Tất cả ân oán đều báo. thượng.
Mộ Thanh Yến trẻ tuổi đã có thành tựu, tự xưng gan to bằng trời, song đụng đến hung vật bậc nhất thiên địa thời viễn cổ này cũng không khỏi bỡ ngỡ, hắn xách Thái Chiêu định chạy, ai ngờ Thái Chiêu vẫn chôn chân tại chỗ, mặt đầy lo lắng, “Thiên Tuyết Thâm sẽ chết!”
“Y vốn muốn đồng quy vu tận rồi, cầu người người đến thôi.” Mộ Thanh Yến cảm thấy không có vấn đề.
“Lẽ nào nhìn y đi chết!”
Mộ Thanh Yến định đánh cô gái phát cho bất tỉnh, “Ta nhanh rời đi thôi, sẽ không thấy y chết thế nào.”
“Ngươi đi trước đi, xuống núi ta tìm ngươi.” Thái Chiêu không muốn giải thích, hất tay Mộ Thanh Yến ra chạy tới trước.
Trên tay Mộ Thanh Yến trống trải, im lặng, “… Cô nói thì tự cô tin đi.”
Hố băng vừa vỡ ra sâu không lường, Thái Chiêu đứng trước miệng hang nhìn xuống, toàn bộ đều đen như mực. Chính giữa có một cây cột lớn nhô ra, con cự mãng cuộn trên cột băng này. Nó bị quấy nhiễu giấc ngủ hiển nhiên rất phẫn nộ, dọc theo con ngươi xanh biếc tản ra ánh âm u đáng sợ.
Ba người Đoạn Cửu Tu và Thiên Tuyết Thâm đều treo trên mảnh tường băng ở độ cao không bằng, trong đó Đoạn Cửu Tu chớp thời cơ nhanh nhất tu vi sâu nhất, nên y tren trên vách băng cách mặt đất gần nhất.
Con cự mãng ở dưới lớp băng tối nhiều năm, hiển nhiên thị lực không tốt, cái đầu to lớn của nó từ từ chuyển động, như đang tìm kiếm sinh vật sống đã quấy rầy mình nghỉ ngơi, Thái Chiêu đang ghé vào miệng hang cũng không dám gây nên dù là một cử động nhỏ.
Trong lúc mọi người nín thở, đầu rắn chuyển động nửa vòng, cuối cùng dừng trước mặt Đoạn Cửu Tu.
Thái Chiêu vừa nghĩ liền hiểu, vừa rồi lúc Đoạn Cửu Tu chém đầu Chu Trí Khâm hẳn bị máu bắn lên người, mùi máu tanh vương lại đã gây chú ý của con cự mãng. Trong lòng cô vui hẳn, có phần cảm thấy lẽ trời tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Theo đầu rắn chậm rãi tới gần, một luồng khí lạnh lẽo ập tới, Đoạn Cửu Tu tuôn mồ hôi trán, trong lòng mắng Chu Trí Khâm với Thái Chiêu không ngớt, liếc khóe mắt thoáng thấy Thiên Tuyết Thâm treo dưới mình không đến hai trượng, mắt đầy vẻ vui thích vì báo thù sắp thành.
Đoạn Cửu Tu đầy oán hận một bụng, cánh tay phải vận khí, sợi dây thừng gân trâu trong tay áo phóng ra, cuốn Thiên Tuyết Thâm ném đến trước đầu rắn, đang lúc con rắn khổng lồ từ từ há miệng như vực sâu, hai răng nanh lớn như thân cây sắc nhọn.
Mắt thấy Thiên Tuyết Thâm sắp thành điểm tâm cho con rắn khổng lồ mài răng, Thái Chiêu đành phi thân nhảy xuống, sợi xích bạc trên cổ tay trái quấn túm Thiên Tuyết Thâm từ trước miệng rắn về, đồng thời dùng hết sức vung ra một đao, trực tiếp chém cổ con rắn.
Thừa dịp này ngay miệng, Đoạn Cửu Tu bám vọt lên trên tường như con thạch sùng, lại thấy sáng loáng nơi chân trời trước mắt, một bóng người quen thuộc chợt xuất hiện phía trên, giọng lạnh lẽo, “Mời Đoàn trưởng lão cút.”
