[Giang Hồ Chiến Tình Lục] Đoạn Phong

Chương 8




Lộ trình từ nơi này đến phái Hoa Sơn rồi trở về, hẳn là cần hơn mười ngày!

Dù sao có Liễu Dục Dương cùng đi, tiểu tử La Sát kia thế nào cũng không có khả năng để cho sư phụ mình bị mệt hay lạnh hay đói đi……

Ánh mắt lạnh lùng quét về phía người nào đó vừa đi vào cửa, Tịch Quân Dật mặt lạnh nhìn Huyết Phách.

「 Oán hận sao? Cũng không phải lần đầu tiên ta đả thương ngươi, chẳng phải lúc trước ngươi cũng đã châm ta khiến ta đến hơn mười ngày chẳng thể nằm ngửa để ngủ sao?」 Huyết Phách nhắc lại chuyện lúc trước bọn họ bị Thập đại ác nhân bức bách phải tàn sát lẫn nhau.

「……」 Tịch Quân Dật chẳng muốn đáp lời.

「 Sinh khí? Bởi vì ta đả thương Bạch Ngạn Hải?」 Huyết Phách cười đến tự tại, không hề coi ánh mắt giết người của Tịch Quân Dật ra gì, 「 Muốn giết ta còn phải xem ngươi hiện tại có khí lực hay không a, dùng một đầu ngón tay có thể bóp chết ngươi…… Đừng không để ý tới ta a, ta đặc biệt tới tìm ngươi nói chuyện, ngươi nên biết ta đã thủ hạ lưu tình, bằng không thiên hạ này có người nào quá nửa nén hương mà chưa chết dưới tay ta còn chờ ngươi tới cứu người?」

Xem ra hôm nay không nghe xong lời Huyết Phách nói chắc hắn sẽ không thả người.

Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Tịch Quân Dật đành phải mở đôi mắt vốn đã nhắm lại, không nói gì nhìn Huyết Phách.

Huyết Phách không tiếng động nở nụ cười, thân thể cân xứng quay quay trong phòng, sau đó nhảy lên bệ cửa sổ, ngồi ở trên đó, hai chân đọng ở trong gió đêm lúc ẩn lúc hiện .

「 Đoạn Phong, ngươi thật sự yêu Bạch Ngạn Hải sao?」

「…… Không liên quan đến ngươi.」 Trước mắt hắn mới chỉ có thể nói được tối đa năm từ, chỉ cần vượt quá một từ sẽ bị ho khan không ngừng.

Cũng may tính tình hắn vốn trầm mặc ít nói, bằng không chẳng phải nhịn chết !? Phong Diệc Kỳ đã từng nói qua điều này chính là may mắn, khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười.

「 Ta muốn nói chuyện nghiêm túc…… Nếu như ngươi còn thương y, chỉ cần nhẫn nại một thời gian ….. Rất nhanh …… Địa vị của ba người các ngươi sẽ không còn như xưa.」 Huyết Phách kì quái nói ra mấy lời không liên quan đến nhau.

Tịch Quân Dật cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn không hỏi, nhìn bóng lưng Huyết Phách, chỉ cảm thấy Huyết Phách trở nên càng gầy yếu hơn so với trong trí nhớ, mà biểu tình của Huyết Phách, hắn không thể hiểu được.

「…… Đoạn Phong, ngươi cảm thấy rất kỳ quái đi, kỳ quái tại sao ta muốn nói những lời này……」 cười khẽ, Huyết Phách nắm lên một dải lụa bị gió thổi quấn vào cửa sổ, hỏi:「 Ngươi đã từng nghĩ, tại sao là chúng ta? Chúng ta chẳng làm sai điều gì…… Tại sao phải thừa nhận cửa nát nhà tan, tại sao phải nhận mười hai năm nhục nhã, tại sao không thể có được hậu thế…… Vì sao…… không hề có cơ hội giải thích…… Đã bị cừu hận…… Bị chán ghét…… Bị căm hận……」

Tịch Quân Dật giật mình, tâm phòng bị một mực dâng cao đến lúc này mới hơi có chút hòa hoãn, bởi vì hắn nghe ra Huyết Phách tựa hồ chỉ muốn kể ra những thứ gì, mà không phải muốn hắn đáp lại hoặc muốn cùng hắn cãi cọ.

「 Hoàn toàn không có.」 Hắn xưa nay luôn phục tùng vận mệnh.

「 Ta biết rõ ngươi không có, trong chúng ta người tối nhận mệnh chính là ngươi …… Chính là, đã thiên đạo bất nhân, vì sao chúng ta phải nhận làm kẻ hy sinh?」 Huyết Phách hỏi lại, ngữ khí vô tội lại che dấu căm hận,「 Ngươi thuận theo vận mệnh, dâng lên của ngươi trung thành, mà vận mệnh cho ngươi cái gì? Chỉ cần có người chịu để ý liền hiểu rõ ngươi …. Ngươi kỳ thật ngay cả con kiến cũng không muốn giết…… Nhưng không có kẻ nào nguyện ý để mắt đến ngươi, bởi vì ngươi là Đoạn Phong…… Cho nên ngươi chính là cái ác…… Thiên mệnh như vậy…… Dựa vào cái gì mà nói là chính xác?」

Tịch Quân Dật trong lòng co lại, không lên tiếng.

Đây là sự tình hắn sớm đã biết, cũng không thèm để ý, nhưng nghe thấy Huyết Phách nói như vậy, vẫn có cảm giác không quá thoải mái.

Trầm mặc một lát, Huyết Phách cười khổ:「 Đoạn Phong, nghe ta, ngươi thoái ẩn đi! Dựa vào cá tính của ngươi, chỉ thoái ẩn mới có thể không bị thương…… Ta cam đoan không thương tổn Bạch Ngạn Hải…… Ngươi ẩn cư nửa năm thôi được không? Đợi ta nửa năm là được rồi …… Nửa năm sau, ta sẽ nhượng ngươi có thể hành tẩu tại bất kì nơi nào trên Trung Nguyên quảng đại này, nhưng sẽ không ai cừu thị ngươi……」

Biểu tình lạnh lùng của Tịch Quân Dật tan vỡ, hắn kinh ngạc nhìn Huyết Phách trong giọng nói khó nén quan tâm cùng đau thương.

