Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 11: Dạo hoa viên bị làm cho giật mình




Người đời thường nói “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”, biết người biết mặt không biết lòng. Mỗi câu Nhan Tiểu Đao nói, lại giống như một đao đâm vào lòng Tiết Bắc Phàm, kẻ đa mưu túc trí khó chịu nhất không phải bị người lừa, mà là bị nhìn thấu.

Tiết Bắc Phàm trong lòng vốn đang rất hiếu thắng, bây giờ lại bị Tiểu Đao khiêu khích thêm vài phần. . . . . . Cảm thấy càng lúc càng thú vị, huyết mạch bên trong đều kêu gào không cam lòng, nhất quyết phải đốn hạ bức tường này cho bằng được.

Trọng Hoa vào cửa, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm bộ dáng kinh ngạc, hình như có chút vui vẻ khó hiểu. Vào phòng ngồi xuống, “Ta vừa mới đi một vòng, Bích Ba sơn trang này huyền cơ thật sự thâm sâu, toàn bộ Cửu Châu Long Đàm đều là cấm địa, nghe nói không cho bất luận kẻ nào tiến vào.”

Tiểu Đao bắt lấy hai lỗ tai của con thỏ mập mạp trong tay Hiểu Nguyệt, hỏi, “Có người canh gác sao?”

“Không có, rất kỳ quái, chỉ có tấm bia đá địa giới.”

“Cô đối với cơ quan bên trong hình như rất tự tin.” Tiết bắc nhìn Tiểu Đao, “Buổi tối muốn đi thăm dò sao?”

“Đi thì đi vậy.” Tiểu Đao không quan tâm trả lời một câu, thấy Hiểu Nguyệt bắt đầu chuẩn bị đồ vật này nọ, vội nói, “Đêm nay không động thủ, trước tùy theo tình hình, ta đem theo tên dâm tặc kia đi thám thính được rồi.”

“Nga.” Hiểu Nguyệt gật đầu, dặn dò một câu, “Vậy cô cẩn thận.”

Tiểu Đao bảo nàng yên tâm, vừa nhìn Trọng Hoa ngoắc ngoắc tay, “Buổi tối chúng ta đến cấm địa, ngươi ở cùng Hiểu Nguyệt.”

Trọng Hoa nghe vậy trở tay không kịp, nhìn Hiểu Nguyệt, nàng dĩ nhiên không hiểu dụng ý của Tiểu Đao, ôm thỏ đi ra ngoài thả vào trong bụi cỏ. Lại nhìn đến hai con thỏ đang ăn cỏ phía trước. Hiểu Nguyệt đứng lên ngoắc Tiểu Đao, “Tiểu Đao cô xem nha, hai con thỏ thật lớn!”

Tiểu Đao híp mắt liếc nhìn, “Ha hả! Đây là con thỏ hay là con chó a?”

Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa cũng là đầu thấy hai con thỏ lớn như vậy, cặp mắt đỏ rực, giống như muốn cắn người, lộ ra vẻ quỷ dị khó hiểu.

“Tiểu Đao.” Hiểu Nguyệt quay về phòng, nhỏ giọng nói, “Ta mới vừa thấy nha hoàn đi lại trong viện, đều là tiểu mỹ nhân.”

“Vương Bích Ba hình như có thói quen, tìm hạ nhân đều phải thật đẹp.” Trọng Hoa hiển nhiên cũng chú ý tới điểm ấy.

“Ta trước giờ, vẫn không biết diện mạo có lợi gì.” Hiểu Nguyệt thấp giọng nói, “Đeo mặt nạ, là tốt nhất.”

“Thật là.” Tiểu Đao thấy Tiết Bắc Phàm còn đang xuất thần một bên, nhìn hắn cười, “Thói quen đeo mặt nạ, đột nhiên lại tháo xuống, mới trở nên luống cuống.”

Tiết Bắc Phàm lập tức sa sầm mặt mày, có chút ai oán nhìn Tiểu Đao liếc mắt một cái, Tiểu Đao cảm thấy hài lòng cười tít mắt.

Trọng Hoa nhịn cười, uống hết ly trà, đứng dậy lôi Tiết Bắc Phàm đang ảo não, ỉu xìu quay ra sân bên cạnh.

Hách Kim Phong thấy có điều khác thường, hỏi, “Làm sao vậy?”

Trọng Hoa cười, “Có một số người chỉ lo suy nghĩ, đá vào thiết bản, ngón chân bị đau.”

“Phương pháp đối phó với nha đầu thông minh cùng nha đầu ngốc bất đồng.” Tiết Bắc Phàm không hề gì cười, “Nha đầu thông minh, nàng muốn chiếm thượng phong. . . . . . Đương nhiên , nàng cũng phải đủ thông minh mới được.”

