Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 30: Huyệt chôn gương đồng




Mọi người cảm thấy thật vô ích, không dùng cái cớ xem hí tìm người được, mà cũng không thể tự nhiên lại chạy đến Địch gia tìm Văn Tứ bảo là muốn xem hắn trúng tà hay không.

Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao bần thần suy nghĩ, bèn khuyên lơn, “Quên đi, người gặp nạn là một nam nhân, cô không phải chỉ giúp nữ nhân thôi sao, hắn xem như cũng là kẻ ruồng bỏ ái nhân cũ, cô quản hắn sống chết làm cái gì.”

Tiểu Đao liếc mắt nhìn hắn một cái, “Cũng không phải là do hắn ruồng bỏ ái nhân mới quản. . . Chỉ là đang nghĩ đến lão ni cô kỳ quái kia.”

Mắt thấy sắp đến trưa, Trọng Hoa mới mời mọi người đi ăn, bèn đến Tụ Tiên Cư có tiếng ở Kim Lăng một chuyến, chủ yếu muốn mời Tiểu Đao nếm thử trân tu mỹ vị của Kim Lăng thành thay cho hai ngày bôn ba vất vả vừa qua.

Tiêu đao thấy dáng vẻ cười nói của Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa thì lạnh nhạt nói, “Thiên hạ không có cho kẻ khác ăn cơm chùa.”

“Tiểu Đao, cô thực sự là thông minh!” Tiết Bắc Phàm nịnh nọt, “Cho nên mới nói chúng ta muốn ăn cơm thì phải đi làm việc.”

Tiếu đao thấy hắn cợt nhả thì cố gắng kềm lửa nóng trong lòng, “Đi làm gì?”

“Đi làm chính sự a.” Tiết Bắc Phàm khoanh tay nhắc nhở Tiểu Đao, “Cũng nên đến thác nước trên Tiên Vân sơn chứ.”

Tiểu Đao nghe xong, thì biết ngay Tiết Bắc Phàm chờ không được nữa rồi, hắn hao tâm tổn trí lấy lòng chẳng qua là muốn đi tìm bảo đồ. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cảm thấy xem thường, quả nhiên đúng như lời nương nàng nói, nam nhân ăn nói cẩn thận, nếu không phải có lợi cho hắn, thì chỉ khi nào hắn muốn mạng ngươi mới đối đãi tốt với ngươi mà thôi!

Nghĩ đoạn, Tiểu Đao kéo Hiểu Nguyệt vào lâu. Tiết Bắc Phàm gãi gãi đầu, thầm nghĩ nha đầu kia thực sự rất bất bình thường, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Có câu nữ nhân dễ thay đổi, nhưng thay đổi trong chớp mắt như thế này thì hắn mới thấy lần đầu.

Cũng còn khá sớm mới tới giờ cơm trưa, Tụ Tiên Cư cũng không có bao nhiêu người. Vừa mới lên lầu hai tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Tiểu Đao liền nhíu mày sững sờ. . . Trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ —— Oan gia ngõ hẹp!

Đang muốn chạy, thì đã có người chắn đường đi.

Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa còn chưa kịp lên, thì đã thấy trên cầu thang chật ních người, đều là mấy tay hung thần, bộ dạng hung tợn ác bá, ồn ào gào to, “Tránh ra tránh ra, chỗ này Thái đại nhân bao hết cả rồi!”

Đúng vậy, cái người mà Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt đụng phải, chính là gã Thái Biện lâu ngày không gặp.

Thái Biện vì sao lại ở chỗ này? Lại nói, hắn mấy hôm trước thấy Tiểu Đao, lòng nhớ mãi không thôi, vốn định dựng một vở kịch hay, nào ngờ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bản thân còn bị người ta giáo huấn cho một trận. Loại người như Thái Biện không phải là ít. Lại càng không phải là loại người khiến cho người khác cảm thấy hiếm lạ! Nhan Tiểu Đao nhăn mày cười trào phúng bởi thoáng trong mắt hắn, chính là loại ánh mắt cầu còn không được, khát cầu chiếm hữu kẻ khác!

