Địa cung ngàn năm. thượng.
Hai người đi trong lối hành lang địa cung nơi vực sâu, ban đầu sợ có cơ quan cạm bẫy không dám đi nhanh, nào ngờ đi một mạch nửa canh giờ đều yên ả, thật còn yên ả hơn một con hẻm nhỏ hẻo lánh ở Lạc Anh cốc.
Mà trong sự yên ả ấy, là một thứ yên tĩnh đến gần như quỷ dị.
Sau nửa canh giờ, hai người thả sức phóng nhanh. Với tu vi hai người, dốc hết sức thi triển khinh công, thì một vùng lớn bằng năm cung Cực Lạc cũng có thể chạy vừa đi vừa về. Nhưng sau hơn nửa canh giờ, họ vẫn kẹt ở chỗ cũ.
Thi thoảng có hoa văn cổ xưa khắc trên vách tường sắt bóng loáng, mặt đất bằng thép bằng phẳng, ánh dạ minh châu yếu ớt, địa cung cao ráo rộng lớn như vĩnh viễn không có điểm cuối, đi hồi lâu, Thái Chiêu thậm chí còn cảm thấy hình như bản thân không còn ở nhân gian, mà là cô hồn dạo chơi ở âm tào địa phủ.
Càng đáng tuyệt vọng là, trong thông đạo còn có mấy bộ hài cốt quần áo tả tơi nằm rải rác, ám chỉ bước vào địa cung người không thể sống.
“Người này là tự vận.” Thái Chiêu chỉ vào một bộ hài cốt cách đó mấy bước, “Một đao chém xuống, chặt đứt phần xương cổ mình, mạnh mẽ quyết đoán thế mà lại tuyệt vọng đến tự vận.”
Ánh mắt Mộ Thanh Yến u ám: “Thừa lúc còn sức mà tự vận dù sao cũng còn tốt hơn kết quả của hai cái xác kia.”
Nhắc đến, Thái Chiêu buồn nôn một trận.
Ở khúc quanh vừa nãy, họ nhìn thấy hai cái xác nằm cách nhau mấy bước. Thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, song mắt Mộ Thanh Yến sắc bén, phát hiện trên xương cốt của cái xác thứ hai có dấu răng gặm cắn qua, trên mặt đất loang lổ một vũng tròn màu đen lớn bất thường như là máu bị mất đi một lượng lớn, vén y phục của cái xác thứ nhất, chỗ phần bụng còn có mấy đốt xương ngón tay của con người…
Dấu hiệu đủ loại cho thấy, người thứ nhất vì đói khát đến cực độ đã ăn thịt người.
Nhưng cho dù ăn đến cả máu thịt đồng đội mà hắn vẫn không thể ra ngoài, chết khốn ở đây.
“Nhận lời tôi một việc đi, nếu huynh cực kỳ đói muốn ăn thịt tôi thì đập chết tôi trước đã.” Nước chua tràn đầy trong bụng Thái Chiêu, muốn nôn không nôn xong.
Mộ Thanh Yến cúi xuống cởi túi đeo bên hông: “Bị nàng nói mà thấy đói bụng thật, chúng ta dùng chút lương khô đi.” Lúc họ rời Phương Hoa Nhất Thuấn, bác Thành đã chuẩn bị cho mỗi người túi nước và lương khô, phòng khi rủi ro.
Thái Chiêu khó tin: “Vào tình huống thế này mà huynh còn ăn được ư.”
“Đương nhiên là ăn được.” Mộ Thanh Yến bẻ miếng lương khô đưa cho cô, đồng thời nhiệt tình cổ vũ, “Ngẫm lại tên ăn thịt người kia, vì có thể sống sót ra ngoài, ăn thịt uống máu thì cũng thôi, cuối cùng đói đến phát điên đến xương ngón tay người chết còn nuốt xuống — nghị lực bực nào chứ, chúng ta cũng không thể nhụt chí!”
“…” Thái Chiêu, “Huynh, ngậm miệng.”
Sau đó, cô chạy ra chỗ khúc quanh nôn sạch.
Mộ Thanh Yến có phần ngẩn ra, yên lặng đi qua, đỡ cô gái nôn đến trắng bệch cả mặt về, kéo cô xuôi theo vách tường ngồi xuống, “Thật ra chuyện này cũng có là gì, năm đó ta…”
“Huynh lại tính kể những thứ thịt nhão như tương dưới vách Tế tiên kia thì tôi cắn huynh đó!” Tiểu cô nương hung tợn nhe hai hàm răng trắng.
