Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 8: Chạy trốn




Trong phòng bếp, Chu Liêm xắt rau, nói chuyện phiếm với Như Hứa, hỏi chuyện của Giang Ngu.

“Cô ư? Cô hình như đã có bạn trai.”

Người đàn ông cầm dao đang xắt rau bỗng trượt tay, suýt nữa cắt vào tay, nghe Như Hứa nói, anh gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Nhớ tới người phụ nữ với đôi môi đỏ yêu diễm cao ngạo, trong mắt Chu Liêm xẹt qua một tia ánh sáng lạ.

Lúc ăn cơm, Thẩm Ngân vẫn luôn mồm nói về trò chơi vừa nãy, nói không đã còn múa máy tay, nhìn dáng vẻ chắc bị ngược không nhẹ.

“Tức ch*t ông đây, ông đây một ngày nào đó sẽ thắng mày. Ông đây nếu không thắng được, sẽ để cho con ông đây thắng mày, một ngày nào đó!”

Thẩm Ngân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhìn qua mười phần buồn cười.

Như Hứa gắp cho anh một miếng thịt, cười tủm tỉm nói: “Chú tiểu nhân ăn thịt đi.”

Giang Đường Dã cũng gắp cho anh một miếng: “Con trai ăn thịt đi.” Thẩm Ngân: Mẹ nó, tao không nói nữa, tao ăn thịt.

Cơm nước xong, mấy người ngồi chơi trong chốc lát rồi Thẩm Ngân và Chu Liêm đi về, Giang Đường Dã tiễn bọn họ xuống lầu.

Như Hứa nhận được điện thoại của Chu Mục, chạy ra ngoài ban công. “Có chuyện gì hả?”

“Tôi nhớ chị của cậu.”

Như Hứa: “Vậy cậu gọi cho tôi làm gì?”

Nam sinh ở đầu bên kia bực bội xoa xoa tóc: “Điện thoại cô ấy tắt máy, khẳng định lại bị mẹ canh chằm chằm, ngày mai cậu giúp tôi dẫn chị của cậu tới đi.”

“Coi như anh rể xin em đó.”

Như Hứa còn đang do dự, cậu ta đột nhiên phun một câu, khiến người ta nói không nên lời.

Còn chưa xem bát tự có hợp không, đã tự xưng là anh rể trước rồi. Ngẫm lại, cậu ta cũng coi như đã giúp nàng một ân huệ.

“Tôi biết rồi, ngày mai chờ tôi.”

Tắt điện thoại, vừa quay đầu lại, phát hiện Giang Đường Dã đã đứng trong phòng khách, nãy giờ nàng nói một hồi điện thoại, không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.

Tay đặt trên tay nắm cửa phòng ngủ, lại nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh của Giang Đường Dã: “Quả bóng của cháu.”

Như Hứa cứng đờ, xoay người, nhìn quả bóng bay bị xì hơi nằm dưới đất.

Thiếu nữ ngồi xổm xuống, cầm lấy quả bóng bay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trên bề mặt, lẳng lặng nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên cười.

Mày nhìn quả bóng bay này xem, giống như một đứa ngốc. Có lẽ hắn nói rất đúng, nàng không có tiền đồ.

*

Ngày hôm sau, Như Hứa đi tìm Giang Ái.

Lấy lí do đi mua sách, dưới ánh mắt bán tín bán nghi của Hà Uyển, cuối cùng cũng có thể đưa Giang Ái ra khỏi cửa, đi vào một quán cà phê chờ Chu Mục.

“Chu Mục nói cậu ta gọi di động cho chị không được, muốn em giúp hẹn chị ra đây.”

Giang Ái khởi động máy, nhìn thấy trên di động xổ ra rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trong mắt lộ ra vài phần mỏi mệt.

“Chị muốn thử nói chuyện rõ ràng với mẹ, chị sẽ không để ảnh hưởng tới việc học, có thể dựa theo kỳ vọng của mẹ phát triển, nhưng, chị lại không thể làm được cái gì cả.”

“Chị đã nghĩ tới chuyện từ bỏ Chu Mục, cũng nhờ mẹ chị làm loạn một trận lớn, chị đã thử qua.”

