Ngôi nhà bên vách núi tuyết. hạ
Dĩ nhiên người đến là Mộ Thanh Yến.
Hơn nửa ngày không gặp, không biết hắn bận chuyện gì, trên chiếc cằm cong duyên dáng mọc ra một lớp râu mỏng, áo khoác lông xám cũng chẳng còn, trong tay còn đeo một túi đồ lỏng lẻo, hình như áo khoác của hắn chiếm hết nửa túi rồi.
“Sao cô còn chưa xuống núi?!” Đôi mắt đen của hắn không vui gườm Thái Chiêu.
Thái Chiêu sờ tai mình, “Không phải ngươi cũng còn ở trên núi sao.”
“Trước khi chia tay cô đã đồng ý với ta!”
“Cũng vậy thôi mà, đừng so đo nhiều thế.”
Đang nói chuyện, rốt cuộc Đoạn Cửu Tu cũng bò lên từ đống nóc nhà sụp, hai tay bảo vệ kỹ bình ngọc màu vàng ửng đỏ kia. Đứng dậy chưa kịp phủi tuyết trên người đã mở nắp bình, vừa nhìn vào phát hiện bình rỗng, nổi điên rống: “Thái Chiêu con tiểu tiện nhân ngươi lại dám gạt lão tử, cái bình trống rỗng mà! Đến cả cô ngươi cũng dám thề…”
“Từ từ đã từ từ đã, ông dốc ngược bình mà nhìn xem, đến cùng có hay không.” Thái Chiêu nhanh chóng ngắt lời.
Đoạn Cửu Tu vươn tay đón ở miệng bình, thận trọng dốc ngược bình ngọc, sau một lúc lâu hai giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống.
Lão: “…”
Thái Chiêu mỉm cười: “Ông xem, trong bình chính xác là có tiên dịch Tuyết lân long thú, tôi không lừa ông chứ.”
“Thái Chiêu con tiểu tiện tỳ kia! Dám chọc lão tử!” Đoạn Cửu Tu nổi trận lôi đình, nói xong đánh đến Thái Chiêu, đáng tiếc chưa kịp đến gần, trước mắt đã thấy sắc đỏ đầy trời, trong đó xen lẫn một cỗ nội lực tinh thuần hùng hậu.
Lòng lão biết không tốt, vội nhanh chóng nhảy lùi ra sau.
Lúc này, Khởi Nùng Hồ Thiên Vi từ xa thấy nhà sụp chạy tới, lập tức một trái một phải bảo vệ bên cạnh người Đoạn Cửu Tu.
Đoạn Cửu Tu đưa thẳng một tay che tâm mạch, mới nói: “Chưởng lực Yến công tử khá lắm, ngươi không phải hộ vệ Thái Chiêu đâu nhỉ.”
Mộ Thanh Yến không trả lời lão, hỏi lại Thái Chiêu: “Cô bảo chúng ta là hộ vệ của cô hả?” Thái Chiêu lầu bầu: “Ta còn bảo ngươi xuống núi sẽ tung hê chuyện thầy trò Đoạn Cửu Tu nữa cơ, lần này lộ hết rồi.”
Mộ Thanh Yến nheo mắt dài, “Cô định dựa vào gạt người mà kiếm sống à, chưa từng nghe đường lớn rộng thênh thang người đi trong đó sao!”
Thái Chiêu: “… Lúc ngươi chỉ trích ta cái này không đúng cái kia không đúng ấy, đặc biệt giống một tên danh môn chính phái nha.”
Đoạn Cửu Tu bị lạnh nhạt nửa ngày, càng thêm tức giận: “Tiểu tiện nhân, dám hủy tiên dịch Tuyết lân long thú, nạp mạng đi!” Nói xong liền muốn cùng Khởi Nùng Hồ Thiên Vi giết lên.
“Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.” Thái Chiêu bày ra vẻ tươi cười, “Vừa rồi ta chỉ đùa chút thôi, thật ra tiên dịch Tuyết lân long thú bị ta giấu rồi, lát đưa cho trưởng lão là được.”
“Đánh rắm! Ngươi tưởng ta sẽ bị ngươi gạt lần nữa à.” Đoạn Cửu Tu giận dữ, “Tiên dịch Tuyết lân long thú vốn không thể đổ ra ngoài, mà hôm qua trong lúc mọi người dọn hành lý ở hố băng, ta thấy rõ ràng, ngươi vốn chẳng có chiếc lọ nào, làm sao cất giữ tiên dịch!”