“… Vậy nàng uống ngụm nước trước đi.” Mộ Thanh Yến đưa túi nước sang, tám đời khéo hiểu lòng người một lần, nói tránh đi, “Xem ra chúng ta đã rơi vào mê cung.”
“Xem ra là vậy.” Thái Chiêu uống hai hớp nước, “Trận pháp địa cung này rất lợi hại, vừa rồi những ấn ký chúng ta để lại ven đường không dùng được. Có vài ấn ký chúng ta gặp lại nhiều lần, có ấn ký rốt cuộc không gặp. Chỗ ngã ba kia, hai ta đều thử cả hai đường, kết quả lại là trăm sông đổ về một biển. Đáng chết là giờ đây muốn quay lại chỗ ban đầu rơi xuống cũng không được nữa. Ôi, nếu có vài cơ quan cạm bẫy thì tốt rồi.”
Mộ Thanh Yến cười nói: “Nàng ngại quãng đường này thái bình quá nên muốn tìm chút ầm ĩ à.”
Thái Chiêu lắc đầu: “Không phải tôi ngại thái bình, chỉ là lúc bé tôi nghe ông ngoại nói, sức người có hạn, phàm là cơ quan do con người làm ra chung quy đều có điểm cuối, trái lại, nơi không có cơ quan mới là nơi hiểm ác nhất. Thí dụ như đỉnh Chống Trời của núi Cửu Lãi, không hề có cơ quan có thể nói, nhưng mấy trăm năm qua, anh hùng hào kiệt vùi trên đó nhiều biết là bao.”
“Người xây dựng nơi này hiển nhiên am hiểu đạo lý này rất sâu, sửa chữa địa mê cung này tạo sự tuần hoàn qua lại, không chút nhược điểm, một khi đã tiến vào chỉ có thể bị làm khó đến chết. Nếu có cơ quan cạm bẫy, nói không chừng ta có thể lần theo cơ quan tìm được sơ hở.” Càng nghĩ cô càng buồn bực, “Với cả tiên tổ nhà huynh tốn công trắc trở dữ thần để xây chỗ này làm gì, lúc ấy Ma giáo các người nhiều tiền hết chỗ tiêu sao?”
“… Trong sử sách của bổn giáo cũng không ghi chép lại nguyên nhân Giáo chủ Mộ Đông Liệt giáo chủ xây dựng địa cung.” Mộ Thanh Yến như có điều suy nghĩ, “Nhưng sau khi ông ấy rời đi, trong giáo có tin đồn rằng ông ấy có để bí tịch và kho tàng trong địa cung, song sau đó cũng không giải quyết được gì.”
“Thế thì mấy người này đều đến tìm kho báu nhỉ?” Thái Chiêu nhìn mấy bộ xương, nhíu mày, “Giờ làm sao đây? Xem mấy bộ xương này ít ra họ cũng đã chết cả trăm năm, lẽ nào tương lai chúng ta cũng sẽ biến thành mấy bộ xương như thế?”
Mộ Thanh Yến: “Không thể không đi tiếp, nếu không cũng sẽ chết mệt chết đói như đám này.”
Hắn đứng dậy, nhìn vách tường sắt đối diện một lát, rồi tụ khí đan điền, đẩy song chưởng mạnh ra trước, chỉ nghe tiếng vách tường ầm ầm cực trầm thấp, chỗ song chưởng đẩy tới của hắn hõm xuống chưởng ấn sâu chừng ba bốn tấc.
Thái Chiêu nhìn mà hoảng, thầm nghĩ công lực Mộ Thanh Yến quả nhiên cao hơn mình, trước đó lúc hai người đánh nhau không biết lão nhường mình bao nhiêu.
“Huynh làm gì thế?” Cô hỏi, “Không phải huynh bảo vách tường này dày chừng ba thước ư.”
Mộ Thanh Yến thu chưởng vận khí, “Đã không có hy vọng đi tới, vậy thì phá tường tìm lối ra. Ta muốn xem thử vách tường sắt này nứt ra sẽ lộ thứ gì phía sau.” Nói xong, hắn lại tung mạnh song chưởng lên tường sắt, nghe trong địa đạo ầm ầm khẽ vang, nhưng tường sắt chỉ lõm thêm một chút.