Đúng lúc hắn phái người tìm Tiểu Đao, xét về kinh nghiệm nhều năm nhìn gái của hắn, cảm thấy cô nương này tính cách hồn nhiên hiếu động, xem ra nếu đứng trên đường cái thì có thể nhìn thấy nàng. Vì thế sau đó liền cắm rễ ở Tụ Tiên cư này chờ đợi. . . Hay không bằng may, Tiểu Đao tự mình đến ngay trước mặt, chẳng phải khiến hắn vui mừng khôn xiết hay sao!

Điều khiến cho Thái Biện kinh hỉ hơn là, bằng hữu của mỹ nhân cũng là mỹ nhân, hắn vừa liếc mắt là nhìn thấy Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt đi lên. Thái Biện tự nhủ —— Ai da! Hai cô nương này, một người hoạt bát ranh mãnh, một người thanh lệ lãnh diễm, hôm nay mình thật có phúc.

Tiểu Đao đứng đối diện hắn thì lại không nghĩ vui vẻ như vậy, ánh mắt Hiểu Nguyệt bên cạnh đã lạnh đi vài phần, chủy thủ nắm chặt trong tay, dáng vẻ đó, nếu không phải là Tiểu Đao gắt gao kéo tay nàng lại, phỏng chừng đầu hắn đã lăn lông lốc từ lâu rồi.

“Hì hì.” Thái Biện ngả ngớn cười, “Ai nha, Hách cô nương, quả là tình cờ!”

Tiểu Đao tự nhủ, ta phi! Tình cờ thì ngươi phái người chắn đường làm chi a!

Thái Biện sau đó lập tức nhìn Hiểu Nguyệt, “Vị cô nương này là?”

Trong lòng Tiểu Đao khinh thường cô nương cái đầu ngươi á, mở miệng đóng mồm là cô nương, để ngươi nhìn là tổn thất của Hiểu Nguyệt rồi. Tay cứ kéo kéo Hiểu Nguyệt ra phía sau, Hiểu Nguyệt đã nghĩ muốn làm thịt tên Thái Biện đó.

Hai bên đang phân cao thấp, chợt nghe một âm thanh truyền đến, “Thái đại nhân, quả là tình cờ.”

Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt nghe giọng nói đoán đó hẳn là một nam nhân trẻ tuổi, nương theo tiếng nói nhìn qua, thấy ở cạnh cầu thang có vài người đang ngồi, chính giữa là một nam tử tuổi còn trẻ, thập phần nho nhã, tướng mạo đường hoàng. Một thân y phục trắng, bất đồng hẳn so với Trọng Hoa, thần sắc gầy gò, người này có vẻ như khá giàu kinh nghiệm.

Ngồi đối diện hắn còn có hai người một già một trẻ, hình như là tùy tùng bên cạnh, phía sau còn có hai nam nhân to cao vạm vỡ đứng nhíu mày. Tiểu Đao âm thầm đánh giá —— người này có chút uy nghiêm của quan viên, nho nhã lạnh lùng đan xen, xem chừng là một quan gia.

Người nọ chậm rãi mỉm cười, nhưng lại là ba phần trào phúng, bảy phần lạnh nhạt nhìn Thái Biện.

Cùng lúc, đám gia tượng Thái phủ đứng chắn cầu thang bị Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa tiến lên đạp ngã cả ra.

Hai người lên lầu, Trọng Hoa kéo Hiểu Nguyệt qua hỏi, “Không có việc gì chứ?”

Hiểu Nguyệt đang bực mình nhìn Thái Biện kia không vừa mắt chút nào.

Tiết Bắc Phàm đến cạnh Tiểu Đao, nhướng mày cười nhìn nàng, như thể muốn bị đánh bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Tiểu Đao trợn mắt trừng hắn một cái, Tiết Bắc Phàm híp mắt gật đầu ý bảo nàng đừng nóng vội —— ta cho cô trút giận.

Tiểu Đao tâm tình cũng chuyển tốt hơn nhiều, mà lúc này, Thái Biện bị lời nói cắt ngang khi nãy của nam nhân chú ý.

Hắn quan sát người nọ một chốc, thì lộ ra vẻ sửng sốt vô cùng, “Ai u, đây không phải là Ngụy tướng quân sao? Sao ngài đến Kim Lăng không báo ta một tiếng, ta sẽ phái người đi tiếp ngài.”

“Ta đến vì chút việc tư mà thôi, Thái đại nhân vội vàng, nào dám làm phiền.”

