Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 15




Thái Chiêu nhảy dựng lên như con tôm hành lễ: “Dạ chào bác Chu, bác Chu khoẻ ạ, chúc bác Chu phúc thọ an khang.”

Chu Trí Trăn vỗ vỗ đầu Thái Chiêu, cười xoà.

So với ông nhà giàu mới nổi vênh váo hung hăng Tống Thời Tuấn, Chu Trí Trăn thật khí chất cao quý như con nhà đại gia tộc chung minh đỉnh thực*, Thường Ninh không thể làm gì khác đành đứng lên, theo phép theo tắc hành lễ.

(*) chuông tới giờ ăn cơm – gia giaos nề nếp

Dĩ nhiên Chu Trí Trăn đã nghe chuyện Thường gia, giọng chân thành an ủi Thường Ninh mấy câu, thậm chí còn lấy ra một viên ngọc thiền làm tín vật giao cho Thường Ninh, bảo nếu sau này có chuyện gấp cầu cứu, dùng ngọc thiền tìm đến Bội Quỳnh sơn trang sẽ được hỗ trợ bất cứ chuyện gì.

“Bác Chu thật sự là người trung thực.” Thái Chiêu mặt mày hớn hở, “Nói làm chưa từng sai, Thường sư huynh ngươi thất thần làm gì, nhanh nhận lấy nhanh nhận lấy.”

Dù mức độ không vừa mắt của bà mẹ Ninh Tiểu Phong nhìn Chu Trí Trăn chỉ kém Thích Vân Kha một xíu, nhưng Thái Chiêu thì không nha, Thích Vân Kha Chu Trí Trăn đều là những trưởng bối cô rất thích, nhất là lần nào đến nhà cũng ôm theo lễ vật đầy trong lòng.

Thường Ninh yên lặng nhận ngọc thiền, đứng một bên.

“Sao bác Chu gầy thế ạ, cháu biết Chu Lão phu nhân không khỏe, nhưng bác Chu cũng đã có tuổi, đừng chỉ cố chăm sóc mỗi lão phu nhân mà bỏ lơ chính mình ạ.” Thái Chiêu đầy vẻ hiếu thuận đáng yêu.

Quả nhiên Chu Trí Trăn rất vui, mắt đầy ý cười thương yêu: “Chiêu Chiêu thật hiểu chuyện, người lớn thật rồi. Từ nhỏ con chưa từng rời Lạc Anh Cốc, ta đã lo con không quen bên ngoài, giờ xem ra là ta quá lo lắng. Thật đáng hận bác Thích của con ra tay nhanh một bước, nếu không ta nhất định phải đưa con về Bội Quỳnh sơn trang. Bái ta làm thầy chưa hẳn kém hơn Thích Đại tông chủ đâu, không biết Tiểu Chiêu có bằng lòng không!”

Thái Chiêu giả thở dài: “Dạ nói thật với bác Chu nha. Ngài xem dưới núi Cửu Lãi chỉ có thị trấn nhỏ khó coi, nhớ lại khu chợ phồn hoa xung quanh Bội Quỳnh sơn trang kia, ngài cảm thấy con muốn đi đâu bái sư ạ?”

Chu Trí Trăn vuốt râu cười to: “Đúng vậy! Thị trấn Thanh khuyết phủ tẻ vắng vậy, Chiêu Chiêu chúng ta nhìn thế nào được!”

Lúc này xa xa có hai thanh niên tướng tá tương tự nhau khí khái hào hùng đi đến, vừa đi vừa la to: “Chú ạ, chú mau đến đây! Bọn cháu vừa gặp anh em nhà họ Lưu, ngài mau mau đến xem bảo kiếm gia truyền của bọn hắn”

Hai thanh niên đến gần, vị hơi cao hơn nhìn thấy Thái Chiêu liền cười: “Chà, bé Chiêu Chiêu trưởng thành rồi!”

Cậu thấp hơn nháy mắt ra hiệu: “Nhưng vóc dáng cũng không cao lên nhiều lắm nhỉ, ta thấy lúc kiễng chân lên quầy đánh lão giấm*, còn phải kê ghế nhỏ cho em ấy nhỉ…” (ví von mình ko hiểu nghĩa lắm)

“Mấy anh có biết ăn nói không vậy! Không biết thì về luyện rồi hãy mở miệng!” Thái Chiêu trở mặt.

Chu Trí Trăn cười thẳng lắc đầu: “Ngọc Càn, Ngọc Khôn, đừng trêu Chiêu Chiêu nữa, lớn chừng nào rồi chứ! Được được, ta cũng muốn đi gặp bác Lưu các ngươi một chút, chúng ta qua bên đấy đi.”

