Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 20: Quá ngọt




Sáng sớm hôm sau, lễ Giáng Sinh.

Như Hứa cuộn chăn, cả người bủn rủn, mệt mỏi nằm liệt trên giường. So với việc đánh nhau một trận còn mệt hơn.

Bò dậy tìm quần áo sạch sẽ để thay đồ, chân thiếu nữ run run rẩy rẩy chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, nháy mắt cong chân rút lên.

Vừa nhấc mắt, người đàn ông đối diện ghé vào trên khung cửa. Hôm nay hắn chọn phong cách cấm dục, kính gọng vàng, áo cao cổ màu đen, quần mặc ở nhà màu xám nhàn nhã, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn ưa nhìn.

Từ đầu đến chân lộ ra bốn từ, tôi là bại hoại.

Nhìn thấy chân nhỏ non mềm của Như Hứa lắc lư trong không khí, bất an động động, Giang Đường Dã không nhịn được cười rộ lên.

“Xin anh, anh lấy quần áo cho em.”

Như Hứa mặc kệ, trực tiếp dẫm trên mặt đất, bước chân vừa rén vừa chậm, thật sự không có biện pháp, không dám đi quá nhanh.

Đi ngang qua bên người hắn, một chốc bị hắn kéo lấy cổ tay. Làm gì đó?

Thiếu nữ còn đang ngơ, cánh tay thon dài ấm áp của người đàn ông di chuyển xuống phía dưới, lòng bàn tay áp vào, từng ngón tay xuyên qua khe hở của tay nàng.

Mười ngón tay đan vào nhau.

Đó là một động tác khiến người ta động tâm cỡ nào.

Như Hứa thấy ý cười không giấu trong đáy mắt hắn, chói lọi, đuôi lông mày giơ lên, khóe môi hướng cao, thật sự đẹp quá mức, vào đông ánh nắng ấm áp chiếu lên người hắn, ôn nhuận giống một khối ngọc.

Đá cứng thành ngọc.

Hắn giơ lên tay, như để chứng minh. “Kỷ niệm một chút.”

“Ngày yêu đầu tiên.”

Như Hứa chớp chớp mắt, bên tai hồng nhuận, thậm chí lan tràn đến cả khuôn mặt, thích ý không giấu được.

“Có cái gì hay mà kỷ niệm.”

Mặc dù nói vậy, nàng vẫn lén lút, nhẹ nhàng nắm lại cái tay kia.

Giang Đường Dã nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, nhánh cây trụi lủi, hai con chim nhỏ đậu ở đầu cành, chốc chốc mổ lông của đối phương.

Thời tiết tốt quá.

Đôi mắt người đàn ông cong lên, cong thành toà nhà cổ, trên cầu một cô gái nhỏ đi qua, là người trong lòng hắn.

Mẹ nó.

Hắn thật con mẹ nó ngây thơ.

*

Giang Đường Dã nấu cháo thịt nạc với trứng vịt Bắc Thảo, đặc sệt thơm phức, ngửi mùi đã làm người ta muốn nhào đến ăn.

Hắn quên dùng cái bắt bếp, trực tiếp bê đến bàn ăn, bị nóng đến độ không thể kiểm soát biểu tình.

Như Hứa ngồi xuống đối diện, lỗ tai đã bị túm.

Lòng bàn tay nóng bỏng của hắn bo vành tai mềm mại, day một hồi lâu, mới buông ra.

Như Hứa không hiểu, hỏi: “Sao anh không tự day mong đi?” “Vành tai em đáng yêu, đỡ nóng.”

“……”

Lời cợt nhả hết bài này đến bài khác.

Yên lặng ăn cháo, Như Hứa nghịch điện thoại, lướt đến vòng bạn bè của Giang Đường Dã, vừa thấy nội dung, cái muỗng trong tay cũng rớt.

“Chào mọi người, hôm nay tôi ăn tết.” Rạng sáng ba giờ.

Xứng với một icon nhe răng cười.

Phía dưới, Thẩm Ngân đánh một dấu “?” thật lớn. Chu Liêm cũng theo sau, đánh một dấu “?” thật lớn.

Làm bộ như không nhìn thấy, Như Hứa nhanh chóng lướt qua cái tin kia, bỗng nghe tiếng Giang Đường Dã vang lên.

“Like cho anh đi.” “……”

Như Hứa thầm nghĩ, em mới không like đâu.

Đối diện, người đàn ông không chút hoang mang, cười cười, giơ lên một ngón tay, nói: “Thiếu của anh 1 thứ.”

Như Hứa ngẩn người, cũng bình luận theo ở phía dưới, chậm rãi đánh ra dấu “?”.

Giây tiếp theo, điện thoại Giang Đường Dã ting một tiếng, hắn cúi đầu nhìn nhìn, cười càng thêm dịu dàng.

“Hai thứ.”

*

Cơm nước xong, hai người đi dạo phố náo nhiệt ngay gần nhà. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, trên đường rất đông người.

Như Hứa ngửi thấy mùi khoai nướng, thật sự quá thơm, theo mùi hương tìm quán ăn, chọn một củ khoai lang đỏ nho nhỏ, muốn lấy lòng ai kia, vừa quay đầu lại, mới phát hiện đã lạc mất Giang Đường Dã.

Cuối cùng vẫn phải tự hắn tìm tới, nhìn thiếu nữ ôm củ khoai lang đỏ nóng phỏng tay kia, nhẹ buông: “Hóa ra anh không bằng củ khoai lang nóng của em.”