Tiểu Đao nhíu mày —— Ngụy đại nhân?

Tiết Bắc Phàm khẽ giật giật khóe miệng, kéo Tiểu Đao bọn họ đến bên cửa sổ tìm một chỗ ngồi xuống, thấp giọng nói, “Thái Biện ấy thế mà đi nhanh thật.”

Tiểu Đao buồn bực.

Quả nhiên, thái biện kia đờ người khách sáo xã giao vài câu với vị ngụy tướng quân nọ, xong thì dẫn thủ hạ vội vội vàng vàng rời đi, so với bộ dạng như gặp phải ôn thần, thì lại càng chạy trối chết, ngay cả một chút bắt chuyện với Tiểu Đao cũng không kịp.

Trọng Hoa thấp giọng nói với Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt, “Người này xem chừng chính là Ngụy Tân Kiệt.”

“A?” Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt vô thức cùng há miệng, cửu ngưỡng đại danh a! Ngụy Tân Kiệt chính là đại tướng quân trẻ tuổi nhất của đương triều, nghe đâu còn là một nho tướng, lấy một địch trăm không nói, còn tinh thông mưu lược chiến thuật. Ngoài ra, Ngụy gia và Thái gia đối địch nhau như nước với lửa, với một Thái Liêm chuyên a dua nịnh hót, mượn thế lực nhà vợ để trèo cao, thì ba đời cả nhà Ngụy Tân Kiệt đều là đại tướng quân, căn cơ nội ngoại triều thập phần vững chắc có thế lực, khó trách Thái Biện kỵ hắn những ba phần. Chỉ là, một vị Ngụy Tân Kiệt lừng lẫy thế này, đến Kim Lăng phủ làm cái gì?

Ngụy Tân Kiệt thấy Thái Biện đem người rời đi, cười lạnh một tiếng, nét mặt lộ rõ vẻ khinh thường, vừa vặn thấy Tiểu Đao vào Hiểu Nguyệt thì nụ cười trở nên nhu hòa, nhàn tản lại tao nhã chắp tay, “Đã khiến nhị vị tiểu thư sợ hãi.”

Tiểu Đao vô thức liếc mắt sang Tiết Bắc Phàm, mắt cười còn mang theo vài phần đùa cợt —— Tiết Nhị, thấy không? Người ta thật có danh giá!

Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười đỡ trán, bèn cùng tiểu nhị đang nơm nớp lo sợ gọi món ăn.

Ngụy Tân Kiệt rất nhanh đứng dậy dẫn tùy tùng rời đi.

Trọng Hoa thầm gật đầu, “Ngụy gia mấy đời đều rất nổi danh, quả nhiên là bất phàm, trượng nghĩa hiếm có.”

Nói xong, chợt thấy Hiểu Nguyệt nặng nề quay sang, cúi đầu dường như có tâm sự.

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm đang ở một bên tranh luận là chọn món sườn xào chua ngọt hay món sườn xào ớt khô, thì ngẩng đầu nhìn sang, “Hiểu Nguyệt, làm sao vậy?”

“À, không.” Hiểu Nguyệt lắc đầu, thuận miệng trả lời một câu, “Hình như trước kia ta có gặp qua người này, hàng động cử chỉ cảm thấy khá quen.”

“Truyền thuyết Hữu Nhãn Duyên sao?” Tiểu Đao xấu xa cười nhắc Hiểu Nguyệt, “Người nọ cũng không tệ nha.”

Trọng Hoa lập tức bất đắc dĩ nhìn Tiểu Đao, ý nghĩa kia —— đủ loạn rồi đấy, cô đừng gây rối thêm nữa đại tiểu thư à!

Lúc ăn cơm, liếc mắt nhìn sơ thì thấy dưới đường có một đội nhân mã đi qua.

Tiểu Đao ban đầu vốn không để tâm, còn cùng Tiết Bắc Phàm tranh cãi đoạt thức ăn, sau cùng mới nhìn xuống đường, lấy đũa chỉ chỉ vào đội nhân mã đi ngang qua, “Những người đó tuy rằng trang phục bình thường, nhưng rõ ràng là binh lính quân đội! Ngươi xem bộ dáng đó, còn có kiểu đao nữa.”

