Giang Hạc Nhất, Em Thích Anh!

Chương 5: Hoàn




26/

Chủ nhật, tôi hẹn Giang Hạc Nhất ra ngoài xem phim.

Hơn chín giờ sáng, hai người chị em cùng phòng vẫn còn đang ngủ.

Hạ Đồng ló ra khỏi ổ chăn, sau đó lại nằm xuống, ca cẩm: “Chưa chếc mất, đúng là người có bạn trai, dậy cũng sớm nữa, không như chúng ta, giữa trưa còn đang hẹn Chu Công.”

Tôi cười ra tiếng, đứng trước gương tô son, mím mím môi.

“Các cậu ngủ đi, tối về mang đồ ăn ngon cho các cậu.”

Hạ Đồng lém lỉnh đáp lại: “Sáng mai về cũng được.”

Tôi phản ứng chậm, đỏ mặt: “Nghĩ nhiều quá đi.”

Vừa ra khỏi ký túc xá, tôi đã thấy Giang Hạc Nhất mặc cả cây đen đứng dưới gốc cây phong trước cửa.

Nữ sinh đi ngang đều quay đầu nhìn, sau đó thì thầm nói nhỏ.

Tôi đi qua: “Sao anh lại vào đây, chờ bên ngoài trường tốt hơn.”

Giang Hạc Nhất tự nhiên nắm tay tôi, cười cười nói: “Sao, anh không được gặp người khác hả?”

Tôi nửa đùa nói: “Nhiều ánh mắt đổ dồn vào tụi mình như vậy, em đứng với anh áp lực lắm.”

Hắn không trả lời, mà nghiêng đầu nhìn tôi: “Em đổi loại son rồi?”

“Ừm.” Tôi gật đầu: “Anh nhìn ra được à.”

Giang Hạc Nhất cười một tiếng: “Anh đâu có mù, hơn nữa…”

Hắn vươn tay bóp lấy cằm tôi, bốn mắt nhìn nhau, hắn dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi tôi rồi nói: “Trông mọng nước thế này hôn thích hơn.”

Tôi đẩy hắn ra, đỏ mặt nhìn xung quanh.

“Giang Hạc Nhất! Anh chú ý địa điểm đi!”

Hắn bật cười, lại mặt dày mày dạn nắm tay tôi.

“Vợ ơi dắt dắt.”

“...”

Vào thu, gió nhẹ thư thái dễ chịu.

Tôi lấy một cây kẹo m út ra khỏi túi rồi cho nó vào miệng.

Chưa được vài giây, Giang Hạc Nhất đã đưa tay giật lấy cây kẹo trong tay tôi, ngậm vào miệng.

AAA! Tôi trừng hắn: “Đồ thổ phỉ.”

“Ngọt lắm, vị đào mật.” Cây kẹo m út tạo thành đường hằn trên má hắn.

Tôi lập tức phản bác: “Rõ ràng là vị dưa lưới, vị giác anh có vấn đề à.”

Hắn bước về phía trước một cách chậm như rùa: “Là vị đào mật.”

“Dưa lưới!”

“Đào mật.”

“Dưa lưới!”

“Là đào mật.”

Tôi cẩn thận nhớ lại hương vị lúc nãy, buồn bực không thôi, chẳng lẽ tôi nhớ lầm thật?

Đang nghĩ ngợi, hắn đột nhiên kéo tôi lại hôn lên môi tôi, nhân cơ hội đó đưa lưỡi vào hôn.

Hương vị dưa lưới nồng nàn ngay lập tức lấp đầy toàn bộ khoang miệng, tôi nghẹn ngào: “Anh… anh lừa em…”

Hắn cười nhẹ, tiếp tục hôn: “Lừa em thôi.”



27/

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim.

Bởi vì là chủ nhật nên người đông nghịt.

Trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào của bắp rang, tôi ôm một hộp bắp ngồi tại chỗ đợi Giang Hạc Nhất.

Một lúc sau, hắn quay lại với hai cốc trà sữa trên tay, theo sau là hai cô gái.

Hai người nọ nhìn chằm chằm vào hắn, trông khá lưỡng lự, giống như muốn sang đây xin phương thức liên lạc.

Giang Hạc Nhất ngồi xuống cạnh tôi, thò tay xoa xoa đầu tôi: “Em nhìn gì thế?”

Tôi thu hồi tầm mắt, nhìn ảnh ngược của mình phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của hắn, mắt sáng lên, bắt đầu ra vẻ.

“Anh, mở miệng ra nào.”

Tôi nhét một miếng bắp rang vào miệng hắn.

Hắn vừa nhai vừa cười: “Bắp vợ đúng ăn ngon quá.”

Tai tôi đỏ ửng, cúi thấp đầu, khóe mắt nhìn lướt qua bóng dáng hai nữ sinh đã biến mất.

