í mật của kẻ giáp mặt không quen biết.
Một chuyến đối đầu không kịp đề phòng, hai bên đều rất sửng sốt.
Phía Bắc Thần ngoài Thái Chiêu và Tống Úc Chi, đám còn lại đều chưa thấy qua khuôn mặt thật của Mộ Thanh Yến, thậm chí Thích Lăng Ba còn tò mò lom lom ngó thanh niên tuấn tú đối diện này thêm mấy lần. Thái Chiêu thầm kêu to không may rồi mấy lần, cụp đầu.
Mắt Tống Úc Chi rất tinh, nhìn ra mấy khuôn mặt quen thuộc đối diện, lại không biết tìm từ ngữ thế nào.
Phía bên kia, vì thủ đoạn rất dữ dội của người nào đó, bọn Du Quan Nguyệt dù có kinh ngạc cũng không lộ ra chút gì.
Giằng co một lát, Lý Nguyên Mẫn so ra lớn hơn mấy người còn lại bảy tám tuổi, cao hơn một cấp đành bước ra mấy bước, ôm quyền nói: “Đây là ổ bảo của Thường đại hiệp đã khuất, không biết các hạ là ai, tới đây có chuyện gì?”
Mộ Thanh Yến lại quét mắt ra sau lưng Tống Úc Chi, thản nhiên nói: “Tại hạ Ly Giáo Mộ Thanh Yến.”
Ba chữ cuối vừa thốt, phía Bắc Thần cùng nhau ồ cả lên.
Là tử địch hai trăm năm, dĩ nhiên hai bên chú ý đến biến động của đối phương từng khắc.
Mấy tháng trước dãy Hãn Hải kịch biến, thay đổi quyền hành, Bắc Thần Lục phái xem như không rõ chi tiết thì cũng biết giang sơn Nhiếp thị kéo dài mấy chục năm rốt cuộc đã bị phá sập hoàn toàn, Giáo chủ Ma giáo hiện nay về lại trong tay hậu nhân Mộ thị, tức Mộ Thanh Yến.
“Ngươi là Giáo chủ Ma giáo tân nhiệm?!” con ngươi Lý Nguyên Mẫn chợt co rút, lập tức muốn rút kiếm.
Mấy người Đới Phong Trì cũng cùng đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, chỉ có Tống Úc Chi và Thái Chiêu chậm nửa nhịp, sau khi liếc nhau cũng giả vẻ đề phòng.
Tuy nói kẻ thù truyền kiếp đối lập, nhưng mức độ các phái có khác.
Đệ tử Thanh Khuyết tông đề phòng thì đề phòng, cũng không ra ý khai chiến, dù sao thì thiên hạ cũng đã thái bình mười mấy năm.
Mà đệ tử Thái Sơ Quán vì nợ máu của Vũ Nguyên Anh, xoèn xoẹt rút trường kiếm, đặc biệt trong đó Lý Nguyên Mẫn oán giận dị thường, ánh mắt rất không thiện lành đâm kiếm tới.
Mộ Thanh Yến không nhúc nhích, nâng tay áo dài vung khí kình lớp lớp, Lý Nguyên Mẫn chỉ cảm thấy một luồng lực hùng hậu như sóng lớn ập lên người mình, ngay tích tắc muốn ngạt thở, cổ tay tê rần, trường kiếm đã rời khỏi tay, bay ra giữa không trung.
Du Quan Nguyệt Thượng Quan Hạo Nam một trái một phải, song song đập liền tới trước mấy chưởng, bốn đệ tử đứng cạnh Lý Nguyên Mẫn cũng bị đánh ngã ra đất, trường kiếm tuột tay. Dưới ánh trăng bàng bạc, năm cây trường kiếm từ giữa không trung rơi xuống, c ắm vào bụi cỏ hoang bên ngoài nghĩa địa.
Mộ Thanh Yến thu tay áo, mặt bơ bơ lại nhìn tới đối diện, bóng hình xinh đẹp đang rụt nửa người núp sau lưng Tống Úc Chi.