“Nhưng thất bại.”

Như Hứa nhớ tới quả bóng bay ngày hôm qua, nghe thấy Giang Ái nói, khóe môi nhếch lên một độ cung nho nhỏ, ý cười hơi trùng.

“Em thật hâm mộ thất bại của chị.”

Ít nhất, còn có một người giữ chị lại, không để chị đi mất.

Không đầu không đuôi nói một câu, Giang Ái nghe thấy liền mở to hai mắt, đang muốn hỏi chuyện thì Chu Mục xuất hiện.

Vừa đến nơi, cậu lập tức ôm chầm lấy Giang Ái, lẩm bẩm gì đó, chọc Giang Ái đỏ mặt đánh cậu hai cái.

Như Hứa không tính làm bóng đèn ở chỗ này, vì thế nói với Giang Ái là mình ra ngoài đi dạo, chút nữa sẽ quay lại, rồi cùng về nhà với Giang Ái, tránh cho Hà Uyển nghi ngờ.

Bên cạnh quán cà phê có một hiệu sách, Như Hứa ở đó tìm sách cả một buổi trưa, chọn được mấy quyển thì ra tính tiền, chuẩn bị đi tìm Giang Ái.

Ai ngờ mới vừa tới cửa quán cà phê, liền thấy Chu Mục chắn trước người Giang Ái, biểu tình kiêu ngạo, mặt mày lộ ra vẻ khinh thường sâu sắc.

Đối diện cậu là một đám người, người tới không có ý tốt, hình như tới kiếm chuyện.

“Muốn đánh nhau lúc nào tao cũng theo hầu, nhưng có thể đừng chọn hôm nay?”

Nam sinh dẫn đầu đối diện hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Vì sao?”

Chu Mục nhíu mày, rất không kiên nhẫn: “Mày có biết tao khó khăn bao nhiêu mới gặp được bạn gái của tao không? Một tấc thời gian một tấc vàng, tao không kiếm bù nổi đâu, tao cầu xin mày, đi nhanh đi.”

Như Hứa: “……”

Có thể đừng nhục như vậy được không? Chắc chắn sẽ bị đánh.

Quả nhiên, cậu vừa dứt lời, một đám người liền xông lên, muốn đánh.

Chu Mục kéo tay Giang Ái, quay đầu chạy trốn, lúc đi ngang qua Như Hứa, xách theo nàng như xách gà con.

Như Hứa: “……”

Có thể cẩn thận trước khi hẹn hò được không? Vốn dĩ chỉ mỗi một người gây chuyện mà?

Hai người yêu nhau, tính cách bổ sung cho nhau. Như Hứa tin.

Một đám người trẻ tuổi đuổi theo ba người chạy, trường hợp này, rước lấy vô số ánh mắt.

Thẩm Ngân dắt tay nhỏ của bạn gái, dường như chỉ muốn xem náo nhiệt, khi tầm mắt đuổi theo đám người kia, đột nhiên trừng lớn mắt, theo bản năng hô ra: “Tiểu Như Hứa?!”

Bạn gái ê ẩm nói: “Tình nhân trẻ của anh thật đúng là nhiều, đi ven đường cũng có thể gặp được.”

Thẩm Ngân cũng không giải thích, sải bước chân đuổi theo hướng Như Hứa chạy trốn, gọi điện thoại cho Giang Đường Dã.

Vang lên vài tiếng chuống, mới kết nối được với đầu bên kia. Giọng nam lười biếng khàn khàn, xung quanh có hơi huyên náo. “Nói, tao đang bận việc.”

Thẩm Ngân chạy mệt ch*t, vừa nghe được âm thanh dục tiên dục tử của anh, lửa trong lòng bốc lớn, nóng đến mức đỉnh đầu cũng muốn bốc khói.

“Con mẹ nó! Tiểu Như Hứa bị người ta đánh ch*t, tao nhìn xem mày bận chuyện gì!”

Giang Đường Dã trầm mặc hai giây: “Gửi địa chỉ qua đây.” Sau đó bụp một tiếng tắt điện thoại.

*

Trong phòng riêng lớn trong bar, ánh đèn lờ mờ, một hàng cô gái xinh đẹp đứng vây quanh.