Bộ phim bắt đầu, tôi và Giang Hạc Nhất ngồi ở vị trí tương đối xa.

Ánh đèn dần tối đi, bắt đầu chiếu đoạn tiêu đề phim, đây là một bộ phim tình cảm khá xúc động.

Hắn đặt vách ngăn giữa chúng tôi xuống, chúng tôi nắm tay nhau, mười ngón đan xen.

Giống như tình yêu mà tôi tưởng tượng.

Vào một ngày đẹp trời gió nhẹ, tôi nắm tay người mình thích đi trên phố, mệt rồi thì xem phim.

Vô vị nhưng lại hoàn mỹ.

Đến giữa phim, Giang Hạc Nhất buồn ngủ nên nghiêng đầu dựa vào vai tôi.

Mái tóc đen xù của hắn dính vào cổ tôi, mùi dầu gội thoang thoảng.

Tôi rũ mắt, không nhìn được vẻ mặt của hắn.

Trên màn ảnh, nam chính quỳ một gối nói với nữ chính: “Anh yêu em.”

Tôi nhẹ nhàng thủ thỉ: “Giang Hạc Nhất, cuối tuần em dẫn anh về ra mắt ba mẹ nhé.”

Chắc là hắn ngủ quên rồi, cứ dựa vào vai tôi không nhúc nhích.

Tôi im lặng mỉm cười, giây tiếp theo, một giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm vang lên: “Được.”

… Hóa ra không ngủ.

Lúc xem xong bộ phim ra ngoài thì trời đã tối rồi.

Lý Nhã gửi tin nhắn cho tôi: [Sao cậu chưa về? Chưa về thì đừng về nữa nha, cửa khóa rồi.]

Giang Hạc Nhất nhìn thấy, nói: “Hay là nghe lời bạn cùng phòng của em đi, tối nay đừng về nữa.”

Tôi thẹn thùng nói không được.

Hắn chợt tiến sát lại, ghé vào tai tôi nói: “Em sợ anh làm gì em à.”

“Không hề nhá!” Tôi vội bác bỏ.

Giang Hạc Nhất cười nhẹ: “Vậy theo anh về đi, đêm nay tụi mình chơi Vương giả, anh kéo em.”

Tôi hơi động lòng nên gạt quách lý trí sang một bên, buột miệng nói: “Vậy được thôi.”

Sau đó tôi bổ sung thêm một câu: “Anh hứa kéo em lên rồi đấy.”

Hắn ý vị thâm trường nhìn tôi ừ một tiếng: “Chỉ kéo em lên thôi.”



28/

Tôi hối hận rồi.

Nhìn Giang Hạc Nhất nhếch môi với tâm tình vui vẻ, luôn có cảm giác như đang ở trên tàu cướp biển.

Nhưng lời đã nói ra, đâu thể giữa chừng sợ hãi bỏ chạy.

Giang Hạc Nhất tắm rửa xong ra ngoài, trên người mặc đồ ngủ hình mèo Poko.

Tôi bất ngờ cười thành tiếng, nói: “Không ngờ anh cũng sẽ mặc đồ ngủ đáng yêu như vậy.”

Hắn vừa lau khô tóc vừa đi về phía tôi, từng giọt nước trượt dọc theo đường nét trên khuôn mặt hắn xuống đến xương quai xanh rồi biến mất.

Ngon thế…

Tôi thầm nuốt nước miếng, ánh mắt có phần né tránh.

Giang Hạc Nhất đưa cho tôi một bộ đồ ngủ: “Tắm xong rồi thay.”

Tôi nhận lấy, chất liệu vải rất mềm, màu hồng nhạt, bên trên là mèo Poko đeo nơ.

“Đồ ngủ cặp?”

Hắn ừ một tiếng, quay đầu, lỗ tai hơi ửng hồng.

“Đã muốn mặc với em lâu rồi.”

Tắm xong, tôi vừa cầm máy sấy lên, Giang Hạc Nhất đã nhích lại gần.

“Để anh giúp em.”

“Vâng.”

Lần đầu tiên qua đêm ở nhà bạn trai, tôi hơi thẹn thùng.

Cách đó không xa có một cái gương tròn, tiếng máy sấy vang lên.

Trong gương, tôi nhìn thấy chúng tôi ăn mặc như một cặp đôi phim hoạt hình, Giang Hạc Nhất đang đứng sau lưng tôi, mặt hắn dịu dàng, nghiêm túc giúp tôi sấy tóc.

Không biết tại sao, sự hồi hộp của tôi dần biến mất.

Giang Hạc Nhất hết lòng tuân thủ lời hứa, sau khi sấy tóc xong, chúng tôi ngồi chơi game trên sô pha.

Thành thật như vậy à?

Tôi không kìm được liếc nhìn hắn một cái.

Giang Hạc Nhất thúc giục: “Mau vào game đi, anh tạo đội với em.”

