[Giang Hồ Chiến Tình Lục] La Sát

Quyển 1 - Chương 9




Năng giả đa lao, năng giả đa lao, năng giả đa lao…… Ô, hắn vô năng được chưa, hắn không phải năng giả đa lao a!

Bạch Ngạn Hải vô số lần ý định dùng những lời này an ủi bản thân tiếp tục nhẫn nhịn, hắn nhìn đến vết thương từ ngực trái kéo dài đến eo bên phải của Liễu Dục Dương thì rốt cục bạo phát.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi làm cái gì đến mức bị thương như thế này?” Hắn nghẹn ngào thét lên.

“Bạch huynh, miệng vết thương không sâu.” Liễu Dục Dương cười khổ an ủi, “Có người giúp ta, ta không sao.”

Ngay thời khắc nguy hiểm, chủ nhân mái tóc dài dùng kiếm của mình cứu y, kết quả ngược lại làm hắn bị thương. Y muốn ra tay tương trợ, một nam tử khác đã nhanh hơn mang hắn đi trước.

Nghi hoặc, đến giờ vẫn quanh quẩn nơi đáy lòng.

Người kia, là Kỳ nhi?

“Lại nữa rồi, đừng nói với ta là ngươi lại nhìn thấy bóng lưng hắn.” Bạch Ngạn Hải tự động tự phát bắt đầu giúp đỡ Liễu Dục Dương băng bó vết thương.

“Đúng là như thế.” Y cũng rất thẳng thắn thừa nhận.

“Thiên a, trên cơ bản chỉ cần tóc tai bù xù một chút, thân gầy một chút ai cũng rất dễ dàng bị ngươi “nhìn sai” a? Đừng như vậy nữa, nên tỉnh lại đi!” Hắn gục đầu xuống, than thở nói.

“…… Thật xin lỗi.”

“Ngươi không cần nói xin lỗi, là ta thất thố.” Quay một vòng, Bạch Ngạn Hải chỉ có thể thuyết phục chính mình, có thể người lo lắng!

Liễu Dục Dương buộc xong phần đuôi băng vải, mặc áo, nuốt một viên hộ tâm đan mới yên tâm.

“Ngươi có thể chứ? Có bị nội thương không?” Bạch Ngạn Hải hỏi, rót cho y một chén nước.

“Đừng lo, là vết thương nhỏ.” Y ôn hòa cười.

Nhìn qua khuôn mặt tươi cười “dùng để gạt người rất tốt” của Liễu Dục Dương, tròng mắt Bạch Ngạn Hải dạo một vòng, sau đó càng ủ rũ thêm.

“Bạch huynh?”

“Lời nói của ngươi cùng thứ ta nhìn thấy là khác nhau, tái nghỉ ngơi một chút đi, miệng vết thương vẫn chảy máu, có muốn ta tìn đại phu khâu lại không?” Một ngón tay chỉ về phía mảnh vải trắng nhanh chóng thấm máu, nhuộm đỏ cả áo ngoài.

Cúi đầu xem xét, gương mặt tái nhợt của Liễu Dục Dương hiển hiện vẻ áy náy.

“Vậy phiền toái Bạch huynh.” Nguyên lai, miệng vết thương sâu hơn so với tưởng tượng của y a!

Đầu bắt đầu mơ hồ ……

“Cái gì?” Bạch Ngạn Hải còn chưa kịp phản ứng cũng chỉ có thể tiếp được thân thể lảo đảo của Liễu Dục Dương, sợ tới mức hồn mất một nửa: “Mau tìm đại phu đến!” Hắn rống to với mọi người đang thu dọn tàn cuộc.

Đáng giận, nếu không nghĩ chút biện pháp, Liễu công tử là người đầu tiên không chống đỡ nổi nữa.

Đờ đẫn giao Liễu Dục Dương cho đại phu đi cấp cứu, hắn đi một mình đến bên cạnh cây đa trong nội viện, dùng sức đấm vào thân cây thô ráp đầy khổ sở.

“Hỗn trướng, không ai có biện pháp gì sao……? Phong Diệc Kỳ, chẳng lẽ ngươi thật sự chết rồi, mau trở về đi…. Liễu công tử cần ngươi …..”

Liễu Dục Dương thân là người hiểu y thuật, tự nhiên đối với bảo dưỡng thân thể vô cùng minh bạch, chính là ba năm này, hắn cam đoan mệt nhọc cùng tâm bệnh đã kéo Liễu Dục Dương suy sụp.

Người duy nhất có thể giải trừ tình huống này, duy nhất có quyền chỉ vào mũi Liễu Dục Dương mà kháng nghị, bắt y nghỉ ngơi, chỉ có thể là Phong Diệc Kỳ mà thôi.

Nhưng mà, ba năm, bọn họ đã nghĩ qua không biết bao nhiêu biện pháp, tuy vậy vẫn không tìm thấy người tên Phong Diệc Kỳ này.

Hắn giống như xuân tuyết, hòa tan dưới ánh mặt trời, bốc hơi, hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào, phảng phất như chưa từng tồn tại. Thứ duy nhất có thể chứng minh hắn tồn tại, chỉ có Bích Tuyền kiếm cùng khắc ngân trên bàn, chữ khắc cơ hồ đã bị đầu ngón tay của Liễu Dục Dương chạm đến mài nhẵn mà không còn rõ ràng nữa.

“Sư huynh, không tốt, sư huynh!” Một sư đệ hấp tấp vội vàng chạy tới.

Hít sâu một hơi, Bạch Ngạn Hải bắt buộc bản thân xuất ra thái độ ngụy trang mà một sư huynh nên có, không nhanh không chậm. Trời biết hắn gấp muốn chết, nhưng vì trấn an trái tim sư đệ, đành phải cố gạt người.

“Chuyện gì?”

“Sư, sư nương cùng Tiểu sư muội các nàng……” Hắn há mồm thở dốc.

“Các nàng thế nào?” Bạch Ngạn Hải biến sắc.

“Các nàng bị nhốt tại đỉnh Tình Vụ Phong, sư phụ cùng chưởng môn các phái muốn đi cứu người……”

“Rồi sao?” Bạch Ngạn Hải truy vấn.

“Lại không biết vì sao, nội lực mất hết!” Tiểu sư đệ đỏ hốc mắt.

“Ngươi nói cái gì?!” Bạch Ngạn Hải điên cuồng hét lên.

※※※

Từ khi các đại phái liên tiếp lọt vào tập kích bất ngờ không báo động trước của tà đạo nhân sĩ, tất cả các môn phái không còn là nơi thích hợp để an trí đệ tử hoặc người nhà.

Vì thế, Liễu Dục Dương thương lượng với mọi người, quyết định mua xuống Tình Vụ Phong để sắp xếp cho phụ nữ già yếu và trẻ em.

Cái gọi là dễ thủ khó công, bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt đường lên núi, những người khác có thể rảnh tay đối phó với tà phái mà không lo âu……

Vì đảm bảo an toàn cho những người trên núi, Liễu Dục Dương dựa vào địa hình bố trí trận pháp, hoàn hảo phong tỏa con đường có thể tấn công, triệt để củng cố an toàn.

Ai biết trong một đêm, Lân bang cùng Ác Long bang triệu tập toàn bộ vây cánh cùng những kẻ liên quan, tổng cộng hơn trăm người từ tấn công chuyển sang vây hãm, ẩn núp xung quanh Tình Vụ Phong ngăn chặn nguồn nước, có chủ tâm muốn bọn họ đạn tận lương tuyệt.

