15/
Tôi thế nào cũng không nghĩ tới.
Trùm trường Giang Hạc Nhất hung hăng ngang ngược lại sợ tiêm.
Hắn cầm lấy tay tôi: "Có thể không truyền dịch mà, lấy chút thuốc là được rồi.”
Tôi lắc đầu: "Không được, truyền dịch xong về nhà nghỉ ngơi, em còn phải về trường.”
Lúc này chị y tá đã đến đây, chị ấy treo túi dịch truyền lên: “Em trai, đưa tay cho chị nào.”
Giang Hạc Nhất cầm tay tôi không chịu buông, môi mím chặt.
“Giang Hạc Nhất!” Tôi ra vẻ tức giận: “Không nghe lời thì em sẽ chia tay anh.”
“Em dám.”
“Em có cái gì không dám chứ.”
Hắn chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng bại trận buông tay, miễn cưỡng đưa tay qua.
Tôi nói: “Sợ không, sợ thì đừng nhìn.”
Hắn phản bác nói: "Ai sợ chứ, anh không muốn ghim kim thôi.”
Cùng lúc đó, y tá chuẩn bị xuống tay.
Trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên nghiêng người ôm lấy tôi, hương thơm sạch sẽ trên người hắn nhẹ nhàng phả vào mặt tôi.
Trái tim lỡ nhịp, tôi giật mình.
Hắn chôn đầu vào bả vai tôi, hơi thở nóng hổi xuyên thấu qua bộ quần áo mỏng, trông hắn như một chú cún con.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ hắt lên đ ỉnh đầu, dừng trên người chúng tôi.
“Được rồi.” Y tá nói xong xoay người rời đi.
Giang Hạc Nhất vẫn vùi đầu vào vai tôi, không chịu ngồi thẳng dậy.
Tôi hỏi: "Cảm giác thế nào? Đau không."
Hắn rầu rĩ nói: "Đau."
"Thật không?"
"Thật mà." Hắn ngẩng đầu, trong mắt toàn nỗi ấm ức.
“Em không định an ủi anh một chút sao?”
“An ủi thế nào?”
“Hôn anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, tôi dời tầm mắt đi trước, lỗ tai ửng đỏ.
“Vậy… Tối nay bù cho anh, bây giờ đang ở nơi công cộng.”
Hắn chợt cong môi, nói: “Được.”
Ở cùng Giang Hạc Nhất đến mười một giờ.
Dù đêm qua mưa lớn, nhưng hôm nay vẫn là ngày nắng.
Chúng tôi nắm tay nhau ở trạm xe bus, hắn về nhà, còn tôi quay lại trường học.
Xe bus đến, nói lời tạm biệt hắn xong, tôi lên xe, phát hiện tên nhãi này cũng đi theo.
Tôi hoảng sợ: “Anh làm gì vậy? Sao anh không về nhà?”
Hắn ngồi cạnh tôi, cười cười: “Đường về nhà anh cũng là chuyến này.”
“Thật không?”
“Thật.” Hắn lại nắm tay tôi.
Ước chừng khoảng mười lăm phút, tôi đến trạm rồi.
“Anh về nhà nhớ uống nhiều nước ấm, em xuống trước đây.”
Tôi cầm cặp sách, vừa định đứng lên đã bị hắn túm lại, hôn lên mặt tôi một cái.
Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng, hai chị gái ngồi sau che miệng cười, vẻ mặt nhìn thấy hết rồi.
“Đi đi.”
Tôi bất lực trừng mắt liếc hắn một cái, vội vội vàng vàng xuống xe.
Vù…
Mắc cỡ quá trời quá đất.
…
16/
Sau kỳ nghỉ hè, tôi lên lớp mười một.
Còn Giang Hạc Nhất đã là học sinh cuối cấp, cách một tòa nhà cũng có thể cảm nhận được bầu không khí học tập căng thẳng của họ.
Nửa năm rồi, tôi không ngờ chỉ một trò đùa cá cược lại có thể đưa chúng tôi đi xa đến như vậy.
Giang Hạc Nhất đã nhiều lần phàn nàn với tôi: “Thầy chủ nhiệm phiền muốn chếc, ông ấy là bạn của ba anh, cả ngày đốc thúc anh ôn tập, làm đề không xong thì cuối tuần ba anh sẽ mời đến nhà dạy thêm, anh nhắc đến muốn ra ngoài chơi liền giở giọng, thật là… chẳng có chút tự do nào.”
“Không có thời gian gặp em nữa.”