Khởi Nùng lập tức tán dương: “Tôn chủ quan sát tinh tế, tâm tư tỉ mỉ, Khởi Nùng vô cùng kính nể.”
Hồ Thiên Vi phụ họa.
Thái Chiêu lấy làm kỳ lạ hết sức: “Sao ta phải mang bình mang lọ, tiện tay đào đục một chiếc bình băng nhỏ từ khối băng cứng nào có khó gì. Đổ tiên dịch vào rồi đóng kín lại bằng băng tuyết, giấu một chỗ rồi đánh dấu không được sao hả, dù gì ở đây lạnh thế này, sợ gì bình băng bị tan chứ.”
Đoạn Cửu Tu & Khởi Nùng & Hồ Thiên Vi:…
Thái Chiêu quay đầu: “Ta không hiểu lắm, tâm kế Đoàn trưởng lão như này… hình như không làm chuyện lớn được à. Thiên phú tu tập, cũng chỉ vậy, nếu không thì sao bị người cô chưa đến hai mươi tuổi của ta đè ra đánh chứ. Lão giáo chủ Ma giáo năm xưa coi trọng lão chỗ nào nhỉ?”
Mộ Thanh Yến khoan thai: “Có thể là Lão giáo chủ cảm thấy Nhiếp Hằng Thành quá thông minh tháo vát, mới muốn nhận một đứa con nuôi trung hậu đàng hoàng cản lại tí. Chỉ có điều thấy hơi lệch ―― trung hậu không trung hậu, mà biết điều cũng chẳng biết điều.”
Thái Chiêu: “Ngươi thật cay nghiệt.”
“Quá khen quá khen.” Mộ Thanh Yến quay đầu qua lại, “Chu Trí Khâm đâu? Cô giết ông ta rồi.”
Thái Chiêu phản xạ có điều kiện: “Không phải ta giết… Ấy, ngươi cũng đoán ra là ông ta phát hiện thần công của Nhiếp Hằng Thành nên mới xâu chuỗi mọi việc à?”
Mộ Thanh Yến khẽ giật mình: “Thì ra là bọn họ giày vò mãi là vì thần công Nhiếp Hằng Thành?”
Hắn vốn là người cực kỳ thông minh, suy tư một lát liền hiểu, “Đúng rồi, Trần Thự một mạch lén truyền công phu cho người em Trần Phục Quang, Trần Thự lại chết dưới vây quét của con cháu Chu gia, cho nên Chu Trí Khâm…”
Thái Chiêu ngắt lời: “Làm sao ngươi phát hiện Chu Trí Khâm không đúng.”
Mộ Thanh Yến nhìn ba thầy trò đối diện, “Kim Bảo Huy và Lam Điền Ngọc không giữ mồm giữ miệng, trên đường nhiều lần suýt thì buột miệng lộ bí mật, mỗi lần đều có Khởi Nùng hay Hồ Thiên Vi không nói không rằng cắt ngang.”
Thái Chiêu nhớ lại một lát, gật đầu nói: “Không sai không sai, thật ra lần đầu Lam Điền Ngọc suýt thì lộ ra từng tới ngọn núi tuyết này, nhưng bị Khởi Nùng giả vờ đau chân cắt ngang.”
Mộ Thanh Yến: “Nhưng mà sau khi lên núi rồi bọn chúng lại không thèm ngăn cản hai người Kim Lam, để họ muốn nói gì thì nói.”
Thái Chiêu vuốt tóc suy nghĩ: “Bởi chúng vốn không muốn để chúng ta còn sống mà xuống núi. Ban đầu chúng ta còn gần chân núi thì chúng sợ chúng ta phát hiện chỗ không đúng lập tức trốn mất. Đợi đến lưng chừng, bọn chúng không cần lo nữa.”
“Đúng.” Mộ Thanh Yến nói, “Song chuyện này không kỳ cục sao. Không tính Kim Bảo Huy Lam Điền Ngọc, Chu Trí Khâm và Đông Phương Hiểu là đại hiệp nổi danh thiên hạ, nếu người trong ma giáo muốn tàn sát kẻ vô tội, hai người họ không ra tay giúp sao.”
