Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 64: Vì ai chịu một đao




Tiết Bắc Hải bị thương rất nặng, chỉ vào Tiết Bắc Phàm, “Vô Ưu, lôi hắn qua đây, ta phải cắn thêm vài lần nữa mới thành công!”

Phong Vô Ưu mỉm cười, “Ta vẫn còn muốn làm chủ mẫu chân chính của Bắc Hải phái!”

“Đương nhiên, không phải đã nói xong rồi. . . . A!”

Tiết Bắc Hải còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực một trận gió lạnh, cúi đầu nhìn, chỉ thấy tay của Phong Vô Ưu mang theo máu, đã xuyên qua ngực hắn, tay bới móc một hồi, chạm ngay trái tim của hắn.

Tiểu Đao hít một ngụm khí lạnh, Tiết Bắc Phàm kéo nàng ra phía sau, cố sức đứng lên.

Trên gương mặt trắng như tuyết của Phong Vô Ưu, máu tươi bắn tung tóe, nhìn trái tim trong tay, “Nhân gia muốn làm chủ mẫu, muốn gả cho chưởng môn của Bắc Hải phái, có điều. . . .”

Phong Vô Ưu nói xong, tiến đến bên tai Tiết Bắc Hải vẻ mặt đang kinh ngạc, “Người đó. . . . Không phải ngươi!”

Nói xong, chỉ thấy nàng cười lạnh một tiếng, vẻ oán hận tàn bạo trên mặt khiến người khác kinh tâm, năm ngón tay dùng sức bóp lại, “Bốp” một tiếng, máu bắn tứ phía.

Trái tim của Tiết Bắc Hải bị bóp nát.

Phong Vô Ưu hung tợn buông tay, vẫy máu trên tay, “Ngươi thật đúng là khiến ta ghê tởm!”

Thân thể Tiết Bắc Hải lảo đảo mạnh, chậm rãi ngã xuống đất. . . . trong nháy mắt khi ngã xuống đất, hai mắt hắn nhìn Phong Vô Ưu, cười gượng, vươn ngón tay khô héo chỉ vào nàng, “Độc nhất. . . . tâm đàn. . . . bà.”

“Đa tạ đã khích lệ.” Phong Vô Ưu cũng không liếc mắt nhìn Tiết Bắc Hải một cái, quay đầu lại, hai mắt giống như độc xà nhìn về phía Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm.

“Bắc Phàm, bị thương có nặng không?” Phong Vô Ưu lộ ra vẻ mặt thân thiết, Tiểu Đao nhìn thấy xem ra cũng hết sức quỷ dị.

Thấy Tiết Bắc Phàm cũng không có ý cảm tạ mình, hơn nữa gắt gao bảo vệ Nhan Tiểu Đao phía sau, trong mắt Phong Vô Ưu lộ ra hung quang, “Giết nha đầu phía sau chàng đi!”

Tiểu Đao tức giận đến nỗi muốn giơ chân mắng chửi người.

Tiết Bắc Phàm lắc đầu, “Không bao giờ.”

“Ta thay chàng giết đại ca chàng!” Phong Vô Ưu vỗ ngực, “Chàng có biết ta vì chàng trả giá bao nhiêu không?”

Tiết Bắc Phàm bật cười, “Ngươi không phải vì ta, là vì bản thân ngươi.”

“Ngươi nói cái gì?!” Phong Vô Ưu rút chủy thủ ra, “Trước hết ta phải giết chết nha đầu chết tiệt phía sau ngươi đã!” Nói xong nhảy tới bên cạnh Tiểu Đao.

Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao đều giật mình, thì ra công phu của Phong Vô Ưu tốt như vậy.

Tiểu Đao lôi kéo Tiết Bắc Phàm bị thương trốn đi, tránh thoát được chủy thủ đang đâm tới của Phong Vô Ưu, đồng thời chú ý tới cổ tay khô cằn của nàng ta.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tiểu Đao đột nhiên hỏi.

Phong Vô Ưu sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ oán độc, “Câm miệng!”

