[Giang Hồ Chiến Tình Lục] La Sát

Quyển 2 - Chương 8




Đối với Liễu Dục Dương mà nói, sự xuất hiện của Phong Diệc Kỳ làm cho cuộc sống bình thản của y có vô số bất ngờ – vô luận là kinh hỉ hay kinh hãi.

Nhưng y chắc chắn chưa từng nghĩ bản thân cũng sẽ có một ngày ngạc nhiên đến thế.

Tiếu dung ôn hòa đọng trên khóe môi, y trừng mắt nhìn phía đuôi thuyền vô ngữ vấn thượng thiên, Phong Diệc Kỳ cả người vắt ngang trên mạn thuyền, lúc này đang chật vật nôn hết mọi thứ kể cả toan thủy trong dạ dày ra.

Thiên, đứa nhỏ này lại say sóng!

“Kỳ nhi, đến uống nước.”

“Ân……”

Hắn một bên suy yếu tiếp nhận cái chén, một bên trong lòng chửi rủa cái kẻ biết rõ lên thuyền sẽ khó chịu lại không một câu nhắc nhở, Đoạn Phong.

Đáng giận, tiểu tử kia nhất định đã sớm biết, mới có thể khi nghe đến bọn họ muốn lên thuyền xuôi xuống phía nam thì lộ ra vẻ mặt tươi cười quái dị!

“Ngươi không phải nói kỹ năng bơi của bản thân rất được đi?” Vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của hắn, Liễu Dục Dương rất đau lòng.

Không thể không lo lắng đến vấn đề say sóng, thật sự là có người vỗ ngực cam đoan rất hài lòng với kỹ năng bơi của bản thân.

“Khả năng bơi của ta rất tốt a!” Công phu giết người dưới nước rất không sai so với trên bờ! Trong sóng nước điên cuồng hắn vẫn có thể tự thành thạo bơi lên bờ….. Chỉ là, trên thuyền không có nước, chỉ có ván gỗ qua lại lắc lư, lắc lư, lắc lư…… Ân!

“Vậy tại sao sẽ say sóng?” Y thở dài.

“Ta gần đây chưa từng đi thuyền lâu như vậy, trước kia trong lúc huấn luyện thì đều vội vàng dùng khinh công bay phía trên để thoát truy đuổi ở phía dưới.” Hắn hảo vô tội.

Hắn là từng đi thuyền a, bất quá khi đó vội vã giết người, thời gian hai chân chạm đất thực sự không nhiều lắm.

Tất! Thương Vũ đứng ở trên cột buồm, ánh mắt màu vàng nhìn hắn cười nhạo.

“Thương Vũ, lên bờ ngươi chờ xem!” Phong Diệc Kỳ hung dữ mắng.

Đáng giận, muốn .. nôn quá!

“Sư phụ đi lấy ít dược đến cho ngươi ăn.”

“Hay để ta bơi đuổi theo phía sau thuyền a.” Hắn suy yếu yêu cầu.

“Hồ đồ, trời giá rét sao có thể bơi.” Cho dù trời nóng nực cũng không để hắn xuống dưới.

Sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, Liễu Dục Dương nhẹ khiển trách.

“…… Hay để ta chạy phía trên.” Biết biết miệng, Phong Diệc Kỳ ngược lại yêu cầu.

“Cũng không được, ngươi dùng khinh công chạy nhảy trên nóc khoang thuyền, nhà đò sẽ bị dọa sợ.”

“Chính là……”

“Trở lại trong phòng nhỏ uống thuốc.” Hạ quyết định, Liễu Dục Dương ôm hắn đi về phía phòng nhỏ trên thuyền.

Giống như có chỗ nào là lạ?! Phong Diệc Kỳ đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó bất an giật nhẹ ống tay áo Liễu Dục Dương.

“Sư phụ.”

“Làm sao vậy?”

“Tay của ngài.”

Nơi không đúng chính là: Không có nam nhân nào sẽ khoát tay lên lưng nam nhân khác. Bất quá, giường như ngay từ đầu sư phụ sẽ thường xuyên ôm hắn như vậy?

