Ngự phòng của hoàng cung quả nhiên không phải tầm thường, Trần Miểu Miểu vừa ăn vừa híp mắt hạnh phúc, đối với bầu không khí nghiêm nghị xung quanh mình mắt nhắm mắt mở vờ như không thấy.
Nương theo một tiếng " ba" vang lên, Trần Miểu Miểu tò mò ngẩng đầu lên , chỉ thấy hoàng đế đang nổi giận đùng đùng nhìn Mạt phi.
Ồ? Hoàng thượng không phải rất thích Mạt phi sao? Vừa mới rồi còn đề nàng ta ngồi bên cạnh, như thế nào giờ lại nổi giận với nàng ta như thế a ~?
" Hắn là đang cảnh cáo Mạt phi, cũng như muốn nói cho mọi người biết, Minh phi sẽ là hoàng hậu." Giang Hồ nói.
Trần Miểu Miểu không giải thích được " Vậy tại sao ban đầu lại để nàng ta an tọa bên cạnh hắn, đối với nàng ta lại tỏ ra một mực sủng ái như vậy."
" Cận kỳ thân, cữu kỳ bệnh*."
*Nguyên tác: 近其身咎其病 ở gần thì đổ tại thân, bị đau thì đổ tại bệnh, ý câu này GiangHồ muốn nói do Mạt phi ngồi gần Minh phi nên có tội gì thì đều đổ hết lên đầu nàng ta , bởi sau cảnh này chính là Minh phi vô tình trở thành người bị hại.
..........
Lúc này đây.
" Hoàng thượng bớt giận, Mạt phi muội muội cũng không phải cố ý, hà tất lại nóng giận ảnh hưởng đến long thể, không phải là khiến nô tỳ càng lo lắng hơn sao?" Minh phi vừa nói vừa nức nở.
" Minh phi không cần nói nữa, trẫm nghĩ rằng hai ngày nay Mạt phi hẳn là rất bận rộn, vậy quyền quản lý lục cung đã đến lúc nên thu lại rồi."
Mạt phi thương tâm nhìn hoàng đế, sau đó trầm mặc tạ lễ rồi đi xuống. Có một số việc nàng ta biết rõ. Nhưng cũng bởi vì biết mà sẽ khổ sở. Nam nhân này, đối với tất cả mọi thứ đều bạc bẽo vô tình, nàng ta vốn dĩ cũng không nên có bất kì hy vọng gì nữa.
Nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Mạt phi, lòng Trần Miểu Miểu bỗng dâng lên một tia chua xót, còn chưa đợi nàng kịp cảm thán cái gì, thì biến cố từ đâu bỗng nhiên ập đến.
Một đám hắc y che mặt từ trên nóc nhà đột ngột nhảy xuống, tay kiếm thẳng tắp nhắm phía hoàng đế mà xông tới.
Thích khách tới quá bất ngờ, bởi vậy cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn.
Các phi tần tất thảy đều hét lên chạy ra ngoài, các thái giám cùng cung nữ đa số cũng đều xông ra cửa mà đi, chỉ còn một số ở lại bảo vệ chủ tử của mình, cùng lúc chắn trước mặt hoàng thượng có hơn mười người
Chín năm cùng Giang Hồ miệt mài luyện võ, đến ngày hôm nay thân thủ của Trần Miểu Miểu đã được xếp vào hàng nhất đẳng, cũng không biết võ công của Giang Hồ là học từ ai, những năm gần lại đây càng trở nên xuất quỷ nhập thần, biến hóa khó lường.
Đám thích khách có chừng hơn hai mươi tên, mỗi người thân thủ bất phàm, thị vệ cung đình sống nhàn hạ đã thành quen, số lượng lại quá ít, nhìn tình thế hiện tại cũng biết đang ở thế hạ phong. Trần Miểu Miểu đương muốn đi ra, cổ tay lại bị ai đó giữ lại.
Trần Miểu Miểu khó hiểu nhìn về phía Di Duyên, Di Duyên dịu dàng mỉm cười với nàng, lắc đầu nói: " Miểu Miểu không cần gấp, hoàng cung này cũng đã đến ngày cần đổi chủ rồi."
" Là người của ngươi?" Trần Miểu Miểu khiếp sợ, đây là nhi tử định tạo phản sao?
" Phải, mà cũng không phải." Di Duyên cười bí hiểm đáp.
Trần Miểu Miểu bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cuộc hỗn chiến đang diễn ra ở dưới, bất quá nàng là đang suy tính xem có nên nghe theo sự sắp xếp của Di Duyên, những thích khách này cũng chưa từng hướng kiếm tới bọn họ. Đám thái giám cung nữ chết cũng không nhiều, đám phi tần cũng chưa có kẻ nào chạy ra ngoài được.