Thấy ba chú cháu họ Chu rời đi, Thường Ninh không kịp chờ đợi hỏi: “Chu Trang chủ là hôn phu của cô ngươi à? Nhưng ta nghe nói, nghe nói ông ấy…”

“Nghe nói bác ấy sớm lấy vợ sinh con rồi đúng không.” Thái Chiêu không hề ngạc nhiên, “Bọn ta biết mà.”

“Bác Chu gái là cháu ruột của mẹ bác Chu, họ Mẫn. Lúc còn trẻ bác ấy cùng tu hành với mọi người ở Bội Quỳnh sơn trang, cô của ta cũng biết. À, con bác ấy là Chu Ngọc Kỳ, lớn hơn ta hai tuổi.”

Dù Thường Ninh tự nhận đã thấy ân tình thế gian nóng lạnh muôn màu, nghe vẫn thấy kinh sợ.

Thái Chiêu lẩm bẩm bổ sung: “Năm ông bà của ta qua đời cô mới mười tuổi, cha thì còn nhỏ. Vì giao tình với ông, Chu Lão trang chủ tự mình đón cô và cha ta về Bội Quỳnh sơn trang, rồi thu nhận cô làm đệ tử ký danh.”

“Tình hình năm đó thế nào chắc ngươi cũng đoán được. Ông bà mất sớm, ông chú thì cũng không biết tiêu sái nơi nào, Lạc Anh Cốc thật sự không ổn. May Chu Lão trang chủ là người tốt, không những quan tâm cô và cha ta đầy đủ bảo vệ khắp nơi, còn giữ lời hôn ước từng ưng thuận năm xưa.”

Thường Ninh không có đầu mối, đành chọn vấn đề dễ thấy nhất: “Thế do cô ngươi không thích Chu Trang chủ à?”

“Sao không thích chứ? Chu Trang chủ thời còn trẻ là lang quân đẹp nhất nhì trong võ lâm, xuất thân danh môn, tu vi võ học càng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ thanh niên. Có thể đua tranh với ông ấy chỉ có Tống Môn chủ Quảng Thiên Môn, nhưng xét về thanh danh thì ông ấy trội hơn Tống Môn chủ nhiều. Sao cô của ta lại không thích chứ.”

“Thế sao Thái nữ hiệp không lấy Chu Trang chủ?”

Thái Chiêu gãi gãi tai, vành tai nhỏ trắng trắng mềm mềm ửng đỏ: “Ta đây cũng biết một nửa thôi. Chắc là lúc đầu thì còn nhỏ quá, rồi sau đó không phải là vì chuyện ác bất tận của Nhiếp Hằng Thành sao, ai nấy đều cùng nhau chống Ma giáo không rảnh quan tâm chuyện khác, rồi thì… cô cô mạng treo trên sợi tóc, chỉ gắng gượng chống đỡ với thời gian, lấy chồng sinh con sao được nữa.”

“Dù lý do thế nào, nhân duyên chưa thành, tóm lại là từng có hiềm khích, thế mà nhà của ngươi cũng không hề có khúc mắc với Chu Trí Trăn? Ngươi lại còn thân thiết với người Chu gia vậy!” Thường Ninh bắt đầu nghĩ lại có phải mình quá đen tối rồi không, có khi người ta quang minh rộng rãi thì sao.

“Sao phải có khúc mắc chứ nhỉ.” Thái Chiêu vẻ đầy đương nhiên, “Đương nhiên ta muốn gần gũi với người Chu gia rồi, tương lai ta sẽ đi Bội Quỳnh sơn trang mà.”

Thường Ninh: “… Đi Bội Quỳnh sơn trang thật hả, không phải ngươi đã bái sư Thanh Khuyết Tông sao.” Chả nhẽ Thái gia quá lo lắng con gái sẽ đi sai bước nhầm nên muốn cô ấy bái sư hai lần? Thì ra vợ chồng Thái Cốc chủ làm việc nghiêm cẩn thế.

Thái Chiêu rất kiên nhẫn: “Không phải ta đi Bội Quỳnh sơn trang bái sư, mà tương lai ta sẽ đến ở Bội Quỳnh sơn trang.”

Thường Ninh: “??”

“Ta sẽ gả vào Chu gia. Không chỉ có cô cô ta và Chu trang chủ đính hôn từ bé, ta cũng cùng Chu Ngọc Kỳ đính hôn từ nhỏ mà.”