Gần đây hình như nàng ấy có cao thêm chút ít, tư thái xinh xắn, bờ eo thon mềm nhỏ nhắn, một đôi mắt trong như minh châu rơi xuống hồ, nhìn quanh động lòng người, cô gái dần dần lột xác khỏi nét trẻ con thơ ngây, như một mầm ngọc lan vụt lớn như thổi, xanh um tươi tốt, xinh đẹp mỹ miều.
Đới Phong Trì Đinh Trác vốn dĩ đã muốn rút kiếm tiến lên, ai ngờ chỉ trong một chiêu mà năm đệ tử Thái Sơ Quán cùng thua trận ê chề, lập tức thu bước chân — cao thượng chút mà nói, mình ăn chút thiệt thòi là chuyện nhỏ, mất mặt Thanh Khuyết tông mới là chuyện lớn.
Thượng Quan Hạo Nam ưỡn ngực đứng ra trước, lớn tiếng nói: “Hôm nay Giáo chủ chúng ta chỉ vì bái tế cố nhân, không muốn sát sinh không cần thiết, các ngươi chớ tự tìm phiền não.”
Du Quan Nguyệt cười ha hả: “Vũ Nguyên Anh là do chú cháu nhà họ Nhiếp hãm hại, chẳng hề liên can đến Giáo chủ chúng ta, nếu Thái Sơ Quán các người thật sự muốn báo thù, không ngại giúp Giáo chủ chúng ta đuổi giết vây cánh Nhiếp thị hiện đang lưu lạc giang hồ chứ.”
Lý Nguyên Mẫn xoa cổ tay, ngờ vực nói: “Cố nhân, nhà họ Thường có cố nhân gì với các ngươi?”
Đương lúc cả đám kinh ngạc ngờ vực không rõ, Phàn Hưng Gia tinh tế đã nghe ra chút gì từ giọng nói và tư thái thân hình Mộ Thanh Yến. Hắn cúi đầu thì thầm: “Chiêu Chiêu sư muội, cô nhìn xem người này phải chăng là… cái tên Thường Ninh giả kia?”
Không đợi Thái Chiêu trả lời, Thích Lăng Ba cũng nghe thấy kinh ngạc hô lên, “Anh nói cái gì, đó là tên Thường Ninh giả kia à!”
Vừa thốt, đệ tử Thái Sơ Quán không hiểu cho lắm, nhưng phía đệ tử Thanh Khuyết tông lập tức đánh trống reo hò.
Vốn nên phát biểu trước tiên, Đới Phong Trì xấu hổ vì từng chịu cảnh ‘Thường Ninh giả’ đánh như chó chết, đỏ mặt, chẳng những không bước ra hỏi mà còn chậm rãi rụt về nửa bước. Tống Úc Chi thì nhìn Thái Chiêu, do dự không lên.
Lão Nhị Lão Tam đều giả chết, Đinh Trác bất đắc dĩ bước ra hỏi: “Hẳn các hạ là người từng giả trang thành Thường Ninh trong bổn môn?”
Theo lời, ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía đối diện.
“Là ta.” Mộ Thanh Yến rất thẳng thắn thừa nhận, sắc mặt mệt mỏi, “Đinh thiếu hiệp có gì chỉ giáo.”
Đinh Trác đương nhiên không có gì chỉ giáo, từ nhỏ hắn say mê võ học, còn đạo lí đối nhân xử thế rất không thông, hỏi xong liền không biết nên nói tiếp cái gì.
Thích Lăng Ba cắn môi, dù thế nào thì cũng không ngờ rằng tay thiếu niên mặt đầy mụn độc nghèo túng đến tị nạn kia, lại là Giáo chủ Ma giáo uy nghiêm lộng lẫy còn đẹp trai lạ thường trước mắt đây.
