Sáng sớm, những bông tuyết trong không trung vẫn bay trắng trời. Mặt đất, mái nhà, nóc xe, bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng mỏng.
Như Hứa thích trời tuyết rơi, một mình đi thăm mộ ông nội, lải nhải một đống chuyện, vì trời lạnh, chóp mũi nàng bị lạnh đến ửng đỏ, như điềm báo sắp rơi nước mắt.
Có người từ phía sau vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng, Như Hứa vừa quay đầu lại, ngơ ra, hô lên:” Mẹ Ngô”.
Sau đó, hai người đều cười rộ lên, cảm khái đã lâu không gặp.
Trước khi đi, Ngô mẹ giao cho Như Hứa một phong thư, là của ông cụ lưu lại, ông dặn dò mẹ Ngô, chờ sau khi ông ch*t, nếu Như Hứa trở về, thì đưa cho nàng.
Dù sao cũng là đứa nhỏ ông nuôi lớn, ông biết Như Hứa sẽ đi, nhưng đoán được Như Hứa sẽ trở lại.
Trong thư nói, ông không trách ai hết, muốn trách chỉ trách bản thân luẩn quẩn trong lòng, tạo hóa trêu ngươi, cố tình là hai người ông thương yêu nhất, trong lòng giống như bị một khối đá đè nặng, ngày ngày tích tụ trong lòng, rồi đoán được mình đã đi đến cuối đường rồi.
Lúc viết thư, ông cụ không muốn ai biết, chỉ là trước khi ch*t, ông nắm chặt tay Như Hứa, lập tức muốn nói ra.
Chỉ là.
Nguyên nhân là vì hai người ông thương yêu nhất, mới hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc.
Nhưng ông chưa kịp nói ra.
Nếu ông nói ra, có lẽ hai người cũng không bỏ qua nhau lâu như vậy, nhưng cũng bởi vì đã bỏ qua, hai người mới có thể ở thế tục phồn hoa vòng đi vòng lại, vẫn vòng trở về, nhận rõ đối phương là duy nhất.
Cái gì cũng không có khả năng là duy nhất.
Nhưng người mình yêu thì nhất định phải là duy nhất.
*
Ban đêm, những bông tuyết nhớ ngoài cửa sổ rơi xuống trong tĩnh lặng.
Như Hứa ngồi bên cửa sổ, bọc chăn, nhìn hồi lâu, mãi đến khi chiếc xe quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt hơi hơi lấp lánh.
Xe ở dưới lầu đã ngừng hồi lâu, đại khái mười phút, cũng không thấy người trong xe đi xuống.
Như Hứa thở dài, từ tủ lạnh lấy hai vại bia, đi xuống lầu, rụt cổ né gió tuyết, gõ vang cửa sổ của chiếc xe.
Người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển hút thuốc, nghe thấy tiếng vang thì quay đầu lại, sửng sốt một chút, vội mở cửa xe, để Như Hứa tiến vào.
Như Hứa ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi rượu quyện lại, gió thổi đi không ít, nhưng vẫn có thể ngửi được.
Hai ngón tay thon dài của Giang Đường Dã kẹp điếu thuốc, khóe mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng vuốt mi, thoạt nhìn hơi mỏi mệt, nhưng vừa thấy người bên cạnh, vẫn không nhịn được cười rộ lên, xoa nắn mặt Như Hứa, thở dài: “Lo quá…”
Như Hứa mở hai lon bia lạnh, uống một hớp, bị lạnh nên giật mình, hỏi: “Lo gì?”
“Lo là lúc anh già rồi, sẽ có thằng nào đó trẻ tuổi hơn câu dẫn em, nhỡ em không kháng cự được, bị câu đi mất.”
Mắt đen của hắn vương vãi ánh sáng từ bên ngoài, sáng quắc nhìn chằm chằm Như Hứa.
Nửa lon bia vào bụng, Như Hứa không đáp lời, mặt bị hun hơi hơi nóng lên, dép lê bị rớt, chân trần gấc lên đệm ghế mềm mại, giống như có tâm sự.
Sau một lúc lâu, Giang Đường Dã nghe thấy tiếng cười mềm mềm mại mại của cô gái nhỏ, cùng với gió tuyết lạnh thấu xương hình thành sự đối lập.
“Anh nói cũng có khả năng á.”
Vừa dứt lời, cánh tay người đàn ông rũ ngoài cửa sổ xe, nhẹ buông điếu thuốc đang kẹp, ánh lửa nhỏ nhoi bị dập tắt giữa màu tuyết trắng.
Khi hắn còn chưa nhận thức được gì, đã nhéo cần cổ của Như Hứa, cắn lên cánh môi mềm mại lạnh lẽo nàng.
Như Hứa ngây người một chút, vươn đầu lưỡi, liếm một cái lên vết cắn vương mùi thuốc lá của người đàn ông, khóe miệng hơi hơi rát, làm nàng
nhớ tới, lần đầu tiên Giang Đường Dã hôn nàng, khi đó, đúng là thiếu nữ được như ước nguyện.