Thường Ninh ra vẻ như mới bị chém một đao vào mặt.

“Sao Thường sư huynh không nói.” Thái Chiêu khua tay trước mặt Thường Ninh.

Thường Ninh nghiêng khóe mắt, đâu như họng bị mắc xương cá.

“Ui cha, thì ra Thái sư muội đang tiêu dao ở đây! Để chúng ta mệt mỏi tìm.” Một giọng thiếu nữ mềm mại quen thuộc truyền đến, cùng với tiếng hai thiếu nữ trẻ tuổi chậm rãi bước đến.

Thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ hoa sen đầu đội trâm khảm châu chính là Thích Lăng Ba, quả nhiên người còn yêu kiều hơn hoa, còn thiếu nữ thanh tú đoan trang bên phải mặc bộ váy trứu sa màu tím nhạt, cười nhẹ như sóng xanh như nước chảy thanh nhã thoải mái.

Thiếu nữ bên phải hơi cúi người hành lễ: “Chiêu Chiêu muội muội lâu rồi không gặp, dạo này khỏe không.”

Thái Chiêu lầm bầm ‘Sao lại tới đây nhỉ’, đứng dậy trả lễ: “Chào chị Tâm Nhu, tiểu muội dạo này khỏe cả.” Lập tức cô giới thiệu sơ với Thường Ninh —— vị này là Mẫn Tâm Nhu, chính là cháu gái của Mẫn phu nhân Bội Quỳnh sơn trang, cùng tuổi với Thích Lăng Ba, lớn hơn Thái Chiêu một tuổi.

Không biết có phải Thường Ninh vẫn còn hãi chuyện mới rồi chưa dứt hay không, hoàn toàn không thèm để ý, chỉ trừng mắt, hàn huyên mấy câu xong giữ yên lặng ngồi một bên.

Thích Lăng Ba biết rõ tính xấu của Thường Ninh, ngay lúc này không muốn phức tạp, mới tranh thủ kéo cánh tay Mẫn Tâm Nhu, cười duyên: “Ta với chị Tâm Nhu mới quen đã thân, bắt chuyện rồi mới biết chẳng những sư muội và chị Tâm Nhu là chỗ quen biết cũ, còn đính hôn với anh họ của chị Tâm Nhu Thiếu trang chủ Bội Quỳnh sơn trang đính hôn. Ôi, sao em Chiêu Chiêu không nói sớm, nếu biết trước, ba chị em ta đã có thể chơi hoà thuận vui vẻ với nhau.”

Thái Chiêu cười như không cười: “Từ lúc ta lên Vạn thủy thiên sơn nhai đến giờ, gặp Thích sư tỷ ba bốn bận, không động tay cũng động mồm, sao có bản lãnh nói chuyện vui vẻ với sư tỷ được.”

Mặt Thích Lăng Ba cứng lại, liều mạng nhịn xuống.

Mẫn Tâm Nhu khẽ hé môi son cười: “Chiêu Chiêu muội muội vẫn thú vị như xưa, thảo nào dượng thích muội như vậy. Ôi, đáng tiếc Ngọc Kỳ ca ca không có ở đây, nếu không ba người chúng ta bầu bạn từ bé có thể ôn chuyện cũ rồi. Ta cứ khuyên Ngọc Kỳ ca ca mãi, đừng nói đây là tế điển hai trăm năm của Bắc Thần lão tổ, coi như nể tình Chiêu Chiêu muội muội cũng có mặt, dù có thế nào cũng nên đi một chuyến mới phải. Ôi, cũng chỉ vì lão phu nhân ngày một yếu, đại phu bảo buộc phải có con cháu bên cạnh, không còn cách nào…”

“Liên quan gì đâu.” Thái Chiêu trả lời không chút tình cảm, “Tôi với anh Ngọc Kỳ tương lai còn cả hơn nửa đời người mắt to trừng mỏ nhọn, giờ có gặp ít một chút cũng đâu quan trọng. Trái lại bây giờ chị Tâm Nhu với anh Ngọc Kỳ còn gặp nhau được bao nhiêu thì gặp nhiều chút đi, ít bữa lấy chồng, về nhà ngoại cũng không sao, chứ cũng không thể ngày ngày chạy qua nhà anh họ phải không. Nếu không sau này nhân duyên vợ chồng chị Tâm Nhu bất hòa tổn thương tỉ như bị chồng đánh cho bầm mắt bể đầu đuổi ra ngoài hiên ngủ vậy thì nhất định phải kể với tôi nha, tôi nhất định sẽ xả giận thay cho chị Tâm Nhu…”

“Rốt cuộc ngươi nói cái gì thế!” Thích Lăng Ba không thể nhịn được nữa, sắc mặt Mẫn Tâm Nhu sớm chuyển thành màu váy nàng đang mặc.