“Đúng thế, sao ta không nghĩ đến nhỉ.” Thái Chiêu mở to hai mắt, lẩm bẩm, “Dù là ta ‘võ công thấp’, nhưng ngươi, Chu Trí Khâm, Đông Phương Hiểu, là ba kẻ đối đầu với Hồ Thiên Vi, phần thắng không nhỏ, sao bọn chúng sẽ chắc chắn có thể giết chúng ta.”
“Đương nhiên là vì Đông Phương Hiểu Chu Trí Khâm vốn là cùng bọn chúng rắn chuột một ổ, một khi chém giết, hiển nhiên ta một mình không thể đánh cả đám.” Mộ Thanh Yến cười lạnh.
“Các ngươi nói đủ chưa!” Đoạn Cửu Tu chịu đựng cơn điên, “Mau giao tiên dịch ra, ta có thể thả các ngươi một ngựa!”
Khởi Nùng cũng nói: “Lấy uy danh tôn chủ, chắc chắn sẽ không ức hiếp một cô bé như ngươi, mau giao ra đi.”
Thái Chiêu liếc mắt: “Vừa rồi Đoàn trưởng lão còn gượng tha ta một mạng, nhưng giờ thì ông biết dưới núi sẽ không còn ai biết ông còn sống, cũng đã lấy được thần công của Nhiếp Hằng Thành, ông sẽ cương quyết không để hai ta sống sót, chuyện đơn giản vậy ta không còn rõ à.”
Mộ Thanh Yến đầy nhã nhặn kiên nhẫn: “Đoàn trưởng lão, ta bảo ông này. Tình hình thế này đe dọa không bằng dụ dỗ, ông nên nói rằng sẽ cùng hưởng thần công Nhiếp Hằng Thành, bọn ta mới tình nguyện giao tiên dịch ra chứ.”
Thái Chiêu nhíu mày: “Chỉ một bình tiên dịch, đủ năm người chúng ta luyện công hả?”
Mộ Thanh Yến ngoẹo đầu: “Thì ra không đủ à. Vậy xem ra cách này cũng không thông. Vậy quên đi, xem như ba thầy trò Đoàn trưởng cũng không xuống núi được.”
Lòng Đoạn Cửu Tu nóng nảy vô cùng: “Không biết sống chết, lúc này rồi còn khoác lác nhảm nhí. Bọn ta có ba người, các ngươi chỉ hai, muốn liều mạng thì các ngươi thua chắc.”
Thái Chiêu chợt phát hiện trong tay nải lông của Mộ Thanh Yến khẽ động đậy, “… Ngươi để gì trong này thế?”
Mộ Thanh Yến tháo hai góc tay nải da, bốn con thú nhỏ lông trắng mượt lập tức xông ra, mỗi con chỉ to bằng bàn tay, móng vuốt còn chưa đủ, chiếc đầu tròn vo ủn qua ủn lại, ngơ ngác ngó quanh.
“Đây là…” Dù hình thể lớn nhỏ vô cùng khác biệt, nhưng lỗ tai này, tứ chi này, răng này, còn có con mắt xanh thăm thẳm và một thân lông trắng, Thái Chiêu lập tức nghĩ đến phiên bản trưởng thành của chúng, “Đây là Tuyết sơn bạch mao hống?”
“Hẳn là con non của cặp tập kích chúng ta.” Mộ Thanh Yến nói, “lúc hai ta chia tay ở cửa hang, ta đi theo con bạch mao bị nội thương một đường đuổi tới sào huyệt của nó, phát hiện bốn nhóc tì này.”
“Ngươi bắt chúng làm gì, lẽ nào cũng có thể dùng chúng để luyện công?” Thái Chiêu ngạc nhiên, “Quên đi, bọn chúng còn nhỏ mà.” Tuy con Bạch mao hống trưởng thành dữ tợn hung tàn, nhưng đám thú con lông lá trước mặt này thật mềm mại đáng yêu, cô không đành lòng.
Mộ Thanh Yến búng nhẹ đầu cô, tức giận nói: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng ― sao cô không nghĩ thêm chút hả?!” Nói xong, hắn nâng túi da ra trước mặt, cao giọng gọi: “Cái đồ giấu đầu lộ đuôi, còn không mau cút ra đây cho ta!”
“Còn không ra ta đập chết bốn nhóc tì này! Cha mẹ chúng vì ngươi mà chết, dã thú còn có tình có nghĩa với ngươi, mà ngươi vẫn còn không chịu ra hả?!”