Tôi ở đầu bên này điện thoại cười khẽ, an ủi hắn: “Anh đừng tùy hứng nữa, bây giờ là thời khắc mấu chốt, anh phải đặt trọng tâm vào việc học.”
Sau một lúc lâu, bên kia suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng thất bại nói: “Nhưng… em chính là trọng tâm của anh.”
“Lâu lắm rồi anh không được ôm em.”
“Muốn xoa mặt em quá.”
Tôi nhịn cười, nhẹ giọng nói: “Chờ anh rảnh rồi em sẽ đến tìm anh.”
Theo tôi biết thì nửa năm trước, ba của Giang Hạc Nhất gặp phải một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, trong thời gian đó ông đã phải nghỉ làm mấy ngày, có lẽ cũng vì điều này.
Bây giờ đang trong giai đoạn hồi phục, hắn cũng không muốn làm ba mình tức giận nên chỉ có thể thành thật quay về làm bé ngoan.
Như vậy cũng không có gì là không tốt cả.
Tôi đang làm bài tập sau giờ học vào buổi trưa. Khi mọi người đã về hết, tôi mới từ từ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi ăn.
Vừa định khóa cửa lại, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi nghiêng đầu: “Giang…”
Hắn thuận thế ép tôi vào cửa, đôi mắt tối đen như mực nhìn tôi chăm chú.
Giang Hạc Nhất mặc đồng phục, trông hắn gầy đi không ít, nhưng dường như cũng đẹp trai hơn rất nhiều.
Tôi vui mừng khôn xiết, vừa định nói thì hắn đã vùi đầu hôn tôi.
Đôi môi khô ráo ấm áp của hắn cắn nhẹ, li3m láp.
Mùi cơ thể hắn tràn ngập trong hơi thở của tôi, tôi yếu ớt bám lấy hắn, giữ chặt cổ áo hắn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng chịu thả tôi ra, nhẹ li3m cánh môi đã đỏ hơn trước, thì thầm bên tai tôi: “Vợ anh hôn giỏi quá.”
“Lưỡi mềm mềm.”
Tim tôi đập thình thịch, cả khuôn mặt nóng bừng lên, lắp bắp nói: “Anh, anh nói gì vậy hả!!”
Hắn cong môi, xấu xa nhắc lại một lần nữa: “Anh nói… lưỡi vợ anh…”
Tôi vội vàng che miệng hắn lại: “Anh đừng nói nữa!”
“Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Hắn cười, tôi thở phào nhẹ nhõm mở cửa bước ra ngoài.
Giang Hạc Nhất theo sau, đột nhiên tiến đến thì thầm bên tai tôi: “Mềm thật đấy.”
“Giang Hạc Nhất!”
Hắn cười khẽ rồi bỏ chạy ra xa.
…
17/
Trong giờ học, giáo viên để tôi mang một chồng tài liệu đưa cho thầy Lý khối mười hai.
Đây là lần đầu tiên tôi đến dãy lầu của học sinh cuối cấp, sau khi tìm nhầm tầng, tôi bước lên tầng bốn.
Không biết lớp Giang Hạc Nhất ở đâu.
Nghĩ lại thì, hình như tôi chưa bao giờ chủ động đến đây tìm hắn.
Nhưng dù sao cũng là yêu đương bí mật, qua lại nhiều khó tránh khỏi lộ ra sơ hở.
Tôi chỉ muốn học cho xong cấp ba, lên đại học là chúng tôi được tự do rồi.
Nghĩ tới đây, khi đối mặt với hành lang dài đằng đẵng, tôi lập tức quên mất phòng làm việc của thầy Lý ở hướng nào.
“Thầy chủ nhiệm nói là lầu bốn hay lầu ba nhỉ, có phải lầu sáu không ta…”
Tôi ôm tài liệu đứng trên hành lang, vất vả suy xét.
Vốn đang ôm tâm lý gặp may, thử xem có thể tình cờ gặp Giang Hạc Nhất hay không.
Giờ thì hay rồi, đến cả chuyện chính cũng quên.
“Bạn học nhỏ? Cần giúp gì không?”
m thanh trầm thấp quen thuộc vang lên bên cạnh, tôi ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười quyến rũ của Giang Hạc Nhất đập vào tầm mắt.
Tôi vội khống chế biểu cảm vui sướng của mình, lén nhìn xung quanh, không ít học sinh đang đứng trò chuyện, vui đùa trên hành lang.
Vì thế, tôi bèn trả lời một cách nghiêm túc:
“Cần giúp ạ.”
“Vậy đàn anh, anh có biết phòng làm việc của thầy Lý ở đâu không ạ?”