Tin tức vừa ra, nhân mã khắp nơi đều chạy đến cứu viện, nhưng lại chậm chễ không thể xâm nhập.

Mắt thấy tà ma ngoại đạo càng lúc càng tới gần đỉnh núi, người dưới núi càng nóng lòng như lửa đốt. Trên núi có sư huynh đệ của bọn họ, có thê tử cùng con gái, có người có cả cha mẹ già, đã gấp đến đỏ cả mắt, cố gắng hi sinh bản thân muốn mở đường máu, nhưng thực sự không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Tại ngay lúc nguy cấp, chuyện xui xẻo hơn lại xảy ra. Bọn họ bất tri bất giác trúng độc khiến nội lực mất hết, chỉ có ít người cứu viện đến sau là may mắn.

Bọn Liễu Dục Dương cùng Bạch Ngạn Hải lại vừa được biết tin ngũ đại thế gia vốn vẫn trợ giúp ở phía nam cũng đồng dạng bị vây hãm, liền miệng vết thương cũng chưa kịp kết vảy đã ngày đêm gấp gáp trở về.

“Sư phụ, sư nương cùng tiểu sư muội……” Bạch Ngạn Hải lo lắng nói,“Thỉnh sư phụ đáp ứng để đồ nhi cùng các sư huynh đệ tử chiến mở đường máu xông lên.”

Vừa nghĩ tới Ngô Khúc Ân yếu ớt xinh đẹp bị nhốt, Bạch Ngạn Hải vẫn xem nàng như thân muội muội gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

“Không được, trước khi các ngươi trở về đã có vài cao thủ thử qua, kết quả chẳng những không đi vào được còn tổn thất nhiều người. Huống chi đại bộ phận người của chúng ta không biết trúng độc gì, nội lực mất hết, đi cũng là để chịu chết. Chỉ có mấy người các ngươi vừa gấp rút trở về là còn có nội lực, hằng ngày ăn uống phải cẩn thận một chút.” Chưởng môn Phái Hoa sơn lo lắng nói.

“Nhưng mà …..”

“Tối nay lại cùng bọn họ thương lượng xem sao.” Y ngăn lại đồ nhi muốn mở miệng nói, sau đó trầm mặc dời đi.

“Sư……”

“Bạch huynh, lệnh sư có nỗi khổ tâm riêng của người, dựa vào tình hình hiện tại, mặc dù sống chết lên núi, cũng không cứu được vài người, ngược lại càng làm nhiều người bị bắt. Chúng ta bây giờ nên nghĩ làm thế nào để đánh lui những kẻ này.” Liễu Dục Dương vỗ vỗ bả vai Bạch Ngạn Hải, chính mình lại trầm tư suy nghĩ nhìn Tình Vụ Phong.

“Liễu công tử?”

“Bao vây mười ngày cũng không tiếp tục tiến công…… Chắc là có… toan tính khác, trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng những người phía trên.”

“Thật sự?!”

“Hẳn vậy, bằng không càng ngày bọn họ càng thắt chặt, trận pháp của ta đã sớm bị phá giải. Hiện tại đã không tấn công vào, nhất định có nguyên nhân.” Liễu Dục Dương trầm ngâm,“Tiếp tục quan sát, hai ngày, ta đi tìm kẻ đứng đầu đối phương đàm đạo.”

Cái gọi là mở miệng nói ra lời kinh người chính là chỉ thuyết pháp của y.

Bạch Ngạn Hải chấn động biểu tình hoảng sợ trừng mắt nhìn y, không chút nghĩ ngợi giữ chặt y.

“Không được, tuyệt đối không được! Hôm trước ngươi vì đánh lui đầu lĩnh ma giáo đã bị thương không nhẹ, hiện tại lại thêm cả việc nguy hiểm đến tính mạng này nữa. Để ta đi, ngươi ở đây cùng các tiền bối thảo luận tìm cách cứu người.”

“Không, đây là trách nhiệm của ta. Lúc trước kẻ thuyết phục mọi người theo thứ tự an trí người nhà lên núi là ta. Xếp đặt trận pháp cũng là ta, hôm nay gặp kịch biến này, là sơ suất của tại hạ.” Rủ mắt xuống, Liễu Dục Dương nói, bàn tay cầm Bích Tuyền kiếm rồi lại như thế kiên quyết.

“Không phải, lúc trước không ai nghĩ bọn họ sẽ mất đi nội lực…. Ngươi sao phải khổ vậy chứ?” Bạch Ngạn Hải gấp đến độ giơ chân.

“Bạch huynh!” Bất đắc dĩ khẽ gọi, Liễu Dục Dương có chút khó xử,“Đây là con đường mà ta lựa chọn a.”

Từ ba năm trước, y lựa chọn đối đầu với tà đạo nhân sĩ mà buông ra bàn tay đang nắm lấy kia, từ nay về sau, y không còn cách nào quay đầu lại.

Nghe ra được ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời; chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy) trong lời nói, Bạch Ngạn Hải không thể nhịn được nữa khẽ gọi: “Còn chưa đủ sao? Ngươi rõ ràng biết rõ lại vẫn cứ tra tấn bản thân như thế, hắn cũng sẽ không trở lại nữa!”

Người khác đều nói y tự nguyện hy sinh, tính tình ôn nhu không đành lòng để người khác bị thương nên mới quên mình vì người. Nhưng trong mắt hắn, Liễu Dục Dương chỉ là đang tra tấn chính mình, tra tấn bản thân đã bức ái đồ phải ra đi.

Nói trúng tim đen khiến khuôn mặt Liễu Dục Dương trắng bệch. Cảm giác nội tâm bị nhìn thấu cũng không là gì, lại ngạnh sinh sinh bị ép nhớ đến Kỳ nhi, càng làm đáy lòng y nổi lên đau đớn.

“Đúng vậy, hắn sẽ không trở lại.” Vô luận y bị thương hoặc như thế nào, rốt cuộc không còn nghe không được đồ nhi vừa tức vừa giận lên án,“Có phải trên đời này sư đồ đều là như vậy? Biệt ly thật sự rất thương tâm …. Hay là ta đã……”

Quên không được.

Cho đến hôm nay bị trở thành một mình một người, y mới hiểu được tình cảm không được chấp nhận ẩn sâu trong nội tâm.

Là y cứu Kỳ nhi, hay là Kỳ nhi cứu y?!

Vị trí trống không trong ngực, nhiệt độ cơ thể đã mất, nửa đêm tỉnh mộng, thói quen muốn ôm nhưng người không còn, cuối cùng ngồi lặng đến bình minh.

Y thương hắn, tại trong lúc bất tri bất giác, trái tim thất lạc của y luôn tìm thấy trên người hắn. Chính là cho đến hôm nay, tất cả đều đã hóa thành chuyện cũ phủ bụi, rốt cuộc không cách nào vãn hồi.

Lời nói nghịch luân còn chưa nói ra, Bạch Ngạn Hải cũng hiểu rõ. Kinh ngạc trừng mắt nhìn Liễu Dục Dương lại không nói được một chữ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

“Ngươi hiện tại hiểu rõ vì sao ta không đi tìm hắn? Có lẽ như vậy là tốt nhất……”

Rời xa y có lẽ là con đường duy nhất, Kỳ nhi tôn kính mình như vậy, nếu như hắn biết tâm tư xấu xí của mình, chắc chắn sẽ rất tức giận đi?