Tiết Bắc Phàm cũng nhíu mày, “Nhìn sơ cũng dễ đến hai trăm người.”

“Thái Liêm tới sớm trước kế hoạch?” Trọng Hoa nhíu mày.

“không phải là người của Thái Liêm.”

Phía sau có người tiếp lời, mọi người quay đầu lại nhìn, Hách Kim Phong chẳng biết từ đâu xuất hiện, “Là người của Ngụy Tân Kiệt, người này sáng sớm đột nhiên vào Kim Lăng, còn mang theo hai thuyền quan, thêm cả năm sáu trăm người ngựa.”

Tiểu Đao nhích người sang một bên, vỗ vỗ lên băng ghế, ý nói Hách Kim Phong đến ngồi chung, lại hỏi, “Đại ca, huynh ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa, chạy cả buổi sáng, đói chết ta mất.” Hách Kim Phong ngồi xuống, tiếp nhận chén Tiểu Đao đưa qua, ăn vài miếng, vừa nói cho mọi người, “Ngụy Tân Kiệt đột nhiên tới đây, sự tình có thể có thay đổi, chúng ta mau chóng tìm vật cần tìm, tránh rước phải phiền phức.”

Tiết Bắc Phàm tựa hồ đoán được nguyên do, “Sẽ không đâu, Ngụy Tân Kiệt là muốn đến chỗ Thái Liêm, xem ra. . . Thái gia sắp mất chỗ dựa rồi.”

“Vậy chẳng phải tốt rồi sao!” Tiểu Đao vui vẻ đưa một đĩa rau cho Hách Kim Phong còn đang buồn bực, “Gia nhân Thái gia thường làm chuyện xằng bậy gây tai tiếng, tra xét hắn, cũng coi như là vì dân trừ hại.”

“A.” Tiết Bắc Phàm không nhịn được cười một tiếng, “trên đời này cũng có loại nha đầu như cô tin tưởng bản thân mình có thể vì dân trừ hại.”

Trọng Hoa cũng gật đầu, “Phỏng chừng là tranh đoạt quyền lợi, sau khi tìm được đồ rồi thì rời khỏi đây, tránh bị vu oan tiếp tay kẻ xấu.”

“Lát nữa ta và Tiểu Đao đến Tiên Vân sơn một chuyến, huynh cố gắng đừng lộ diện.” Tiết Bắc Phàm dặn dò Trọng Hoa, “Đừng để bá mẫu thêm phiền lòng.”

Trọng Hoa cười cười, gật đầu.

Tiểu Đao thầm nghĩ Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa tuy tính ra là bằng hữu không tốt, nhưng nghĩ kĩ lại cũng còn có chút nghĩa khí, bèn ngẩng mặt hỏi hắn, “Vậy chuyện Văn Tứ và lão ni cô đó không quản nữa?”

“Cô quản làm cái gì?” Tiết Bắc Phàm hỏi ngược lại nàng, “Chuyện thiên hạ cô muốn quản cả sao, cẩn thận coi chừng có nếp nhăn sớm khó lấy được chồng. . . A!” Chưa chiếm được tiện nghi, thì đã bị Tiểu Đao tức tối đến mới giẫm thật mạnh lên chân hắn.

Hách Kim Phong sau khi ăn sạch ba chén cơm, bắt đầu nghiêm túc nghe bốn người nói chuyện, vừa nghe đến Văn Tứ công tử, liền hỏi một câu, “Văn Tứ công tử đó có phải là con rể bị bệnh của Địch gia không?”

“Huynh cũng biết hắn?” Tiểu Đao nhích lại gần, “Đại ca huynh không phải đến nha môn sao, hắn bị kiện à?”

“Án kiện nha môn có không ít, nhưng có một án khiến tri phủ đau đầu mãi không thôi, chính là án kiện của Địch gia. Địch phu nhân muốn kiện Thái Biện nuôi dưỡng yêu ni trên Tiên Vân sơn, dùng vu thuật hãm hại trượng phu nàng.”

Hai mắt Tiểu Đao sáng trưng, “Vậy nha môn xử lý thế nào?”

“Tri phủ đó chỉ là đồ ăn không rồi ngồi.” Hách Kim Phong có chút bất mãn, “Địch gia tài hùng thế đại, Thái Biện lại là bá chủ địa phương, hắn hai bên bên nào cùng không dám đắc tội, vấn nạn a.”