Phàn Hưng Gia há hốc: “Thật sự là hắn nhỉ, không ngờ giờ hắn là Giáo chủ Ma giáo…” Giọng điệu rất có dáng vẻ kinh ngạc kiểu như ‘năm xưa cùng nhau đào khoai thế mà giờ lại lên như diều gặp gió’.
Đương nói, phần lớn ánh mắt đệ tử Thanh Khuyết tông đều chĩa vào Thái Chiêu.
Ban đầu trong tông môn, người mà Thường Ninh giả thân nhất nói Thái Chiêu xếp thứ hai, thì không kẻ nào dám xưng thứ nhất.
Thái Chiêu thầm biết mình tránh không khỏi, bèn lập tức tê cứng da đầu, tiến lên cao giọng nói: “Thì ra là Mộ Giáo chủ tới đây, thật là hạnh ngộ hạnh ngộ…” Cô vừa mới thốt mười bốn chữ, đã bị một tiếng ha ha ngắn ngủi cắt đứt.
Gió lạnh trăng lẽo, khe núi yên tĩnh, đám người nghe rất rõ ràng, tiếng cười lạnh phát ra từ chỗ Mộ Thanh Yến.
Mộ Thanh Yến hơi nghiêng đầu, “Các người không thấy buồn cười à?”
Du Quan Nguyệt thông minh nhất, vội nói: “Thuộc hạ cảm thấy rất buồn cười, ha ha, ha ha ha ha… “
Có y đi đầu, bọn Thượng Quan Hạo Nam cũng cười ha hả theo, tiếng ha ha vang vọng đầy đỉnh núi, hành động thành kính của Tiểu Thái nữ hiệp chủ động mở miệng cứ như vậy kết thúc, mặt cô đỏ bừng, bụng tức điên muốn chết, hận không thể nhào tới đánh cái đám yêu nghiệt Ma giáo này một trận tơi bời.
Bất quá cô anh dũng nhịn được.
Trước đó Tống Úc Chi không biết nên chọn thái độ thế nào đối với Mộ Thanh Yến, nghe Thái Chiêu mở miệng biết ý, thế là cũng ra vẻ giả vờ như không quen biết nói: “Sư muội nhà ta nói chuyện lịch sự, sao quần hào quý giáo liên tục giễu cợt? Cho dù Mộ Giáo chủ người đông thế mạnh, đệ tử Bắc Thần chúng ta cũng không sợ liều mạng một lần đâu!”
Ánh mắt Mộ Thanh Yến càng sâu, lòng hắn cắm ghét nhất chính là tên này.
Thái Tiểu Chiêu làm bộ làm tịch không quen biết ở trước mặt còn thấy mấy phần xinh xắn đáng yêu, tên họ Tống này chỉ đơn thuần là hành tây cắm lỗ mũi heo, vờ vịt. Tiếc là ngày đó sau khi tru diệt Nhiếp thị lòng hắn đại loạn, chuyện trong Giáo đổ lên đầu hắn ngàn vạn, chứ không sẽ không thể để cho tên họ Tống này đầy đủ đầu đuôi rời dãy Hãn Hải rồi!
“Tại hạ nghe nói Tống thiếu hiệp thiên phú dị bẩm, tu vi kinh người, là đệ tử tài năng xuất chúng nhất trong chư phái Bắc Thần hiện nay. Chọn ngày không bằng ngẫu nhiên gặp ngày, chi bằng hôm nay huynh ta so tài một trận…” Mắt Mộ Thanh Yến đầy ác ý nồng đậm, xem như không tru sát Tống Úc Chi tại chỗ, cũng phải khiến hắn ta rõ xấu mặt một trận.
Tống Úc Chi không hề e ngại, rút kiếm ra khỏi vỏ, “Đánh thì đánh, Mộ Giáo chủ thỉnh giáo.”