Trực giác mách bảo hắn Huyết Phách không phải đang diễn trò, như vậy…… Huyết Phách là thật tâm lo lắng cho hắn !?

Là Huyết Phách …. Trong trí nhớ sao……?

「…… Ta sẽ nhường cơ hội có thể cùng một chỗ với ái nhân của mình cho ba người các ngươi….. Cho nên, Đoạn Phong…… Đừng để những kẻ chính đạo kia lợi dụng mình, các ngươi dù mệt chết cũng chẳng có một câu cảm kích…… Căn bản không hề xem tà đạo chúng ta là người, mấy kẻ chính đạo chắc cũng chẳng biết đến tâm ý của ngươi …… Trong mắt bọn họ, chúng ta sẽ không đau, không khổ sở, bọn họ không tin chúng ta cũng sẽ có ái nhân, cũng nguyện ý thay ái nhân hy sinh tất cả…… Chính cùng tà, những chuẩn mực bất đồng như vực sâu ngăn cách hai bên, bọn họ cao cao tại thượng, chỉ lo cho lợi ích, danh vọng của bản thân mà chà đạp lên tấm lòng của chúng ta, chúng ta phải trả giá, tất cả của chúng ta……」 Thanh âm trần thuật trầm thấp sâu kín khiến Tịch Quân Dật mơ hồ cho rằng Huyết Phách đang khóc, nhưng đúng lúc này Huyết Phách lại quay đầu, trên mặt mang theo núm đồng tiền ngọt ngào, ngọt ngào đến làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.

「 Đợi ba năm, lại ba năm…… Oán ba năm, hận ba năm…… Ta ngày ngày đêm đêm tự hỏi, vì sao chúng ta không có tư cách đạt được hạnh phúc, vì sao chúng ta không đáng được yêu…… Cuối cùng chỉ có một kết luận:「 thiên đạo bất nhân 」.」 Từng câu từng câu nói đến ôn nhu, lại từng chữ từng chữ chứa đầy huyết hận, huyết sắc đồng tử thẳng tắp nhìn Tịch Quân Dật, đáy mắt lộ vẻ đau thương cùng căm hận.

「 Huyết Phách, ngươi……」 Tịch Quân Dật hô hấp cứng lại, lần đầu tiên bắt đầu muốn biết, ngày trước, khi Huyết Phách trở về với cánh tay phải bị thương rồi bị phế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

「 Ngươi nhận mệnh, ta không nhận mệnh; Ngươi thuận theo thiên đạo, ta căm hận thiên đạo…… Bất kể là ai giao phó cả võ lâm điên cuồng muốn chế tài quyền lợi của ta, ta đều quyết tâm phản kháng đến cùng…… Vọng tưởng dùng võ lâm chế tài ta, ta sẽ hủy đi toàn bộ võ lâm…… Đến lúc đó, không có chính đạo, không có tà đạo…… Người mạnh là vua…… Các ngươi có thể thật sự vô cùng cao hứng…… Bằng thực lực của các ngươi khiến cho không có bất kỳ ai dám chỉ trích bất cứ điều gì……」 Tự thuật khinh nhu không hề nhấp nhô, thật giống như phản phản phúc phúc (lặp đi lặp lại) cả ngày lẫn đêm đều đã nghĩ tới cả trăm ngàn vạn lần, lúc này chỉ đọc lên mà thôi, một điểm tâm tình phập phồng cũng không có.

Tịch Quân Dật lẳng lặng nhìn Huyết Phách, hai đầu lông mày không hề có phòng bị hoặc bất mãn, chỉ là cứ như vậy lẳng lặng nhìn.

Hắn sẽ không an ủi người khác, mà thứ Huyết Phách hiện tại cần cũng không phải là an ủi, cho nên, trầm mặc là phương pháp đáp lại tốt nhất.

Sau nửa ngày, Huyết Phách khôi phục nụ cười tà khí thường ngày:「 Nhà ngươi ngu ngốc gọi La Sát tới giúp mình xác định an toàn của Bạch Ngạn Hải, nhưng thật ra đang lo lắng cho tiểu tử kia bởi vì thân cận ngươi mà bị trưởng bối trong môn phái trách phạt đi? Nhìn tiểu tử ngươi không động tình còn coi được, vừa động tình liền lo lắng nhiều chuyện như vậy.」 Hắn mang theo tiếu dung muốn ăn đòn ngồi vào cái ghế bên cạnh giường, thuận tay rót một chén trà lên uống.

「……」 Muốn đập hắn thế nhưng ngay cả một ngón tay còn không động đậy được khiến Tịch Quân Dật chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc hắn.

「 Trừng ta? Cái thân thể tàn phế này của ngươi trong vòng nửa năm có thể hảo hảo đi một đoạn đường đã rất không tệ rồi, còn muốn khiêu khích? Không sợ ta giáo huấn ngươi?」 Kiêu ngạo đáp lại cái nhìn đăm đăm của Tịch Quân Dật, bộ dáng kia của Huyết Phách rất giống như hắn chẳng có liên quan gì đến mấy vết thương trên người Tịch Quân Dật vậy.

…… Kẻ đang gây hấn với mình là ai a!? Tịch Quân Dật mặc kệ hắn.

「 Có cá tính.」 Gật đầu tán dương bộ dáng có thể vứt bỏ tất cả cũng không bỏ qua hắn của Tịch Quân Dật, Huyết Phách đi ra gian ngoài bưng chén thuốc trở về, 「 Uống đi, ta nói nhiều như vậy chỉ muốn cho ngươi biết…… Thân thể của ngươi chịu không nổi, tiếp tục thuận theo vận mệnh mà dâng hiến hy sinh, cuối cùng sẽ chết ……」

Xác định Tịch Quân Dật đã uống hết thuốc, Huyết Phách cũng không có để ý tới người kia vì nghe hắn nói như vậy mà giật mình sững sờ xuất thần, tìm Vân Phi thay hắn đổi dược, chính mình thì nhàn nhàn vô sự mà đùa giỡn với mấy băng vải nhuộm máu được thay ra.

Thuốc trị thương của Đoạn Phong đều do La Sát dùng máu của mình phối thành a…… thuốc còn dính trên băng vải cũng là đại bổ đó…… Lấy về cho tiểu Long bồi dưỡng tốt lắm.