Tiểu Đao còn muốn hỏi thêm, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, ngẩng đầu nhìn, Tiết Bắc Phàm đã ngăn trở tầm nhìn của nàng, một tay kéo tay nàng lại, “Ăn xong rồi phải không? Đi.”

Tiểu Đao vùng vẫy bị Tiết Bắc Phàm kéo đi, Hách Kim Phong mỉm cười vẫy tay với nàng, “Trở về rồi nói tiếp.”

. . .

Bị Tiết Bắc Phàm mạnh mẽ kéo ra khỏi Tụ Tiên cư, Tiểu Đao cùng hắn đến Tiên Vân sơn. Chỉ là càng đi, hai người càng cảm thấy không hợp lý. . . Phụ cận Tiên Vân sơn đột nhiên xuất hiện rất nhiều binh lính, mặc thường phục tay cầm binh khí, chính là toán người ngựa ban nãy.

Tiết Bắc Phàm dừng cước bộ thấp giọng nói với Tiểu Đao, “Những người này là người của Ngụy Tân Kiệt.”

“Làm sao ngươi biết?” Tiểu Đao buồn bực.

Tiết Bắc Phàm cũng không giải thích nhiều, kéo nàng trốn vào rừng, “Đi trong rừng đi, nhanh chóng đến Tiên Vân sơn, có thể sẽ có biến.”

Tiểu Đao vốn không muốn vào khu rừng quỷ dị này, nhưng tiếc rằng lại bị kéo vào, đành đi theo Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm đi được một lúc, thấy nàng không vui vẻ lên nỏi, thì tiến lại gần hỏi, “Cô lại làm sao vậy?”

“Không, ngươi không phải muốn đến Tiên Vân sơn tìm bảo bối sao, đi theo ngươi chẳng phải là được rồi à.” Tiểu Đao chắp tay sau lưng, vừa nhìn sơn đạo.

Tiết Bắc Phàm cũng không đoán ra tâm tư Tiểu Đao, một chốc thì vui vẻ một hồi lại mất hứng, nói tốt không được nói xấu thì tức, nữ nhân hắn thấy qua không ít, nhưng khó chiều như vậy thì mới là gặp lần đầu.

“Cô không phải muốn điều tra chuyện tình của lão ni cô kia sao.” Tiết Bắc Phàm cuối cùng đành thỏa hiệp với Tiểu Đao, “Chúng ta trước đi Tiên Vân sơn một chuyến, đêm đến ta dẫn cô vào Địch phủ nghe ngóng, dù sao vẫn vẹn cả đôi đường chứ?”

Tiểu Đao nghiêng đầu nhìn hắn, “Có thật không a? Không phải ngươi sợ rước lấy phiền toái sao?”

“Cô là phiền toái lớn như vậy ta cũng chọc qua rồi, còn sợ cái gi nữa.” Tiết Bắc Phàm vừa nói vừa quan sát biểu tình, ấy vậy mà mặt Tiểu Đao thực sự có chuyển chút biểu cảm. Kể cũng lạ, mới rồi Tiểu Đao xụ mặt, Tiết Bắc Phàm không hiểu sao cũng có chút sốt ruột, bây giờ trên mặt nàng lại tủm tỉm cười, tâm tình hắn cũng thư thái được mấy phần.

Hai người nhanh chóng tiến đến Tiên Vân sơn, vừa đi được vài bước, Tiểu Đao đột nhiên tóm lấy Tiết Bắc Phàm, “Lên cây lên cây!”

Tiết Bắc Phàm cũng bị nàng làm cho giật mình, “Để làm chi?”

“Có chó dữ chặn đường!” Tiểu Đao chỉ chỉ mũi mình, “Ngửi thấy mùi chó!”

Tiết Bắc Phàm nghe thì cảm thấy mới mẻ, bất quá không sánh bằng Tiểu Đao lòng như lửa đốt đang muốn lên cây, đành phải đưa nàng trốn trên một cái cây cao gần đó.

Không lâu sau, thực sự là nghe thấy tiếng thở dốc, một đàn chó vừa đi vừa ngửi tiến qua đây.