Thái Chiêu vô cùng bình tĩnh, “Trước giờ chị Tâm Nhu theo bác Chu đến Lạc Anh Cốc tổng cộng đã ba lần. Hai lần đầu tôi với chị ‘so’ võ công quyền cước, lần thứ ba đổi qua không động thủ mà động khẩu. Chị Tâm Nhu à, không ấy chị kể Thích sư tỷ đi, dù động thủ hay động khẩu, chị cũng chưa từng thắng nổi tôi một lần?”

Mẫn Tâm Nhu rũ chiếc cổ trắng, mặt đầy ngượng ngùng: “Chiêu Chiêu muội muội thông minh lanh lợi, dù là võ học hay là mồm miệng lanh lợi đều thắng ta nhiều lần. Có điều lúc còn bé không hiểu chuyện, nhưng mà bây giờ…”

Thái Chiêu ngắt lời, trực tiếp quay sang Thích Lăng Ba: “Sư tỷ nghe rồi đó. Dù là động thủ hay động khẩu thì ta đều thắng. Cho nên, chị dẫn vị bại tướng dưới tay ta này đến tìm ta làm gì? Hẳn là chị thấy có thêm một người thì có thể nắm phần thắng?”

Khi không chịu một trận châm chọc khiêu khích, Thích Lăng Ba nhịn không nổi, hét to: “Ngươi đừng tưởng chiếm được thế thượng phong với ta và chị Tâm Nhu thì lên mặt. Một hảo hán còn có ba người giúp, chị Tâm Nhu còn có Mẫn phu nhân và Lão phu nhân làm chỗ dựa, ta cũng có mẹ và mấy sư huynh hỗ trợ, hừ hừ, chắc ngươi không biết, ta và Tam sư huynh cũng đính hôn từ bé nha…”

“Ô, thật là nhìn không ra nha.” Thái Chiêu không nóng không lạnh lạnh nhạt nói, “Giữa trưa hôm nay nếu không phải Đại sư huynh liều mạng ngăn cản, ắt Tam sư huynh vẫn khăng khăng muốn xử phạt sư tỷ đấy.”

Thấy Thích Lăng Ba bị tức gần chết, Mẫn Tâm Nhu chặn lại: “Được rồi được rồi, đều là chị em trong nhà sao lại vì chút chuyện mà cãi vã tranh chấp chứ.”

Thích Lăng Ba nghỉ một hơi, cười lạnh: “Thái Chiêu ngươi đắc tội ta không sao, nhưng ngươi đừng nên đắc tội với chị Tâm Nhu. Dù gì Mẫn phu nhân cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi hết lần này đến lần khác khi dễ cháu bà ấy, ít bữa bà ấy có thể đưa sắc mặt vui vẻ với ngươi sao?!”

“Sao không đưa sắc mặt tốt chứ?” Thái Chiêu ra vẻ rất ngạc nhiên, “Sẵn sư tỷ nhắc đến Mẫn gia, vậy bọn mình nói thử xem. Mẫn gia vốn bản lãnh không lớn mà chí khí lại không nhỏ, hơi một tí lại lấy tên tuổi Bội Quỳnh sơn trang để chọn phang cường địch. Chọn rồi thôi đi, loay hoay thua mất, quay lại còn phải nhờ người cứu. Không kể đến thời ông chú của ta, chỉ riêng cô của ta đã cứu Lão thái gia và hai cậu của Mẫn gia ba bốn lượt, sau này Ma giáo muốn bắt nữ quyến Chu gia để ép buộc, cô của ta còn cứu hai cô cháu Mẫn lão phu nhân nữa.”

“Đại ân đại đức đó, cũng không cần Mẫn gia ngậm cỏ kết vòng trả lại, đợi sau khi ta gả qua đối đãi thật tốt là được.” Thái Chiêu tùy ý phe phất tay lụa.

“Thế nhưng thế nhưng, thế nhưng Chu gia cũng có ân tình với Thái gia mà, ta biết cô và cha ngươi đều do Chu Lão trang chủ nuôi lớn.” Thích Lăng Ba chưa hết hi vọng.