Không đợi hai người ra tay thật, Thái Chiêu đẩy Tống Úc Chi ra, chống nạnh thành hình một ấm trà nho nhỏ, lớn tiếng: “Tỉ thí cái gì mà tỉ thí, thỉnh giáo cái gì thỉnh giáo! Ở đây là mộ tổ nhà họ Thường, không phải võ trường mà tùy ý nhảy nhót! Mộ Giáo chủ ngài không ngại quấy nhiễu anh linh của tiền bối Thường gia thì đệ tử Bắc Thần bọn tôi cũng không dám!”
“Gần đây bọn tôi theo lệnh sư trưởng, phải chuẩn bị cả mớ việc cho tế điện Thường đại hiệp có linh thiêng trên trời kìa, nếu Mộ Giáo chủ hôm nay muốn tế bái, vậy bọn ta cáo lui trước; còn nếu Mộ Giáo chủ tế bái xong, vậy thì mời rời khỏi nơi đây, ai tiện đường nấy. Nếu không thì, bọn tôi cũng không cần nói luận bàn tỷ thí gì, dứt khoát đánh nhau sống chết mới thôi!”
Nghe xong Lý Nguyên Mẫn rất tán thưởng, xúc động mới nãy qua đi, hắn hiểu ra rằng nếu liều mạng, phe mình còn không đủ nhét kẽ răng của Ma giáo, nhưng không thể rơi vào thế hạ phong về thanh thế, ngẫm lại cũng khó. Lời Thái Chiêu đầy lẽ thẳng khí hùng, còn âm thầm lôi ra chuyện Mộ Thanh Yến nhận ân Thường thị, chừa lại chỗ trống cho nhau.
Thế là hắn nói: “Tiểu Thái sư điệt nói rất đúng, Bắc Thần chúng ta cùng quý Giáo vốn ở thế bất lưỡng lập, nhiều lời vô ích, Mộ Giáo chủ tự xem mà xử lý đi!”
Mộ Thanh Yến không đáp lời, quét ánh mắt đầy hung ác nham hiểm, ngắn ngủi cười lạnh rồi quay người đi luôn, bọn Du Quan Nguyệt lập tức đuổi theo sau.
Đợi đám người Ma giáo đi sạch, Lý Nguyên Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm, quay qua ôm quyền nói: “Ta thẹn làm phận trưởng bối mà còn không bằng Chiêu Chiêu sư điệt có gan có kiến thức, lời lẽ thỏa đáng, hầy, thật sự là hổ thẹn.”
Thích Lăng Ba cắn môi: “Lời lẽ thỏa đáng hả, sao ta không thấy nhỉ. Vừa rồi Thất sư muội thật yếu thế quá rồi, ta thấy bọn chúng chỉ có mười mấy người, chúng ta cũng mười mấy, hà tất sợ bọn chúng!”
Thái Chiêu thầm biết cái nết Thích Lăng Ba là vậy, chưa chắc ác độc gì, chỉ không thể nhìn các cô gái cùng độ tuổi nữ so hào nhoáng với mình thôi.
Trước đây khi hai cô vừa gặp, cô ấy đã ganh ghét Thái Chiêu về tướng mạo gia thế không thua gì mình, sau đó ganh Thái Chiêu được Thích Vân Kha yêu thương, rồi thì cả cái tên ‘Thường Ninh’ đến chó còn ngại lại hợp cạ với cô, giờ nghe thấy Lý Nguyên Mẫn tán thưởng Thái Chiêu, thế là bệnh cũ tái phát.
Nhưng giờ không giống xưa, tính nết Tiểu Thái cô nương hiện giờ cũng rất thối, trở mặt tức thì: “Dù sao ta cũng đánh không lại họ Mộ kia, không phải Lăng Ba sư tỷ chỉ có kỹ năng múa mép sao, chị lên đi!”
“Cô…!” Thích Lăng Ba khó thở.
Thái Chiêu như không hề quen biết cô ta: “Cô cô của ta từng nói, lúc gọi người ta xông pha chiến đấu liều mạng già, hô ‘Theo ta lên’ chính là anh hùng thực thụ, còn ‘Lên cho ta’ đều là hào kiệt giả dối thôi. Lăng Ba sư tỷ ngoài miệng nói thật dễ nghe, còn khi đánh nhau thật, không phải chỉ núp phía sau để ta với các sư huynh lên hay sao!”