“A!” Nhan Tiểu Đao bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi là lão yêu quái! Ngươi căn bản là đã năm sáu mươi tuổi rồi có phải không?! Ngươi nhìn da trên cánh tay ngươi đi đều nhăn nheo hết rồi!”

“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi câm miệng!” Phong Vô Ưu thẹn quá hóa giận.

“Ha ha, không biết xấu hổ, lớn tuổi như vậy rồi còn dây dưa trai trẻ, cỏ già ăn trâu non, không đúng, cây khô ăn trâu non mới đúng!” Tiểu Đao cố tình nói để chọc giận Phong Vô Ưu, hai hàng lông mày của Phong Vô Ưu dựng thẳng lên, “Xú nha đầu, hôm nay ta không xé nát cái miệng ngươi. . . .”

“Phong Vô Ưu!” Tiểu Đao không đợi nàng nói xong, hướng nàng nhăn mặt, “Đồ xấu xí, lão quái vật!”

Phong Vô Ưu vô cùng tức giận, đao trong tay đâm tới, Tiểu Đao chớp một cái liền tránh được, không cần Tiết Bắc Phàm che chở, khẽ nhấc chân đạp lên một chỗ trên mặt đất.

Nhan Tiểu Đao tại thời khắc nguy hiểm này, còn nói lời khiêu khích Phong Vô Ưu, tất nhiên là có nguyên nhân, nàng đã nghĩ ra một kế hoạch, dẫn Phong Vô Ưu vào cuộc, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết nàng ta, sau đó dẫn theo Tiết Bắc Phàm rời khỏi nơi này.

“A!” Phong Vô Ưu bước lên một bước, hoảng sợ cảm nhận được dưới chân đứng không vững, biết mình giẫm phải cơ quan, lập tức nhảy lên. Nàng biết Tiểu Đao tinh thông cơ quan, bản thân có lẽ đã trúng kế, nhưng đã quá muộn. Tiểu Đao canh đúng lúc nàng ta bay đến giữa không trung trước không thôn sau không điếm hoàn toàn không có chỗ để mượn lực, trở thành một cái bia ngắm sống, nâng tay, chủy thủ hướng viên gạch trên đỉnh thuyền ném tới.

Sau một tiếng “Cạch”, khắp nơi yên tĩnh.

Tiểu Đao vọt đến trước mặt Tiết Bắc Phàm, “Tạch” một tiếng, mở ra Hồng Chỉ Bảo Tán đem theo bên mình.

Nháy mắt. . . . Trận tên như mưa bắn tới.

“AAAAAA!” Tiếng kêu thảm thiết của Phong Vô Ưu truyền đến, Tiết Bắc Phàm liền nhìn mưa tên xung quanh không ngừng hạ xuống, có thể thấy được vừa rồi Tiểu Đao đã khởi động cơ quan, Hồng Chỉ Bảo Tán đao thương bất nhập, cách này rất hay!

Thật ra Tiết Bắc Phàm bị thương không quá nặng, chỉ là có chút choáng váng, chờ trận mưa tên kết thúc, Tiểu Đao thu lại ô, Phong Vô Ưu đã ngã xuống một bên, bị bắn giống như con nhím.

Tiểu Đao quay đầu lại nhìn Tiết Bắc Phàm, “Chàng không có việc gì. . . .”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tiết Bắc Phàm một phen đè xuống đất. Đột nhiên, một thanh phi đao đâm xuyên qua vai Tiết Bắc Phàm, máu tươi tanh nồng, như kim châm vào hai mắt Tiểu Đao.

“Tiết Bắc Phàm!”

Tiết Bắc Phàm nhặt một mũi tên gần mình, xoay tay phóng đi, chợt nghe một tiếng hét thảm truyền đến. . . . Từ trên đỉnh thuyền, Tiết Phúc vừa rồi đánh lén hai người bị bắn hạ.

“Tiết Bắc Phàm!” Tiểu Đao đỡ lấy đầu vai bị bắn thủng của Tiết Bắc Phàm, tay đầy máu, khiến cho nàng không biết làm sao.