Đoạn Cửu Tu bị trúng một cú đạp nặng nề trên đầu, nửa người tê dại, rơi thẳng xuống vực sâu, may tay phải còn dùng lực được, chụp thành trảo cắm vào tường, từ từ rơi xuống.
Tay trái Thái Chiêu xách cổ áo Thiên Tuyết Thâm, tay phải cầm ngược chuôi đao cắm vào vách băng, cũng trượt xuống. Mộ Thanh Yến đạp Đoạn Cửu Tu xong vừa vặn nhìn thấy cô gái xách một mảnh góc áo.
Mộ Thanh Yến thở dài, hắn cảm thấy mình đâu chỉ giống một tên danh môn chính phái, mà thật sự là thần thiên đại từ đại bi Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, mỗi ngày phải được bày cúng trên hương án một đầu heo lớn mới đáng… than xong, hắn phi thân nhảy xuống, tiện đường thoáng nhìn Khởi Nùng với Hồ Thiên Vi đang cố vịn tường băng bích trèo lên, thế là vung tay áo dài, thuận tay kéo hai người xuống.
Cự mãng vốn là hung vật thượng cổ, cả người là vảy cứng như thiết giáp bao phủ, vũ khí sắc bén bình thường vốn chẳng cách nào tổn thương nó mảy may, song Diễm Dương đao cũng là thần khí thiên hạ hiếm thấy, nghe nói lúc rèn đúc tôi vào liệt hỏa nắng gắt, vừa lúc khắc chế cái con rắn khổng lồ băng tinh sợ nóng này.
Vết đao vào thịt, con rắn ăn đau điên cuồng vặn vẹo, cái đuôi dài tráng kiện quật bốn bề như dời sông lấp biển, mỗi cái quật đều với thế vạn quân lôi đình, vách băng cứng bị quật vỡ vụn, khối băng to lớn rơi như mưa, đánh sáu người vừa rơi xuống đất không thể đứng thẳng dậy.
Trong hố băng bị chấn động dữ dội, Khởi Nùng Hồ Thiên Vi Thiên Tuyết Thâm lăn trên mặt đất, Mộ Thanh Yến kéo Thái Chiêu miễn cưỡng đứng thẳng, chỉ có Đoạn Cửu Tu dùng thừng gân trâu treo mình ở chỗ nhô ra trên vách tường băng.
Cái hố băng này như miệng vực sâu hồng hoang, ước chừng sâu hơn hai trăm trượng, đám người cứ như trực tiếp rơi xuống đáy lòng núi, nhìn lên miệng hố chỗ vừa rơi ban nãy chỉ còn một điểm sáng bằng bàn tay. Song rất kỳ lạ là, trong hố băng cũng không tối mù mà bốn vách tường giống như có ánh sáng lung linh phản xạ từ mặt nước.
Thấy thế, trong lòng Đoạn Cửu Tu không ngừng kêu khổ, vào huyệt rắn còn có rắn bao vây, bảo lão thoát thế nào.
“Áaa…” bỗng Khởi Nùng thê lương hét, cổ họng Hồ Thiên Vi cũng phát ra tiếng khùng khục, trên mặt cả hai đều vẻ hoảng sợ khó nói lên lời.
Mượn ánh sáng bốn vách tường, cả đám phát hiện ở đây không chỉ là sào huyệt con rắn, mà là một cái hố xương cốt thật đáng khiếp đảm vô cùng.
Trong hố tròn gập ghềnh to lớn, chất đống tầng tầng lớp lớp xương người xương thú, từ hình dạng còn sót lại của những mẩu xương mà đoán, từ chim bay vùng tuyết, cho tới thỏ rừng hoẵng hoang báo tuyết hươu, đều thành bữa ăn của con rắn. Đáng sợ nhất vẫn là lẫn trong đó là những mảnh xương người còn sót lại, từ thời xa xưa hóa thành cốt trắng chiếm rất nhiều, mà còn những mảnh xác chẳng được gặm sạch sẽ, vì hố băng cực rét mà vẫn bảo quản phần cơ thể còn sót lại của họ.
Chỗ Khởi Nùng rơi xuống là một thi thể bị con rắn ăn hết nửa người, nửa gương mặt râu tóc dựng ngược đang ở ngay trước mặt ả ta, dẫu có tâm ngoan thủ lạt như ả cũng bị sợ vỡ mật; Hồ Thiên Vi thì lăn vào trong một đống xương thịt bị con rắn nhay nát, băng vụn máu thịt đầy mặt đầy đầu, suýt thì ói.
