Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 6: Yêu em




Cuối tuần, Như Hứa về nhà chính để thăm ông cụ.

Mẹ Ngô ra mở cửa cho nàng, đón lấy túi lớn túi nhỏ trong tay nàng, nhịn không được cười: “Hai chú cháu rất có ý nha, muốn tới sao không cùng nhau tới, còn một trước một sau, muốn tạo bất ngờ hay gì?”

Động tác đổi giày của Như Hứa khựng lại, mới phát hiện trên tủ giày còn có một đôi giày da của nam.

“Chú nhỏ đâu ạ?”

“À, đang chơi cờ với ông cụ ở trong viện.”

*Viện: Nhà ở/Sân vườn có tường thấp bao chung quanh

Nhà chính có một cái tiểu viện, trong viện có cổ thụ lớn che trời, dưới tán cây có đặt một cái bàn tròn nhỏ, bên cạnh đặt hai ghế tròn khác, trên ghế có hai người đang ngồi.

“Anh có biết thế nào gọi là kính già yêu trẻ không vậy? Cha anh bao nhiêu tuổi, anh bao nhiêu tuổi, cha anh còn có thể chơi cờ được mấy năm nữa, không thể nhường cha anh một chút hả?”

“Con không biết cái gọi là kính già yêu trẻ, con chỉ biết cái gọi là người thắng làm vua.”

Giang Đường Dã nhàm chán ngáp một cái, đầu ngón tay thon dài chấp nhất một con cờ đen được rọi sáng, híp mắt, đặt dưới ánh mặt trời đánh giá nó.

Màu sắc rất trong và sáng. “Cờ này không tồi.”

“Cãi cũng không tồi.”

Ông cụ thổi bay râu trừng mắt, phá ván cờ thành lung tung rối loạn, đoạt lấy quân cờ trong tay Giang Đường Dã, giở tính trẻ con ôm lấy cái bát đựng cờ, nói: “Như Hứa tặng cha.”

Giang Đường Dã ai da một tiếng, mặt mày thư thái, cười nói: “Vậy con càng phải lấy.”

Nói xong, một phát đoạt lấy, vớt lấy một quân cờ, khoe khoang trước mặt ông cụ.

Ông cụ chống quải trượng, đi hai bước vừa nhanh vừa hăng, làm bộ muốn đánh hắn.

Như Hứa vội chạy tới, đỡ lấy ông cụ, bất đắc dĩ lắc đầu. “Ông, chân ông đau không nên nháo với chú.”

Mẹ Ngô nhìn xa xa, cũng lắc đầu.

Đứa bé nhỏ tuổi nhất, lại là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất. Không dễ dàng.

“Như Hứa, cháu tới thật đúng lúc, ngồi ngồi ngồi, chơi với thằng nhóc này đi, đánh bại nó!”

Ông cụ mạnh mẽ đè Như Hứa ngồi xuống ghế, nhét cái bát đựng cờ vào trong lồng ngực nàng, như tìm được chỗ dựa, chỉ vào Giang Đường Dã nói: “Thằng nhóc con xong rồi.”

Giang Đường Dã thảnh thơi sửa sang lại bàn cờ hoàn chỉnh, cười như không cười nhìn chằm chằm Như Hứa.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy liền màu vàng nghệ, cổ áo chiết hình chữ V, lộ ra xương quai xanh đáng yêu xinh đẹp, tươi mát nhưng vẫn chói mắt, giống một đóa cúc non lả lướt xinh xắn.

Bắt đầu ngụy trang thành con nhím nhỏ rồi. Cố mà gồng lên, đừng để lộ bụng mềm sớm. “Đã nói trước đó, chú nhỏ sẽ không yêu trẻ.” “Không cần.”

Thiếu nữ cúi đầu xếp cờ, cần cổ nhỏ mảnh khảnh trắng tinh rơi vào mi mắt hắn, ánh sáng loang lổ dừng sau cổ nàng, giống như một ấn ký vĩnh hằng.

Ấn ký.

Giang Đường Dã cười cười, sờ sờ băng keo cá nhân trên cánh tay. Hắn cũng có đấy.

Ông cụ xua xua tay, nói, hai đứa cứ chơi trước, ông muốn đi ăn một chút gì đó.