“Lúc cha ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma là nhờ cô của ta ngàn cay vạn đắng cứu về, cũng có thấy lúc sư tỷ mắng ta lưu tình chút nào đâu. Ầy, sáu phái Bắc Thần đồng khí liên chi, không cần tính rõ ràng hen.”

Thái Chiêu chậm rãi bồi thêm câu: “Dù sao nếu sau này người Mẫn gia đối đãi ta không tốt thì chính là lòng lang dạ sói vong ân phụ nghĩa. Nếu bác Chu không cho ta chỗ dựa, vậy chắc chắn ta phải cáo trạng cùng với các chú bác chốn thiên hạ võ lâm chính đạo rồi.”

Thích Lăng Ba giận muốn nghẹn lời, Mẫn Tâm Nhu lúng túng không thôi, đành phải mãi giả lả cười giấu đi vẻ chột dạ.

Thường Ninh ngó trời.

Lúc đầu hắn còn lấy làm lạ sao Thái Bình Thù biết rõ mình và Doãn Tố Liên bất hòa, vẫn muốn đưa Thái Chiêu lên Thanh Khuyết Tông, chả nhẽ không sợ đứa cháu cưng bị khi dễ sao? Hắn cảm thấy Thái Bình Thù quá ngây thơ, không phải như mọi người vẫn nhớ. 

Bây giờ xem ra, là hắn quá ngây thơ.

Thái Chiêu thế này, trên mặt thì hì hì cười ra tay thì nghiêm túc, nếu mẹ con Doãn Thanh Liên dám khi dễ cô ấy hử, cô ấy có thể ngay trong đêm đi xới mộ tổ Doãn gia mà trồng lên một đám cỏ đuôi chó.

Mẫn Tâm Nhu thấy Thích Lăng Ba giận không nhẹ, một bên vuốt lưng cho cô ấy, một bên rưng rưng dịu dàng nói: “Chiêu Chiêu muội muội đừng nóng giận, đều là ta không tốt, muội đừng tìm Lăng Ba muội muội trút giận, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, nếu muội giận quá cứ đánh ta mắng ta cũng được. Ngàn lần không nên vạn lần không nên mà, ta không nên nhằm vào ngày giỗ cô muội lại kể cho muội tình cảm của ta đối với anh họ…”

Thích Lăng Ba thấy tình thế xen vào: “Sao có thể trách chị được! Chị Tâm Nhu người dịu dàng mềm mại ai gặp cũng thích, em nghĩ Chu Thiếu trang chủ tất nhiên cũng yêu thích chị…”

Mẫn Tâm Nhu lật đật ngắt lời: “Không không không, hoàn toàn là ta tự mình ái mộ, anh họ chỉ xem ta như em gái ruột! Tóm lại Chiêu Chiêu muội muội đừng trách ta một mảnh tình si.”

Thái Chiêu nghe ba chữ ’em gái ruột’ mà nghiến răng hàm thật chặt, nụ cười trên mặt càng lạnh, “Sao tôi lại trách chị Tâm Nhu chứ. Tôi với chị biết nhau từ nhỏ, tình cảm không hề tầm thường, so với chị em ruột bình thường nhà người ta còn tốt hơn ấy chứ.”

Mẫn Tâm Nhu nhìn thấy ý lạnh nơi đáy mắt Thái Chiêu, bắt đầu cảm thấy không ổn.

Thích Lăng Ba không nhìn sắc mặt, thuận thế nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Tâm ý của chị Tâm Nhu ngươi cũng đã biết, dứt khoát một đường gả về Chu gia, sau này chị em tương xứng, có chỗ chiếu cố lẫn nhau há không đẹp lắm thay?” Kệ cho chuyện có được hay không, chỉ cần có thể khiến Thái Chiêu ngột ngạt, làm Thái Chiêu buồn nôn thì cô ta vui rồi.

Thái Chiêu bỗng nhẹ nhàng liếc cô ta: “Hiện giờ tình cảm ta với sư tỷ còn tốt hơn, không ấy sư tỷ cùng ta gả vào Chu gia đi, năm tháng chúng ta ngày ngày vĩnh viễn không chia lìa, há không càng thêm đẹp lắm thay?!”

“Ngươi đánh rắm đánh rắm đánh rắm!” Thích Lăng Ba suýt nữa tức điên.

Mẫn Tâm Nhu hiểu rõ Thái Chiêu hơn xa Thích Lăng Ba, biết lúc này Thái Chiêu đã lên cơn, bèn liều mạng kéo Thích Lăng Ba đi, ai ngờ Thích Lăng Ba cứng cổ không chịu rục rịch.

