Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 17




Sáng sớm dậy Thái Chiêu cảm thấy Thường Ninh không ổn.

Đêm qua sau tiệc tối hắn im lìm ủ rũ không thích nói chuyện, mãi đến khi rửa mặt nghỉ ngơi còn chưa lại máu. 

Ai ngờ sáng sớm hôm nay Thường Ninh ngủ dậy như biến thành người khác, chẳng những tinh thần phấn chấn gặp ai cũng cười, còn đối với vợ chồng Thái thị mở miệng ‘tiểu chất’ ngậm miệng ‘vãn bối’ lại mở miệng ‘chú thím’, thái độ khiêm nhường lỗi lạc, trong ánh mắt còn quấn quýt nỗi khổ riêng —— trong lòng Thái Chiêu thầm gọi đồ trùm diễn kịch.

Cô lùi về một bước hỏi em nhỏ: “Tiểu Hàm mày không thấy tên này thay đổi quá nhanh à.”

Thái Hàm ngước khuôn mặt nhỏ phúng phính từ trong chén cháo: “Chị đừng khổ sở, chắc ảnh chỉ không vừa mắt chị với mấy người Thanh Khuyết Tông kia thôi, còn với trưởng bối vẫn rất cung kính.”

Thái Chiêu muốn quẳng thằng em đi ghê.

Ninh Tiểu Phong kéo con gái sang một bên, nói khẽ: “Xem ra Ninh nhi không giống như mi nói, dù nhà gặp đại nạn vẫn không thất lễ, sau này mi đừng nói sau lưng người ta cái gì mà tính tình bất thường.”

Thái Chiêu sốt ruột: “Mẹ à, hôm qua tên này không thế này đâu, hắn hung dữ với Thích Lăng Ba lắm.” Với mình cũng không khách khí.

Ninh Tiểu Phong trợn mắt nhìn con: “Với mẹ con Doãn Tố Liên ai mà tâm bình khí hòa được hả, hẳn là Thường đại ca ân oán rõ ràng, ở nhà có kể cho con không ít chuyện tiện nhân Doãn gia!”

Thái Chiêu: …

Năm người chỉnh đốn y phục dung nhan xong nối đuôi nhau ra ngoài, một đường đến Triều Dương Điện lớn nhất của Mộ Vi Cung rồi tách ra ba ngã. 

Phía trước chính điện Triều Dương Điện có một tế án (bàn cúng) đầy hoa tươi, bên dưới hai bên trái phải tế án đều có ba chiếc quyển y* (ghế tựa) màu đen có chạm hoa văn Thất tinh màu vàng đỏ, lúc này Tông chủ bốn phái Thích Tống Chu Dương đã ngồi ngay ngắn phần mình, Thái Bình Xuân tới sau chắp tay một cái với bốn vị, ngồi vào bên phải vị thứ ba —— sáu ghế còn trống một vị trí.

Dù đêm qua Tống Thời Tuấn có say thành rùa hay ba ba, ngay lúc này ngồi đối diện với Thích Vân Kha trông đầy thận trọng lại uy nghiêm, đầy khí phái như nơi đây là Quảng Thiên môn nhà mình. Ông ta thấy vị trí dưới tay mình vẫn còn trống cười lạnh một tiếng, cố ý ngó Thích Vân Kha, ý trong mắt đã ‘bắt đầu tới nơi rồi, Thái Sơn quán còn chưa tới, lão đại ông nói thế nào’.

Thích Vân Kha xem như không thấy.

Chính điện là vậy, Hữu thiên điện là Trường Xuân Tự Huyền Không Am còn có Sa Hổ Bang đám tân khách ngoại môn, Tả thiên điện dĩ nhiên là gia quyến và con cháu sáu phái Bắc Thần. Ninh Tiểu Phong từ xa ngó thấy Doãn Tố Liên đang ở đầu của Tả thiên điện, đứng giữa một đám nữ quyến như chúng tinh phủng nguyệt*, được nịnh nọt dương dương đắc ý —— chuyện đáng bực thế Ninh nữ hiệp bà chịu được sao? Đương nhiên không thể!

(*) đám sao vây quần bên trăng

Bà lập tức lôi con trai sải bước đi tới, đấu với oan gia cũ.

Thái Chiêu hơi có phần lúng túng, bên cạnh cô vẫn còn Thường Ninh, nhọt độc cả mặt có thể dọa trẻ khóc không nói đi, cũng chưa tính là đệ tử Lạc Anh Cốc hay là đệ tử Thanh Khuyết Tông, nên đi đâu đây.