“Không quan hệ, ngươi đứng cũng không vững.”

“Đó là bởi vì boong thuyền cho tới bây giờ cũng không có yên ổn.” Phong Diệc Kỳ kì kháng nghị.

“Hảo, là thuyền không tốt.” Nhẫn cười, Liễu Dục Dương chuyên tâm hống hắn uống thuốc,“Đến, đem cái này uống xong rồi ngủ một giấc, như vậy ngươi sẽ khá hơn.”

“Đây là cái gì? Ta không muốn uống.” Rõ ràng hắn khỏe mạnh như trâu, nhưng vẫn một mực bắt hắn uống thuốc, hắn chán ghét như vậy, chán ghét!

Nghe hắn vừa nói, Liễu Dục Dương đành phải buông chén thuốc, đem hắn ôm lấy ngồi vào trên giường.

“Không muốn uống sẽ không uống, ngươi ngủ một chút đi.”

Phong Diệc Kỳ trầm mặc, lâu sau mới rầu rĩ lên tiếng.

“Làm sao vậy?”

“Ân?”

“Tại sao thái độ của ngài lại…… Đoạn Phong đã nói cái gì?”

Không thể nói ra kỳ quái chỗ nào, nhưng, thái độ Liễu Dục Dương đối với hắn thật sự có thay đổi.

Ví dụ tốt nhất chính là bàn tay kia không giờ phút nào rời khỏi lưng hắn, dĩ vãng sẽ không như vậy, chỉ có tại ban đêm hoặc khi hắn bất an thì mới có động tác đó, như thế nào bây giờ lại thay đổi tăng lên?

“Để ý sao?” Thực mẫn cảm a.

“Phải không?” Đoạn Phong thực sự nói gì đó?!

“Y chỉ để cho ta tỉnh táo lại một chút.” Liễu Dục Dương ôn nhu cười, buộc chặt cánh tay.

“Tỉnh táo lại?” Phong Diệc Kỳ bị ôm chặt đến không có thể phản kháng ra sinh lộ, khuôn mặt hé ra đỏ lên.

“Bởi vì ngươi rất nhạy cảm đối với mỗi một phản ứng của ta đối với ngươi, cho nên sẽ bỏ qua mất tình cảm của ta.” Y thở dài, “Cái gì gọi là mất hết tất cả cũng chỉ còn lại một cái mạng, ngươi đối với bản thân không tự tin như vậy?” Y nói lại lời của Phong Diệc Kỳ khi đó nói cho Đoạn Phong nghe.

Khi y vừa nghe thấy điều đó, cảm động không thấy chỉ cảm thấy bất đắc dĩ cùng thở dài. Tự cho là đã biểu đạt vô cùng rõ ràng, hết lần này tới lần khác người tối phải biết lại vẫn còn đang bất an.

“Ý ta không phải thế……” Phong Diệc Kỳ vặn vẹo bàn tay muốn giải thích, nhưng mà không biết phải nói thế nào mới tốt.

“Đó là đối sư phụ không tín tâm?”

“Không phải, ta tin tưởng sư phụ……” Hắn vội vàng muốn xoay người đối mặt Liễu Dục Dương, lại bị y chế trụ, cuối cùng đành phải bất lực cắn môi dưới, bắt lấy cánh tay Liễu Dục Dương.

“Vậy tại sao nói như thế?” Phản thủ cầm ngược lại bàn tay Phong Diệc Kỳ, dùng ngón tay khẽ xoa lên vết chai trong lòng bàn tay hắn do nhiều năm tập võ mà có.

“Ta chỉ là muốn nói cho Đoạn Phong biết ta vô oán vô hối, cho dù y có cảm thấy không đáng mà thay ta lo lắng, đối với ta mà nói cũng đã đủ hết rồi.” Nhiệt khí thổi bên tai làm hắn có chút không được tự nhiên, Phong Diệc Kỳ e lệ khẽ nói.

Bởi vì đưa lưng về phía Liễu Dục Dương khiến hắn không có chú ý tới gần đây mỉm cười vẫn treo trên môi lại nổi lên một vòng tiếu dung thỏa mãn.

Vô oán vô hối ?!