Hai câu này là do Mộ Thanh Yến vận khí phát ra, tiếng nói không vang dội quá, nhưng lại như sóng lớn truyền ra xa xăm, chấn động tuyết lỏng quanh mình rì rào rơi xuống.
Trong lòng Đoạn Cửu Tu chấn động, thầm nghĩ tu vi tiểu tử này rất cao minh, không thể khinh thường.
Mà cả đám còn lại đều ngơ ngác không biết Mộ Thanh Yến đang kêu ai.
Thái Chiêu đợi cả buổi, không nhịn được nói: “Ngươi gọi ai chứ… Í?” Còn chưa dứt lời, đã thấy sau núi đá tuyết phía sau bỗng một khối động đậy.
Vì khoảng cách xa, cả đám cũng không thấy rõ là chuyện gì, chỉ thấy một bóng người hất áo choàng trắng từ từ bước ra từ sau núi đá tuyết, chậm rãi đi đến trước mọi người.
Đến khi người kia bỏ mũ choàng ngẩng đầu, trừ Mộ Thanh Yến tất cả đều hít sâu một hơi, khó tin.
― người này đúng là Thiên Tuyết Thâm đã ‘chết’!
“Ngươi… sao lại là ngươi?” Thái Chiêu ngây người, “Rõ ràng ta nhìn thấy ngươi…” Chiếc đầu đóng băng ở giây phút kinh hoàng kia thẳng tắp lăn đến trước mắt mình, cô nhìn rất rõ.
Sắc mặt Mộ Thanh Yến lạnh lùng: “Hẳn đó là một trong các thị vệ của Kim Bảo Huy, lúc hố băng chấn động mạnh lần đầu bị y kéo vào động băng nào đó đánh ngất xỉu. Đợi con rắn băng tinh khổng lồ mắt xanh đột kích, y giả vờ trốn trong động băng, dịch dung kẻ đó thành dáng vẻ mình, sau đó thức tỉnh rồi đẩy ra.”
“Vốn Hóa thân đại pháp sẽ hiện hình sau khi người chết, nhưng nếu trước khi chết bị đóng băng, đoán là có thể chậm lại việc hiện hình ― thế thì, y sẽ hoàn thành kế ve sầu thoát xác!”
Đoạn Cửu Tu khẽ động não, bật thốt: “Hóa thân đại pháp? Ngươi là người Thiên Diện môn!”
Rồi nói, “Vì sao ngươi lại muốn đối địch với chúng ta, rốt cuộc ngươi là ai?!”
Nét mặt Thiên Tuyết Thâm đầy lạ lẫm, lạnh nhạt mà bình tĩnh, hoàn toàn không giống thanh niên lười biếng vui chơi rảnh rỗi thích càm ràm mà Thái Chiêu quen thuộc ngày xưa. Y chậm rãi mở miệng, nhìn Mộ Thanh Yến nói: “Là ngươi giết Tuyết Châu?”
― Hiển nhiên Tuyết Châu là tên con Bạch mao hống bị nội thương.
Hiếm khi Mộ Thanh Yến không tranh cãi, lắc đầu nói: “Phong lôi chưởng của Đoạn Cửu Tu thành danh nhiều năm, người sau khi trúng chưởng ngũ tạng lục phủ đều nát, cao thủ bậc nhất cũng chẳng có mấy ai còn. Con Bạch mao hống muốn tỉnh táo bay đi không thành, cuối cùng bò sát đất về sào huyệt, ta dọc theo vết máu nó phun một đường mới tìm được sào huyệt.”
Xưa nay hắn vững tâm, ra tay giết người không tính toán, nhưng chạm đến ánh mắt nhướng lên cầu xin của Bạch mao, không hiểu sao trong lòng khẽ động ― ấy là nỗi lo lắng con non mất mẹ của một người mẹ sắp chết vô tận không thôi.
Có đôi khi, cầm thú còn hiểu tình cảm thỉ độc* hơn con người. (con lớn liếm con non – tình yêu con)
Y đào từ trong huyệt động ra bốn con non vốn định lập tức lên đường, nhưng phát hiện bọn chúng đang đói ê a gọi, tám con mắt xanh lam yếu ớt nước mắt rưng rưng nhìn mình, đành phải dừng lại kiếm chút lương khô cho chúng ăn, suýt nữa bỏ lỡ Thái Chiêu.
“Tên tiểu nhân gian trá ngươi! Rốt cuộc chịu ra rồi sao.” Tiếng Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói.