“Tiết nhị công tử.” Trọng Hoa lắc đầu khuyên hắn, “Nàng cùng huynh không thù không oán, thủ hạ lưu tình a, cẩn thận hại người hại mình.”

Tiết Bắc Phàm khôi phục vẻ thong dong bình tĩnh trước đây, uống ly rượu, “Thói đời vốn là bất luận đúng sai hay thành bại, nàng đã hiểu, vậy xem ai thông minh hơn.”

Hách Kim Phong nghe không hiểu chuyện gì, lại gần hỏi, “Mọi người đang nói về cái gì vậy? Về nữ nhân?”

Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa buồn cười, “Đúng vậy chính là nữ nhân a!”

“Ai, đối nữ nhân vẫn là cẩn thận thì hơn! Các ngươi xem phụ thân ta, một tấm chân tình lại bị người khác vứt đi như chiếc giày rách.”

“Cái gì?!”

Hách Kim Phong nói một câu, Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa đều trợn tròn mắt.

Hách Kim Phong thấy bọn họ kinh ngạc, liền giải thích cho hai người nghe, “Không dối gạt hai người, phụ thân ta chính là một kẻ si tình, đáng tiếc lòng của nữ nhân cây kim nơi đáy biển, trở mặt rồi thì coi như không quen biết. Nương ta năm đó hiểu lầm hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, một mạch liền ôm muội tử của ta bỏ chạy. Phụ thân ta vì tìm người mà tìm khắp đại giang nam bắc, cuối cùng ngay cả cáo thị cũng dùng tới, thủy chung vẫn là không có tin tức.”

Tiết Bắc Phàm nhịn không được lấy tay che lại khóe miệng đang run rẩy, “Phụ thân huynh. . . . . . Cáo thị truy nã nương huynh, là vì tìm người?”

“A!” Hách Kim Phong còn thật sự gật đầu, “Phụ thân ta thật dại dột?”

Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa yên lặng liếc nhau, xem như hiểu được —— nguyên lai Hách Kim Phong lỗ mãng là giống hắn cha a!

Trong viện kế bên, Tiểu Đao nằm một lát không ngủ được, đứng dậy liền thấy, Hiểu Nguyệt đã muốn ngủ trên ghế. Giúp Hiểu Nguyệt khoác áo, Tiểu Đao một mình xuất môn, muốn thám thính Bích Ba sơn trang này.

Theo đường nhỏ phía trước đi tới, đến một lối nhỏ vắng vẻ, chỉ tiếc cảnh vật cơ bản đều giống nhau, giống như mê cung. Tiểu Đao lúc thì thấy khổng tước, lúc lại nhìn thấy tiên hạc, khắp mặt đất là những con thỏ lớn đang ăn cỏ, hoa cỏ cũng đặc biệt nhiều.

Khó khăn lắm mới đi đến bên cạnh ao sen, thấy phong cảnh tuyệt đẹp, Tiểu Đao ngồi xuống hít sâu một hơi, rất xa, một nha hoàn xinh đẹp trong tay cầm một cái khay, bên trên có nho tươi, thướt tha đi tới.

Nha hoàn thấy Tiểu Đao, vội vàng hành lễ với nàng, “Tiểu Đao cô nương, muốn ăn nho không?”

Tiểu Đao lắc đầu, “Nho này đem cho Vương Bích Ba sao?”

Nha hoàn có chút ngượng ngùng trả lời, “Không phải, là phần thưởng của trang chủ.”

Tiểu Đao thấy nha hoàn cả mặt đỏ ửng, đang cầm chùm nho bộ dáng dường như vô cùng tán thưởng Vương Bích Ba, có chút bất đắc dĩ.

“Công tử nhà các người thật sự trăng hoa, đừng để hắn lừa.” Tiểu Đao nói xong, cũng thấy được bản thân mình thật vô nghĩa, quá nhiệt tình … cùng nàng nói chuyện này để làm gì?

Nha hoàn cũng gật gật đầu, “Tôi đương nhiên biết, nhưng là trang chủ thật sự so với nam nhân khác tốt hơn rất nhiều! Tôi bất quá chỉ là nha hoàn, muốn làm thiếp trang chủ cũng chỉ là trèo cao. . . . . .” Nói xong, bộ dạng xấu hổ đến đỏ cả tai.

Tiểu Đao thật ra cũng không vì vậy mà coi thường nàng, chỉ cảm thấy nàng lãng phí bản thân, nữ nhân tìm cho mình một người để dựa vào không gì đáng trách, chỉ tiếc, không phải có tiền là tốt, quan trọng là phải đáng tin.

Nghĩ đến đây, Tiểu Đao đứng lên lầm bầm, “Vương Bích Ba này là kẻ trăng, không bằng xây dựng hậu cung, mỗi ngày bận rộn nạp thiếp cũng tốt hơn đi ra ngoài làm hại nhân gian.”