Y thừa nhận bốn chữ này đã thỏa mãn tâm hư vinh của nam nhân trong y, nhưng mà thứ y chính thức muốn không phải điều này.

“Kỳ nhi, từ khi gặp ngươi, cuộc sống bình thản của ta mới có khởi phục, mới phát hiện ngay cả bản thân cũng chưa hiểu hết. Những lời này, ta có nói qua?”

Ánh mắt hàm chứa sủng nịnh đọng lại trên hai vai đang run nhè nhẹ, Liễu Dục Dương có chút chần chờ khẽ hôn lên chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh.

Động tác quá mức thân mật ngược lại làm cho Phong Diệc Kỳ hút một ngụm khí, nhưng hắn lập tức xoay người chui vào trong ngực Liễu Dục Dương.

“Sư phụ, ngươi cao hứng khi cuộc sống thay đổi?” Hắn đem thanh âm vùi sâu vào trong y phục Liễu Dục Dương.

“Tâm tư trở nên càng nhiều màu sắc, không tốt sao? Sư phụ của ta đã từng nói với ta trước khi ta xuất sư, toàn bộ bản thân ta tìm không ra khuyết điểm, là đồ nhi hoàn mỹ. Chính là bởi vì không có chỗ thiếu hụt, ngược lại lại là khuyết điểm lớn nhất. Ta luôn luôn minh bạch hàm nghĩa những lời này, nhưng mà không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho tâm tình ta xao động.” Lời nói tưởng niệm dừng một chút, y dùng đầu ngón tay nâng cằm Phong Diệc Kỳ lên,“Chính là từ lúc thu nhận đồ nhi nhà ngươi, cảm xúc mà dĩ vãng chưa từng có dần xuất hiện toàn bộ, về điểm ấy, tuyệt đối là công lao của ngươi đó.”

Từ nhỏ đến lớn, y ở trong nhà sắm vai lão nhị làm hết phận sự, hiếu thuận cha mẹ, phụ tá huynh trưởng, chiếu cố ấu đệ; Đối trưởng bối lão sư khiêm cung hữu lễ, tiến thoái thoả đáng; Đối vãn bối hạ nhân hiền lành đôn hậu; Đối tất cả mọi người là ôn nhu đa tình, đến cuối cùng ngay cả bản thân cũng không biết nếu như dỡ bỏ đi những thứ này chính mình sẽ trở thành bộ dáng gì nữa. Giống như sư phụ từng nói, y không giống người thường, mà là thánh nhân vứt bỏ thất tình lục dục.

Y hoàn toàn không cách nào nhận thức được những tình cảm mềm yếu như người bình thường, vì thế, y đã từng cảm thấy tiếc nuối.

Mãi cho đến khi y nhận ra trái tim mình đều đặt trên người Kỳ nhi, bởi vì hắn mà cao hứng xuất hiện các loại tâm tình, khi đó y rốt cục cảm giác mình là người bình thường .

Đôi mắt Phong Diệc Kỳ mở lớn thu hết những cảm xúc biểu hiện ra ngoài của Liễu Dục Dương, hắn kinh ngạc sửng sờ tại chỗ, thật lâu không có biện pháp hoàn hồn. Nhận thấy rõ Liễu Dục Dương cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi mình, cũng mới giật mình.

“Sư phụ……” Hắn nhất thời không biết đối mặt với tình huống này như thế nào.

“Ân?”

Lại là tiếu dung không thay đổi, bất quá lần này, Phong Diệc Kỳ tìm thấy trong nụ cười của y một tia quan tâm cùng khẩn trương.

Bởi vì hắn mà khẩn trương……

Đôi môi tú lệ nở ra một nụ cười ngọt ngào yếu ớt, hắn nâng hai ta vòng qua ôm lấy cổ Liễu Dục Dương, chủ động hôn lên. Lớn mật mượn hành động giao triền đem toàn bộ tình cảm của mình biểu lộ ra ngoài.

Đến khi hai đôi môi tách ra. Phong Diệc Kỳ mị hoặc nở nụ cười, thoải mái nhìn đáy mắt Liễu Dục Dương hiện lên tình dục hiếm thấy.