“Đứng đâu chả được, ai dám đến dông dài chứ.” Thường Ninh hờ hững.

Thái Chiêu châm chọc: “Uầy, Thường công tử ngài không giả khiêm tốn hiền hòa nhã nhặn ai gặp cũng thích nữa sao.”

Thường Ninh liếc mắt: “Chả nhẽ ngươi muốn ta kể cho lệnh tôn lệnh đường hôm qua ngươi ta quậy một trận rồi tan trong không vui, bị ép buộc ngươi bất đắc dĩ mới nhận lời che chở ta hả?”

Thái Chiêu lập tức ngậm miệng.

Lúc này Phàn Hưng Gia tìm tới, bảo Tằng Đại Lâu đã sắp xếp trước rồi, xếp hai người Thái Thường vào nhóm con cháu Thanh Khuyết Tông tham gia tế điển. Trong lúc ba người đang nói, thấy Thích Lăng Ba và Đới Phong Trì dính nhau một trước một sau chậm rãi đi tới.

Mi tâm Phàn Hưng Gia chợt nhảy —— bốn người này đụng mặt, cứ như thuốc nổ chạm đốm lửa, ánh lửa lập tức văng tung tóe khắp nơi.

Thích Lăng Ba thấy họ, hé miệng cười: “Ôi, nghe nói đêm qua Chiêu Chiêu sư muội và Thường thế huynh ở sát vách hen, hai người thật đúng là mới quen đã thân hen.”

Thái Chiêu không đáp lời chỉ chú ý ngó nghiêng bên này bên kia, Thích Lăng Ba không vui: “Ngươi nhìn cái gì đấy, ta nói ngươi không nghe thấy à.”

Thái Chiêu quay lại: “Ta đang tìm Tống sư huynh, hôn thê nhà mình cả ngày ra ra vào vào với người khác, lòng dạ anh ta thiệt khoáng đạt mừ…”

“Ngươi nói bậy gì đó!” sắc mặt Đới Phong Trì ửng đỏ.

Thích Lăng Ba đè hắn lại, gượng cười: “Ta với Nhị sư huynh từ nhỏ cùng lớn lên, tình như thủ túc. Trong lòng ta từ lâu đã xem Nhị sư huynh như anh ruột, Nhị sư huynh cũng xem ta như em gái không quá phận. Người khác hiểu lầm thì cũng thôi đi, chúng ta người trong nhà tuyệt không thể nghi kị đoán lung tung nhé. Tóm lại ta với Nhị sư huynh trong sạch ngay thẳng, không trái với lương tâm. Còn em Chiêu Chiêu à, hôm qua ngươi bảo phải che chở Thường thế huynh, lại khiến lòng ta sinh ngờ vực…” Cô ta kéo âm cuối thật dài, chờ Thái Chiêu vặn lại.

“Ờ.” nội tâm Thái Chiêu không chút gợn sóng.

Thích Lăng Ba nén nỗi không vui, tiếp tục cười nói: “Nếu Thường thế huynh sớm khử độc phục hồi thì còn được, chứ như chậm chạp không hồi phục, một năm, hai năm, ba năm… Đến lúc đó Chiêu Chiêu sư muội gả đi Bội Quỳnh sơn trang, Thường thế huynh phải làm sao đây.”

Nghe ăn nói quàng xiên, Thái Chiêu không kiên nhẫn được nữa, đang định đớp lại thì bị một bàn tay lớn tái nhợt thon dài đè đầu vai, Thường Ninh tranh mở miệng trước.

“Đến lúc đó, dĩ nhiên Chiêu Chiêu sư muội sẽ mang ta cùng đi Bội Quỳnh sơn trang.” Hắn mỉm cười nói.

Thích Lăng Ba tưởng mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì!”

Đới Phong Trì & Phàn Hưng Gia:????

Thái Chiêu: “…” Ủa sao chính ta không biết.

“Doãn Lão tông chủ đã khuất từng nói, hành hiệp trượng nghĩa che chở kẻ nhỏ yếu vốn là nhiệm vụ của chúng ta không thể đổ cho ai khác, thế thì sao lại có kỳ hạn một năm hai năm ba năm chứ nhỉ. Nếu ta số khổ, mãi mà vẫn không khỏi hẳn, chả nhẽ Chiêu Chiêu sư muội bỏ mặc không để ý tới ta sao? Không, tuyệt đối không thể!”