Nếu là như vậy, khiến cho kẻ nhát gan như y có một chút hy vọng, hy vọng xa vời trong nội tâm Kỳ nhi, chỉ nhớ rõ những mặt tốt của y.

“Liễu công tử, ngươi……”

“Cái gì cũng không cần nói .”

Thanh phong thổi tung ống tay áo rộng thùng thình của y, thân ảnh so với ba năm về trước gầy hơn rất nhiều biến mất ở ngã rẽ cuối cùng của hành lang.

“…… người sai nhất chẳng phải là ta sao? Là ta cắt đứt cuộc sống của hai người a!” Bạch Ngạn Hải hướng về phía bóng lưng Liễu Dục Dương vừa biến mất rống giận.

Thời gian trôi qua, thứ không thay đổi chẳng phải chính là tâm?

Trong đình viên từng trận hương hoa quế, nói với người khác đã từng có lúc ngọt ngào.

Chỗ khuất trong bóng tối, Đoạn Phong vốn chỉ đến để thu thập tình báo thay Phong Diệc Kỳ nheo mắt lại, nhìn xem hai kẻ trước sau dời đi.

“Có lẽ, tiểu tử La Sát kia đã lo lắng quá nhiều rồi.” Y thấp giọng trầm ngâm.

Cũng bởi vì tiểu tử thẹn thùng kia, bọn họ vốn dời khỏi giang hồ hiện tại lại vẫn cùng tà đạo nhân sĩ bốn phía chặn đánh, đánh đến thống khoái nhưng thực ra là rất nhàm chán.

Nhưng mà nếu như Liễu Dục Dương cũng có ý tứ kia, vậy trực tiếp cướp người sẽ tốt hơn…..

Có lúc thật đúng là cảm thấy đôi này có điểm đáng ghét! Hai người đều hữu ý, vậy trực tiếp đóng gói đưa vào động phòng là được rồi, làm gì phải mất những ba năm nhàm chán tương tư.

Đoạn Phong tư tưởng vốn không theo luân thường đạo lý, khó chịu lẩm bẩm trong lòng.

Y chán ghét nhiều chuyện, càng chán ghét mặc kệ mọi chuyện. Chưa từng nói đến chuyện tình cảm như y làm sao biết được những chuyện này không phải nói một hai lời là sẽ giải quyết được.

Xoa xoa cằm, Đoạn Phong đột nhiên bắt đầu do dự có nên nói chuyện này với Phong Diệc Kỳ hay không.

Nói cho hắn biết tuy tốt, nhưng nếu như tạo thành hắn liều mạng muốn cướp đi Liễu Dục Dương sẽ không tốt. Dù sao chỉ đi bàn điều kiện, sẽ không chết được a……

Nhưng mà, lần này ra quân là Bạch Vô Thường a!

Nhớ tới cái kẻ sử dụng độc dược kia, Đoạn Phong bất đắc dĩ quyết định sẽ vòng vo nói cho La Sát nghe hai tin tức một tốt một xấu này.

Hy vọng tiểu tử kia sẽ không kéo y xông vào đại quân, y thật sự phi thường, phi thường yêu quý tính mạng!

Không sợ chết, sẽ không chết, không nhắc tới kẻ thích lấy tính mạng ra đùa giỡn.

※※※

Ba ngày trước —

Liên tiếp mấy ngày đi đường, Phong Diệc Kỳ cùng Đoạn Phong lần đầu tiên cảm thấy quá nhàm chán liền chú ý đến góc khuất ven đường giữa trạm dịch và khách điếm có những hình vẽ kì quái đủ kiểu dáng.

Người bình thường có thể cho là do tiểu hài tử vẽ bậy, nhưng bọn hắn nhìn ra được đây là lệnh triệu tập người của các đại phái tà giáo.

Bọn họ vốn dự định đi đến chỗ Liễu Dục Dương, nhưng những hình vẽ một mực đập vào mắt này có chút chướng mắt, hơn nữa Đoạn Phong đã nghe trộm được tình báo của chính đạo nhân sĩ, đưa ra kết luận.

“Lạ, những kẻ này muốn tử chiến đến cùng?” Phong Diệc Kỳ ngồi xổm xuống góc tường, ngửa đầu nhìn Đoạn Phong. Xem ra mục đích lần này của bọn họ chính là muốn giết tất cả các chính đạo nhân sĩ, đương nhiên trong đó cũng có cả Liễu Dục Dương..

Độc xà đại biểu Hắc Long: Hắc Long bang, bò cạp nghĩa là dùng độc, chiếc ô là lệnh triệu tập ……Ám hiệu của các phái đan xen nhau, quả thực là hỗn loạn.

“Khả năng có hành động lớn.” Phán đoán sơ bộ chí ít có đến mười bang phái tham gia.

“Phải giúp?!” Hắn đang hỏi đồng hữu cũng là hỏi chính mình.

“Ta mặc kệ.”

Cứ như vậy xông lên núi sẽ chỉ làm làm bản thân bị vây công sau đó lâm vào hiểm cảnh, y cũng không muốn đưa mạng mình ra đùa giỡn. Huống chi đối thủ là Bạch Vô Thường, không cẩn thận kẻ ăn thiệt thòi tuyệt đối là mình.

“Nhưng mà sư phụ sẽ đi.”

Đây mới là trọng điểm làm hắn do dự, không có Liễu Dục Dương, hắn đâu thèm quản sống chết của kẻ khác.

“Chúng ta đây chặn ngang lại, đầu tiên là cắt đứt viện binh phía sau, sau đó quay lại tấn công lên khiến hắn trở tay không kịp.” Đoạn Phong nhàn nhạt mở miệng.

Biết kế của đối phương lại sử dụng nó để tấn công đối phương, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn.

“Kịp không?” Sự tình liên quan đến tính mạng của Liễu Dục Dương, hắn không thể không chú ý.

“Chúng ta liên thủ, muốn đánh giết đến quân lính tan rã không phải việc khó.”

Chỉ cần dùng hết thủ đoạn tàn khốc cùng cường hãn, xem vào đó là cảnh huyết tinh liền có thể làm cho đại đa số người đánh mất ý trí chiến đấu, nơi nơi chạy trốn, như vậy là đủ rồi.

“Đồng ý, duy trì một hồi oanh oanh liệt liệt, ta rất tò mò muốn biết thực lực của mình như thế nào.”

Ba năm qua, chỉ có mỗi ngày cùng Đoạn Phong luận bàn võ nghệ — ban đầu là Đoạn Phong không muốn để hắn cả ngày ngơ ngác xuất thần mà tận lực ra chiêu dụ dỗ hắn, về sau lại trở thành thói quen. Cho dù bởi vì nghĩ muốn tìm Liễu Dục Dương mà vụng trộm xuống núi, để che dấu thân phận nên không dám tùy tiện hiển lộ thân thủ, bởi vậy, hắn rất mong chờ cơ hội lần này

“Ha ha!”

Đại khái cũng chỉ có lúc này mới có thể nghe được tiếng cười của Đoạn Phong, tiếu dung vô tình lãnh huyết.

Bàn luận xong, bọn họ miễn cưỡng trở về ghế ngồi, gọi tiểu nhị đứng một bên.

“Mang thức ăn lên, toàn bộ thức ăn ngon mang lên hết, no bụng là được.”

“Ta không có ngân lượng.” Phong Diệc Kỳ lỗ mãng nói ra. Toàn bộ ngân lượng của hắn đều đã để lại cho Liễu Dục Dương.