Thái Chiêu cũng không khá hơn, vịn tường buồn nôn muốn ói; còn Thiên Tuyết Thâm dù sắc mặt trắng bệch song lòng báo thù rực lửa sai khiến khiến y hưng phấn dị thường; chỉ có Mộ Thanh Yến vẫn như thường, còn tự mình quan tâm an ủi cô gái, “Ở đây còn tốt hơn chỗ Tế tiên nhai của thần giáo rồi, dù sao cũng quá lạnh, máu thịt còn chưa hư. Nếu bị rớt xuống đáy vực tế tiên, vừa nhấc chân là có thể dẫm phải tròng mắt trơn mượt, còn không thì là não thối trơn nhẵn, cô muốn đứng cũng không vững.” (ọc ọc xin lỗi kinh quá)
Thái Chiêu tái hết mặt, “Van ngươi đừng có nói nữa!”
Sáu người cố bám vách tường mà đứng, đến khi con rắn điên cuồng dần dần nghỉ, trên đầu không còn mấy khối băng to rơi xuống, họ mới dám thăm dò.
Mưa băng đã ngừng, song con rắn khổng lồ phẫn nộ hả hố họng lớn đỏ máu gào thét mà tới, đám người vội vàng bày trận sẵn sàng đón địch, ai ngờ đúng lúc này, Thiên Tuyết Thâm chợt ném một chiếc bình sứ nhỏ đến dưới chân Khởi Nùng và Hồ Thiên Vi.
Bình sứ vỡ vụn trên mặt băng cứng, mảnh sứ vỡ tung tóe mang theo chất lỏng sềnh sệch màu vàng nhạt, Khởi Nùng Hồ Thiên Vi chia nhau bị văng dính vài giọt. Mới đầu chúng tưởng là thuốc độc gì, ai ngờ không thấy đau cũng không bị bỏng. Chưa kịp hỏi, lưỡi máu của con rắn khổng lồ đã quét tới.
Mấy vòng đầu chẳng có mục đích đánh giết đã qua, cự mãng như đã chọn Khởi Nùng Hồ Thiên Vi, đầu rắn to lớn chỉ đuổi theo hai người họ, dù tu vi Khởi Nùng Hồ Thiên Vi không thấp cũng suýt đã lưỡi đỏ cuốn vào miệng rắn. May sao lúc con rắn đuổi theo họ, Mộ Thanh Yến Đoạn Cửu Tu không ngừng phát chưởng ở bên nện vào bụng rắn, nếu không cả hai sớm đã bị hơi thở băng lạnh phun trúng biến thành băng thi.
Song thân rắn to lớn kéo dài, cuốn trọn bảy tám vòng trên mặt đất, giờ đây mở rộng ra sau thẳng ép đám người không còn chỗ trốn.
Thái Chiêu dùng sức ngăn Thiên Tuyết Thâm đang quyết liệt định nhào ra “Ngươi lên trước đi, lát nữa ta với hắn cùng lên sau!”
Thiên Tuyết Thâm dùng dằng giễu cợt, “Bỏ thứ diễn xuất hiệp nghĩa của cô đi, người như ta cứu làm gì!”
“Ngươi không phải người xấu, ngươi không đáng chết.” Thái Chiêu nghiêm mặt.
Thiên Tuyết Thâm gần như cười ra nước mắt, “Ta không phải người xấu? Ta thế mà còn không phải người xấu? Ha ha ha… Mắt cô bị mù à?!”
“Ta không mù, ” Thái Chiêu đầy cố chấp, “Ta hỏi ngươi, vì sao đêm đầu tiên chúng ta lên núi tuyết ngươi thả Bạch mao hống, vì sao ngươi phải phí hết tâm tư, thậm chí mạo hiểm để kẻ thù chạy thoát khỏi nguy hiểm, thả tiên dịch Tuyết lân long thú ra trước mặt ta? Hiện giờ ta cũng đã nghĩ thông suốt!”
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu cô là Thiên Tuyết Thâm, hiển nhiên một đám kẻ thù càng đi sâu càng có lợi cho cô.