Không dấu vết trộm đi mấy băng vải kia, Huyết Phách chờ sau khi Vân Phi rời khỏi phòng thái độ mới nghiêm túc hơn nói:「 Hơn nữa, ngươi không nghĩ là mình thật sự quá tiêu cực sao? Một lần tỉnh ngộ tình cảm không còn hy vọng liền muốn kéo ta theo cùng chết…… Bởi vì phải rời khỏi Bạch Ngạn Hải liền cảm thấy tính mệnh không còn ý vị cũng không cần phải liên lụy đến ta! Ta còn chưa trả thù xong ah!」

Hoa Sơn, ban đêm.

「 Sư phụ, vì sao không trực tiếp xông vào yêu cầu bọn họ giao người ra đây?」 Phong Diệc Kỳ đi theo phía Liễu Dục Dương lẩm bẩm hỏi.

Mấy lão già chính đạo đáng ghét!

Không khí toàn phái Hoa Sơn rất kì quái, trông thấy hắn liền giống như gặp quỷ, kẻ ngu ngốc cũng nhận ra là có vấn đề, còn nói cái gì mà Bạch Ngạn Hải đi dò xét hướng đi của tà đạo chưa về — nói đến cứ như chuyện có thật, rõ ràng mạng lưới tình báo đã chỉ rõ Bạch Ngạn Hải trong trận chiến tại Đường Môn bị trọng thương, phải ngồi xe ngựa trở về …… Tin tức này do chính「 Thính Vũ lâu 」- tình báo tối linh thông trong giang hồ cung cấp, không có khả năng sai sót  — ít nhất so với lời của mấy lão già trong Hoa Sơn còn đáng tin cậy hơn.

「 Kỳ nhi, ngươi đường đột xông vào như vậy, không tốt cho lập trường của Bạch huynh!」 Liễu Dục Dương sủng nịch vỗ vỗ hắn, hiểu rõ hắn vì Tịch Quân Dật bị thương cho nên cảm thấy nôn nóng.

Cảm tình của hài tử thích cậy mạnh này không rõ là có quan tâm hay không quan tâm nữa, đối với Tịch Quân Dật một mặt là yêu mến cảm kích, mặt khác lại bởi vì quá khứ u ám, bóng ma trong ký ức mà kháng cự, cuối cùng diễn biến thành tính tình bình thường thì chẳng nghĩ đến hắn, vừa nghe hắn bị thương nặng liền rất khó chịu.

「 Đoạn Phong bị chém thành miếng vải rách như thế, ai còn trông nom cái gì lập trường ……」 thì thào tự nói, Phong Diệc Kỳ thừa nhận chính mình đang nghĩ muốn đánh người.

Cái mệnh của Đoạn Phong vốn được nhặt trở về, trong quá trình đầy nguy hiểm chỉ cần một chút sai phạm thôi, thứ nhận được chính là thi thể hắn.

Hắn thích cùng Đoạn Phong cãi nhau, cho dù vung tay vung chân cũng tốt hơn nhìn Đoạn Phong mới nói có hai từ liền một mực ho khan.

「 Cho nên, sư phụ mới đáp ứng ngươi đến đêm tiến vào phái Hoa Sơn dò xét a…… Nhỏ giọng một chút, đừng để bên ngoài phát hiện.」 Nhẹ nhàng gõ gõ cái đầu lúc ẩn lúc hiện của hắn, Liễu Dục Dương nhắc nhở đồ nhi mục đích của cả hai là 「 dò xét 」, không phải là 「 xông vào 」.

Nếu như muốn vạch mặt thì buổi chiều đã tới đây lật bàn rồi, cần gì phải đến canh ba nửa đêm trốn chân tường.

「 Ác!」 Hắn đã quên mất lần này đến không thể đánh nhau.

Không có ý tứ cười cười, theo Liễu Dục Dương nhảy lên nóc nhà, thuận thế từ ngọn cây nhảy sang mái hiên một đường lẻn vào bên trong phái Hoa Sơn.

Tìm tới tìm lui, tìm đến nửa đêm, đến ngay cả trên nóc phòng phái Hoa Sơn có bao nhiêu viên ngói đều biết rõ, nhưng vẫn không gặp được Bạch Ngạn Hải, Phong Diệc Kỳ bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn tóm lấy một kẻ nào đó để khảo vấn.

Bất đắc dĩ ngồi trên mái hiên một sương phòng xa xa, cẩn thận chú ý đến hướng đi của đệ tử tuần tra trong phái Hoa Sơn.

Tuần đêm …… Đêm…… từ từ!

Phong Diệc Kỳ nhảy dựng lên, kéo lấy Liễu Dục Dương đang chăm chú nhìn về phía xa quay lại phương hướng đã dò xét lúc trước.

Xuất phát từ tín nhiệm đối với hắn, Liễu Dục Dương cái gì cũng không còn hỏi, chăm chú đi theo hắn, không quá vài hơi đã vượt qua ba biệt viện, tiến vào tiểu viện tử tối gần phía sau núi của phái Hoa Sơn.

Đây không phải là sương phòng cho hạ nhân ngủ sao? Liễu Dục Dương lẳng lặng quăng ra mục quang thăm hỏi về phía Phong Diệc Kỳ.

Sương phòng cho hạ nhân ngủ cần nhiều người âm thầm tuần tra như vậy? Phong Diệc Kỳ xử dụng vỏ kiếm mô tả lại mấy người tay cầm đuốc khắp nơi đi đi lại lại.

Liễu Dục Dương gật gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ.

Bột phấn bạch sắc bay lả tả trong gió, một lát sau, mấy người phía dưới đều bất động — là thật sự đứng yên bất động, ngay cả cây đuốc cũng vẫn cầm rất chắc chắn, giống như bất tri bất giác bị điểm huyệt.

「 Cẩn thận một chút, người trong phòng không bị ảnh hưởng, chỉ có thời gian nửa nén hương.」 Liễu Dục Dương nhắc nhở.

Khi nghiên cứu ra loại thuốc này, không nghĩ tới đối tượng đầu tiên sử dụng là phái Hoa Sơn, khiến đáy lòng y nổi lên cảm giác cổ quái nói không nên lời.

Phong Diệc Kỳ gật đầu, nhẹ nhàng linh hoạt tới gần căn phòng phía dưới, xác định trong phòng không có người, hắn không khách khí đẩy cửa tìm người.