“Là ta có lỗi với Tuyết Phong và Tuyết Châu.” Thiên Tuyết Thâm nói thật nhỏ, sau đó nhìn Thái Chiêu, “Tiểu Thái nữ hiệp, ta cũng có lỗi với cô, nhưng ta cũng không phải cố ý gạt cô.”
Y lại nói “Yến công tử phát hiện sơ hở của ta từ lúc nào?”
Mộ Thanh Yến: “Là cái xác cầm bình tiên dịch sau vách tường băng – vốn không phải băng nguyên khối mà là một đống băng vụn chất chồng, rồi giội nước lạnh đóng băng mà thành. Ta từng nện lên cả một vách tường chân chính, lực xuất chưởng cơ bản không giống.”
“Ngươi quen thuộc địa hình trong động băng, đường bọn ta phải đi mất một hai canh giờ với ngươi lại có thể đi tắt đón đường trước chúng ta. Cái xác và bình ngọc là sau khi ngươi giả chết đi vòng qua bố trí. Còn pho tượng thần ngọc bích trên mặt băng trước đó nữa, cũng là cái đêm trước ngươi lấy cớ đi vệ sinh chuồn đi bố trí, không sai nhỉ!”
Thiên Tuyết Thâm hờ hững: “Không sai. Pho tượng thần ngọc bích ấy vốn là cổ nhân dùng để nhắc nhở người lên núi phía sau đó là lớp băng rỗng, bên dưới có hố băng lớn, cự mãng ẩn hiện. Ta đã dời pho tượng ra sau hơn mười trượng, để chắc chắn các người rơi vào hố băng.”
Thái Chiêu nghe thấy tiếng mình khó khăn phát ra, “… Chu Ngọc Lân và chưởng quỹ khách điếm, cũng là ngươi giết?”
Thiên Tuyết Thâm nhẹ gật đầu: “Chưởng quỹ khách điếm là thủ hạ của bọn chúng, vốn đáng chết. Chu Ngọc Lân cũng chả phải thứ gì tốt đẹp, ở giang hồ Trung Nguyên giả dáng công tử thanh nhã danh môn chính phái, mỗi lần đến làng nhỏ đầy băng gió hoang vu này lại dùng tên giả, không phải uống say khướt, thì là chà đạp cô nương trong làng.”
“Ta không ngờ, ta không ngờ…” Thái Chiêu ngơ ngác nói một mình.
Cô chưa từng gặp Chu Ngọc Lân, nhưng con cháu Chu gia trong tưởng tượng của cô, hoặc là ôn tồn lễ độ như Chu Ngọc Kỳ, cẩn thận quan tâm, hoặc là giống anh em Chu Ngọc Càn Chu Ngọc Khôn cởi mở hay cười, trượng kiếm giang hồ.
Nào ngờ, cây lớn có cành khô.
“Hay cho tên nhóc!” Đoạn Cửu Tu biết trúng kế giận tím mặt, “Ta thấy ngươi chán sống mới dám can đảm trêu đùa lão phu, lão phu đây sẽ diệt ngươi…”
“Ngươi không muốn tiên dịch của Tuyết lân long thú nữa sao?” Thiên Tuyết Thâm lạnh lùng nói, “Bình tiên dịch trong tay họ đều là ta thả mồi, ngươi đoán trong tay ta còn bao nhiêu tiên dịch hả. Chẳng những ngươi, nhân tình và đồ đệ của ngươi đều có thể luyện thần công kia.”
Đoạn Cửu Tu ngừng chưởng tay phải đang mạnh mẽ muốn đánh xuống.
Khởi Nùng Hồ Thiên Vi cũng khẩn trương, một trái một phải tiến lên khuyên Đoạn Cửu Tu yên tâm đừng nóng.
Mộ Thanh Yến cất cao giọng: “Ngươi trăm phương ngàn kế, từng bước một dụ chúng ta vào sâu trong núi tuyết, còn dùng tiên dịch Tuyết lân long thú làm mồi nhử, để chúng ta đấu nhau lưỡng bại câu thương, thậm chí còn nuôi hai con bạch mao hống ― đến cùng ngươi là ai!”
Thiên Tuyết Thâm cười buồn: “Vừa rồi, ngươi đoán bọn chúng không muốn để các ngươi còn sống xuống núi. Vậy xin hỏi, nếu có một gia đình thợ săn, cũng gặp đám bọn chúng tìm kiếm Tuyết lân long thú năm đó trong núi, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ làm gì?”