Tiết Bắc Phàm khàn giọng cười, “Sao lúc này nàng còn gọi cả tên lẫn họ nữa, một chút không thân thiết, tốt xấu gì cũng tiếng kêu một tiếng Bắc Phàm rồi hôn nhẹ gì đó một chút. . . .”

Tiểu Đao sụt sịt, “Chàng còn cố đùa giỡn lưu manh nữa hả? Đừng nói nữa. . . .”

“Kỳ thật, giang hồ không chịu đao gì đó, không có gì tài giỏi cả, một chút cũng không khiến người ta vui vẻ. . . .” Tiết Bắc Phàm vẫn cố gắng nói trong vô thức, “Còn không bằng vì nàng chịu một đao này, cảm giác rất tốt.”

Nước mắt Tiểu Đao rơi trên mặt hắn, “Chàng ngốc quá!”

Đang nói đến đó, bỗng nhiên chợt nghe thanh âm “Vù vù” truyền đến.

Chỉ thấy cách đó không xa, một thân người màu đen khô héo chậm rãi đứng lên, giống như dã thú, bốn chân bò rạp trên đất, hướng chỗ bọn họ đi tới.

Tiểu Đao sợ hãi ―― Là Tiết Bắc Hải! Không thể nào, không có tim vậy mà Tiết Bắc Hải vẫn còn sống?

Tiểu Đao một bên nắm lấy Hồng Chỉ Bảo Tán, một tay ngăn chặn Tiết Bắc Hải, khẩn trương nhìn hắn.

“Máu!” Tiết Bắc Hải giống như ác quỷ, đột nhiên nhảy lên, “Cho ta máu. . . .”

Ngay lúc hắn nhào tới giữa không trung, Tiểu Đao cho là thời điểm sinh mệnh mình kết thúc đã đến, chỉ thấy một bóng người từ trên trời vọt tới, kim đao ra khỏi vỏ đảo qua một cái, cái đầu dữ tợn của Tiết Bắc Hải bị chém lìa cổ, “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống, lộc cộc lăn đến bên chân Tiểu Đao.

Thân ảnh bạch sắc cũng đã tới, một cước đạp lên thi thể của Tiết Bắc Hải. . . . Thân mình không có tim không có đầu kia liền rơi xuống biển. Không lâu sau, máu chảy lênh láng, vô số cá lớn cá nhỏ lập tức tụ tập đến, quay cuồng ăn sạch xác Tiết Bắc Hải.

“Tiểu Đao!”

Tiểu Đao ngẩng đầu, thấy Lâu Hiểu Nguyệt rơi nhảy xuống bên cạnh nàng.

“Hiểu Nguyệt?” Tiểu Đao nhìn thấy liền hiểu được, vừa rồi chém đầu Tiết Bắc Hải, đá thi thể hắn xuống nước, đúng là Hách Kim Phong cùng Trọng Hoa.

“Mọi người làm sao. . . .” Tiểu Đao kinh ngạc.

“Ba người chúng ta phân công nhau đi theo ba người Phong Vô Ưu, Tô Cơ cùng Tiết Phúc ba người, tìm đến nơi này.”

Hách Kim Phong cùng Trọng Hoa nâng Tiết Bắc Phàm lên, “Đi, chúng ta biết lối ra!”

Tiểu Đao lúc này mới khẽ thở ra, cảm giác dưới chân có chút vô lực, Hiểu Nguyệt dìu nàng giận dỗi, “Hai người vì sao cũng không nói một tiếng liền tự mình đến đây, xem chúng ta là người ngoài sao!”

Tiểu Đao cũng có chút áy náy, lần này thật sự là đại nạn không chết, nhìn Tiết Bắc Phàm phía trước, có thể bởi vì mất máu quá nhiều, hoặc là tảng đá lớn trong ngực đã rơi xuống đất, hắn đã mất đi tri giác, nặng nề ngủ.

. . . .