Đêm đầu tiên bọn họ lên núi tuyết, còn cách chân núi rất gần, nếu thả con Bạch mao hống khiến những kẻ nhát gan như Trần Phục Quang Kim Bảo Huy sợ vỡ mật, liều lĩnh trốn xuống núi, chả phải Thiên Tuyết Thâm thất bại trong gang tấc sao?
Về phần kia bình ngọc tiên dịch trong tay băng thi, càng là do Thiên Tuyết Thâm trăm phương ngàn kế an bài.
Hai con Bạch mao hống cố ý tập kích Lam Điền Ngọc Đông Phương Hiểu, thầy trò Hồ Thiên Vi vội muốn thoát, hiển nhiên sẽ túm chặt lấy Lam Điền Ngọc, Chu Trí Khâm buộc phải chăm sóc cho Đông Phương Hiểu bị thương. Như thế, Kim Bảo Huy không thể theo ai, tự dưng sẽ nép nhờ hai người Mộ Thái.
Chờ đến hố băng chấn động lần thứ hai, cả đám trốn vào động băng, tất nhiên Kim Bảo Huy cũng theo hai người Mộ Thái.
Về phần cái xác đóng băng kia, đặc biệt giành cho Kim Bảo Huy.
Người khác đi qua giao lộ kia có thể chẳng hề biết, chỉ mỗi Kim Bảo Huy hiểu biết sâu về tiên dịch Tuyết lân long thú, mùi tiên dịch vương vãi lập tức sẽ khiến lão cảnh giác, từ đó để hai người Mộ Thái thu hoạch được tiên dịch.
“Ngươi sắp xếp để bọn ta giành được bình tiên dịch kia không phải là vì khiến bọn ta và bọn Đoạn Cửu Tu tự giết lẫn nhau, mà là vì để bọn ta đạt mong muốn xong thì mau chóng xuống núi, rời khỏi cạm bẫy ngươi bố trí!” Thái Chiêu hét vang.
Mặt Thiên Tuyết Thâm như bị đóng băng một nửa, không chút biểu cảm.
Mộ Thanh Yến dựa ra sau, lưng tựa vách băng vẫn không quên ghẹo, “Có phải Chiêu Chiêu suy nghĩ nhiều rồi không, tên nhóc này làm gì tốt bụng thế?”
“Vậy ngươi bảo xem vì sao đêm đầu tiên y lại thả Bạch Mao hống ra? Ngoài công dụng dọa chúng ta giật mình thì chẳng còn gì khác, còn để chúng ta thêm phần cảnh giác, nếu đến tận trong hố băng trước mới Bạch mao hống, nói không chừng còn có thể cắn chết thêm mấy người ấy!” ― đuôi rắn khổng lồ quét tới, Thái Chiêu dắt Thiên Tuyết Thâm ra sức né tránh.
Mộ Thanh Yến lắc mình một cái, đập một khối băng đầu lâu người lên mình rắn: “Vì y nói thì hay làm thì bất lực á, cô cho rằng ai ai cũng có thể lập kế rồi một phát phải trúng sao?”
“Ngươi nói đúng!” Thiên Tuyết Thâm dùng hết toàn lực hất Thái Chiêu, sau đó phóng thẳng đến Đoạn Cửu Tu, khó khăn lắm mới tiếp cận đến nơi cách lão năm, sáu bước rồi cũng quăng một bình sứ nhỏ trên mặt băng cứng, cũng đổ ra dịch màu vàng.
Nhưng võ công Đoạn Cửu Tu cao hơn Khởi Nùng Hồ Thiên Vi nhiều, lúc kịch đấu với cự mãng vẫn có thể thuận lợi tránh khỏi, chẳng những không bị văng phải một giọt dịch nhờn, mà còn trở tay một chưởng đánh Thiên Tuyết Thâm dính tường.
“Đây là thứ gì!” Đoạn Cửu Tu nhìn dịch lỏng màu vàng trên đất, lại nhìn con cự mãng đang dây dưa không nghỉ với Khởi Nùng Hồ Thiên Vi, ý thức được gì đó.
Thiên Tuyết Thâm nằm trên mặt đất phun máu tươi, cười ha hả: “Là ta luyện từ một ngàn con rắn cái ra, rắn đực vừa nghe đã nổi điên, ha ha ha…”
Thái Chiêu quay lại: “Ta thấy y rất có ý tưởng nha.” ― không phải là mùi mà súc vật phát tình tỏa ra sao.
