Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 23: Pháo hoa




Cuối tháng một, Tết đã gần kề, Giang Thành nghênh đón đợt tuyết đầu mùa.

Như Hứa ghé vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bông tuyết dừng trên bệ cửa, là một bông tuyết nhỏ xinh, lạnh băng.

Giang Đường Dã nặn một quả cầu tuyết trắng trắng cho nàng, nàng còn chưa chơi được bao lâu, đã bị hắn cướp đi, nói tay bị lạnh.

“Đến rồi, đến rồi, giao thông ở Giang Thành, không một ngày không kẹt.”

Thẩm Ngân chậm rãi tới muộn, ngồi vào ghế ấm áp, cởi áo khoác, cao giọng nói với Giang Đường Dã chuyện mình sốt ruột mấy ngày nay.

“Mày biết chưa, thằng nhóc, quen chị mày đó?”

Giang Đường Dã cười tủm tỉm gật gật đầu, rót cho anh ly trà, sau đó, tự nhiên rũ tay xuống, cầm tay Như Hứa.

Thẩm Ngân ngồi đối diện hắn, nhìn không thấy, còn đang nói thao thao bất tuyệt, nói Chu Liêm quá xấu xa, có tâm tư, vậy mà không nhìn ra.

Đang nói đột nhiên dừng một chút, nhíu mày, chậm rãi suy tư.

“Vốn dĩ thằng nhóc phải gọi tao một tiếng anh, vậy hiện tại chẳng lẽ bắt tao gọi nó là … anh…anh, anh rể?!”

Thẩm Ngân gọi Giang Ngu một tiếng chị, là điều hết sức bình thường. Anh cũng không dám bảo Giang Ngu theo Chu Liêm gọi mình là anh. Mẹ nó.

Bị chiếm hời.

Thẩm Ngân lo tự mình tức giận, bỗng phát hiện hai người đối diện một câu cũng không nói, vì thế nhớ tới mục đích đến đây.

“Mày tìm tao có chuyện gì? Mau nói, hiện tại tao đang rất đau khổ.” “Tao sợ tao nói mày nghe xong sẽ càng đau khổ.”

“Chó má! Tao đã như vậy, còn có thể đau khổ hơn nữa hay gì!”

Giang Đường Dã liếc mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh rụt đầu đang làm bộ không cảm giác có tồn tại, cười một cái cực kỳ quỷ dị với Thẩm Ngân.

Lập tức, lông tơ cả người Thẩm Ngân dựng lên.

“Mẹ nó, không phải mày…. Định thổ lộ với tao đó chứ!” “Còn tìm tiểu Như Hứa tới cổ vũ cho mày?”

“Đấy không còn là khổ sở, đấy là khiến tao ch*t.”

Người đàn ông nói lắp bắp, nhìn phía đối diện chậm rãi giơ hai bàn tay đan lấy nhau lên, lời nói nghẹn ở cổ họng, miệng há to đến mức có thể nhét được nguyên quả trứng gà, dại ra nhìn hai người bọn họ.

Sau nỗi kinh ngạc quá đỗi, anh không có biểu cảm gì khác đặc biệt, chỉ là không ngừng không ngừng uống trà, dáng vẻ như muốn chuốc say mình.

Tuy rằng lúc trước có hơi ngờ vực, nhưng xác thật là không nghĩ tới. “Đừng sợ, tao sẽ không bắt mày gọi chị dâu đâu.”

Đuôi lông mày Giang Đường Dã nhướng cao, môi mỏng ngậm ý cười, không có ý tốt đưa khăn giấy cho Thẩm Ngân.

Quả nhiên, anh phun toàn bộ trà vừa uống ra ngoài, lung tung lau.

Sau khi hoàn toàn tiếp nhận hiện thực, Thẩm Ngân nằm trên ghế, thở ra một hơi thật dài, nói: “Tao không muốn kết bạn với ai nữa.”

“Tao cũng không tính giới thiệu đây là bạn gái.” “Đây là tôn nghiêm cuối cùng của tao.”

*

Ngày giao thừa đó, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Trên bàn cơm uống chút rượu.

Ông cụ nhìn con trai con gái con cháu bên người, ngơ ngẩn tới phát ngốc, hai mắt vẩn đục chớp chớp, hơi hơi ướt át.

Không đúng, không đúng, vì sao còn thiếu người.

Lòng hắn nghi ngờ phải chăng bản thân mình đếm sai rồi, đếm thêm một lần, vẫn thiếu.

Vì thế ông cúi đầu, hỏi mẹ Ngô.

Mẹ Ngô ngẩn người, cái mũi đau xót, ngay sau đó lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, vỗ vỗ lưng ông cụ, nói: “Ông uống nhiều quá rồi, tôi đưa ông về phòng, để không gian cho bọn trẻ tuổi chơi đi.”

Bà đỡ ông cụ dậy rồi đi tới hai bước, ông cụ bỗng quay đầu, nhìn chằm chằm mọi người trong chốc lát, miệng lẩm bẩm nói, không đúng, không đúng.

Vì sao lại như vậy.

Mọi người im lặng không nói, tựa hồ lúc này mới phát hiện, ông cụ ngày thường với tinh thần cứng rắn đã già rồi.