Thái Chiêu bước lên xem xét: “Thế này không được, vách tường sắt này lấy thép tinh đúc thành, vô cùng dẻo dai, huynh đập không vỡ đâu.” Cô rút Diễm Dương đao giao cho Mộ Thanh Yến, “Huynh rạch tường trước rồi hãy đánh xem thử.”
Mộ Thanh Yến nhận đao, y theo mà làm.
Lúc tiếng thứ ba nặng nề kêu vang, lỗ thủng do Diễm Dương đao tạo thành quả nhiên bị chưởng lực của Mộ Thanh Yến mạnh mẽ xé toạc, lộ ra một lỗ thủng to cỡ một bàn tay người, và đá cứng cực kỳ kiên cố phía sau.
Thái Chiêu thất thanh: “Đá hoa cương Huyền Vũ? Trời ơi, sau vách tường sắt ba thước còn đặt đá hoa cương, vị Giáo chủ này thật sự là rảnh phát hoảng.”
Mộ Thanh Yến lại nện tiếp một chưởng vào lỗ thủng, đá hoa cương phát tiếng rắc rắc, có vỡ ra chút ít đá vụn nhưng vách đá vẫn không chút nhúc nhích.
Thái Chiêu ngăn hắn đập tiếp, “Phiến đá hoa cương này có lẽ là một phần của ngọn núi, chả lẽ huynh muốn đánh nát cả ngọn núi mới xong. Thôi được rồi, chúng ta thử xem vách tường sắt bên trái này, tôi thực muốn biết sau lớp sắt phải chăng cũng là đá luôn không.”
Đương lúc cô định vung đao bổ vào tường sắt, đường đao chợt dừng nửa đường, ồ lên một tiếng.
Mộ Thanh Yến thấy vẻ mặt cô kỳ dị, bèn hỏi.
Thái Chiêu đưa tay vuốt v e hoa văn trên vách tường sắt, “Nãy giờ chúng ta không để ý, thì ra đây không phải hoa văn. Huynh xem này, có giống một tấm bản đồ không này?”
Mộ Thanh Yến đến gần mấy bước nhìn, trong một góc hoa văn lưu vân biên bức* phức tạp bọc lấy một hình có dáng vẻ như hình bát quái, nhìn kỹ lại, hình bát quái ấy cũng không phải hai cực âm dương mà trái lại ở bên trong khắc đầy đường vân tầng tầng lớp lớp uốn lượn chuyển động, cực giống như một tấm bản đồ.
(*) có giải thích từ trước là hoa văn mây trời, dơi, đem lại phúc lành
Thái Chiêu nhìn bức vẽ tới lui: “Dựa theo bức vẽ, hẳn toà địa cung này như hình bát quái, hình bát giác tám mặt. Vừa rồi chỗ chúng ta rơi vào có thể là đường biên của địa cung, đã đi lâu vậy, không biết hiện giờ ta đang ở đâu. Í, đây là cái gì?”
Cô chỉ vào một bức vẽ năm cạnh rỗng ruột chính giữa hình bát quái — một hình ngũ giác ngay ngay ngắn ngắn, mỗi góc mỗi cạnh đều bằng nhau.
“Không biết.” Mộ Thanh Yến lắc đầu.
Thái Chiêu xoay lại nhìn hắn, “Sao mặt huynh nghiêm túc thế?”
Mộ Thanh Yến cau mày: “Bức vẽ này dọc đường vừa rồi chúng ta nhìn thấy không chỉ một lần.”
“Đúng vậy.” Thái Chiêu nói, “Chỉ có điều chúng ta không để ý đến.”
“Ta cảm thấy đây không phải địa đồ, có hai nguyên nhân.” Mặt mũi Mộ Thanh Yến đầy ngờ vực, “Thứ nhất, nếu ta định vây chết người muốn tiến vào địa cung thì ta tuyệt đối không vẽ lại bản đồ. Thứ hai, xem như có vẽ bản đồ, ta cũng sẽ không vẽ khắp dọc bên đường.”
Thái Chiêu nháy mắt: “Có lẽ bản tính Giáo chủ Mộ Đông Liệt kia hoàn toàn khác với huynh thì sao? Có lẽ người ta trạch tâm nhân hậu thích làm việc thiện thì sao?”