Thừa dịp Liễu Dục Dương còn chưa kịp mở miệng, hắn tiên hạ thủ vi cường ôm lấy y, làm cho y chỉ có thể vội vàng ôm lấy thân thể đang liều mạng chui vào ngực mình.

“Sư phụ, từ nay về sau ta có thể tùy hứng một chút?”

“Có thể.” Kỳ nhi đối với y một chút tính tình cũng không dám biểu hiện, điểm ấy làm y rất đau lòng.

“Ta có thể tham lam một chút?”

“Có thể, ngươi muốn sư phụ cho ngươi cái gì cứ việc nói.” Dù y đã nói như vậy, nhưng yêu cầu của Kỳ nhi đã ít lại càng thêm ít.

“Hảo.” Phong Diệc Kỳ hảo hảo nhẹ nhành nói,“Ta có thể yêu cầu ngươi hôn ta một lần nữa được không?”

Bình thường, đối với yêu cầu tinh tế loại này của Phong Diệc Kỳ, Liễu Dục Dương là tuyệt đối không có nhẫn tâm cự tuyệt .

※※※

Vì bảo đảm mạng nhỏ của đồ nhi, cuối cùng Liễu Dục Dương vẫn là lựa chọn đường bộ, hai người thay đổi thành đi đường bộ xuống phía nam.

“Sư phụ, sắc trời muộn rồi, có muốn tìm nhà trọ hay không?” Phong Diệc Kỳ nhìn bầu trời hôn ám, khẽ nhíu mày.

Khách điếm nơi này thoạt nhìn đều rất xa hoa đắt tiền, cũng không biết sư phụ có chịu ở hay không.

“Nói cũng phải, chúng ta tìm một khách điếm nghỉ chân, sau đó có muốn dạo chợ không?” Liễu Dục Dương ôn nhu nói.

Cá tính tiết kiệm cũng không đánh lại tâm tình đau lòng Phong Diệc Kỳ mấy ngày nay chạy đi liên tục mà không có nghỉ ngơi thật tốt, Liễu Dục Dương cũng không quan tâm dùng nhiều hơn vài lạng bạc.

“Hảo, ta còn chưa bao giờ dạo qua chợ!” Trước kia hắn vừa xuất hiện, mỗi người đều vội vàng thu quán chạy trối chết, ấn tượng về chợ với hắn chỉ dừng lại một đoàn dân chúng chạy trối chết cùng sạp hàng đổ nghiêng ngả. Về phần bán cái gì, khả năng chỉ có Huyết Phách nhân cơ hội tiện nghi nhặt đồ là nhớ rõ đi?

“Sư phụ cũng rất ít đi dạo a!”

Hai người vừa nói vừa bước vào một khách điếm, điếm tiểu nhị cơ linh tiến ra nghênh đón.

“Khách quan, xin hỏi chỉ dùng bữa hay nghỉ chân?”

Hảo một đôi tuấn nam mỹ nữ, chỉ là đại mỹ nhân ăn mặc nam trang, hơi có cảm giác phá hủy phối hợp. Tiểu nhị ca cảm thán trong lòng.

“Đều muốn, phiền toái cho chúng ta một gian phòng phía trên, Kỳ nhi, ngươi muốn ăn cái gì?” Ngữ khí trầm ổn, khi y cúi đầu thì hóa thành sủng nịch.

“Cá hoa vàng nấu dấm chua, trứng bát bảo, thịt kho tàu, mỳ phù dung, đậu hũ hạnh nhân, cùng với ba con cá tươi.” Hắn lưu loát nói ra, bên cạnh vỗ vỗ Thương Vũ vì đói bụng mà một mực dùng cánh đập hắn.

“Được, mời.”

Đi theo điếm tiểu nhị lên lầu, Liễu Dục Dương nhìn chằm chằm vào Phong Diệc Kỳ.

“Kết quả ngươi còn nhớ rõ a!” Những thứ y thích ăn.