Chờ đến thời điểm Tiết Bắc Phàm tỉnh lại, mở mắt ra, thứ nhìn thấy chính là đỉnh giường trong quán trọ, giật giật bả vai, liền cảm thấy đau như bị kim châm, ngẩng đầu, chỉ thấy một người chống cằm đang nhìn hắn.

“Ối!” Tiết Bắc Phàm kinh ngạc đến nỗi nhảy dựng, vừa đứng lên, chạm tới miệng vết thương, đau đến nhe răng.

Người ngồi cạnh bàn được hả giận cười ha ha, “Nếu ngươi tỉnh rồi, lão tử cũng đi thôi.”

Ngồi ở cạnh bàn đang nói chuyện với hắn, không phải Tiểu Đao cũng không phải Trọng Hoa, mà là Vương Bích Ba.

Tiết Bắc Phàm vuốt miệng vết thương, đã băng bó xong, khó hiểu nhìn hắn, “Sao ngươi lại ở chỗ này? Tiểu Đao nhà ta đâu?”

Vương Bích Ba bĩu môi, “Tiểu Đao nhà ngươi cùng Hách Kim Phong quay về Giang Nam rồi.”

“Cái gì?” Tiết Bắc Phàm cả kinh, bỗng nhiên nhớ lại, “Lão tử hôn mê bao lâu rồi? Một năm rưỡi rồi sao?”

Vương Bích Ba nhìn hắn, khóe miệng giật giật, vươn ba ngón tay, “Ba ngày mà thôi.”

“Thế. . . . Trọng Hoa cùng Lâu Hiểu Nguyệt?”

“Quay về nhà Trọng Hoa lo hỉ sự rồi.” Vương Bích Ba sờ sờ cằm, “Tiểu Đao bảo ta chăm sóc ngươi, chờ ngươi tỉnh, ta có thể rời đi.”

Tiết Bắc Phàm chán nản, “Vô tình như vậy sao. . . . Cũng không chờ ta một chút.” Nói xong, xoay người định rời giường.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi tìm Tiểu Đao.”

“Đừng.” Vương Bích Ba khoát tay chặn lại, “Tiểu Đao dặn ngươi tạm thời đừng tìm nàng.”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, “Vì sao. . . .”

“Nàng dặn ngươi dưỡng thương cho tốt, xử lí xong xuôi mọi chuyện rồi hãy quyết định đi.” Nói xong, đứng lên.

Tiết Bắc Phàm ngồi ở bên giường ngẩn người.

Vương Bích Ba đi tới cửa, “Đúng rồi, trước đó thương thế của ngươi đều do Tiểu Đao xử lý.”

Tiết Bắc Phàm sờ sờ miếng vải băng bó vết thương.

“Còn nữa.” Vương Bích Ba rất không tình nguyện chỉ chỉ phía dưới chiếc gối đầu, “Nha đầu kia nói để lại đồ vật gì đó cho ngươi.” Nói xong, thở dài, “Ai, đáng thương cho ta. . . . Cô gia quả nhân.”

Vừa lẩm bẩm, vừa ủ rũ, từ từ bước đi .

Tiết Bắc Phàm khó hiểu, vươn tay sờ dưới gối đầu, lấy ra một cái túi. Túi làm từ nhung rất tinh xảo, trên đó thêu một con mèo hoa nhỏ, bộ dạng như thật, Tiết Bắc Phàm nhìn chằm chằm, liền cảm thấy cực kỳ, cực kỳ giống Tiểu Đao.

Mở túi ra, cầm trong tay, dốc ngược. . . .

Một chuỗi ngọc nhỏ rơi vào tay Tiết Bắc Phàm. Mã não màu lam, đều đặn đẹp mắt có khắc hoa văn, không giống như đồ đắt tiền, nhưng mà rất tinh xảo, bên trên có khắc ba chữ ―― Lục Lưỡng Tâm.

Tiết Bắc Phàm sửng sốt rất lâu, nhìn chuỗi ngọc, cười ngây ngô.