Giọng Thường Ninh đầy thuần khiết chân thành, còn dễ nghe hơn hát kịch trên sân khấu. Thích Lăng Ba vừa mới một phen anh trai em gái đã đủ mức Bạch Liên hoa mắc ói, không ngờ Thường Ninh còn hơn một bậc.

Vẻ mặt mấy người kia ngây ngốc, riêng Thái Chiêu đơ luôn.

“Đợi khi Chiêu Chiêu sư muội đi Bội Quỳnh sơn trang. Em ấy làm lễ cưới, ta giúp em ấy chiêu đãi tân khách, em ấy động phòng, ta giúp em ấy rượu hợp cẩn. Sau này, ta sẽ cùng hai vợ chồng Chiêu Chiêu sư muội cùng ăn cơm một bàn cùng nhau luyện công. Xưa nay ta nghe nói Chu Thiếu trang chủ ôn hoà hiền hậu sốt sắng, nhân từ hết sức, ta nghĩ chắc y không ghét bỏ ta đâu nhỉ. Thích sư tỷ, ngươi nói đúng không?”

“Chuyện này, chuyện này không ổn, nói không chừng Chu Thiếu trang chủ sẽ để bụng…” Thích Lăng Ba quanh co.

“Tuyệt đối không đâu.” Thường Ninh đầy chắc chắn, “Vừa rồi Thích sư tỷ cũng đã nói, ta cùng Chiêu Chiêu sư muội là mới quen đã thân. Trong lòng ta cũng xem em ấy như em ruột, trong lòng nàng cũng xem ta như anh trai không quá phận, người bên ngoài hiểu lầm thì cũng thôi đi, người trong nhà chúng ta không thể nghi kị đoán mò lung tung. Tóm lại chuyện Chiêu Chiêu sư muội với ta rất trong sạch ngay thẳng, Chu Thiếu trang chủ mang lòng quân tử, nào để ý chứ!”

Thích Lăng Ba & Đới Phong Trì: …

Thái Chiêu trong lòng phựt lửa: ╰_ ╯ ta muốn quẳng bà Thiên Lôi quá!

Phàn Hưng Gia bắt đầu lau mồ hôi.

Ánh mắt Thường Ninh thuần khiết: “Thích sư tỷ, đổi lại ngươi, không phải sau khi lấy chồng rồi ngươi sẽ không qua lại với Đới sư huynh chứ!”

Thích Lăng Ba xấu hổ cười trừ.

Thường Ninh càng thêm chân thành: “Còn Đới sư huynh, ngươi và Thích sư tỷ tình nghĩa sâu nặng, có lẽ sau này cũng giống ta ha —— cùng Thích sư muội Tống sư huynh cùng ăn cơm một bàn cùng nhau luyện công, Tống sư huynh lòng dạ khoáng đạt thế, ta nghĩ hắn cũng sẽ không để ý!”

Đới Phong Trì mất hồn mất vía.

Từ nhỏ hắn đã biết Thích Lăng Ba và Tống Úc Chi đã đính hôn, tuy nghĩ đến khó chịu, nhưng luôn cảm thấy đó là chuyện rất lâu rất rất lâu sau này, lâu đến nỗi hắn vốn không cần suy nghĩ. Ai ngờ bị Thường Ninh sinh động tả cảnh sau này như thật, phát hiện có khi sau này mình còn không bằng Thường Ninh, lập tức lo được lo mất.

Phàn Hưng Gia đờ đẫn nhìn trời —— nghĩ đến lúc Tống Úc Chi cao ngạo tự kiềm chế ăn cơm, nhìn vợ và sư huynh thanh mai trúc mã chuyện trò vui vẻ một tấc không rời, hắn chợt cảm thấy choáng váng một trận.

Thái Chiêu kéo tay áo Thường Ninh, hạ giọng uy hiếp: “Ngươi đến đấy là được rồi, đừng diễn quá.”

Thường Ninh dùng sức rút tay áo mình về: “Giờ mới đến nè.”