“Cũng không hy vọng vào ngươi.” Đoạn Phong hừ lạnh.

Chê cười, ba năm này y từng cầm qua bạc của hắn sao?!

Bàn tay phải khẽ đảo, vứt cho tiểu nhị một thỏi nặng trịch.

“Dạ dạ là, tiểu nhân lập tức đưa lên.”

“Đoạn Phong, ngươi muốn tiếp tay làm việc xấu?”

Cắn chiếc đũa, hắn đột nhiên nghĩ đến Đoạn Phong vốn rất ghét xen vào việc người khác. Coi như là y nhàm chán không có việc gì làm, nhưng như thế nào có hứng thú cùng hắn một đường chạy khắp đại giang nam bắc?

“Không được sao?”

“Ngươi có ý đồ gì?”

Không thể trách hắn không biết phân biệt, thật sự tác phong lúc này của Đoạn Phong cùng khi xưa khác rất nhiều.

Nhìn ánh mắt Phong Diệc Kỳ, Đoạn Phong nở nụ cười, lại đổi lấy ánh mắt cảnh cáo.

“Ta bất quá chỉ là muốn nhìn một chút, người có thể làm cho một con báo biến thành một con mèo nhà là cái dạng gì thôi.” Mà theo y nhìn thấy, là kẻ đem cá tính nhu nhược yếu đuối lây cho La Sát.

Phong Diệc Kỳ lập tức nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn Đoạn Phong.

Tiểu tử này ám chỉ hắn trở nên ôn thuần?

“Muốn chết phải không?” Uy hiếp lập tức đưa lên.

“Ngươi sẽ động thủ?” Giọng nói của y vẫn như trước không quan tâm.

“Sẽ không…… Nhưng chỉ cần ngươi có khả năng làm sư phụ bị thương, ta sẽ động thủ.” Ánh mắt lạnh như băng quét về phía tuấn nhan của Đoạn Phong.

Bên ngoài nhìn vào, vẻ ngoài âm nhu của Phong Diệc Kỳ cũng không có thay đổi quá nhiều, ngược lại khí chất mỵ hoặc như vậy bởi vì hai đầu lông mày mang chút nhẹ buồn càng làm tăng thêm vạn phần tư sắc. Chỉ là cặp mắt đồng thời vừa có băng vừa có hỏa kia sẽ không biết mê chết bao nhiêu người, lại phối hợp với hàng lông mày đen nhánh, sống mũi anh tuấn, đôi môi anh đào nhếch lên như cười nhẹ, khuôn mặt chính là một kỳ tích xuất hiện trên đời này. Tăng thêm phần xương cốt hắn vốn nhỏ bé, tứ chi thon dài mang tư thái xinh đẹp, không nhìn kỹ có thể sẽ cho hắn là tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng lại phối hợp với vẻ anh tuấn đạm mạc của Đoạn Phong, thấy thế nào cũng là tài tử giai nhân, chỉ bất quá những lời nói huyết tinh bạo lực của bọn họ cũng đủ để xếp vào phong hóa quản chế.(tổ phòng chống tệ nạn xã hội)

“Ngươi cho rằng ta sẽ đả thương y?” Khiêu mi, y lẳng lặng hỏi lại.

“Ta không phải ngươi.” Ý là hắn không biết có hay không.

Cúi đầu mãnh liệt ăn thức ăn vừa đưa lên, Phong Diệc Kỳ không hề che dấu sát khí của mình.

“Ta nghĩ ngươi nên tín nhiệm ta một chút.” Khóe miệng nhẹ nhếch lên, nói là khổ sở không bằng nói là thỏa mãn.

“Chúng ta là đồng loại.” Phong Diệc Kỳ không lĩnh tình cười khẽ.

Đồng dạng không tin bất luận kẻ nào, chỉ tin chính mình. Sư phụ đối với hắn là trọng yếu, nhưng đối với Đoạn Phong mà nói chỉ là tiện tay giết người, khó bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện gì.

Nghe được đáp án của hắn, Đoạn Phong như có suy nghĩ nhìn hắn, sau đó nhấp một ngụm trà.

“Trước mắt ta không có ý định làm địch thủ của ngươi.”

Ít nhất hiện tại y rất hài lòng với tình huống này.

Trước mắt?! Phong Diệc Kì nghiêng đầu, bên cạnh uy Thương Vũ ăn, một bên quan sát tình huống xung quanh. Hồi lâu mới gật đầu.

“Ngày nào đó muốn chết thì nhớ nói cho ta biết một tiếng.” Hắn sẽ trực tiếp kết liễu y.

Lời này trực tiếp nói ra mà bị người ngoài nghe thấy nếu không tốt sẽ cho bọn họ là kẻ thù truyền kiếp, Đoạn Phong mím môi, tiếp nhận bánh bao gói trong giấy dầu không thấm nước từ tiểu nhị, đi ra khách điếm. Phong Diệc Kỳ để mặc Thương Vũ đứng trên vai hắn, đi theo ra cửa.

“Cưỡi ngựa?” Đoạn Phong nói.

“Có thể.”

Bọn họ chuyên chú nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, tính tốt thời cơ thi triển khinh công, trở mình nhảy lên tuấn mã đang nghênh ngang đi qua, tự ra tay quẳng người trên ngựa xuống, sau đó phóng đi.

Tất! Thương Vũ vỗ cánh kêu lên không đồng ý.

“Ồn chết, bọn hắn cũng không phải người tốt, đã theo dõi chúng ta vài ngày.” Phong Diệc Kì không kiên nhẫn nói.

Nó so với hắn còn chịu sư phụ dạy hơn, một con chim ưng có tri thức, hiểu lễ nghĩa…… Sách!

Tám phần là thấy bọn hắn một đường ra tay hào phóng có ý định cướp ngân lượng, chỉ có điều, ranh giới giữa thợ săn và con mồi là rất mơ hồ.

Dùng sức thúc vào bụng ngựa, một đám bụi mù mịt, bọn họ đã biến mất ở phía xa, chỉ để lại tiểu nhị ngu ngơ đứng ngoài cửa khách điếm.

“Công phu thật tà môn …..” Điếm tiểu nhị há hốc mồm, nhìn không ra cô nương phiêu nhiên xinh đẹp lại có loại công phu này.

Dưới đỉnh Tình Vụ Phong, một biển người đông nghịt, không khí khắc nghiệt lan tràn, trong đó thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng chửi tục tĩu.

Bọn họ vây quanh nơi này đã gần nửa tháng, mỗi người đều muốn trở tay đại khai sát giới, hết lần này đến lần khác đầu lĩnh lại không hạ lệnh, hại bọn họ làm rùa rút đầu đến sắp bệnh.

Thực tế, hiện tại chứng kiến con mồi lớn trước mắt bọn họ tự do đi lại, càng làm cho sát khí nổi lên bốn phía.

Liễu Dục Dương nín thở đi ra khỏi biển người, một mình hướng về một biển người khác.

Y biết rõ những kẻ này chỉ ước gì y bị thiên đao vạn quả (bị chém hàng ngàn nhát đao), từ xưa đến nay chính tà hai phái khó cùng tồn tại, huống chi Bích Tuyền kiếm trong tay y không biết đã lấy mạng bao nhiêu oan hồn, lần này đi, y sớm đã chuẩn bị tâm lý không thể quay về.