“Đương nhiên, trừ phi khẩu vị sư phụ thay đổi, bằng không ta sẽ không quên đâu!” Nguyên lai danh hoa có chủ, quả nhiên, là thê tử đi theo phu quân rời khỏi nhà a! Điếm tiểu nhị không tự chủ được lại muốn nhìn một lần.

“Chính là gian phòng này, thỉnh hai vị nghỉ hảo hảo nghỉ ngơi, đồ ăn thì tiểu nhân sẽ đưa lên sau.”

“Làm phiền .” Phong Diệc Kỳ ném cho hắn chút bạc vụn khen thưởng.

“Không có gì, cám ơn hai vị.” Tiểu nhị ca cầm lấy tiền thưởng mặt mày hớn hở chạy xuống lầu.

Đóng cửa lại, Phong Diệc Kỳ thoải mái mà duỗi cái lưng mỏi, cười cười cất kỹ bọc hành lý.

“Ta nói sư phụ, ngài cùng Bạch Ngạn Hải bàn bạc những gì?”

“Sư phụ đáp ứng giúp hắn vài việc gấp.” Quả nhiên hắn chú ý tới.

“Việc gấp gì?” Đi, tiểu tử họ Bạch, lần sau gặp mặt chờ ta cho ngươi biết tay.

“Giúp hắn chú ý một chút hướng đi của Tần bang, khi tất yếu ra tay hỗ trợ gỡ rối.”

“Tần bang? Bọn người buôn bán gì đó?” Chuyện trên giang hồ, Phong Diệc Kỳ phi thường minh bạch.

“Đúng vậy, có tin đồn bọn họ cùng Tứ Xuyên Đường Môn liên thủ, cường thảo dân nữ cùng trẻ nhỏ sau đó bán trao tay cho Đường Môn, Bạch huynh muốn đi điều tra Tứ Xuyên Đường Môn, mà chúng ta dù sao cũng sẽ đi qua nơi tụ tập của Tần bang, liền giúp chút việc gấp.” Y rót cho hai người chén trà.

“A? Thủ đoạn của Tần bang bí ẩn giảo hoạt, thường thường sẽ cùng du côn lưu manh xen lẫn một chỗ, làm cho người ta phân không rõ bọn họ là lưu manh hay là người của Tần bang, có đôi khi lại sẽ giả mạo đại tài chủ muốn mua tiểu hài tử của nhà nghèo làm đứa ở hoặc nha hoàn, kỳ thật qua tay liền bán đi, nếu như trực tiếp đánh giết rất khó a, muốn bắt bọn họ không dễ đừng nói toàn bộ tiêu diệt !” Phong Diệc Kỳ nói ra, một bên giúp Thương Vũ vuốt lông.

“Kỳ nhi, ngươi gần giống, gần thành, gần bằng tình báo cung cấp tin tức giang hồ của sư phụ.” Thật đáng sợ, chính đạo nhân sĩ chỉ biết Tần bang hành tung bí ẩn, lại không biết bọn họ có loại phương pháp ẩn nấp này.

“Ai nha, không quan hệ, dù sao đặt ở trong đầu ta cũng vô dụng.” Phong Diệc Kỳ cười an ủi,“Không phải người chính đạo sĩ vô dụng, là tình báo của Thập đại ác nhân vốn đã tương đối mạnh.”

Cái này tính an ủi đi?! Liễu Dục Dương cười khổ. Lúc ban đầu y cùng Bạch Ngạn Hải hai người căn bản không có ngờ tới sẽ có loại tình huống này, chính là nghĩ đến, tà đạo không có câu nệ môn phái như chính đạo, không nhất định phải có một căn cứ cố định.

“ Nếu muốn ngăn lại Tần bang, ngươi có ý kiến gì không?” Kỳ nhi tóm được điểm quan trọng bình thường so với y tốt hơn.

“Trước tìm được một bộ phận của Tần bang, giết một nửa người, sau đó hạ lưu diễm cổ trên nửa còn lại, để cho bọn họ chạy về mật báo sau, lưu diễm cổ sẽ như ôn dịch mà phát tán, cuối cùng cả Tần bang không kẻ nào không chết.” Phong Diệc Kỳ không chút nghĩ ngợi trả lời.

Tác phong làm việc của hắn vẫn là tà trong tà khí.