Lại tiếp tục cao giọng, vừa hiền hòa vừa nhiệt tình nói hươu nói vượn, “Thích sư tỷ Đới sư huynh, sau này ngày tháng hai người còn dài, hay nên ngẫm xem sau này nên ở đâu, nhất định phải gần nhau nha, không thể xa quá được…”

Thật ra thì hai người Đới Thích cũng biết Thường Ninh hoang đường, nhưng hơn một năm qua họ đã quen cảnh thần dưới váy, chưa hề cân nhắc đường lui của mình, hơn một năm được nịnh đã quen nâng đã quen, nhưng cũng không nỡ bỏ vị hôn phu anh tuấn cao ngạo tu vi tuyệt luân. Ai cũng có tâm bệnh, thế là chẳng ai mở miệng phản bác Thường Ninh được.

Thái Chiêu nghe Thường Ninh càng nói càng không ra dáng, đang định lôi tên tai họa này đi, bỗng nghe một giọng trong lạnh cao ngạo truyền đến, xoáy vào lỗ tai —— “Mấy người ở đây làm cái gì!!”

Cả đám quay lại, thấy Tống Úc Chi nghiêm sắc mặt, nhíu mày nhìn họ chằm chằm.

“Tam sư huynh cuối cùng huynh cũng đến rồi!” Phàn Hưng Gia như gặp Vô lượng thiên tôn hạ phàm cứu thế, cảm động muốn đỏ cả hốc mắt.

Hai người Đới Thích sắc mặt khác nhau, không nói tiếng nào.

Thái Chiêu nghĩ thầm, anh mà không đến Thường Ninh muốn đẩy hôn thê anh với ông sư huynh giả tạo đến địa  lão thiên hoang luôn ấy.

Thường Ninh gây chuyện chê chưa đủ lớn: “A, Tống sư huynh tới rồi, bọn ta đang nói sau này…”

“Bọn ta đang nói chuyện phiếm thôi, không có gì!” Thái Chiêu một tay kéo Thường Ninh nhét ra sau mình, dữ tợn nháy mắt không cho phép hắn tiếp tục nói hươu nói vượn.

Tống Úc Chi chằm chằm nhìn cô một lúc, xoay sang Phàn Hưng Gia, trách: “Đại sư huynh bận rộn không rảnh quan tâm chuyện khác, mới bảo Lục sư đệ đi tìm Thái sư muội và Thường sư đệ, sao tự dưng Lục sư đệ lại đi theo nói chuyện phiếm thế, sắp đến giờ tế tự đại điển rồi.”

Phàn Hưng Gia không dám phản bác, đành thấp giọng nhận sai.

“Được rồi, chúng ta mau vào hàng.” cuối cùng Tống Úc Chi hạ lệnh.

Cả đám đáp lời, cả Thường Ninh cũng bị Thái Chiêu đẩy gật đầu.

Hôm nay tế điển, do đó con cháu các phái đều mặc nai nịt theo bản môn, Thanh Khuyết Tông là bào phục nền trắng viền bạc thắt lưng xanh, Quảng Thiên môn thì vải giả gấm màu son thêu chỉ vàng sắc mặt trời, Con cháu Bội Quỳnh sơn trang là khoan bào màu lam nhạt tay áo thêu chỉ bạc hoa văn núi sông, Tứ Kỳ Môn là sắc vàng trên thêu bốn tuấn mã màu đen, chỉ có Lạc Anh Cốc không giống như bình thường —— tổ tiên đã nói muốn thuận theo tự nhiên, dứt khoát ai thích mặc gì thì mặc nấy.

May là đệ tử Lạc Anh Cốc ít nhất, nhìn cũng không chướng mắt.

Đi vào hàng Thanh Khuyết Tông, lần đầu Thái Chiêu gặp Tứ sư huynh Đinh Trác.

Người này tuổi chừng mười bảy mười tám, da một màu mật ong nhàn nhạt, nhìn một cái đã biết là do lâu ngày tập võ dưới nắng trời mà ra; mặt mũi tuấn tú, khí chất thẳng tắp ác liệt, cả người như một thanh kiếm bén vừa tuốt ra khỏi vỏ sắc lạnh bức người. Thái Chiêu hành lễ vấn an với y, Đinh Trác không nói không rằng chắp tay xem như đáp lễ, lập tức quay đầu đứng thẳng, không để ý không hỏi ai khác.