Nhưng, cho dù một người cũng tốt, y cũng muốn để những người bị nhốt an toàn xuống núi.

Bức tường người trước mắt tản ra, hai bóng người xuất hiện trước mắt y.

“Liễu Dục Dương?” Bạch Vô Thường nhẹ nhàng lay động cây quạt trên tay.

“Đúng là tại hạ.” Lời vừa ra khỏi miệng, thanh âm huyên náo kêu gào nổi lên bốn phía, ba năm qua, phần tử tà đạo quả thực hận Liễu Dục Dương thấu xương.

“Có đảm lượng, các hạ hôm nay tới là muốn bàn điều kiện?” Bạch Vô Thường cười xảo trá.

Tiến đến chịu chết quả nhiên đúng như Minh chủ sở liệu. Hắn là nên bội phục Minh chủ liệu việc như thần hay nên cười nhạo Liễu Dục Dương ra vẻ thanh cao?!

“Các ngươi chiếm Tình Vụ Phong nhưng không ra tay, chẳng lẽ mục đích không phải muốn cùng chúng ta nói chuyện? Nói ra điều kiện đi, trước hết để nữ nhân và hài tử xuống núi.”

Mấy ngày liên tiếp mệt mỏi làm y mất đi cảm giác thanh tĩnh trước sau như một, nhã nhặn cười nhạt không che dấu hết vẻ mệt mỏi.

“Ha ha ha ha, Hổ gia thật sự nuốt không trôi cục tức mà Liễu thiếu hiệp đây tiện tay giết Tiêu đại ca Phó bang chủ của Hắc Long bang đâu, ta cũng không quên oán thù mà Bạch Ngạn Hải đệ tử của phái Hoa Sơn đã giết hết các đồ tử đồ tôn của ta, cho nên, hai người các ngươi làm con tin, gọi hắn lên núi, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc một chút trò chơi thú vị.”

“Chỉ hướng về phía chúng ta thì cần gì phải liên lụy đến lão nhân cùng hài tử?”

“Bởi vì Minh chủ không kiên nhẫn .” Bạch Vô Thường cười lạnh.

“Minh chủ?”

Khó trách được tà đạo nhân sĩ có thể thống nhất hành động như thế, Minh chủ người này uy lực chỉ huy mười phần a! So sánh xuống, chính đạo nhân sĩ bên này phàm là muốn chưởng môn các đại phái tụ tập thảo luận tựa hồ có chút khuyết thiếu sự đồng tâm……

Mặc dù cười khổ trong lòng, Liễu Dục Dương vẫn truyền tin cho Bạch Ngạn Hải, cũng nói với hắn thông báo đến chưởng môn các phái tùy thời cứu người.

Dù sao chỉ có hai người bọn họ là việc nhỏ, bây giờ còn dính dáng đến gần năm mươi lão nhân cùng hài tử.

Bạch Vô Thường u ám nhìn Liễu Dục Dương cùng Bạch Ngạn Hải thật sự tiến đến, dẫn bọn hắn đi về nơi là nguyên nhân chính khiến Tình Vụ Phong dễ thủ khó công – đoạn nhai sâu mười trượng, rộng mấy trượng, hai bên vách núi bao bọc.

“Liễu công tử, thực băn khoăn, cứ thế để cho ngươi nguy hiểm tính mạng.” Bạch Ngạn Hải mặt không hề biến sắc nhìn đoạn nhai sâu không đáy, sau nửa ngày lại nhìn về phía Bạch Vô Thường cùng Hổ Động.

Vì cứu sư nương cùng tiểu sư muội, dù là thiên đao vạn quả hắn cũng chấp nhận, chính là tiếc cho một mạng của Liễu công tử.

“Đừng để ý, cho dù Bạch huynh không tìm, dựa vào cá tính của ta chắc chắn sẽ can thiệp vào.” Vân đạm phong khinh nói ra.( chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi), trong mắt không hề mất đi kiên trì.

“Hai vị nói xong đi?” Bạch Vô Thường thú vị hỏi thăm.

“Chờ ngươi mở miệng!” Bạch Ngạn Hải hừ lạnh.

“Có đảm lượng!” Hổ Động ủng hộ, đáy mắt nhưng hiện ra sắc thái khiến lòng người rét lạnh.

“Nơi này có hai chai cổ, một cái là cửu sắc tàn cổ, một cái khác là băng hàn cổ. Hai thứ cộng lại không loại dược nào có thể khống chế, uống một chai thì khắp thiên hạ này cũng không có mấy người có thể giải được. Ta mặc kệ các ngươi phân chia như thế nào, dù sao ta muốn hai người phải uống hết. Uống xong rồi không được chống cự hay phải kích, lần lượt chịu của ta cùng Hổ gia một chưởng chúng ta phóng thích một người, như thế?” Bạch Vô Thường hảo tâm công bố quy tắc trò chơi.

Ai thắng ai bại, kết cục ngay từ đầu đã định.

Bạch Ngạn Hải nháy mắt thay đổi sắc mặt, Liễu Dục Dương thì mặt không biến sắc gật đầu.

“Đưa cho ta.” Liễu Dục Dương đưa tay đòi hai chai cổ.

“Liễu công tử, để ta uống!” Bạch Ngạn Hải thân thủ ngăn chặn.

Không nói gì mà cùng ăn ý, bọn họ cùng quyết định chỉ một người uống, dù sao nếu hai người đều trúng kịch cổ, người trên núi sẽ không thể cứu được.

“Tại hạ lược thông y thuật, tiểu đồ đệ cũng tinh thông cổ độc, nhiều ít cũng có sức chống cự, để ta uống đi.” Không cho hắn thời gian chủ động, tay Liễu Dục Dương gạt mở tay hắn cướp lấy trước, một bình uống cạn, mùi máu tươi làm cho người ta buồn nôn dâng lên đầy miệng, Liễu Dục Dương nhịn không được mặt trắng bệch, máu tươi từ khóe môi chảy ra.

“Liễu công tử……” Bạch Ngạn Hải ngăn phía trước người Liễu Dục Dương: “Ta tiếp chiêu của các ngươi trước!”

“Thật có nghĩa khí! Nhưng mà bất kể như thế nào các ngươi đều phải chết, hơn nữa, ta muốn đem y trở thành cổ nhân của ta.” Bạch Vô Thường lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, nhưng trong mắt không ngừng dâng lên tà niệm. (cổ nhân theo ý tại hạ chắc là người dùng để thí nghiệm cổ độc)

Chỉ nghĩ đến có thể tra tấn người kia như thế nào thân thể liền tràn ngập hưng phấn.

“Họ Bạch, ít ở đó nói nhảm, ta muốn làm thịt Liễu Dục Dương kia.” Tiếng nói hùng hậu biểu lộ công lực cao thâm, Hổ Động dáng người cao lớn, một tay đẩy ra Bạch Vô Thường đang chặn đường.

Mục tiêu nhìn trúng bị đoạt mất, Bạch Vô Thường lại không nói gì, hắn là người thông mình, sẽ không lựa chọn trở thành địch thủ của hơn một ngàn người Lân bang đi theo Hổ gia phía sau.

Bất quá chỉ là đối thủ, thay đổi thì thay đổi!

Vì vậy hắn chuyển hướng Bạch Ngạn Hải: “Đã như vậy, ta sẽ chơi đùa cùng ngươi. Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ngươi sẽ trở thành “cái lọ” của ta. Kẻ bị Hổ gia đánh xong không thể dùng được.”