Như Hứa thật cẩn thận lột vỏ, cắn một phát, nhíu mày, nói không ngọt. Giang Đường Dã cũng thò qua, ăn một miếng, nói là không ngọt thật.

Như Hứa rất thất vọng, nhớ rõ khoai lang đỏ hồi xưa đặc biệt ngọt, sao thời đại càng phát triển, khoai lang đỏ càng tụt lùi.

“Biết vì sao không ngọt không?”

Như Hứa không tính đáp, sợ hắn lại muốn bắt đầu dùng kỹ năng nói lời cợt nhả.

Quả nhiên.

“Bởi vì em vứt bỏ anh để đi mua khoai lang đỏ, sao có thể ngọt?” Khoai lang đỏ: Ngài là vị nào?

Ăn xong khoai lang đỏ, Như Hứa lại đi mua trà sữa hoa quế ô long, bỏ thêm đường, uống ngon đến mức đôi mắt trợn tròn, khóe miệng còn dính vết sữa.

“Uống rất ngon.”

Cô gái nhỏ tóc đen như thác nước, xõa trên vai, gương mặt xinh đẹp, sắc thái năng động lại đáng yêu, nam sinh bên cạnh xếp hàng, đến gần lắp

bắp hỏi: “Uống rất ngon hả?”

Như Hứa còn không kịp đáp, Giang Đường Dã đã thay nàng đoạt lời: “Uống không ngon, đừng mua.”

Nói xong, liền lôi kéo Như Hứa đi mất.

Để lại nam sinh kia tại chỗ với vẻ mặt ngây ngốc.

Chờ dắt đến góc đường, Giang Đường Dã nói: “Cho anh uống một ngụm.”

Như Hứa đưa qua, trong chốc lát, hắn ùng ục ùng ục uống hết, ném vào thùng rác, gật gật đầu, nói:

“Quả thật uống không ngon.”

Quảng trường có ông già Noel đang phát quà, là một thanh niên trẻ tuổi đóng.

Như Hứa cũng đi qua lãnh một phần, bắt tay, bỗng có nhiều thêm một tờ giấy nhỏ, bên trên viết một chuỗi số điện thoại.

Giang Đường Dã nghiêng đầu nhìn qua, cướp lấy, một bên xé một bên lắc đầu.

“Ông già Noel cũng không cho phép tranh với anh.”



Hắn tựa như uống lộn thuốc, khác biết kinh khủng.

Vài lần Như Hứa nghĩ muốn sờ sờ trán hắn, hỏi hắn có phải phát sốt không.

Nhưng Như Hứa không dám, sợ hỏi ra, hắn sẽ nghiêm trang nói, anh không phải phát sốt, anh hứng tình phát “tình”.

Trên đường cái, quá mất mặt. Thôi vậy.

*

Chạng vạng, hai người tản bộ về nhà.

Một đôi vợ chồng già sóng vai ngồi trên ghế dài, phía xa ánh nắng chiều như lửa, thiêu đỏ nửa bầu trời, chiếu sáng khuôn mặt che kín nếp nhăn của bọn họ.

Như Hứa thấy động tác thong thả của ông lão, nhặt lên một bông hoa rơi trên ghế, phủi phủi bụi, thật cẩn thận cài lên mái tóc bạc của bà lão.

Bà lão nâng tay lên, sờ sờ bông hoa, giống như đứa trẻ, thỏa mãn cười cười.

Đang nhìn đến xuất thần, mái tóc của thiếu nữ lặng yên không một tiếng động có một món cài vào.

Như Hứa ma xui quỷ khiến chạm chạm, sờ đến cánh hoa mềm mại, nàng sửng sốt, quay đầu lại.

Người đàn ông đã đứng phía sau nàng, không nói lời nào, cười, lẳng lặng nhìn nàng.

“Đừng hâm mộ.”

“Em không … Hâm mộ.”

Ánh mắt thiếu nữ long lanh, một chút cũng không che giấu được sự động tâm và vui mừng.

Hắn đưa nàng một đóa hoa, nàng cảm thấy đó là đóa hóa xinh đẹp nhất trên đời này, đóa hoa độc nhất vô nhị.

Nàng sao lại thích hắn như vậy chứ.

Giang Đường Dã khom lưng, xoa xoa gương mặt đỏ ửng thẹn thùng của thiếu nữ trước mặt, thở dài:

“Một cô gái xinh đẹp thế này, sau này không biết ai được hời.” Nói xong, lại lo cho chính mình nói tiếp: “May là, hời cho anh.”

Về đến nhà, hắn nhận được tin Thẩm Ngân nhắn đến, hỏi hắn bị làm sao. “Không có việc gì.”

Trả lời xong, hắn lại gửi tiếp: “Mày có ngửi thấy không?” Thẩm Ngân: “Cái gì? Ngửi thấy cái gì?”

Giang Đường Dã: “Mùi tình yêu nồng nàn trên người tao.” Mẹ nó.

Bạo kích.

Thẩm Ngân nghiến răng, ngón tay đánh chữ gần như là dùng sức chọc xuống.

“Mày con mẹ nó là mùi của thằng đàn ông già độc thân, có cái rắm mà mùi tình yêu nồng nàn.”

Đánh được một nửa, bỗng ting ting ting, nhận được ba tin nhắn Giang Đường Dã gửi tới.

“Thôi.”

“Mày không hiểu.” “Tao quá ngọt.”