Tiết Bắc Phàm trưng cái mặt bội phục nhìn Tiểu Đao, “Mũi thính thật a, lần sau muốn ăn thịt ngon, chỉ cần dẫn cô dạo một vòng quanh phố là được rồi.”

“Đi!” Tiểu Đao đánh hắn một cái, “Không cho ăn thịt chó!”

Nương theo đường lên núi, thấy có một hàng người đi, trong tay dắt theo mấy con chó lớn đi tới. Mấy con chó này toàn thân lông đen, tai tai dài rũ xuống, mũi chấm đất như đang ngửi tìm gì đó.

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm vô thức nhìn nhau —— là lục soát núi?!

“Đại nhân.”

Lúc này, một binh sĩ đi đằng trước quay đầu lại nói với đoàn người, “Tìm được rồi.”

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm mở to mắt nhìn xung quanh, tự hỏi bọn họ đang tìm cái gì đây? Điều động cả binh lực.

Một người trong hàng bước nhanh đến, ngồi xổm nhìn cái hố đằng trước. Hai con chó bên cạnh ra sức đào hố, hình như là đang đào tìm vật gì đó.

Không lâu sau, mọi người kéo con chó ra, vị thủ lĩnh nọ lấy từ trong hố vừa đào ra một vật —— là một tấm gương.

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm thiếu chút nữa từ trên cây té xuống, thật là quá thất vọng, đào nửa ngày trời, không đào được vàng bạc châu báu thì thôi, đào được mấy thứ cá nhân còn tạm chấp nhận đi, tự nhiên lại đi đào cái gương đồng.

Tiểu Đao thì lại ngẫm nghĩ, thầm lên tiếng, “Không xong.”

Tiết Bắc Phàm cũng khẩn trương theo —— nha đầu này phát hiện ra thứ gì rồi?

Người đứng đầu đang cầm gương đồng nhìn nửa ngày trời, phân phó thuộc hạ, “Mau đi tìm Ngụy đại nhân, mau tìm. . . A.”

Còn chưa dứt lời, hai mắt người này đột nhiên lồi lên, tay bưng cổ quỳ xuống đất, miệng phun ra máu tươi.

Tiết Bắc Phàm cau mày, trúng độc?!

“Đại nhân!” Tùy tùng bên cạnh cũng bị kinh hãi, muốn tiến đến đỡ, chợt nghe Tiểu Đao hô một tiếng, “Đừng chạm vào! Trên người hắn có độc.”

Tất cả mọi người vô thức lui lại, nhìn xung quanh, “Người nào?”

Thủ lĩnh nọ co giật người, tựa hồ bị độc phát tán, Tiểu Đao dứt khoát nhảy xuống, tới bên cạnh người nọ, rút chủy thủ tiếp tục đào xuống.

Đám lính giữ đám chó đưa mắt nhìn nhau, bị tình cảnh trước mắt làm cho ngu ngơ.

Tiết Bắc Phàm nén nổi thở dài, theo xuống đất! Xem đã bị phát hiện rồi.

Tiểu Đao nhanh chóng đào ra từ trong hố một cái lọ, mở nắp lọ, lấy dược bên trong đẩy vào trong miệng thủ lĩnh nọ.

Mấy thị vệ hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn, thủ lĩnh bọn họ ngừng thổ huyết, cơ thể cũng không co giật nữa, ho khan hai tiếng, xem chừng biến chuyển tốt hơn.

Tiểu Đao hung bạo giáo huấn mấy người đang mục trừng khẩu ngốc trước mặt, “Trong núi đều là ky quan, bất kể đào được thứ gì cũng có thể có độc, bất quá ky quan này sợ làm bị thương người vô tội, thông thường đào thêm nữa thước có thể sẽ tìm được giải dược, lần sau cẩn thận một chút, đừng cứ nhặt bậy nhặt bạ! Đã sợ thì đừng vào trong núi!”

Mọi người yên lặng nhìn nàng, cuối cùng đầu gạt đầu, vừa định nói lời cảm ơn Tiểu Đao rồi thuận tiện hỏi nàng là ai, thì thấy Tiểu Đao đột nhiên giơ tay ra ngoài bìa rừng, “A!”

Mọi người vội vàng quay đầu theo hướng ngón tay nàng chỉ, Tiểu Đao thừa dịp nắm lấy Tiết Bắc Phàm nhún người nhảy lên. . .