Cuối cùng, mới đi được hai bước, lần nữa quay đầu lại dặn dò Như Hứa, nhất định phải thắng hắn.

“Chấp quân đen đi trước.” “Chú muốn đi sau.”

Như Hứa ngước mắt liếc hắn một cái, quân trắng dẫn đầu rơi xuống bàn cờ.

“Nhớ rõ là ai dạy cháu chơi cờ không?”

Người đàn ông này hình như rất chấp nhất chuyện nhớ hay không. Vì thế, Như Hứa nói: “Không nhớ rõ.”

Oh.

Giang Đường Dã tựa như không nghe thấy, hiểu rõ gật gật đầu, dáng vẻ rất vừa lòng: “Mệt cháu còn nhớ rõ là chú dạy.”

Như Hứa: “……”

“Chú nhỏ lại dạy cháu thêm cái này, nam sinh trẻ bây giờ không đáng tin cậy, biết không?”

“Không biết.”

Giang Đường Dã vốn không để chút khiêu khích này vào mắt, ba phần tâm tư đặt trên bàn cờ, bảy phần tâm tư đặt trên người Như Hứa.

Huống hồ, nàng càng khiêu khích, hắn càng hăng hái.

Đó là một loại dục vọng thắng bại, không phải trưởng bối đối với tiểu bối, mà là đàn ông đối với phụ nữ.

“Mông còn đau không?” Hắn hỏi.

Như Hứa nhìn ván cờ không được lạc quan lắm, mím môi cười khẽ, đáng tiếc không lộ ra hai cái răng nanh kia.

“Tay chú chắc không còn đau đâu ha.”

Nàng nhìn thấy băng keo cá nhân của hắn, trong lòng đắc ý.

Chút tùy hứng này Giang Đường Dã vẫn chấp nhận, hắn không đánh cờ nữa, đứng lên, tản bộ trong sân, chuyển động quanh quẩn Như Hứa, từ tốn kể chuyện, thế này rất giống dáng vẻ niên thiếu bất cần, mắt đen sáng ngời, tươi cười không để ý.

“Chú đi bệnh viện tiêm hai mũi, còn tiêm luôn cả vắc-xin phòng chó dại, bác sĩ hỏi chú bị thương thế nào, chú nói là bị mèo nhà cào, bác sĩ bảo không phải, cái này giống như dấu răng, chú nói, không sao, là mèo hoang đã tu luyện thành người. Nếu không cháu lại cắn một phát nữa đi, chú đưa đi cho bác sĩ nhìn thử, rốt cuộc là người hay là mèo?”

Nói đến khúc này, hắn dừng phía sau Như Hứa, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Trên bờ tường có một con mèo Garfield nằm bò, là mèo ông cụ nuôi, nhưng bị Như Hứa chiều đến béo múp, khi còn nhỏ thì thân thủ còn mạnh mẽ, lúc bây giờ chạy thì giống cái cà keo.

Giờ phút này, nó tung ta tung tăng chạy vội tới bên chân Như Hứa, cả người lông xù cọ cọ cẳng chân bóng loáng của nàng, đáng yêu cực kỳ.

Mày nói xem mày có biết thế nào là hợp tình hình thế nào là không hợp tình hình không.

Người đàn ông đứng đằng sau thiếu nữ, cả người bao trùm nàng, bỗng nhiên duỗi tay, luồn qua dưới cánh tay nàng, đánh tiếp một nước cờ.

Quá mức thành thạo.

Hắn đối với cái gì, đều luôn nắm chắc thắng lợi. Thật sự làm người ta chán ghét.

“Có yêu đương thì giấu cho kĩ, đừng để cho chú phát hiện, vậy thì chú nhỏ vĩnh viễn là người chú tốt.”

Một câu, giống hệt mứt hoa quả tẩm độc. Buộc người há miệng ăn.

Vĩnh viễn ư?

Không hiếm lạ.

Như Hứa bế chú mèo bên chân lên, ôm vào trong lồng ngực, nói: “Cháu thua rồi.”

Cả mèo béo cũng meo một tiếng, tựa như phụ họa.

Giang Đường Dã luôn có thể một bước đoạt mệnh, cũng xem như mọi chuyện đã định, tấm tắc hai tiếng: “Tiểu Như Hứa thua rồi.”