Gian phòng trống rỗng đơn giản mà mộc mạc, duy nhất làm cho người ta chói mắt cũng chỉ có khóa sắt cùng thiết liên lạnh như băng nơi cửa phòng ngủ.

「 Bạch Ngạn Hải?」 Thăm dò khẽ gọi một tiếng, hắn cảm giác được lông tơ trên lưng dựng đứng.

Những nhân vật chính đạo này …… Điên rồi chăng!?

Ánh trăng nơi cửa sổ dần dần tròn ……

Bạch Ngạn Hải giật mình sững sờ nhìn ánh trăng trên bầu trời qua khe cửa sổ, đau thương nơi đáy mắt càng thâm.

Trăng tròn tháng trước, Quân Dật bị y lôi kéo, hai người ngồi bên bờ sông ngắm trăng…… Hẹn rồi, Trung Thu năm nay, y sẽ mua bánh trung thu cho hắn ăn……

Trong quá khứ, y không nghĩ tới Quân Dật ngay cả món điểm tâm ngọt cũng chưa từng được hưởng qua, nhưng thật sự đúng là như thế, có một lần y cứng rắn nhét cho Quân Dật một khối bạch đường cao cùng mai hương cao, ngoài ý muốn trông thấy người gần đây đối với thức ăn không có ý kiến gì lại chau nhẹ lông mày…… Hắn nhất định không quen cảm giác xốp ngọt cùng hương điềm dính nị nị trong miệng đi?

Chính là, hắn vẫn thích a, bởi vì về sau mỗi lần thưởng trà, hắn đều chủ động ăn điểm tâm trên bàn, không còn giống như lúc ban đầu, đụng cũng chẳng dám đụng một chút……

Mới đầu, y đối với Tịch Quân Dật, luôn có chút e sợ.

Bởi vì y không am hiểu giải thích nhân tâm, làm thế nào cũng không đoán ra dưới khuôn mặt diện vô biểu tình của Tịch Quân Dật đang che dấu suy nghĩ gì, dựa theo một ít khẩu khí không biến đổi, y cũng không thể nhận ra được hỉ nộ của hắn……

Y sợ, sợ đắc tội hắn.

Y sợ, sợ ánh mắt hắn vĩnh viễn hững hờ lãnh đạm.

Y sợ, sợ thực lực có thể tùy lúc chém giết hàng ngàn vạn người của hắn.

Nhưng, những tâm tình này đã dần thay đổi sau khi y được cứu về từ Đường Môn vào năm ngoái,.

Mấy ngày đó ý thức không rõ, trong lúc mơ hồ mở mắt ra, luôn nhìn thấy bóng lưng Tịch Quân Dật ngồi ngoài cửa nơi ẩn nấp, vừa có động tĩnh hắn sẽ chủ động lao ra ngoài trước khi địch nhân kịp phát hiện, sau đó giết kẻ cầm đầu ở nơi cách đó vài dặm, đảm bảo sơn động vẫn được ẩn mật cùng an toàn khi y đang không thể động đậy được.

Lúc đó, thân ảnh của Quân Dật đối với y là biểu cho an tâm.

Chỉ cần đạo thân ảnh kia vẫn còn, y có thể an tâm nhắm mắt lại; Mà khi Quân Dật rời đi thì, nhiệt độ trong sơn động bất chợt hạ xuống khiến y giật mình, người kia một mực canh giữ ở cửa động, kỳ thật đã thay y ngăn cản gió lạnh…… Sợ y thụ hàn, sợ y ngủ không ngon……

「 Thật là…… một người vô cùng ôn nhu……」 Nỉ non khàn khàn, nhãn thần mờ mịt trống rỗng nhưng không thể nào rơi lệ.

Tuy một mực diện vô biểu tình, khẩu khí vừa lạnh lại thích trào phúng người khác, nhưng thật ra…… trong thời gian Quân Dật chiếu cố y hơn nửa tháng, y cảm thấy mình được chiếu cố còn cẩn thận hơn cả lúc ở trong sư môn —

Chén thuốc vĩnh viễn đều là để nguội đến nhiệt độ thích hợp mới bưng tới cho mình; Động tác thay thuốc gọn gàng lại nhẹ nhàng nhu hòa; Món ăn nào cũng được xắt thành từng miếng nhỏ đặt chung với cơm trắng; Trong đêm luôn đến xem y có phát sốt vì bị thương hay không……

Y chưa từng tìm được quan tâm trong đáy mắt Quân Dật, thế nhưng khi y có thể xuống giường đi bộ, lại nhìn ra được Quân Dật thật nhẹ thở dài một hơi.

Có chút lãnh, có chút ngạo, kháng cự chính đạo, cũng không yên tâm khi thương thế của y chưa tốt đã phải nhận mệnh sư môn mà chạy khắp đại giang nam bắc, cho nên luôn âm thầm theo y, nhiều lần âm thầm ra tay giúp y.

Nếu như không phải y ngoài ý muốn phát hiện ra ngân châm rất nhỏ cắm trên thi thể, thật đúng là sẽ không chú ý tới có người một mực trợ giúp mình.

Hành động mâu thuẫn, đến bây giờ y mới nghĩ đến, đây có phải là đại biểu cho tâm của Quân Dật vẫn luôn mê võng giữa chính và tà!? Y không biết.

Y chỉ minh bạch những trả giá của Quân Dật dành cho y…… Chưa bao giờ yêu cầu hồi báo.

Cho dù y sơ ý chủ quan, cho dù y nói không nghe, cho dù y luôn cho hắn thêm phiền toái…… Ngoại trừ thường thường quăng ra ánh mắt đe dọa giết người, Quân Dật vẫn luôn đem ra hết thảy bao dung, chưa từng mất kiên nhẫn rời đi, cũng chưa từng không để ý tới y.

Y biết mình có chút quan niệm thâm căn cố đế, cũng hiểu bản thân có những chủ ý rất ngu xuẩn, hiểu rõ cá tính bản thân là thế nào…… Ngay cả sư phụ sư nương nuôi y từ nhỏ đến lớn vẫn thường thường lắc đầu không ủng hộ, thực sự không thể uốn nắn, cuối cùng cũng chỉ qua loa xử phạt hoặc trách cứ y…… Đó là bởi vì y là đại đệ tử của bọn họ, cho nên bọn họ dễ dàng tha thứ.