Tám chín phần mười là nội tạng bên trong sẽ bị vỡ nát không chịu nổi, hẳn là không thể sử dụng nuôi cổ được.

“Họ Liễu, tiếp chiêu đi!” Đồng thời, Hổ Động không hề kiên nhẫn, nổi giận gầm lên một tiếng, xuất chưởng đánh tới.

Bạch Ngạn Hải vội vàng muốn ngăn chặn Hổ Động, hảo hảo thay Liễu Dục Dương tranh thủ một đoạn thời gian, lại thiếu chút nữa bị lợi đao của Bạch Vô Thường chém qua, chỉ phải nghiêng người tránh đi.

Ở khoảng khắc xảy ra, Liễu Dục Dương mạnh mẽ trúng ngay một chưởng này.

“Khái!” Máu tươi tuôn ra, y cố hết sức điều tức nội lực,“Chưởng thứ nhất, thả người.”

Đã biết bản thân không chống đỡ được bao lâu, không thừa dịp y còn khí lực chống đỡ vài chưởng, tận khả năng cứu được nhiều người.

Có chút bi quan nhưng rất thực tế, đây là khả năng tự hỏi đặc sắc của Liễu Dục Dương.

“Hảo! Thả người.” Hổ Động hung ác cười, phất tay bảo thủ hạ mở ra một con đường cho người đầu tiên xuống núi, nhân mã của chính đạo nhân sĩ vây dưới chân núi đã có người ra nghênh tiếp đưa kẻ đó đến chỗ an toàn.

“Có bản lĩnh cứ tiếp tục đem người đi!” Dư âm chưa tan, Hổ Động uy vũ tung chưởng lại đánh về phía Liễu Dục Dương.

“Hổ gia tính tình vẫn gấp gáp như vậy a.” Liễu Dục Dương vừa cười vừa vung kiếm nghênh chiến.

Hai bên giao thủ rõ ràng là khác biệt —

Thân thủ Liễu Dục Dương vốn phiêu dật, chiêu chiêu tinh xảo, chuẩn xác, chỉ có điều hiện tại thân trúng cổ độc lại bị chế ngự không được phản kích, chỉ có thể từng chiêu đơn giản chống đỡ xuống. Hổ Động thì ra tay mãnh liệt hữu lực, chiêu thức hung ác, tàn độc tuyệt tình, ỷ vào đối phương không thể phản kích, một chưởng tiếp một chưởng, nội lực cường đại cơ hồ như muốn chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của Liễu Dục Dương.

Trái lại Bạch Ngạn Hải vốn cũng sử dụng kiếm tinh thông không thua Bạch Vô Thường, hiện tại cũng đang bị nguy hiểm, chỉ có thể thành hổ lạc bình dương vi khuyển khinh. (hổ xuống đồng bằng bị chó khinh)

Nhưng giờ khắc này không ai còn tâm trí nghĩ những điều này, mắt thấy những người bị nguy hiểm từng người từng người xuống núi, cao thủ các phái dưới chân núi hay đối diện đoạn nhai cộng lại cũng trên một trăm ánh mắt nhìn chằm chằm không chuyển vào từng cử động của bốn người. Tâm tình kích động ánh mắt đã đỏ rực, thầm hận bản thân không thể làm gì, chỉ có thể nhìn hai người kia bị đánh.

Tà đạo phần tử thì là kêu gào hô to, lần lượt là Bạch Vô Thường hoặc Hổ Động cố gắng lên.

Liễu Dục Dương dùng phương pháp tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng mà đánh được ngàn cân) chậm rãi giằng co, tận lực đừng để bản thân bị chính diện trọng kích, nguyên nhân bởi vì y nhìn ra được chiêu thức của Hổ Động cực kỳ hao tổn nội lực, đánh lâu sẽ suy yếu. Đã quyết trí kéo dài thời gian mới tốt cứu người, tự nhiên thì dông dài chầm chậm mới là thượng sách.

Nhưng một mực không đánh được y, Hổ Động đã thở hổn hển mà ra tay ngày càng hung ác, Liễu Dục Dương trúng độc nặng, bị chưởng phong phía trước quét tới đều lui vài bước.

“Ô……” Cảm giác khác thường trong ngực đột nhiên tăng lên, y thống khổ lảo đảo, nội lực thâm hậu hóa thành hư không, hàn khí thấu tâm nháy mắt xâm nhập lục phủ ngũ tạng.

Hổ Động mắt thấy thời cơ đã tới, một chưởng theo sát đánh trúng vào khuôn ngực mở rộng của Liễu Dục Dương.

Quần áo bị máu nhuộm đỏ, Liễu Dục Dương cố hết sức đơn giản dừng lại cước bộ đã lui dần đến vách núi, nhưng một chưởng tàn khốc của Hổ Động lại lập tức đánh tới.

Rốt cuộc không ngừng lại được, y bị Hổ Động bách đến vách núi, máu tươi chảy ra phiêu tán trên không trung —

※※※

“A!” Mọi người kêu to, Bạch Ngạn Hải một bên không để ý đến Bạch Vô Thường công kích nghĩ muốn đi cứu người, lại bị một chưởng của Hổ Động đánh trở lại.

Mọi người tại đây đều cho rằng Liễu Dục Dương phải chết không thể nghi ngờ, chỉ thấy một đạo hắc ảnh nhanh như chớp lao qua bên cạch Hổ gia, không màng sống chết lao ra đoạn nhai ôm lấy Liễu Dục Dương, gió thốc lên chỉ phải áp chế bụng dưới bắt đầu quặn đau, sau đó thân thủ nhẹ nhàng trụ vững trên vách núi.

Nhưng hắn đánh giá sai độ xốp của nham thạch, mặt đất dưới chân không chịu nổi sức nặng của hai người mà sạt lở, hai người đột nhiên rơi xuống, may mắn có một nhuyễn châu tác (dây mềm) kịp thời quấn lấy cánh tay phải của hắn.

Cứ như vậy ngắn ngủn vài giây, kẻ mặc áo choàng đen đã mượn lực đem theo Liễu Dục Dương lên.

Trong nháy mắt, Liễu Dục Dương đã dạo một vòng trước Quỷ môn quan.

“Ngươi là ai?” Hổ Động rống giận, nói ra nghi vấn của mọi người, nhìn chằm chằm một kẻ khác đồng dạng mặc áo choàng đen, đứng thẳng bên vách đá.

Người vừa đến quay lại quét ánh mắt lạnh lùng, mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây đen, lưu hải (tóc mái) bên trán tung bay, khuôn mặt tuấn lãng ngoại trừ coi thường, cũng chỉ còn lại không thèm để ý đến, khí tức kiêu ngạo

Tất!

Thương Vũ từ trên không trung lượn vòng xuống dưới, nhanh chóng chụp vào Hổ Động. Hổ Động chật vật né tránh, trở tay đánh ra một chưởng, Thương Vũ lập tức xoay ngược trở lại trên không, quay ra đứng lên cánh tay duỗi ra của người nọ.

“Thương Vũ!” Bạch Ngạn Hải bật thốt nói ra.

Là hắn? Hắn đã trở lại? Thật tốt quá……

Vừa thả lỏng phòng bị, nhịn không được ngã quỳ trên mặt đất, hắn nôn ra vài ngụm máu đen. Cùng với Bạch Vô Thường am hiểu dùng độc đánh nhau, hắn quả thực bị thương khá nặng.