Bởi bên cạnh có tên yêu tinh Thường Ninh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu sẽ phát bệnh gây chuyện, Thái Chiêu không dám đứng quá gần con cháu các phái, liền túm tay áo Thường Ninh đứng ở sau mút thiên điện. Lúc này rốt cuộc cô đã hiểu nổi khổ tâm của Phàn Hưng Gia luôn tách hai người họ với những người khác, nhịn không được oán trách Thường Ninh: “Ngươi diễn giỏi thế, sao không lên sân khấu đi?”

Thường Ninh nhíu mày: “Ngươi gấp gáp vậy, có phải là sợ ta thật sự cùng đi với ngươi đến Bội Quỳnh sơn trang không?”

Thái Chiêu trợn trắng mắt: “Cùng đi đi, ngươi nhất định phải đi Bội Quỳnh sơn trang với ta! Đến lúc đó ta chọn trong trang cho ngươi một cô nương lưng hùm vai gấu vũ lực hơn người làm vợ, khỏi bảo không ai che chở ngươi, được chứ?!”

Thường Ninh nghiêm mặt: “Đợi cưới rồi hãy ra uy phong Thiếu trang chủ phu nhân nha. Nói cứ như hôn sự này mười phần chắc chín ấy!”

“Mẹ ta với bác Chu đồng ý cả rồi, sao không mười phần chắc chín chứ?” Thái Chiêu nghĩ nghĩ, “Lúc trước cũng thế, hôn nhân của cô cô với bác Chu bị rất nhiều phản đối, nhưng chỉ cần Chu Lão trang chủ một mực chắc chắn liền không ai dài dòng.”

Nghe nói vậy, Thường Ninh cười cười cổ quái: “Đừng vui mừng quá sớm, ngộ nhỡ họ Chu không phải người tốt sao.”

“Nói hươu nói vượn!” Thái Chiêu tức giận, “Ngươi lại chỉ trích trưởng bối của ta, ước hẹn ba điều quên nhanh vậy sao!”

“Ngươi xem.” Thường Ninh chỉ phía đầu Tả thiên điện, Thái Chiêu khựng lại, nhìn theo.

Chỉ thấy mặt Ninh Tiểu Phong mỉm cười, cũng không biết bà vừa nói gì, Doãn Tố Liên bị tức đỏ mặt đứng không vững, vị Sa thị phu nhân tuổi trẻ xinh đẹp của Tứ Kỳ Môn ở bên cạnh vịn bà. Chọc Doãn Tố Liên xong, Ninh Tiểu Phong quay lại, vô cùng hòa khí vui vẻ dí dỏm nói chuyện với nữ quyến con cháu nhà Chu gia, bông đùa khiến mọi người cười ha hả.

Thái Chiêu cẩn thận nhìn nữ quyến: “Đó là cô Trí Nhàn của Chu gia, em họ của bác Chu, một đôi song đao xuất thần nhập hóa, nhiều năm trước hôn phu bà ấy chết dưới tay gian tặc Ma giáo, bà lập chí không lấy chồng. Song thân của anh Ngọc Càn và Ngọc Khôn mất sớm, đều một tay cô Trí Nhàn nuôi nấng.” Cô quay đầu, “Sao thế.”

Thường Ninh chắp một tay sau lưng, khoan thai nói: “Sáng sớm hôm nay ta nói chuyện phiếm với lệnh đường, phát hiện bà rất bất mãn với Thích Tông chủ, nhưng lại tôn sùng gần gũi vô cùng đối với Chu trang chủ.”

Thái Chiêu không hiểu: “Thế thì có gì mà không đúng? Bác Chu vốn là người rất tốt mà.”

Thường Ninh: “Chả nhẽ Thích Tông chủ không tốt? Từ đầu đến cuối lệnh đường trách Thích Tông chủ năm đó không đồng sinh cộng tử với Thái nữ hiệp, còn cưới Tố Liên phu nhân có hiềm khích với Thái nữ hiệp. Thế nhưng suy nghĩ kỹ một tí, sao Chu Trang chủ thì không chứ? Ổng còn là hôn phu của Thái nữ hiệp —— chưa từng đồng sinh cộng tử với bà, cũng cưới con gái Mẫn gia có khúc mắc với bà ấy.”

Thái Chiêu hơi rối: “Lúc ấy là vì bác Chu bị chuyện khác kéo lấy, cô của ta còn cố tình giấu ông ấy… Nói tới nói lui, ngươi vẫn đang chỉ trích trưởng bối của ta!”

Thường Ninh cười lạnh: “Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi không thích nghe thì ta không nói. Ngươi có xem một ngàn cuốn truyện đọc một vạn quyển thoại bản, cũng không sánh bằng thế gian muôn màu bên ngoài!”