Đến khi người đó quay đầu lại, đã không thấy tung tích đâu nữa.

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng trốn đi, tìm một đường tốt chạy thoát thân.

Tiết Bắc Phàm liếc nhìn nàng, “Nữ hiệp, hài lòng chưa?”

Tiểu Đao bĩu môi, “Chung quy thấy chết mà không cứu là không. . .”

Tiết Bắc Phàm cũng không trách đạo lý của nàng, chỉ hỏi, “Tấm gương đó là vật gì vậy?”

“Nương ta có nói cho ta biết, nếu có tấm gương chôn trong đất, thì đó là một loại ky quan, gọi là Kính Quan*, là thứ để trấn tà khí.” Tiểu Đao thoáng nghĩ, vẻ mặt hơi sầm xuống, “Nơi này không phải tà môn, trong Tiên Vân sơn nhất định có cất giấu báu vật, hơn nữa còn là đại bảo bối**!”

*Kính Quan: chiếc gương giam giữ

**đại bảo bối: báu vật rất rất có giá trị, vô cùng quý hiếm

Trái lại, Tiết Bắc Phàm cũng không lường trước được sự việc sẽ phát triển phức tạp đến mức này, mà Thái Liêm với Ngụy Tân Kiệt, có thể cũng vì đại bảo bối này mà tới. Chuyện vừa khéo như thế, không biết có liên quan tới Long Cốt Ngũ Đồ không đây?

“Ngươi a!” Tiểu Đao cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiết Bắc Phàm, “Theo sát ta, tay cũng đừng có vung hay sờ khắp nơi, ở đây nơi nào cũng có ky quan, trúng phải ta cũng khó có thể cứu ngươi!”

Trong đầu Tiết Bắc Phàm có hơi nóng, nhưng dáng điệu lại tươi cười đến vô lại, tiến sát lại cạnh Tiểu Đao nói, “Dĩ nhiên! Ta đương nhiên phải theo sát cô, có nạn cùng chịu*, không phải sao?”

*cụm từ này Ngạn đã lược bớt cho dễ hiểu, chứ nghĩa thật của nó khá khó hiểu và rất là bỉ (dĩ nhiên là bỉ theo tính cách của bạn Tiết Nhị rồi)

Hai tai Tiểu Đao đỏ ửng, lườm hắn một cái rồi xoay người rời đi, Tiết Bắc Phàm mỉm cười đuổi theo, vừa kéo tay nàng.

“Đừng có lằng nhằng.” Tiểu Đao hất tay, Tiết Bắc Phàm cũng không sấn tới, “Cô vừa mới bảo ta theo sát, vạn nhất cô lạc mất thì làm sao đây?”

Tiểu Đao bó tay hết cách với hắn, đành phồng má giận dỗi mà tiếp tục đi tới.

Dùng vải bố thật dày cẩn thận bọc gương đồng rồi đứng dậy. Đám binh sĩ kia trong lòng vẫn còn sợ hãi. Xa xa ở trong rừng, Ngụy Tân Kiệt không biết từ khi nào đã đứng ở đó, hỏi tùy tùng bên cạnh, “Bạch y nữ tử đó là ai?”

Tùy tùng lắc đầu, “Bất quá nam nhân bên cạnh nàng xem chừng là Nhị đương gia Tiết gia.”

“Tiết Bắc Phàm?” Ngụy Tân Kiệt sửng sốt, “Người của Bắc Hải phái vì sao lại ở chỗ này? Tiết Bắc Phàm không phải nổi tiếng là người không thích xen vào chuyện người khác sao.”

Tùy tùng vẫn lắc đầu, “Tướng quân, có muốn theo dõi bọn họ không?”

Ngụy Tân Kiệt cười, “Võ công Tiết Bắc Phàm thâm bất khả trắc, các ngươi cho rằng có thể đuổi kịp?”

Vài tùy tùng cảm thấy có chút xấu hổ.

“Để bọn hắn đi đi, trước đừng đả thảo kinh xà.” Ngụy Tân Kiệt nhẹ nhàng khoát tay, “Đi thăm dò lai lịch thân phận vị cô nương kia một chút, nếu nàng quen thuộc với các loại kỳ quan, có thể phá trận pháp, vậy thì trời cũng giúp ta.”