Cho đến hôm nay, vẫn như mong muốn. Cho dù là bao nhiêu năm, hắn vẫn vậy.
Cửa sổ xe bị kéo lên, không ai nhìn thấy chuyện tình phát sinh bên trong xe.
Máy sưởi nóng quá, Như Hứa vùi trên lưng ghế, cắn mu bàn tay, mặt nghẹn đỏ bừng, kiệt sức ức chế rên rỉ, nhưng tính tình hắn rất hẹp hoi, còn ghi hận câu nói vừa nãy, nhéo eo nhỏ, tức giận muốn nàng.
Là tiến vào từ phía sau.
Quần áo hắn chỉ hơi loạn, hai tay vuốt ve bộ ngực trắng muốt của thiếu nữ, rung động nhoáng lên, nhưng trước sau không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Dục vọng dưới thân cắm vào hoa huy*t ướt át nhỏ hẹp, mỗi một chút, luôn cắm đến tận cuối, đi hết vào, cọ ra dịch, thao đến mềm, mới vừa lòng rút ra, sau đó lại lần nữa hung hăng cắm vào.
Như Hứa bị đẩy đưa chịu không nổi, sau cổ áp sát yết hầu thỉnh thoảng lăn lộn trong cổ họng hắn, hắn cứ thế gián đoạn hôn xuống, chiếc hôn nhẹ bẫng giống như lông chim, rơi xuống có hơi ngứa, làm nàng càng thêm mẫn cảm.
Ngữ điệu của hắn nặng nề khàn khàn trong cổ họng, nhuốm đậm dục vọng giống như tiếng đàn cello, tâm cũng theo đó giật thật mạnh.
“Có khả năng không?”
Bụng nhỏ của Như Hứa vừa tê vừa mềm, bàn tay nhu nhược không xương cũng bị hắn nắm lấy, buộc phải quay đầu lại hôn hắn, đôi mắt loé ánh nước, nhỏ giọng hô “Chú nhỏ”.
Giang Đường Dã tuỳ ý nàng hôn, mắt đen trở nên sâu thẳm, không chịu thỏa hiệp, cũng không hôn trả, chỉ đè nặng nàng thao, chờ đến khi eo Như Hứa vặn đến mệt mỏi muốn quay đầu lại, hắn lại không thuận theo, không buông tha hôn đuổi theo.
“Em con mẹ nó đúng là báo ứng của anh, biết rõ làm thế nào để anh không chịu nổi…”
Đại khái là yêu có chút hận, hận chính mình không kềm chế được nửa đời trước, cuối cùng trả giá trên người nàng, nghe câu nói mát của nàng
thì tức giận, nhưng một câu “chú nhỏ” đã đủ để cong eo xuống, móc tim ra cho nàng nhìn, nói, anh rất yêu em.
Hắn phát hiện ra là đã quá muộn, không còn kịp rồi.
Cánh tay trắng tinh của Như Hứa ôm cổ hắn, hôn lỗ tai hắn, nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn một cái, dục vọng của hắn chôn trong cơ thể tựa hồ lại lớn một ít, nghiến răng, hỏi Như Hứa có phải kiếm chuyện đúng không.
Thiếu nữ uống bia, nếm thêm mùi rượu trong miệng của người đàn ông, trong mắt có chút men say mê ly, cười khanh khách, đầu lưỡi liếm yết hầu của chú nhỏ, thở phì phò, nói: “Em kiếm anh mà.”
Cuối cùng người đàn ông bắn.
Thân thể Như Hứa xụi lơ, nằm trong lòng ngực của người đàn ông, ngón tay của hắn từng chút lại từng chút vỗ về chơi đùa mái tóc đen nhánh của nàng, tóc đen cập eo, che nửa tấm lưng tuyết trắng mảnh khảnh.
Sau hoan ái, ôn tồn là ngọt ngào nhất.
Giống như có người dùng ngón tay mềm mại khều vào bụng, hơi nhột hơi ngứa, nàng giương mắt nhìn cằm của hắn, đủ thỏa mãn.
Qua thật lâu, Như Hứa gần như ngủ mất, cảm giác ngón tay bị cái gì đó tròng vào, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm tay.
“Phòng cho bị câu đi, phải đánh dấu trước.”
Như Hứa xoay nhẫn, mi mắt cong cong kéo tay của người đàn ông, so so hai bàn tay bên nhau, rồi lại lật lại nhìn, xem tới mệt mỏi, mới nghiêng đầu nặng nề ngủ.
Nàng có tỉnh lại một lần, đếm lông mi của Giang Đường Dã, nhỏ giọng nói: “Em vừa mơ một giấc mơ.”
“Giấc mơ thế nào?”
“Chúng ta trong mơ không bao giờ chia xa.”
Giang Đường Dã kề sát vào, hôn lên trán của nàng. “Không phải mơ.”
Ngày tháng sau,
Chúng ta không bao giờ sẽ chia xa.
– END –