Người đứng trên vách đá là Đoạn Phong.

Một tay chịu đựng sức nặng của hai người, tay áo y chấn động, phi tiêu đoạt mệnh bắn về phía cổ họng Bạch Vô Thường cùng Hổ Động, buộc bọn hắn tránh xa bên cạnh Bạch Ngạn Hải..

Phong Diệc Kỳ thật vất vả leo lên cũng vội vàng đem nội lực truyền vào trong cơ thể Liễu Dục Dương, nhiệt lưu đè xuống hàn khí bảo vệ tâm mạch, Liễu Dục Dương thở hổn hển nhìn ánh mắt quen thuộc.

“Kỳ nhi……”

Nhìn ra quan tâm trong mắt y, Phong Diệc Kỳ kéo xuống khăn che mặt, khuôn mặt âm nhu tuyệt sắc xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

“Sư phụ, đồ nhi sẽ xử lý tốt, ngài đợi một chút, ta lập tức đưa ngài về chữa thương.”

Không giống với dĩ vãng đồng âm non mềm, tiếng nói âm nhu mang theo một vòng tà khí cùng càng nhiều nhu tình. Cởi áo choàng phủ lên người Liễu Dục Dương, thuận tay điểm vài đại huyệt ngăn chặn độc tính lan tràn, ánh mắt sắc bén ẩn ẩn mang theo sát khí bắn về phía Hổ Động..

Người này đúng là Phong Diệc Kỳ đã cùng Đoạn Phong đông đánh tây sát, giết hơn trăm tà đạo phần tử.

Ba năm không thấy làm hắn thay đổi không ít, chẳng những cao hơn, giọng nói cũng khác, mà ngay cả tính tình cũng sửa lại. Càng thêm nội liễm thâm trầm, giảo hoạt hệt như một con hắc báo.

“Các ngươi là ai?” Bạch Vô Thường vì mấy kẻ Trình Giảo Kim (kẻ ngáng đường) đột nhiên xuất hiện này rất là cảnh giác.

“Người chết không cần biết nhiều.” Thanh âm lạnh lùng của Đoạn Phong phảng phất như Diêm vương đòi mạng.

“Lão tử là tổ tông của ngươi!” Phong Diệc Kỳ biểu thị công khai không hề khách khí.

“Ngươi có tôn tử ngu ngốc như vậy sao?”

“Tôn tử của Khổng Tử không phải kẻ nào cũng dùng được.”

“Đúng……”

Nói nhăng nói cuội một đống kỳ thực một chữ cũng không lộ ra, Bạch Vô Thường nổi giận.

“Các ngươi muốn vi phạm ước định? Vậy đừng trách ta hạ lệnh giết sạch người trên đỉnh núi.”

Nghe vậy, Phong Diệc Kỳ càn rỡ cười to, ngay cả Đoạn Phong cũng lộ vẻ mặt khinh thường.

“Ngươi đừng ngu ngốc, định ra mặt yêu cầu ta chuyện gì? Muốn lấy bọn họ uy hiếp ta, ngươi không phải người của tà đạo sao?” Phong Diệc Kỳ lạnh lùng nói: “Chúng ta chỉ dựa vào thực lực, cái gì liên quân, cái gì ước định, cái gì đạo nghĩa tất cả đều là chó má, cho nên chúng ta mới sống lâu hơn chính đạo nhân sĩ. Mà ngươi hiện tại đang nói cái gì ước định? Có loại lãnh đạo như ngươi, hôm nay các ngươi nhất định phải thua!”

Hắn chỉ biết…… Bạch Ngạn Hải cười khổ, vừa muốn nói gì lại nhận được ánh mắt Liễu Dục Dương bảo hắn yên lặng nhìn xem.

“Ngươi thật sự không sợ ta hạ lệnh?” Không có khả năng không sợ …… Chính là người này vừa mới nói……“Chúng ta?” Chẳng lẽ bọn họ cũng là phần tử tà đạo?

“Chỉ cần có kẻ còn mạng mà lên núi.” Đoạn Phong không khách khí mà hung ác nói.

“Các ngươi đến tột cùng là ai?” Thanh âm Bạch Vô Thường rét lạnh.

Phong Diệc Kỳ ngẫm nghĩ, mặc cho mái tóc dài rối tung che dấu nét mặt hắn, sau đó vui sướng nở nụ cười.

“Nếu như tiểu tử Huyết Phách kia là Minh chủ của các ngươi, thì chúng ta là cái gai đâm trong thịt hắn.”

Thực lực tương xứng, một khi đã là địch, thật sự làm cách nào cũng không thể nhổ được cái gai trong mắt, cái kim trong thịt này.

“Cái gì!” Bạch Vô Thường cả kinh,“Chẳng lẽ các ngươi là……”

Không đợi hắn nói xong, nhuyễn châu tác của Đoạn Phong đã quét ngang cổ họng hắn, cắt đứt câu nói tiếp theo. Kế tiếp vừa cùng Bạch Vô Thường giao thủ vừa ngăn chặn nhân mã vọng tưởng muốn lên núi.

Phong Diệc Kỳ thì cúi đầu xem xét tình hình của Liễu Dục Dương, sau đó nhu hòa cười cười.

Xuyên thấu qua tiếu dung, hắn không nói gì truyền đạt đến tin tức chỉ mình Liễu Dục Dương hiểu —

Sư phụ, đồ nhi đã trở lại. Chuyện sư phụ muốn, đồ nhi nhất định sẽ làm thỏa đáng.

Liễu Dục Dương cũng hiểu hắn, khuôn mặt tái nhợt lộ ra tiếu dung tin tưởng.

Thấy thế, Phong Diệc Kỳ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt vừa qua, sắc bén đâm thủng Hổ Động.

“Bang chủ Lân bang Hổ Động? Ta đến bồi ngươi!” Kẻ nào thương tổn sư phụ, hắn tuyệt đối không buông tha!

“Ngươi muốn chết!” Sư phụ cũng không phải đối thủ của hắn, tiểu tử vài tuổi nhu nhược này có bản lĩnh gì.

Từ đáy lòng hắn xem thường tiểu quỷ nhìn như cô nương gia này.

Một chưởng đánh ra, ngoại trừ Liễu Dục Dương cùng Bạch Ngạn Hải đã biết thực lực của Phong Diệc Kỳ, đều là một hồi kêu thảm không đành lòng.

Phong Diệc Kỳ cười lạnh, tiếu dung đọng lại trên môi, tay phải rút ra Bích Tuyền kiếm trên lưng Liễu Dục Dương, một đạo ngân quang lướt qua Hổ Động, từ ngực kéo dài đến thắt lưng, trực tiếp mở ra một vết chém, sau đó nhanh chóng tra kiếm vào vỏ. Tay trái đưa lên dùng mười thành chưởng lực đem hắn đánh đến phía xa.

Sạch sẽ ngoan lệ đem đầu lĩnh Lân bang phân làm hai, cũng không làm dơ y phục của mình.

Cứ như vậy trong nháy mắt, bang chủ Lân bang xưng bá một phương đã thua do chủ quan đánh giá sai thực lực đối thủ.

“Sư phụ am hiểu kiếm pháp, lại thủ hạ lưu tình không ra tay để kẻ thấp kém chiếm thượng phong.” Dưới sự hoảng sợ nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, hắn lạnh lùng phê bình.

Bạch Vô Thường vừa sợ vừa giận nhìn Phong Diệc Kỳ cùng Đoạn Phong vẫn còn hỗn chiến chém giết trong đám người.

