Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 9: Em thắng




Cho dù có chạy trốn đường nào, kết quả vẫn bị chặn ở một con hẻm nhỏ. “Đậu má, bây giờ các bạn nhỏ đánh nhau mạnh thế này à?”

Bị vài người vây quanh, trái một quyền, phải một quyền, còn muốn che chở Như Hứa đằng sau, Thẩm Ngân tiêu hao thể lực rất nhanh, đã không chống đỡ nổi nữa, thở hồng hộc, hướng về phía thằng đại ca đối diện, tay ra dấu tạm dừng.

“Tâm sự được không?” “Được cái mẹ ông.”

Đối phương chửi một câu thô tục, trong tay cầm gậy bóng chày lớn, dùng sức phang vào người đàn ông.

Thẩm Ngân linh hoạt tránh đi, một chân đá người nọ ngã xuống đất, lảo đảo lui về phía sau hai bước, được Như Hứa đỡ lấy.

“Mẹ… Mẹ nó, miệng ông mày có thể chửi đổng, nhưng ông mày không giỏi đánh nhau được chưa.”

Lúc còn đi học, toàn là Giang Đường Dã và Chu Liêm đánh, anh chỉ ở một bên châm chọc đối phương, sau đó hét cố lên.

Ai mà quýnh lộn thế này chứ.

Ở bên khác, Chu Mục đánh trả một nhóm đánh hội đồng nhưng lại rất thành thạo, một quyền một thằng, còn không quên khinh miệt, không ngừng chửi rủa đối phương rác rưởi.

Nhưng rác rưởi quá nhiều.

Rất nhanh, cậu cũng mệt mỏi, khóe mắt bầm nhẹ, trên mặt cũng đã đổi màu, mồ hôi đầy đầu, hỏi Thẩm Ngân: “Chú, nếu không cháu nhận thua, bảo bọn họ dừng đánh nữa.”

Thẩm Ngân tức không nói lên lời, chỉ vào Chu Mục: “Thằng nhãi mày vì sao… vì sao không nói sớm?”

“Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng anh hùng không thể cúi đầu.” Hộc máu.

Anh vỗ vỗ tay Như Hứa, trầm trọng nói: “Không trách được chú nhỏ muốn bóp ch*t cháu, cái thằng hoang tưởng tuổi dậy thì, ai mà chịu nổi.”

Giang Ái nghe thấy, yên lặng cúi đầu.

Chu Mục giơ cao tay, làm ra tư thế nhận thua: “Vậy đi, tôi nhận thua, buông tha tôi đi, cầu xin các cậu đó.”

Đối diện: “……”

Ông chú này đang nhận thua? Chỉ được cái khoe khoang.

Bầu trời âm u, một vài giọt mưa bay lất phất, ngay sau đó ầm vang một tiếng, một trận mưa tầm tã trút từ trên cao xuống như thác đổ.

Lại một trận chém giết hỗn loạn, đánh tới cuối trận, đoàn người gần như đổi thành vật lộn, bâu vào nhau đánh đấm.

Lúc Giang Đường Dã chạy tới, đập vào mắt là hình ảnh Chu Mục một mình chạy trốn đằng sau, trong tay một người giơ con dao, đang muốn đâm xuống.

Một bóng dáng thoắt lên, thiếu niên bị đẩy ra, mà người đẩy cậu ra, thế cho một dao đó.

“Như Hứa!”

Mọi người nhoáng lên, chỉ thấy Như Hứa ngã trên mặt đất, nơi bả vai có một miệng vết cắt thật lớn, không ngừng chảy ra máu đỏ chói mắt, hoà lẫn với nước mưa, chảy xuống lan tràn.

Máu loãng đầy đất.

Chu Mục kinh ngạc, há to miệng, nói không ra lời. Này em gái, cũng quá liều mạng đi.

Nếu nói nàng không có ý gì với cậu, cậu còn không tin.