Trong lòng Thái Chiêu chợt lóe, lập tức nói: “Gia đình đó, chính là ngôi nhà rách nát trên sườn núi kia, là nhà của ngươi?! Ngươi không phải họ Thiên, ngươi là con trai nhà nọ!”
“Họ Thiên cũng không có gì không tốt, sư phụ cứu mạng ta, còn dạy ta bản lĩnh có thể báo thù.” Thiên Tuyết Thâm thản nhiên nói, “Nếu ta chỉ là thợ săn bình thường, làm sao thu thập được đám mặt người dạ thú này.”
Đoạn Cửu Tu nhếch miệng cười: “Thì ra ngươi là con nhà kia, tên thợ săn kia họ gì nhỉ… Lão phu chẳng còn nhớ gì cả…”
Hồ Thiên Vi rất cố gắng nghĩ: “Hình như là họ Đào.”
Đoạn Cửu Tu đầy tiếc hận: “Chỉ nhớ cô vợ nhà ấy rất mặn mà, đáng tiếc không thể giữ lại.”
Mắt Thiên Tuyết Thâm toát vẻ căm hận rất sâu đậm: “Đó là thím của ta, em họ ta còn bọc trong tã, đã bị các ngươi quăng chết, rồi thì nhân tình của ngươi bẻ gãy cổ thím.”
Đoạn Cửu Tu sờ cằm: “Không còn cách nào khác, Khởi Nùng ghen dữ lắm, không nhìn được đàn bà có dáng vẻ đoan chính.”
“Ui trời tôn chủ thật là!” Khởi Nùng còn ra vẻ hờn dỗi.
Thiên Tuyết Thâm phun chữ từ kẽ răng: “Mười sáu năm trước, các ngươi tìm khắp nơi không thấy Tuyết lân long thú, bèn chôn thuốc nổ một đoạn trên núi, kết quả làm tuyết lở, tất cả đều bị chôn vùi. Là cha và chú ta đào từng người bọn ngươi lên, đưa về nhà tĩnh dưỡng. Nào ngờ sau khi các ngươi hồi phục việc đầu tiên lại chính là giết người diệt khẩu!”
“Các ngươi, lấy oán trả ơn, thật không bằng súc vật!”
Mười sáu năm trước, trên giang hồ xảy ra chuyện gì nhỉ.
Lúc đó, Thái Chiêu còn chưa ra đời, đại chiến sông Thanh La vừa dứt.
Ma giáo và sái phái Bắc Thần đều bày trận sẵn sàng đón địch, phe trước lo lắng phe sau thừa thắng đuổi theo, giết tới U Minh hoàng đạo, Bắc Thần lo lắng Ma giáo không cam lòng thất bại, sẽ phản kích mạnh mẽ gấp bội.
Ngay lúc toàn bộ tinh lực giang hồ đều tập trung phía này, ở trên đỉnh núi tuyết gió băng vùng cực bắc chẳng ai chú ý đến, có một đám tiểu nhân bỉ ổi lòng dạ khó lường nỗ lực vì dã tâm của chúng.
Nhà thợ săn họ Đào, chỉ là một tảng đá nho nhỏ trên con đường đi của chúng, mà cũng chưa tính bằng đá cản đường, chẳng qua có thể do ngứa chân, liền bị đá văng dễ như trở bàn tay.
Đoạn Cửu Tu không thèm để ý: “Không còn cách nào khác, Chu Trí Khâm và Đông Phương Hiểu có kiêng kị trong lòng, lo có kẻ biết hai đại hiệp danh môn chính phái bọn chúng ở chung với người Ma giáo, chúng ta đành phải ra tay thôi.”
“Lúc này rồi mà vẫn không quên trốn tránh trách nhiệm, quả nhiên người đã già càng giống kẻ bỏ đi, ngươi có xách giày cho Nhiếp Hằng Thành cũng không xứng!” Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói, “Tất nhiên Chu Trí Khâm Đông Phương Hiểu e sợ bị phát hiện có qua lại với người Ma giáo, còn ông lẽ nào không sợ việc mình giả chết bị vạch trần. Lỡ chuyện các ngươi tìm kiếm Tuyết lân long thú bị người ta biết, Hàn Nhất Túc lúc ấy còn chưa chết đoán ra có người muốn trộm luyện công phu sư phụ y, các ngươi có lên trời xuống đất cũng đừng nghĩ tránh nổi!”
