp Đề ‘đúng dịp’ chặn giết vài đệ tử Bắc Thần để lập uy thu quyền. Để báo đáp, Nhiếp Đề cũng sẽ thi thoảng lộ vài tin tức trong Giáo chúng ta cho kẻ ấy để gã lập công. Ta tra xét hồ sơ mười mấy năm qua, bảy tám Đàn chủ và hơn mười Giáo chúng không phục Nhiếp Đề làm Đại Giáo chủ, đã như thế chết không rõ ràng trong tay Bắc Thần.”
Thái Chiêu căm hận nói: “Huynh kể mấy vụ này chi tiết ra cho tôi, tôi đi bắt tên phản đồ cấu kết với Nhiếp Đề!”
“Dễ dàng thế thì tốt rồi.” Mộ Thanh Yến lắc đầu, “Ta đã điều tra, trừ Lạc Anh cốc các nàng thật sự bịt tai không nghe chuyện thiên hạ, năm phái Bắc Thần còn lại đều có phần tham dự hành động săn giết, thậm chí Trường Xuân Tự và Huyền Không An cũng thi thoảng ra tay.”
Thái Chiêu giật mình: “Sao vậy? Nếu muốn lập công không phải nên hành động một mình ư.”
Sau chớp mắt, cô bật thốt, “A, tôi biết rồi. Tên tặc này cũng không phải thật sự muốn dựa vào tin tức của Nhiếp Đề để lập công, mà là để làm Nhiếp Đề tin tưởng. Nhiếp Đề cảm thấy hai bên đều nắm đằng chuôi đối phương sẽ càng thêm yên tâm.”
“Không sai.” Mộ Thanh Yến tán thưởng, lại nói, “Ta lại hỏi bản án của Thường gia, vây cánh Nhiếp Đề đều nói ban đầu cơ bản bọn chúng không biết Thường gia bảo ở đâu, càng không muốn tìm Thường gia ra tay. Là một ngày nọ Nhiếp Đề chợt bảo chúng chuẩn bị, đến trước hôm hành động một ngày, Nhiếp Đề mới đưa tuyến đường lên núi và phương vị xác thực cho bọn chúng.”
“Xem ra là tên nội gian kia làm.” Lòng Thái Chiêu phát lạnh, “Thế nhưng đến cha tôi còn không biết đường vào Thường gia ổ bảo, hắn sẽ là ai nhỉ?”
Cô nhịn không được ui chao, “Huynh không giết Nhiếp Đề thì hay rồi, chỉ có gã biết thân phận của tên tặc thôi!”
Mộ Thanh Yến nhướng mày: “Hừ, nàng cũng cho rằng là ta giết Nhiếp Đề ư.”
“Không phải sao.” Thái Chiêu nghi hoặc.
“Tất nhiên không phải.” Mộ Thanh Yến kéo mắt dài lạnh lùng, “Gã và Tôn phu nhân đều là bị người diệt khẩu!”
Thái Chiêu a lên, lắp bắp: “Huynh… Tôn phu nhân cũng là bị diệt khẩu?”
Mộ Thanh Yến cười giễu: “Đúng vậy, bây giờ Bắc Thần Lục phái đều đồn đãi rằng ta là kẻ tâm ngoan thủ lạt ác độc vô cùng, ngay cả mẹ ruột đã cải giá của mình cũng giết — nàng cũng tin sao?” Hắn nheo mắt, ngữ điệu nguy hiểm.
Thái Chiêu cẩn thận nói: “Tôn phu nhân hại chết lệnh tôn, huynh muốn lấy lại công đạo cũng không dễ hiểu mà.” Mặc dù cảm thấy con trai giết mẹ nói chung rất trái với nhân hòa.
Mộ Thanh Yến tức giận trừng cô, “Đúng là muốn lấy lại công đạo, nhưng giết thì có lợi cho bà ta quá rồi. Ta vốn định cho bà ta ăn tro trấu mặc áo gai thô làm lụng nửa đời còn lại kia!”