Trận này tôi cầm Điêu Thuyền, hắn chơi Huyền Sách.

Trận đấu vừa bắt đầu, Lữ Bố ở team địch nói: [Điêu Thuyền bên kia là của tôi.]

Quả nhiên, tôi thấy ánh mắt Giang Hạc Nhất tối sầm trong nháy mắt, hắn cười nhạo: “Của cậu hả?”

Thế là trong suốt trò chơi, Giang Hạc Nhất hầu như săn giết Lữ Bố, đánh cho người ta sụp đổ.

Tiểu Kiều team địch: [Vãi, Lữ Bố afk luôn rồi, cậu có thù hằn gì với hắn hả?]

Giang Hạc Nhất: Điêu Thuyền là vợ tôi.

Chơi vài ván như vậy, mắt thấy hắn định bắt đầu ván khác, tôi nhanh chóng ngăn hắn lại.

“Chơi… nữa hả?”

Hắn lẳng lặng nhìn tôi, nhìn tới nhìn lui, không hé răng nói một lời.

Tôi nghi hoặc: “Em thấy bình thường anh cũng không nghiện game như vậy.”

“Ừm.”

“Đi ngủ sớm nhé, em mệt rồi, mai em phải dậy sớm về trường nữa.”

Nói xong, tôi định đứng dậy, hắn bất ngờ túm lấy eo tôi, lật người tôi lại để tôi trên người hắn.

Tim tôi đập thình thịch, lắp ba lắp bắp: “Anh… anh nói chỉ kéo em…”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai tôi, trầm giọng nói: “Kéo cmn ấy, ông chỉ muốn phân tán lực chú ý thôi.”

“Nhưng hình như không được rồi.” Giang Hạc Nhất cười nhẹ, xô đổ trái tim tôi.

Hắn thì thầm vào tai tôi bằng giọng khàn khàn: “Ông muốn ngủ với em.”



29/

Tim tôi đập càng lúc càng loạn, không cần nhìn cũng biết mặt tôi đỏ đến mức nào.

Nụ hôn của Giang Hạc Nhất rơi xuống, môi hắn mềm mại hòa lẫn hơi thở sạch sẽ trên người hắn khiến tim tôi rung động.

Thoáng chốc, bóng đèn lớn trong phòng phụt tắt, chỉ còn lại hai ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp.

Tôi chú ý tới là Giang Hạc Nhất cầm điều khiển từ xa tắt đi.

Ánh sáng mờ ảo, tôi đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng của hắn, không kìm nổi ôm lấy cổ hắn.

Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương mù, tràn đầy d*c vọng.

“Muốn… ngủ không.”

Tôi chậm rãi gật đầu: “Dạ.”

Giang Hạc Nhất đứng dậy, bế tôi lên kiểu công chúa, đi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường rồi nói:

“Anh ôm em ngủ được không?”

“À…”

Không đợi tôi trả lời, hắn đã nhét tôi vào trong chăn, sau đó nằm xuống bên cạnh tôi, đưa lưng về phía tôi nói:

“Nhân lúc bây giờ anh còn lý trí, anh khuyên em mau ngủ đi.”

Khá lắm, lời này…

Tôi vội nhắm mắt lại, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, chẳng buồn ngủ chút nào…

Thật là, bảo tôi ngủ thế nào đây.

Tôi cau mày cũng không thể tiến vào giấc ngủ, Giang Hạc Nhất bên cạnh không hề nhúc nhích.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, sao trời dầy đặc.

Hắn ngủ rồi à…

Nghĩ thế, tôi hơi quay người lại, định nhìn thử, nhưng đột nhiên chạm phải ánh nhìn chăm chú của Giang Hạc Nhất.

Tôi hoảng sợ, ngồi dậy oán trách: “Anh trở mình hồi nào vậy, làm em sợ muốn xỉu.”

Giang Hạc Nhất không đồng ý, ngồi dậy sát lại gần tôi, cong môi nói: “Sao vợ chưa ngủ?”

“Em ngủ không được.”

Hắn ừm một tiếng, nói: “Trên sách nói, vận động có thể giúp ích cho giấc ngủ…”

Tôi nghe xong, lập tức xốc chăn bao lấy mình, nhắm mắt lại, nhưng mặt lại nóng bừng bừng.

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai tôi, dụ dỗ: “Vợ muốn thử không?”

Thử cái đầu anh, quỷ lưu manh.

Trong lòng tôi thầm mắng hắn, trái tim hoảng sợ, ngoài miệng nói: “Em… tự nhiên em mệt quá, rất buồn ngủ…”

Giang Hạc Nhất cười khẽ, nằm xuống bên cạnh tôi, hắn xoay người tôi lại đối diện với hắn rồi ôm tôi vào lòng.

Tôi nằm trong lòng hắn không dám nhúc nhích.