“Láo xược!” Hồ Thiên Vi quát lớn.
Đoạn Cửu Tu đưa tay cản đồ đệ, trầm giọng, “Ngươi muốn nói vậy cũng được.”
“Nhà của ta vốn chẳng phải người trong giang hồ, vốn chẳng biết các ngươi, sao mà có thể tiết lộ thân phận các ngươi chứ!” Thiên Tuyết Thâm hét lớn.
Đoạn Cửu Tu chỉ nhấc lông mày, “Can hệ trọng đại, ổn thỏa vẫn tốt hơn.”
Một cơn lửa giận bùng nổ trong lòng Thái Chiêu.
Từ nhỏ cô đã nghe nhiều chuyện Thái Bình Thù kể về trừ bạo giúp yếu, thật ra để ý nhiều ở khúc bọn Thái Bình Thù khắc địch chế thắng thế nào, trí kế thoát hiểm ra sao, làm sao danh dương thiên hạ. Quá trình thoải mái lâm ly, kết cục nhiệt huyết phóng khoáng, những anh hùng hưởng danh dự mà về, ác nhân nhận trừng phạt ― nhưng chưa hề nghĩ tới những gia đình vô tội bị tổn thương trong chuyện.
Mãi đến giờ, thấy Thiên Tuyết Thâm một thân một mình, nghe y nhắc chuyện cũ, nhớ tới ngôi nhà cũ nát ngoài gió lạnh, thì ra đã từng là một hộ thiện lương vui vẻ nói cười… Cô mới hiểu sự cố chấp của cô cô đến cùng là cái gì.
Cô không nén nổi cơn giận, bước ra một bước.
Mộ Thanh Yến ghìm cô lại, thấp giọng: “Kinh mạch ta vốn đang bị tổn thương chưa hoàn toàn khôi phục, hai ta không phải đối thủ của ba người bọn chúng. Nếu biết việc ác của chúng, sau này từ từ tính toán.”
Thái Chiêu biết Mộ Thanh Yến nói thật, lên tiếng hô: “Thiên Tuyết Thâm, chúng ta đi trước, đợi sau này ta báo thù cho ngươi.”
Thiên Tuyết Thâm lắc đầu, “Đa tạ cô, không cần.”
Y ngẩng đầu mỉm cười, “Vừa rồi lúc cô động tay ở vách tường nhà tuyết có phải đã phát hiện tường trúc đặc biệt dễ cắt? Thật ra ngôi nhà tuyết này là ta xây, thế núi cao như vậy, trước đây không có điểm dừng chân, căn nhà phòng săn bằng gạch đá cuối cùng còn ở chỗ thấp hơn nhà ta một chút.”
“Mười sáu năm qua, bọn chúng luôn không từ bỏ việc tìm kiếm Tuyết lân long thú. Nhưng mà, càng về sau bọn chúng càng linh động hơn nhiều,không đích thân đến đây khiến người chú ý, mà phái thủ hạ đến nghe ngóng, còn thu xếp khách điếm dưới chân núi làm trạm gác.”
“Hơn một năm trước, ta xây xong ngôi nhà này, bố trí xong xuôi, đáng tiếc vô ý để lộ thân phận, bị một đám người áo xám bắt đi. Cũng may Tuyết Phong và Tuyết Châu rất thông minh được việc, vẫn theo kế hoạch, thấy có người chạm vuốt đến ngôi nhà tuyết này thì tập kích ― con trai Chu Trí Khâm chính là bị Tuyết Châu cắn chết, cũng để lại cạnh xác hắn một miếng vảy của Tuyết lân long thú.”
“Lúc chưởng quỹ đến nhặt xác phát hiện miếng vẩy, lập tức thông báo bọn hắn, sau khi Kim Bảo Huy xác nhận, bọn chúng lại tụ họp ở Đại Tuyết sơn lần nữa. Trong lúc bị giam giữ, ngày ngày ta đều lòng nóng như lửa đốt, may mà Tiểu Thái nữ hiệp cô đưa ta ra ngoài, nếu không thì nhiều năm tâm huyết phải thất bại trong gang tấc.”
Đoạn Cửu Tu không thể kiên nhẫn hơn, “Lải nhải cả buổi làm gì, nói về tiên dịch đi, ngươi giấu ở đâu?”