Nhưng mà Quân Dật bất đồng.

Không thân cũng chẳng quen với mình, luôn dùng ngữ khí trào phúng nói y ngốc, sau đó lại trừng mắt nhìn y, cứ thế buồn bực không lên tiếng thuận theo ý tứ của y đi làm việc, bị y liên lụy, bị thương cũng chẳng ho he một từ, thấy y bị thương thì chẳng tiếc lấy ra loại thuốc trị thương tốt nhất thay y chữa thương, rõ ràng bọn họ đều biết đó là do y tự chuốc lấy…… Thật giống như, hắn hiểu y nghĩ gì, cho nên cho dù mất hứng, vẫn là nguyện ý tiếp nhận.

Sâu trong yết hầu Bạch Ngạn Hải phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào nho nhỏ, y cuộn thân thể, đem mặt vùi sâu vào cánh tay đặt trên đầu gối, hai bàn tay lạnh như băng còn lưu lại tiếp xúc ôn nhu của Tịch Quân Dật khi thay y băng bó vết thương.

Từ sau khi bị phát hiện ra y không thể chịu đựng được cảm giác hai tay dính máu, mỗi một lần giết người, đến đêm những ngày đó, Quân Dật sẽ chủ động tìm đến, cùng y uống rượu nói chuyện phiếm, có đôi khi thậm chí chỉ là lẳng lặng cùng y qua một đêm, chờ đến trước khi hừng đông lại rời đi.

Giữa bao nghi hoặc, y chưa từng lý giải qua rốt cuộc Tịch Quân Dật đang suy nghĩ cái gì.

Đôi mắt đạm mạc kia luôn luôn ẩn dấu bất đắc dĩ cùng dung túng, lúc nào cũng tỉnh táo cẩn thận, chú ý từng phản ứng của y, trầm tĩnh đến mức không giống người đang sống, cho dù ngẫu nhiên lộ ra trào phúng cùng ranh mãnh, cũng chỉ giống như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Nói thật lòng, lúc nhìn thấy Quân Dật bị Bùi Tuấn chém trọng thương, y thực sự rất lo lắng sau khi Quân Dật tỉnh dậy sẽ huyết tẩy phái Tung Sơn.

Bởi vì trong nhận thức của y, Tịch Quân Dật chưa từng hạ thủ lưu tình với bất cứ kẻ nào gây nguy hiểm đến tính mạng hắn, chỉ cần cầm đao trên tay, cho dù là hài đồng, cũng sẽ không hề lưu tình mà giết chết.

Nhưng Quân Dật từ đầu tới cuối giống như người không việc gì, không hề đề cập đến chuyện lúc đầu, thậm chí kể cả khi y chủ động nhắc tới, cũng chỉ lẳng lặng nói:「 Bởi vì ngươi thay ta khóc…… Đừng nhắc lại nữa .」

Chỉ bởi vì mình chịu thay hắn khóc…… Y chỉ phó xuất một điểm, lại khiến Quân Dật cam nguyện trả giá cả tính mạng mà không thèm để ý chút nào ……

Thay hắn khóc…… Y thật sự có ý vĩnh viễn vì bi thương của hắn mà rơi lệ…… Nhưng mà…… Chỉ cần hắn sống……

Lệ, rốt cục lại rơi.

「 Ta nói ta sẽ khóc vì ngươi…… Cũng không phải để ngươi cam tâm chết thay ta a……」

Nắm chặt hai tay, cảm giác được vai phải từng trận co rút đau đớn, phảng phất như nỗi đau từ trong ngực trong lòng, vĩnh viễn sẽ không biến mất, xé rách tất cả tri giác của y……

Đột nhiên, Bạch Ngạn Hải trực giác dừng lại hô hấp.

Đã nghe quen tiếng bước chân của người tuần tra cả ngày lẫn đêm chưa từng biến mất, hiện tại ngừng.

Y cảm giác được tất cả lông tơ của mình dựng hết lên, bất an sâu trong lý trí giằng co cùng chờ mong khiến y sợ hãi.

Là hắn …… Cái người có thể thay Quân Dật báo thù ……

Chờ mong, lại mãnh liệt sợ hãi …… Y phân không rõ mình rốt cuộc bản thân có hy vọng trận dị tượng này là do Phong Diệc Kỳ tạo ra hay không.

Không muốn tha thứ, cũng không thể tha thứ được, những người bên cạnh y đã cướp mất thân ảnh bất tri bất giác trở nên trọng yếu, chiếm cứ lấy tâm y.

Nhượng y ngay cả cơ hội tự hỏi chính mình cũng không có, cơ hội để y nhìn tinh tường phần tình cảm ẩn sâu trong đáy mắt Quân Dật đến tột cùng là vì sao cũng không có…… Tàn nhẫn …… Lấy lý do dối trá mà thoái thác, tước đoạt hết thảy……

Thống khổ nhắm mắt lại, y cố gắng không nghĩ nữa. Nếu còn tiếp tục, y sợ rằng bản thân sẽ thật sự nổi lên căm hận đối với vị sư phụ ân trọng như núi của mình.

Là giả nhân giả nghĩa sao? Vậy chính mình……

Không muốn hận, bởi vì sợ nhịn không được sẽ làm ra chuyện không cách nào vãn hồi, song dưới đáy lòng lại đang chờ mong, chờ mong một người có thể vì Quân Dật mà huyết tẩy Ngũ Nhạc kiếm phái xấu xa, ô uế……Thậm chí y còn không phân rõ rốt cục những chỉ trích lúc đầu ở Vẫn Lạc pha là muốn đe dọa trưởng bối trong sư môn, hay là muốn nhắc nhở …… chính mình, mềm yếu hèn hạ nhưng vậy…… quá đau khổ……

Một hồi tiếng bước chân rất nhỏ dần dần tới gần cửa phòng ngủ, nếu không phải y sau khi có được nội công của Quân Dật nên công lực tăng nhiều, chỉ sợ không có khả năng nghe thấy hành tẩu bộ phát  uyển nhược giống như gió đêm kia.  (bộ phát: tiến đến)

「 Bạch Ngạn Hải?」 Giọng nói thấp nhu mang theo mê hoặc khó hiểu từ ngoài cửa truyền đến, Bạch Ngạn Hải nở nụ cười khổ sáp bi thương.