Trần Miểu Miểu đảo mắt nhìn quanh, rốt cuộc là muốn tìm xem Minh phi đang trốn ở đâu. Không quá một giây liền phát hiện Minh phi lúc này đang bị hoàng đế ôm chặt trong ngực: " Xuy, hoàng đế thật sự là yêu thích Minh phi nha, đến bây giờ còn ôm nàng ta không buông, đem nàng ta đặt trong lồng ngực mà bảo vệ."
Di Duyên lắc đầu cười nói: " Hắn là đang chuẩn bị tìm cơ hội đẩy Minh phi vào chỗ chết để nhường cho mình một con đường sống, không phải là vì yêu nàng ta ."
" A, hắn để Mạt phi đi ra ngoài trước là để bảo vệ nàng ta ?"
" Di Duyên để cho nàng đi." Giang Hồ đang trầm mặc bên cạnh đọt nhiên mở miệng.
Nhắc tới mới thấy kì quái, Di Duyên ở ngoài thì luôn xưng là sư phụ của Giang Hồ, GiangHồ cũng chưa từng phản bác qua, thế nhưng hắn cũng chưa một lần mở miệng kêu hai tiếng sư phụ, tất thảy đều là gọi thẳng tên Di Duyên. Đương nhiên Trần Miểu Miểu cũng chưa bao giờ thấy Di Duyên dạy cho sư phụ nàng cái gì.
" Thế nào , còn chưa quyết định sao?" Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.
Trần Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên hoàng tử dáng người thon gầy đi vào.
" Đây đây đây, đây không phải là người lần trước chúng ta cứu hay sao a ~? Lần này có phải cùng một người không a ~? Không phải lại là đồ đệ nhận nhầm đó chứ? " Trần Miểu Miểu nghi hoặc hỏi Giang Hồ.
" Chính là hắn."
" Vậy hắn tới đây làm gì?"
" Soán vị."
" Vì sao hắn và hoàng đế lại giống nhau đến vậy?"
" Huynh đệ."
" Vậy hắn trước kia tại sao lại lưu lạc đến bước đường cùng như vậy?"
" Đoạt vị thất bại."
" Đại hoàng tử và hắn biết nhau?"
" Thúc cháu."
" Thế nhưng hoàng tử cùng hắn tạo phản, không phải là rất kì quái sao?"
" Thành công, Di Duyên là thái tử."
" A? Nam nhân kia tương lai không có con sao con sao?"
"Tuyệt dục."
" Tuyệt dục? Ấy, sư phụ sao cái gì cũng biết vậy a?"
"..."
" Vì sao a?"
"..."
"..."
.........
Nhìn thấy người đang đi tới, Di Duyên mỉm cười đứng lên nghênh đón: "Hoàng thúc, người đã đến rồi."
Nam tử gật đầu, đi về phía hoàng đế đang ngồi trên sân trong trận hỗn chiến, lúc này Minh phi đã chết ở trong ngực hắn, người của hoàng thất a, quả nhiên là vô tình.
" Ca ca thân ái, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, ngươi có khỏe không? Ai nha, luôn để mắt trông coi ta , mấy năm nay ngươi ngồi ở long ỷ này, còn ai dám đối với ngươi không tốt nữa chứ?" Nam tử kia miệng cười nhưng trong mắt không có lấy nửa phần vui vẻ.
Hoàng đế cười lạnh: " Nếu như chỗ ngồi đó không bị các người nhòm ngó tới, trẫm sẽ sống tốt hơn rất nhiều, Di Duyên, trẫm đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Ngươi lại cùng hắn tạo phản?"
"Tốt với ta ?" Di Duyên cười đến hàng lông mi cũng muốn cười: " Nếu như súi giục Minh phi khi dễ chửi rủa mẫu thân ta là đối tốt với ta , nếu như thông đồng với đám tiện nhân hậu cung để bức chết mẫu thân ta là đối tốt với ta , nếu như đưa ta đem cho đám tần thiếp nuôi nấng là đối tốt với ta , nếu như để cho đám hoàng tử ngươi chiều chuộng không đánh thì mắng ta là đối tốt với ta , ha ha, phụ hoàng, ngươi đối với ta đúng là quá tốt rồi."
" Ngươi... Khốn nạn, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?" Hoàng đế tức đến run người.
" Nói với ai? Ha ha, cũng đúng, một tên tù nhân, không đáng để ta nói chuyện cùng." Di Duyện cười lạnh.
" Người đâu, áp giải hắn tới đại lao." Nam tử kia nói.
Đám hắc y lập tức phụng mệnh trói hoàng đế giải đi.
" Lâm Sí Diệu, ngươi đừng cho rằng ngươi sẽ được sống yên, ngươi cho rằng Di Duyên sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Tên hoàng đế quay đầu kêu to.
" Ha ha, chí ít ta và ngươi không giống nhau, ta tin tưởng mối quan hệ đổi lấy lợi ích, không phải cái gọi là tình cảm đó."