Không ngờ nói vừa dứt, phía sau liền có người nói tiếp, “Nàng thật đúng là hào phóng a, nữ nhân còn chưa xuất giá đã nghĩ cho ta nạp thiếp.”

Tiểu Đao quay đầu lại, Vương Bích Ba bước ra cười châm biếm.

“Trang chủ.” Nha hoàn vội vàng hành lễ. Vương Bích Ba đối nàng cười ôn nhu, nhẹ nhàng khoát tay. Nha hoàn lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, vội vội vàng vàng bước đi .

Tiểu Đao nhăn mày nhìn vẻ mặt đầy hưởng thụ của Vương Bích Ba, “Ngươi đúng là không có đạo đức?”

Vương Bích Ba nhún vai, “Ta xác thực sống dễ chịu hơn nhiều người sao!”

“Đáng tiếc không phải mọi người.” Tiểu Đao đá khiến hắn hắn đau chân.

“Nàng có quan hệ như thế nào với Tiết Bắc Phàm?” Vương Bích Ba nhảy lên thành đá, ngồi bên người Tiểu Đao.

“Trùng hợp quen.”

“Tiết Bắc Phàm không phải người dễ trêu chọc, nàng cũng đừng tự mình nhảy vào hố lửa!” Vương Bích Ba nghiêm mặt, “Bất quá dù sao cũng đều nhảy vào hố lửa, hắn còn không bằng ta đâu, ta tốt xấu gì cũng sẽ không khiến nàng thương tâm!”

“Miễn .” Tiểu Đao xua tay, “Ta nhảy vào ngươi, sẽ làm người khác thương tâm.”

“Ngươi nói Lan Chi a?” Vương Bích Ba có vẻ khó xử, “Ta chỉ coi nàng là muội muội!”

“Không có lửa làm sao có khói, ngươi không trêu ghẹo người ta, người ta cũng sẽ không khăng khăng một mực coi trọng ngươi, có phúc mà không biết hưởng.”

Vương Bích Ba còn muốn giải thích vài câu, nhưng mà không nói. Chỉ thấy cách đó không xa, Dư Lan Chi mặt âm trầm đứng ở chín khúc cầu đằng trước, trong tay nắm chặt một cái khăn lụa màu hồng nhạt, ngón tay đều bấm vào thịt .

“Lan Chi.” Vương Bích Ba há miệng, Dư Lan Chi xoay người bỏ chạy .

“Ngươi còn không đuổi theo?” Tiểu Đao liếc mắt nhìn hắn.

“Đuổi theo cái gì? Đau dài không bằng đau ngắn!” Vương Bích Ba khẽ cắn môi, nói còn chưa dứt lời liền bị Tiểu Đao đạp một cước, “Ngươi không sợ nàng nhảy sông tự vận a?”

Vương Bích Ba cả kinh, vẫn là đuổi theo.

Tiểu Đao lắc đầu, Dư Lan Chi kỳ thật cùng Vương Bích Ba rất giống nhau, không có liền quan tâm, càng không có càng muốn có, cuối cùng tự đi vào ngõ cụt.

Nhảy xuống thành đá muốn trở về, liếc mắt thoáng nhìn thấy cách đó không xa dưới một gốc cây hoa quế, tựa hồ có người đang đứng. Tiểu Đao muốn nhìn kỹ, bóng dáng người nọ chợt lóe không còn bóng dáng. Đáng lẽ giữa ban ngày cũng không có gì, nhưng Tiểu Đao không hiểu sao nghe có tiếng vụt đi, nghĩ lại vẫn nên nhanh chóng trở về.

Quay trở về, đi mấy vòng, Tiểu Đao thấy bản thân lạc đường, nhất thời không thể biết rõ đông tây nam bắc. Hết lần này đến lần khác vẫn cứ chạy đến nơi hẻo lánh, cuối cùng Tiểu Đao dừng lại, muốn tìm người hỏi đường.

Đang lúc này, bỗng nhiên chợt nghe xa xa từ trong sân truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hình như là tiếng của nữ nhân, khó mà tưởng tượng thảm thiết như thế nào.

Tiểu Đao cả kinh, đây là chết người hay là có chuyện vậy? Vội vàng đi về phía có âm thanh, quẹo sang một con đường nhỏ, đột nhiên có một người lao đến trước mặt.

“A!” Tiểu Đao hét lên một tiếng sợ hãi, người ở trước mặt cũng hét lên một tiếng sợ hãi một tiếng, nhìn kỹ lại, đúng là tổng quản của Bích Ba sơn trang Vương Quý.

“Nhan cô nương?!” Vương Quý cũng nhận ra Tiểu Đao đến đây, vỗ ngực, “Làm tôi sợ muốn chết, cô vì sao lại đến đây?”