「 Ngươi rốt cục cũng đã tới.」

Rốt cục, vẫn là chờ mong .

Hay, là bất đắc dĩ.

Chờ mong mà bất đắc dĩ, có lẽ đây chính là tâm tình chân thật nhất của y.

****

「 Ngươi không cứu y!?」

Nói ra bốn chữ không dám tin, biểu tình của Tịch Quân Dật rất có ý vị 「 vậy ngươi đi làm cái gì 」.

「 Ngươi lặp lại biểu lộ này coi, có tin ta đánh ngươi không,」 Bản thân Phong Diệc Kỳ tựa hồ cũng có chút ảo não,「 Là y bảo ta không cần đưa y đi, ta ngay cả Bích Tuyền kiếm đều đã chuẩn bị sẵn sàng.」

Hải không muốn được phóng xuất!? Là cam tâm bị phạt? Y lựa chọn không muốn cùng trưởng bối đối đầu……

Phong Diệc Kỳ thoạt nhìn Tịch Quân Dật trầm tư khiến kẻ khác bất an.

「 Nếu không, ta dẫn ngươi đi xem xem?」

Tịch Quân Dật không đáp hỏi lại:「 Y biết không?」 biết rõ hắn không chết sao?

「 Ta chưa nói.」 Phong Diệc Kỳ đơn giản gọn gàng trả lời.

「 Tại sao?」

「 Bởi vì ngươi chưa nói có muốn cho y biết hay không a, ngươi chỉ muốn ta đi gặp y, thuận tiện giúp đỡ y, nhưng không nói muốn ta đem y tới gặp ngươi hoặc thay ngươi báo bình an, ta không đa sự nói sai đi?」 Đây là phán đoán của hắn dựa trên sự hiểu biết của mình về Đoạn Phong, đương nhiên, hắn cũng không phủ nhận cái này có một chút là tâm tính muốn hả giận.

Dù sao hắn sắp xếp để Đoạn Phong đi giúp Bạch Ngạn Hải bởi vì tán thưởng tính cách ngay thẳng, cùng chắc chắn sẽ không để Đoạn Phong phải chiến đấu một mình của Bạch Ngạn Hải, kết quả đâu, mạng nhỏ của Đoạn Phong thiếu chút nữa rớt ở Đường Môn, hắn không cần đoán cũng biết là chuyện gì đã xảy ra, nếu như Ngũ Nhạc kiếm phái chịu đồng thời ra tay, Huyết Phách dù cường đại hơn nữa cũng không có bổn sự đem Đoạn Phong đánh thành bộ dạng này. Cho nên mới nói, hắn cố tình lưu lại dấu vết xác thực mình có đến xem Bạch Ngạn Hải, cố ý đem toàn bộ người bên ngoài đánh bất tỉnh, sau đó tận lực không nói cho Bạch Ngạn Hải biết Đoạn Phong còn sống, cứ như vậy rời đi —

Hắn muốn bọn họ hàng ngày phải sống trong bất an — thẳng đến khi Đoạn Phong tự mình quyết định có báo thù hay không.

Tịch Quân Dật không hề biết Phong Diệc Kỳ âm thầm trộm trả thù, giật nhẹ khóe môi, xem như tỏ vẻ cảm tạ việc làm của hắn.

Hắn, đích xác là không có ý định để Hải biết mình còn sống.

Có lẽ hắn còn cơ hội có thể cùng Hải một chỗ, nhưng điều này chỉ được thực hiện khi Hải nguyện ý rời khỏi phái Hoa Sơn.

Hắn cũng biết, Hải quá coi trọng tình thầy trò cùng trách nhiệm, cứ như vậy ly khai, tự trách cùng áy náy sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại cá tính ngay thẳng của Hải.

Cho nên, hắn mới ra quyết định này……

Hắn muốn để Hải cho rằng mình đã chết.

Như vậy đối Hải mà nói, phần tình cảm chưa rõ cảm xúc giữa bọn họ, một ngày nào đó sẽ phai nhạt, bởi vì xung quanh Hải có quá nhiều tình cảm làm bạn y, chỉ cần những quan tâm của sư đệ sư muội, cùng sư phụ sư nương trong phái Hoa Sơn cũng đủ giúp y sống tiếp, thế giới của y, chưa đến mức không có Tịch Quân Dật hắn thì không được.

Bởi vì ánh mặt trời chỉ nguyện ý chiếu lên người chính đạo, hắn làm sao có thể ích kỷ kéo Hải vào trong hắc ám cùng mình được!?

「 Đoạn Phong?」

Giọng nói quan tâm nhẹ nhàng gọi tinh thần của hắn quay về, nhìn ánh mắt biểu lộ quan tâm cùng lo lắng khó có được của Phong Diệc Kỳ dành cho mình, hắn suy yếu cười cười.

Rất bình thản, nụ cười thực sự rất bất đắc dĩ.

「 Đừng lo lắng.」

Như vậy muốn hắn làm sao không lo lắng!?

Coi như chưa từng có chuyện gì sao?

Phong Diệc Kỳ ảo não đến giơ chân, Tịch Quân Dật lại nhìn về phía phương xa.

「 Bởi vì…… Ta muốn thoái ẩn .」

Có lẽ hắn nên sớm làm như vậy, trước khi hại Hải liên lụy…… Hắn nên tìm một chỗ ẩn cư .

Nhưng hắn không hối hận, bởi vì…… Ít nhất hắn biết rõ giữa cõi đời này, còn có người nguyện ý vì hắn rơi lệ.

Nửa năm sau —

Không được, Quân Dật……

Bên tai vẫn văng vẳng tiếng khóc, Tịch Quân Dật bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng đáng sợ, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

「 Hô……」 Thở dốc, nhìn ra ngoài thấy sắc trời còn chưa tỏ, tính ra, hắn mới ngủ chưa đến hai canh giờ.

Mấy ngày nay, hắn chưa từng có một đêm không bị ác mộng làm cho bừng tỉnh.

Nói là ác mộng tựa hồ có chút phóng đại, bởi vì chẳng qua là biểu tình vừa thất kinh cừa khóc lóc của Hải, điều đó so với giấc mộng nhuốm máu trong dĩ vãng vẫn chưa là gì, nhưng vẫn nghiêm trọng ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, khiến hắn bắt đầu có ác cảm khi màn đêm buông xuống.