Gương mặt dữ tợn của ông chủ cười nịnh nọt, đưa một điếu thuốc cho Giang Đường Dã.

Gã so với Giang Đường Dã lớn hơn nhiều, nhưng lúc phải cầu người, cũng chỉ có thể gọi người ta là anh.

“Anh, anh nhìn xem, đã đủ thành ý chưa?”

Giang Đường Dã nhả ra một vòng khói màu xám, mí mắt sụp xuống, ngay cả cười giả lả cũng lười, chỉ cúi đầu ngó nghiêng đồng hồ của mình, giọng điệu không có ý muốn nói chuyện, khiến lòng người ta hoảng đến mức xù lông.

“Ông xem tôi là gì?”

“Tôi… Tôi tất nhiên xem ngài là trời, à không, là tổ tông của tôi.”

Ông chủ dặm dặm cái trán không có một chút mồ hôi nào, ném ánh mắt cho một đám con gái: “Không chạy nhanh tới hầu hạ, ở đấy thất thần làm gì?”

Oanh oanh yến yến, mùi son phấn nồng nặc.

*oanh oanh yến yến: chim oanh và chim yến, hai loài chim nhỏ, đẹp, hót hay. Chỉ cảnh vui tươi của mùa xuân. Hoặc chỉ người kĩ nữ.

Giang Đường Dã quay đầu đi: “Tránh ra.”

Những người con gái liền không dám đi lên, đứng ở một bên, lắp bắp.

Vẻ mặt ông chủ như đưa đám, cảm thấy hôm nay chuyện này thật mẹ nó sốt ruột, không phải nói ca này rất mê chơi à? Sao lại không thấy chơi gì cả?

Ngay khi hi vọng sắp ch*t, lại nghe thấy người đàn ông mở miệng: “Cô, lại đây.”

”Cô”, là chỉ một cô bé xinh đẹp trang điểm trang nhã trong một đám người, là nữ sinh có một đôi mắt to như biết nói.

Cơ thể mảnh khảnh của cô run rẩy, rúc trong góc phòng, ước gì người ta không nhìn thấy cô.

“Gọi cô đấy, lại đây!”

Ông chủ nóng nảy, đi qua túm lấy nữ sinh, đẩy vào trong lòng ngực Giang Đường Dã, cười hì hì: “Vẫn là anh tinh mắt, bắt được người xinh đẹp như vậy.”

Nữ sinh nửa quỳ trên sô pha, cằm bị hắn nắm, không thể không ngửa đầu nhìn hắn, lấy một loại tư thái khuất phục tuyệt đối.

Trong mắt cô có ánh nước, đong đầy sắp tràn, nhu nhược đáng thương. Đôi mắt này cực kỳ giống.

Trong xương cốt cô có một sự quật cường nên có, cho dù ai đánh phá cũng không áp chế được cũng không suy sụp, khó chịu thì sẽ cào người, gọi một tiếng “Giang Đường Dã”.

Nghĩ như vậy, người đàn ông hơi hơi thất thần, trong mắt có vẻ mềm mại không muốn người biết, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mềm của cô.

“Người này đi.”

Ông chủ vui mừng khôn xiết, cong eo cúi lưng, đưa những người phụ nữ còn lại đi ra, còn thuận tiện đóng cửa lại.

Nhưng không bao lâu, người đàn ông liền từ trong phòng đi ra, quần áo hoàn chỉnh, nện bước hăng hái, tư thế đó khiến ông chủ sợ tới mức vội hỏi: “Người còn muốn không ạ?”

Bước chân Giang Đường Dã chậm một chút, không quay đầu lại, nhàn nhạt ném xuống một câu: “Trước cứ giữ lại đã.”

Trên sô pha, mái tóc đen của nữ sinh hỗn độn, biểu tình ngơ ngẩn, cổ có vết lằn hơi hơi hồng, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào, chỗ này dường như vẫn còn nóng bỏng.

Trong lúc nhất thời, cô gái không biết có nên cảm ơn cuộc điện thoại kia hay không.

Hay là, không cam lòng.

Hai người bọn họ giằng co đánh một trận rồi ai sẽ thắng.