Lời thật khó nghe, Thích Lăng Ba tức trào nước mắt, khóc ròng: “Lúc đầu trong tông môn, tên Thường Ninh giả kia chẳng ai chào đón, chỉ có cô nghĩ tốt cho hắn, thảo nào hôm nay cô là trời chẳng sợ đất, là quan sát thấy Giáo chủ Ma giáo sẽ không đối xử cô thế đâu. Sức ta không mạnh như sư muội, để ta đi tìm Ma giáo liều mạng, có chết bên ngoài còn hơn bị cô tức chết…”
Đới Phong Trì đau lòng không thôi, một bên móc khăn đưa cho Thích Lăng Ba, một bên giữ kẽ nói: “Thất sư muội có cấp bậc lễ nghĩa không hả, dù sao thì Lăng Ba cũng lớn hơn muội, sao lại vô lễ với sư tỷ thế!”
Tống Úc Chi tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Nếu không phải trước đây mấy người luôn ức hiếp, sư phụ cũng sẽ không giao cho Chiêu Chiêu chăm sóc tên Thường Ninh giả kia, hôm nay đến mức này, mấy người còn có thể nói gì nữa chứ. Ta thấy Chiêu Chiêu sư muội không hề nói sai, lúc đầu sóng ngọn gió không ra mặt thì khi gió êm sóng lặng cũng không cần bước ra làm hảo hán.”
Thấy hôn phu không hề bảo vệ mình, Thích Lăng Ba càng khóc dữ dội hơn.
Nội bộ Thanh Khuyết tông tranh chấp, Lý Nguyên Mẫn cũng không tiện nhúng tay. Cuối cùng chỉ còn Đinh Trác vốn không thích xen vào chuyện người khác và Phàn Hưng Gia nhát gan đứng ra hoà giải —
“Các sư huynh sư tỷ chớ ồn ào nữa, nơi đây là mộ Thường thị đó!”
“Nếu mấy người còn nhao nhao nữa, lát hồi ta báo sư phụ luôn.”
Đến chừng về thành dưới núi Vũ An bóng đêm càng sâu, Lý Nguyên Mẫn vất vả gõ cửa thành mở được rồi, nhưng cửa tiệm các nơi đều đã đóng cửa. Lý Nguyên Mẫn bèn để đệ tử Thanh Khuyết tông nghỉ tạm lại ở một quán trà, còn mình dẫn đệ tử đi tìm lối ra.
Phàn Hưng Gia bưng chén trà nóng đến bên cạnh Thái Chiêu: “Trước đây Lăng Ba sư tỷ muốn gây sự không phải cô đều cười cười cho qua à, sao hôm nay một câu cũng không cho, còn để đệ tử Thái Sơ Quán xem trò cười.”
Lúc hắn nói, mấy đệ tử bên cạnh dù chưa phụ họa, nhưng trong mắt lồ lộ toàn là ý này. Thích Lăng Ba điêu ngoa tùy hứng mười mấy năm, ai ai cũng biết, người người đều nhường nhịn, Thái Chiêu trước kia cũng chưa từng so đo. Rõ ràng bình thường cười một cái là có thể qua chuyện, song hôm nay Thái Chiêu một tấc cũng không chịu nhường, bị Thái Sơ Quán xem kịch.
Thái Chiêu trừng mắt đẹp: “Tôi là mẹ chị ấy à, sao cứ phải lúc nào cũng nhường chị ấy, so ra chị ấy lớn hơn tôi có một tuổi thôi!” Cô không muốn dài dòng nữa, quẳng xuống một câu ‘Tôi ra đường dạo chơi hít thở không khí, lát về’.
Tống Úc Chi vừa đứng dậy định ngăn cản, đã thấy tiểu cô nương xoay người đi vào bóng đêm mịt mờ, y đứng tại chỗ ngẩn ngơ.