“Chính là như vậy dân chúng bình thường chỉ cần theo chân bọn họ tiếp xúc đều có nguy hiểm a?” Liễu Dục Dương bất đắc dĩ.

“Đúng vậy…… biện pháp này sẽ không thể xử dụng.” Hắn thoát hài ngồi xếp bằng trên giường, “Bằng không lẫn vào trong bọn họ đi, nghĩ biện pháp phá hỏng giao dịch của bọn họ và Đường Môn, như vậy tự Đường Môn sẽ sử lý bọn họ, chúng ta không cần lo lắng.”

Lấy độc trị độc, bọn họ vừa vặn ngư ông đắc lợi, thật là phương pháp tốt!

“…… Cái này có thể thử xem, chính là trà trộn vào bằng cách nào?”

“Không biết, để ta nhìn xem trên phố có lưu lại ký hiệu của bọn họ hay không, xác định bọn họ có ẩn nấp trong thành không, phương pháp thì cứ hảo hảo mà suy nghĩ. Hiện tại ăn cơm trước đi, sư phụ.” Phong Diệc Kỳ cười oa tiến Liễu Dục Dương trong ngực.

“Ân, ăn cơm trước, ăn xong sư phụ mang ngươi đi dạo chợ a.” Nổi lên tiếu dung sủng ái. Liễu Dục Dương thỏa hiệp .

Y cũng không muốn cho Kỳ nhi quá mức lo lắng, cho nên cứ như vậy đi.

※※※

Đi ở trong chợ huyên náo tiếng người, Phong Diệc Kỳ một đôi mắt hiếu kỳ đảo quanh bốn phía, thỉnh thoảng lại vọt ra vấn đề.

“Sư phụ, cái kia là xiếc thú sao?” Hắn chỉ vào một đoàn xiếc chỗ có chim ưng, có chó con..

“Đúng vậy.”

“A?” Ánh mắt hắn không có hảo ý vây quanh trên người Thương Vũ đậu trên vai.

Hay huấn luyện nó chơi thử.

Tất tất! Thương Vũ trong lòng không yên kêu lên.

“Kỳ nhi, ngươi đừng dọa Thương Vũ.” Liễu Dục Dương vuốt nhẹ mặt của hắn, chỉ vào tiểu quán bán óc đậu phía trước, ,“Muốn ăn không?”

“Óc đậu?”

“Đúng, có muốn ăn thử xem?”

“Bản thân ta đối với mứt quả có hứng thú hơn.” Về phần cái thứ trơn bóng mềm mềm gì đó coi như không thấy a! Hắn là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Liễu Dục Dương cũng không nói thêm nữa, trực tiếp mua hai xâu mứt quả phóng tới trong tay hắn.

Phong Diệc Kỳ đầu tiên là ăn xong phiên gia, sau đó mới chuyên tâm gặm mứt quả đầy mật. Tư vị ngọt ngào ê ẩm tản ra trong miệng, hắn ăn thật cao hứng.

Đi tới đi tới, Liễu Dục Dương dừng lại tại một sạp hàng.

“Sao vậy? Có ai cần giúp đỡ?” Kinh nghiệm tích lũy trong thời gian dài làm cho Phong Diệc Kỳ phản xạ nhìn chung quanh.

“Không……” Liễu Dục Dương cười khổ,“Là muốn mua cho ngươi một ít dây cột tóc, suốt ngày không bó phát, không thấy bất tiện sao?”

Y đảo qua các loại dây buộc tóc đủ màu sắc kiểu dáng.

“A? Cám ơn sư phụ.” A? Hắn hiểu lầm…… Không có ý tứ cười cười, Phong Diệc Kỳ gật gật đầu.

“Thích cái nào?”

“…… Sư phụ chọn là được rồi.”

“Bởi vì tám chín phần mười đều là sư phụ sẽ buộc tóc cho ngươi phải không?!” Nhìn xem biểu tình xấu hổ của Phong Diệc Kỳ, Liễu Dục Dương lựa lấy mấy dải lụa đơn giản lại tinh tế,“Vậy mấy cái này đi.”