Giang Đường Dã bế Như Hứa lên, một chân đạp vào ngực Chu Mục, nước mưa xối xuống mặt hắn, lạnh như băng, môi mỏng mím thành một đường, gằn từng chữ: “Tao sẽ quay lại tìm mày tính sổ.”

Chu Mục nhìn chằm chằm bóng dáng hắn rời đi, còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Ngân đi tới vỗ vỗ vai cậu: “Người bạn nhỏ, tự cầu nhiều phúc đi.”

*

『Năm ấy Giang Đường Dã mười sáu tuổi, vẫn là một thiếu niên.

Một năm đó, Giang Đường Dã học hút thuốc đánh nhau, bị ông cụ phát hiện, quỳ hơn nửa đêm, còn bị đánh một trận, lúc trở về, trên người toàn mùi máu tươi.

Tiểu Như Hứa nghe thấy động tĩnh, tuy còn buồn ngủ, nhưng để chân trần chạy ra phòng, lập tức trông thấy bóng dáng đơn bạc của thiếu niên, ngồi trên lan can của ban công, đầu ngón tay cặp điếu thuốc.

Chỉ mới mười sáu tuổi, lại chứa đựng rất nhiều tâm sự, khiến người ra nhìn không thấu.

Sau này, Như Hứa dần dần hiểu thế sự, khi nhớ tới một màn này, đột nhiên cảm thấy, mình tựa như điếu thuốc trên đầu ngón tay hắn.

Trong đêm tối, lúc sáng lúc tối, hắn muốn châm muốn dập, tất cả chỉ cần một suy nghĩ thoáng qua của hắn.

Thiếu niên quay đầu lại nhìn nàng, khóe miệng vẫn còn bầm, cười rộ lên có chút buồn cười, nhưng không biết vì sao, khiến tâm người ta cảm thấy quá khổ sở.

“Ngắm trăng với chú đi, tiểu Như Hứa.”

Đó là ngọn nguồn vì sao nàng yêu thích ngắm trăng, cũng là ngọn nguồn về ánh trăng trong lòng nàng.

Tiểu Như Hứa lịch bịch chạy tới, thiếu niên dập thuốc, nhảy từ trên lan can xuống, dáng người thoăn thoắt.

Ngay khi đáp xuống mặt đất, đầu gối không thể không khuỵu một chút, hít vào một hơi.

Hắn ôm tiểu Như Hứa mềm mại thơm thơm, ngắm ánh trăng, rốt cuộc từ một mình lẻ loi lạnh lẽo chuyển thành người có được sự ấm áp nơi trần thế.

Thiếu niên hít hít mũi, sờ sờ mái tóc đen mượt của Như Hứa, cảm khái một câu: “Không nghĩ tới chú sẽ cùng một củ cải béo sống nương tựa lẫn nhau.”

Tiểu Như Hứa tức muốn nhéo hắn, nhưng vừa thấy khóe miệng bị thương của hắn, nhịn không được nhẹ nhàng chạm vào một chút, hỏi: “Chú nhỏ, chú vì sao muốn làm vậy?”

Giang Đường Dã gác cằm trên đỉnh đầu củ cải nhỏ, đôi mắt hơi hơi nheo lại, giống như đang ngẩn người, cũng đang tự hỏi.

“Vì sao ư?”

“Chú cũng không biết vì sao.”

“Có thể bởi vì, chú muốn bị ghét bỏ một chút chăng.” Cho dù bị ghét bỏ cũng tốt.

Ít nhất, được người chú ý.』

Khoảnh khắc phi thân nhào qua, Như Hứa so với ai khác rất tỉnh táo.

Nàng thấy Giang Đường Dã, nàng nhớ đến quả bóng bay ngày hôm qua, nàng nhớ rõ tập tranh của mình đã vẽ hắn vô số lần.

Nếu nhất định cần có cơ hội để bày toe, lần này là cần thiết. Đáng giá không?