“Các ngươi chán sống, tất cả các cao thủ sẽ lập tức tới đây ngay…..”

“Ngươi nói hẳn là các tiểu tử mà trên đường đi đến đây chúng ta thuận tay giết chết?! Đương nhiên chắc cũng không phải là mấy thi thể dưới chân núi đi? Ta hiện tại lửa giận ngút ngàn, tốt nhất có cao thủ để cho ta phân tán lực chú ý một chút.” Phong Diệc Kỳ khinh miệt nói.

Tiện tay vứt xuống lệnh bài của nhân mã các nơi, hắn nhàm chán nói. Cái này gọi là cao thủ? Hắn và Đoạn Phong chém chém giết giết, đến cuối cùng chẳng muốn biết là bao nhiêu người. Tiện tay cầm lấy lệnh bài liền nhiều đến mức có thể đem ra làm cờ chơi, càng đừng đề cập đến những thứ khác hắn chẳng muốn lấy ra từ tử thi.

“Huynh đệ trên đường bị các ngươi giết hết rồi!” Bạch Vô Thường nghẹn ngào thét lên.

Chẳng lẽ bọn họ đã sai lầm khi cho rằng hai kẻ giết người không ghê tay này là chính đạo nhân sĩ?

“Không có, ta vội vàng lên núi, chạy một mạch nên không chú ý.” Nhàn nhạt nói, hắn để ý thấy khí tức Liễu Dục Dương rối loạn,“Dùng tử nguyệt thảo để làm độc dẫn, trước trong nguồn nước hạ mê u thảo, hỗn hợp hai thứ này có tác dụng hóa giả nội lực. Muốn mượn thứ này làm tiêu tán nội lực của nhân mã các phái, đây cũng là nguyên nhân khiến các ngươi chậm chạp không ra tay. Không sai, cứ như thế không có dấu vết hạ độc. Chỉ khổ sư phụ ta cùng Bạch Ngạn Hải không rõ tình hình.”

Thuận miệng nói ra đầy đủ tên cùng cách sử dụng độc dược làm cho người khác minh bạch Phong Diệc Kỳ tinh thông cổ độc hơn so với Bạch Vô Thường.

Hắn vừa nói xong liền gầm lên, ánh mắt âm lãnh nhìn Bạch Vô Thường: “Đem giải dược giao ra đây, bằng không ta cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Cũng không biết là do quá sợ hãi hay như thế nào, Bạch Vô Thường ngược lại cười ha ha, “Không có giải dược, băng hàn cổ cùng cửu sắc tàn cổ, dược tính tương sinh tương khắc, không có loại thuốc nào giải được.”

Có thể kéo một người xuống địa ngục dây dưa quả cũng không sai.

Phong Diệc Kỳ nghe thấy liền giận dữ, nhanh chóng chuyển qua bên cạnh Bạch Vô Thường, vừa ra tay liền làm các đốt ngón tay ngón chân hắn trật khớp, nắm lấy cằm của hắn, sau đó đưa mấy viên thuốc vào miệng ép hắn nuốt xuống.

“Muốn chơi sao? Bạch luyện cổ, tàn độc tình, phong phệ cổ cùng viêm cổ, dược tính đồng dạng tương sinh tương khắc, hảo hảo hưởng thụ bảy bảy bốn mươi chín ngày còn lại sống không bằng chết của ngươi đi.”

Chỉ thấy sắc mặt Bạch Vô Thường nháy mắt trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy trên mặt đất lăn lộn, tiếp theo tiếng kêu thê lương từ trong miệng hắn truyền ra.

“A a a a a a a, giết ta…… Giết ta……”

Chứng kiến loại cảnh tượng này, tà đạo nhân sĩ còn lại thấy cứu cũng không phải, trốn cũng không xong, tất cả đều cương dưới chân núi.

“Toàn bộ cút xuống núi cho ta, lần sau để ta còn nhìn thấy, sẽ cho mỗi người các ngươi một con kim tằm độc cổ!” Phong Diệc Kỳ giận dữ quát mắng, ngồi xuống bên người Liễu Dục Dương, không hề để ý đến mấy kẻ đang chạy thục mạng, “Sư phụ, cố chịu đựng một chút.”

Bàn tay Liễu Dục Dương nâng lên, cố hết sức chạm vào gò má Phong Diệc Kỳ, áy náy xoa nhẹ vết sẹo trên má hắn: “Đối, không dậy nổi……”

“Sư phụ không phải cố ý bức ngươi chặt chẽ như vậy……” Huyết sắc đỏ sậm không ngừng từ miệng vết thương toàn thân y chảy ra, “Đừng khóc…..”

Độc tính đã phát tác, hiện tại y nói một câu đã dùng hết khí lực toàn thân.

Những lời này thiếu chút nữa làm nước mắt Phong Diệc Kỳ chảy ra, nhưng hắn vẫn là nhẫn xuống.

“Là đồ nhi không hiểu chuyện, sư phụ ngủ một chút đi, đồ nhi lập tức giúp ngài giải độc.” Điểm thụy (ngủ) huyệt của Liễu Dục Dương, hắn lau đi mồ hôi trên trán y.

Đoạn Phong chậm rãi trở về bên cạnh hắn, không thể tưởng tượng được cúi đầu nhìn Phong Diệc Kỳ ôn nhu ôm Liễu Dục Dương ngồi dưới đất.

“Hiện tại thế nào?”

“Trở về sơn trang, ta muốn nghĩ biện pháp cứu sư phụ.”

“Có thể sao?” Xem ra cổ kia là Huyết Phách nuôi, muốn giải khả năng không phải dễ dàng.

“Ta về là vì muốn giúp y.” Phong Diệc Kỳ lắc đầu,” Giúp ta mang Bạch Ngạn Hải theo, giúp hắn giải độc cổ.”

“Ngươi trở về làm nhà từ thiện sao?” Như thế nào lại mua một tặng một?

“Bởi vì, cái này là hi vọng của sư phụ.”

Đây là đáp án duy nhất hắn có.

Không hề trông nom vì sao, chỉ cần là nguyện vọng của Liễu Dục Dương, chính là chuyện mà hắn nên làm!

※※※

Chính đạo nhân sĩ một mảnh ồn ào nhìn Phong Diệc Kỳ, trong đó có không ít người nhớ lại chuyện cũ trước kia.

Đã từng, hắn vì Liễu Dục Dương mà tự hại bản thân, ra đi mang theo trái tim đầy thương tổn.

Hôm nay, hắn đã trở lại, vì Liễu Dục Dương mà quay về.

Hành động của hắn, luôn luôn chỉ vì một người.

Không để ý tới ánh mắt mọi người, Phong Diệc Kỳ chỉ một mực cúi đầu ngưng mắt nhìn tuấn dung tái nhợt của Liễu Dục Dương, trong mắt doanh mãn (tràn đầy) tình cảm quyến luyến không rời, cuối cùng hắn cúi người ôm chặt lấy Liễu Dục Dương.

Một khi hắn đã trở về, sẽ tuyệt đối không cho phép những kẻ khác thương tổn sư phụ.

Đoạn Phong im lặng đứng bên cạnh hồi lâu, mở miệng cắt đứt Phong Diệc Kỳ trầm mặc, giúp hắn ôm lấy Liễu Dục Dương..

“Uy, Phải đi thôi.” Chỉ sợ kéo dài sẽ không cứu được.

“Ân.”