Bốn bề chìm sâu trong đêm, có tiếng gà chó, Thái Chiêu giẫm thật mạnh trên con đường rải đá xanh, nghĩ thầm quả nhiên là sơ không như thân, bình thường mình tốt nết với người ta mấy, sức nặng trong lòng chúng đệ tử cũng không bì kịp với Thích Lăng Ba. Trong một chốc không so đo, thì sẽ bị yêu cầu không so đo mãi, thật quá đáng.
Ngực cô bị đè nén, như cái nắp nồi nước sôi không ngừng lăn lộn, lòng đầy phẫn uất liều mạng giẫm bước.
Cúi đầu đi loạn mãi, không biết đã bao lâu, cô đâm đầu vào một bờ ngực cứng cáp tràn đầy hơi thở quen thuộc — cô ngẩng lên nhìn, người này mây đen giăng đầy mặt, một vẻ tốt mã trắng trẻo xấu xa, không phải tên yêu hoạ bì hại người rất dữ kia còn là ai?!
“Huynh…” lửa giận Thái Chiêu dâng trào, hai tay chống nạnh đang định mắng.
Ai ngờ tên yêu hoạ bì tựa như còn tức giận hơn cả cô, giành mắng trước: “Lương tâm của nàng cho chó ăn hả, còn có mặt mũi tới gặp ta!”
Thái Chiêu:???
Thái Chiêu vô cùng phẫn nộ, không thốt tiếng nào quay đầu rời đi.
Mộ Thanh Yến nhìn bóng lưng cô chằm chằm, cả giận nói: “Nếu nàng dám đi, ta sẽ đi tìm Tống Úc Chi ‘so tài’ đấy!”
Thái Chiêu gần như nhảy dựng quay lại: “Tên yêu quái nhà huynh lại phát bệnh gì nữa vậy!”
Mộ Thanh Yến giận đến cười lạnh: “Giỏi giỏi giỏi, nàng giỏi lắm! Nếu ta không đánh tên Tống Úc Chi thành đầu người óc chó thì ta không phải họ Mộ!” Nói xong nhấc chân định đi.
“Có chuyện thì từ từ nói, huynh đừng có ở không đi gây sự!” hai tay Thái Chiêu ôm lấy cánh tay hắn, liều mạng kéo về.
“Ta ở không kiếm chuyện?!” Mộ Thanh Yến trở tay chụp lấy đầu vai cô gái, gò má trắng trẻo run lên nom rất dữ tợn, “Đầu tiên là nàng ở trước mặt giả vờ không quen biết ta, ta nhún nhường nén giận đến tìm nàng, nàng lại quay đầu bước đi. Giờ vừa nhắc tới Tống Úc Chi thì nàng lập tức đổi sắc mặt — nàng muốn tức chết ta hử?!”
“Huynh cầm gương soi mình một cái đi, huynh nhún nhường nén giận hồi nào thế? Là huynh vênh váo tự đắc như là đến đòi nợ tôi thì có!” Vai Thái Chiêu đau nhức, tức muốn hộc máu.
Mộ Thanh Yến quát: “Ta đúng là đến đòi nợ đấy! Nàng thiếu ta cả đời cũng còn không rõ! Ta đi bóp ch3t tên họ Tống!”
Thái Chiêu suýt nữa thì ngất, “Huynh đòi nợ tôi thì sao lại muốn bóp ch3t Tam sư huynh chứ, tự huynh có thấy câu này có đạo lý nửa phần không?!”
“Vậy là nàng cũng biết mình thiếu nợ ta à!”
“… Không biết!” Tên khốn này!
Mộ Thanh Yến híp mắt, giọng điệu nguy hiểm: “Nàng đừng hòng gạt ta! Hai tháng nay, cả Thanh Khuyết tông đều đang đồn Tống Úc Chi với Thích Lăng Ba cảm tình lạnh nhạt, e hôn sự không thể thành. Còn Tống Lão cẩu kia nữa, còn đang trên đường về đã phái người đưa nửa thuyền hậu lễ đi Lạc Anh cốc, không lễ không lộc gì, lão ấy có ý gì trong lòng tưởng ta đoán không ra chắc!”