Mộ Thanh Yến trừng cô, “Chờ ra ngoài ta đọc nàng nghe ghi chép của lịch sử bổn giáo, xem những Giáo chủ đầy tâm kế mưu lược vĩ đại đời trước có thủ đoạn gì bản tính ra sao, rồi nàng sẽ biết ta đáng quý cỡ nào, cố mà quý trọng đi!”
“… thôi được rồi.” Thái Chiêu gãi gãi tai, “Nhưng tôi thấy này giống một tấm bản đồ lắm.”
“Xem như là bản đồ thì cũng vô dụng, hiện giờ chúng ta đang ở đâu trên bản đồ này nàng biết không?” Mộ Thanh Yến tiếp tục giội nước lạnh.
Thái Chiêu phất phất tay nhỏ: “Không chỉ khó xử ở đó, mà còn bát quái đáng chết này nữa, không có dấu hiệu đánh dấu gì, nên đây rốt cuộc là Tiên Thiên bát quái Phục Hi hay là Hậu Thiên bát quái Văn Vương nhỉ? Nếu là bát quái Tiên Thiên thì kia là Càn Nam Khôn Bắc, Ly Đông Khảm Tây; nếu là bát quái Hậu Thiên thì lại là Ly Nam khảm Bắc, Chấn Đông Đoài Tây. Chúng ta đã không biết vị trí của mình, cũng không thể xác định được phương vị của bát quái, bất kể ra sao cũng chạy không thoát.”
(*) tham khảo bát quái.
Mộ Thanh Yến cẩn thận tỉ mỉ, chỉ vào mấy bát quái ngay phía trên nói tiếp: “Nàng xem, ở đây ba lằn ngang cụt ngủn, cũng không liên quan đến hoa văn xung quanh.”
Thái Chiêu nhón chân nhìn, “Đúng là cụt ngủn thật. Tôi hiểu ý huynh, là ‘Càn Tam Liên Khôn sáu đoạn’, nếu ba đầu ngắn này ám chỉ vị trí Càn, thế thì đây là bát quái Phục Hi Tiên Thiên. Nhưng cũng khó nói, nói không chừng cũng giống như hoa văn lưu vân biên bức người ta khắc họa đây, dù sao thì cũng là những thứ của hơn trăm năm trước, phong cảnh khác bình thường thôi.”
Mộ Thanh Yến cắt ngang, “Lúc nàng bảo bát quái này giống bản đồ sao không thấy là cảnh vật khác bình thường đi.”
Thái Chiêu cười làm lành: “Chúng ta tìm thêm mấy bích hoạ, đối chiếu xem.”
Thế là hai người sờ s0ạng vách tường xem xét cả đoạn đường, cẩn thận phân biệt hoa văn bích hoạ.
Ngay sau đó họ có được tổng kết: cứ cách mỗi hơn một dặm, trên vách tường sắt lại có mảng hoa văn điêu khắc lớn, có hoa văn Tường vân Liên hoa, Lưu vân Biên bức, còn có hoa văn nhánh hoa lựu nở, sau đó cách mỗi hai đường hoa văn, chỗ hoa văn lớn thứ ba sẽ xuất hiện hình vẽ bát quái.
Họ đi một hơi hai mươi dặm, phát hiện tuy hoa văn lớn không giống nhau nhưng đường nét bên trong bản vẽ bát quái ở chính giữa kia trước sau giống nhau như đúc, đồng thời ngay trên mỗi bát quái đều có ba lằn ngang cụt ngủn.
Vì thế, Mộ Thanh Yến không thể không tin đó là bản đồ, Thái Chiêu cũng không thể không tin ba gạch ngắn kia có lẽ là dấu hiệu của vị trí của ô Càn.
“Đã biết đây là Tiên Thiên bát quái Phục Hi rồi, chúng ta còn phải biết mình đang ở đâu của địa cung.” Mộ Thanh Yến lấy đầu ngón tay dò theo tuyến đường trên bản đồ bát quái.
Thái Chiêu thở dài: “Đúng thế, chúng ta đi tiếp một lát xem.”
Hai người dùng chút lương khô nước lọc xong lại lên đường. Đi gần nửa canh giờ, trên vách tường sắt trước mắt lại xuất hiện một tấm bản đồ thần nữ bay lên trời, Thái Chiêu ồ lên một tiếng, chỉ vào hình vẽ bát quái chính giữa bảo: “Huynh xem, trên hình bát quái này có một dấu tay bằng máu.”