Hắn vuốt mái tóc dài của tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi hai lần rồi nói:

“Được rồi, ngoan, mau ngủ đi.”

“Nếu không buồn ngủ thì để anh kể chuyện cổ tích cho em nghe.”

“Không cần đâu, anh cũng mau ngủ đi…” Tôi nằm trong lòng hắn, tìm một vị trí dễ chịu rồi yên tâm nhắm mắt lại.

Giang Hạc Nhất: Vợ trong lòng, ngủ thế nào được đây.



30/

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa.

Tôi từ từ mở mắt ra, một khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say đập vào mắt tôi.

Cánh tay của Giang Hinh vẫn đang ôm lấy tôi, lông mi đen nhánh, trông rất ngoan ngoãn.

Tôi nhẹ nhàng tìm được điện thoại di động, mở máy lên xem giờ, sáu giờ hai mươi chín phút.

Còn sớm.

Tôi nép mình trong vòng tay hắn, cũng không biết đêm qua anh chàng này đi ngủ lúc mấy giờ.

Nghĩ đến đây, tôi thở dài.

Ngoài miệng Giang Hạc Nhất rất phô trương, nhưng trên thực tế, hắn lại là người cực kỳ dễ mắc cỡ.

Nhân lúc hắn chưa thức dậy, tôi lén vươn tay, mò vào trong áo ngủ hắn.

Thì… sờ cơ bụng chút… chắc không quá đáng đâu ha.

Ngón tay tôi lướt theo lớp vải mềm mại, cảm giác cơ bụng tốt đến không ngờ, nên tôi không kìm được chiếm tiện nghi thêm chút nữa.

“Em đang làm gì vậy? Hửm?”

Một giọng nói quyến rũ bất chợt vang lên, mang theo sự ngái ngủ, chữ hửm kéo dài pha chút gợi cảm.

Tôi bị dọa sợ run rẩy, vội rút tay ra, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lòng hắn, giải thích: “Em… em thấy quần áo anh bị nhăn…”

“Ồ? Thật không?” Giọng nói hắn mang theo ý cười.

Sau đó hắn nắm lấy tay tôi, bỏ tay tôi vào trong áo ngủ hắn: “Muốn sờ thì cứ sờ đi.”

“Em… không, không muốn…” Tôi thẹn thùng giãy dụa.

Giang Hạc Nhất lại túm chặt cổ tay tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen của hắn phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của tôi.

“Hay là…” Hắn áp sát vào tai tôi, dụ dỗ nói: “Sờ chỗ khác nha?”

“Giang Hạc Nhất…” Mặt tôi nóng bừng bừng, nhưng đã quá muộn…

AAAA! Lưu manh quá! Lưu manh!

Giang Hạc Nhất nắm lấy tay tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi th ở dốc, đáng ghét chếc đi được.

“Vợ… tay vợ mềm quá…”

AAA! Tôi… Người đàn ông này sao có thể quyến rũ…

“Giang Hạc Nhất… được chưa…”

“Chưa.” Hơi thở của hắn vừa dồn dập vừa nóng hổi, phả vào tai tôi, trái tim tôi không ngừng đập loạn xạ.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Hạc Nhất hôn lên má tôi, trong giọng nói mang theo chút mập mờ, hắn dỗ dành tôi: “Ngoan, rửa tay trước đi.”

Tôi bước xuống giường như chạy trốn, đi vào phòng tắm với khuôn mặt đỏ như quả cà chua.

Giang Hạc Nhất đưa tôi về trường, trên đường đi chúng tôi còn cùng nhau ăn sáng.

“Em về trước đây.”

“Ừ, phải nhớ anh đấy.”

Tôi gật đầu, vừa quay người lại, hắn đột nhiên ôm tôi từ phía sau, kề môi vào tai tôi, trầm giọng nói: “Vợ ơi, tay em mềm thật đấy.”

Ahhh! Khuôn mặt chính trực của tôi lần nữa đỏ bừng lên, tôi vội vùng vẫy bỏ chạy.

“Em, em đi đây!”



31/

Hôm nay dẫn Giang Hạc Nhất về gặp ba mẹ.

Mái tóc đen ngắn của hắn đã được cắt gọn gàng, hắn mặc sơ mi trắng và quần đen.

Vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy hắn là bé cưng ngoan ngoãn, biết điều, cũng là kiểu hình mà người lớn tuổi ưa thích.

Theo lời Giang Hạc Nhất nói thì: “Càng quê họ càng thích.”

Tôi thấy hắn bình chân như vại còn nói đùa được, bèn hỏi: “Anh không lo à?”

Hắn bắt chéo chân, lười biếng tựa người vào ghế: “Ông chả sợ gì hết.”

Lúc sắp đến cửa nhà, hắn đột nhiên túm lấy góc áo tôi.

Tôi quay đầu hỏi: “Sao thế anh?”