Hắn thuận tay nhận lấy tài liệu trong lòng tôi, nói thầm: “Sao có thể sai vợ anh làm việc chứ.”
Sau đó lại sửa phát âm nói: “Đương nhiên anh biết, để anh đưa em sang đó nhé.”
“Vậy cảm ơn đàn anh ạ!”
Trong mắt người khác, đây chỉ là bạn học giúp đỡ lẫn nhau.
Tôi đi một mạch theo hắn lên tầng năm, trong lúc đó có không ít người nhìn chằm chằm vào hai người chúng tôi, thì thầm nói nhỏ.
Sự tự tin ban đầu của tôi thoáng cái trở nên yếu ớt.
Cuối cùng, Giang Hạc Nhất dẫn tôi vào một văn phòng làm việc.
Hắn bỏ tài liệu xuống, tựa vào bàn nói: “Thầy Lý không có ở đây.”
Tôi gật đầu: “Ừm ừm, vậy là được rồi, em về lớp trước nhé?”
Hắn nhíu mày, kéo tôi lại nói: “Rốt cuộc em có hiểu ý anh không?”
“Hả? Ý gì?”
“Cơ hội hiếm có.” Hắn đột nhiên nâng cằm tôi lên, cúi xuống hôn lên môi tôi một cái.
!! Tôi hốt hoảng lùi ra sau, nhỏ giọng nói:
“Giang Hạc Nhất! Anh to gan vậy? Đây là văn phòng, bên ngoài còn có người đó! Hơn nữa lỡ như thầy bất ngờ quay lại thì làm sao?”
Hắn cười cười đi về phía tôi, đặt tay lên mép cửa sau lưng tôi, hôn tôi thật mạnh, dần dần hôn sâu hơn.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau bất thình lình bị đẩy vào một chút, nhưng không đẩy được.
“Ai ở bên trong à?”
Tôi hoảng sợ đẩy Giang Hạc Nhất ra, vội vàng chạy sang bên cạnh, đỏ mặt cúi đầu.
Thầy Lý cầm tách trà đẩy cửa vào lần nữa, cái đầu bóng lưỡng phát sáng của ông ấy xuất hiện: “Các em đến văn phòng tôi làm gì?”
…
18/
“Thưa thầy, bạn học này đưa tài liệu cho thầy nhưng em ấy không biết đường, nên em dẫn em ấy tới.”
Giang Hạc Nhất bình tĩnh như thường, giống như người vừa hôn tôi sau cánh cửa không phải là hắn.
Thầy Lý thấy trên bàn đúng thật có một chồng tài liệu, cũng không nghĩ nhiều nữa, xua tay bảo chúng tôi ra ngoài.
Tôi thở hắt ra một hơi, nhỏ giọng nói: “Làm em sợ muốn chớt.”
Giang Hạc Nhất thản nhiên đi bên cạnh, anh phát ra một tràng cười khúc khích rồi đưa tay xoa đầu tôi thật mạnh: “Bé nhát gan.”
Tôi nghĩ lại vẫn còn thấy sợ nên duy trì khoảng cách với hắn, chỉnh lại mái tóc rối bời của mình: “Sau này ở trường anh không được như vậy.”
“Ò.”
“Vậy ý em là ra khỏi trường rồi có thể làm tùy thích?” Hắn cười.
Tôi nổi khùng: “Anh là thiên tài trong làng lý giải hả?”
“Thế nào.”
“Ông muốn hôn em còn phải lựa chỗ à?”
“...”
Tôi rốt cuộc cũng hiểu, tôi sẽ không bao giờ được lời khi nói chuyện với hắn.
“Em về lớp đây, sắp vô học rồi.”
“Được.”
Tôi xoay người, hắn lại vội vàng gọi tôi.
“Khoan đã.”
Tôi dừng bước, chậm rãi xoay người, đối diện với ánh nhìn chăm chú của hắn.
Gần như trong nháy mắt, lúc hắn định túm lấy tôi, tôi vội vàng né tránh rồi bỏ chạy theo phản xạ.
Tiếng cười khẽ vì tức giận của Giang Hạc Nhất vang lên sau lưng tôi, tôi cười ha ha hai tiếng, vừa chạy vừa nói: “Anh đừng tưởng là em không biết anh muốn làm gì.”
Hắn cười mỉm: “Em chờ đó đi.”
Lúc quay về tôi cứ vui suốt, phản ứng của hắn hài quá đi mất.
Sau đó tôi nhớ đến câu nói cuối cùng của hắn, chắc tan học… hắn không chặn đường tôi đâu nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi áo rung lên.