Rõ ràng không chắc chắn, biết rõ cho dù hắn có vượt qua cái giới hạn tình thân, cũng chưa chắc có tình cảm khác, nhưng vẫn cứ muốn giống thiêu thân lao đầu vào lửa, kế hoạch của lần này đã vạch ra đâu?

Lao lực tâm cơ, không sáng ngời cũng không trong sáng, so với góc khuất âm u trong lòng càng khiến cho người ta chán ghét.

Nàng vào lúc đó, khát vọng nhận được sự chú ý, cho dù bị ghét bỏ hệt như lời thiếu niên mười sáu tuổi đã nói.

Đây là một lần thích không chính đáng, từ bất luận phương diện nào nói, cũng vậy.

Nhưng, nàng chỉ thích lúc này đây.

『 Đáng giá không? 』

Đáng giá.

*

Cả người đau cực kỳ, chớp mi vài lần, Như Hứa chậm rãi mở to mắt, ánh vào tròng mắt là trần nhà trắng tinh.

Nàng khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, chạm vào da thịt ấm áp của người đàn ông.

Hơi hơi nghiêng đầu, chỉ thấy cả người Giang Đường Dã hỗn độn, mặt mày lạnh lẽo, giọng nói lạnh dọa người.

“Cứ thích như vậy?”

Hắn hỏi một câu, đằng trước “thích” không có chủ ngữ. Như Hứa không đáp.

Chỉ là bỗng nhiên muốn cười.

Lúc này đây, có được tính là nàng đã thắng rồi không.

Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như trước, khóe môi hơi nhếch, ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Rất thích.”

Như Hứa chỉ có thể nhẹ giọng nói chuyện, bật ra từng âm tiết một, chỉ thấy cảm giác miệng vết thương nơi bả vai đau cực kỳ.

Bởi vậy, mỗi một từ nàng nói ra đều nhu mì như nước. “Chú nhỏ, chú đang tức giận vì điều gì?”

Đúng vậy, hắn đang tức giận điều gì.

Nàng hỏi thật vô tội, đôi mắt chứa sương mù mênh mông, chạm một cái dường như sẽ có nước rơi xuống.

Giang Đường Dã thấy dáng vẻ nàng gầy yếu như con mèo hen, vén gọn mái tóc ướt át của nàng ra sau, trên mặt cười, nhưng trong mắt lại không nổi một chút ý cười nào: “Cháu thật sự cho rằng chú không nhìn ra trò mèo của cháu?”

Dục vọng chiếm hữu lần lượt quấy phá, hắn lần lượt cho nàng cơ hội, nàng vứt bỏ cơ hội, nàng không thèm.

Vì sao cứ không nghe lời như vậy.

Thiếu nữ ghé vào mép giường, khóe mắt có nước mắt, không phải vì bị vạch trần ra sự khốn khổ, mà vì cười quá mức, cả người đều đang run.

Nàng biết hắn nhìn thấu, hắn còn muốn nhìn thử nàng có thể làm được tới một bước nào?

Không biết một bước này, đã đủ chưa? “Nhìn thấu rồi, sau đó thì sao?”

Giang Đường Dã thở dài, cong lưng, che đôi mắt nàng lại, đầu ngón tay chạm vào nước mắt nóng bỏng của nàng, có chút không đành lòng.

“Cháu sẽ hối hận.”

Như Hứa ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, bắt lấy tay hắn, cười hỏi: “Sau đó thì?”

Hắn rốt cuộc cúi người hôn xuống, giống như một giấc mơ chờ đợi đã lâu bỗng trở thành hiện thực, tay chống lên eo thiếu nữ, cắn môi nàng, liếm láp dây dưa, ngắm nhìn làn da mỏng manh của nàng ửng đỏ, ngón tay nàng nhu nhược tựa như không xương bắt lấy vạt áo của hắn, không muốn buông tay.

“Sau đó…” “Em thắng.”