Tất! Thương Vũ dùng đầu cọ cọ hắn.

「 Không có việc gì, ngươi ngủ tiếp.」 Nhẹ giọng trấn an, Tịch Quân Dật thở dài, lại cảm thấy ngực có chút đau.

Trải qua nửa năm điều dưỡng, có thể tốt đến mức nào đều đã đạt được, không thể tốt hơn cũng đã thành kết cục định sẵn, hắn bây giờ một thân nghi nan tạp chứng, như là dễ dàng bực mình, ngực thường xuyên đau nhói, thường xuyên ho khan…… Hơn nữa, nhiều nhất chỉ có thể vận dụng bảy phần công lực, nhiều hơn là liều mạng, gân cốt ở ngực tùy thời có thể đứt đoạn cho coi.

Ngày đó, hắn nói muốn thoái ẩn, cuối cùng bị La Sát ép buộc, áp tải đến núi Lạc Hà ở nhờ.

Thời gian thanh nhàn phi thường thích hợp dưỡng thương, ngoại trừ suy nghĩ không bị khống chế, luôn cả ngày lẫn đêm phản phản phúc phúc, lại lơ đãng nhớ tới từng ly từng tý quãng thời gian đã qua. Cảm thấy nghi hoặc, bản thân như vậy thấy thế nào cũng không phù hợp với thiên tính đạm bạc, hắn không phải người dễ dàng chấp nhất quá khứ. Hết lần này tới lần khác……vì thế mỗi ngày hắn ngủ không đủ giấc, mà gián tiếp bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất chính là Thương Vũ .

Đã không còn nhớ được là sau bao nhiêu đêm bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, cửa phòng bị một cước đá văng, tiếp theo La Sát hấp tấp lại kiêu ngạo nhanh chóng ném một đám lông tròn tròn lên giường của hắn, đồng thời vứt lại một câu 「 cho ngươi mượn cái này 」, sau đó tiêu sái rời đi.

Mà hắn thì ngu ngơ tại chỗ, thẳng đến khi đám lông bên cạnh giật giật, phát ra một tiếng ô kháng nghị, hắn mới mới kịp phản ứng thì ra cái này là Thương Vũ bị chủ nhân nó coi như bóng mà ném đi.

Từ ngày đó, mỗi đêm Thương Vũ cùng ngủ trong ổ chăn của hắn, La Sát thì mỗi ngày phàn nàn hắn đem Thương Vũ sủng đến không giống một con chim ưng……

Lắc đầu, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, hắn đứng ở bãi đất trống ngoài phòng, đứng lặng trong gió đêm rét lạnh, ngửa đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm lạnh như băng, tỏa ra một màu vàng trong vắt.

Qua vài ngày nữa tuyết sẽ rơi a!?

Thử vận hành nội lực, thư hoãn cảm giác không khỏe trong ngực khi nhiệt độ bốn phía bỗng nhiên giảm xuống, hắn huy chưởng luyện công trong đêm tối, đem từng chiêu thức của Thập đại ác nhân luyện qua một lần, huy chưởng phách thối, quét ngang lá rụng, từng đạo nội lực xuất ra hình thành một bức tường gió, cuốn lấy lá khô đang múa lượn lại cùng một chỗ, sau đó bắn ra mấy trăm ngân châm, từng cái từng cái đem lá rụng cắm lên thân trúc.

Hưu! Nhuyễn châu tác vung ra, vận vừa đủ lực đánh lên thanh trúc, thân trúc lập tức vỡ toang, thanh âm vỡ vụn vang dội trong màn đêm hết sức rõ ràng, những mảnh trúc vụn bay ra bị hắn bắt được lại một lần nữa bay trở về cắm lên những mảnh lá khô kia.

Mũi chân mới chạm xuống đất, thân ảnh hắn nghiêng nghiêng lại bật ra ngoài, một tay chống đỡ xuống, cả người tiếp tục phi lên phía trên cùng ngọn trúc.

Ba! Một cái roi từ cửa sổ trúc ốc vung ra, giống như linh xà nhằm thẳng vào mắt cá chân hắn, sau khi hắn tránh được liền đánh lên thân trúc, lần nữa đánh gẫy một cây trúc.

Công phu bạo lực như thế ở ngọn núi này chỉ có một người……

「 La Sát.」

「 Chính mình nửa đêm không ngủ được, làm gì phải khua chiêng gõ trống gọi ta rời giường cùng ra ngắm trăng a!」 Phong Diệc Kỳ bị đánh thức, mái tóc dài rủ xuống tung bay, tay phải cầm roi, chân trần mặc vẻn vẹn một chiếc áo đơn đứng trên mặt đất, dung nhan mỹ diễm lộ ra vẻ không thoải mái khi bị đánh thức, sau khi nhìn rõ cảnh sắc bầu trời đêm, càng bất mãn bổ sung một câu,「 Trời tối om lại chẳng phải trăng rằm.」

Bị hắn nói như vậy, Tịch Quân Dật mới chú ý tới hắn lui không đủ xa, dựa vào nhĩ lực của La Sát cũng đủ để nghe được nhất thanh nhị sở những hàng động vừa rồi của mình, chắc chắn Liễu Dục Dương cũng nghe thấy đi?

「 Thật có lỗi.」 Nhàn nhạt nói ra, hắn xoay người nghĩ muốn đi xa thêm chút nữa.

「 Từ từ!」 Phong Diệc Kỳ kêu lên, xoay người nói với Liễu Dục Dương vài câu, sau đó cầm lấy áo ngoài cùng đi giầy,「 Dù sao cũng dậy rồi, ta cùng ngươi luyện công a!」

Hắn không phải không biết Đoạn Phong hay tỉnh giấc lúc nửa đêm, cho dù hắn tận lực không làm ảnh hưởng đến bọn họ, nhưng ngẫu nhiên âm thanh vung tay lên chém vẫn vang lên rất rõ ràng. Huống hồ, giấc ngủ không đủ sẽ càng khiến thân thể suy nhược hơn, khí sắc của Đoạn Phong thật sự…… Càng lúc càng giống quỷ! Hắn rốt cuộc hiểu được câu nói「 Ba phần không giống người, bảy phần lại giống quỷ 」của thuyết thư tiên sinh là cảnh giới ra sao.