Thiên Tuyết Thâm vẫn không để ý đến lão: “Ta nói nhiều vậy, là muốn nói cho Tiểu Thái nữ hiệp, ta chuẩn bị xong cả rồi, ta có thể tự mình báo thù.”
Thái Chiêu nghe câu di ngôn an ủi, trong lòng bắt đầu bất an,
Thiên Tuyết Thâm nhìn Đoạn Cửu Tu, “Trên ngọn núi tuyết này đúng là từng đã có Tuyết lân long thú, lúc bé cha và chú của ta từng nhặt được vảy rớt của nó, còn thu không ít tiên dịch nó nhỏ trên mặt tuyết― ấy là thuốc bổ rất tốt, có thể thanh hỏa nhuận táo, lúc trúng gió phát sốt không mời nổi đại phu, tiên dịch có thể cứu mạng.”
“Đáng tiếc, hai mươi năm trước, con Tuyết lân long thú kia đã chết.” nụ cười Thiên Tuyết Thâm cổ quái, “Dù đã chết, nhưng tiên dịch nhà ta thu được có dư. Tiên dịch Tuyết lân long thú gặp lạnh không đông, chôn trong băng mấy chục năm không hư.”
Hô hấp thầy trò Đoạn Cửu Tu dồn dập.
“Đoàn trưởng lão, mười sáu năm trước ngươi ngủ trên chiếc ghế kia ở nhà ta còn nhớ không. Sàn ngay dưới ghế có miếng sàn có thể lật mở, ngay bên dưới là khối băng lớn được đục đẽo. Ngay trước mặt ngươi, mẹ của ta lôi gà béo mới cấp đông nấu canh cho các ngươi ― ngươi còn nhớ chứ?”
Đoạn Cửu Tu mơ hồ cảm thấy không ổn, lại không nói nên lời.
Thiên Tuyết Thâm gằn từng chữ: “Tiên dịch Tuyết lân long thú ngay trong một chiếc hộp khác ở khối băng chứa gà béo.”
Đoạn Cửu Tu lòng lạnh buốt, nhức nhối mãnh liệt ― nếu năm xưa lục soát kỹ một trận, không chừng lão có thể tu luyện thần công sớm hơn mười sáu năm. Tuổi lão đã cao, còn có thể lãng phí mấy lần mười sáu năm?
“Giao tiên dịch ra!” Lão lộ bộ mặt hung ác, từng bước một lại gần Thiên Tuyết Thâm.
Thiên Tuyết Thâm cười cười, “Được chứ. Tiểu Thái nữ hiệp và Yến công tử, từ biệt không tiễn. Ba vị Đoàn trưởng lão, mời đi theo ta.” Nói xong, nhanh chóng chạy lại vách đá băng ban nãy bước ra.
Đoạn Cửu Tu lập tức bổ nhào tới, Khởi Nùng Hồ Thiên Vi theo sau.
Khinh công Thiên Tuyết Thâm coi như không tệ, nhưng tuyệt đối không thể nào so với Đoạn Cửu Tu, chưa tới mười trượng đã sớm bị đuổi kịp.
Ngay lúc này, tay phải Thiên Tuyết Thâm chạm đến khối núi đá băng, kéo mạnh dây thừng giấu phía sau một phát.
Chỉ nghe rầm rầm vang lớn, lấy Thiên Tuyết là trung tâm, nửa vòng tròn lớp băng hướng ra phía Đoạn Cửu Tu ầm vang vỡ vụn ― Thiên Tuyết Thâm, Đoạn Cửu Tu, Khởi Nùng, Hồ Thiên Vi, bốn người lại rơi xuống hố băng.
Thái Chiêu kinh hãi, vừa định qua nhìn liền bị Mộ Thanh Yến giữ thật chặt.
― chỉ thấy một con cự mãng màu trắng to lớn từ cửa hang chỗ bốn người rơi xuống ngẩng lên thật cao, hai mắt xanh biếc lạnh lẽo, phun chiếc lưỡi đỏ máu tanh hôi.
“Là sào huyệt của con cự mãng* băng tinh mắt xanh!” Thái Chiêu quá sợ hãi.
Mộ Thanh Yến nghiêm mặt: “Chỗ này cũng không an toàn, chúng ta đi mau!”
(*) Đọc tới đọc lui cũng không rõ nên để con cự mãng hay con rắn khổng lồ vì cũng có thể là con trăn. Đại khái là cái loài bò sát gúm ghiếc không chân ấy.