Thái Chiêu cười lạnh nói: “Cô của ta có ơn với Mẫn Lão phu nhân, có ơn với cha con Mẫn gia, đối với Mẫn phu nhân ơn càng thêm ơn — nếu không phải cô cô, Mẫn phu nhân không phải đã bị Thiên Xu trưởng lão gì đó đoạt lên Tố Đỉnh Lô làm vợ nhỏ thứ hai mươi tám cho đàn chủ gì đó sao! Vậy chỉ muốn làm chị em tương xứng với ta, có báo ân kiểu đó à?”

“Người trong võ lâm thi ân không màng trả lại, có ai giống như ngươi luôn mồm kể ơn hả! Huống hồ còn có Chu Thiếu trang chủ, anh ấy hiếu thuận với bà và mẹ mình, chả nhẽ không hy vọng chăm sóc Mẫn gia với chị Tâm Nhu à?! Trái lại ngươi tự hỏi mình một chút đi, nếu để Chu Thiếu trang chủ tự mình chọn, anh ấy tự nguyện cưới ngươi hay là cưới chị Tâm Nhu!” Thích Lăng Ba bị Mẫn Tâm Nhu kéo lung lay không ngừng, vẫn không chịu đi.

Thái Chiêu cười lạnh: “Xem ra sư tỷ nhất định phải giúp chị Tâm Nhu nhỉ. Mẫn gia quang minh lỗi lạc có ơn tất báo người ta tất nhiên sẽ không quên ân phụ nghĩa; chị Tâm Nhu vừa muốn gả vào Chu gia, vừa muốn báo ân, như vậy đi…”

Cô vỗ bàn, “Chi bằng tôi làm lớn chị làm nhỏ, tôi ăn cơm thì chị gắp thức ăn, tôi rửa chân chị bưng nước, vào cửa rồi thì chị đổi tên thành ‘Thắt lưng’ đi! Sau này gọi chị là ‘Mẫn thắt lưng’ được không!” 

(*) lời thoại trong Phương Thế Ngọc 2.

Chỗ xưng hộ của Tâm Nhu mình để Hán Việt vì mình thấy hông ưa cô này kiểu khách sáo giả tạo.

Tâm tính Mẫn Tâm Nhu có mềm dẻo hơn nữa cũng không chịu nổi nhục nhã thế này, hu hu che mặt khóc rống chạy mất, Thích Lăng Ba nghe thấy trợn mắt rớt miệng, chớp chớp mắt đối diện Thái Chiêu.

Thái Chiêu cười ngọt ngào: “Nếu tương lai Thích sư tỷ không muốn gả cho Tống gia, cũng có thể đến Bội Quỳnh sơn trang bọn ta nè, chỉ cần đổi tên thành ‘Thích dây lưng’ là được.”

Thích Lăng Ba dùng sức dậm chân phất tay áo, nghiêm mặt quay đầu bước đi.

Họ đi rồi Thái Chiêu mới ngồi xuống, hừ lạnh: “Hai ả này, một chân tiểu nhân, một ngụy quân tử, thật là một cặp chị em ruột khác cha khác mẹ mừ!”

Thường Ninh đợi Thái Chiêu thở thông suốt, mới chậm rãi mở miệng: “Không phải ngươi luôn già mồm nhắc ta phải ‘Hòa khí sinh tài’ sao nè? Sao giờ ngươi nổi đóa thế.”

Thái Chiêu: “Ai cũng đều có thể ‘Hòa khí sinh tài’ được, chỉ có những người từng phụ cô của ta thì không. Cả nhà Mẫn gia đều nhận ơn của cô của ta, cũng không mong họ nhớ lấy ân tình, đừng ở sau lưng nguyền rủa là được rồi!”

“Mẫn gia đã không chịu nổi vậy rồi, cô của ngươi lại bảo ngươi đính hôn với Chu Ngọc Kỳ?! Đưa dê vào miệng cọp à.” Thường Ninh mỉa mai.

Thái Chiêu có chút bực bội: “Có lẽ đối với bác Chu trong lòng cô cô còn áy náy.” Đến giờ cô vẫn còn nhớ ánh mắt Thái Bình Thù lúc lâm chung nhìn Chu Trí Trăn, đầy áy náy.

“Bà ấy có gì phải áy náy với Chu Trang chủ nhỉ.” Thường Ninh nhẹ mỉm cười, “Chu Ngọc Kỳ lớn hơn ngươi hai tuổi, nếu suy tính lại, nói cách khác sau đại chiến Đồ Sơn thì Chu Trang chủ lập tức thành hôn, năm sau có con rồi. Coi như cô ngươi không khỏe, không thể lấy chồng sinh con, ông ấy cũng không cần gấp gáp vậy chứ!”