Giang Hạc Nhất đặt hộp quà trên tay xuống đất, dang rộng vòng tay về phía tôi, nũng nịu nói: “Ôm một cái.”

Tôi cười khẽ, nhào vào lòng hắn, nhẹ nhàng trấn an: “Yên tâm đi, ba mẹ em rất dễ nói chuyện, em đã báo trước với hai người họ là hôm nay sẽ dẫn anh về.”

Hắn dịu dàng xoa đầu tôi, ừ một tiếng.

Mọi chuyện suôn sẻ hơn dự kiến, vừa mở cửa, ba tôi đã nghênh đón hắn, còn khen Giang Hạc Nhất đẹp trai. Trong khi mẹ tôi và hai người chị họ vẫn đang bận rộn nấu nướng.

Buổi trưa, trên bàn cơm, mẹ tôi bất ngờ hỏi: “Tụi con vừa hẹn hò sao?”

Tôi và Giang Hạc Nhất yên lặng nhìn nhau, sau đó tôi gượng cười, gật đầu nói: “Vâng, anh ấy học trường y bên cạnh.”

“Học y tốt lắm, học y được đấy.” Ba tôi gật đầu hài lòng.

Sau bữa trưa, tôi và Giang Hạc Nhất đi dạo gần nhà tôi.

Tôi nhớ lại năm lớp mười một, hắn thường lén lút đưa tôi về nhà, vừa đến ngã ba chúng tôi liền chia tay. Hắn sẽ đợi tôi đi vào ngõ rồi mới yên tâm rời đi.

"Cầu trường đó.” Giang Hạc Nhất đột nhiên lên tiếng.

Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, đó là một cái cầu trượt rất cũ. Nó đã bị bỏ hoang từ lâu, không có ai sử dụng nên bên trên rất bẩn và đầy lá khô.

Tôi nói: “Nhớ lại thì, lúc nhỏ em rất thích chơi trên đó. Khi ấy em còn quen một cậu bé tên Tiểu Tương. Lúc đó mọi người thay phiên nhau chơi nhưng chỉ có cậu ấy ngồi xa xa, rụt rè quan sát…”

“Sau đó thì sao?” Giang Hạc Nhất nghiêng đầu.

“Sau đó em chạy sang, nói hết lời mới kéo cậu ấy sang chơi cùng được, có một khoảng thời gian em thường xuyên gặp cậu ấy, nhưng sau này thì không gặp nữa, có lẽ là chuyển nhà đi rồi…”

“Với lại cậu ấy đẹp trai lắm, mặt mềm mềm, mắt to to…” Tôi hưng phấn nhìn Giang Hạc Nhất, đụng phải đôi mắt đen tĩnh mịch của hắn đang chằm chằm nhìn tôi.

Sau một lúc lâu, tôi bật cười, hỏi ra suy đoán khó tin nổi trong đầu.

“Anh… Tiểu Tương?”

Giang Hạc Nhất bất ngờ hôn tôi:

“Vợ ngốc, là Tiểu Giang, không phải Tiểu Tương.”



32/

Dưới cầu trượt bỏ hoang có một thanh gỗ lớn.

Giang Hạc Nhất lau sạch rồi ôm tôi ngồi xuống.

Đã là cuối thu, lá phong nhuộm đỏ rực, xào xạc chậm rãi rơi xuống báo hiệu sự kết thúc.

Hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt của tôi đút vào túi, ánh mắt sâu thẳm mang theo chút hoài niệm.

“Anh nhớ lần đầu gặp em, em thắt hai bím tóc, khi cười lên lúm đồng tiền rất ngọt ngào. Em chơi với mấy bạn nhỏ khác trông rất vui.”

“Anh sinh ra ở vùng ngoại thành. Khoảng thời gian đó là lần đầu tiên anh về quê hương thực sự của mình. Bố mẹ anh bộn bề công việc nên anh làm bài tập xong cũng chỉ có thể ngồi đờ ra đó.”

“Khi ấy anh khá lầm lì, không thích nói chuyện, cho nên mấy bạn khác cũng không muốn chơi với anh.”

“Chỉ có em, bé con nhỏ nhắn, trắng trẻo với má lúm đồng tiền dám đi qua lôi kéo anh chơi cầu trượt với em.”

“Lúc ấy anh đã nghĩ, con gái gì mà sức còn lớn hơn anh nữa.”

Nói xong, Giang Hạc Nhất cúi đầu nở nụ cười.

Tôi phồng má, giận dữ nhìn hắn: “Không cho cười!”

Hắn nhéo má tôi đầy cưng chiều: “Cười đi mà.”

Duyên phận đúng là một điều kỳ diệu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nhiều năm sau, cậu bé cô đơn lúc đó lại trở thành người yêu của tôi và là người mà tôi muốn cùng sống đến bạc đầu.