“Thế gian bên ngoài muôn màu bao nhiêu cũng không sánh bằng sài lang hổ báo ngươi!” Thái Chiêu nổi giận, “Ta mới biết ngươi hai ngày, ở trong lòng đã muốn đánh ngươi ba lần xé ngươi bốn bận!”

Thường Ninh nghe xong dí mặt lại gần, cười nhạo: “Vậy ngươi đánh đi, đánh đi đánh đi, tuyệt đối đừng nương tay!”

Thái Chiêu tức suýt nữa vung tay thật, cố nhịn: “Mặt của ngươi nát bét vầy, ta sợ ô uế tay ta thôi!”

Hai người tan rã trong không vui lần thứ n*, nhưng cũng không dám rời xa đối phương, đành phải chịu tức giận xoay lưng về phía nhau mà đứng, cũng may bọn hắn đứng góc này vô cùng hẻo lánh, không ai chú ý tới.

(*) nguyên văn tg nhen

Lúc này ngoài điện bỗng có tiếng pháo vang ầm ầm, giống như núi đá sập xuống rất kinh người, cả đám trong điện chấn động.

Trong phút chốc Thái Chiêu không rảnh suy nghĩ nhiều, phản xạ trực giác kéo Thường Ninh ra phía sau mình che chắn, ai ngờ lại nghe Tằng Đại Lâu cao giọng xướng ở chính điện: “Trường Xuân Tự Pháp Không thượng nhân đến!”

Một vị lão tăng từ ái râu dài tuyết trắng đứng ở cửa điện, phía sau là sáu vị võ tăng tráng niên  ánh mắt lấp lánh.

“Cuối cùng Thượng nhân cũng đã tới, tệ Tông bồng tất sinh huy, bồng tất sinh huy*.” Cùng tiếng cười phóng khoáng của Thích Vân Kha, năm phái Bắc Thần cùng đứng dậy ra đón, trong đám tân khách đang ngồi chỉ còn Tĩnh Viễn sư thái Huyền Không am còn tĩnh tọa.

Tống Thời Tuấn cười ha hả: “Vừa rồi Dương lão đệ còn nói Thượng nhân chắc không kịp rồi, tôi nói tuyệt đối không đâu, Thượng nhân lời nói như núi, nói sẽ đến tất nhiên sẽ đến kịp! Dương lão đệ, ngươi xem ta nói không sai mà, ha ha ha ha ha…”

Dương Hạc Ảnh liên thanh phụ họa.

Pháp Không thượng nhân mỉm cười: “Ngày giỗ tổ hai trăm năm, dù có thế nào lão nạp cũng không thể bỏ qua. Nhiều năm không gặp, phong thái chư vị vẫn vậy, thật đáng mừng.”

Sau khi cả đám người thoáng hàn huyên liền một đường đi vào trong điện. Pháp Không thượng nhân đầu tiên hỏi thăm Tĩnh Viễn sư thái, một phen nhún nhường lẫn nhau xong, do lớn tuổi hẳn Pháp Không thượng nhân ngồi phía trên bên phải điện.

Thấy tình hình, Thái Chiêu mới thả lỏng đề phòng, quay lại thấy một đôi mắt sáng xinh đẹp của Thường Ninh đang lẳng lặng nhìn mình. Cô xấu hổ: “Thì ra đó là pháo mừng đón khách quý, ta không biết mới giật mình… Ngươi nhìn gì đấy!”

“Ban nãy ta lại cuồng vọng lớn tiếng, không phải với em Chiêu Chiêu rồi.” Hắn thu hồi vẻ ngoan lệ bất thường mới rồi, nghiêm túc xin lỗi. Lấy lương tâm mà nói, chỉ cần Thường Ninh không cố ý chọc người, có thể tự toát ra một vẻ đẹp phong nhã, lúc này giọng hắn rất dịu dàng dễ nghe, “Tính ta không tốt, lần sau nếu chọc cô tức giận, cô cứ hung dữ mắng ta là được.”

Thái Chiêu vốn khoáng đạt, cười nguýt hắn: “Còn có lần sau hả! Ngươi nói hươu nói vượn thế, ta mắng cũng không mắng, trực tiếp đánh ngươi một trận thôi!”

Thường Ninh sáng sủa cười xòa: “Cũng được.”