“Là do cô của ta tự thuyết phục bác Chu mau cưới vợ đấy.”

Thường Ninh không kịp chuẩn bị mà giật mình.

Thái Chiêu thở dài: “Kệ cho Mẫn Lão phu nhân khẩn cầu bức bách các thứ, bác Chu vốn không chịu cưới Mẫn phu nhân. Cuối cùng là do cô của ta đau khổ khuyên nhủ, bác Chu mới chịu. Thường đại hiệp không kể mấy chuyện này cho ngươi sao?”

Thường Ninh rầu rĩ nói: “Sao cha ta chẳng hề nhắc nhỉ.”

Thái Chiêu cười: “Mẹ ta kể, lúc ấy Lão trang chủ đã hấp hối, tâm nguyện cuối cùng đó là nhìn thấy bác Chu lấy vợ. Nhưng dù đã đến bước xuống lỗ, bác Chu vẫn không chịu, Bác Chu là người tốt, ba năm trước, bác canh bên cạnh giường bệnh, trợn mắt nhìn cô cô nuốt xuống hơi thở cuối cùng, khóc rống đến ngất đi, sau đấy bệnh nặng một trận.”

Thường Ninh không nói.

Người có nội công tu vi thâm hậu cỡ Chu Trí Trăn, sẽ không tùy tiện nhiễm bệnh nói gì là ngất, mới thấy lúc ấy đã đau xót đến mức nào.

“Ta hiểu rồi.” Hắn chợt rõ ràng, “Vì sao Chu Lão trang chủ cứ phải kiên trì muốn trước khi lâm chung nhìn thấy con trai thành hôn. Nếu ổng không kiên trì, với tình cảm sâu nặng của Chu trang chủ với cô ngươi, sau khi Lão trang chủ qua đời sẽ chẳng ai có thể ép Chu Trang chủ thành hôn nữa.”

“Đúng đó, nên bà ấy cứ áy náy mãi với bác Chu.” Thái Chiêu yếu ớt thở dài, “Ông bà mất sớm, Chu Lão trang chủ nhiều năm trông nom cô và cha như con ruột. Còn bác Chu thì khỏi nói, cô từng kể lúc chị em bà mới đến Bội Quỳnh sơn trang, dù bác Chu tuổi còn nhỏ đã quan tâm họ đầy đủ, đến cả than củi sưởi ấm lần nào cũng là ông ấy tự mang đến, chưa để cô chịu tí ti ấm ức nào.”

Cô thở dài, tiếp tục nói: “Nên khi bác Chu đề xuất chuyện đính hôn thì mẹ ta cướp lời nhận luôn trước khi cô kịp mở miệng.”

Thường Ninh ngó Thái Chiêu: “Là lệnh đường sợ cô khó xử, nên tranh trả lời.”

Thái Chiêu bất đắc dĩ: “Vì trong lòng mẹ ta, trời rộng đất dày đều không lớn bằng cô cô.”

“Vậy nếu ngươi gả cho người không đúng thì làm sao?”

“Mẹ ta bảo, ‘Gả không ổn thì tái giá thôi, đâu phải cứ cưới là đổi nhà, chuyện có bao lớn đâu; nếu không muốn gả đi thì Lạc Anh Cốc bắt rể cũng được, dù gì Lạc Anh Cốc có rể làm chủ cũng đâu phải một hai lần’.”

Lần này đến phiên Thường Ninh thở dài. Hắn chả thể hiểu tình cảm nam nữ, không thể phán đoán việc Thái Bình Thù áy náy ‘Không gả được cho chàng còn phải khuyên chàng lấy người khác’ là bình thường hay không bình thường, chẳng qua tự dưng thấy phiền muộn khó hiểu.

“Được rồi, mình nói chuyện Chu Ngọc Kỳ chút đi, nói cho cùng là người mà sau này ngươi lấy. Y thế nào?”

Trên mặt Thái Chiêu lộ vẻ muốn cười mà không nên cười: “Tất nhiên là không tệ, nhã nhặn ôn hòa, đối xử mọi người hiền lành.”

“Còn tu vi võ học thế nào?”

Thái Chiêu chớp chớp mắt to: “Nói theo tình cảm hai nhà thì, ừm, khó phân thắng bại.”

Thường Ninh híp mắt: “Nếu không niệm tình cảm hai nhà, ngươi ra tay hết sức thì sao?”