Nói đến đây, tôi đúng là phải cảm ơn các chị em trong chầu cá cược hoang đường đó, mới để tôi gặp lại duyên phận đã lạc mất của mình.

“Nói thật nhé.” Tôi cười trong vòng tay hắn: “"Lúc mới hẹn hò với anh, em cảm thấy chúng ta cùng lắm chỉ quen được mấy ngày thôi. Dù sao anh đồng ý nhanh như vậy, nhưng thoáng cái, anh đã cùng em đi qua mấy mùa xuân hạ thu đông rồi.”

Giang Hạc Nhất cúi đầu hôn tôi, nói: “Bốn mùa sau này đều phải có em.”

“Đúng là không thể ngờ được.” Tôi còn đang cảm thán.

Hắn bật cười: “Chuyện em không ngờ được vẫn còn nhiều lắm.”

“Hả? Còn chuyện gì nữa?”

“Còn…” Giang Hạc Nhất bất ngờ áp sát ngậm lấy cánh môi tôi, nụ hôn sâu hơn, dịu dàng mang theo tình yêu sâu đậm.

Một cơn gió thổi qua, cây cối trên cao xào xạc, những chiếc lá phong đỏ rực lần lượt rơi xuống.

Giang Hạc Nhất hơi ngẩng mặt lên, nhìn tôi với ý cười trong mắt: “Ví dụ như, em không ngờ được là anh sẽ hôn em ngay bây giờ."

Tôi đỏ mặt, mặt sắp đỏ hơn cả lá phong trên trời.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là hình ảnh của đối phương.

Giang Hạc Nhất nắm tay tôi: “Đi thôi, về nhà xem mẹ chúng ta đang làm gì.”

“Đó là mẹ em.”

“Sớm hay muộn cũng sẽ là mẹ anh.”

“Đúng rồi, ba mẹ chúng ta thích ăn gì?”

“Anh nịnh thế.”

“Phải nịnh ba mẹ vợ trước chứ, như vậy bọn họ mới bằng lòng gả em cho anh.”

“Anh muốn rước em về rồi hả?”

“Ừm.”

“Nghĩ sớm thế.”



33/

Ngày kết hôn.

Đám cưới của tôi và Giang Hạc Nhất vào ngày ba tháng ba âm lịch, tổ chức ngoài trời.

Sắc trời đầy nắng, ngày xuân ấm áp, chim kêu hoa nở*, không khí tràn ngập niềm vui tiếng cười.

草长莺飞 - Thảo trường oanh phi: cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam.

Khung cảnh trang trí chủ yếu là màu tím, vừa lãng mạn vừa mộng mơ.

Người thân hai bên ngồi ngay ngắn trên ghế, trên môi nở nụ cười.

Tôi, Lâm Ba Ba.

Năm mười bảy tuổi, gặp được Giang Hạc Nhất.

Năm hai mươi bốn tuổi, gả cho Giang Hạc Nhất.

Chúng tôi nắm tay nhau bảy năm, cuối cùng vào ngày hôm nay, danh chính ngôn thuận nên vợ nên chồng.

Ba nắm tay tôi bước trên thảm đỏ, chiếc váy cưới dài được điểm xuyến kim cương trắng, khăn voan rũ xuống bên hông. Tôi cầm hoa trên tay, từng bước đi về phía Giang Hạc Nhất.

Rất chậm, nhưng rất kiên định.

Giang Hạc Nhất mặc một bộ vest màu trắng. Hắn cao ráo, tuấn tú như thiếu niên thuở mười mấy tuổi, nhưng lại có sức hấp dẫn trưởng thành và chững chạc hơn.

Đôi mắt đen đầy ý cười hạnh phúc, hắn nhìn chằm chằm tôi một cách dịu dàng.

“Oa, cô dâu đẹp quá.”

“Chàng trai này cũng rất đẹp, tuấn tú lịch sự, hai người xứng đôi thật.”

Người thân và bạn bè ngồi xung quanh sôi nổi vỗ tay trò chuyện.

Tôi ngượng ngùng nhìn Giang Hạc Nhất, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi đừng lo lắng.

Tôi giẫm lên thảm đỏ, hắn chậm rãi đi về phía tôi.

Ba giao tôi lại cho hắn, tôi tự nhiên khoác lấy tay hắn.

Tôi nghe thấy Giang Hạc Nhất nhẹ nhàng nói: “Lâm Ba Ba, anh đến lấy em.”

Mọi thứ xung quanh chúng tôi dường như chậm lại, những âm thanh ồn ào, náo nhiệt cũng dần giảm bớt, như thể… khoảnh khắc này chỉ thuộc về chúng tôi.

Lúc này, người chủ trì hỏi chúng tôi làm sao đến được với nhau.