Tiểu Đao thầm nói ngươi mới là kẻ hù chết ta, “Ta lạc đường , vừa mới nghe được tiếng kêu, giống như. . . . . .”

“Nga, là con mèo hoang.” Vương Quý giải thích, vừa dẫn Tiểu Đao đi ra ngoài, “Tôi mới vừa đạp lên đuôi của một con mèo hoang, nó bị dọa một cái.”

“Mèo hoang?” Tiểu Đao cảm thấy không đúng, nhưng Vương Quý đã dẫn nàng ra sân, rẽ hai, ba khúc liền tới phòng khách gần đó, “Lát nữa tiệc tối sẽ bắt đầu, tôi đi chuẩn bị trước.” Vương Quý vội vã bước đi.

Tiểu Đao đầy bụng nghi ngờ, Vương Quý này lén la lén lút, rõ ràng hình như đang giấu diếm chuyện gì?

Đang nghi ngờ, bỗng có người vỗ vai.

Tiểu Đao lại bị giật mình, quay lại thấy đằng sau là Tiết Bắc Phàm, tức giận, “Hù chết người a!”

Tiết Bắc Phàm giơ tay vẻ mặt oan uổng, “Ta là gọi cô lại, bộ dạng của cô giống như là hồn bay phách lạc, đang nghĩ cái gì đó?”

Tiểu Đao chậc một tiếng, “Ngươi có cảm thấy Bích Ba sơn trang này là lạ không?”

Tiết Bắc Phàm thấy nàng đa nghi, cười hỏi, “Phát hiện cái gì ?”

“Vừa rồi ta rõ ràng nghe được có tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, muốn đi xem, lại đụng phải Vương Quý, hắn lại che che giấu giấu.”

“A.” Tiết Bắc Phàm cũng không đồng ý “Trong sơn trang này của Vương Bích Ba trong ngoài có ít nhất ba trăm người, có chút việc không muốn làm cho người ta biết đến cũng không có gì lạ.”

Tiểu Đao thủy chung vẫn cảm thấy không ổn, tiếng kêu to kia tuyệt đối không phải mèo!

Tiết Bắc Phàm dứt khoát lôi cổ tay nàng, “Đi.”

“Đi chỗ nào?” Tiểu Đao vội vàng kéo tay ra, “Đừng có kéo ta.”

“Cô không phải hoài nghi sao? Mắt thấy mới là thật!” Tiết Bắc Phàm nháy mắt một cái, “Ta cùng cô đi xem.”

“Ân?” Tiểu Đao nghe hắn nói xong có vẻ giật mình, vuốt cằm đi quanh Tiết Bắc Phàm, vừa quan sát đánh giá.

“Làm sao vậy?”

“Không đúng a.” Tiểu Đao cười hỏi, “Ngươi không phải là nên tiếp tục theo ta đấu võ mồm sao?”

Tiết Bắc Phàm cười thật thản nhiên, “Đúng là một mỹ nhân xấu xa, đấu võ mồm với cô chỉ là sở thích, thực ra cũng không nên so đo nhiều làm gì.”

“Lại muốn giở trò bịp bợm.” Tiểu Đao chắp tay sau lưng đi lên phía trước, “Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, còn chưa chết tâm nghĩ muốn lừa ta.”

“Cô đấy, không nên vô tâm như vậy, vô tâm vô phế, chắc chắn có lý do!” Tiết Bắc Phàm đi phía trước hai bước liền đuổi theo Tiểu Đao, lại gần tai nàng thấp giọng nói, “Giấu kín chân tâm của mình, nhìn thật hảo!”

Tiểu Đao đưa tay phòng bị, “Ngươi ra nói chuyện với ta, là muốn phản công?”

“Cô thật muốn xem?” Tiết Bắc Phàm ánh mắt bỗng nhiên nghiêm túc, vuốt ve hai má Tiểu Đao, hơi thở ấm áp, vuốt đến cổ cùng hai tai của Tiểu Đao, khiến nàng cả kinh vội vàng lùi ra sau, che cổ dậm chân, “Ngươi làm gì! Dâm tặc!”

Tiết Bắc Phàm cười xấu xa, cuốn cuốn một lọn tóc sau tai nàng thưởng thức, “Cô thật sự còn rất non nớt, bất quá ta thích.”

Tiểu Đao tức giận xoay người bước đi, Tiết Bắc Phàm ngăn lại, lại đổi lại vẻ cợt nhả, “Đùa giỡn với cô thôi.”

Tiểu Đao hung hăng đạp hắn một cước, che lại khuôn mặt ửng hồng bỏ chạy.

Tiết Bắc Phàm lắc đầu, thu hồi ý cười trên mặt, nhìn thoáng qua cánh cửa sau viện cách đó không xa có một bóng người, khẽ cong khóe miệng, bất động thanh sắc quay trở về.