「 Không cần……」

「 Ngươi dám xoay người ta sẽ đánh lén ngươi!」 Sát khí đe dọa nháy mắt tăng lên, Phong Diệc Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Tịch Quân Dật ảo não trừng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp nói thêm câu nào đã bị một chưởng Chích Viêm chưởng bức lui ba bước.

Xem ra võ công của La Sát không hề giảm sút trái lại còn tăng…… Thu liễm thần sắc, hắn xuất chưởng đánh trả, trong nháy hai người đã giao thủ bảy tám chục hiệp, thân ảnh giao thoa càng lúc càng nhanh, chưởng phong rung động tạo thành từng dòng khí thổi tung lá rụng phi tán, khiến rừng trúc sàn sạt rung động —

Hai người thực lực tương đối thoáng cái đã đánh đến mức nan phân nan xá (khó phân chia, khó tách rời), từng chiêu từng chiêu càng lúc càng hung ác, sắc bén, nếu để người khác nhìn thấy còn sợ rằng sẽ nghĩ bọn có thâm cừu đại hận không đợi trời chung mà nhất quyết sinh tử.

Đêm, tuyết trắng chậm rãi rơi xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôn nhu bao trùm đại địa .

Tuyết đầu mùa năm nay, lạnh đến mức khiến cho lòng người sợ hãi.

Phân tâm! Bắt được phân tâm trong nháy mắt của Tịch Quân Dật, Phong Diệc Kỳ liền xuất ngoan chiêu, năm ngón tay sắc bén chụp lấy yết hầu hắn —

「 Ngươi sẽ gặp vấn đề lớn nếu cứ tiếp tục phân tâm như thế.」 Hắn thở dài, thấy Tịch Quân Dật nhìn tuyết trắng mà suy nghĩ xuất thần.

「 Y…… chắc là không sợ lạnh đâu?」 Thoại ngữ khẽ khàng nỉ non ngậm trong miệng, Tịch Quân Dật kéo ra bàn tay Phong Diệc Kỳ vẫn khoát lên cổ mình, ho nhẹ vài tiếng, tay trái theo thói quen xoa lên ngực.

「 Gì?」 Hắn không có nghe rõ.

「 Không sao.」

Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, Phong Diệc Kỳ nhẹ nhàng hỏi:「 Đoạn Phong, kỳ thật ta không hiểu vì sao ngươi không chịu đi tìm y……」

「 Xong hết rồi.」 Tịch Quân Dật nói nhỏ, tiếp nhận áo choàng Phong Diệc Kỳ ném tới.

Thân thể mình bây giờ không thể cậy mạnh, ngay cả La Sát thoạt nhìn như nữ nhân cũng có thể dùng một tay thoải mái lật ngược hắn xuống đất.

「 Nếu thật sự chấm dứt vậy sao ngươi còn ăn không ngon, ngủ không yên?」 Một đâm trực tiếp cắt vào phần then chốt nhất.

「 Chính là đã hoàn toàn hết rồi mới khổ sở.」 Không tiếng động nở nụ cười, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ, khiến Phong Diệc Kỳ thấy khó chịu chết đi được.

Hắn muốn giết người!

Vì thái độ của Đoạn Phong làm cho người khác nghĩ rằng nhà ai có người chết! Không, thậm chí có chết cả một thôn cũng không nghiêm trọng đến vậy!

「 Đoạn Phong, đừng buông tha, nhất định sẽ có biện pháp .」 Hắn đẩy đẩy Tịch Quân Dật.

「 Không có cách nào.」

「 Vì sao?」

「 Bởi vì là ta quyết định buông tha y, y căn bản không thể phản bội sư môn, nếu như ta cưỡng cầu sẽ chỉ khiến y càng thêm áy náy, vận mệnh…… Chính là như vậy…… Mặc dù có giao điểm, nhưng trải qua trùng điệp ngắn ngủi, hai người chúng ta sẽ không thể nào gặp lại.」

Nghe thấy Tịch Quân Dật tiêu cực mềm yếu như thế, Phong Diệc Kỳ cắn chặt răng nói ra:「 Lúc trước là ai nói ra nếu hai chúng ta liên thủ sẽ chẳng có kẻ nào chống đỡ được? Ngũ Nhạc kiếm phái tính là gì? Tìm Tuyệt Hồn với kéo theo Huyết Phách, một hai ngày có thể tiêu diệt hết!」

Hắn không thích cái dạng này của Đoạn Phong, phi thường không thích. Không khí trầm lặng, khiến hắn nhìn liền sinh khí.

Tựa hồ là bộ dáng hắn từng nói qua, Tịch Quân Dật nheo mắt nhìn sâu vào bên trong rừng trúc, phía sau hắc ám xa xôi lại mơ hồ nhìn thấy quá khứ mờ nhạt lúc ban đầu.

Hắn khi đó, còn chưa hiểu hết cái gì gọi là tình cảm, nếu như lo lắng cho đối phương, cũng không phải cứ đánh đánh giết giết là có thể giải quyết ……

Bằng không nếu so với đánh, nếu so với giết, khắp thiên hạ này còn có ai có thể theo chân bọn họ so đo?!

「 Ta khi đó nghĩ thật đơn giản, rất xin lỗi.」

Nói xong, Tịch Quân Dật nhìn tuyết trắng không ngừng bay xuống,「 Không nói nữa, La Sát, ngươi nên vào nhà .」

Cứ nói tiếp, không chừng Liễu Dục Dương vì lo lắng cho đồ nhi mà tiến đến bắt người a?!

Nhìn rõ thái độ  「 ta không muốn nói nữa, ngươi có thể lăn 」 của Tịch Quân Dật, Phong Diệc Kỳ thoáng cái cứng ngắc lại, sau đó nghe thấy âm thanh lý trí bị cắt đứt ở trong đầu.

Ai có thể nhẫn hắn không thể nhẫn……!

「 Thật có lỗi cái đầu ngươi! Nãi nãi cái hùng a, ngươi hiện tại đi gặp Bạch Ngạn Hải ngay cho ta, bằng không ta sẽ giết y rồi diệt Hoa Sơn!」 Hắn phẫn nộ gào rú, trong nháy mắt, sắc mặt Tịch Quân Dật kém vô cùng.