Tôi cười thẹn thùng, nhận micro nói: “Vâng… Bởi vì lúc đó đánh cược với người ta, tôi thua, các chị em đùa bảo tôi đi tỏ tình với anh ấy. Kết quả không ngờ anh ấy lại đồng ý…”

Dưới sân khấu đầy tiếng cười.

Giang Hạc Nhất nhận micro, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tình yêu: “Thật ra… là tôi…”

Người chủ trì vừa nhìn đã nhận ra điều gì đó: “Ồ… Nhìn dáng vẻ này của chú rể, nói không chừng còn có ẩn tình gì đây.”

Giang Hạc Nhất cười nhẹ, môi bạc khẽ mở: “Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, sau đó vì vài lý do mà nhà tôi chuyển đi. Năm lớp mười một, tôi thấy em ấy thở hổn hển chạy ngang cửa sổ, chơi đùa rất vui vẻ, tôi vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra em ấy rồi.”

Tôi sửng sốt, bởi vì Giang Hạc Nhất chưa từng kể với tôi chuyện này.

“Sau đó…” Hắn nhìn tôi, cười dịu dàng từ đầu đến cuối: “Sau đó, tôi nhờ bạn thân em ấy giúp đỡ, giăng bẫy mới bắt được em ấy.”

Lại là thế…

Một lần che giấu, kéo dài bảy năm.

Tôi đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn.

“Lâm Ba Ba.”

“Anh đã yêu em sớm hơn em nghĩ.”

Vừa dứt lời, Giang Hạc Nhất đã nâng mặt tôi lên, hôn thật sâu. Tôi vòng tay qua cổ anh, hôn lấy anh.

Cảm ơn anh đã xuất hiện trong đời em.

(Xong chính văn)

Ngoại truyện (Thời cấp ba)

Đang mùa hạ, tiếng ve kêu không ngừng ngoài cửa sổ.

Giang Hạc Nhất mệt mỏi ngẩng đầu, vẻ mặt cáu kỉnh.

Hắn sẽ tức giận lúc tỉnh giấc, ngủ không ngon tính tình sẽ rất kém.

“Anh Hạc, không ngủ hả?” Đại Thông nghiêng đầu hỏi, nhanh chóng chuyển sự chú ý sang điện thoại.

Giang Hạc Nhất mím môi, hơi cau mày ừ một tiếng.

“Tiết sau chúng ta ra ngoài chơi chứ?”

“Được.”

Trong lớp, phần lớn mọi người còn đang ngủ trưa, hắn lấy điện thoại di động ra xem vài đoạn video ngắn nhưng lại cảm thấy nhàm chán.

Đột nhiên, tiếng bước chân xen lẫn giọng nữ từ xa truyền đến.

“Đi nhầm rồi! Đây không phải là khu lớp mười!”

“Ôi, cậu đúng là…” Tiếng nói chuyện nhỏ xuống, tiếng bước chân cũng nhẹ đi “Đây là lớp mười một nhỉ, hình như các anh chị đang ngủ.”

“Cậu đó, tìm phòng học cũng không đến nơi đến chốn.”

“Mau đi thôi…”

“Cậu ngốc quá, xấu hổ má ơi luôn…”

“Đừng nói nữa, đi mau!” Lâm Ba Ba ngoắc tay, chạy băng qua hành lang.

Thiếu nữ chạy ngang qua cửa sổ chỗ hắn, mái tóc dài bồng bềnh, khuôn mặt trắng con trắng nõn, mặt mũi tươi tắn với lúm đồng tiền sâu.

Cả người Giang Hạc Nhất ngây ngẩn, nụ cười của thiếu nữ chồng chéo lên ký ức về người bạn cũ thời thơ ấu, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Anh Hạc, không phải đi chơi à, chúng ta đến khu lớp mười làm gì?” Đại Thông đi theo hắn nghi hoặc hỏi, sau đó cậu ta như nghĩ tới gì đấy, lén lút hỏi: “Do hôm nay mới khai giảng nên anh muốn đến đây tia mấy em à.”

Giang Hạc Nhất cong môi cười: “Đúng vậy, tìm một em gái khóa dưới.”

“Vãi? Thật không vậy?”

Bọn họ đi qua vài lớp học, đa số các cô bé nhìn thấy Giang Hạc Nhất đều không nhịn được mà thổn thức, kích động thảo luận.

“A! Mau nhìn đàn anh kia đi! Là đồng phục lớp mười một, đẹp trai quá xá.”

“Tớ biết tớ biết! Anh ấy là Giang Hạc Nhất, là trùm trường đấy.”

“Wow, muốn xin phương thức liên lạc quá…”

Sau khi tìm kiếm từ phòng này sang phòng khác, cuối cùng Giang Hạc Nhất cũng nhìn thấy cô bé ấy trên hành lang.

Cô đang dọn sách trên bàn, bên trên còn có hai bộ đồng phục, có lẽ vì cầm nặng quá nên bước chân có phần loạng choạng, trông rất vất vả.

