Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 31: Chơi mạt chược




Giang Đường Dã có hẹn vào buổi tối, muốn Như Hứa đi cùng hắn.

Lúc đó Như Hứa nằm trên giường, mở to đôi mắt trong suốt, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, lắc đầu từ chối.

“Dự báo thời tiết nói hôm nay em không thể đi.”

“Vì sao?”

Như Hứa bật dậy, nửa quỳ trên giường, bắt lấy vạt áo khoác của Giang Đường Dã, hắn rất phối hợp đi tới, khom người xuống.

Vì thế thiếu nữ có thể dễ dàng bắt được gương mặt tuấn tú của hẳn, cười hì hì nói: “Đêm nay có tuyết rơi.”

Giang Đường Dã không hiểu tâm tư thiếu nữ, thở dài, xoa mái tóc đen mượt của nàng rối thành một chùm, rồi thêm một hồi hôn loạn lên mới ra cửa.

“Ở nhà chờ anh đi.” “Vâng.”

Một người nho nhỏ, ngồi trên giường, bóng dáng mềm mại, chứa ý cười, nhìn hắn bước từng bước một ra ngoài, liếc mắt nhìn một cái thì không có vẻ gì là không ổn.

Giang Đường Dã ra cửa, lấy xe ra, không đợi bước tiếp theo, cửa sổ xe đã bị gõ vang.

Cửa sổ xe hạ xuống, thiếu nữ xinh đẹp quây mình trong khăn quàng cổ, giấu cằm, khuôn mặt càng nhỏ lại, đôi mắt lấp lánh chứa ý cười, làm người không thể không động tâm.

“Tài xế, đi đâu đó?” “Đi đón vợ của tôi.”

Đôi mắt Như Hứa đột nhiên trừng lớn, hỏi: “Vợ anh ở đâu ra?”

Giang Đường Dã cười, cằm nhẹ ngẩng, ý chỉ: “Không phải đang ở đây sao.”

Bên tai Như Hứa ửng đỏ, mở cửa xe, ngồi lên, sau đó dùng khăn quàng cổ bao mặt lại, nói: “Anh nhận sai người rồi.”

Giang Đường Dã ngừng xe ở ven đường, tắt máy, thò qua, bắt lấy ngón tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ, nhìn nàng kéo khăn quàng cổ, ý đồ che lại gương mặt ửng đỏ, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

“Em cho anh hôn một cái.” “Anh xem thử có ngọt không.” “Nếu ngọt, đúng là vợ của anh.”

Như Hứa tiếp tục che lại, hỏi: “Vậy nếu không ngọt thì sao?”

Ý cười của Giang Đường Dã càng đậm, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy thích ý và ôn hòa.

“Không ngọt không lấy tiền.”

*

Tới nơi sớm, mọi người tốp năm tốp ba tụm lại ngồi, có người chưa gặp Như Hứa, thỉnh thoảng thò đầu đưa tới ánh mắt tò mò.

Đã lâu không thấy Giang Đườn Dã dắt theo ai bên người, bọn họ thường trêu ghẹo, nói Giang Đường Dã chuẩn bị muốn đi tu.

Giang Đường Dã đáp: “Tao đang đợi gặp được người tao đang đợi tới.” Khả năng, hắn đợi được rồi.

Có người gọi Giang Đường Dã qua chơi mạt chược.

Giang Đường Dã nắm tay Như Hứa đi qua, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo lông màu trắng đơn giản và quần jean, không trang điểm, đi theo phía sau, đến gần xem, không như tưởng tượng sẽ nhút nhát sợ sệt, ngược lại cười lên, trông rất sáng ngời.

“Hôm nay có người đánh thay tao.”

Người đàn ông cười tủm tỉm, lời vừa nói ra, làm vài người ngồi quanh bàn nhẹ nhàng thở ra, bọn họ mời Giang Đường Dã chơi mạt chược, chỉ là một câu khách sáo, khoảng thời gian trước đánh với hắn, thua đến quần cũng không còn.

Nay đổi thành cô bé trẻ tuổi, thật tốt, vừa dễ thắng vừa trông xinh đẹp.

Như Hứa chân tay luống cuống ngồi xuống, cảm giác người đàn ông phía sau cúi người, dán bên tai nàng, khí nóng dừng trên da thịt của nàng.

“Cứ đánh tuỳ tiện, có thua thì chồng em gánh.”

Bàn tay đặt trên ghế đột nhiên buộc chặt, Như Hứa quay đầu lại, người đàn ông đi sang một bên nói chuyện chính sự.

Chơi mạt chược.

Nói thật, Như Hứa không sành.

Nhưng nghe nói, tay chơi mới vận khí thường tương đối hên. “Hai người có quan hệ gì?”

Như Hứa nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm một bàn mạt chược, trả lời: “Quan hệ bạn bài.”

Sau khi đánh hai vòng, người lúc trước hỏi chuyện mặt đầy hoài nghi nhân sinh: “Hai người thật sự là quan hệ bạn bài??”

Đánh bài nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua ai đánh bài tệ như vậy.

Cứ chốc chốc bị ù báo* luôn là nàng.

*ù báo: thuật ngữ trong mạt chược, khi người chơi bị đền hoặc bị phạt Không biết còn tưởng rằng bọn họ hùa nhau tới bắt nạt người khác.