Nhưng dường như ông không già, ông chỉ là luôn sống trong đoạn trí nhớ kia.

Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau tản bộ trong sân.

Như Hứa ngồi xổm xuống, gom tuyết trên ghế dài thành một nắm, mở miệng, nếm một hớp nhỏ, khuôn mặt nhỏ bị lạnh nhăn thành một nhúm.

Giang Đường Dã nhìn thấy, cười nói, đồ ngốc.

“Ăn ngon không?”

“Khi còn nhỏ ăn thấy ngon.”

Người đàn ông cúi đầu, cầm tay nàng, nếm nắm tuyết, hắn quàng khăn màu đen, cằm giấu sau khăn, dáng vẻ tuấn mỹ trong đêm đông càng tô thêm cảm giác lạnh lùng, không thể tới gần.

Dường như giống tuyết.

Nhưng khi hắn cúi đầu cười, thì lại quá mức nhẹ nhàng.

Như Hứa ngây ngốc ôm nắm tuyết, chờ hắn nếm xong, hỏi: “Ăn ngon không?”

Ẩn trong đôi mắt đào hoa của hắn cất giấu tình yêu làm người ta động lòng, làm bộ không thích, lắc đầu: “Quá ngọt.”

“Ngọt hả?”

“Ngọt.” “Ngọt lắm.”

Người đàn ông cười, màu tình yêu dường như không giấu nổi, chói lọi lóe lên trong đáy mắt, rêu rao, sợ người không biết.

Giang Ái che trước mặt Hà Uyển, giữ chặt tay bà, đi về phòng: “Mẹ, con có việc nói với mẹ.”

“Chuyện gì, con đừng đi vào trong, đợi lát nữa còn có pháo hoa đấy.” “Chuyện này rất quan trọng.”

Vì thế, đi vào trong cùng Giang Bình Triều.

Giang Ngu đi phía trước, quay đầu lại nhìn thoáng qua, rũ mắt thở dài, cũng đi vào.

Giang Đường Dã và Như Hứa chơi trong sân, nặn hai quả cầu tuyết lớn, hai người tuyết, làm mắt mũi giả cho chúng, làm chúng giống hình người.

Chúng chỉ xuất hiện vào mùa đông.

Như Hứa nhón chân, ôm cổ Giang Đường Dã, Giang Đường Dã lập tức rướn tới, cho rằng nàng muốn hôn hắn.

Ai ngờ nàng tới gần cởi khăn quàng cổ của hắn.

Sau khi quàng cho người tuyết, thiếu nữ tháo mũ của mình xuống đội cho chúng.

Nàng khom lưng, sờ sờ đầu của nó, giống như đối đãi với một người bạn nhỏ, nhẹ giọng nói: “Thế này là đủ cho mùa đông ấm áp hơn một chút rồi.”

Giang Đường Dã không nhịn được cười nhạo một tiếng, thấy Như Hứa đỏ mặt căm tức nhìn, giơ tay che miệng giấu ý cười.

Không phải cười nàng ấu trĩ. Chỉ là cảm thấy rất đáng yêu.

Làm gì có ai, sẽ nói chuyện với một người tuyết, nhớ rõ giữ ấm, cho dù là mùa đông, vẫn là người tuyết.

“Nó vậy mà rất ấm áp, còn anh thì sao?”

Cổ người đàn ông trần trụi, áo lông màu xám đơn bạc chỉ tới xương quai xanh, gió lạnh nhanh chóng phả vào cổ hắn.

“Anh chịu thiệt chút đi.” “Không có lương tâm mà.”

Vừa lúc bắt gặp một đợt pháo hoa từ nơi không xa phóng lên, ở giữa không trung, nở rộ, một chùm sáng lóe lên, một đóa rơi rồi, một đóa lại nổ lên, chúng nó đan chéo nhau, ánh lên trong mắt thiếu nữ.

Như Hứa ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ được chiếu sáng có khát khao và vui mừng, rõ ràng đã xem pháo hoa nhiều lần như vậy, vẫn thích đến vậy.

“Chú nhỏ, sau này chúng ta cùng nhau đi xem pháo hoa ở đại hội Nhật Bản được không?”

“Được.”

“Em muốn mặc áo tắm xinh đẹp.” “Được.”

“Vậy anh nhớ rõ dắt tay em chặt một chút, người đông quá, em sợ mình đi lạc.”

Những lời này hắn không nghe rõ, nhưng vẫn như cũ nói “Được”.

Mà trong tương lai, bọn họ thật sự đi Nhật Bản ngắm pháo hoa ở đại hội, nàng cũng được mặc áo tắm xinh đẹp.

Nhưng nàng cũng đi lạc trong đám đông chen chúc, buông tay hắn ra.

Cô gái nhỏ người Trung Quốc mặc áo tắm xinh đẹp, ngồi xổm nơi đầu đường ồn ào náo nhiệt, cất giọng khóc lớn, tựa như mất đi đồ vật yêu quý.

Mà hắn đứng xa xa ở một đầu phố khác, nàng nhìn hồi lâu, lễ phép nhận gói khăn giấy của người qua đường, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, cố hết sức ngẩng đầu, người đó đã lẫn vào bên trong đám người, rốt cuộc không tìm được nữa.