“Trong một trăm ba mươi tám chiêu thì ảnh té.”

Thường Ninh nghe ra ý thoải mái trong giọng Thái Chiêu, nhịn không được cười ra tiếng: “Có phải do Chu Ngọc Kỳ đối xử rất tốt với Mẫn Tâm Nhu nên lâu nay ngươi thấy không thuận mắt?”

“Haizzz, thật ra anh Ngọc Kỳ không xấu, đối xử với ta muốn gì được nấy. Mẹ ta kể hồi trước bác Chu cũng thế, không phải bẩm sinh rộng rãi, mà là từ nhỏ được nuôi dưỡng quá ôn tồn lễ độ, cho nên đối với nữ tử thương hương tiếc ngọc, không đành lòng đánh chửi – cũng đâu phải chuyện gì lớn, anh ấy không đành lòng đánh chửi, để ta.”

Thường Ninh nghẹn lời.

Trầm tư một lát, hắn trịnh trọng quay sang Thái Chiêu, lần đầu trong đời ngữ trọng tâm trường khuyên người —

“Tóm lại kết hôn không phải việc nhỏ, bây giờ cô ngươi đã mất, hối hôn cũng đâu phải chuyện lớn. Chu trang chủ yêu thương ngươi thế, nếu ngươi không muốn gả cho Chu Ngọc Kỳ, nhất định ông ấy sẽ đồng ý. Mẫn gia thỏa mãn tâm nguyện, Chu Thái hai nhà cũng sẽ không trở mặt. Từ hôn tuyệt đối sẽ không tổn thương ai hết.”

Thái Chiêu đầy ngạc nhiên: “Sao phải từ hôn? Ta đâu có nói không muốn gả cho Chu Ngọc Kỳ. Ta nguyện gả mà, ở đâu mà ngươi thấy ta không vui?”

Thường Ninh: …

“Ta nghĩ rồi, gả cho Chu Ngọc Kỳ rất tốt. Thứ nhất, anh ấy đánh không lại ta, bác Chu lại che chở ta, ở Bội Quỳnh sơn trang ta muốn gì cũng được. Hừm, bà lão họ Mẫn năm đó từng cay nghiệt cô của ta, Mẫn phu nhân thì khỏi nói. Chừng đó ta chắc chắn sẽ ‘hầu hạ’ hai bà, nếu các bà dám dùng hiếu đạo bắt chẹt ta thì ta sẽ lấy ân tình siết các bà ấy!”

“… Ý là thật ra ngươi đi trả thù?”

“Ấy trả thù nghe khó nghe quá, oan gia nên giải không nên kết nha. Thứ hai, Bội Quỳnh sơn trang cảnh sắc dễ chịu, thị trấn phồn hoa, dạo một vòng thành lớn trong tiểu trấn cái gì cần đều có, còn náo nhiệt hơn Lạc Anh Cốc nữa. Lúc bé ta từng nghĩ, trước khi lấy chồng ở Lạc Anh Cốc, lấy chồng rồi thì ở Bội Quỳnh sơn trang, hay lắm!”

“Tiền tài phồn hoa đều vật ngoài thân, hành hiệp trượng nghĩa mới là chính đạo.” Thường Ninh máy móc phản bác, hắn cảm thấy muốn moi hết ngôn từ chính nghĩa cả đời dùng hết trong đêm nay.

“Bộ hành hiệp trượng nghĩa phải trái ngược với thích phồn hoa náo nhiệt hả? Huống hồ cha ngươi giấu núi vàng núi bạc không biết bao nhiêu, ngươi không thấy ngại nói câu đó sao?”

“…”

“Thứ ba, người Chu gia đều thật hòa khí —— mà có không hòa khí cũng đánh không lại ta. Thế hệ chú bác trước kia rất tốt với cô của ta, còn giờ anh Ngọc Càn với anh Ngọc Khôn lại tốt với ta, ta nói gì bác Chu cũng thấy đúng, cộng thêm anh Ngọc Kỳ đánh không lại mà cũng nói không lại ta, sau này đóng cửa lại Bội Quỳnh sơn trang ta có thể làm chủ rồi! Thường sư huynh ngươi thấy có được không!” Thái Chiêu càng nghĩ càng thấy đến nắng trời xán lạn vừa lòng thỏa ý.

“Sư huynh, Thường sư huynh, sao ngươi không nói.” Thái Chiêu bắt đầu vẫy tay bên cạnh mặt Thường Ninh.

“… Ta muốn yên tĩnh.”