Hắn cong môi cười, móc ra một chiếc khẩu trang từ trong túi, đeo vào, che thật kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt phượng xinh đẹp:

“Em học lớp nào? Để anh giúp em chuyển qua.”

Lâm Ba Ba dừng bước, hôm nay cô đã chạy mấy lần, xác thực mệt không chịu nổi, không nhìn kỹ người trước mặt đã đồng ý ngay, cười ngọt ngào: “Vậy em cảm ơn đàn anh ạ!”

Giang Hạc Nhất nhận đồ trong tay cô, Lâm Ba Ba đi theo hắn, lấy điện thoại ra gửi voice chat.

Ánh mắt hắn dừng lại trên giấy nhập học.

Họ tên: Lâm Ba Ba.

***

“Hì hì, tớ là Lâm Ba Ba, cậu tên gì?”

“Tiểu Giang.”

“Hì hì, chào Tiểu Tương, cậu đi chơi với tớ nhé.”

Cậu bé do dự vài giây, cuối cùng nắm lấy bàn tay chìa ra của cô bé.

“Ừm.”

Ngoại truyện (Sau khi cưới)

Giang Hạc Nhất, anh pha sữa xong chưa?”

Lâm Ba Ba ôm cục cưng đang khóc oa oa vào lòng, nhẹ nhàng dỗ bé.

“Cục cưng ngoan nào, không khóc không khóc.”

“Đây, độ nóng vừa khít.”

Cô nhận lấy bình sữa, đứa bé lập tức yên tĩnh lại, từ từ nhắm mắt uống sữa.

Giang Hạc Nhất thấy bà xã nhà mình vừa mệt vừa buồn ngủ, không nhịn được đau lòng nói:

“Nếu em không yên tâm để bảo mẫu chăm con thì để mẹ anh chăm đi, bà ấy hiểu rõ Vĩ Vĩ nhất, em nhìn em kìa, đã mấy đêm rồi em không có một giấc ngon vì thằng nhóc thúi này.”

Lâm Ba Ba cười khẽ, nhìn con trai đáng yêu đang uống sữa: “Chờ Vĩ Vĩ lớn hơn xíu nữa rồi giao cho mẹ em vậy, bây giờ nó còn nhỏ, sẽ làm ầm ĩ đến người lớn tuổi.”

Giang Hạc Nhất ôm cô, tựa đầu vào vai cô, cau mày phàn nàn: “Còn anh thì sao… Ngày nào em cũng con ơi con à, có phải quên anh rồi không, hửm?”

“Anh cũng là em bé à?” Lâm Ba Ba buồn cười liếc mắt nhìn hắn.

“Nhưng em là em bé của anh mà.”

“Em cũng kết hôn sinh con rồi đấy…”

Giang Hạc Nhất ngắt ngang lời cô: “Em lúc nào cũng là em bé của anh.”

Xì…

Tên này càng già càng dầu mỡ.

Lâm Ba Ba đút con uống sữa xong, nhẹ nhàng bỏ Tiểu Vĩ vào nôi.

“Được rồi, mau ngủ đi, ngày mai anh không phải đi làm à.” Cô ngáp một cái, nhấc chăn nằm xuống: “Em buồn ngủ lắm rồi.”

Giang Hạc Nhất ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Quay qua đây, hôn một cái rồi ngủ nè.”

Lâm Ba Ba né khỏi tay hắn, co người lẩm bẩm: “Ngủ như vậy khó chịu…”

Ý cười của người nào đó lập tức tắt hẳn, hắn cúi xuống, tiến sát lại: “Lâm Ba Ba, có phải anh chiều hư em rồi không, bây giờ hôn một cái cũng không cho.”

“Em… em không có…”

“Vậy em hôn anh một cái.”

“Tiểu Vĩ đang ngủ bên cạnh kìa…”

Hắn cười thành tiếng, không chờ cô nói xong đã bắt đầu hôn.

Nụ hôn thắm thiết mang theo ý trừng phạt xen lẫn với cưng chiều, Lâm Ba Ba nghẹn ngào phát ra âm thanh như một chú mèo con.

Hơi thở của Giang Hạc Nhất trở nên dồn dập, môi hắn kề sát tai cô, khẽ nói: “Em nhỏ tiếng chút, đừng làm ồn con.”

“Ưm, anh… giỡn lưu manh.” Lâm Ba Ba đỏ mặt vùng vẫy.

“Anh đùa giỡn lưu manh với vợ anh thì có làm sao…” Giang Hạc Nhất duỗi tay tiến vào trong áo ngủ của cô, giọng nói mập mờ trầm thấp: “Ngoan, nếu không là anh không ngại để Tiểu Vĩ có thêm em gái đâu.”

“Giang Hạc Nhất!”

“Bé cưng mềm quá.”

(Hết)