“Huynh phái người trà trộn vào nghe ngóng tin tức bọn tôi à?” Thái Chiêu im lặng, “Ma giáo các người đúng là không thể đi chính đạo chút sao!”
Mộ Thanh Yến cười lạnh liên tục: “Ta không đi chính đạo, Tống Úc Chi đi chính đạo hử, trong lòng hắn lén lút có ý, không dám minh đao minh thương mà vụng trộm tính toán âm mưu! Không làm thịt tên tiểu nhân này ta nuốt cục tức này không trôi!” Vừa nói lại định đi.
Thái Chiêu bi phẫn, hất cánh tay hắn ra thật mạnh, lớn tiếng nói: “Huynh đi đi, đi nhanh đi! Huynh mà giết Tam sư huynh, ngay sau đó bọn tôi sẽ tìm huynh báo thù, mọi người cùng chết hết mới sạch sẽ!”
Mộ Thanh Yến quay lại thấy cô gái rưng rưng ánh lệ, tức thở dồn dập: “Nàng khóc cái gì! Ta có chết cũng sẽ không để cho nàng chết! Muốn giết Tống Úc Chi mà nàng đã đau lòng thế sao?!”
Thái Chiêu vừa lau má, mới phát hiện mặt mình đầy nước mắt.
Cô đứng tại chỗ, khóc như đứa trẻ nít: “Nếu huynh thật sự đả thương Tam sư huynh, Thanh Khuyết tông và Quảng Thiên Môn sẽ không bỏ qua cho huynh! Đến chừng đó Bắc Thần Lục phái và Ma giáo mấy người lại đánh nhau, chém giết núi thây biển máu, vậy thì tôi biết làm sao đây!”
Mộ Thanh Yến đau lòng ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt thân thể mềm mại mong nhớ ngày đêm này, lòng càng thêm chua xót.
Thái Chiêu dùng sức đánh hắn, “Huynh biết mấy ngày qua tôi làm sao sống không, cha mẹ sư phụ cộng thêm trưởng bối Tông môn khác, thỉnh thoảng lại ngầm đề điểm tôi không được đi sai đường, cứ như thể sau một khắc tôi sẽ biến thành tà ma ngoại đạo vậy! Đồ yêu quái nhà huynh, đều là huynh không tốt, tôi có lỗi gì chứ, cũng đâu phải tôi tự tìm tới huynh! Tôi đã lớn vậy rồi còn chưa từng bị uất ức thế đâu!”
“Đồ khốn lộn kiếp, yêu quái, yêu tinh gạt người, huynh đến Thanh Khuyết tông làm cái gì, tìm chỗ núi hoang đồng vắng tự mình chữa thương không tốt sao! Kiếp này tôi không quen biết huynh thì tốt rồi!”
Lúc đầu Mộ Thanh Yến còn mặc cho cô đánh, nghe được nổi giận, một tay vặn cánh tay cô gái ép đến trên tường, nghiến răng nói: “Nàng đừng có mơ! Nếu là tự ta sau khi khỏi hẳn đoạt lại Thần giáo, sẽ tiến đánh Bắc Thần Lục phái các người lập uy ngay, nơi đầu tiên là diệt Lạc Anh cốc các nàng! Đến chừng đó bắt nàng về giam lại, xem ai dám đến đoạt với ta!”
Thái Chiêu đẩy hắn ra, giận mắng: “Huynh dám?!” Cô đưa tay đẩy móc chụp đao bên hông, sắc bén ánh kim màu đỏ chợt lộ, Mộ Thanh Yến không thể không tránh sắc bén.
Thái Chiêu thừa cơ chuồn khỏi con hẻm nhỏ.
Khinh công Phi Hoa độ tuyệt thế vừa xuất, lập tức không thấy tung tích.