“Mèo béo, đi xuống.” Chỗ mày có thể ngồi à?

Garfield meo một tiếng, dáng vẻ ủ rũ héo úa nhảy xuống từ trên đầu gối Như Hứa, chạy ra xa.

Chà, béo thật.

“Vào ăn cơm thôi, nói nhanh lên, ai thắng?”

Ông cụ đứng trên lầu, hướng về hai người bên dưới la lên.

Như Hứa đứng lên, đang muốn đáp lời, lại bị hắn đè hai vai ngồi trở lại. Giang Đường Dã vẫy tay, lớn tiếng nói: “Là con thua.”

Ông cụ cười ha ha, đến bóng dáng xoay người cũng mang theo vui sướng.

Hắn khom lưng, nhặt chiếc lá rụng dính vào mái tóc của thiếu nữ, tiến đến bên tai nàng, nói: “Chú nhỏ không yêu trẻ.”

“Nhưng chú nhỏ yêu em.”

Tay Như Hứa run lên, đầu ngón tay cầm quân cờ rơi xuống mặt đất lạch cạch.

Ngày mùa hè nóng bức, mơ màng sắp ngủ.

Lời nói của hắn tựa như cây kim châm chích trên da, da biến tái nhợt, hơi hơi đau đớn, Như Hứa giống như tỉnh lại từ trong mộng, nhưng hình như một chân lại rơi vào một giấc mộng khác.

Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả. Nàng đã không thể phân rõ nữa.

Giang Đường Dã nhặt quân cờ lên, bỏ lại vào trong lòng bàn tay Như Hứa, nhưng không hề nóng lòng thu tay lại, dùng lòng bàn tay vuốt ve tỉ mẩn đầu ngón tay non mềm của nàng, giống như đang tìm kiếm điều gì.

Như Hứa đột nhiên rút tay về, lại bị hắn nắm chặt trong tay, không cách nào tránh thoát.

Ông cụ và mẹ Ngô tùy thời sẽ đến, hắn đang làm gì?

Bình tĩnh suy xét, Như Hứa đã làm nhiều chuyện như vậy, không phải vì muốn hắn chủ động ư?

Suy nghĩ dĩ nhiên.

Em bước về phía anh mười bước, tất nhiên vì muốn dụ anh bước về phía em một bước.

Nhưng hôm nay hắn quá mức khác thường, không ra bài theo lẽ thường, toàn bộ tiết tấu đều hắn nắm giữ trong tay, nàng trở thành người bị động rồi bị dao động.

“Buông ra! Giang Đường Dã, chú buông ra……”

Như Hứa luôn như vậy, một khi tình thế cấp bách thì cái gì cũng quên, không thể lựa lời, dù sao giả bộ cũng không giả nổi nữa, rối loạn thành một nùi, muốn gì liền bật ra.

Hắn lại rất thích nghe giọng nàng uất ức, tức giận nhưng thẹn đỏ mặt gọi『 Giang Đường Dã 』.

Nhờ nàng mà một cái tên vô cùng bình thường lại có thêm một ý nghĩa khác.

Gió hôm nay dường như đã tẩm qua rượu, thổi đến làm người ta hơi say, không còn tỉnh táo, có tư tưởng muốn phạm tội.

Nắm tay coi như không tính, gương mắt hắn trong nháy mắt gió ngừng, phóng đại vô số lần, trán tựa trán, chóp mũi đối chóp mũi.

Duy chỉ có môi là chưa chạm nhau.

Tựa như hắn chẳng sợ làm việc thân mật đối với ai, cũng có thể không quá để ý khi nói một câu thả thính.

“Về sau không cho phép gọi như thế, muốn gọi thì gọi chú nhỏ, nhớ không?”

Như Hứa vẫn không nhúc nhích, lại không dám đối diện với đôi mắt hắn, chỉ có thể khép lại hai mắt.

Tay vẫn đang bị hắn nắm.

Nàng cuộn tròn đầu ngón tay, chỉ kém một chút, là có thể câu lấy ngón tay hắn.

“Nếu như cháu cứ gọi?”

Người đàn ông cười rộ lên, tiếng nói hơi khàn, chấn động màng nhĩ của nàng, lọt vào trong lòng.

“Cháu tốt nhất là dám.”

『Chú đây không cầu mà được.』