“Cô xem.” Mộ Thanh Yến đang ngưng mắt chăm chú nhìn phía trước, đưa tay chỉ, “Chỗ cổ con rắn lớn này hình như bị kẹt thứ gì đấy.”
Thái Chiêu nhìn theo.
Dầu con cự mãng to khỏe phi thường, song cả người rất mềm mại, uốn lượn tùy ý bẻ gập cả người, chỉ có một đoạn sáu bảy thước kia hình như hơi cứng, không cách nào uốn lượn hoàn toàn được.
Hai người Mộ Thái nhìn nhau, tâm ý tương thông, lập tức một trái một phải bọc đánh cự mãng.
Thái Chiêu tránh đầu cự mãng nhảy lùi lại giữa không trung, hai tay nắm chuôi đao ra sức bổ một phát xuống, sắc vàng đỏ phá đứt một mảng vảy rắn trắng thuần, cự mãng bị đau quay lại, cô lập tức phóng xích bạc xuyên qua dưới thân khổng lồ của nó. Cùng lúc đó, Mộ Thanh Yến đã nhảy xuống từ vách băng, dùng hết sức đánh hai Phách Không chưởng xuống đầu cự mãng.
Người cự mãng vang tiếng đập nặng nề, đầu rắn vô cùng to lớn bị một phát đánh ngoẻo. Trong đau đớn kịch liệt, nó điên cuồng vung vẩy đầu đuôi, Hồ Thiên Vi né không kịp bị đuôi rắn quét trúng, miệng phun máu tươi. Khởi Nùng bị hù sợ vỡ mật, vội vã phóng tới Đoạn Cửu Tu, “Sư tôn, cứu tôi, nhanh nhanh cứu tôi…”
Đoạn Cửu Tu biết hai người họ đã nhiễm mùi rắn cái, con cự mãng là đực, tất nhiên đuổi theo không chết không thôi, làm sao lão chịu để Khởi Nùng đến gần. Lão nghiêm nghị quát lớn, “Cút!” Trở tay một chưởng vỗ về Khởi Nùng.
Khởi Nùng không hề phòng bị, bị đánh trọn, từ giữa không trung rơi thẳng xuống, từ miệng mũi hai lỗ tai đều rỏ dây máu đỏ thẫm.
Lúc này con cự mãng bỗng phát ra tiếng ừng ực quái lạ, trên vách băng ra sức vặn vẹo mấy lần, miệng máu tự dưng mở lớn khạc ra một thứ sền sệt. Đám người cúi đầu nhìn, đúng là một người toàn thân ướt đẫm!
Người này tứ chi sống lưng đã mềm oặt, da thịt trắng bệch nổi bong bóng, dính nước dãi cự mãng sền sệt đầy người, song vẫn còn có thể vặn vẹo đôi chút, phát ra tiếng a a.
Cả đám đều buồn nôn không thôi, chỉ có Mộ Thanh Yến, kẻ tài cao gan cũng lớn ngưng mắt nhìn kỹ bộ mặt bị sưng của người kia, bình tĩnh nói, “Là Trần Phục Quang.”
Mặt băng cao thấp nhấp nhô, sau khi Khởi Nùng từ giữa không trung rơi xuống cứ thế mà lăn đến chỗ trũng thấp, Trần Phục Quang sau khi bị cự mãng ói ra cũng lăn qua đó, đúng lúc dừng lại bên cạnh Khởi Nùng.
Y chậm rãi ngẩng đầu, lộ lớp da thịt trên mặt trên cổ bị dịch vị của cự mãng ăn mòn đến bỏng, Khởi Nùng điên cuồng hét rầm, sau đó Trần Phục Quang ra sức lắc một cái, há mồm cắn mạnh vào cổ họng Khởi Nùng―
Răng, là đoạn vũ khí bằng xương cả người y còn sót lại.
Cổ họng Khởi Nùng phát ra tiếng khục khục, cả người co rút run run, máu tươi ồ ồ chảy ra.
Trần Phục Quang mãi đến khi Khởi Nùng tắt thở mới buông miệng, phát ra chuỗi cười the thé điên cuồng xong, cũng kiệt lực mà chết.