Tin nhắn WeChat.
Giang Hạc Nhất: [Tan học chờ anh ở chỗ cũ.]
“...”
Tên này khá.
Nhưng trước lúc tan học, một tin đồn mới đã lan truyền giữa các học sinh vào buổi chiều.
Tiểu Nhụy mang vẻ mặt hóng hớt nói với tôi: “Ba Ba, cậu biết gì chưa, có một đàn em khối mười tỏ tình với Giang Hạc Nhất đó! Lúc hết giờ học gọi người ta ra nói thẳng luôn.”
Tôi vừa nghe xong, trái tim nâng lên trong nháy mắt.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó đàn em kia bị từ chối rồi!”
“Tại sao?”
“Cái này mới bùng nổ nè!” Tiểu Nhụy càng nói càng hăng: “Nghe kể lại là Giang Hạc Nhất bảo anh ấy có người mình thích rồi, dù sao cũng từ chối rất tàn nhẫn, đàn em kia khóc lóc bỏ đi.”
“Mấu chốt là! Lần đầu tiên Giang Hạc Nhất thừa nhận có người mình thích ở nơi đông người, hơn nữa trước đây lớp trưởng cũng đã nói hình như anh ấy có bạn gái rồi, tớ tò mò quá đi mất!”
Thấy cô ấy như vậy, tôi không nhịn được hỏi: “Tiểu Nhụy, cậu cảm thấy cô gái Giang Hạc Nhất thích sẽ như thế nào.”
Cô ấy suy ngẫm.
“Kiểu gì cũng không phải người như chúng ta, tớ thấy chắc là kiểu xinh đẹp, chân dài, ba vòng hoàn hảo, tiên khí bay bay.”
“...”
Không biết tại sao, tôi chợt không muốn nói chuyện với nhỏ ngồi cùng bàn này nữa.
…
19/
Buổi chiều tan học, tôi đợi Giang Hạc Nhất ở chỗ cũ.
Đoàn người rộn ràng nhốn nháo, tiếng chuông xe đạp hết sức vui tai.
Chợt, có hai nữ sinh đi tới, trong đó một người mặt trái xoan đúng chuẩn, mái tóc dài, xinh đẹp cực kỳ.
“Cậu là Lâm Ba Ba?” Mặt trái xoan hỏi.
Tôi do dự gật đầu: “Ừm… là tôi, các cậu có chuyện gì sao?”
Hai nữ sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó tránh sang một bên thảo luận, tuy rằng tiếng bọn họ rất nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.
“Cậu chắc chắn là cô ấy hả? Đừng có tìm nhầm người nha.”
“Ơ kìa, tớ vô cùng chắc chắn, chính là cô ấy…”
Sau khi thủ thỉ với nhau một hồi, mặt trái xoan nhìn tôi nói: “Chúng tôi có chuyện muốn hỏi cậu, có thể đi với chúng tôi không?”
Tôi thấy sai sai ở đâu, bèn lắc đầu cảnh giác, cất lời từ chối: “Không được, tôi không biết các cậu.”
Nói xong, tôi định rời đi, kết quả nữ sinh đó giật cặp sách của tôi, cười khanh khách nói: “Sợ gì hả, bọn tôi cũng đâu làm gì được.”
“Trả lại cho tôi.” Tôi định giành lại.
Không ngờ cô ta ném cặp sách cho nữ sinh phía sau, hóa ra không chỉ có hai người, mà bên cạnh còn một người nữa.
“Không phải chứ, bạn học à, trông cậu như sắp khóc rồi kìa. Bọn tôi thật sự không có ý gì xấu đâu, chỉ muốn tìm cậu nói chút chuyện thôi mà.”
Nữ sinh tóc ngắn cầm cặp sách của tôi mỉm cười.
Các học sinh khác đi ngang qua nhìn tôi tò mò, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ và xấu hổ, cố gắng đè nén sự oan ức trong lòng.
“Thôi tôi nói thẳng ở đây vậy, em gái à, Giang Hạc Nhất là bạn gái cậu đúng không?”
“Cậu cảm thấy mình xứng à? Dám giành bạn trai với Thiến Thiến?”
“Đồ lùn.”
Các cô ấy mỗi người một câu bới móc tôi.
Tôi nắm chặt góc áo: “Mấy người…”
“Trả lại cho em ấy.”
Giang Hạc Nhất bất ngờ xuất hiện, đứng trước mặt bọn họ, sắc mặt lạnh lẽo đến dọa người.
“Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Nữ sinh cầm cặp sách của tôi rõ ràng bị dọa sợ, lập tức ném cặp sách lại cho tôi, vẻ mặt mấy người họ đều rất khó coi.
Hắn đi đến bên cạnh tôi, xoa đầu rồi ôm lấy vai tôi, nhìn bọn họ, gằn từng chữ:
“Em ấy xứng.”
“Em ấy học giỏi, đáng yêu, sạch sẽ đơn giản.”
“Nếu phải so sánh, là ông đây không xứng với em ấy.”
“Còn Thiến Thiến là cái thá gì? Nếu cô ta còn dám quấn lấy tôi, tôi không ngại báo cảnh sát bắt cô ta tội quấy rối đâu.”
“Sau này nếu mấy người còn dám tìm em ấy gây sự.”
Giang Hạc Nhất dừng lại một chút, ánh mắt tối sầm, hắn dắt tay tôi đi ngang qua họ rồi nói: “Đừng trách tôi không khách sáo.”
…
20/
Giang Hạc Nhất nắm tay tôi bị rất nhiều bạn học trông thấy.
Tôi nghĩ, chẳng bao lâu nữa rắc rối sẽ ập đến.
Nhưng…
Tôi quay sang nhìn góc nghiêng tuấn tú hoàn mỹ của hắn.
Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, hắn cúi đầu hỏi tôi: “Sao vậy? Dọa em sợ rồi hả?”
“Em yên tâm đi, có anh ở đây, ai cũng không được động vào em.”
Tôi mỉm cười nắm chặt tay hắn, trong lòng cảm thấy bình yên.
Lâm Ba Ba sẽ không sợ hãi, cùng lắm thì bị gọi đến văn phòng, kêu phụ huynh lên, sau đó nghe bọn họ răn dạy.
“Nè, Giang Hạc Nhất, em muốn ăn kem.”
Hắn nắm chặt tay tôi: “Mua.”
Bọn tôi đi đến nơi mua kem lần đầu.
“Muốn ăn vị gì?”
“Vị dâu.”
Chú ý đến ánh nhìn của hắn, tôi vội bồi thêm một câu: “Em thích vị dâu thật mà, cho nên kem hôm đó anh mua đúng lúc hợp khẩu vị em, hì hì.”
Giang Hạc Nhất cười, cưng chiều xoa đầu tôi.
Mặt trời sắp lặn, ánh sáng đỏ rực của hoàng hôn tràn ngập thị trấn nhỏ.
Gió thổi qua mang theo một chút mát lạnh, dễ chịu vô cùng.
Mùa thu, sắp đến rồi.
Tôi ăn từng muỗng kem, Giang Hạc Nhất bên cạnh hỏi: “Em không tò mò Thiến Thiến mà mấy người đó nhắc đến là ai à?”
“À… Tò mò.” Tôi nói.
“Nhưng em tin anh có thể xử lý ổn thỏa, hơn nữa em biết anh chỉ thích mỗi mình em thôi, đúng không?”
Tôi dựa vào tay hắn, nhìn hắn mỉm cười, làm nũng nói: “Đúng không nè.”
Giang Hạc Nhất úp úp mở mở ậm ừ, khuôn mặt thế mà lại đỏ lên.
Wow wow wow! Xem tôi phát hiện ra cái gì nè!
Trùm trường Giang dầu mỡ cũng sẽ vì một câu làm nũng mà ngượng đến nói không nên lời.
AAA! Sự tương phản này làm tôi choáng váng quá!
Thế là sau một lúc lâu, hắn mới cố sức vò mái tóc rối bời của tôi: “Đúng vậy, chỉ thích mình em.”
“Nhưng mà…” Hắn dừng bước, tiến sát lại cẩn thận đánh giá tôi: “Dạo này có phải em chill quá rồi không?”
“Có đâu, anh là đại ca ạ.” Tôi cười, múc một ngụm kem cho vào miệng để lấp li3m.
“Anh cũng muốn ăn.”
“Lại là chiêu này, lúc nãy anh mới nói không ăn mà.”
Giang Hạc Nhất thấy tôi bảo vệ thức ăn sau lưng thì bật cười: “Kem anh mua mà, thử một miếng cũng không được sao.”
Tôi hừ một tiếng: “Anh mua cho em thì là của em.”
“Được rồi.” Hắn tức đến bật cười, sau đó tiến lên phía trước.
“Vậy… Kem là của em, còn em là của anh, được chưa.”
“Anh…”
Tôi chưa kịp nói gì thì hắn đột nhiên hôn lên gáy tôi, cẩn thận thưởng thức.
“Không cho em cơ hội phản đối đâu.”