Cô xoay người chỉ vào bộ xương nghiêng người dựa vào vách tường xám, “Xem ra vị nhân huynh này đã phát hiện được hình bát quái có thể là bản đồ, nhưng vẫn bị vây chết. Í, huynh đang nhìn gì thế?”
Mộ Thanh Yến nhìn bộ xương trên đất đăm đăm, “Nàng có thấy bộ xương người này thiếu gì đó không.”
Thái Chiêu nhanh chóng nhìn lại, phát giác quả là thế, “Xương vai và xương cánh tay trái người này bị mất, xương sườn sao lại bị gãy nát, á, đây là, đây là…”
Bộ xương này dựa nửa người vào vách tường, chỗ dựa vào tường sắt có một khe hở cực nhỏ từ trên xuống, không nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện được; mà vai trái người chết là biến mất ngay sau khe hở này.
Hiển nhiên là nửa người bị kẹp sau cánh cổng cơ quan bằng sắt.
Thái Chiêu mừng rỡ, vội rút đao bổ qua khe. Lưỡi đao Diễm Dương đao sắc bén mà cực mỏng, cộng thêm vận khí đánh xuống hết sức, keng, thân đao vừa vặn c ắm vào khe vách sắt kia.
Hai người đang định hợp lực đẩy ra khe hở, chợt nghe quanh mình có tiếng xích sắt kéo lê quen thuộc.
“Không ổn rồi, có cơ quan!” Mộ Thanh Yến trầm giọng quát, một tay chụp lấy Thái Chiêu, một tay dùng sức đánh vách tường sắt, mượn sức đó, cơ thể hắn như chiếc lò xo bắn mạnh ra sau.
Cũng đúng lúc này, chỗ mặt đất đối diện vách sắt bọn họ vừa đứng bỗng lộ ra mười mấy lỗ nhỏ, tên bắn bắt đầu được khởi động phóng tới vút vút vút. Mỗi mũi tên dài tầm nửa xích, đầu mũi tên xanh thẫm, hiển nhiên đã tôi độc.
Sức bắn tên của cơ quan cực kỳ mạnh, tên b ắn ra giống như từng mũi khoan sắt cắm thật sâu vào vách sắt, hầu như lút mũi.
Mộ Thanh Yến kéo Thái Chiêu trượt ra sau bảy tám trượng, đáng lý đã chạy thoát phạm vi tên bắn, nào ngờ tấm sắt dưới chân họ lật một cái, bên dưới lộ ra đinh sắt nhọn hoắc dầy đặc.
Mộ Thanh Yến đành vỗ xuống mặt đất một chưởng, mượn lực nhảy lên đ ỉnh, định treo trên xà nhà chờ tên bắn xong. Nhưng, hắn chưa kịp đụng đến đỉnh, đỉnh vách sắt đã lộ ra mười cái lỗ, tên tẩm độc mạnh mẽ xối xuống như mưa.
Thấy hai người không còn chỗ trốn, sắp bị mưa tên đầy trời cắm thành cái sàng, Thái Chiêu ra sức kêu to: “Đánh vào vách tường có cơ quan kia!”
Mộ Thanh Yến vận hết toàn lực đánh tới vách tường, cứ nghĩ vách tường sắt này cũng giống như lần trước, là thép tinh cực dày còn có đá tảng chấn phía sau, ai ngờ chỉ nghe roạt roạt, vách sắt xé ra một lỗ lớn.
Hai người lập tức nhảy qua lỗ.
Bởi chuyển hướng mấy lần trên không trung nên cả hai mất lực búng người, thế là ngã mạnh xuống đất.
Phòng khi còn có cơ quan, Mộ Thanh Yến vịn Thái Chiêu mau chóng đứng dậy, hai người nhìn quanh, phát hiện đây đúng là một gian phòng rộng lớn cực kì cao thoáng, trên tường treo mười sáu thố thuỷ tinh lưu ly lớn nhỏ, trong thố là mỡ đèn màu mỡ vàng kim, nom như có thể vạn năm không tắt.
Thái Chiêu chợt nảy ý thốt lên: “Chỗ này chính là ngũ giác chính giữa bản đồ bát quái, cũng chính là vị trí trung tâm của địa cung!”