“Cách này hay lắm, rất hay!” Thái Chiêu lớn tiếng tán thưởng, lập tức nói, “Nhưng kể từ đó, manh mối đứt hết, huynh có điều tra được kẻ ra tay diệt khẩu không?”
“Tra.” Mộ Thanh Yến trầm giọng, “Nhưng lần đó các nơi đại loạn, quan ải trấn giữ các nơi ở dãy Hãn Hải không hề nghiêm mật. Nếu có cao thủ diệt khẩu xong chạy đi, cũng đuổi không kịp.”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ.” Thái Chiêu khiêm tốn thỉnh giáo.
Mộ Thanh Yến lộ tia âm lãnh trong mắt, “Trước tiên điều tra từ chưởng môn năm phái Bắc Thần vậy.”
Thái Chiêu thầm khó chịu: “Huynh quá võ đoán rồi, sao nhất định là chưởng môn các phái chứ.”
“Ta không phải mở miệng suông, nhìn kiểu làm việc của tên tặc, chẳng những nghiêm túc cẩn thận cay độc gió thổi không lọt, còn dự đoán tiên cơ khắp nơi, ra tay trước chặt đứt manh mối, không thể nào là vô danh tiểu tốt làm ra.”
Thái Chiêu hỏi: “Được, người khác thì thôi, sư phụ tôi và bác Chu là bạn tương giao thời niên thiếu của Thường đại hiệp, sao họ lại muốn diệt cả nhà Thường gia chứ!”
“Tất nhiên là sợ Thường đại hiệp phát hiện họ đã thông đồng với Nhiếp Đề.” Mộ Thanh Yến không cần nghĩ ngợi.
Thái Chiêu ha ha cười nhạt: “Vấn đề ở chỗ, sư phụ tôi là chưởng môn Tông đứng đầu Bắc Thần, đi thông đồng với Nhiếp Đề, còn có thể thông đồng lên trời sao?”
Mộ Thanh Yến cứng họng hiếm thấy.
Thái Chiêu lại nói: “Còn bác Chu nữa, từ thiếu niên ông ấy đã bắt đầu không thích tranh đoạt. Ngay cả lúc hoàn toàn nắm phần thắng lúc Lục phái tỷ thí đều phải cho người ta con đường sống mọi chỗ, giờ trung niên lại muốn thông đồng Ma giáo sao?”
Mộ Thanh Yến vẫn không thể trả lời.
Thái Chiêu lại nói: “Còn lại là Quảng Thiên Môn, Tứ Kỳ Môn, và Thái Sơ Quán, huynh thấy vị chưởng môn nào giống như muốn địa vị? Là Tống Môn chủ cần cù chăm chỉ khuếch trương thế lực hay ganh đua tranh giành với sư phụ tôi, hay Dương Hạc Ảnh âm mưu quỷ kế đều viết cả lên mặt, hay là Cầu Nguyên Phong vừa mới chết trước đó không lâu?”
Mộ Thanh Yến tiếp tục im lặng.
Thái Chiêu đắc ý: “Ta biết Mộ Giáo chủ ngài nhìn Bắc Thần Lục phái bọn tôi hiện giờ binh cường mã tráng không vừa mắt, nhưng bọn tôi nhìn nhau còn chưa đủ nhiều, nào rảnh đi nhìn chằm chằm oan gia đối đầu! Cái nết chỉ nhìn người khác không nhìn lại mình rất là không tốt, Mộ Giáo chủ mới nhậm chức, rất nên đổi mới tệ nạn lâu dài mấy năm qua của Ma giáo các người chút. Dù sao mấy người cũng phe phái đấu đá, mấy chục năm, nội đấu không ngừng, có trời mới biết có phải kẻ thua cuộc nào đó trong bóng tối giở trò không!”
Mộ Thanh Yến lẳng lặng nghe, chờ cô gái đắc ý xong, bất chợt hỏi một câu: “Nàng thừa nhận chuyện về ta với song thân còn có Thích Tông chủ nữa, họ nói ta thế nào?”