“Tổng cộng năm tiền.” Người bán hàng rong nhanh chóng gói kĩ giao cho Liễu Dục Dương.

“Cám ơn.” Thanh toán tiền, y đem dải lụa thu vào trong ngực.

“Sư phụ, để ta cầm được không?” Phong Diệc Kỳ thân thủ muốn lấy.

“Di?” Gần đây không phải đều để y cầm sao?

“Bởi vì là sư phụ đưa cho, ta muốn chính mình mang theo.” Hắn bình thản nói.

“Hảo, để ngươi giữ.” Nhìn một tầng hồng nhạt trên mặt hắn, Liễu Dục Dương ôn nhu nở nụ cười.

Cất giữ thật tốt tâm tình cũng thật hảo, Phong Diệc Kỳ thuận tiện lựa chọn một dải lụa dùng bó cổ tay đơn giản.

Hắn luôn bởi vì chút việc nhỏ y làm cho mà cảm thấy mỹ mãn…. Liễu Dục Dương trầm mặc mà đem thân ảnh bên cạnh thu vào đáy mắt.

“Đi thôi.” Mắt thấy người càng ngày càng nhiều, Liễu Dục Dương đem Phong Diệc Kỳ kéo vào trong ngực, thay hắn ngăn cản đi tiếp xúc không cần thiết.

“Sư phụ, ta có thể mua chút đường cầu mang theo không?” Phong Diệc Kỳ chỉ vào người bán hàng rong phía xa.

“Có thể a, tiền, sư phụ……” Y phản xạ lấy bạc.

“Không cần, ta cũng có tiền a, chờ ta một chút.” Nữ nhân nơi này nhiều lắm, không muốn để sư phụ đi.

Lộ ra tiếu dung, hắn để Liễu Dục Dương tựa bên cạnh sư tử đá ở cửa miếu ít người chờ hắn.

Liễu Dục Dương có chút nghi hoặc, nhưng khi ánh mắt chuyển tới rất nhiều nữ nhân cùng tiểu hài tử bên cạnh sạp hàng, thì nở nụ cười hiểu rõ.

“Nguyên lai đứa nhỏ này ghen tị…… Trời biết ta mới là người muốn ăn dấm chua đâu.” Thì thào tự nói, y miễn cưỡng bản thân bỏ qua một đôi sắc nhãn nhìn chằm chằm vào Phong Diệc Kỳ.

Tướng mạo Kỳ nhi như vậy, y tốt nhất vẫn là sớm thực hiện xong nhờ vả của Bạch huynh rồi đem Kỳ nhi về trúc ốc, bằng không nam nhân khắp thiên hạ đều sẽ chú ý tới lệ dung tuyệt diễm kia a.

Mục quang đi theo bóng lưng Kỳ nhi, thẳng đến trong tầm mắt có một bóng người bay qua, Liễu Dục Dương kinh ngạc hoàn hồn, bề bộn muốn xem xét thương thế cho người kia.

“Khoan đã, người nọ là đồ vô lại!” Một tiếng quát bảo ngưng lại, có bóng người từ trong đám đông thoát ra, một cước dẫn mạnh lên ngực người nọ.

Nam tử ra tay ước chừng trên dưới hai mươi lăm tuổi, lông mi hiên ngang, mục quang thâm thúy tinh luyện, thân hình cao ngất lại thon dài, khí thế bất phàm cho thấy hắn cũng là người từng trải, mà trong đáy mắt hắn mang theo khí chất nhẹ buồn vương vấn càng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Đá đá người vừa ngã, hắn thu hồi ánh mắt, hướng Liễu Dục Dương ôm quyền.

“Chỗ nào thất lễ thỉnh thứ lỗi, thật sự là những người này muốn tìm cô nương phiền phức.”

“Không sao, là ta hiểu lầm.” Liễu Dục Dương tự nhiên trả lễ.

“Hạnh ngộ.” Hắn vuốt cằm, hướng về tùy tùng phía sau phân phó “Hộ tống vị cô nương này về nhà, sau đó báo sai nha mang những người này đi.”

“Vâng.” Phía sau người nọ lĩnh mệnh mà đi.