Không biết Giang Đường Dã đi tới, nhìn thấy trường hợp một đám xúm lại bắt nạt một người, vứt cho mấy người đó một ánh mắt, tất cả bày ra vẻ mặt vô tội.

Vốn nghĩ là thắng, cũng thắng thật, nhưng nhìn cô gái nhỏ thua quá thảm, muốn vờ thua hai ván, nhưng muốn thua cũng thua không thành.

Trên trán Như Hứa đổ mồ hôi, cẩn thận đánh ra một quân bài, thấy mọi nơi không còn động tĩnh, mới hoãn hơi.

“Nếu không đến đây thôi?” “Không được.”

Như Hứa lập tức từ chối, nhìn bàn mạt chược trước mặt, nói: “Đánh cho xong.”

Vừa kéo ngăn kéo ra, phát hiện đã thua hết tiền. Thật sự đáng thương.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mồ hôi mỏng đổ ra, đôi mắt long lanh, môi hồng hồng, có chút bất an.

“Người của tao chơi mạt chược với nhóm chúng mày, là để cho tụi mày bắt nạt hay gì?”

Ba người ngượng ngùng cười rộ lên, không dám biện giải. Thực sự là vận may của vị tổ tông nhỏ này quá kém. “Thua nhiều quá.”

Như Hứa biết rõ vận may của mình không tốt, mặt mày uể oải, vô cùng đáng thương nhìn Giang Đường Dã.

Giang Đường Dã ngược lại bị dáng vẻ đáng thương của nàng chọc cười, sờ sờ đầu nàng, trấn an nói: “Bọn họ đánh với anh thì không biết tới thắng, em cứ để họ thắng một lần, cũng coi như làm việc thiện.”

Nụ cười trên mặt ba người cương cứng. Thiện… Việc thiện sao??

Trên đường trở về, Như Hứa vẫn không vui lắm, nói: “Vì sao anh không dạy em chơi mạt chược?”

Giang Đường Dã cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Như Hứa một cái, trả lời “Nếu anh dạy em chơi mạt chược, ông cụ có tha cho anh không?”

Vừa dứt lời, ý cười trên khóe môi hắn hơi chùng, xe cũng ngừng lại.

Như Hứa ngơ ngẩn nhìn cột đèn giao thông cách đó không xa, bắt đầu phát ngốc, trong chốc lát mới mở miệng: “Ngày mai em muốn đi thăm ông nội.”

“Được.”

Radio trong xe bỗng báo giờ. 11 giờ.

Tuyết vẫn chưa thấy rơi.

Trong xe rất ấm áp, Như Hứa vặn người, đầu dựa vào lưng ghế, tóc đen che nửa mặt, nàng nhẹ nhàng nâng tay vén tóc ra sau tai, sau đó mở miệng.

“Lúc đầu em nhận ra rằng mình thích anh, đã rất khổ sở, đã nói rằng sẽ nuôi em nhưng lại bỏ đi, đáng ra là nên ghét, nhưng tại sao lại thành thích? Hơn nữa anh là chú nhỏ, sao em lại có thể thích anh được đây.

Nhưng mỗi một lần anh gọi về, em luôn rất vui, thật sự rất vui. Em luôn nhớ tới lúc em tặng kẹo cho anh, anh đã nói là bắt em phụng dưỡng tuổi già, điều đó khiến cho em của sau này vốn chỉ sống có một mình, cảm thấy mình đã có nơi để ký thác.”

Nàng dừng một chút, rũ mắt cười, nói: “Kỳ thật sau này ngẫm lại, cũng không có gì là không qua được. Có vẻ như em không cần một mình ôm hết cái sai lên người, sinh lão bệnh tử, đều là số trời định, dù em có làm gì hay không, ông nội cũng đã không còn nữa.”

“Em chỉ là khổ sở, vì đã không nói cho ông nội, ông mắng em cũng được, trách em cũng được, được hết, nhưng em đã không nói, ông cũng không nói. Em chỉ là khổ sở, chưa kịp nói lời tạm biệt.”

Trong xe yên lặng một khoảng.

Tay hắn đặt trên mu bàn tay của Như Hứa, không động. “Người em yêu rất ít.”

“Kể cả anh, có đôi khi em cũng suy nghĩ, có thể yêu hay không.”

Vẻ mặt của nàng có chút mờ mịt, dưới ánh đèn đêm lúc tối lúc sáng có chút hoảng hốt.

“Chỉ là…”, Như Hứa chuyển giọng, đôi mắt đen ướt át bình tĩnh nhìn đôi mắt của Giang Đường Dã, cười, nước mắt liền chảy theo: “Em rất xác định, em chỉ có thể yêu anh.”

Giang Đường Dã duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực, cọ cọ cổ nàng, che giấu ánh nước trong mắt, thấp giọng nói: “Anh chơi bời nửa đời người, không thể cho em một người em yêu sạch sẽ thì em có oán anh không.”

“Oán.”

Như Hứa nói.

“Chỉ là yêu nhiều hơn oán, em cũng chỉ có thể yêu.”

Ngoài cửa sổ bông tuyết màu trắng bay bay, vừa mới bắt đầu rất nhỏ, đến sau dần dần lớn, tuyết thật sự đã rơi.

“Tuyết rơi rồi.” “Đúng vậy, tuyết rơi.” “Sau đó thì sao?” “Sau đó.”

“Em yêu anh.”