Thái Chiêu ngớ ra, lắp bắp: “Còn, còn tốt…”
“Nàng không kể ta cũng có thể tìm cách hỏi ra.”
Thái Chiêu hết cách: “Sư phụ nói huynh là yêu họa bị, khoác lên lớp da giống người nhưng sớm muộn sẽ ăn thịt người.”
“Hừ!” Mộ Thanh Yến cao ngạo nói, “Ta là yêu họa bì, còn họ thì là cái gì. Sau khi xảy ra huyết án nhà họ Thường, trừ Lạc Anh cốc các nàng thật sự lánh đời ẩn cư không hề biết chuyện, năm phái Bắc Thần còn lại có ai định báo thù vì nhà họ Thường không? Bây giờ cha nàng bảo muốn tế bái Thường đại hiệp, sư phụ nàng với họ Chu áy náy, vì thế mới cùng tham gia cuộc vui. Hừ hừ, sao đi sớm vậy, một đám ngụy quân tử!”
…
Ngoài phòng ánh trăng sáng trong, người rảnh rỗi lui xuống hết.
Là thuộc hạ trung thành tuyệt đối, Du Quan Nguyệt nhiệt tình đầy cõi lòng chờ ở một chỗ khuất dưới lầu.
Thượng Quan Hạo Nam ngáp: “Gọi thủ hạ đến chờ Giáo chủ được rồi, sao chúng ta phải tự mình đến.”
“Vậy cậu còn đi theo làm gì!”
“Oanh Oanh nhà ta nói, không được để cậu đoạt tiên cơ trung thành với Giáo chủ.”
“Vậy tự cậu đi tìm cách mà trung thành đi, đi theo ta làm gì!”
“Yến Yến nhà ta nói nói, trung hậu đàng hoàng như ta dễ bị người ta lừa gạt, cứ đi theo cậu là được.”
Hai người đang đấu võ mồm, chợt nghe cửa sổ trên đỉnh đầu két một tiếng mở rộng, áo bào tung bay trước mắt, lãnh đạo họ kính yêu bị một luồng chưởng phong mạnh mẽ đẩy ra.
Đồng thời một giọng con gái quen thuộc vọng ra — “Điều thứ nhất trong ước pháp tam chương, không được nói xấu trưởng bối tôi! Huynh cút ra ngoài cho tôi!”
Ngoài cửa sổ không điểm tựa, Mộ Thanh Yến nhẹ điểm mũi chân trên tường, chậm rãi bay xuống như một cụm mây đen.
Sau khi đáp xuống, sắc mặt hắn còn đen hơn mây đen.
Du Quan Nguyệt hào hứng sáp tới: “Thân pháp Giáo chủ hay quá, khinh công đẹp quá! Thanh Vân túng quả nhiên danh bất hư truyền!”
Mộ Thanh Yến lạnh lùng liếc y.
Du Quan Nguyệt lạnh cứng người.
Thượng Quan Hạo Nam bước lên, nhỏ nhẹ: “Giáo chủ, mọi việc đã tiến hành theo tuần tự. Chỉ sợ Tiểu Thái cô nương tâm như chỉ thủy, không có nửa phần sóng đánh thôi. Cô ấy chịu nổi giận, lại nói chuyện với Giáo chủ rất lâu, rất có đường cứu vãn ấy.”
Vẻ mặt Mộ Thanh Yến hơi nguội lại, khen ngợi nhìn thuộc hạ.
Đưa mắt nhìn bóng lưng của ông chủ rời đi, Du Quan Nguyệt quay lại dỗi, “Họ Thượng Quan, ngươi dám cướp công ta!”
Thượng Quan Hạo Nam khoan thai nói: “Đâu có cướp công cậu, chỉ là chuyện này cậu không giúp Giáo chủ được.”
“Sao cậu biết ta không thể giúp!”
“Hồng Hồng nhà ta nói, nhìn mặt cậu đúng là đứa không hiểu phụ nữ, không thì Tinh nhi cũng sẽ không núp đi khóc.”
“… Cậu ngậm miệng được rồi đó.”